Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2036: Lặng lẽ

Thời gian kế thừa của một gia tộc quyền quý càng dài thì càng có đông người.

Mặc dù có tới ba mươi phần trăm nhà quyền quý ở Thư Châu chưa bị bắt, nhưng những nhà quyền quý bị bắt đã bị treo dài từ cổng chợ đến cổng thành.

Quân Thiết Lâm đã cởi hết áo khoác của họ ra trước khi treo lên, đám quyền quý cả đời sống trong nhung lụa, nào phải chịu khổ thế này đâu?

Tiếng hét thảm, tiếng chửi rủa, tiếng cầu xin tha thứ vang lên bất kể ngày đêm, nhưng quân Thiết Lâm lại không hề để ý tới họ, dần dà về sau đám quyền quý này vừa lạnh lại vừa đói, dần dần không còn sức để kêu la, tiếng kêu cũng chững lại.

Quan niệm cấp bậc thời phong kiến rất nghiêm ngặt, giai cấp đã để lại dấu ấn rất sâu trong lòng người dân, người dân Thư Châu chỉ dám đứng nhìn từ xa. Nhưng vào một buổi trưa nọ, một người dân nơi đây đã nhận ra kẻ thù của mình trong đá quyền quý này.

“Hứa Vọng Sơn, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!”

Một ông lão quấn bao gai, đầu tóc rối bời đứng bên dưới một cái giá gỗ, giận dữ nhìn gã quyền quý bị treo phía trên.

Con trai ông ta làm bồi bàn trong một quán rượu lớn, chỉ vì khi gã quyền quý đó bước vào, con trai ông ta đang bận nên không kịp chạy đến chào hỏi, thế là gã quyền quý đó cho rằng gã bị con trai ông ta khinh thường, cho người đánh đập đứa con trai mới mười bốn tuổi của ông ta tới chết.

Mãi đến sau này ông ta mới biết được, bởi vì ngày hôm đó Hứa Vọng Sơn bị thua bạc, nên con trai ông ta mới gặp phải họa từ trên trời rơi xuống.

Ông ta đi đến quan phủ báo án, tên quan đó nói sẽ làm chủ cho ông ta, kết quả là vào sáng sớm ngày hôm sau, ông ta bị đám du côn nhà họ Hứa bắt giữ trên đường, kéo thẳng ra ngoài thành đánh một trận.

Đám du côn tưởng rằng đã đánh chết ông ta nên đã kéo ông ta vứt vào một cái mương, không ngờ rằng ông ta lại may mắn sống sót.

Vốn dĩ ông ta cảm thấy việc Hứa Vọng Sơn đánh ông ta là đã quá lắm rồi, nhưng ông ta lại đánh giá quá thấp sự độc ác của bọn quyền quý.

Việc ông ta đi báo quan đã khiến cho Từ Vọng Sơn bị tên quan liêu đó tống tiền một khoản lớn, việc này khiến cho Từ Vọng Sơn rất tức giận, không chỉ muốn giết chết ông ta, mà còn muốn giết cả nhà ông ta.

Khi ông ta loạng choạng trở về vào ngày hôm sau, ngôi nhà tranh của ông ta đã hóa thành tro bụi, vợ và một đứa con khác của ông ta đã chết cháy trong đó, nhà của thằng con trai cả đã lập gia đình cũng thế, cả nhà con trai cả đều bị chết cháy ở trong phòng.

Mặc dù ông ta không có bất kỳ chứng cứ nào nhưng ông ta chắc chắn kẻ làm chuyện này là Từ Vọng Sơn, lúc ấy ông ta chỉ muốn tìm Từ Vọng Sơn để báo thù, nhưng khi vừa đến gần nhà họ Hứa, ông ta lại chợt nhận ra, nếu ông ta chạy đến đó, nếu bị Hứa Vọng Sơn nhìn thấy nhất định sẽ bị đánh cho tới chết, bởi vậy, ông ta quyết định phải sống sót trước rồi từ từ tìm cách báo thù.

Thế là trong nửa năm tiếp theo, ông ta không còn liên lạc với bất kỳ người quen nào nữa, tự đi ăn xin xung quanh nhà họ Hứa, ngày nào cũng theo dõi sát sao nhà họ Hứa, tìm kiếm cơ hội báo thù.

Nhưng ông ta còn chưa kịp tìm ra cơ hội, nhà họ Hứa lại đột ngột bỏ chạy.

Lúc ấy, ông ta chỉ cảm thấy động lực giúp ông ta tiếp tục chống đỡ đã biến mất, khoảng thời gian gần đây cũng sống trong mờ mịt. Cho đến khi nghe tin tiêu cục Trấn Viễn đã bắt được đám quyền quý đã trốn thoát, thế là ngày nào ông ta cũng đi từ cổng chợ tới cổng thành xem xem nhân viên hộ tống có bắt kẻ thù của ông ta quay về chưa.

Đã quan sát nhiều ngày như thế, nhân viên hộ tống đã bắt hết đám quyền quý này đến đám quyền quý khác, mãi tới tận hôm nay ông ta mới tìm thấy được kẻ thù.

Hứa Vọng Sơn mới bị đem về vào sáng hôm nay, hiện tại vẫn chưa kiệt sức, lúc nghe thấy có người kêu tên mình, gã lập tức cúi đầu xuống nhìn.

Đầu óc ông ta lúc nào cũng nghĩ đến Hứa Vọng Sơn, nhưng Hứa Vọng Sơn lại không hề nhận ra ông ta.

Lúc gặp ông ta còn cho rằng đó là là người trong tộc mình đã chạy thoát, nhỏ giọng hỏi: “Ông lão, ông tới đây để cứu ta sao?”

“Cứu ngươi?” Ông lão ngạc nhiên một chốc, sau đó lại cười phá lên như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ tức cười.

Là cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.

Thì ra đối phương đã quên mất ông ta!

Mà cũng đúng, từ trước tới nay, Hứa Vọng Sơn chưa từng nhìn thấy ông ta, cũng không thèm gặp ông ta.

“Hứa Vọng Sơn, ngươi còn nhớ thằng nhóc bồi bàn bị ngươi đánh chết ở quán rượu La Hiên năm đó không? Ngươi có còn nhớ hai nhà sáu miệng ăn bị ngươi phóng hỏa giết chết ở hẻm Đại Hòe Thụ nơi phố Tây không?” Ông lão tức giận nhìn Hứa Vọng Sơn.

“Quán rượu La Hiên? Hẻm Đại Hòe Thụ?”

Hứa Vọng Sơn tỏ vẻ đang suy nghĩ, suy nghĩ được nửa phút, đột nhiên mở to mắt ra hỏi: “Ông là ai?”

"Ta là ai ?" Ông lão đột nhiên trở nên kích động: "Ta là ác quỷ tới tìm ngươi đòi mạng!"

Nói rồi, ông lão cong lưng đập mạnh vào người Hứa Vọng Sơn.

Chỗ Hứa Vọng Sơn bị treo cách mặt đất tầm nửa mét, đầu của ông lão đập thẳng vào bụng gã.

Khụ!

Hứa Vọng Sơn đau tới mức mồ hôi lạnh tứa ra.

Nhân viên hộ tống ở bên cạnh đang định cản lại, chợt nhìn thấy đội trưởng nháy mắt với mình.

Nhân viên hộ tống hiểu ý, lập tức xoay đi chỗ khác làm như không thấy.

Kim Phi vẫn luôn phản đối việc một người phạm tội cả nhà vạ lây và sử dụng tư hình, nhưng việc các nhà quyền quý Thư Châu đốt lương thực đã chạm trúng ranh giới cuối cùng của Kim Phi, mặc dù quân Thiết Lâm không được yêu cầu cụ thể phải tra tấn các nhà quyền quý ở Thư Châu ra sao, nhưng vào lúc Hàn Phong lên đường, Tần Minh đã lén đi tìm anh ta, dặn anh ta phải nghiêm khắc trừng trị đám nhà quyền quý.

Tần Minh thống lĩnh cấm quân, không được Cửu công chúa cho phép, tại sao anh ta dám chủ động đến gặp Hàn Phong chứ?

Sau khi Hàn Phong đến Thư Châu, anh ta đã nói chuyện này cho Khánh Hoài.

Khánh Hoài vốn đã rất hận đám quyền quý ở Thư Châu, ắt cũng không phản đối.

Ông lão vẫn đang lo rằng các nhân viên hộ tống sẽ cản ông ta báo thù, định sẽ bóp chết Hứa Vọng Sơn rồi sẽ chết cũng với gã, nhưng ông ta lại nhận ra rằng các nhân viên hộ tống không có ý định cản lại, ông lão lập tức đổi ý, xoay người rời đi.

Vào lần đến tiếp theo, không biết ông lão đã lấy cây dao cán gỗ ở đâu ra, sau đó chém liên tục vào mu bàn chân Hứa Vọng Sơn.

Hứa Vọng Sơn đau đến mức hét toáng lên, liều mạng rút cái chân bị chém đó lên.

Nhưng vào giây tiếp theo, ông lão lại rạch vào bắp đùi gã...

Sự tra tấn kéo dài từ trưa đến chạng vạng tối, lúc mới bắt đầu, Hứa Vọng Sơn vẫn còn la hét thảm thiết, nhưng sau đó, ngay cả sức gào lên gã cũng không có.

Dù sao ông lão cũng không được huấn luyện hành hình chuyên nghiệp, thật ra thì Hứa Vọng Sơn đã tắt thở từ giữa buổi chiều, nhưng ông lão vẫn không dừng lại, liên tục chém từng nhát, từng nhát.

Sau khi kết thúc hành hình, máu thịt trên người Hứa Vọng Sơn đã be bét đến mức không thể nhận ra hình người.

Có ông lão dẫn đầu, cộng với việc các nhân viên hộ tống khác dung túng, càng ngày càng có nhiều người dân gia nhập vào hàng ngũ báo thù.

Trong khoảng thời gian này, dường như con đường trải dài từ cổng chợ đến cổng thành đã biến thành địa ngục, tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên hồi, máu của đám nhà quyền quý sau khi chảy xuống đã bị đóng băng, sau đó máu tươi mới lại chảy xuống, tạo thành lớp băng mới.

Vào lúc đám nhà quyền quý này bị bắt, việc chúng phải chết là chuyện không thể tránh khỏi, quân Thiết Lâm cũng không thèm lãng phí lương thực với bọn chúng, trong suốt những ngày bị treo lên ấy, đám nhà quyền quý ấy hoàn toàn không được ăn uống, hơn một nửa đám quyền quý chết đói rồi bị đông cứng.

Chín mươi chín phần trăm người trong nửa còn lại đã bị sự giận dữ của người dân tra tấn đến chết.

Đến tối, chỉ còn vài mống còn sống sót.

Chuyện xảy ra ở Thư Châu được lan truyền một cách lặng lẽ.
Chương 2037: Hiệu quả chấn động

Thành Du Quan nằm ở vùng biên cương phía Bắc, trước đây còn có người Đông Man sống ở phía Bắc của thành, nhưng kể từ khi Đông Man bị đánh bại, tất cả người Đông Man ở đấy đều đã rút lui.

Hiện giờ thành Du Quan đang là một tòa thành cô lập, trong vòng bán kính mấy trăm dặm cực kỳ hoang tàn tiêu điều, các quyền quý cũng không thể sắp xếp chỗ ẩn nấp thật cẩn thận, Lưu Thiết rời đi cũng chẳng ai hay.

Nhưng bến tàu mà Trương Lương và quân Thiết Lâm chiếm giữ vốn là một nơi rất náo nhiệt ở Giang Nam, có rất nhiều người dân sinh sống gần đó, cũng có rất nhiều quyền quý đã sắp xếp ẩn nấp quanh đó.

Bất kỳ một hành động quy mô lớn nào của quân Thiết Lâm đều không tránh được gián điệp.

Các quyền quý Thư Châu cũng bởi vì cẩn thân nên mới nhận được tin tức chạy trốn.

Ở bến tàu của quân Thiết Lâm, đi về phía Nam là có thể tiến vào Giang Nam, đi về phía Bắc là có thể tiến vào Trung Nguyên, vậy nên ở xung quanh chắc chắn không chỉ có mình các quyền quý Thư Châu, mà còn có cả các quyền quý của Giang Nam và những nơi khác của Trung Nguyên cũng sắp xếp cẩn thận.

Các quyền quý thường rất hay đấu đá lẫn nhau, nhưng lúc đối phó với Cửu công chúa và Kim Phi thì lại rất đoàn kết, sau khi biết được quyền quý ở Thư Châu đã thiêu hủy kho lương thực, rất nhiều quyền quý khác đều trầm trồ tán thưởng, chờ xem quân Thiết Lâm bị người ta cười nhạo thế nào.

Nhưng không ngờ rằng mới được vài ngày, hơn nửa các quyền quý Thư Châu chạy trốn đã bị bắt về hơn nữa còn bị treo trong thành, trước mặt mọi người, cuối cùng thì bị dân chúng tức giận xé xác đến chết.

Cho đến nay, luôn có một quy tắc ngầm trong các cuộc chiến của quyền quý, đó chính là cho dù có họ có thật bại thì cũng không được đe dọa đến tính mạng của người thân.

Tiểu đội Chung Minh đánh cường hào chia ruộng đất sẽ không trực tiếp hành quyết các thổ hào địa chủ, mà sẽ mở một phiên tòa xét xử, phải xác nhận địa chủ thân hào này có tội hay không mới có thể tuyên án, hơn nữa kiểu xét xử này cũng chỉ xét những người trưởng thành trong gia tộc của địa chủ kia, những đứa trẻ mười bốn tuổi trở xuống, trừ khi đã từng làm việc ác, còn lại đều sẽ không phải xét xử.

Nhưng lần này ở thành Thư Châu, chỉ cần là quyền quý bị bắt về, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, đều bị quân Thiết Lâm treo lên giá gỗ, không một ai sống sót.

Nhưng điều khiến các quyền quý sợ hãi nhất vẫn là thái độ của quân Thiết Lâm đối với quận trưởng, không chỉ xử tử một nhà ba mươi người của quận trưởng, mà cả một gia tộc phía sau quận trưởng cũng bị quân Thiết Lâm tới tận cửa giết sạch toàn bộ đàn ông trong tộc, đập cả từ đường, cho nổ tung cả phần mộ tổ tiên.

Một đại gia tộc mấy trăm năm đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, có thể nói là bị quân Thiết Lâm diệt sạch!

Vào ngày hai mươi ba tháng chạp, ngày tết ông Công ông Táo, Hàn Phong đã cho dán các tấm áp phích lớn khắp thành Thư Châu, có tên là “Thư cáo chiếu thiên hạ”.

Trong tấm áp phích này, Hàn Phong đã lấy danh nghĩa của người phụ trách Cục tình báo Đại Khang cảnh cáo tất cả các địa chủ thân hào toàn thiên hạ, sau này nếu như còn xuất hiện trường hợp đốt lương thực như thế này, sẽ lập tức bị đưa vào danh sách cần phải giết của Cục tình báo, tới lúc đó, mặc kệ các ngươi có chạy được tới chân trời góc bể hay không, tình báo của Đại Khang chắc chắn sẽ đuổi giết tới tận cùng!

Tòa soạn Kim Xuyên trong ngay ngày hôm đó cũng đã đăng bài “Thư cáo chiếu thiên hạ” này lên.

Tuy rằng bài báo này lấy danh nghĩa của Hàn Phong đăng lên, nhưng các quyền quý đều biết, không có sự cho phép của Kim Phi và Cửu công chúa cho phép, làm sao Hàn Phong dám nói như vậy? Làm sao tòa soạn Kim Xuyên dám đăng như vậy?

Lúc bấy giờ các quyền quý mới nhận ra, lần này Kim Phi nghiêm túc rồi!

Sau khi những quyền quý ở Thư Châu bị dân chúng hành hạ cho đến chết, quân Thiết Lâm vẫn không tha cho chúng, mà họ còn động viên người dân treo thi thể của những quyền quý kia lên ngoài tường thành.

Bây giờ đang là mùa đông, xác người treo trên tường thành sẽ không bị thối rữa, Khánh Hoài muốn tất cả các quyền quý toàn thiên hạ biết được, đấy chính là kết cục thê thảm cho những kẻ dám đốt lương thực của cả một năm trời.

Dân chúng thành Thư Châu còn hận hành động đốt lương thực của bọn quyền quý hơn cả quân Thiết Lâm, vì những phần lương thực kia chính là lấy ra từ những bữa ăn của họ!

Nếu quân Thiết Lâm không đến đây nấu cháo cho họ, không biết bao nhiêu người sẽ chết vì đói!

Trải qua những chuyện như này, oán hận trong lòng dân chúng đã giảm đi không ít, vừa sợ vừa kính nể quân Thiết Lâm.

“Cục trưởng Hàn, lần này đúng là nhờ có các ngươi!”

Bộ chỉ huy lâm thời của quân Thiết Lâm, Khánh Hoài tự mình rót cho Hàn Phong một chén trà: “Trong quân cấm uống rượu, nên ta lấy trà thay rượu cảm tạ Cục trưởng Hà đã giúp đỡ!”

Mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn của nó, lần này bắt được các quyền quý nhanh như vậy, không thể bỏ qua công lao Hàn Phong dẫn dắt Cục tình báo.

“Khánh Hầu khách khí rồi, công việc thôi mà!”

Hàn Phong đưa hai tay ra nhận lấy chén trà, khiêm tốn đáp.

Địa vị của anh ta bây giờ không hề thấp hơn Khánh Hoài, nhưng trước đây Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, Hàn Phong lại là người Kim Xuyên, đã từng nghe qua không ít lời ra lời vào về Khánh Hoài, nên anh ta không dám tự phụ trước mặt Khánh Hoài.

“Cục trưởng Hàn, với cái đám súc sinh đang lẩn trốn kia, Cục tình báo định xử lý thế nào?”

“Hiện giờ lương thực đã rất khan hiếm, đám súc sinh này lại dám đốt lương thực, bệ hạ và tiên sinh đang rất tức giận, lệnh cho ta giết hết, dù chúng có chạy tới đâu, Cục tình báo sẽ truy lùng tới cùng!” Hàn Phong đáp.

“Đúng, không được bỏ qua cho chúng!” Khánh Hoài cũng gật đầu.

Hai người đang trò chuyện thì Chung Ngũ gõ cửa bước vào: “Bẩm tướng quân, lương thực cứu trợ đã được đưa tới!”

“Đến rồi thì sắp xếp nhập vào kho đi!”

“Rõ!” Chung Ngũ hành lễ với Khánh Hoài và Hàn Phong rồi xoay người rời đi.

“Xấu hổ thật đấy, vốn dĩ tới thành Thư Châu này để thu lương thực, không ngờ lại phải chờ lương thực cứu trợ từ Xuyên Thục tới!” Khánh Hoài thở dài.

“Chuyện này đâu thể trách Khánh Hầu, là do đám súc sinh kia coi trời bằng vung!” Hàn Phong an ủi Khánh Hoài, rồi nói tiếp: “Nói đến đây, ta lại nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Khánh Hoài hỏi.

“Trước khi tới đây, tướng quân Lưu Thiết có gửi về một báo cáo chiến sự cho tiên sinh, nói cách họ đã xoay xở lương thực ở huyện Phong Lăng…”

Hàn Phong bắt đầu kể lại cách làm của Lưu Thiết, Khánh Hoài nghe xong, mắt lập tức sáng lên.

“Đúng rồi, kho lương thực của Thư Châu đã bị đốt, nhưng ta có thể đến nơi khác để xoay sở lương thực, vừa hay ở bến tàu đang còn một nghìn người tới tiếp viện chưa về!”

Khánh Hoài mừng rỡ nói: “Cục trưởng Hàn, ngươi có biết xung quanh đây có kho lương thực lớn nào không?”

Hàn Phong mỉm cười, lấy một danh sách từ trong ngực ra: “Đây là mấy kho lương thực tương đối lớn quanh Thư Châu, vòng tròn này là ở thượng nguồn, cũng cách bờ sông không quá xa.”

Thành Thư Châu nằm bên cạnh một nhánh của Trường Giang, lấy được kho lương thực ở thượng nguồn kia lại càng dễ vận chuyển.

“Không hổ là Cục trưởng Hàn!” Khánh Hoài vỗ vai Hàn Phong : “Đa tạ!”

Xế chiều ngày hôm đó, Chung Ngũ mang theo một nghìn quân Thiết Lâm ngồi thuyền, đi lên ngược dòng dọc theo nhánh sông, đi tới kho lương thực theo lời của Hàn Phong nói.

Khi bọn họ còn cách kho lương thực mười dặm, quyền quý sở hữu kho lương thực kia đã nhận được tin, nếu hắn chọn phóng hỏa, mấy người Chung Ngũ sẽ không lấy được tý lương thực nào.

Nhưng quân Thiết Lâm vừa mới tàn sát một đợt ở thành Thư Châu, khiến ai cũng phải kinh hãi, quyền quý này làm sao mà dám đốt tiếp chứ?

Hắn ta không những không dám đốt, mà còn chạy tới bờ sông chờ mấy người Chung Ngũ tới, rồi chủ động đưa chìa khóa kho lương thực, còn đồng ý sẽ cho xe chở lương thực đến tận thuyền của quân Thiết Lâm.

Chung Ngũ thấy người kia thức thời như vậy, cũng không làm khó hắn nữa, để một trăm quân Thiết Lâm ở lại trong coi kho lương thực, rồi tiếp tục đi về phía kho lương thực tiếp theo.
Chương 2038: Động cơ điện

Có Hàn Phong cung cấp vị trí và dẫn đường, trong vòng hai ngày Chung Ngũ đã khống chế bốn kho lương thực, tình trạng thiếu lương thực tạm thời đã được giải quyết, trật tự bên trong thành Thư Châu cũng đã ổn định lại.

Kết quả là Khánh Hoài bèn tập hợp nhân lực bắt đầu công tác giáo dục tư tưởng và việc khai thác mỏ đồng.

Tin tức truyền về Xuyên Thục, lúc này Kim Phi và Cửu công chúa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Địa chủ quý tộc đều là những tên chủ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên thẳng tay giết một nhóm, bọn họ mới biết sợ!"

Trong cuộc họp buổi sáng thường lệ ở ngự thư phòng, Thiết Thế Hâm giận dữ nói.

"Ngay cả con thỏ nổi nóng còn cắn người, trong binh pháp nói ba thiếu một, nếu dồn kẻ địch vào đường cùng, kẻ địch sẽ liều chết phản kháng!" Kim Phi lắc đầu nói: "Giết chỉ là trị ngọn không trị gốc, thỉnh thoảng sử dụng một lần thì được, nhưng nếu sử dụng thường xuyên, chỉ bị phản tác dụng, khiến địa chủ quý tộc thành chó cùng rứt giậu."

"Điều này cũng đúng, " Thiết Thế Hâm nói: "Nếu khiến kẻ địch không thấy được chút hy vọng nào, bọn họ sẽ cảm thấy dù sao cũng phải chết, trước khi chết cũng không thể để lương thực lại cho chúng ta."

"Chính là đạo lý này, " Kim Phi gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Bên phía Lương ca tiến triển thế nào?"

"Tiến triển rất thuận lợi, đã chiếm lĩnh một khu mỏ sắt, một khu mỏ đồng và bảy kho lương thực, cuối năm sẽ có thể bắt đầu thuê thợ để tiếp tục làm việc ở khu vực khai thác mỏ." Tiểu Ngọc gật đầu.

Sau đó Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm lại báo cáo cho Kim Phi và Cửu công chúa một ít tình báo quan trọng trong hai ngày gần đây, sau đó thì giải tán.

Cửu công chúa thấy Kim Phi đứng dậy nên cô ấy đi tới giá quần áo phía trước cầm áo khoác của Kim Phi lên giúp y mặc lên người: "Phu quân, gần đây chàng bận bịu việc gì tại phòng thí nghiệm vậy?"

Mấy ngày gần đây, phần lớn thời gian Kim Phi đều ở trong phòng thí nghiệm, Cửu công chúa không khỏi tò mò y lại đang mày mò cái gì.

"Bận cho nàng một bất ngờ thật lớn!" Kim Phi cười trả lời.

"Bất ngờ lớn gì cơ?" Cửu công chúa hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

"Nói ra rồi thì còn gì là bất ngờ lớn nữa?" Kim Phi mặc áo khoác, đẩy cửa đi.

Tiêu cục Trấn Viễn có thể làm chủ tình thế nhanh như vậy, có liên quan chặt chẽ tới phát minh của Kim Phi, có thể nói nếu không có những vũ khí do Kim Phi phát minh thì cũng không có chính quyền Xuyên Thục hiện tại.

Cửu công chúa vô cùng hiếu kỳ với phát minh của Kim Phi, cũng vô cùng coi trọng chúng, không bao lâu sau khi Kim Phi rời đi, Cửu công chúa cũng đi theo đến phòng thí nghiệm.

Còn cách rất xa đã nghe được tiếng ầm ầm của máy hơi nước từ trong phòng thí nghiệm truyền tới.

Phòng thí nghiệm thuộc khu vực cấm của làng Tây Hà, nghiêm cấm người ngoài đến gần. Nhưng Cửu công chúa không phải là người ngoài, cô ấy là thê tử của Kim Phi, cũng là đương kim Hoàng đế, nhân viên hộ tống gác cửa thấy Cửu công chúa tới, vội vàng hành lễ.

Sau khi đứng dậy anh ta định đi vào thông báo, lại bị Cửu công chúa chặn lại: "Không cần thông báo, trẫm vào xem một chút là được rồi."

Nhân viên hộ tống do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.

Mới vừa tiến vào viện, Cửu công chúa đã nghe được tiếng la kích động của Vạn Hạc Minh: "Thành công rồi, tiên sinh, chúng ta thành công rồi!"

Trong lòng Cửu công chúa càng tò mò hơn, bèn dẫn Châu Nhi tiến vào phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm này vốn là xưởng luyện gang, về sau Mãn Thương xây dựng xưởng mới ở ngoài làng, nơi này được Kim Phi đổi thành phòng thí nghiệm, dùng để tiến hành một số thí nghiệm cần không gian.

Lúc Cửu công chúa đi vào, thấy giữa xưởng có một máy hơi nước, bên cạnh máy hơi nước còn đặt một cục sắt quấn đầy dây đồng.

Nhưng nhóm người Kim Phi, Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên đang trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng thí nghiệm, Vạn Vũ Hồng và mấy người giúp việc nằm ở cạnh cửa trông chừng.

"Đây là thứ gì?"

Cửu công chúa đi tới phía trước cục sắt, nghiêng đầu tò mò xem.

Vạn Vũ Hồng nhận ra được có người tiến vào, quay đầu nhìn thử, đúng lúc thấy Cửu công chúa chuẩn bị chạm tay vào cục sắt.

Vạn Vũ Hồng tê dại cả da đầu, lớn giọng hét lên: "Bệ hạ, dừng tay!"

Cửu công chúa nghe vậy thì rút tay lại, quay đầu nhìn về phía Vạn Vũ Hồng.

Châu Nhi cũng nhìn sang, ánh mắt hơi không có thiện cảm.

Tiếng vừa rồi của Vạn Vũ Hồng rất lớn, nghe như đang mắng Cửu công chúa vậy.

Trong mắt Châu Nhi, đây là hành động cực kỳ bất kính đối với Cửu công chúa.

Vạn Vũ Hồng cũng nhìn thấy ánh mắt của Châu Nhi, vội vàng chạy tới, quỳ ngay trước mặt Cửu công chúa: "Bệ hạ thứ tội, dân nữ không phải bất kính với bệ hạ, do máy phát điện quá nguy hiểm, không thể chạm vào bằng tay, nếu không sẽ gặp nguy hiểm tính mạng! Tiếng của máy hơi nước quá vang, ta sợ bệ hạ không nghe được nên đã hét lên khá lớn!"

Nghe thấy Vạn Vũ Hồng nói như vậy, sắc mặt của Châu Nhi mới trở về như bình thường.

"Hãy bình thân, " Cửu công chúa hơi giơ tay, ra hiệu cho Vạn Vũ Hồng đứng lên: "Cô nói cục sắt này có thể giết người?"

"Tiên sinh nói như vậy, " Vạn Vũ Hồng vội vàng gật đầu, đồng thời nhắc nhở Cửu công chúa: "Xin bệ hạ đi lùi về sau mấy bước, đừng đạp phải dây đồng bên dưới!"

Cửu công chúa cúi đầu nhìn, lúc này mới nhìn thấy dưới chân có hai sợi dây đồng, một đầu nối với cục sắt, một đầu khác thì kéo dài đến trong phòng của nhóm Kim Phi.

"Đây là vũ khí phu quân mới làm sao?" Cửu công chúa hỏi.

"Tiên sinh nói cái này không phải vũ khí, cụ thể là cái gì, dân nữ cũng không rõ lắm, hay là bệ hạ hỏi tiên sinh đi." Vạn Vũ Hồng lắc đầu nói.

Kim Phi cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thò đầu ra bên ngoài nhìn, thấy Cửu công chúa tới, Kim Phi bất đắc dĩ cười, đi tới ra hiệu để người giúp việc dừng máy hơi nước lại.

Trong xưởng lập tức yên tĩnh lại.

"Không phải đã nói sau khi làm xong sẽ cho nàng xem sao, sao đột nhiên chạy tới đây rồi?"

"Không xem thử ta sợ rằng mấy ngày sau ta cũng không ngủ được, " Cửu công chúa chỉ vào cục sắt hỏi: "Nghe Vạn Vũ Hồng nói cái này là máy phát điện? Dùng để làm gì?"

"Máy phát điện đương nhiên là dùng để phát điện rồi."

"Điện?" Cửu công chúa càng thấy khó hiểu hơn: "Điện là cái gì?"

"Điện là cái gì?"

Câu hỏi này của Cửu công chúa khiến Kim Phi không biết trả lời thế nào.

Khái niệm điện liên quan đến nguyên tử và điện tích, không phải thứ có thể giải thích rõ trong vài câu.

Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tia chớp thì chắc nàng biết rồi, đó chính là điện!"

"Ý phu quân là, cục sắt này có thể phát ra tia chớp?" Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.

"Nàng có thể hiểu như vậy, " Kim Phi gật đầu.

"Đây không phải là vũ khí sao?"

Tia chớp có thể sử dụng để làm gì? Thứ duy nhất Cửu công chúa có thể nghĩ tới chính là dùng để giết người.

"Máy phát điện không phải vũ khí, mà là...một loại công cụ."

"Tia chớp là vô hình, sao có thể trở thành công cụ?" Cửu công chúa càng thấy khó hiểu hơn.

"Tia chớp thì vô hình, nhưng thông qua một ít dụng cụ, lại có thể khiến tia chớp hoạt động." Kim Phi chỉ căn phòng vừa ở: "Vừa rồi bọn ta đang thí nghiệm công cụ có thể khiến tia chớp hoạt động."

Cửu công chúa tò mò đi vào phòng, phát hiện trên đất cũng có một cục sắt, nhìn từ bề ngoài thì không khác máy phát điện bên ngoài lắm.

"Phu quân, máy khiến tia chớp hoạt động mà chàng nói, chính là cái này?"

Cửu công chúa tò mò hỏi: "Đây không phải cũng là máy phát điện sao?"

"Không, đây là động cơ điện!"

Kim Phi giải thích: "Vòng quay của máy hơi nước khiến cho máy phát điện phát điện, điện phát ra được truyền đi bằng dây đồng tới động cơ điện, là có thể khiến động cơ điện hoạt động!"
Chương 2039: Lãng phí

“Động cơ điện có thể dùng để làm gì?”, Cửu công chúa hỏi.

“Động cơ điện có thể làm được rất nhiều thứ, chẳng hạn như lắp đặt trên guồng quay tơ”, Kim Phi nói: “Đợi sau khi cây bông được trồng trên quy mô lớn, ngành dệt may sẽ phát triển nhanh chóng, từ bông đến vải bông, ở giữa có hàng chục công đoạn, chỉ dựa vào việc căng bông bằng tay chắc chắn là chưa đủ, cần phải dệt cơ giới hóa.

Dùng động cơ điện để làm guồng quay tơ hoạt động, có thể khiến hiệu suất làm việc của guồng quay tơ nhanh hơn hiện giờ rất nhiều lần”.

“Máy hơi nước dẫn động máy phát điện tạo ra điện năng dẫn động động cơ điện, sau đó dùng động cơ điện để làm guồng quay tơ hoạt động…”

Mặc dù Cửu công chúa không hiểu điện là gì nhưng cũng đoán ra mối quan hệ trong đó: “Nếu như thế thì chỉ cần dẫn động guồng quay tơ bằng máy hơi nước chẳng phải là được sao?”

“Như thế cũng không phải là không thể, nhưng máy hơi nước quá ồn, vẫn cần đốt nồi hơi, ngộ nhỡ một tia lửa rơi vào bông thì sẽ gây ra tai nạn nghiêm trọng”.

“Cũng đúng”, Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Bông là chất liệu cực kỳ dễ cháy, đặt máy hơi nước vào xưởng dệt quả thật không ổn.

“Với sự phát triển của công nghiệp, yêu cầu về độ chính xác của các thiết bị khác nhau sẽ ngày càng cao. Về vấn đề này, máy hơi nước cũng hoàn toàn không thể so sánh với động cơ điện, để động cơ quay mười vòng trong ba số thì nó sẽ quay mười vòng, nếu để nó quay một trăm vòng thì nó sẽ quay một trăm vòng, không sai một vòng nào, cũng sẽ không nhanh hơn hay chậm hơn”.

Kim Phi nói tiếp: “Hơn nữa, động cơ điện chỉ là cách thức sử dụng điện cơ bản nhất, ngoài việc dẫn động động cơ điện, điện còn có thể được sử dụng để chiếu sáng, dùng để hàn đồ vật và rất nhiều việc khác nữa”.

“Hàn nối?”

Nếu là chiếu sáng thì Cửu công chúa vẫn có thể hiểu theo nghĩa đen, cũng đã từng nhìn thấy tia sét, nhưng cô ấy không biết hàn nối có nghĩa là gì.

“Hàn nối là sử dụng điện để làm nóng chảy sắt thép, để hai đầu sắt thép đó liên kết lại với nhau tạo thành một khối”.

Kim Phi nói: “Có kỹ thuật hàn nối thì chúng ta có thể sản xuất ra hàng loạt thuyền bọc sắt”.

Trước đây khi chế tạo chiến hạm bọc thép, để giải quyết vấn đề liên kết giữa các tấm thép, Kim Phi và Hồng Đào Bình đã tốn rất nhiều công sức, nếu lúc đó có công nghệ hàn nối thì vấn đề này đã đơn giản hơn rất nhiều.

“Điện có thể làm nóng chảy sắt thép à?”, Cửu công chúa cực kỳ ngạc nhiên.

“Tất nhiên là được, thế nên vừa rồi Vũ Hồng mới vội vã ngăn nàng lại đấy”.

Kim Phi chỉ vào dây đồng dưới đất nói: “Nếu không cẩn thận giẫm phải hai đoạn dây đồng này thì có thể bị điện giật chết”.

Nghe thế Cửu công chúa khẽ gật đậu với Vạn Vũ Hồng.

Tảng đá trong lòng Vạn Vũ Hồng lập tức rơi xuống đất.

“Nếu sấm chớp đã nguy hiểm như thế, phu quân cũng phải cẩn thận”, Cửu công chúa nhắc.

“Ừ”, Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho người làm thu hồi dây đồng trên mặt đất.

“Tiên sinh, bọn ta đã làm xong máy phát điện và động cơ điện rồi, bao giờ sẽ bắt đầu xây dựng đập và nhà máy phát điện?”, Vạn Hạc Minh tràn đầy mong đợi hỏi.

Vốn dĩ Cửu công chúa đã định đi, nghe Vạn Hạc Minh nói thế thì quay đầu lại hỏi: “Nhà máy phát điện gì?”

“Máy phát điện này nhỏ quá, tạo ra quá ít điện năng, ta cần chế tạo một máy phát điện loại lớn, như thế mới miễn cưỡng vừa đủ”, Kim Phi giải thích.

“Chuyên xây một nhà máy để phát điện?”

Cửu công chúa tưởng Kim Phi đang chế tạo máy phát điện và động cơ điện dùng trong phòng thí nghiệm quy mô nhỏ, nhưng không ngờ Kim Phi lại có ý định xây dựng một nhà máy chuyên sản xuất điện.

“Đúng vậy”, Kim Phi nói: “Nếu than đá là nền tảng của công nghiệp thì điện năng là bộ xương của ngành công nghiệp, sau này sự phát triển của các ngành nghề đều không thể tách rời khỏi điện năng”.

“Vậy tại sao phải xây đập nước?”, Cửu công chúa hỏi.

“Có hai loại nhà máy điện: thủy điện và nhiệt điện, xây đập để ngăn nước. Khi nước chảy từ cao xuống thấp sẽ làm bánh xe nước quay, bánh xe nước sẽ dẫn động máy phát điện, máy phát điện có thể tạo ra điện”, Kim Phi giải thích.

“Cái này hay đấy, không chỉ không cần đốt than mà còn có thể trữ nước, ngăn lũ”, Cửu công chúa hỏi: “Trước đây xây hồ chứa, sao phu quân không lắp máy phát điện luôn?”

Lúc vào mùa thu, Kim Phi đến đập Đô Giang, quy hoạch rất nhiều hồ chứa nước, bình thường tích trữ nước trong các hồ chứa, khi lượng mưa ít thì có thể xả nước để tưới tiêu, khi lượng mưa nhiều thì cũng có thể xả nước trước để giảm lũ lụt.

Cửu công chúa nghĩ mỗi hồ chứa nước đều phải xây đập, không dùng để phát điện chẳng phải là lãng phí sao?

“Vũ Dương, không phải đập nước nào cũng có thể dùng để phát điện, thủy điện có yêu cầu rất cao về kỹ thuật, nếu có sơ suất thì có thể gây ra chuyện lớn, bây giờ ta cũng không chắc có thành công hay không”, Kim Phi cười khổ lắc đầu.

Y hiểu rõ nguyên lý sản xuất thủy điện, nhưng việc xây dựng một đập phát điện cần quá nhiều kỹ thuật, kiếp trước Kim Phi chưa từng tham gia vào các dự án liên quan nên chỉ có thể tìm hiểu từng chút.

Nước lửa vô tình, một khi hồ chứa nước vỡ sẽ có thể gây ra tai họa cho những người dân xung quanh, vì không có sự chắc chắn tuyệt đối nên Kim Phi không dám xây dựng một cách liều lĩnh, chỉ có thể xây một cái loại nhỏ trên dòng sông nhỏ bên cạnh làng để thử trước.

Con sông nhỏ bên ngoài làng chỉ rộng vài chục mét, cho dù có xảy ra chuyện gì, Kim Phi cũng chắc chắn có thể kiểm soát được, không gây ra hậu quả quá lớn.

“Ngoài nguyên nhân kỹ thuật thì còn có thời gian”, Kim Phi nói tiếp: “Xây một con đập lớn có thể tạo ra điện phải mất rất nhiều thời gian, nhanh nhất cũng phải mất vài năm, thậm chí hơn mười mấy năm, mấy chục năm, vấn đề lũ lụt của Xuyên Thục đã rất nghiêm trọng rồi, chúng ta không thể chờ đợi lâu được nữa”.

Cửu công chúa đang suy xét đến những lời Kim Phi vừa nói, không lên tiếng nói gì cả, nhưng Vạn Hạc Minh đứng ở một bên nghe được Kim Phi nói thế, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng: “Tiên sinh, xây đập nước phát điện phải mất mấy năm, chúng ta muốn dùng điện thì phải làm sao?”

Kể từ sau khi nghe Kim Phi nói về việc sử dụng điện năng, Vạn Hạc Minh đã bị hấp dẫn, bây giờ anh ta ước gì có thể đi nghiên cứu đèn điện và hàn điện, nhưng Kim Phi lại nói sẽ phải mất vài năm mới xây được đập lớn, thế chẳng phải là mất vài năm mới có thể tiếp tục nghiên cứu sao?

Nếu không biết sự tồn tại của điện năng thì thôi, bây giờ anh ta đã biết rồi nhưng lại không thể nghiên cứu, đây là cực hình đối với cả Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên.

“Những gì ta vừa nói là đập nước phát điện quy mô khá lớn, chúng ta xây một cái nhỏ ở ngoài làng, không mất bao lâu cả, nhiều nhất là một năm đã xây xong rồi”.

Kim Phi nói: “Ngoài trạm thủy điện, ta còn chuẩn bị xây thêm một trạm nhiệt điện nhỏ, nếu chúng ta để ý kỹ, về cơ bản nhiều nhất có thể hoàn thành trong nửa năm”.

“Phu quân, nếu đã muốn xây trạm thủy điện thì không cần xây thêm trạm nhiệt điện chứ?”, Cửu công chúa cau mày.

Vì công nghệ thăm dò và khai thác còn hạn chế nên hiện giờ chỉ có Xuyên Thục chỉ có một mò than ở Hắc Thủy Câu, các mỏ than khác hoặc là chưa được tìm thấy, hoặc là nằm trong núi sâu và rừng già, dù có tìm thấy cũng tạm thời không thể khai thác và vận chuyển, thế nên bây giờ tài nguyên than ở Xuyên Thục vô cùng khan hiếm.

Lúc nãy nghe Kim Phi nói thủy lợi có thể sinh ra điện, Cửu công chúa còn vui mừng không thôi, nhưng thoáng chốc Kim Phi lại muốn xây thêm một nhà máy nhiệt điện, đây chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao?
Chương 2040: Áo bông làm xong rồi

“Ưu điểm của thủy điện là tiết kiệm tài nguyên và còn có thể trữ nước, nhưng nhược điểm là không ổn định. Đặc biệt ở các sông nhỏ ngoài làng, những năm mưa nhiều, nước có thể dâng cao lên tới ba bốn mươi trượng. Nhưng những năm hạn hán, dòng chảy có thể bị cắt đứt".

Kim Phi giải thích: "Tương đối mà nói, việc sử dụng nhiệt điện ổn định hơn nhiều. Chỉ cần nồi hơi hoạt động là có thể tiếp tục phát điện".

Hôm nay là lần đầu tiên Cửu công chúa tiếp xúc với khái niệm điện năng, cô ấy cũng không hiểu gì về xưởng phát điện. Cửu công chúa nghĩ ngợi một lát, sau đó không nói gì nữa. Đợi từ chỗ Kim Phi về rồi cô ấy sẽ tìm hiểu một chút rồi nói tiếp.

Vì thế Cửu công chúa gật đầu nói: "Nếu phu quân đã nghĩ kỹ rồi thì được, vậy ta sẽ về trước".

“Được”, Kim Phi tiễn Cửu công chúa ra khỏi phòng thí nghiệm.

Sau khi trở vào, Kim Phi quay lại phòng làm việc, lấy ra một chồng bản vẽ đưa cho Tả Chi Uyên: "Tả đại nhân, đây là bản vẽ thiết kế của máy hơi nước và máy phát điện cỡ lớn. Ngươi gửi đến xưởng gang thép và đưa cho Mãn Thương để họ chế tạo theo bản vẽ này càng sớm càng tốt!"

"Vâng!" Tả Chi Uyên cẩn thận cầm lấy bản vẽ, sải bước rời đi.

"Sư phụ, người dự định xây dựng xưởng phát điện ở đâu?" Vạn Hạc Minh tò mò hỏi.

Kim Phi trả lời: "Hãy xây dựng nó ở Trường Xà Câu".

Kỳ thực y vốn dự định xây dựng xưởng phát điện ở gần Hắc Thủy Câu, dù sao vận chuyển than từ mỏ than Hắc Thủy Câu sẽ tốn rất nhiều tiền vận chuyển.

Nhưng sau đó y nghĩ lại, xưởng phát điện này có quy mô nhỏ, chỉ cần đáp ứng nhu cầu điện của phòng thí nghiệm là được. Vì vậy sẽ không tốn nhiều than để vận hành, xây gần làng thì tiện hơn.

“Sư phụ, đèn điện mà người nhắc đến có thực sự sáng hơn cả lửa không?” Vạn Hạc Minh lại hỏi.

"Đúng vậy", Kim Phi không khỏi nhớ tới thành phố sáng rực ánh đèn ở kiếp trước.

"Vậy trước tiên chúng ta làm đèn điện nhé?" Vạn Hạc Minh nói: "Con thắp nến làm việc ngoài giờ vào ban đêm, nhìn lâu cũng cảm thấy đau mắt".

"Cũng được", Kim Phi gật đầu và đứng dậy.

"Sư phụ, người định đi đâu vậy?"

"Tới xưởng thủy tinh xem xem. Muốn chế tạo đèn điện phải có thuỷ tinh".

Kim Phi vừa trả lời vừa đi về phía cửa. Vừa ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, y đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo A Liên vào sân.

Kim Phi tưởng rằng Quan Hạ Nhi đã gặp Cửu công chúa và biết về máy phát điện nên mỉm cười hỏi: “Nàng cũng đến xem máy phát điện à?”

"Máy phát điện gì?" Quan Hạ Nhi vẻ mặt kinh ngạc.

Kim Phi vừa mới giải thích về máy phát điện với Cửu công chúa, không muốn nói thêm nữa, liền hỏi: “Nàng có việc gì tìm ta sao?”

Quan Hạ Nhi vốn không có hứng thú với máy phát điện, khi Kim Phi hỏi, sự chú ý của cô lập tức chuyển hướng: “Vừa rồi ta gặp Đông Đông ở xưởng dệt, cô ấy nói lô áo khoác bông đầu tiên đã được sản xuất xong, muốn ta tới hỏi chàng nên gửi nó đi đâu trước?"

“Đợt đầu tiên làm được bao nhiêu chiếc?” Kim Phi hỏi.

"Một ngàn chiếc", Quan Hạ Nhi đáp.

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên hãy đưa tới chỗ Thiết Ngưu ở thành Vị Châu đi!"

Cách đây không lâu, tuyết dày bao phủ núi non, chim bồ câu đưa thư gửi đi cũng không thể bay về, thành Vị Châu mất liên lạc. Mãi đến khi gió ngưng tuyết tan, Thiết Ngưu mới phái phi thuyền trở về báo an toàn, Kim Phi lúc đó mới biết được tình hình của thành Vị Châu.

Thành Vị Châu và thành Du Quan có vị trí địa lý tương tự nhau và đều phải chịu bão tuyết một thời gian trước.

Nhưng điểm khác biệt giữa hai nơi này là thành Du Quan gần biển và than có thể được vận chuyển bằng thuyền lầu tới để sưởi ấm.

Thành Vị Châu thì nằm ở phía Tây Bắc, ở giữa là đất Tấn, chưa nói đến việc vận chuyển than đá, vận chuyển lương thực tới đó còn khó khăn.

May mắn thay, vào mùa thu, Thiết Ngưu và các nhân viên hộ tống đã tấn công một thành trì ở đất Tấn và cướp đi một lô ngũ cốc từ những tay quý tộc trong thành, nếu không thì lương thực cho mùa đông cũng sẽ trở thành vấn đề.

Điều quan trọng nhất là thành Du Quan trong phạm vi trăm dặm vắng tanh, không có kẻ thù, chỉ cần bố trí một số ít nhân viên hộ tống đứng canh gác trên tường thành là đủ.

Thành phố Vị Châu thì phía Bắc là Đảng Hạng, phía Nam là đất Tấn. Đằng trước và phía sau đều là kẻ thù khiến các nhân viên hộ tống không dám lơ là dù chỉ một phút, bốn phía tường thành đều cần phải canh gác ngày đêm.

Vì vậy, tình hình ở thành Vị Châu nghiêm trọng hơn nhiều so với thành Du Quan, nếu có áo khoác bông, đương nhiên phải ưu tiên cho họ trước.

Nhưng làm thế nào để gửi áo khoác bông đến đó?

Những ngày gần đây, gió tuyết ở Xuyên Thục đã tạm thời ngừng lại, nhưng vẫn chưa rõ thời tiết ở thành Vị Châu như thế nào. Hơn nữa thành Vị Châu ở quá xa về phía Bắc, gần đây hướng gió chủ yếu lại là hướng Bắc. Phi thuyền từ thành Vị Châu bay về phương Nam thì không có vấn đề gì lắm, nhưng ngược gió từ phía Nam đi tới Vị Châu, lại còn chở theo hàng ngàn chiếc áo bông thì Kim Phi không chắc về khả năng chịu đựng của phi thuyền.

Mặc dù trước đây các điểm tiếp tế đã được xây dựng ở sa mạc và vùng núi, nhưng nếu phi thuyền thậm chí không thể đến được điểm tiếp tế thì nó sẽ phải hạ cánh xuống đất Tần.

Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn và đất Tần đang giao tranh, nếu rơi vào tay kẻ địch thì hậu quả không cần đoán cũng biết.

Nghĩ đến đây, Kim Phi không còn muốn đi đến xưởng thủy tinh nữa, quay đầu nói với cận vệ: “Tới sân bay xem lão Ưng có ở đó không, bảo anh ấy đến xưởng dệt tìm tôi! "

Vấn đề chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn giải quyết, phi thuyền là do Kim Phi chế tạo, nhưng xét về độ quen thuộc thì lão Ưng - một trong những phi hành viên đầu tiên còn hiểu rõ hơn Kim Phi.

"Vâng", một cận vệ chạy ra.

"Chúng ta trước tiên hãy tới xưởng dệt đi!"

Kim Phi và Quan Hạ Nhi cùng tới xưởng dệt.

Còn cách xưởng bật bông hàng chục mét, y đã nghe thấy những âm thanh ding-dong liên tục phát ra từ bên trong.

Vừa vào cửa đã thấy một hàng công nhân đang bật bông quanh một chiếc bàn lớn, những sợi bông bay khắp xưởng, lông mày và tóc của công nhân trắng xoá như có một lớp tuyết rơi.

Bông sau khi được bật mềm và tơi sẽ được chuyển sang xưởng bên cạnh, nơi các nữ công nhân sẽ khâu thủ công thành áo khoác chần bông.

Đường Đông Đông đang nói chuyện với một công nhân, nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi vào, vội vàng chạy tới chào: "Tiên sinh, Hạ Nhi, hai người đến rồi!"

Kim Phi gật đầu, cầm một chiếc áo bông vừa may xong trên bàn lên kiểm tra.

“Tiên sinh, theo lời dặn của ngài, bộ quần áo bông này gồm có ba món: áo khoác bông, quần bông và giày. Lớp ngoài của áo khoác bông và quần bông được làm bằng vải không thấm nước, lớp trong là vải lanh mềm, lớp giữa là bông".

Đường Đông Đông cho biết: "Ta đã mặc thử nó vài ngày trước và rất ấm. Gặp mưa và tuyết thông thường cũng không có vấn đề gì".

Do công nghệ còn hạn chế nên vải chống thấm do xưởng dệt sản xuất là vải dầu, cảm giác hơi cứng, mặc có thể hơi khó chịu nhưng hiệu quả chống thấm nước và cản gió khá tốt.

Gió ở thành Vị Châu rất mạnh nên việc chắn gió, chống thấm và giữ ấm quan trọng hơn sự thoải mái.

Sau khi nhìn lớp vải chống thấm bên ngoài, Kim Phi lật chiếc áo khoác bông ra nhìn vào bên trong.

So với lớp ngoài thì vải lanh bên trong mềm hơn rất nhiều.

"Để ngăn bông bị dồn cục ở bên trong, trước tiên chúng ta cố định bông bằng lưới, để ngay cả sau khi giặt, bông cũng không bị vón cục", Đường Đông Đông nói thêm.

Kim Phi nhìn kỹ hơn và phát hiện bên trong quả thực có một tấm lưới.

Y gật đầu khen ngợi: “Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ, mọi người đã làm rất tốt!”

Không có máy khâu trong xưởng dệt, vì vậy công nhân phải khâu những tấm lưới này một cách thủ công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK