Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 556: Ân nhân tỷ tỷ

“Đại Lưu, cập bến.”

Kim Phi ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.

Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đi chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.

Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.

Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.

Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghi ngờ vén rèm lên xem.

Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bên kia rèm đang bước lại gần.

“Tướng công…”

Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phi thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.

“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa…”

Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao.

Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi.

Mặt Kim Phi tối sầm lại.

Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy rồi.

Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.

Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?

Chẳng qua, Kim Phi cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.

Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ấy.

Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.

Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.

Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.

Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?

Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu Đường Tiểu Bắc.

Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.

Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.

Kim Phi nhất định phải biết được đối phương là ai, có mục đích gì.

Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!

Vì vậy, việc y tới Giang Nam không chỉ vì Đường Tiểu Bắc.

Y tới để thể hiện một thái độ.

Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.

Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.

Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”

“Ta không sao…”

Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ấy nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan.”

“Tỷ tỷ?” Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phi đã nghĩ đối phương là đàn ông.

Dẫu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp.

“Đúng, là tỷ tỷ.”

Đường Tiểu Bắc mặt tươi như hoa, hớn hở nói: “Võ công của tỷ ấy lợi hại lắm, không hề thua kém A Mai chút nào đâu!”

Vừa nói cô ấy vừa nghiêng người, lộ ra cô gái đang ngồi trong xe ngựa, ánh mắt cười như không cười nhìn Kim Phi.

“Kim tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

“Bắc Thiên Tầm, tại sao lại là cô?”

Kim Phi ngạc nhiên tới độ xém chút đã nhảy dựng lên.

“Tại sao lại không thể là ta?”

Dường như cô ấy rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên của Kim Phi nên đã mỉm cười thật nhẹ, lộ ra một hàng răng trắng bóc.

“Tỷ… Hai người quen nhau sao?”

So với Kim Phi, Đường Tiểu Bắc còn ngạc nhiên hơn nhiều.

“Không quen sao ta lại cứu muội chứ?”

Bắc Thiên Tầm mỉm cười nhìn Đường Tiểu Bắc: “Quên nói cho muội biết, trước kia ta cũng là một tên thổ phỉ đấy.”

“Tỷ, tỷ từng là thổ phỉ ư?” Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại xuất hiện ở Giang Nam?”

Trong lòng Kim Phi dâng lên một mối nghi ngờ.

Bắc Thiên Tầm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Giang Nam là nhà của ngài à? Tại sao ta không thể tới chứ?”

Lúc ở đại lao Kim Phi đã biết cô ấy là một người khó chơi, có hỏi cũng không nói nên đành quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, hỏi: “Sao muội lại gặp cô ấy?”

“Là như vậy, ta và A Lan đều không biết bơi, lại gặp vùng nước chảy xiết, bọn ta ôm theo túi cứu sinh trôi dạt hơn mười dặm, khó khăn lắm mới dạt vào bờ, ai ngờ vừa lên bờ thì gặp ngay một đám thổ phỉ.”

Cô ấy nói tiếp: “Bọn chúng có hơn hai mươi tên, thấy bọn ta đều là nữ nhi thì muốn bắt bọn ta đi. Nỏ của A Lan chẳng biết đã rơi đâu mất nên không đánh lại bọn chúng.

Đúng lúc Thiên Tầm tỷ cưỡi ngựa đi ngang qua thấy vậy nên cứu bọn ta.”

Nghe xong, Kim Phi mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Bắc Thiên Tầm.

Này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ.

Trùng hợp tới mức Kim Phi chẳng dám tin.

“Tướng công, sao chàng lại quen Thiên Tầm tỷ vậy?”

Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Là một trong những người hiểu rõ Kim Phi nhất, cô ấy biết y rất muốn tìm một cao thủ làm hộ vệ.

Cho nên trên đường tới đây cô ấy đều giữ mối quan hệ tốt với Bắc Thiên Tầm với hi vọng rằng cô ấy có thể ở bên cạnh bảo vệ Kim Phi.

Nhưng chuyện đến nước này khiến cô ấy cảm thấy hơi mông lung.

Cô ấy rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.

Vì sao Bắc Thiên Tầm lại cố ý che giấu việc bản thân có quen biết Kim Phi?

Vì sao Kim Phi lại cảnh giác như vậy?

“Lúc Mộ Lam tìm tử tù thử nghiệm thuốc nổ cho ta, ta đã thấy tên cô ấy trong danh sách…”

Kim Phi nhỏ giọng kể những chuyện đã xảy ra giữa mình và Bắc Thiên Tầm.

“Trời ạ, như vậy cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?”

Đường Tiểu Bắc nghe vậy, trên mặt đầy vẻ không dám tin.

Sau đó cô ấy cũng hiểu lí do tại sao Kim Phi lại đối xử với Bắc Thiên Tầm như vậy.

“Đúng vậy. Đúng là quá trùng hợp.”

Kim Phi kéo Đường Tiểu Bắc ra sau mình rồi gọi A Lan xuống xe.

Không cần chờ y dặn, Đại Lưu thấy Kim Phi làm như vậy cũng lập tức dẫn đội cận vệ chặn giữa Kim Phi và chiếc xe ngựa.

Những nhân viên hộ tống khác thấy vậy cũng rối rít giơ nỏ lên ngắm thẳng về phía xe ngựa.

Chiếc xe ngựa này chỉ là xe ngựa bình thường thôi, không thể cản tên nỏ được.

Chỉ cần Kim Phi hạ lệnh, bọn họ sẽ bắn xe ngựa thành cái sàng ngay.

Bị nhiều nỏ chĩa vào như vậy, nếu là những người khác thì đã sợ vãi ra quần từ lâu.

Nhưng Bắc Thiên Tầm lại chẳng thèm để ý chút nào. Cô ấy nâng mắt nhìn đám người Đại Lưu đang đứng chặn phía trước, khẽ cười nói: “A! Đáng sợ quá.”

Kim Phi không quan tâm cô ấy chế nhạo mình, y hỏi: “Bắc Thiên Tầm, chắc hẳn cô biết thân phận của Tiểu Bắc đúng không?”

“Biết chứ. Đó là cô vợ nhỏ của ngài mà, muội ấy nói với ta suốt dọc đường đi rồi.” Bắc Thiên Tầm mỉm cười trả lời.

“Vậy tại sao cô không nói cho muội ấy biết chuyện chúng ta quen biết?” Y hỏi.

“Muội ấy có hỏi ta đâu.” Bắc Thiên Tầm nói một cách đầy vô tội.

“Muội…Sao muội biết hai người quen nhau chứ?” Đường Tiểu Bắc chẳng biết nói sao nữa.

Trước giờ Kim Phi chưa từng tới Giang Nam, dù Đường Tiểu Bắc có thông minh cỡ nào cũng không ngờ tới việc sẽ gặp người quen của y ở đây.

“Bắc Thiên Tầm, cô phải trả lời câu hỏi trước đó của ta! Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Kim Phi lại kéo Đường Tiểu Bắc lùi thêm mấy bước về phía sau.

“Nếu ta không trả lời thì sao?” Bắc Thiên Tầm chỉ chỉ xung quanh: “Ngài sẽ hạ lệnh cho bọn họ bắn tên sao?”

“Nếu cần ta sẽ hạ lệnh.” Kim Phi nói: “Thật không dám giấu, lần này có người cố ý nhắm vào tiêu cục và thương hội bọn ta, ta cần phải điều tra cho rõ ràng!”

“Cũng đúng nhỉ”, Bắc Thiên Tầm ngồi thẳng lưng, duỗi người.

Rắc rắc rắc!

Ngay lập tức xung quanh vang lên tiếng mở chốt an toàn của cung nỏ.
Chương 557: Lại bỏ lỡ lần nữa

Khi huấn luyện ở làng Tây Hà, Trương Lương thường nhờ A Mai đến hỗ trợ mình huấn luyện.

Nên bây giờ đội hộ tống đã có nhiều kinh nghiệm đối đầu với các cao thủ.

Chỉ cần mười mấy cây cung nỏ đồng thời chặn đường rút lui, trừ khi đối phương mặc giáp đen, nếu không không thể nào trốn được.

Lúc này mấy chục chiếc cung nỏ đều hướng về phía Bắc Thiên Tầm.

Trước sau trái phải đều có.

Cho dù Bắc Thiên Tầm có lợi hại thế nào cũng không thể tránh hết tất cả mũi tên.

Nhưng Bắc Thiên Tầm vẫn không hề sợ hãi, cười như không cười nhìn Kim Phi.

Kim Phi thấy vậy, giơ tay lên ra hiệu.

Nhân viên hộ tống hơi hạ thấp nỏ, nhắm thẳng mũi tên vào xe ngựa bên dưới.

Nếu như có tình huống bất ngờ bọn họ có thể nâng nỏ lên bắn ngay.

“Nhất định phải giải thích sao?” Bắc Thiên Tầm cười hỏi.

“Đúng, nhất định phải giải thích!” Kim Phi nói: “Nếu như ta đã hiểu lầm cô thì ta sẽ xin lỗi.”

“Không cần, ngài đã giúp ta ra khỏi nhà lao, sau này chúng ta coi như hòa nhau.”

Bắc Thiên Tầm nói: “Ta nghe người ta nói đi thẳng về phía Nam sẽ thấy biển, ở ven biển mùa đông cũng sẽ ấm áp.

Ta chưa từng được thấy biển, định đến phía Nam chơi tiện thể ở đó hết mùa đông, trên đường tình cờ gặp phải bọn thổ phỉ chặn đường cướp của, thấy cô gái đó mặc quần áo của tiêu cục Trấn Viễn, nên mới ra tay cứu, không ngờ đó là tiểu thiếp của ngài.”

“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Kim Phi vẫn không tin lắm.

Nhưng lời giải thích của Bắc Thiên Tầm cũng hợp lý.

Bây giờ cô ấy chỉ còn một mình, không có gì vướng bận, nếu cảm thấy phía Bắc quá lạnh thì đến phía Nam ở là điều bình thường.

“Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Lông mày Bắc Thiên Tầm nhíu lại: “Ngài tin hay không thì tùy”.

“Nếu vậy tại sao sau khi cứu Tiểu Bắc, cô không tiếp tục lên đường mà còn hộ tống cô ấy về?”

Kim Phi hỏi: “Chẳng lẽ cô sợ cô ấy lại bị cướp lần nữa?”

“Không phải, ta chỉ muốn biết khi nhìn thấy ta thì ngài sẽ có phản ứng gì.”

Bắc Thiên Tầm nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Kim Phi, vừa cười vừa nói: “Kim tiên sinh đã không làm ta thất vọng, chuyến đi này cũng coi như không vô ích.”

Kim Phi nghe vậy không biết phải nói gì.

Đôi khi Bắc Thiên Tầm giống như một sát thủ lạnh lùng, đôi khi lại giống như một cô gái thích đùa dai.

Kim Phi không biết được đâu mới là con người thật của cô ấy.

Y nhớ rằng đời trước mình từng đọc qua một lý thuyết, trong đó nói rằng khi một số người khi thoát khỏi ràng buộc, tính tình của họ sẽ có sự thay đổi lớn.

Chẳng lẽ Bắc Thiên Tầm cũng giống như vậy.

Trong khi Kim Phi vẫn chưa quyết định được, Đường Tiểu Bắc len lén nhéo tay Kim Phi, sau đó khoát tay về phía nhân viên hộ tống: “Chỉ là hiểu lầm thôi, thu nỏ lại đi, thu lại đi!”

Đại Lưu quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

Kim Phi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Đường Tiểu Bắc.

Y mở miệng nói: “Thu lại đi.”

Trước mắt y vẫn không phát hiện ra Bắc Thiên Tầm có ác ý gì.

Hơn nữa dù sao Bắc Thiên Tầm cũng đã cứu Đường Tiểu Bắc, đối xử với một cô gái như này là không được.

Lúc này Đại Lưu mới bảo các nhân viên hộ tống thu nỏ lại.

Đường Tiểu Bắc nhảy lên xe ngựa: “Tỷ tỷ, tỷ đừng vì chuyện này mà tức giận. Đều là hiểu lầm thôi, tướng công nhà ta tính tình cẩn thận, tỷ đừng giận nhé.”

“Ta không giận đâu, hành tẩu giang hồ thì phải cẩn thận.”

Bắc Thiên Tầm đứng dậy: “Được rồi, người đã đưa về, ta cũng đã thấy được thứ mình muốn, nên đi thôi.”

“Tỷ, tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, ta không để tỷ đi đâu!”

Đường Tiểu Bắc kéo tay Bắc Thiên Tầm.

“Ta đã nói rồi mà, tướng công của muội cũng từng cứu ta, bây giờ ta và y không còn nợ nhau.” Bắc Thiên Tầm cười nói.

“Chuyện nào ra chuyện đó, tướng công của ta cứu tỷ, đó là chuyện của y, chuyện tỷ cứu ta là chuyện khác.”

Đường Tiểu Bắc làm nũng, ôm cánh tay Bắc Thiên Tầm không chịu buông: “Ta không để tỷ đi đâu.”

Cách này rất hiệu quả khi dùng với Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nhưng không hề có tác dụng với Bắc Thiên Tầm.

“Tiểu Bắc, ta biết muội đang nghĩ gì, tỉnh lại đi, vất vả lắm ta mới có được tự do, sẽ không bảo vệ thêm ai nữa.”

Bắc Thiên Tầm ấn nhẹ vào một điểm trên sườn Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc giống như bị điện giật, không tự chủ được buông tay ra.

“Kim tiên sinh, con ngựa này của ngài không tệ, tặng cho ta nhé!”

Bắc Thiên Tầm mỉm cười với Kim Phi rồi tung người bay lên lưng ngựa.

“Tỷ, tỷ đừng đi mà!”

Đường Tiểu Bắc ở phía sau gọi theo.

Bắc Thiên Tầm không hề quay đầu, vẫy tay chào rồi cưỡi ngựa chiến rời đi.

Đường Tiểu Bắc muốn đuổi theo nhưng bị Kim Phi giữ lại.

Bây giờ Kim Phi đã tin Bắc Thiên Tầm chỉ vô tình gặp Đường Tiểu Bắc trên đường.

Đáng tiếc, hai người lại chia tay lần nữa.

Sau khi trả lại ân tình cho Kim Phi, cô ấy thật sự không còn gì ràng buộc, hoàn toàn tự do.

Kim Phi có thể cảm nhận được, so với lần trước rời đi thì lần này Bắc Thiên Tầm thoải mái hơn nhiều.

Kim Phi cũng không biết cô ấy định làm gì tiếp theo, có thể sẽ đến phía Nam ngắm biển, sau đó tìm một nơi để ở ẩn.

Rất có thể đây là lần cuối bọn họ gặp mặt.

Nhưng Kim Phi không hối hận.

Y thà để Bắc Thiên Tầm rời đi, cũng không muốn giữ một người không muốn ở lại ở bên mình.

Chỉ có thể nói hai người không có duyên phận.

“Tướng công cứ để Thiên Tầm tỷ đi vậy sao?”

Đường Tiểu Bắc vẫn không cam lòng.

“Cô ấy sẽ không đi theo chúng ta đâu.”

Kim Phi Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Bắc Thiên Tầm, không biết nên nói thế nào: “Chúng ta chỉ có thể chúc cô ấy sống hạnh phúc.”

“Chỉ có thể như vậy thôi!”

Đường Tiểu Bắc tựa vào ngực Kim Phi thở dài.

Cho đến khi Bắc Thiên Tầm hoàn toàn biến mất Đường Tiểu Bắc mới kéo Kim Phi lên xe ngựa.

Đại Lưu hô một tiếng, đội ngựa tiếp tục lên đường.

Trên xe ngựa, Đường Tiểu Bắc đã lâu không được gặp Kim Phi giống như người không xương tựa vào trong lòng Kim Phi.

Cô ấy kể chuyện ở Giang Nam gặp được chuyện gì thú vị, ăn những món gì ngon… Dường như có kể thế nào cũng không hết chuyện.

Nói đến khi xe ngựa đến nơi, mới thỏa mãn dừng lại.

“Phu nhân, may quá người không sao!”

Nguyên Thái Vi đã đợi từ lâu, thấy Đường Tiểu Bắc vui vẻ xuống xe ngựa, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Đừng tưởng ta không sao, thì cô cũng không sao!"

Lúc này Đường Tiểu Bắc mới khôi phục dáng vẻ uy phong của chưởng quầy thương hội Kim Xuyên.

“Thái Vi biết sai, xin chịu mọi xử phạt!” Nguyên Thái Vi khom người nói.

“Chuyện xử phạt để trở về rồi nói, đã tìm được đám thủy tặc tập kích chúng ta chưa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“ Vẫn chưa tìm ra” Nguyên Thái Vi lắc đầu.

Lúc đang nói, chợt nghe thấy tiếng nhân viên hộ tống phi ngựa chạy như điên tới.

“Tiên sinh, chưởng quầy Thái Vi có tin tức từ phía đông!”

Nhân viên hộ tống nhảy xuống ngựa chào hỏi Kim Phi và Nguyên Thái Vi.

Thấy Đường Tiểu Bắc thì hơi bất ngờ: “Tiểu Bắc phu nhân trở về khi nào thế?”

Đường Tiểu Bắc không trả lời mà hỏi: “Người nói phía Đông có tin tức, là tin tức gì?”

“A, đúng rồi!”

Nhân viên hộ tống vỗ đầu mình một cái, lấy từ trong lòng ngực ra một tờ giấy.

Kim Phi nhận lấy tờ giấy, mở ra đọc.

Đường Tiểu Bắc ngó đầu sang.

Nguyên Thái Vi cũng muốn làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Cô ấy chỉ có thể chờ Kim Phi đọc xong, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì thế?”
Chương 558: Không vứt bỏ! Không từ bỏ

“Tự cô xem đi.”

Kim Phi than một câu, đưa tờ giấy cho Nguyên Thái Vi.

Nguyên Thái Vi vội vàng nhận lấy.

Xem một lúc thì nhíu mày.

Trên giấy viết, đội trưởng đội hộ tống một mạch đuổi theo ra tới cửa biển, nhưng không đuổi kịp thủy tặc.

Nhưng ven theo bờ biển thì hỏi thăm được, đúng là thủy tặc đã đi ra biển.

Vì thế đội trưởng đội hộ tống bèn lập tức ra biển điều tra.

Nhưng ngoài biển quá rộng lớn, người trên biển lại ít người, chẳng thu thập được tin tức gì.

Thủy tặc giống như bị biển khởi nuốt chửng vậy, biến mất không còn bóng dáng.

Đúng lúc đội hộ tống hết đường xoay sở, thủy tặc lại tự mình xuất hiện – vào lúc nửa đêm, nhân lúc trời tối đánh lén thuyền đội hộ tống.

Nhân viên hộ tống phần lớn là người Xuyên Thục, có sở trường chiến đấu trên mặt đất, cơ hội đi thuyền cũng không nhiều.

Cho dù là lúc làm nhiệm vụ trên thuyền, ngày nào cũng hoạt động ở trên thuyền.

Gió biển bắt đầu thổi mạnh, càng lúc càng nhiều nhân viên hộ tống không thích ứng được.

Thủy tặc cố ý chọn một đêm gió lớn để đánh lén, lúc này nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên nước đã bị động trở tay không kịp.

Phụ trách truy đuổi là một đội hộ tống có khoảng hơn một trăm người.

Mà thủy tặc khoảng hơn một nghìn người, tính tất cả thuyền bè cộng lại phải gấp mấy chục lần so với đội hộ tống, chúng bao vây thuyền của đội hộ tống từ bốn phương tám hướng.

Nếu như là ở trên sông Trường Giang hoặc trên các con sông trong đất liền khác, mấy người đội hộ tống sẽ có máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cũng sẽ không sợ đối phương.

Nhưng đây là ở trên biển lộng gió, tàu chở hàng lắc lư liên tục, căn bản không thể nhắm bắn được.

Đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức tìm tới bốn nhân viên hộ tống lớn lên ở gần biển, thông thạo bơi lội, ra lệnh cho bọn họ mang theo chim bồ câu đưa thư và bong bóng heo nhảy xuống biển, thừa dịp trời tối bỏ trốn, đưa theo tin tức lên bờ truyền đi.

Trong bốn thành viên hộ tống chỉ có một người thành công lên bờ, tin tức cũng là do hắn truyền về.

Căn cứ theo những gì nhân viên hộ tống miêu tả, đêm đó có tổng cộng hơn ba mươi người lái thuyền của thương hội và hơn hai mươi nhận viên hộ tống bị bắt, các nhân viên hộ tống còn lại đều hy sinh.

Các nhân viên hộ tống cùng các huynh đệ của thương hội bị bắt bị thủy tặc treo ở trên một hòn đảo cô lập ở biển, mặc kệ cho gió táp mưa rơi.

Thủy tặc còn đến các bên tàu ở duyên hải nói ra mấy câu như “Tiêu cục Trấn Viễn chẳng qua cũng chỉ có vậy” “Có bản lĩnh thì ra biển cứu người đi” đầy khiêu khích.

“Tướng công, bây giờ phải làm sao?”

Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.

Nguyên Thái Vi, nhân viên hộ tống, các huynh đệ trong thương hội đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.

“Không phải bọn họ muốn chúng ta đi cứu người à? Vậy thì chúng ta đi cứu!”

Kim Phi trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì.

“Nhưng mà…Nhưng mà tướng công, đây rõ ràng là một cái bẫy!”

Đường Tiểu Bắc nghe xong thì nóng nảy.

“Ta biết là cái bẫy, nhưng kể cả là cái bẫy thì chúng ta cũng phải chui đầu vào!”

Kim Phi nói: “Ta sẽ tự mình đi cứu người, đến xem xem bọn thủy tặc đó định giở trò gì!”

Đường Tiểu Bắc còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Để cứu cô ấy, Kim Phi đã điều động binh lực, còn tự mình chạy từ Tây Xuyên đến Giang Nam.

Đường Tiểu Bắc cũng là người, các nhân viên hộ tống bị bắt cũng là người.

Huống hồ bây giờ còn có không ít nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội đứng nhìn ở bên cạnh, cô ấy không có cách nào ngăn cản Kim Phi đi cứu người.

Đường Tiểu Bắc không thể nói, nhưng Nguyên Thái Vi thì có thể.

“Tiên sinh, ta biết ngài sốt ruột, nhưng ngài là chỗ dựa của cả tiêu cục và thương hội, tuyệt đối không thể kích động.”

Nguyên Thái Vi nói: “Nếu ngài tuỳ tiện đến biển, cũng… cũng trúng bẫy của thủy tặc, vậy tiêu cục với thương hội phải làm sao bây giờ? Còn có hàng ngàn hàng vạn nhân viên, nữ công trông cậy vào ngài phải làm sao?”

Đường Tiểu Bắc không thể không tán thưởng nhìn Nguyên Thái Vi một cái, nói tiếp: “Tướng công, Thái Vi nói rất có lý, có thể cứu người, nhưng chàng không thể đi!”

“Đúng vậy tiên sinh, ngài không thể đi!”

Đại Lưu, Hàn Phong, đám người Hầu Tử cũng đều mở miệng khuyên can.

“Yên tâm đi, ta sẽ chỉ đến bờ biển, sẽ không ra biển, ta sẽ đợi ở doanh trại bên bờ.”

Kim Phi nói: “Làm vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, ta có thể tự quyết định, đỡ phải xin chỉ thị, làm lỡ thời cơ chiến đấu.”

Thật ra Kim Phi cũng biết lúc này không nên mạo hiểm.

Nhưng lần này rõ ràng là có người muốn nhắm vào tiêu cục và thương hội, phái những người khác đi, Kim Phi quả thật không yên tâm.

Tình thế trên chiến trường biến đổi liên tục, thủ hạ của Kim Phi ngoại trừ Trương Lương ra không có vị tướng nào quá giỏi.

Đây cũng là lý do y cố gắng đào tạo Đại Tráng và đám người Hầu Tử.

Thật sự là không có người nào có thể dùng được.

Trương Lương phải trấn giữ Tây Xuyên, chắc chắn không thể tới được, tính tới tính lui cũng chỉ có thể để y tự mình ra mặt.

“Tướng công, chàng phải đi thật sao?” Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu lên hỏi.

“Nhất định phải đi!”

Kim Phi kiên định nói: “Thời điểm tiêu cục mới vừa thành lập, ta và Lương ca đã nói, chúng ta sẽ không bao giờ vứt bỏ tiêu cục, không bỏ rơi bất kỳ một người chiến hữu nào! Bây giờ chính là thời điểm thực hiện lời hứa đó!”

Nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội ở xung quanh nghe vậy thì đều lộ ra vẻ yên tâm, vui mừng.

Bất kể là Kim Phi cuối cùng có đi hay không thì ít nhất y không coi việc những nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội bị bắt là một phiền phức, càng không quên bọn họ.

Cũng không quên lời hứa lúc thành lập tiêu cục.

“Được rồi, ta sẽ cố gắng điều động càng nhiều người và thuyền đến càng tốt.”

Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi đã quyết, biết là không thể khuyên được nên cũng không khuyên thêm nữa, mà chủ động bắt đầu hỗ trợ.

Vì để truy lùng tung tích của Đường Tiểu Bắc, Nguyên Thái Vi đã đưa tất cả người ở Giang Nam có thể điều đi.

Bây giờ đã tìm được Đường Tiểu Bắc, Nguyên Thái Vi hạ lệnh gọi tất cả trở về, đi theo Kim Phi ra biển.

Giữa trưa ngày thứ hai, bến thuyền bên sông tập hơn hai mươi chiếc thuyền bè lớn nhỏ.

Cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn bị gió rét thổi qua vang lên tiếng vù vù.

Trên bãi đất trống bên bờ, mấy trăm nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ mặc đồ đen đang đứng ở đó.

Trong đó còn bao gồm ba trăm nhân viên hộ tống mặc giáp đen.

Kim Phi cầm theo một cái loa sắt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nhân viên hộ tống, bước lên một phiến đá to.

“Các huynh đệ, thủy tặc không chỉ tập kích thuyền đội của chúng ta ở đây, mà còn bắt huynh đệ của chúng ta làm tù binh ở trên biển, treo họ ở trên đảo mặc cho gió táp mưa rơi, còn tuyên bố bảo chúng ta có gan thì ra biển cứu người!”

Kim Phi giơ lên cái loa sắt hét lớn: “Các ngươi nói xem, cứu hay không cứu?”

“Cứu!”

Tất cả nhân viên hộ tống đều giơ cao tay gào thét.

“Thủy tặc bình thường đều lớn lên ở nơi sông nước, ở trên đất liền có thể không đáng để nhắc tới, nhưng đã là trên biển, thì chính là địa bàn của bọn chúng, chúng ta không chắc có thể là đối thủ của bọn chúng, các ngươi rất có khả năng sẽ chết ở trên biển!”

Hơn nữa chúng ta cho dù có đi, cũng không chắc có thể cứu được các huynh đệ, kẻ địch có thể nhân lúc chúng ta sắp đến nơi, sát hại bọn họ!”

Kim Phi nói lại lần nữa: “Các ngươi đã nghĩ kĩ chưa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, sẽ không có ai cười nhạo các ngươi!”

“Tiên sinh, ngài không cần phải thăm dò bọn ta. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không phải kẻ hèn nhát!”

Hầu Tử cười nói: “Hơn nữa, tiêu cục Trấn Viễn chúng ta đã hứa là không vứt bỏ và không từ bỏ, lần này người bị bắt là mấy người Lão Lương, vậy nếu lần sau là chúng ta thì sao đây?

Về việc có thể cứu người về hay không, chúng ta cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời, bị lột sạch treo ở trên cột, như vậy còn khó chịu hơn cái chết. Cho dù không thể cứu Lão Lương trở về, ta cũng muốn cho bọn họ được thoải mái!”

“Không vứt bỏ! Không từ bỏ!”

Tất cả nhân viên hộ tống đều vung tay hô to.
Chương 559: Thư đến từ Tây Xuyên

“Xuất phát!”

Sau khi Kim Phi ra lệnh, các nhân viên hộ tống bắt đầu lên thuyền.

“Tiểu Bắc đâu rồi?”

Kim Phi nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tiểu Bắc đâu, lập tức quay qua hỏi Nguyên Thái Vi.

“Phu nhân Tiểu Bắc nói rằng cô ấy không được khỏe nên không đến tiễn ngài.”

Nguyên Thái Vi trả lời bằng vẻ mặt kỳ lạ.

Vừa rồi y có đến gặp Đường Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ thoải mái, không giống như đang không khỏe tí nào.

Chỉ là cô ấy đang bĩu môi, làm ra bộ dáng phụ nữ hờn dỗi, rõ ràng là đang làm mình làm mẩy với Kim Phi.

Toàn bộ làng Tây Hà này ai mà không biết Kim Phi luôn cưng chiều Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc chứ?

Đường Tiểu Bắc cũng rất hiểu chuyện, trước đây chưa từng có chuyện giận dỗi làm nũng như thế này bao giờ.

Nguyên Thái Vi vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng với tư cách là thuộc hạ nên cũng không thể hỏi dò thẳng mặt lãnh đạo mấy chuyện hóng hớt được, do đó chỉ có thể đè nén sự tò mò ở trong lòng, đợi đến khi Kim Phi đi rồi sẽ tìm người đi hỏi thử.

“Được rồi, vậy cô hãy chuyển lời với Tiểu Bắc rằng ta đi đây.”

Kim Phi bất lực thở dài, dẫn theo Đại Lưu và Hàn Phong lên thuyền.

Vợ chồng cãi nhau cuối giường làm hòa, sau khi về nhà vào tối hôm qua, tự nhiên Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng muốn mây mưa an ủi nhau một phen.

Sau khi mây mưa với nhau xong, hai người lại nói đến chuyện đi ra biển lần này.

Đường Tiểu Bắc vẫn khuyên Kim Phi không nên đi, thấy không thuyết phục được, lập tức lùi lại một bước, yêu cầu bản thân mình cũng phải được đi cùng.

Chuyến đi biển lần này cực kỳ nguy hiểm, tất nhiên là Kim Phi không muốn Đường Tiểu Bắc đi theo cùng mạo hiểm, lập tức từ chối không chút do dự.

Đường Tiểu Bắc không tin vào ma quỷ, nên đã cố gắng hết sức sử dụng những kỹ năng đã học được lúc ở trong nhà chứa ra dùng hết một lần, cuối cùng thì cái tốt Kim Phi đều nhận hết, nhưng cuối cùng vẫn không cho cô ấy cùng đi biển.

Việc này đã khiến cho Tiểu Bắc nổi giận, mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.

Lúc này đoàn thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, Kim Phi không thể vì dỗ dành Đường Tiểu Bắc mà trì hoãn chuyến đi được nên chỉ có thể dặn dò Nguyên Thái Vi chuyển lời giùm.

Nguyên Thái Vi dõi theo đoàn thuyền đang rời đi, sau đó bắt đầu đi tìm Đường Tiểu Bắc.

Kết quả là nhân viên trong sân nói với Nguyên Thái Vi rằng Đường Tiểu Bắc đã đi rồi, chỉ để lại một bức thư cho Nguyên Thái Vi.

Nguyên Thái Vi mở lá thư ra, đôi mắt từ từ trợn tròn, rồi nở một nụ cười gượng gạo.

Đường Tiểu Bắc nói ở trong thư rằng cô ấy lén lên thuyền để đi cùng Kim Phi đến biển, mọi chuyện ở Giang Nam này sẽ tạm thời giao lại cho Nguyên Thái Vi xử lý.

Thật ra thì lúc này, hẳn là Nguyên Thái Vi phải lập tức cử người thông báo tin tức cho Kim Phi, nhưng ở cuối bức thư, Đường Tiểu Bắc đã cảnh cáo Nguyên Thái Vi rất rõ ràng là không được cử người báo tin cho Kim Phi.

“Hai người các người làm mình làm mẩy, khiến ta khó xử quá...”

Nguyên Thái Vi lẩm bẩm cất lá thư đi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không đi báo tin.

Bởi vì Kim Phi là đàn ông, nên dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không trừng phạt cô ấy quá nặng chỉ vì chuyện lần này được.

Nhưng Đường Tiểu Bắc thì khác.

Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc phụ nữ.

Đặc biệt là người phụ nữ chỉ một lòng một dạ đi theo chồng.

Nguyên Thái Vi cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ cứ thế qua đi, kết quả là vào ngày thứ ba sau khi Kim Phi rời đi, cô ấy đột nhiên nhận được một lá thư bồ câu đưa tới từ Tây Xuyên.

Bức thư được Khánh Mộ Lam gửi đi trước khi Cửu công chúa lên đường, bên trong có nhắc đến thánh chỉ và nói rằng Cửu công chúa sắp phải trở lại kinh thành.

“Tại sao thư của Tây Xuyên bây giờ mới đến?”

Nguyên Thái Vi nhìn ngày tháng năm trên tờ giấy, cau mày hỏi.

Đa phân bồ câu đưa thư có thể bay ít nhất hàng trăm dặm một ngày, một vài con có cơ thể khỏe mạnh có thể bay được hơn một ngàn dặm.

Hơn nữa, chim không để ý tới núi hay sông mà cứ bay một đường thẳng tắp.

Quãng đường từ Tây Xuyên đến nơi Đường Tiểu Bắc bị tập kích chỉ khoảng hai ngàn dặm.

Theo lý mà nói thì bồ câu đưa thư chỉ cần mất tầm ba bốn ngày là đã đến, nhưng vì lý do gì phải mất nhiều ngày như thế bọn họ mới nhận được thư chứ?

“Nguyên chưởng quầy, dạo gần đây Tây Xuyên có bão tuyết, chim bồ câu cũng bị bỏng lạnh, có thể bay được đến đây là hay lắm rồi.”

Người nuôi chim bồ câu đau lòng mở cánh chim bồ câu ra.

Không phải chỉ cần nuôi bồ câu là chúng có thể đưa thư được, chúng phải được người nuôi chim bồ câu huấn luyện mới làm được điều đó.

Những người này được gọi là người nuôi bồ câu.

Nuôi chim bồ câu là một việc đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn, nếu không phải thực sự thích chim bồ câu thì khó có người nào kiên trì được.

Cứ coi như là gắng gượng kiên trì được thì cũng chưa chắc có thể nuôi được bồ câu đưa thư chất lượng tốt.

Do đó, đa số người nuôi bồ câu đều xem chim bồ câu là bạn bè từ tận sâu trong lòng, thậm chí còn xem chúng là con cái nữa.

Nguyên Thái Vi nhìn theo ngón tay người nuôi chim bồ câu, quả thật là đã nhìn thấy chỗ móng vuốt chim bồ câu bị bỏng lạnh.

Xòe cánh ra thôi cũng đã là một chuyện rất khó khăn rồi.

“Chịu khổ rồi!”

Nguyên Thái Vi không thể trách mắng gì người nuôi bồ câu, chỉ có thể an ủi vài câu rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới có thể nuôi được chim bồ câu chủ động tìm ổ nhỉ?”

Hôm nay là ngày thứ ba Kim Phi rời đi, y vẫn đang xuôi dòng.

Cho dù Nguyên Thái Vi có cử con thuyền nhanh nhất cũng khó có thể đuổi kịp được Kim Phi trong một thời gian ngắn được.

Cách nhanh nhất hiện tại là sử dụng bồ câu đưa thư.

Như những gì đã nhắc đến trước đó, bình thường tổ chim bồ câu đưa thư phải luôn được cố định, việc này cho phép Kim Phi gửi thư cho Nguyên Thái Vi nhưng Nguyên Thái Vi lại không thể gửi thư cho Kim Phi được.

Bởi vì lúc Kim Phi lên đường đã mang theo lồng chim bồ câu.

Nếu muốn gửi thư đi, chỉ cần thả chim bồ câu đang ở cứ điểm này ra, nó sẽ tự bay về tổ.

Như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ đưa tin.

Nhưng Kim Phi vẫn luôn di chuyển, cần phải sử dụng chim bồ câu đặc biệt mới có thể gửi thư cho y được.

Mà trước mắt thương hội Kim Xuyên vẫn chưa có loại bồ câu đưa thư này nữa.

“Nguyên chưởng quầy, ta không có khả năng đó.”

Người nuôi bồ câu lắc đầu nói: “Nếu tìm được một bậc thầy như vậy, xin hãy giới thiệu cho ta làm quen một chút.”

Tiễn người nuôi bồ câu đi, Nguyên Thái Vi đi qua đi lại trong phòng một lúc, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Chuyện đang xảy ra ở Tây Xuyên thực sự quá nghiêm trọng, cô ấy nhất định phải báo tin cho Kim Phi.

Không có bồ câu đưa thư, dù có cử người ngồi thuyền đuổi theo cũng phải đưa tin tới đó.

Ngay sau đó, một chiếc thuyền hẹp dài ra khỏi bến, giăng buồm và xuôi về hạ lưu.

Kim Phi không biết gì về chuyện lần này cả, y đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm tạm thời.

Kiếp trước, rất ít khi Kim Phi đi thuyền, càng chưa từng trải qua thủy chiến, vì vậy y rất thiếu tự tin về hành động lần này.

Do đó, dù chỉ là một đám thủy tặc, Kim Phi cũng cực kỳ nghiêm túc như đang đối mặt với Đan Châu.

Y tin rằng cơ hội sẽ dành cho những ai đã có sự chuẩn bị.

Trong những ngày ở trên thuyền này, Kim Phi chưa từng rảnh rỗi dù chỉ một giây, nếu không phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì là thảo luận kế hoạch tác chiến cùng đám người Hàn Phong và Hầu tử.

Bận bịu đến tận trưa Kim Phi mới đi ra khoang thuyền.

Không phải vì y đói hay mệt mỏi, mà là do không đủ nguyên liệu cần dùng cho thí nghiệm.

Mà nguyên liệu cần dùng đang ở trên một chiếc thuyền khác ở ngoài xa, Kim Phi chỉ có thể đi thuyền nhỏ đến chiếc thuyền đó lấy nguyên liệu.

Đó là một chiếc thuyền chở hàng, chở những nguyên liệu cần dùng mà Kim Phi đã chuẩn bị để đến biển.

Từ nguyên liệu đến thịt muối, trái cây đều có đủ.

Quản sự ở trên thuyền nhìn thấy Kim Phi lên thuyền, hơi lo lắng hỏi: “Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây vậy?”

“Ta cần một ít vải chống cháy nên đến đây lấy một ít.”

Kim Phi không để ý sự kỳ lạ của quản sự, đi thẳng về phía kho hàng.

Quản sự há miệng muống cản Kim Phi lại, nhưng không tìm được lý do để cản trở.

Chỉ có thể ho khan vài tiếng, đồng thời nhanh chóng đuổi kịp Kim Phi, lớn tiếng nói: “Kim tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy?”

“Ngươi nói lớn như vậy làm cái gì?”

Kim Phi xoa lỗ tai, đẩy cửa kho hàng ra.

Sau đó, cảnh tượng đập vào mắt y đầu tiên là Đường Tiểu Bắc đang một tay cầm lưới, một tay mở cửa sổ.
Chương 560: Ra biển

“Tiểu Bắc, tại sao muội lại ở đây?”

Kim Phi sửng sốt.

Đồng thời cũng hiểu tại sao vừa rồi quản sự lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Có lẽ là đang báo tin cho Đường Tiểu Bắc đây.

“Tướng… Tướng quân…”

Một chân Đường Tiểu bắc đã bước ra ngoài cửa sổ.

Nhưng thấy Kim Phi vào phòng, đành cười mỉa thu về.

Đồng thời còn giấu túi lưới đựng cây mía, quả mít ra phía sau.

Đại Khang không có kho lạnh, trái cây có thể giữ tới mùa đông rất ít.

Cây mía và vỏ quýt đều dày, trước khi rời đi Kim Phi dã cho người chuẩn bị một ít.

“Tướng quân, sao chàng lại tới đây?”

Đường Tiểu Bắc thấy không chạy thoát được, đành mỉm cười tiến lên.

“Muội đừng quan tâm ta tới làm gì, muội nói với ta trước, tại sao muội ở đây?”

“Ta tới lấy quả quýt!”

Đường Tiểu Bắc lấy một quả quýt trong túi lưới ra, lấy lòng đưa cho Kim Phi: “Tướng công, chàng nếm thử, sọt quýt này ăn ngon lắm!”

Kim Phi không nhận, duỗi tay kéo lỗ tai Đường Tiểu Bắc: “Ta hỏi cái này à?”

“Tướng công, đau! Ta sai rồi, mau buông tay!”

Đường Tiểu Bắc lập tức kêu đau.

Quản sự hiểu chuyện lùi ra ngoài, thuận tay đóng cả cửa khoang lại.

“Diễn! Diễn nữa cho ta!”

Tay Kim Phi dùng thêm chút lực: “Còn làm bậy nữa, ta sẽ dùng sức thật đấy!”

“Nói thì nói!”

Đường Tiểu Bắc tát rớt tay Kim Phi: “Chàng không cho ta đi ra biển, ta chỉ đành lén đi lên thuyền!”

“Sau đó tới ra biển rồi, ta sẽ không có biện pháp đưa muội về, đúng không?”

Kim Phi lập tức hiểu tính toán của Đường Tiểu Bắc.

“Không hổ là tướng công của ta, đúng là thông minh.”

Đường Tiểu Bắc lại lấy lòng lột vỏ quả quýt ra, đưa đến miệng Kim Phi.

Thấy Kim Phi không để ý tới cô ấy nữa, cô ấy nhét luôn vào miệng Kim Phi: “Được rồi, chàng ăn quýt của ta, coi như bỏ qua cho ta rồi!”

“Quỷ nha đầu nhà muội!”

Kim Phi bất đắc dĩ tát một cái lên đầu Đường Tiểu Bắc.

Nếu là thuyền buôn bình thường, cho dù xuôi theo dòng, cũng không đi quá nhanh.

Nhưng Kim Phi muốn nhanh chóng chạy đến ra biển nghĩ cách cứu nhân viên hộ tống bị bắt, vì vậy dọc đường đi đều lên đường với tốc độ nhanh nhất.

Hơn nữa bây giờ là mùa đông, gần đây luôn là gió Tây Bắc, tốc độ đội thuyền rất nhanh.

Ba ngày còn đi xa hơn bảy ngày bình thường.

Lúc này không thể đưa Đường Tiểu Bắc quay về được nữa.

Đã bị phát hiện nên Đường Tiểu Bắc cũng quang minh chính đại dọn vào khoang thuyền của Kim Phi.

Đợi trong doanh trại mấy tháng, Kim Phi cũng nhớ Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc lâu rồi.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc đã tới, đúng lúc làm dịu nỗi khổ nhớ nhung của y.

Có người đẹp làm bạn, hành trình cũng không còn gian nan như thế nữa.

Mười ngày sau, đội thuyền đi vào vùng biển không bờ mênh mông rộng lớn.

“Tướng công, đây là biển rộng à?”

Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bắc thấy biển rộng, ghé vào lan can trên boong thuyền, ngạc nhìn nhìn đông nhìn tây.

Kim Phi giơ kính viễn vọng lên, nhìn về hướng bắc.

Ở hướng bắc của đội thuyền, kính viễn vọng có thể nhìn thấy mấy hòn đảo cát mơ hồ.

Mấy hòn đảo cát này chính là tiền thân của đảo Sùng Minh nổi tiếng đời trước.

Đảo Sùng Minh là một hòn đảo tác động nhỏ, được hình thành từ bùn lầy trầm tích do Trường Giang mang tới.

Đời trước khi học lịch sử, Kim Phi nhớ rõ đảo Sùng Minh nổi lên khỏi mặt biển vào thời Võ Đức triều Đường.

Ban đầu chỉ là hai bao cát nhỏ, nhưng tích lũy hơn một ngàn năm, đảo nhỏ này càng lúc càng lớn.

Trước khi Kim Phi xuyên không, hòn đảo nhỏ này đã trở thành siêu đảo hơn 1200 km vuông.

Cùng tạo thành một bộ phận quan trọng của thành phố quốc tế.

“Chờ xong chuyện ở đây, nhất định phải qua xem thử.”

Kim Phi thu kính viễn vọng lại, trong lòng nghĩ.

Mãi cho tới bây giờ, Kim Phi vẫn không thể đoán ra Đại Khang tương đương với triều đại nào của đời trước.

Tình hình quanh quốc gia rất giống Bắc Tống, nhưng trình độ sản xuất của các ngành công nghiệp, nông nghiệp đều cực kì lạc hậu, không khác lắm với Tiên Tần đời trước.

Bây giờ y có đối tượng tham chiếu rồi.

Chỉ cần nhìn xem đảo Sùng Minh bây giờ có dáng vẻ gì, y sẽ có thể phán đoán ra niên đại.

Hiện tại đội thuyền cách đảo cát quá xa, kính viễn vọng cũng quá tệ, không thấy rõ, Kim Phi không thể bảo đội thuyền lái qua đó được, tạm thời chỉ đành đè ý nghĩ này xuống.

Sau khi đội thuyền đi vào mặt biển, cũng không tiếp tục tiến lên nữa, mà đi đến hướng Đông Nam dọc theo đường bờ biển.

Trên đường đi Kim Phi đã nhìn qua bản đồ hàng hải.

Sau khi ra biển hơn trăm dặm, có một chuỗi các đảo nhỏ vô danh.

Mảnh đảo nhỏ này chính là quần đảo Thặng Tứ ở đời trước của Kim Phi, khi học cao học, từng đi du lịch bên đó với bạn gái.

Nhưng quần đảo Thặng Thứ bây giờ không có nhiều người cư trú lắm, hoàn toàn hoang vu, thậm chí chẳng có tên.

Dựa theo tình báo, nhân viên hộ tống bị thủy tặc bắt giam giữ trên một trong những hòn đảo.

Cứ đi đến tận mũi nhọn của đường bờ biển mới dừng lại.

Đây là bãi biển ngoài công viên hồ Tích Thủy ở đời trước, cách quần đảo Thặng Tứ gần nhất, có một bến thuyền nhỏ do ngư dân tạo nên.

Đội thuyền nhân viên hộ tống bị tập kích trước đó, cũng từng ngừng ở đây.

Lúc này trên mặt biển thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy những khối gỗ trôi nổi, rõ ràng là do cuộc chiến lúc trước để lại.

Đến nơi, Kim Phi không đi tìm thủy tặc chiến đấu ngay lập tức, mà để đội thuyền hạ neo, dùng thuyền nhỏ chuyển vật tư lên bờ.

Chờ vật tư được chuyển lên hết, Kim Phi cho người chèo thuyền quay đầu thuyền lớn, lái về gần sông Hoàng Phố.

Ở đó, có bến thuyền lớn của nhà nước, còn có 5000 thủy quân Đại Khang trấn giữ, thủy tặc không dám tấn công.

Sau khi thuyền lớn rời khỏi, Đại Tráng dẫn nhân viên hộ tống đi dựng doanh trại tạm thời gần bờ biển.

“Tướng công, tại sao phải dựng trại?”

Đường Tiểu Bắc nghi ngờ hỏi: “Không phải chúng ta tới cứu người à?”

“Đánh giặc thì phải biết người biết ta, bây giờ chúng ta vừa tới nơi, tin tình báo đã lạc hậu rồi, lỗ mãng hấp tấp đi cứu người là tìm đến cái chết đấy.”

Kim Phi nói: “Hơn nữa người sau lưng thủy tặc tốn nhiều công sức như vậy dẫn chúng ta tới đây, chắc chắn trận này không kết thúc trong hai ba ngày được, chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài.

Cho nên trước tiên phải dựng trại đóng quân, thu thập tình báo, sau đó tính toán những cái khác.”

“Ta nghe nói thủy tặc ở trên một hoang đảo cách đây trăm dặm, nơi này có gần thủy tặc quá không?”

Đường Tiểu Bắc hơi lo lắng hỏi: “Bọn họ có hơn một ngàn người đấy, nếu đánh tới đây thì phải làm sao?”

“Nếu bọn họ muốn lên bờ đánh lén doanh trại của ta, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh.”

Kim Phi không thèm để ý nói.

Trên biển, có lẽ y sẽ kiêng kị thủy tặc.

Nhưng trên đất bằng, đừng nói là hơn 1000 tên thủy tặc, cho dù gấp ba, Kim Phi cũng không sợ hãi.

Lần này y không chỉ dẫn theo mấy trăm nhân viên hộ tống bình thường, mà còn đưa cả 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen đến.

Kim Phi còn ước gì thủy tặc có thể tới đây đánh lén doanh trại của y.

“Tiên sinh, huynh đệ trốn về kia tới rồi!”

Hai người đang nói chuyện, Hàn Phong dẫn một người đàn ông cả cơ thể đầy bùn đi tới.

Từ kiểu dáng và màu sắc của quần áo thì có thể nhìn ra, đó là đồng phục nhân viên hộ tống.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”

Người đàn ông vừa thấy Kim Phi, đã quỳ trong nước bùn khóc lóc: “Tiên sinh, ngài phải cứu đám người chỉ huy! Bọn họ sắp bị thủy tặc treo cổ rồi!”

“Yên tâm đi, ta đi ngàn dặm xa xôi từ Tây Xuyên tới đây, chính là để cứu người.”

Kim Phi kéo người đó dậy: “Bây giờ, ngươi nói hết tình hình ngươi biết cho ta, chỉ khi nắm giữ đủ tình báo của kẻ địch, ta mới có thể ra tay, nếu không lần này tới đây sẽ là vô trách nhiệm với các huynh đệ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK