Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146: Rửa sạch nỗi nhục

Sáng sớm, việc đầu tiên vua Đông Man làm sau khi thức dậy chính là gọi cận vệ tới.

"Buổi tối người Đại Khang có trộm thi thể không?"

Đây là vấn đề tối hôm qua hắn quan tâm nhất.

Một khi quân Bắc Phạt dọn dẹp thi thể dưới tường thành đi giống lần trước, bọn chúng sẽ cực kì bị động.

Cận vệ lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa, tối hôm qua kẻ địch không xuống tường thành, thi thể đều giống y như trước."

Nghe cận vệ trả lời như vậy, vua Đông Man mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thấy cận vệ do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi, hắn cau mày hỏi: "Còn chuyện gì, nói mau!"

Vua Đông Man cũng phải chinh chiến nhiều năm mới ngồi lên được vị trí này, hắn cực kì hiểu rõ rằng bất kỳ chi tiết nhỏ nào trên chiến trường cũng có thể quyết định kết quả sau cùng của chiến tranh.

"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là trên tường thành Du Quan lại treo thêm mấy lá cờ mới!" Cận vệ trả lời.

"Cái này còn không phải chuyện lớn, vậy cái gì mới là chuyện lớn?"

Vua trừng mắt nhìn cận vệ rồi sải bước đi ra khỏi lều.

Đội ngũ khác nhau, quan chỉ huy khác nhau thì phong cách chiến đấu và sức chiến đấu cũng khác nhau.

Ví dụ như Trương Lương bị Kim Phi ảnh hưởng khá nhiều, khi anh ta chỉ huy chiến đấu luôn đặt mục tiêu hàng đầu là giảm thiểu tổn thất cho phe mình, theo đuổi việc đạt được thắng lợi lớn nhất với tổn thất nhỏ nhất.

Vì thế Trương Lương sẽ cẩn thận nghiên cứu tình báo về kẻ địch, tìm tất cả điều kiện có thể lợi dụng được, một khi kẻ địch chấp nhận đầu hàng, hầu hết thời gian, Trương Lương cũng sẽ quyết định tiếp nhận.

Thổ phỉ đi lao động khổ sai ở Hắc Thủy Câu, cơ bản đều là tù binh của đội do Trương Lương dẫn dắt.

Mà Thiết Ngưu thì khác hoàn toàn so với Trương Lương, đội ngũ anh ta lãnh đạo có phong cách chiến đấu tàn nhẫn, khi gặp phải kẻ địch thường xung phong lao tới chiến đấu hết mình, kẻ địch nào dám phản kháng, chắc chắn chém chết ngay tại chỗ.

Thổ phỉ xung quanh Kim Xuyên thậm chí là hơn nửa vùng Xuyên Bắc, khi nghe thấy cái tên Thiết Ngưu cũng sẽ run sợ.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, biết rõ kẻ địch là đội ngũ nào, quan chỉ huy là ai, cực kì quan trọng.

Ngày hôm qua Đông Man phải chịu thua thiệt lớn như vậy, vua còn không biết người đến chi viện cho thành Du Quan là ai.

Trên thành Du Quan xuất hiện cờ mới, nhất định là của quân tiếp viện, thấy cờ, chẳng phải sẽ biết được là đội ngũ nào rồi sao?

Vua Đông Man leo lên đài gỗ nhìn về phía Nam, đáng tiếc cách tường thành Du Quan quá xa, buổi sáng lại có màn sương mù mỏng, căn bản không thể thấy rõ.

"Đi dắt ngựa tới, gọi luôn Hồ tiên sinh tới nữa!"

Vua cúi đầu phân phó.

Hồ tiên sinh là người có học bị bọn Đông Man từ Trung Nguyên cướp đi khi chúng cướp bóc Đại Khang vào mười mấy năm trước, sau đó ông ta đầu hàng, thành một trong những phụ tá của vua Đông Man, cũng là người bên cạnh vua quen thuộc Đại Khang nhất.

Lợi dụng Hải Đông Thanh để đối phó với phi thuyền, khuyến khích đám người Ngô vương Tứ hoàng tử vây công Xuyên Thục, tấn công thành Du Quan...Hồ tiên sinh đều là một trong những kẻ tham dự lập ra những kế hoạch này.

Cận vệ dắt ngựa chiến ra, Hồ tiên sinh cũng vừa chạy tới, đoàn người cưỡi ngựa chạy tới bên rìa doanh trại.

Ở khoảng cách này, vua rốt cuộc cũng thấy rõ.

Trước kia trên thành Du Quan chỉ có lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, cờ soái thêu chữ Lưu, chứng tỏ chỉ huy là Lưu Thiết.

Nhưng lúc này cờ soái trên tường thành đã đổi thành cờ đen thêu chữ Kim, còn có thêm mấy lá cờ chiến khác nhau.

"Hồ tiên sinh, ngươi có biết đây là những lá cờ của đội ngũ nào không?" Vua hỏi.

"Đại vương, lá cờ xanh thêu chữ Uy kia, hẳn là quân Uy Thắng dưới trướng châu mục Tây Xuyên Khánh Hâm Nghiêu, chủ tướng là Mạnh Thiên Hải, lá cờ thêu chữ Mạnh đó, chắc là cờ soái của Mạnh Thiên Hải." Hồ tiên sinh trả lời.

Để đối phó với Kim Phi, ông ta từng bảo thám tử Đông Man thu thập rất nhiều tình báo liên quan tới Kim Phi, hai huynh đệ Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài có mối quan hệ thân thiết với Kim Phi, lại có quân đội riêng dưới trướng, cũng nằm trong tâm điểm chú ý của Hồ tiên sinh, thế nên ông ta liếc mắt một cái là nhận ra lá cờ của quân Uy Thắng ngay.

"Ta có nghe nói về quân Uy Thắng, nghe nói là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, đặc biệt là tiểu đoàn Thiết Hổ, năng lực chiến đấu cực kì tốt, cũng không biết lần này có tới không." Vua Đông Man nói.

"Chắc là tới rồi, " Hồ tiên sinh chỉ bên trái rồi nói: "Đại vương nhìn lá cờ thêu chữ Hổ đằng kia, chính là cờ tiểu đoàn Thiết Hổ của quân Uy Thắng."

"Khánh Hâm Nghiêu thật trung thành với Kim Phi, không chỉ phái đội ngũ tinh nhuệ nhất tới, còn bảo Mạnh Thiên Hải đích thân chỉ huy." Vua cười khẩy.

"Đại vương, chỉ huy lần này không phải Mạnh Thiên Hải."

Hồ tiên sinh lắc đầu nói: "Ngài nhìn xem, cờ soái thêu chữ Kim đó, ở phía trước cờ soái của Mạnh Thiên Hải một chút."

Vua Đông Man nheo mắt lại cẩn thận nhìn kĩ, quả đúng là như vậy.

Ở vị trí phía trước cách cờ soái của Mạnh Thiên Hải khoảng hơn một thước, có treo một cờ soái thêu chữ Kim.

Nhưng bọn chúng cách khá xa, không nhìn rõ thì không phát hiện được.

"Cờ soái chữ Kim?" Vua Đông Man cười khẩy rồi nói: "Chẳng lẽ là Kim Phi tới?"

"Chắc là y," Hồ tiên sinh gật đầu nói: "Trừ Kim Phi ra, Đại Khang không có họ Kim nào khác có tư cách khiến Lưu Thiết nhường lại vị trí chỉ huy!"

Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn là đội ngũ dưới quyền trực tiếp của Kim Phi, vẫn luôn cực kì mạnh.

Lưu Thiết là một trong số những người đi theo Kim Phi sớm nhất, trừ Kim Phi và Trương Lương ra, anh ta thật sự không cần nể mặt bất cứ ai khác, trừ Kim Phi và Trương Lương ra, cũng thật sự không còn ai có tư cách khiến Lưu Thiết nhường lại vị trí chỉ huy.

"Kim Phi tới thật rồi à?" Vua Đông Man nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Y có gan tới thành Du Quan?"

Theo những gì vua biết, phần lớn người có học của Đại Khang rất sợ chết, còn tự cho mình là thanh cao, xem thường binh lính cầm đao cầm thương, cho rằng bọn họ là lũ thô tục.

Nếu như không phải do không có sự lựa chọn nào khác, người có học của Đại Khang sẽ không ra chiến trường, thế nên Phạm tướng quân mới trở nên đặc biệt như vậy.

Vừa rồi vua nói Kim Phi tới, chỉ là nhạo báng, ai ngờ Hồ tiên sinh lại nói thật sự là Kim Phi tới.

"Đại vương, Kim Phi không giống những kẻ có học khác."

Hồ tiên sinh lắc đầu nói: "Người này không hề bảo thủ, ngược lại, người này còn dũng cảm hơn cả Phạm Văn Uyên, cũng biết cách chiến đấu hơn, bằng không y đã không nổi lên nhanh như vậy chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đầy hai năm!"

"Cho dù y có dũng cảm cỡ nào, nếu đã dám đến thảo nguyên, lần này đừng mong chạy thoát!"

Trong mắt vua Đông Man lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Cho dù như thế nào, bổn vương cũng phải khiến Kim Phi ở lại nơi này mãi mãi!"

Hắn vốn đã quyết tâm đoạt được thành Du Quan, biết Kim Phi tới, ý nghĩ này trong lòng càng trở nên kiên định hơn!

Đầu năm đi chinh chiến phía Nam thua dưới tay Kim Phi, khiến vua Đông Man cảm thấy cực kì nhục nhã.

Máu tươi của Kim Phi là thứ duy nhất có thể rửa sạch nỗi nhục lần đó!

"Đại vương, tên Kim Phi này quỷ kế đa đoan, đại vương tuyệt đối không được khinh địch, càng không thể sơ suất!"

Hồ tiên sinh nhắc nhở.

"Bổn vương biết!" Vua cắn răng nói: "Trước mặt mấy chục vạn đại quân của bổn vương, có kế sách gì cũng vô dụng, cho dù phải dùng người để san bằng thành Du Quan, bổn vương cũng tuyệt đối không để cho Kim Phi chạy thoát!"

Mặc dù Hồ tiên sinh còn hơi lo lắng, nhưng không nói gì nữa.

Chênh lệch lực lượng giữa hai phe thực sự quá lớn.

Mặc dù mấy trăm ngàn người phe Đông Man phần lớn là bọn tốt thí tay không tấc sắt, nhưng nếu vua Đông Man thật sự quyết tâm muốn đánh, mấy trăm ngàn người chen nhau tiến lên, chắc chắn có thể san bằng thành Du Quan.

Kim Phi cho dù có muôn vàn kế sách, đủ thứ thủ đoạn, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng sẽ mất đi đất dụng võ!
Chương 1147: Tin quan trọng

Mặc dù Hồ tiên sinh là phụ tá của vua Đông Man, nhưng dù sao cũng là người của Đại Khang, mà vua Đông Man lại không kính trọng người có học của Trung Nguyên như Đan Châu tấn công Tây Xuyên lúc trước, vì vậy địa vị của Hồ tiên sinh ở Đông Man rất khó xử.

Ông ta lo lắng nếu nói tiếp, sẽ khiến cho vua cảm thấy ông ta đang đề cao chí khí của kẻ địch, hủy hoại uy tín của mình, cho nên ông ta ngoan ngoãn im miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Vua nhìn bức tường thành Du Quan một lúc, sau đó quay đầu ngựa, định quay trở về tập hợp tất cả các thủ lĩnh các bộ lạc và các phụ tá, phát động một cuộc tổng công kích thành Du Quan một lần nữa, bất kể là giá nào, cũng phải giết Kim Phi.

Kim Phi là trụ cột của Đại Khang mới, chỉ cần Kim Phi chết, Xuyên Thục lập tức sẽ trở thành một mớ hỗn độn, hắn lại có thể đến Trung Nguyên cướp bóc như trước.

Thảo nguyên mấy năm nay càng ngày càng lạnh hơn, rất nhiều dê, cừu, trâu bò không thể chống đỡ nổi qua mùa đông, vua sống cũng không tốt, cuộc sống của các bộ tộc càng khó khăn, càng ngày càng bất mãn với vua, nếu như cứ tiếp tục bị chèn ép nữa, sợ rằng họ sẽ thực sự tạo phản.

Xuôi về phía nam cướp bóc Trung Nguyên, là giải pháp duy nhất mà vua có thể nghĩ tới được.

Cướp bóc Trung Nguyên không chỉ có thể trực tiếp cướp đồ mà còn có thể chuyển sự chú ý của các bộ tộc khác nhau, củng cố uy danh của vua.

Về phần cuộc sống của người Trung Nguyên sẽ sống như thế nào, liên quan gì đến thảo nguyên?

Suy nghĩ đến đây, vua càng quyết tâm hơn, trước khi trở về doanh trại đã yêu cầu cận vệ đi trước một bước thông báo cho toàn bộ thủ lĩnh và các phụ tá của các bộ tộc đến doanh trại của mình để họp.

Sau khi biết vua triệu tập, các thủ lĩnh và phụ tá các bộ lạc đều không dám lơ là, đến khi vua về đến doanh trại, bọn họ đều đã đến đông đủ.

Vua ngồi xuống ghế chủ vị, vừa định nói thì đột nhiên nhìn thấy một cận vệ vén rèm lều doanh trại lao vào.

Bởi vì đầu năm chinh chiến phía Nam thất bại và sau đó tù binh phản loạn, uy tín của vua ở Đông Man vốn đã bị tổn hại rất nhiều, giờ đây thuộc hạ của hắn lại lỗ mãng xông vào trong lều khi đang họp, cơn tức giận của vua đột nhiên xuất hiện.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, vua thực sự sẽ không còn chút uy tín nào nữa.

Mặc dù các thủ lĩnh và phụ tá ngồi bên dưới đều vẫn ngồi thẳng như trước, nhưng vua biết bọn họ đang chờ xem hắn sẽ xử lý như thế nào!

Thật ra vua rất thích người cận vệ này, nhưng lúc này hắn đành phải lạnh lùng nói: "Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém đầu cho ta!"

"Đại vương thứ tội! Đại vương thứ tội!"

Cận vệ nghe vậy, quỳ phục xuống, dập đầu xin tha: "Tiểu nhân có tình báo quân sự quan trọng!"

Nhưng vua dường như không nghe thấy, lạnh lùng nhìn đội trưởng cận vệ.

Đội trưởng cận vệ cũng rất coi trọng tên thuộc hạ này, nhưng thấy vua thực sự tức giận, đội trưởng cận vệ không dám cầu xin tha thứ, vội vàng dẫn người kéo người này ra ngoài.

Một lúc sau, đầu của người cận vệ này được đặt lên mâm và mang vào trong.

Nhìn thấy phụ tá và thủ lĩnh các bộ lạc ở phía dưới, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi, lúc này vua mới hài lòng quay đầu nhìn về phía đội trưởng cận vệ: "Hắn ta vừa mới nói có tin tình báo quân sự quan trọng?"

"Hồi bẩm Đại vương, có tin tức từ trên biển truyền tới, có một con ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn đến gần!" Đội trưởng cận vệ nhanh chóng trả lời.

"Ca-nô là thuyền nhỏ sao?" Vua cau mày hỏi.

"Đó là thuyền nhỏ có tốc độ rất nhanh."

"Có mấy thuyền?"

"Đã phát hiện ra sáu thuyền!"

"Chỉ có sáu chiếc thuyền nhỏ thôi, hạ lệnh cho Hách Liên Hùng bao vây đánh chìm là được rồi, cần gì phải hốt hoảng như vậy chứ?"

Vua Đông Man nghe vậy, càng tức giận hơn.

Vừa rồi tên cận vệ đó cũng thật không biết kiềm chế, bởi vì chút chuyện nhỏ này mà xông vào lều chủ soái, chết cũng đáng.

"Hồi bẩm Đại vương, tốc độ của kẻ địch quá nhanh, hơn nữa họ đã lén chạy tới phía bắc…." Đội trưởng cận vệ giải thích.

"Tại sao bọn họ lại chạy đến phía bắc vậy?" Vua Đông Man bỗng nhiên hét lớn đứng dậy.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao cận vệ lại hốt hoảng.

Bè gỗ chỉ có thể dựa vào cánh buồm để khởi động, mà ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn có máy hơi nước, không chỉ có thể tự động di chuyển mà tốc độ còn rất nhanh, bây giờ lại chạy ngược gió, nếu muốn đánh thì có thể đánh, muốn chạy thì có thể chạy, đối với nhóm bè gỗ của Đông Man mà nói, thực sự là quá bất lợi!

Nhóm bè gỗ là thủ đoạn duy nhất để thuộc hạ của vua có thể khắc chế được thuyền hơi nước, nếu bị ca-nô phá hỏng, họ sẽ hoàn toàn mất thế chủ động trên biển.

Đến lúc đó, Kim Phi sẽ có thể liên tục vận chuyển vật tư đến thành Du Quan bằng thuyền hơi nước.

Nghĩ đến đây, vua không thể ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy bước ra khỏi lều.

Hắn cũng không quan tâm đến thủ lĩnh các bộ lạc và phụ tá nữa, cưỡi ngựa chạy thẳng về phía đông.

Còn chưa kịp đến bờ biển, đã nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp và những tiếng hét thảm thiết.

Vua đá vào bụng ngựa, phi nước đại về phía bờ biển.

Cách bờ biển vài trăm mét, hắn nhìn thấy mấy chiếc ca-nô hơi nước xếp thành hàng trên biển trong làn sương sớm mù mịt.

Mỗi chiếc ca-nô đều được trang bị một máy bắn đá nhỏ ở phía trước và phía sau thuyền, đang liên tục ném lựu đạn về phía nam.

Bề gỗ thực sự quá nhỏ, dù không bị trúng lựu đạn nhưng sóng do lựu đạn nổ cũng có thể dễ dàng lật bè gỗ.

Mặc dù nước biển chưa đóng băng, nhưng trời lạnh đến mức một khi binh lính Đông Man trên bè rơi xuống nước, đều không thể cầm cự nổi dù chỉ một nén hương và sẽ bị chết cóng!

Tướng quân Đông Man phụ trách nhóm bè gỗ là Hách Liên Hùng, lúc này đang đứng trên bờ biển lo lắng đến mức nhảy dựng lên, nhưng cũng không thể làm gì được!

Mặc dù trên nhiều bè gỗ cũng mang theo máy bắn đá, nhưng những máy bắn đá đó đều là do các thợ mộc ở Đông Man bắt chước dựa trên ý tưởng của Kim Phi, so với máy bắn đá được trang bị trên ca-nô thì chúng chỉ giống như đồ chơi.

Bất kể là khoảng cách ném hay là tốc độ ném, hai bên đều không cùng đẳng cấp.

Ca-nô vẫn đang ngược gió, cho dù bè gỗ có giăng buồm cũng không thể bào vây quanh ca-nô, chỉ có bị động chịu đánh.

Hách Liên Hùng đang vắt óc suy nghĩ biện pháp thì bất ngờ nhận ra có một con ngựa chiến dừng lại ở bên cạnh mình.

Quay đầu lại nhìn thấy đó là vua, hắn sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống.

"Hách Liên Hùng, tại sao ca-nô của Kim Phi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Vua ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Hách Liên Hùng hỏi.

"Thuộc hạ đáng chết!" Hách Liên Hùng dập đầu xuống đất, khổ sở nói: "Thuộc hạ không ngờ kẻ địch sẽ vòng từ phía bắc đến, cho nên…. Cho nên không sắp xếp người canh gác ở phía bắc….."

"Ngươi…."

"Hách Liên Hùng, ngươi làm ăn kiểu gì vậy, để bọn họ sờ đến nơi này?"

Vua nghe vậy suýt chút nữa tức giận đến mức khó thở.

Vịnh Bột Hải quá lớn, mặc dù Đông Man có nhiều bè gỗ, nhưng cũng không có khả năng giám sát mặt biển rộng lớn như vậy.

Thuyền hơi nước của Kim Phi chỉ đi về phía đông một đoạn, là có thể tránh được sự giám sát của họ, điều này vua Đông Man có thể hiểu được.

Điều thực sự khiến hắn tức giận là Hách Liên Hùng chỉ sắp xếp bè gỗ canh gác ở phía nam và phía đông mà bỏ quên phía bắc.

Nếu có bè gỗ canh gác ở phía bắc, có thể sẽ phát hiện được ca-nô cách đó hơn mười dặm rồi.

Có thể bè gỗ canh gác không thể ngăn chặn được ca-nô, nhưng cũng có thể đưa ra cảnh báo sớm, giúp nhóm bè gỗ có thêm thời gian để phản ứng mà?

Trên biển quá lạnh, vì để giữ ấm vào ban đêm bè gỗ đều chen chúc chung một chỗ, máy bắn đá trên ca-nô ném một cái là thành một khoảng lớn, tổn thất quá lớn!

Nhìn những chiếc bè gỗ không ngừng bị lật, vua lo lắng hét lớn lên: "Hách Liên Hùng, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau bảo bọn họ tản ra đi!"
Chương 1148: Hối hận muộn màng

Thật ra không cần vua và Hách Liên Hùng hạ lệnh, bè gỗ đã tự tản ra chạy trốn rồi.

Chỉ là trước đó vì để ổn định, rất nhiều bè gỗ đã dùng dây thừng buộc lại với nhau, hơn nữa người Đông Man không giỏi điều khiển bè gỗ, nên tốc độ tản ra tương đối chậm.

Sau khi ca-nô đánh chìm gần một phần năm số bè gỗ, cuối cùng các bè gỗ cũng đã tản ra.

Sau đó Hách Liên Hùng lập tức ra lệnh cho người vẫy cờ, truyền lệnh cho bè gỗ bao vây ca-nô, chuẩn bị sẵn sàng dùng lợi thế về số lượng để bao vây ca-nô giống như đối phó với Trấn Viễn số một.

Hướng chuyển động của máy bắn đá trên ca-nô cực kỳ bất tiện, hơn nữa trên mỗi ca-nô cũng chỉ lắp đặt hai máy bắn đá, một khi bị bao vây thì thực sự rất nguy hiểm.

Nhưng nếu Kim Phi dám phái ca-nô đến, làm sao lại có thể không nghĩ đến điều này được?

Nhận thấy bè gỗ đã phân tán, hơn nữa lại bị bao vây từ nhiều hướng, ca-nô lập tức khởi động, chạy về phía bắc.

Đi về phía bắc bè gỗ chỉ có thể chèo, ca-nô lại linh hoạt hơn so với Trấn Viễn số một rất nhiều nên dễ dàng bỏ xa bè gỗ.

"Hừ, coi như các ngươi chạy nhanh!"

Hách Liên Hùng nhổ nước bọt về hướng ca-nô rời đi.

Nhưng một giây sau, vua lại quất roi vào mặt hắn ta.

"Nhanh phái người canh gác phía bắc đi, nếu lại xảy ra chuyện như thế này nữa, bổn vương sẽ chém đầu ngươi!"

"Vâng!" Hách Liên Hùng liên tục gật đầu, quay người đi sắp xếp bè gỗ tiến hành canh gác ở phía bắc.

Nhóm bè gỗ đã giải tán trước đó nhìn thấy ca-nô đã rời đi, lại bắt đầu tụ tập lại bên ngoài bến tàu thành Du Quan.

Không còn cách nào khác, gần đây gió hơi mạnh, một chiếc bè gỗ đơn lẻ trôi trên biển quả thực quá lạnh, dựa chung một chỗ có thể cản gió.

Nhưng bọn họ vừa mới tụ tập lại, bè gỗ đi về phía bắc mới chèo được vài trăm mét, đã nhìn thấy ca-nô đi một vòng từ hướng Đông trở lại.

Chỉ một đợt tấn công, vài chiếc bè gỗ đi đến phía bắc canh gác đã bị lật, sau đó ca-nô cũng không giảm tốc độ, lao thẳng về phía nhóm bè gỗ vừa mới tập hợp lại.

"Nhanh, tản ra đi!"

Hách Liên Hùng lo lắng hét lên.

Nhưng tốc độ của ca-nô quá nhanh, bè gỗ còn chưa kịp tản ra ca-nô đã phát động một cuộc tấn công tiếp theo.

Sau khi trả giá gần 1/5 số bè gỗ thì cuối cùng bè gỗ đã tản ra.

Lần này không cần vua và Hách Liên Hùng hạ lệnh, binh lính Đông Man trên bè gỗ đã chủ động bao vây ca-nô.

Nhưng làm sao thuyền chèo bằng tay có thể chạy nhanh hơn máy hơi nước được?

Ca-nô đổi hướng lại chạy về phía bắc.

Nhưng lần này không đi quá xa, mà tuần tra vòng bên ngoài, tấn công các bè gỗ ở vị trí bên ngoài rìa.

Bè gỗ không thể nhanh bằng ca-nô, khoảng cách tấn công lại không bằng máy bắn đá trên ca-nô, chỉ có thể chịu đánh.

Mặc dù cuộc tấn công này không nhanh như trước, nhưng nếu liên tục không ngừng, nhiều nhất là trong vòng một ngày, ca-nô sẽ phá hủy từng chiếc bè gỗ từng chút một.

Vua và Hách Liên Hùng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào khác.

Sau khi suy nghĩ, vua chỉ có thể hạ lệnh cho nhóm bè gỗ giải tán và tự chạy trốn giữ mạng.

Những binh lính trên bè gỗ đã bị đánh cho sợ run lên, sau khi nhận được mệnh lệnh, tranh nhau treo buồm lên xuôi theo gió chạy trốn về phía nam.

Chỉ có sáu chiếc ca-nô, căn bản không thể đuổi kịp hết tất cả các bè gỗ.

Chẳng bao lâu, vùng biển bên ngoài bến tàu thành Du Quan trở nên trống rỗng, chỉ còn lại sáu chiếc ca-nô.

Nhưng đúng vào lúc này, vua Đông Man nhìn thấy có bốn chiếc ca-nô đang lao nhanh về phía bến tàu.

Cánh cổng bên ngoài bến tàu cũng từ từ mở ra, để ca-nô đi vào.

Vua Đông Man nhìn chằm chằm vào ca-nô một lúc, sau đó đột nhiên cau mày quay sang đội trưởng cận vệ: "Gọi hai người từ thành nam về ngày hôm qua đến đây!"

Để duy trì liên lạc liên quân Tấn Man ở thành nam, trước đó vua đã cử người đi thuyền đến thành nam, khi Kim Phi đột kích liên minh Tấn Man, đúng lúc hai người Đông Man đi đến thanh nam truyền tin.

Khi các nữ công nhân bắt đầu tấn công, hai người này đã đến bờ biển, phát hiện liên quân Tấn Man không thể ngăn nổi các nữ công nhân, vội vàng chạy lên thuyền.

Lúc đó Trấn Viễn số hai và ca-nô đều không ở đó, nữ công nhân cũng không quan tâm đến bọn họ.

Sau khi hai người trở về, vua còn tìm hai người hỏi thăm tình hình chiến đấu, đáng tiếc lúc đó hai người đã chạy lên thuyền, khoảng cách cách hiện trường chiến trường quá xa, không thể nhìn rõ được, vua phát hiện không hỏi ra được điều gì nên đành bỏ cuộc.

Bây giờ nhìn thấy ca-nô tiến vào bến tàu, vua chợt nhận ra mình có thể đã bỏ sót điều gì đó quan trọng.

Hai người truyền tin nhanh chóng được gọi đến, không chờ bọn họ quỳ xuống khấu đầu, vua đã hỏi: "Hôm qua các ngươi có nhìn thấy đội lương thảo của quân tiếp viện thành Du Quân ở Thành Nam không?"

"Không ạ." Hai người đều lắc đầu: "Chúng ta chỉ nhìn thấy một nhóm nữ binh thôi."

"Vậy những nữ binh mà các ngươi nhìn thấy có dáng vẻ như thế nào?"

"Dáng vẻ gì?" Hai người suy nghĩ một lúc, một trong số đó nói: "Bọn họ giống những nữ binh canh gác thành trước đây, đều mặc đồ màu đen, có một số người mặc áo giáp, có một số thì không."

Trước đây nữ công nhân ở núi Thiết Quán không nằm trong hàng ngũ tác chiến do Kim Phi xây dựng, cho nên không chuẩn bị đồng phục tác chiến cho bọn họ, vì vậy lần này xuất chiến bọn họ mặc đồng phục của nữ binh quân Trấn Viễn.

Sau đó căn cứ theo trật tự chiến đấu của mình quyết định có cần mặc áo giáp không.

"Các ngươi suy nghĩ lại xem, thực sự là giống hệt sao?" Vua lại hỏi lại.

Thấy vua nghiêm túc như vậy, hai người cẩn thận nhớ lại.

Một lúc sau, một người còn lại nói: "Ta nhớ có rất nhiều nữ binh đeo bọc hành lý trên lưng, đúng rồi, ta còn nhìn thấy hai nữ binh cõng nồi trên lưng nữa!"

"Nữ binh đeo bọc hành lý và cõng nồi sao? Các ngươi có nhìn rõ không?" Giọng nói của vua trở nên nghiêm trọng.

"Nhìn rõ." Người lính Đông Man gật đầu nói: "Lúc đó ta còn đang suy nghĩ, Đại Khang thực sự không còn đàn ông rồi sao, để cho phụ nữ nấu cơm ra chiến trường…."

Kết quả còn chưa nói hết lời đã bị vua đá ngã nhào xuống đất.

Sắc mặt hai người đầy nghi ngờ, không biết tại sao vua lại nổi giận.

Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi, vội vàng bò xuống đất, không dám thở mạnh.

Vua chỉ vào hai người quát hỏi: "Tại sao hôm qua không nói?"

Thật ra bắt đầu từ hôm qua, vua luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn không nghĩ ra được.

Lúc này hắn mới nghĩ ra, quân tiếp viện do Kim Phi chỉ huy đã nhanh chóng tiếp viện, không mang theo nhiều vật tư dư thừa.

Sau khi đánh bại liên quân Tấn Man ở Thành Nam, có lẽ vật tư của quân tiếp viện cũng không còn nhiều, cho nên mới không trộm xác vào ban đêm.

Bởi vì bọn họ cũng sợ chọc giận mình, tiếp tục phát động tấn công.

Những chiếc ca-nô vừa vào bến tàu, rất có thể là đến bổ sung vật tư cho quân tiếp viện.

Nghĩ đến đây, vua Đông Man hận không thể tự tát mình hai phát.

Nếu hôm qua hắn không ra lệnh rút lui, có lẽ đã giết chết được quân tiếp viện do Kim Phi chỉ huy rồi!

Nhưng bây giờ cũng chưa quá muộn!

Bốn chiếc ca-nô đưa vật tư, bọn họ có thể mang theo được bao nhiêu đồ chứ?

Chỉ cần tiếp tục phong tỏa mặt biển, đạn dược trong thành Du Quan sẽ sớm cạn kiệt!

Nghĩ đến đây, vua Đông Man quay đầu nhìn về phía Hách Liên Hùng: "Nhanh truyền lệnh, cho tất cả các bè gỗ quay về, cho dù bọn họ có chết trên biển, cũng không thể để một chiếc thuyền của Đại Khang cập bến, nếu không bổn vương sẽ chém đầu ngươi!"

Nói xong, không đợi Hách Liên Hùng trả lời, hắn quay đầu ngựa lại, chạy thẳng tới doanh trại.

Hách Liên Hùng nhìn bóng lưng vua, khóc không ra nước mắt.

Trận chiến vừa rồi đã chứng minh, bè gỗ căn bản không thể là đối thủ của ca-nô, quay lại chính là chịu chết.

Nhưng hắn không dám trái lệnh của vua, nên chỉ có thể phái người vẫy cờ ra lệnh cho bè gỗ quay lại.
Chương 1149: Thủy quân tới rồi

Bên trong cửa bến tàu phía đông của thành Du Quan, bốn ca-nô dần dần dừng lại.

Trên bờ, Kim Bằng dẫn theo mấy chục thủy thủ đứng chờ sẵn.

Bọn họ tung dây thừng kéo ca-nô vào bờ, thủy thủ lập tức lên thuyền, sau đó khiêng từng rương gỗ xuống.

Kim Phi đứng một bên nhìn rương gỗ xếp chồng lên nhau ngày càng cao, thở phào nhẹ nhõm.

Số lượng thuốc nổ và cát sắt mà các nữ công nhân mang theo không nhiều, hôm qua y thực sự lo lắng người Đông Man sẽ tấn công thành trong đêm.

Trên thực tế, với sức chiến đấu của quân Uy Thắng và các nữ công nhân, cho dù không có đội súng kíp thì cũng chưa chắc không thủ được thành Du Quan, nhưng chắc chắn là thương vong sẽ rất lớn.

Bây giờ không cần phải lo lắng nữa, những chiếc rương gỗ này chứa đầy thuốc nổ và cát sắt, đủ cho đội súng kíp kiên trì một thời gian.

Nhưng nhóm người Kim Phi chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên họ nghe thấy tiếng trống trầm đục từ bên ngoài truyền đến.

Ngay sau đó, một nhân viên hộ tống vội vàng chạy xuống: “Tiên sinh, người Đông Man lại bắt đầu tập kết!”

Kim Phi đi lên tường thành, giơ kính viễn vọng nhìn về phía bắc, quả nhiên nhìn thấy một đám người ở trong doanh trại Đông Man rõ ràng đang tập hợp nhân lực.

Hải Đông Thanh cũng được thả ra, bay vòng, hí vang quanh doanh trại Đông Man.

Trên biển, nhóm bè gỗ vừa giải tán đã tập hợp lại về phía bắc, họ cắm cúi chèo nhanh mái chèo lao về phía hai chiếc ca-nô đang đậu bên ngoài.

"Xem ra bọn họ đã đoán được!" Kim Phi thở dài: "Từ lâu ta đã nghe vua Đông Man cũng xảo quyệt cảnh giác như sói rừng, hiện tại xem ra hắn rất xứng đáng với danh hiệu này!"

“Đoán được thì làm sao, chúng ta đã bổ sung thuốc nổ và cát sắt, bọn họ còn đến tấn công thành nữa thì chính là chịu chết!” Tả Phi Phi cùng đi lên cười khẩy.

“Phi Phi, đừng bao giờ coi thường bất kỳ kẻ thù nào, đặc biệt là một lão tướng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như vua Đông Man!”

Kim Phi nhắc nhở một tiếng, sau đó quay đầu dặn dò: “Phái thêm huynh đệ xuống dỡ hàng, bè gỗ của kẻ địch sắp quay lại rồi!”

Suy cho cùng, khả năng chở hàng của ca-nô có hạn, cát sắt và thuốc nổ do bốn chiếc ca-nô này chở chỉ có thể giải quyết được nhu cầu trước mắt cho đội súng kíp, một khi triển khai đánh lâu dài, họ vẫn sẽ phải dựa vào lượng hàng dự trữ trên tàu Trấn Viễn số 2.

Mà muốn chuyển hàng dự trữ đến đây thì phải dựa vào ca-nô để đánh du kích và tiêu diệt từng nhóm bè gỗ của đối phương.

Bè gỗ của địch dày đặc không thể đếm xuể, hơn nữa có bài học trước đây, bọn chúng cũng sẽ không tụ tập lại chờ bị ca-nô đánh, chắc chắn sẽ nghĩ cách phản công, muốn hoàn toàn giải quyết toàn bộ bè gỗ của Đông Man thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Lần này Trấn Viễn số 2 chỉ mang theo sáu chiếc ca-nô lại đây, nếu có thêm bốn chiếc nữa bị mắc kẹt trong bến tàu, quá trình này chắc chắn sẽ kéo dài hơn và mang đến những biến số không cần thiết cho cuộc chiến.

Cho nên bốn chiếc ca nô này cần phải thoát ra.

Lưu Thiết nhận lệnh, nhanh chóng gọi hai trung đội nhân viên hộ tống xuống hỗ trợ.

Dưới sự trợ giúp của họ, bốn chiếc ca-nô nhanh chóng di chuyển hàng hóa, trước khi bè gỗ của Đông Man vây quanh bến tàu thì đã kịp xông ra ngoài.

Ngay sau đó, cuộc chiến trên biển lại bùng nổ lần nữa.

Nhưng dưới mệnh lệnh của Hách Liên Hùng, nhóm bè gỗ không dám trốn thoát nữa, thay vào đó, đúng như Kim Phi đoán trước, nhanh chóng tản ra, một số bè gỗ chèo ra xa hơn, định bao vây ca-nô từ vòng ngoài.

Ca-nô dựa vào tốc độ và ưu thế tầm bắn của xe ném đá để đối phó với bè.

Hai bên giao chiến trên biển rất quyết liệt.

Trên mặt đất cũng không nhàn rỗi.

Ở thành Du Quan, thuốc nổ và cát sắt được dỡ xuống và nhanh chóng giao cho đội súng kíp.

Trong doanh trại Đông Man ở phía bắc, vua cũng lại tập kết lượng binh mã khổng lồ, chạy như điên về phía thành Du Quan.

Không có lệnh triệu tập đội hình như trong phim truyền hình, cũng không có bất kỳ cuộc động viên nào trước chiến tranh, người Đông Man vừa lao đến gần dải núi xác thì máy bắn đá đã phát động tấn công!

Sau nỗ lúc cả đêm hôm qua, quân Bắc phạt đã sản xuất được một lượng lớn băng, máy bắn đá không còn phải tiết kiệm nữa.

Những khối băng có kích cỡ khác nhau đập vào đám người ở phía bắc!

Những tên làm bia đỡ đạn bị đập chết và trở thành một phần của núi xác chết

Nhưng kẻ địch quá nhiều, sau khi giết chết một tên, lại có hai tên khác lao tới, chẳng mấy chốc bia đỡ đạn bắt đầu tấn công thành.

Tuy nhiên, thứ chào đón chúng là những khẩu súng kíp còn đáng sợ hơn cả máy bắn đá!

Trong chốc lát, trên tường thành vang lên tiếng súng dày đặc.

Mỗi một tiếng súng vang lên, ít nhất hạ được hai mạng bia đỡ đạn!

Tiếng súng từ lúc bắt đầu đã không hề ngừng lại.

Đống xác dưới tường thành vốn cao ngang tường thành, mặc dù sau đó quân Bắc Phạt đã dọn sạch một phần nhưng đến khoảng chín giờ sáng, đống xác lại một lần nữa cao hơn tường thành.

Điều này rất bất lợi cho việc bắn súng, Kim Phi không thể không sắp xếp quân Uy Thắng dọn sạch thi thể, đưa đi làm đạn bắn cho máy bắn đá.

Lần này vua Đông Man đã quyết tâm chiếm lấy thành Du Quan, cho nên cho dù bia đỡ đạn bị thương vong nặng nề, cũng hoàn toàn không có ý định thu binh, ngược lại còn tiếp tục lùa càng nhiều bia đỡ đạn chạy lại chịu chết, hiển nhiên là muốn dùng mạng người để hao mòn đạn dược của đội súng.

Trên thực tế, vua Đông Man làm như vậy cũng không phải không có lý.

Đến giữa buổi chiều, đội súng kíp đã tiêu hao khoảng 70% cát sắt, xác địch chất cao khiến đội súng kíp không thể không ngẩng đầu ngắm bắn.

Một số bia đỡ đạn nhảy từ trong núi xác chết xuống, quăng mình như cục đá vào các nữ công nhân và quân Uy Thắng.

Quân Uy Thắng chịu trách nhiệm dọn dẹp thi thể có mấy chục người bị thương, hai người xui xẻo bị kẻ địch cắn đứt động mạch chủ ở cổ và chết trước khi các quân y kịp đến.

Trận chiến trên tường thành diễn ra khốc liệt, trận chiến trên biển cũng không hề dừng lại.

Ngay lúc Kim Phi đang cân nhắc có nên để đội súng kíp tiết kiệm đạn dược thì trên biển đã xảy ra chuyện.

Chỉ thấy trên mặt biển phía đông bắc, có một hạm đội hướng thẳng về phía thành Du Quan.

“Tiên sinh, là thủy quân Đông Hải!”

Lưu Thiết giơ kính viễn vọng, hưng phấn hét lên: “Trịnh Trì Viễn tới rồi!”

Kim Phi cầm kính viễn vọng lên, nhìn thấy lá cờ thủy quân treo trên cột buồm!

Hạm đội thủy quân dàn hàng ngang trên biển rồi nhanh chóng áp sát.

Lúc trước Kim Phi đã bán một loạt máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng cho thủy quân, Trịnh Trì Viễn đều trang bị trên hạm đội này.

Qua kính viễn vọng, Kim Phi nhìn thấy máy bắn đá trên tàu chiến đều đang trong trạng thái lên dây, vội vàng bảo người giương cờ ra lệnh cho ca-nô rút lui.

Sau khi ca-nô rút lui, các tàu thủy quân lập tức tấn công.

Tuy rằng thứ mà thủy quân ném là đá nhưng máy bắn đá trên tàu có tầm bắn xa hơn, mạnh hơn và có thể ném được nhiều đá hơn

Hầu như không có chiếc bè nào bị đá va vào còn nguyên vẹn!

Điều quan trọng nhất là áp lực do hạm đội thủy quân mang lại quá mạnh mẽ!

Hạm đội thủy quân này có hàng chục chiếc tàu, trong đó có một số chiếc còn lớn hơn cả Trấn Viễn số 2.

Nhìn từ trên bè gỗ trông như một ngọn đồi!

Sau một ngày chiến đấu, bè gỗ đã bị ca-nô dùng lối đánh du kích diệt hơn phân nửa, sĩ khí vốn đã xuống thấp, nếu không phải sợ vua và Hách Liên Hùng trả thù người nhà của bọn họ thì binh lính Đông Man trên bè gỗ đã bỏ chạy từ sớm.

Ca-nô đã vốn đã đủ khủng bố, nhưng bây giờ lại thêm nhiều chiến hạm khổng lồ như vậy, binh lính Đông Man trên bè gỗ hoàn toàn tuyệt vọng!
Chương 1150: Đánh trả

Thật ra nếu đánh thật, thuyền Trấn Viễn số hai có tính cơ động mạnh hơn, cự ly bắn xa hơn, có thể tiêu diệt hạm đội thủy quân với xác suất cao.

Nhưng đối diện với đống bè gỗ chằng chịt, thì hạm đội thủy quân lại chiếm ưu thế lớn hơn.

Cộng toàn bộ thuyền lớn thuyền nhỏ trong hạm đội lại được tầm khoảng mấy chục chiếc, máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng cũng tầm mấy chục chiếc, ít nhất tấn công cùng một lượt, có thể đánh chìm mấy chiếc bè gỗ, hiệu suất nhanh hơn nhiều so với dùng thuyền tập kích bên ngoài.

Binh lính Đông Man trên bè gỗ đã bị sững sờ hoàn toàn, sau khi hạm đội luân phiên tấn công mấy vòng, cũng không biết là ai giăng buồm lên, bắt đầu chạy về phía Nam trốn.

Một khi có người khởi xướng đầu tiên, bèn xảy ra tán loạn.

Trịnh Trì Viễn ra lệnh chia hạm đội thành hai đội nhỏ, mình thì dẫn đầu một đội tiếp tục đuổi bắt bè gỗ, đội còn lại thì ở lại trên mặt biển bảo vệ thuyền Trấn Viễn số hai.

Nhưng thuyền Trấn Viễn số một vẫn đang hõm sâu dưới đáy biển ngoài bến tàu, thuyền Trấn Viễn số hai không có cách nào cập bến được. Chỉ có thể dùng ca-nô gọi về, vận chuyển đạn dược thông qua ca-nô.

Kim Phi đứng trên tường thành phát hiện tiếp viện sắp tới, lập tức bỏ ngay ý tưởng để đội súng kíp tiết kiệm đạn dược, ngược lại y còn truyền lệnh xuống, cho đội súng kíp tấn công mãnh liệt!

“Đáng chết!”

Vua Đông Man nhìn cảnh bè gỗ đang chạy trốn, hận nghiến răng nghiến lợi: “Bộ lạc Hách Liên sợ chiến chạy trốn, là nỗi sỉ nhục của tộc Khiết Đan ta, truyền lệnh xuống, treo cổ toàn bộ bộ lạc Hách Liên!”

Đánh đến bây giờ, người Đông Man tổn thất nặng nề, không ít người sinh ra ý muốn lùi bước, chỉ là trẻ con trong bộ lạc bị vua Đông Man khống chế, nên mới cố gắng không rút lui.

Hách Liên Hùng lãnh đạo bè gỗ, là bộ lạc chạy trốn đầu tiên, vua Đông Man bắt buộc phải giết gà dọa khỉ, nếu không chắc chắn những bộ lạc khác sẽ học theo.

Một khi hình thành loạn lạc, vua Đông Man cũng bó tay, thậm chí còn có thể bị cắn trả.

Đội trưởng đội cận vệ biết lệnh này truyền xuống sẽ dẫn đến gió tanh mưa máu cho bộ tộc Hách Liên, nhưng hắn không dám do dự, trộm nhìn vua Đông Man, vội vàng sai người truyền lệnh đi.

Bè gỗ của người Đông Man đã bị hạm đội Đông Hải đuổi chạy, lần vận chuyển này vô cùng thuận lợi, sáu chiếc ca nô mỗi chiếc vận chuyển ba chuyến, bận đến khi trời sẩm tối mới tạm thời kết thúc.

Vua Đông Man muốn thực hiện ý định làm tiêu hao hết sạch đạn của đội súng kíp, nhưng hoàn toàn không thực hiện được.

Đánh tới khi mặt trời lạnh, trời đột nhiên có tuyết rơi.

Vua Đông Man ngẩng đầu nhìn trời, lòng cực kỳ phức tạp.

Người Đông Man sống mấy đời ở phương Bắc, sớm đã quen với tiết trời giá lạnh.

Nhưng quân Bắc phạt đều tới từ Xuyên Thục, một khi tuyết xuống, nói không chừng sẽ không chịu nổi.

Điều khiến vua Đông Man lo lắng là, phần lớn bia đỡ đạn đều mặc rất mỏng, cũng không chống đỡ được quá lâu.

Bây giờ đang so sánh xem ai có thể chống đỡ được lâu hơn!

Vua Đông Man nghĩ ra được điều này, lẽ nào Kim Phi không nghĩ ra sao?

Tuyết lớn vừa mới bắt đầu rơi, tiểu đoàn hậu cần đã mang từng chiếc hộp đựng áo mưa lên tường thành.

Áo mưa do xưởng dệt làm ra theo chỉ đạo của Kim Phi, là sản phẩm nghiên cứu mới nhất, không chỉ có thể che mưa che tuyết, mà còn có thể chắn gió.

Có áo mưa bảo vệ, những nữ công nhân hầu như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, thế công vẫn sắc bén.

Nhìn sang phía Đông Man, dân du mục mặc dù có thể chịu đông, nhưng mặc quá mỏng.

Rất nhiều quân tốt thí tự biết mình lành ít dữ nhiều, cho nên trước khi tới đây, đã để lại quần áo cho trẻ con nhà mình.

Khi tấn công thành người đông như kiến, mọi người chen lại thì vấn đề không lớn, những chiến hữu ở ngoài sẽ ngăn gió rét thay.

Nhưng bây giờ tuyết rơi rồi, rất nhiều quân tốt thí bèn không chống đỡ nổi nữa.

Tuyết rơi xuống người tan thành nước, quân tốt thí vốn cơ hàn khốn khổ vì vậy rất nhanh không chịu nổi nữa, dần dần bắt đầu lạc đội, mặc cho quân giám sát phía sau có xua đuổi thế nào cũng vô ích.

Không phải quân tốt thí không muốn đi, mà là chân của họ bị đông cứng rồi, không thể cử động được.

Một gã trợ tá trong tộc của vua Đông Man phát hiện thái độ của quân tốt thí ngày càng tiêu cực, lén gọi vua Đông Man sang một bên, đề nghị hắn tạm dừng công kích, để cho quân tốt thí quay về tránh tuyết trước, chờ ngừng tuyết rồi hãng tiếp tục.

Phụ tá có thể nhận ra, vua Đông Man đương nhiên cũng nhận ra.

Mặc dù hắn hết sức không cam lòng, nhưng chỉ đành ra lệnh rút lui.

Có đạn dược là có sức mạnh, Đông Man vừa rút quân, Kim Phi đã sắp xếp cho quân Uy Thắng xuống dọn dẹp thi thể.

Lúc này núi xác còn chất cao hơn tường thành, đội súng kíp buộc phải ngước đầu lên bắt, không dọn dẹp là không được.

Vua Đông Man vội phái người tới gây nhiễu, hơn nữa còn phái ra quân tinh nhuệ trong bộ lạc của mình.

Kim Phi chọn đường lối quân tinh nhuệ, vua Đông Man phái người còn tinh nhuệ hơn đến, còn có thể mạnh hơn quân Bắc phạt được trang bị súng kíp ư?

Đối mặt với mấy trăm người gọi là quân tinh nhuệ Đông Man, Kim Phi bỏ qua ưu thế về tường thành, phái tiểu đoàn Thiết Hổ bảo vệ một tiểu đội súng kíp, chủ động giết ra ngoài thành.

Dưới sự phối hợp của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, cái gọi là đội quân tinh nhuệ của Đông Man không trụ nổi ngay cả một nén hương, toàn quân chết hết!

Sau khi đánh xong, tiểu đoàn Thiết Hổ và tiểu đội súng kíp này cũng không quay lại tường thành, mà tập hợp lại ở bãi đất trống cách tường thành mấy chục mét dùng thi thể xây nên một hàng phòng ngự đơn giản, coi như nơi đóng quân.

Vua Đông Man giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn quân Uy Thắng dọn dẹp thi thể.

Mấy ngàn người quân Uy Thắng đến, tốc độ xử lý thi thể nhanh hơn nhiều so với mấy trăm nhân viên hộ tống lúc trước, còn chưa đến nửa đêm đã dọn dẹp sạch sẽ thi thể dưới tường thành.

Lần này quá nhiều thi thể, tường thành Bắc không chứa nổi nữa, chỉ có thể ném vào trong thành.

Cũng may bây giờ là ngày đông giá rét, thi thể không thối rữa, nếu không nhiều thi thể như vậy thối rữa ra sẽ tạo thành độc khí, có thể biến thành Du Quan thành tòa thành chết.

Thi thể chất đống dưới tường thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, thay nhau yểm trợ rút về cửa thành Bắc

Theo một tiếng “cót két” vang lên, cửa thành Bắc từ từ mở ra.

Đây cũng là lần đầu tiên cửa Bắc được mở, sau khi bắt đầu trận chiến tấn công thành.

Tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp vừa vào đã thấy Kim Phi dẫn theo Tả Phi Phi, Lưu Thiết, Khánh Mộ Lam và những người khác, đứng trong cửa động chờ họ.

Phía sau bọn họ còn có một hàng dài nồi gang đang bốc hơi nóng.

“Mọi người vất vả rồi, mau đến uống chút canh dê cho ấm người!”

Thiết Chùy đang tổ chức cho tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp uống canh, thì Trần Phượng Chí hào hứng chạy lại bên cạnh Kim Phi.

“Haha, vẫn là đi theo tiên sinh đánh giặc sướng hơn!”

“Không thì ngươi đừng về Tây Xuyên nữa, ở lại Kim Xuyên với tiên sinh đi!” Mạnh Thiên Hải tức giận liếc Trần Phượng Chí một cái.

“Nếu tướng quân và Khánh đại nhân thả người, vậy ta lập tức đi theo Kim tiên sinh!”

Trần Phượng Chí không chút do dự nói: “Bây giờ Tây Xuyên quá nhàm chán, ở cùng các anh em tiêu cục Trấn Viễn thoải mái hơn, đánh bao nhiêu trận cũng không hết!”

Thật ra anh ta đã muốn đi theo Kim Phi từ lâu rồi, chỉ là nhà họ Trần đã có mấy đời đi theo nhà họ Khánh, Khánh Hâm Nghiêu lại rất tin tưởng anh ta, còn giao tiểu đoàn Thiết Hổ tinh nhuệ nhất cho anh ta quản lý, Trần Phượng Chí không tiện từ chối mà thôi.

Bây giờ lời vừa nói đến đây, vừa hay có hàm ý thăm dò Mạnh Thiên Hải, cũng coi như là tỏ rõ thái độ trước mặt Kim Phi, thuận tiện xem thử phản ứng của y.

Nhìn thấy cảnh thuộc hạ của anh trai phản bội ngay trước mặt mình, khiến Khánh Mộ Lam cảm thấy cực kỳ khó chịu, nghiêng mắt liếc nhìn Trần Phượng Chí, sau đó chuyển chủ đề: “Tiên sinh, ngài nói xem ngày mai bọn Đông Man còn dám đến tấn công thành tiếp không?”

“Ta không thể nói trước được.” Kim Phi lắc đầu: “Nhưng bọn chúng không đến, chúng ta sẽ đi đánh bọn chúng!”

“Đi đánh chúng hả?”

Khánh Mộ Lam sợ hết hồn, mấy người Mạnh Thiên Hải, Tả Phi Phi cùng quay đầu nhìn y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK