Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1996: Ấn tượng

Thuyền lầu của đoàn thuyền chiến có tổng cộng bốn tầng, dưới boong thuyền hai tầng, trên boong thuyền có hai tầng nữa.

Để tránh thuyền bị nặng phần đầu nhẹ phần đuôi, những hạt bông và lúa giống nặng đã được đặt ở khoang thuyền dưới boong thuyền, bông vải được đặt trong nhà lầu trên boong thuyền.

Kim Phi đi theo Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan đến một phòng cách thư phòng không xa.

Theo thiết kế thì có lẽ căn phòng này là nhà ở tập thể của thuyền viên, bên trong còn đặt bốn cái giường ngủ, nhưng hiện tại trong phòng đã chất đầy bao tải, ngay cả trên giường ngủ cũng như vậy.

Nói là bao tải những cũng giống như lưới đánh cá, hơn nữa là loại lưới chỉ có thể bắt được cá lớn và mắt lưới rất lớn.

Qua mắt lưới, Kim Phi có thể nhìn thấy một ít sợi bông ở bên trong.

“Tiên sinh, đây là bông vải sao?”

Tả Phi Phi cau mày hỏi: “Sao không giống với bông vải chúng ta trồng?”

Lần trước nhóm người Lão Uông đến nước K đã mang hạt giống bông vải về, năm nay đã trồng một mẻ rồi.

Trọng tâm chính của Ngụy Vô Nhai là trên ruộng thí nghiệm lúa, còn Quan Hạ Nhi vẫn luôn quan tâm đến bông vải, Nhuận Nương cũng thường đến giúp.

Dù Tả Phi Phi không đến giúp thu hoạch nhưng cô ấy đã đến nhà kho nơi chế biến bông vải mấy lần.

Sau khi những người thợ làm theo cách đan thành sợi bông, đã chất thành đống trong nhà kho như một ngọn núi phủ tuyết bông xù.

Mà bao tải trước mắt, phần lớn sợi bông đều vàng ố bạc màu, trông không giống bông xù.

“Bông vải nàng nhìn thấy trong nhà kho đã được chế biến, những thứ này chưa được chế biến.”

Kim Phi xé mắt lưới của một bao tải ra, thò tay vào nắm một nắm sợi bông ra, quan sát kĩ rồi nói: “Hơn nữa bông vải chúng ta trồng, khi Hạ Nhi và Nhuận Nương hái rất cẩn thận, nhặt sạch những mảnh vụ và lá dính vào trên bông vải, mà những bông vải này không hề được giữ gìn cẩn thận, vì vậy trong không đẹp cho lắm.”

“Tiên sinh thật là mắt sáng như đuốc, nhìn rất chính xác!”

Lạc Lan nói: “Người nước K trông bông vải chỉ để lấy hạt bông, chúng ta thu thập những thứ này từ nhà kho của xưởng dầu, đó là những thứ còn sót lại sau khi lấy hạt bông họ chưa kịp đốt nên chất thành đống trong nhà kho, sau khi được gió thổi và phơi nắng thì chúng thành như vậy!”

“Tiên sinh, cái này còn dùng được không?” Trịnh Trì Viễn hơi lo lắng hỏi.

Kéo về từ xa như vậy, nếu không dùng được vậy không phải phí sức rồi sao?”

“Dùng được.” Kim Phi gật đầu: “Dù trông không đẹp lắm, nhưng về phơi hai ngày rồi nới lỏng ra thì có lẽ hiệu quả giữ ấm cũng như vậy.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Trịnh Trì Viễn thở phào nhẹ nhõm.

“Mọi người thu tổng cộng được bao nhiêu bông vải?”

“Bọn ta thu theo xe, không cân, hơn nữa khi đó có xe lớn xe nhỏ, cũng khó tính toán.”

Lạc Lan giải thích: “Nhưng kích thước của bảo tải đều như nhau, tổng cộng có bảy nghìn hai trăm sáu mươi bảy bao!”

“Rất tốt.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Lần này mọi người đã làm rất tốt, sau khi về ta sẽ thưởng cho mọi người!”

Lão Uông nghe vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên.

Dù biểu cảm của Trịnh Trì Viễn không thay đổi nhiều nhưng trong lòng cũng rất vui.

Thật ra hiện nay Trịnh Trì Viễn đã là người phụ trách thủy quân, còn là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, dù công lao có lớn hơn đi chăng nữa, cũng rất khó để thăng chức nữa, nhưng có thể tạo ấn tượng tốt với Kim Phi thì chuyến này không vô ích rồi, sau này có vũ khí mới, thuyền chiến mới, Trịnh Trì Viễn muốn mở lời cũng dễ dàng hơn.

Xem bông vải xong, đoàn thuyền chiến đã cách bến tàu không xa nữa.

Trịnh Trì Viễn bị phụ tá gọi đi sắp xếp việc cập bến của đoàn thuyền chiến, Lão Uông cũng đi giúp.

Lạc Lan thấy Kim Phi đứng ở rìa boong tàu bèn đi đến.

“Lạc Lan cô nương, nhiệm vụ lần này đã hoạc thành rất tốt, cô cũng vất vả rồi!” Kim Phi khen từ tận đáy lòng.

Lần này phái Lạc Lan đến nước K, quả thực là quyết định rất sáng suốt, nếu vẫn để quân viễn chinh đến đó một mình, trước hết đừng nói đến có thể đưa bao nhiêu hạt thóc và hạt bông về, chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.

“Ta đâu vất vả gì, nếu nói vất vả thì Mã đại ca mới là người vất vả nhất!”

Lạc Lan nói: “Khi ở nước K, ta không tiện đi xã giao, anh ta đã bận rộn tạo mối quan hệ với quan viên địa phương, đã chịu nhiều uất ức, sau này đánh nhau, anh ta và Lão Uông đại ca cũng luôn ở lại tiền tuyến, bông vải cũng là do anh ta phát hiện, sau đó liều lĩnh vào thành mua trước nguy hiểm bị người nước K bắt!

Sau này bọn ta về, anh ta lại chủ động ở lại nước K, muốn mua thêm một ít bông vải ở địa phương.

Trận chiến trước bọn ta đã giết không ít cấm quân, chắc chắn người nước L rất hận bọn ta, nhóm người Mã đại ca chỉ có mấy người, cũng không biết có gặp nguy hiểm hay không!”

“Đó là một vấn đề.” Kim Phi suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, hiện tại đã đưa bông vải về, ta sẽ để đội viễn chinh nghỉ ngơi chỉnh đốn một lúc, sau đó nhanh chóng quay lại, như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì, nhiều người có thể phối hợp với nhau!”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ hành lễ với Kim Phi: “Ta thay Mã đại ca cảm ơn tiên sinh!”

“Cảm ơn gì chứ, đây không phải là việc ta nên làm sao?”

Kim Phi nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Lan nói đùa: “Lạc Lan cô nương, không phải cô thích Mã đại ca rồi đó chứ?”

Không phải Kim Phi nhiều chuyện, trong bức thư gửi về lúc trước, Lạc Lan đã khen Mã Văn Húc một lượt, bây giờ lại chủ động giúp Mã Văn Húc thỉnh công, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.

Lạc Lan và Mã Văn Húc đều là những người có năng lực dưới quyền của Kim Phi, nếu hai người có thể ở bên nhau, Kim Phi cũng rất vui.

Lạc Lan không nghĩ rằng Kim Phi sẽ đột nhiên nói như vậy, mặt đã đỏ bừng, không chút do dự phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, tiên sinh đừng nói bừa!”

“Không có thì thôi, cô đỏ mặt làm gì chứ?” Kim Phi vẫn muốn trêu chọc nữa, nhưng sợ Lạc Lan quá xấu hổ nên cười nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa!”

Lạc Lan đã từng dẫn đầu đội phát triển thị trường kinh thành, lần này lại dẫn đội đến nước K, chắc chắn là người đã chứng kiến những cảnh tượng lớn, vừa rồi đột nhiên bị Kim Phi trêu chọc, còn là chuyện cá nhân nên không phản ứng kịp, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi rồi nghiêm túc nói: “Tiên sinh, ta nói cho Mã đại ca không phải vì xuất phát từ ý đồ riêng, càng không phải vì thích anh ta, mà là thấy anh ta có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nên...nên có công lao lớn hơn!”

Kim Phi nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Dù y không giỏi chuyện quan trường nhưng cũng nghe ra hàm ý của Lạc Lan, thế này là cô ấy đang giúp Mã Văn Húc nói lên sự bất bình.

Cái gọi là nên có công lao lớn hơn này, không phải có nghĩa là cảm thấy địa vị của Mã Văn Húc hiện tại quá thấp, đã hạn chế anh ta phát huy tài năng sao?

Lần trước đội viễn chinh đã đưa hạt giống của bông vải và lúa nước L về, Kim Phi và Cửu công chúa đã đích thân đến bến tàu đón, ban cho họ sự vinh dự rất cao, nhưng họ có tổng cộng hơn ba mươi người, Kim Phi không quan tâm họ nhiều.

Về phần Mã Văn Húc, trước khi đọc thư của Lạc Lan, Kim Phi chỉ biết tên của anh ta, nhớ rằng lần trước anh ta đã đến thành Du Quan để đưa tin, ngoài những việc này ra, y không có ấn tượng gì nhiều.
Chương 1997: Tham quan

Từ trước tới nay, Lạc Lan đều rất có chừng mực, bây giờ đột nhiên thay Mã Văn Húc xin công, khiến Kim Phi rất bất ngờ, cũng hơi không hiểu.

Kim Phi luôn cho rằng, sức lực của một người là có hạn, y không muốn lãng phí tinh thần và thể lực suy đoán suy nghĩ của người khác, đã hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, cô cũng biết tính của ta, không thích vòng vo, ở đây không có người ngoài, cô muốn nói gì cứ nói thẳng đi!"

"Tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta cũng sẽ nói thẳng!"

Nghe câu hỏi thẳng thừng của Kim Phi, Lạc Lan hơi ngây người một lúc, có điều vẫn là tiếp tục nói: "Ta thấy Mã đại ca làm phó đội trưởng ở đội viễn chinh, có chút chôn vùi nhân tài!"

"Ý của cô là, anh ta phải làm đội trưởng?" Kim Phi hơi chau mày.

Đội trưởng đội viễn chinh là Lão Uông, nếu để Mã Văn Húc làm đội trưởng, vậy thì chính là bảo Lão Uông nhường địa vị.

Lão Uông đang yên đang lành, tùy tiện bảo anh ta nhường địa vị, rõ ràng không thích hợp.

Đương nhiên, cũng có thể đề bạc Lão Uông đến chức vụ khác, vị trí đội trưởng như thế đã bỏ trống rồi, Mã Văn Húc phó đội trưởng này lên chức hợp tình hợp lý.

Nhưng những thứ này đều là việc quân đội, Lạc Lan làm một chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên , đưa ra đề nghị này quả thật vượt ranh giới rồi.

"Tiên sinh, ta biết, bây giờ lời ta nói không thích hợp, cũng không nên, nhưng vì Đại Khang, vì tiên sinh và bệ hạ, ta nghĩ ta phải nói ra."

Lạc Lan nói: "Lần này đi nước K, ta luôn giao tiếp với huynh đệ của đội viễn chinh, có chút hiểu biết về họ, Lão Uông đại ca dũng mãnh đánh trận không sợ chết, là một quân nhân hợp quy cách, nhưng. . ."

Nói đến đây, Lạc Lan ngừng một chút, nhưng sau đó vẫn là tiếp tục nói: "Nhưng theo quan điểm cá nhân ta mà nói, Lão Uông đại ca không thích hợp giữ chức tổng chỉ huy!"

Nghe đến đây, Kim Phi cuối cùng hiểu ý của Lạc Lan.

Vốn dĩ cô ấy là thấy tính cách của Lão Uông hơi xúc động, thích hợp làm người chấp hành, không thích hợp làm người quyết định sách lược.

"Tiên sinh, ta nói những thứ này, không phải vì ta không có gì không giấu diếm với Lão Uông đại ca, ngược lại, Lão Uông đại ca trong nhiệm vụ lần này có biểu hiện vô cùng tốt, cũng rất phối hợp với ta, nhưng lần sau ta không đi nước K nữa, đến lúc đó ta lo lắng Mã đại ca và lão Uông đại ca sẽ có xung đột!"

Lạc Lan nói: "Tiên sinh, nước K thật sự là vùng đất trù phú, có rất nhiều thứ mà Đại Khang chúng ta không có, với lại bọn họ liên tục được mùa lớn mấy năm, hạt lúa căn bản không ăn hết, chúng ta có thể giữ hợp tác thời gian dài với bọn họ, dùng đồ của chúng ta đổi hạt lúa với họ, để thuyên giảm áp lực lương thực, cho nên ta thấy phải thực hiện tốt quan hệ với nước K, về mặt này mà nói, Mã đại ca càng thích hợp!"

Lạc Lan và Nguyên Thái Vi là phó lãnh đạo của thương hội Kim Xuyên, cũng là trợ thủ đắc lực của Đường Tiểu Bắc, lần này đi nước K là Kim Phi tìm Đường Tiểu Bắc mượn người, vả lại còn điều người đi trước mới thông báo sau, vì chuyện này, Đường Tiểu Bắc còn không vui.

Theo giao hẹn, sau khi hạm đội từ nước K trở về, Kim Phi phải phải trả Lạc Lan cho Đường Tiểu Bắc.

Lạc Lan không đi, vậy thì người có tiếng nói ở nước K chính là Lão Uông.

Kim Phi cũng không hiểu rõ Lão Uông lắm, nhưng Lạc Lan đã nhắc nhở nghiêm túc như vậy, cho dù là vì tư lợi hay thật sự vì nghĩ cho Đại Khang, Kim Phi đều phải coi trọng.

Có điều y cũng không lập tức trả lời Lạc Lan, mà nói: "Cám ơn nhắc nhở của cô, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này!"

Lạc Lan có thể nói nhiều như vậy, đã là tận tình tận nghĩa, nếu nói thêm gì nữa, sẽ thật sự sẽ bị nghi ngờ đang thay Mã Văn Húc đòi hỏi chức vụ.

Cho nên cô ấy cũng không nói thêm nữa, mà kể với Kim Phi chuyện ở nước K.

Hai người trò chuyện, hạm đội đã chạy vào bến cảng.

Mặc dù vừa nãy Kim Phi không đáp xuống, nhưng người ở sân bay đã ngay lập tức truyền tin lên cấp trên.

Lúc Kim Phi xuống thuyền, nhóm người Hồng Đào Bình, Đại Cường, Từ Cương đã dẫn theo lãnh đạo cao cấp quận Đông Hải ở trên bến tàu.

Trịnh Trì Viễn cho dù đã biết Kim Phi bắt đầu công việc xây dựng tòa thành ở Đông Hải, nhưng nhìn thấy cảnh khí thế ngất trời ở trên bờ, anh ta vẫn cực kỳ xúc động.

Anh ta mới rời đi mười mấy ngày ngắn ngủi, Đông Hải đã thay đổi một cách triệt để.

Trước kia phía nam của xưởng đóng tàu nhà họ Hồng đều là đất trống, là nơi phơi muối của người buôn muối, nhưng bây giờ tất cả đều xây nhà, từ xưởng đóng tàu của nhà họ Hồng trải dài đến cửa sông Trường Giang.

Đầu phía bắc của trấn Ngư Khê, các ngôi nhà cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Ngoài ra, xưởng cá muối, xưởng đóng tàu số 3 cũng mở rộng quy mô lớn, ngay cả bến tàu cũng có thêm hai cầu dỡ hàng và xây mới một ròng rọc kéo tay khổng lồ.

Trước đây trên cầu dỡ hàng không có ròng rọc kéo tay ngoài trời, nếu cần lắp đặt vật nặng, phải lái vào trong xưởng đóng thuyền, dùng ròng rọc kéo tay trong xưởng đóng thuyền để thao tác.

Sân bãi xưởng đóng thuyền có hạn, ra vào đều rất phiền phức, cần cẩn thận từng li từng tí, hơi dùng sức quá mạnh, hoặc không kiểm soát tốt phương hướng sẽ có thể gây ra tai nạn.

Sau khi có ròng rọc kéo tay ngoài trời, hàng hóa lớn ở trên bến tàu đã có thể vận chuyển thẳng, sau đó tàu chở hàng có thể rời đi thẳng, nên thuận tiện rất nhiều.

Mãi cho đến Kim Phi bảo Thiết Chùy tới gọi mình, Trịnh Trì Viễn mới hồi phục tinh thần lại, theo Kim Phi xuống thuyền.

Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân Đông Hải, Từ Cương là người phụ trách đất liền, khi tới bờ, đầu tiên Kim Phi giới thiệu Từ Cương và Trịnh Trì Viễn với nhau.

Trịnh Trì Viễn không hổ là lão già chốn quan trường, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, bên ngoài cũng đều biểu hiện rất tốt.

Hai tay anh ta nắm thật chặt tay của Từ Cương, giống như bạn cũ quen biết nhiều năm, rất lâu không muốn buông ra, điệu bộ cũng rất khiêm tốn: "Tiên sinh yên tâm, sau này ta nhất định phối hợp tốt với Từ đại nhân, cùng phát triển Đông Hải, không phụ lòng bệ hạ và tiên sinh kỳ vọng đối với chúng ta!"

Tính cách Từ Cương chính trực, không quá quen những thứ này, nhưng cũng ngại tỏ vẻ, Trịnh Trì Viễn nói như thế, ông ta cũng chỉ có thể tỏ thái độ theo: "Xin tiên sinh yên tâm, ta nhất định cùng gắng sức hợp tác với Trịnh đại nhân!"

Kim Phi biết Từ Cương không quá quen với sự nhiệt tình của Trịnh Trì Viễn, cười hỏi: "Từ đại nhân, dự án tòa thành mới tiến triển vẫn thuận lợi chứ?"

Từ Cương nghe vậy, như được đại xá, rút tay ra từ trong tay của Trịnh Trì Viễn, nhiệt tình nói: "Sau khi tiên sinh đi thành Du Quan, có mấy hạng mục tiến triển vẫn rất nhanh, để ta giới thiệu một chút cho tiên sinh và Trịnh đại nhân!"

"Vậy thì vất vả Từ đại nhân rồi!"

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Nhuận Nương: "Nhuận Nương, tối nay bọn ta ở phải ở đây, nàng về trước đi, ta đi xem công trường với Từ đại nhân!"

“Vâng,” Nhuận Nương gật đầu.

"Tiên sinh, ta dẫn vài người hộ tống phu nhân trở về!"

Đại Cường là người phụ trách nhân viên hộ tống ở Đông Hải, chủ động xin chỉ thị cấp trên.

Lạc Lan không quá hứng thú đối với việc tham quan Đông Hải, xin chỉ thị của Kim Phi, cũng theo Nhuận Nương đi về.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Từ Cương dẫn đầu đi tới phía trước: "Tiên sinh, Trịnh đại nhân, chúng ta bắt đầu từ bên tàu nhé?"

Thực ra theo kế hoạch, sau khi Kim Phi xuống thuyền, Từ Cương chuẩn bị tiếp đãi Kim Phi ở phòng làm việc, sau đó tiến hành báo cáo sổ sách với Kim Phi.

Tư liệu báo cáo ông ta cũng chuẩn bị xong rồi, phòng làm việc cũng đã sắp xếp người dọn dẹp, kết quả Kim Phi muốn đi tham quan tại hiện trường, Từ Cương chỉ có thể dẫn y đi tham quan.
Chương 1998: Khó chịu

Dưới sự dẫn dắt của Từ Cương, đoàn người đi dọc theo bến tàu đi về phía trước, phóng tầm mắt nhìn ra xa, khắp nơi đều là những công trường lớn nhỏ.

Vô số người tị nạn đang bận rộn làm việc trên công trường, làm đến mức khí thế ngất trời, Kim Phi nhìn thấy rất nhiều người đàn ông quấn nửa người trên của chiếc áo dài ở trên eo, hoặc đơn giản là cởi trần để làm việc.

"Từ đại nhân, những người cởi trần này không có quần áo à?" Kim Phi hỏi.

"Phần lớn họ đều có quần áo, nhưng bọn họ sợ làm việc bị cọ sát làm hỏng, nên không nỡ mặc!" Từ Cương giải thích.

Ngày nay, rất nhiều người chỉ có một bộ quần áo. Nếu bị ma sát hỏng trong lúc làm việc thì sẽ không còn nữa.

Bây giờ khác với khi ở quê hương, ở quê làm việc nhà nông, quần áo bị hỏng, ban đêm còn có thể ra đồng làm việc mà không bị ai nhìn thấy, bây giờ làm ở công trường, chỉ có thể làm ban ngày, không có quần áo thì không có cách nào ra ngoài.

Những người quấn nửa người trên của áo dài quanh eo có thể là quần đã sắp bị ma sát hỏng, lại không có quần mới để thay, nên chỉ có thể dùng đến áo dài.

Dù sao thì cởi trần cũng được, nhưng lộ mông thì không tốt.

Chuyến đi này của hạm đội có thu hoạch rất phong phú, những hạt lúa và hạt bông được mang về đã vượt xa sự mong đợi của Kim Phi, tâm trạng của y vốn đang rất tốt, nhưng khi nhìn thấy những công nhân cởi trần đó, tâm trạng của Kim Phi lại trở nên hơi nặng nề.

Y vốn định ở lại Đông Hải thêm mấy ngày, để quan sát kỹ thiết kế của Đông Hải, nhưng bây giờ y muốn nhanh chóng chạy về Xuyên Thục càng sớm càng tốt, xây dựng phân xưởng dệt bông, đồng thời để cho hạm đội nhanh chóng dỡ hàng, rồi lại đến nước K thu gom bông.

Kim Phi thở dài rồi hỏi: “Trời lạnh như vậy mà cởi trần, có nhiều người bị bệnh không?"

“Tiên sinh, công trường đã có trang bị canh gừng nóng và bếp than, các công nhân có thể đi sưởi ấm, uống canh gừng bất cứ lúc nào, phòng y tế cũng được trang bị thuốc chống cảm, nơi các công nhân ở vào ban đêm thì ấm áp, ban ngày cũng có thể no bụng, số người bị bệnh cũng không nhiều lắm." Từ Cương đáp.

Kim Phi nhìn kỹ một chút, đúng là thấy ở mỗi công trường đều có lò than, trên kệ sắt phía trên lò than còn có một cái nồi sắt, bên trong chắc là canh gừng mà Từ Cương nói.

Nhưng rất ít công nhân đến đó để uống, thỉnh thoảng có mấy người qua đó cũng vội vàng uống xong rồi lại tiếp tục đi làm.

Thứ nhất là canh gừng không ngon lắm, thứ hai là công việc ở công trường được trả lương theo công lao nên làm được nhiều thì được nhiều hơn, rất nhiều công nhân đều phải nuôi người trong nhà, sắp đến lễ mừng năm mới rồi, những công nhân đều muốn làm việc nhiều hơn một chút, lúc đến lễ mừng năm mới thì mua một chút đồ ăn ngon cho con, hoặc là rút ra vài thước vải để may quần áo mới cho con.

Khi họ đến công trường mới, một thanh niên mặc quần áo giám sát nhìn thấy đám người Kim Phi thì vui vẻ chạy tới, nhưng lại bị đám người Thiết Chùy chặn lại.

“Thiết Chùy đại ca, trên người ta không có vũ khí!" Thanh niên xòe tay ra, ra hiệu cho Thiết Chùy lục soát người.

"Ngươi là Tiểu Lưu à?" Thiết Chùy đánh giá từ trên xuống dưới một lúc: "Ngươi tìm được bao nhiêu người tình ở bên cạnh thế, sao lại biến thành thế này?"

"Thiết Chùy đại ca, tiên sinh và Từ đại nhân còn đang ở đây đó, đừng nói đùa!" Tiểu Lưu tức giận trừng mắt liếc nhìn Thiết Chùy một cái, rồi mới chạy đến trước mặt Kim Phi và hành lễ: "Tiên sinh, ngài đã trở về từ thành Du Quan!"

"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu: "Tiểu Lưu, các ngươi vất vả rồi!"

Vừa rồi, không chỉ có Thiết Chùy không nhận ra Tiểu Lưu, mà Kim Phi cũng không nhận ra.

Tiểu Lưu đi theo Thiết Thế Hâm đến từ Kim Xuyên, sau đó đến khởi động hạng mục thành phố mới, dưới tay Từ Cương đang thiếu người, mới để Tiểu Lưu ở lại để hỗ trợ.

Công việc chính của bọn họ ở Kim Xuyên là làm quy hoạch và kiểm tra kế hoạch, được coi như quan văn, họ dành phần lớn thời gian ở trong văn phòng, thỉnh thoảng đến công trường cũng sẽ quay lại, nhưng ở Đông Hải, do thiếu người nên bọn họ phải ở lại công trường suốt, chỉ trong mấy chục ngày ngắn ngủi, Tiểu Lưu đã hoàn toàn thay đổi lớn.

Chưa kể việc anh ta gầy một vòng lớn, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của anh ta bị gió thổi và phơi nắng đến mức cực kỳ thô ráp, da trên tay cũng bị nứt nẻ, nếu không phải quần áo và đầu tóc vẫn còn gọn gàng thì gần như giống hệt với những công nhân đang làm việc này.

Thảo nào Thiết Chùy nói đùa rằng Tiểu Lưu đã tìm người tình, xem ra tình trạng thực sự rất tệ.

Không chỉ Tiểu Lưu, mà ngay cả tình trạng của Từ Cương cũng tệ hơn nhiều so với lần gặp nhau trước đó, chỉ là dù sao thì Từ Cương cũng là quận trưởng, phần lớn thời gian làm việc trong nhà, tay và mặt không thô ráp như Tiểu Lưu, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện được là Từ Cương cũng đã gầy một vòng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Kim Phi nhắc nhở: "Từ đại nhân, cho dù bận rộn đến đâu thì cũng phải chú ý đến cơ thể, không có một cơ thể tốt thì làm sao làm tốt công việc được?"

"Chúng ta cũng không có cách gì khác mà, cách đây không lâu đột nhiên có nhiều người tị nạn đến như vậy, chúng ta chỉ có mấy người này, tìm bệ hạ và Thiết đại nhân để xin thêm người nhưng cũng không cho, mọi người chỉ có thể làm liên tục.”

Khóc than đương nhiên là phẩm chất cơ bản của các quan địa phương, Từ Cương nhân cơ hội này mà khóc lóc kể lể: “Tiên sinh, ngài quay về Xuyên Thục, hãy gửi cho ta thêm một số người đi, nếu không thì đám Tiểu Lưu thực sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi!

Chúng ta hơi mệt cũng không sao, nhưng ngài cũng biết tình hình ở Đông Hải mà, nếu vì cơ thể của chúng ta mà làm cho hạng mục bị chậm trễ thì chúng ta không thể gánh nổi trách nhiệm này đâu!”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuộc sống của người dân cũng càng ngày càng khó khăn, trước đây có thổ phỉ cản trở, người tị nạn ở Đông Hải không thể quay về quê hương, người tị nạn ở quê hương cũng không thể đến Đông Hải được.

Nhưng bây giờ thổ phỉ chặn đường đã bị đội bảo vệ do Khánh Mộ Lam dẫn đầu tiêu diệt rồi, con đường chính giữa Đông Hải và Trung Nguyên cũng đã được khôi phục sự thông suốt rồi.

Chỉ vì trước đây bọn họ bị thổ phỉ bắt nhốt, cộng thêm họ được biết có thổ phỉ, người tị nạn còn tồn đọng trong lãnh thổ của bọn cướp phương Tây đã lên tới hàng trăm nghìn người.

Sau khi thổ phỉ bị tiêu diệt, hàng trăm nghìn người đã đổ xô vào lãnh thổ của Đông Hải trong một thời gian ngắn.

Trong thời đại này, hàng trăm nghìn người tị nạn đói khát là một gánh nặng vô cùng nặng nề đối với bất kỳ thế lực nào, nếu xử lý không tốt thì rất dễ dàng dẫn đến tình trạng rối loạn, thậm chí sẽ làm phản.

Từ khi Từ Cương nhận chức đến giờ, không có một đêm nào ngon giấc, sợ xuất hiện chỗ sơ suất ở đâu, khiến cho người tị nạn nổi loạn.

Thật ra, đây cũng là lý do những quyền quý trốn ở phía sau màn, đào tạo thổ phỉ.

Kim Phi cau mày hỏi: “Bây giờ việc tiến hành bố trí cho người tị nạn như thế nào rồi? Có phát sinh mâu thuẫn gì hay không?"

“May mắn là trước khi tiên sinh rời đi đã từng dặn dò rồi, chúng ta biết rằng có một số lượng lớn người tị nạn sắp lao đến, nên đã chuẩn bị đầy đủ trước, sau khi những người tị nạn đến đây, đều có thể đảm bảo có đồ ăn và thức uống, rồi mới dần dần sắp xếp công việc, không gặp vấn đề gì lớn."

Từ Cương trả lời: "Trong số những người tị nạn khó tránh khỏi có một số người ham ăn biếng làm, và một số gián điệp xen lẫn trong đó, hoặc là những người bị gián điệp xúi giục và tẩy não, bọn họ không hài lòng với điều kiện chỗ ở, không hài lòng với đồ ăn, hoặc là muốn chen ngang vào làm việc, dù sao thì cũng là tìm đủ các loại lý do để tìm cớ gây chuyện, trong quá trình đó đã xảy ra mấy mâu thuẫn, nhưng đều được xử lý kịp thời, không xảy ra mâu thuẫn tập thể!"

"Vậy là được rồi," Kim Phi khẽ gật đầu.

Lúc nào cũng có những người không cảm thấy đủ, có nhà tập thể để che gió che mưa, bọn họ lại cảm thấy mấy chục người cùng ở trong một căn phòng như vậy thì quá chật chội, muốn ở một mình một phòng.

Thấy công nhân ăn cơm thoải mái, mình chỉ được nhận hai bát cháo cá mỗi ngày thì cảm thấy vừa khó chịu vừa không công bằng.
Chương 1999: Biết nói chuyện

Đột nhiên có hàng trăm nghìn người tị nạn lao đến cùng một lúc, sao có thể để mỗi người ở một phòng được?

Thật ra, điều kiện chỗ ở trong nhà tập thể đúng là không tốt lắm, thậm chí còn không có giường hay chăn, những người tị nạn chỉ có thể ngủ trên rơm rạ trên mặt đất.

Nhưng hầu hết những người tị nạn đều có thể chấp nhận, hơn nữa còn cảm thấy biết ơn, bởi vì mặc dù trong nhà tập thể không có giường hay chăn, nhưng lại có bếp lò, thật ra cũng không lạnh, còn ấm áp hơn ngôi nhà của bọn họ ở quê nhà.

Điều quan trọng nhất là bọn họ không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, mà trước đây ở trên bãi biển, ban đêm đi ngủ phải có người canh gác, nếu không đồ đạc có thể sẽ bị lấy trộm, thậm chí còn có thể bị mất mạng.

Bây giờ vào ở trong khu nhà tập thể, ban đêm vẫn có người đi tuần, cuối cùng cũng có thể ngủ thật ngon.

Đối với việc ăn uống, hầu hết những người tị nạn đều cảm thấy đủ, dù sao thì bọn họ cũng biết rằng mình không tham gia làm việc, có thể ăn cháo cá đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, dựa vào cái gì mà có thể so sánh với công nhân chứ?

Như Từ Cương đã nói, những người gây rắc rối này hầu hết đều lười những tên ham ăn biếng làm, hoặc là đã bị gián điệp tẩy não, thậm chí bọn họ chính là gián điệp.

Đối với những người như vậy, nếu phát hiện người nào thì bắt giữ người đó, về cơ bản không có gì oan uổng cả.

Cho dù tình cờ có điều bí ẩn, trong thời kỳ đặc biệt này cũng chỉ có thể tập trung vào tình hình chung.

"Vấn đề an ninh cực kỳ quan trọng, nhất định không được có vấn đề gì, phải kiên quyết đánh những con sâu mọt ẩn giấu trong đám nhân dân!" Kim Phi hỏi: "Có đủ người để duy trì ổn định không?"

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ cho đám Từ Cương, bố trị cho người tị nạn rất tốt, nhưng người tị nạn không đủ trung thành với Xuyên Thục, hơn nữa nguồn gốc của bọn họ rất phức tạp, đám Từ Cương cũng không thể tiến hành điều tra lý lịch của từng người một được, vẫn có khả năng xảy ra nổi loạn như trước.

Nếu xảy ra nổi loạn thì phải lập tức đàn áp, nếu không nổi loạn sẽ dẫn đến một làm quản quy mô lớn.

Muốn nhanh chóng đàn áp nổi loạn, cần phải có một lượng lớn nhân lực, tiêu cục Trấn Viễn đang chiến đấu khắp nơi, không có cách nào để phái người đến tiếp viện cho Đông Hải, đội bảo vệ do Khánh Mộ Lam huấn luyện tại xưởng cá muối cũng bị mang đi tiêu diệt thổ phỉ, Lim Phi hơi lo lắng về việc không đủ sức mạnh để duy trì sự ổn định của Đông Hải.

“Chắc chắn là không đủ người, nhưng chúng ta làm theo cách của Khánh trưởng xưởng dùng để huấn luyện đội bảo vệ, chọn ra một số công nhân cũ ở mỗi nhà xưởng để thành lập đội bảo vệ."

Từ Cương trả lời: "Ta đã viết thư cho Khánh trưởng xưởng, hỏi cô ấy về phương pháp huấn luyện, ta còn mời một đám huấn luyện viên từ tiền tuyến tiêu diệt thổ phỉ trở về, trước mắt thì hiệu quả huấn luyện cũng không tệ lắm.”

Động lực cơ bản nhất cho hành động của một người vẫn là lợi ích, những người có thể tham gia đội bảo vệ đều là những công nhân cũ đã được hưởng các loại quyền lợi khác nhau, lợi ích của bọn họ gắn liền với nhà xưởng, một khi tình hình ở Đông Hải trở nên rối loạn, nhà xưởng bị mất thì những lợi ích mà bọn họ được hưởng bây giờ cũng sẽ không còn.

Thật ra, Kim Phi cũng biết rằng chỉ dựa vào mối quan hệ lợi ích thì không vững chắc, nhưng đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.

“Việc huấn luyện đội bảo vệ của Mộ Lam vẫn rất thành công,” Kim Phi tỏ vẻ khẳng định khả năng của Khánh Mộ Lam, rồi nói: “Nhưng dân chúng không phải là quân địch, cho dù có đội bảo vệ, cũng không thể lơ là công tác giáo dục tư tưởng, để dân chúng nhận ra được công việc của chúng ta từ tận đáy lòng, ủng hộ công việc của chúng ta!"

"Tiên sinh yên tâm, ta chưa bao giờ lơ là trong công tác tư tưởng!"

Từ Cương nói: "Tiểu Lưu trả lời rằng tất cả mọi người đều thích xem kịch sân khấu, nên đã viết thư cho Thiết đại nhân, mời đoàn ca múa Kim Xuyên thành lập chi nhánh ở Đông Hải, thậm chí còn đặc biệt xây dựng một sân khấu lớn cho bọn họ, biểu diễn ít nhất hai màn trong một ngày, tất cả mọi người đều rất thích!"

Nói xong, ông ấy chỉ vào một cái bục cao ở phía xa: "Tiên sinh, ngài nhìn xem, đó là sân khấu lớn, đến buổi tối thì trở nên rất sôi động, một số dân chúng có suy nghĩ nhạy bén đã bắt đầu mở các quầy hàng ở xung quanh sân khấu để bán các loại đồ vật!"

"Phương pháp này của Tiểu Lưu cũng là một ý kiến hay." Kim Phi nheo mắt nhìn sang, phát hiện còn có một số người bán hàng rong đang gánh hàng nặng ở trên sân khấu lớn kia, cũng nhìn thấy những người bán hàng nhỏ đang bày quầy hàng.

Có thể bây giờ, những thứ họ bán rất đơn giản, hàng hóa cũng chưa đầy đủ, nhưng đây là một loại điềm báo cho sự phục hồi kinh tế.

“Trước kia tiên sinh từng nói trên báo rằng, nếu muốn thực sự hiểu được quần chúng nhân dân thì sẽ phải đi xuống giữa quần chúng, trước đây ta không hiểu, nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi."

Tiểu Lưu nói một cách khiêm tốn: "Cũng vì giao tiếp với công nhân hàng ngày mà ta mới biết được nhu cầu của bọn họ là gì."

Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy thì không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Lưu.

Anh ta cảm thấy mình đã nịnh nọt rất tốt rồi, nhưng không ngờ đến đây lại có một tuyển thủ còn mạnh hơn anh ta.

Kim Phi mỉm cười mà không trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Lạc Lan: “Trở về nói với Tiểu Bắc một chút, để nàng ấy sắp xếp người đến quan sát thực tế một chút, xây dựng một số ngôi nhà ở xung quanh sân khấu lớn, tiền trang, quán rượu, rạp hát và cửa hàng đều phải thành lập chi nhánh ở sân khấu lớn!

Y có thể chắc chắn rằng, sau này sân khấu lớn nhất định sẽ trở thành một trong những kiến trúc bề mặt của Đông Hải, các khu vực xung quanh cũng sẽ trở thành vị trí đắc địa.

Mặc dù trên danh nghĩa thì toàn bộ lãnh thổ ở Đông Hải, cũng như các nhà xưởng, nhà ở được xây dựng trên mặt đất đều thuộc về triều đình, nhưng sau này khi nó phát triển lên, muốn phá hủy và dời đi nơi khác thì cũng phải giải thích với những công nhân và dân chúng sinh sống trên đó.

Chưa kể đến việc phá hủy một cách mạnh mẽ, luôn cần phải bồi thường.

Nhân dịp bây giờ khu vực xung quanh vẫn còn là đất trống, triều đình có thể chiếm được một ít thì cứ chiếm trước.

Hơn nữa, có sự tham gia của các tiền trang, quán rượu, nhà hát và các thương hội, cũng có thể kích thích sự phát triển xung quanh sân khấu lớn lớn nhanh hơn.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Kim Phi chỉ vào một cái đài bằng gỗ và hỏi: "Người đó đang làm gì vậy?"

Trên đài bằng gỗ có hai người trẻ tuổi đang hoa chân múa tay vui sướng nói chuyện gì đó.

Vừa rồi Kim Phi đã nhìn thấy mấy cái đài gỗ giống nhau, đều là những thứ mà trước khi y đến thành Du Quan không có.

“Không phải tiên sinh nói rằng phải tăng cường công tác giáo dục tư tưởng à, Từ đại nhân nói chỉ có đoàn ca múa thôi thì chưa đủ, nên ông ấy đã tuyển một số người đọc sách trong số những người tị nạn, rồi mới dựng những sân khấu nhỏ ở nơi những người tị nạn tụ tập như lán cháo và nhà ở tập thể, để những người đọc sách này thay phiên nhau đọc báo!" Tiểu Lưu giành trả lời.

Trinh Trì Viễn nghe vậy thì trong lòng càng cảm thấy khủng hoảng hơn, cảm thấy vừa rồi anh ta đã xem thường người thanh niên này rồi.

Tiểu Lưu không chỉ có thể nịnh nọt Kim Phi, mà còn có thể xin công lao thay cho lãnh đạo nữa.

Cùng một việc, Tiểu Lưu nói sẽ có tác dụng khác với Từ Cương tự nói.

Nếu Từ Cương tự nói thì sẽ bị nghi ngờ là khoe khoang và xin công cho bản thân, nhưng Tiểu Lưu nói thì sẽ không có nghi ngờ như vậy.

Giống như bây giờ, ngoài miệng thì Từ Cương nói lời khiêm tốn, nhưng trong lòng lại khen ngợi Tiểu Lưu hơn.

Sau này nếu có vị trí thích hợp cần cất nhắc, Từ Cương chắc chắn sẽ ưu tiên cất nhắc cho Tiểu Lưu.

Kim Phi cũng không còn là người mới vào giới quan lại nữa, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được những con đường trong đó, nhưng y không cảm thấy Tiểu Lưu làm sai.

Kiếp trước trên mạng có một câu chuyện cười nói rằng, công chức muốn thăng chức phải hiểu biết rộng rãi, dưới phải biết địa lý, cho nên cuộc thi không chỉ liên quan đến kiến thức chuyên môn, mà còn có liên quan đến nhiều ngành học khác, chỉ để sau khi thi đỗ mới có thể dùng để nói chuyện phiếm.

Mặc dù chỉ là một câu chuyện cười, nhưng trong rất nhiều trường hợp, làm quan đúng là cần phải phối hợp mọi mặt, mới có thể hoàn thành công việc.

Có một số người sinh ra đã hợp với giới quan lại, Tiểu Lưu rõ ràng chính là một người như vậy.

Không chỉ có thể làm việc ổn định, mà còn biết nói chuyện.
Chương 2000: Chiến thuật du kích

Kim Phi vốn lo lắng Từ Cương không có kinh nghiệm xây dựng thành phố mới và quá trình phát triển của Đông Hải sẽ gặp nhiều vấn đề. Tuy nhiên, sau một chuyến tham quan, Kim Phi nhận thấy Đông Hải đang phát triển rất tốt.

Sau chuyến tham quan, trời đã gần tối, Từ Cương mời Kim Phi, Trịnh Trì Viễn và những người khác ở lại ăn tối.

Kim Phi định ngày hôm sau quay lại Kim Xuyên, việc y dùng bữa tối với Từ Cương và Trịnh Trì Viễn trước khi rời đi cũng rất cần thiết. Vì vậy y đã cử người quay lại thông báo cho Nhuận Nương rằng y sẽ không về ăn cơm.

Từ Cương vốn định đến Kim Xuyên nhậm chức Ngự sử đại phu nên đã mang theo gia đình đến Kim Xuyên, bây giờ không hiểu sao lại trở thành quận trưởng của Đông Hải, nhưng ông ta lại không đưa người nhà qua đây. Không biết có phải do Từ Cương cảm thấy điều kiện sống ở Đông Hải quá khắc khổ, hay là do ông ta cố tình để người nhà lại Kim Xuyên cho Cửu công chúa và Kim Phi yên tâm.

Hoặc là vì cả hai lý do trên.

Dù sao Từ Cương vẫn sống trong căn nhà nhỏ mà Đại Cường đã sắp xếp cho ông ta từ khi mới đến Đông Hải. Từ Cương cũng không tự mình nấu nướng mà ngày nào cũng ăn cơm nhà bếp cùng mấy người Tiểu Lưu.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là lãnh đạo cấp cao, nhà ăn cũng không phải là nhà ăn chung của nhà máy mà là nhà ăn nhỏ dành cho các cơ quan quan trọng. Từ Cương cũng chọn nhà ăn nhỏ này để chiêu đãi mấy người Kim Phi.

Có lẽ là để thể hiện sự chính trực của mình trước mặt Kim Phi, hoặc có lẽ là bản tính của Từ Cương, bữa tối này không quá cầu kỳ, nhưng lại rất đầy đặn.

Kim Phi và Trịnh Trì Viễn cũng không xét nét, sau khi ngồi xuống, Kim Phi nhìn Từ Cương và hỏi: "Đúng rồi, chiến dịch trấn áp thổ phỉ của xưởng trưởng Khánh thế nào rồi?"

Theo lý thì việc này không nằm trong phạm vi công việc của Từ Cương, Khánh Mộ Lam nên tự báo cáo với Kim Phi, hoặc ít nhất nên cử ai đó từ tiền tuyến trở về báo cáo.

Tuy nhiên, chuyến thăm Đông Hải của Kim Phi được thực hiện một cách ngẫu hứng và y không có thời gian để thông báo cho Từ Cương, chứ đừng nói đến Khánh Mộ Lam.

Ngày mai y phải rời đi, không đợi được Khánh Mộ Lam trở về, chỉ có thể hỏi Từ Cương trước.

"Xưởng trưởng Khánh hiện tại đã đến huyện Lục Hợp, ta không biết tình hình cụ thể của việc đàn áp thổ phỉ, nhưng ta nghe nói rằng mọi việc không suôn sẻ cho lắm", Từ Cương trả lời.

Kim Phi nghĩ đến vị trí của huyện Lục Hợp, hơi nhíu mày: "Tại sao giờ mới đánh tới huyện Lục Hợp?"

Khi Trương Lương dẫn quân trấn áp thổ phỉ, thế như chẻ tre, đi tới đâu cũng có rất ít thổ phỉ dám chống cự. Thỉnh thoảng gặp phải một vài tên cứng đầu chống cự cũng lập tức bị trấn áp.

Trang bị và quân số hiện tại của Khánh Mộ Lam đều hơn xa tiêu cục Trấn Viễn khi xưa. Hơn nữa, địa hình Xuyên Thục là núi non, thích hợp cho thổ phỉ ẩn náu, nhưng Đông Hải thì khác, xung quanh không có ngọn núi lớn nào, theo lý mà nói thì phải thuận lợi hơn cho việc trấn áp thổ phỉ. Kim Phi đã nghĩ rằng sau một thời gian dài như vậy, họ ít nhất phải chiếm được hai hoặc ba quận, nhưng cho đến nay, họ vẫn chưa chiếm được một quận nào và giờ vẫn đang ở huyện Lục Hợp, cách huyện Mậu Nguyên không xa.

“Ta nghe nói xưởng trưởng Khánh gặp rất nhiều trở ngại trong việc trấn áp bọn thổ phỉ. Bọn chúng đều bỏ chạy trước khi nghe tin đội chống thổ phỉ đang đến, sau đó chúng lại giở trò quấy nhiễu ở phía sau, dùng mọi cách để chống phá, điều này gây ra rất nhiều rắc rối. Xưởng trưởng Khánh mấy lần đã đánh tới gần trấn An Ninh, nhưng bọn thổ phỉ lại làm loạn ở phía sau nên lại phải dẫn quân vòng ngược lại", Từ Cương giải thích.

“Bọn chúng muốn đánh kiểu du kích à!” Kim Phi hừ lạnh: “Xem ra những kẻ đó còn chưa bỏ cuộc!”

Hiện nay thông tin liên lạc lạc hậu, đa số mọi người chỉ biết được chuyện ở mấy ngôi làng xung quanh, cách xa mười dặm đã được xem là nơi xa xôi.

Thổ phỉ tuy không phải người thường, nhưng không có băng nhóm thổ phỉ nào nuôi dưỡng tổ chức tình báo. Nếu thổ phỉ mà nghĩ được như vậy thì đã không đi làm thổ phỉ.

Vì vậy, phần lớn bọn thổ phỉ chỉ quan tâm đến sự việc trong phạm vi vài chục dặm xung quanh, nhưng hiện tại bọn chúng có thể biết trước hành tung, rời đi trước khi đội chống thổ phỉ đến, đồng thời còn có thể dùng chiến thuật du kích để quấy rối đội trấn áp thổ phỉ sau khi họ rời đi. Rõ ràng là ai đó đã cung cấp thông tin tình báo cho bọn thổ phỉ và thậm chí còn huấn luyện một số kiến thức quân sự cho chúng.

Về phần đó là ai thì không nói cũng biết.

“Ta nghe nói khi Trương Lương tướng quân đàn áp bọn thổ phỉ ở Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn còn không dùng hết số lương thảo tịch thu được. Nhưng hiện tại bọn thổ phỉ đều chuyển lương thảo của chúng đi trước, khiến đội chống thổ phỉ phải nhận quân nhu tiếp viện từ Đông Hải. Sau đó đoàn vận chuyển quân nhu lại bị lũ thổ phỉ đánh úp trên đường, đó cũng là lý do chính khiến quá trình trấn áp thổ phỉ chậm như vậy”.

Từ Cương nói tiếp: "Không phải ta chủ quan khinh địch, nhưng lũ thổ phỉ thường không thể tính toán được như vậy. Kỳ thực ta cũng nghi ngờ phía sau có kẻ chỉ điểm cho lũ thổ phỉ này!"

Kim Phi càng cau chặt mày lại khi nghe điều này.

Trương Lương đã nhiều lần nói rằng sào huyệt của thổ phỉ cũng giống như ổ của chuột đồng.

Chuột đồng sẽ tích trữ thức ăn vào mùa thu, bọn chúng thường tích trữ những loại lương thực tốt có thể bảo quản được lâu. Đến mùa đông, khi người dân không thể chịu được cái đói nữa, thường sẽ đi khắp nơi tìm ổ của chuột đồng và sóc. Chỉ cần tìm được một cái, ăn uống tiết kiệm thì một gia đình có thể sống qua được mấy bữa.

Ở thời phong kiến, chi phí vận chuyển bằng đường bộ rất cao. Nếu vận chuyển một trăm cân ngũ cốc đi xa trăm dặm thì binh lính và công nhân phụ trách vận chuyển trên đường đi cũng phải ăn hết mười mấy cân. Còn nếu vận chuyển xa hơn năm trăm dặm thì một trăm cân ban đầu còn lại được ba mươi cân đã là không tồi rồi.

Khi tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ, những nhân viên hộ tống chỉ cần mang theo vài chiếc màn thầu để cầm cự đến khi tới được hang ổ đầu tiên của bọn thổ phỉ là sẽ không cần lo lắng về vấn đề lương thực nữa. Cứ như vậy, họ đã thực hiện chiến lược lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh một cách hoàn hảo.

Bây giờ Khánh Mộ Lam lại cần lương thực tiếp viện từ phía sau để trấn áp thổ phỉ, điều này không chỉ làm tăng thêm chi phí trấn áp thổ phỉ mà còn cần một lượng lớn nhân lực để vận chuyển lương thực.

Huấn luyện binh sĩ cần có thời gian, không có quân tiếp viện, Khánh Mộ Lam chỉ có thể phái người của đội an ninh hộ tống lương thảo, điều này làm suy yếu rất nhiều hiệu quả chiến đấu của đội chống thổ phỉ.

“Chúng ta không chiếm được lương thực từ sào huyệt của bọn thổ phỉ, vậy từ việc đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất thì sao?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

Nếu trấn áp thổ phỉ giống như đi đào ổ chuột đồng thì đánh lũ địa chủ cường hào này mới đem lại nguồn thu nhập chính cho Kim Phi.

Thổ phỉ chỉ có thể coi là lũ tay sai của cường hào địa chủ địa phương, nhiều gia đình quý tộc giàu có có lịch sử hơn trăm năm, tài sản tích lũy của họ không phải thứ mà bọn thổ phỉ có thể so sánh được.

"Thổ phỉ đã chạy trước, vậy đương nhiên bọn cường hào địa chủ còn chạy nhanh hơn!"

Từ Cương bất lực nói: “Ta nghe nói một số tên thổ hào ở địa phương có quá nhiều lương thực, không kịp vận chuyển đi nên đã đốt kho thóc trước khi đội chống thổ phỉ đến!”

"Cái gì, bọn chúng thực sự đốt lương thực à?"

Tả Phi Phi nãy giờ chỉ ở bên cạnh lắng nghe không phát biểu ý kiến, nhưng khi nghe Từ Cương nói lũ thổ hào địa phương đốt lương thực, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng: “Cho dù không chuyển đi được, không muốn đội chống thổ phỉ chiếm được lương thực thì đem nó phát cho dân tị nạn hoặc bán rẻ cho họ cũng được mà!"

Hiện tại có không biết bao nhiêu người tị nạn đang phải nhai vỏ cây, thế mà đám địa chủ này lại đem số lương thực ăn không hết chuyển không xong của chúng đi đốt.

Điều này khiến Tả Phi Phi rất tức giận!

"Đưa lương thực cho người tị nạn. Lỡ như xưởng trưởng Khánh chiếm được khu vực đó rồi cướp lương thực từ người tị nạn thì sao?" Từ Cương hỏi ngược lại.

Tả Phi Phi im lặng khi nghe điều này.

Trong thời kỳ phong kiến, quyền lực của giai cấp quý tộc đã ăn sâu, phần lớn quân khởi nghĩa không muốn đụng chạm đến bọn chúng. Vì vậy, đi đến đâu, thứ đầu tiên mà quân khởi nghĩa cướp bóc không phải là địa chủ và quý tộc mà là lương thực của dân thường.

Lũ quý tộc địa phương chắc hẳn lo lắng Khánh Mộ Lam sẽ làm vậy nên thà đốt lương thực còn hơn để lại cho dân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK