Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Bắt được người rồi

Người đang nằm dưới chân Kim Phi không ai khác chính là anh rể của y, Quan Trụ Tử.

Kể từ khi Kim Phi đuổi hắn khỏi làng Tây Hà vì guồng quay, Quan Trụ Tử không bao giờ dám đến nhà y nữa.

Hai người chưa bao giờ nói chuyện thêm nữa.

"Em... tiên sinh, Hạ Nhi đâu? Cô ấy có sao không?"

Quan Trụ Tử nhìn thấy Kim Phi, vẫn còn hơi lo lắng, muốn gọi là em rể, nhưng cuối cùng lại đổi giọng và gọi là tiên sinh như mọi người.

"Hạ Nhi không sao, ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi ở tháp Hắc Thủy Câu rồi".

Kim Phi múc một bát nước: "Huynh là đại ca, gọi ta là tiên sinh cho người ta cười vào mặt cho à? Sau này huynh có thể gọi ta là em rể, lúc nào rảnh huynh cứ dẫn chị dâu qua, Hạ Nhi với Tiểu Nga nhớ mọi người lắm đấy".

Lần trước bọn cướp núi Thiết Quán tấn công làng Tây Hà, Quan Tam Gia đã dẫn người từ làng Quan Gia đến hỗ trợ, Quan Trụ Tử đã đến, lần này hắn cũng đến.

Thực ra, Kim Phi chỉ tức giận với việc hắn coi xưởng dệt như nhà của mình, dám khua chân múa tay với xưởng trưởng Đường Đông Đông thôi, chứ thực ra giữa hai người không có khúc mắc nào cả.

Xét cho cùng, Quan Trụ Tử cũng là anh cả của Quan Hạ Nhi, hai người cãi vã, ngay cả Quan Hạ Nhi là người ở giữa cũng khó xử.

Kim Phi tin rằng qua sự việc này, Quan Trụ Tử đã có một bài học, vì vậy mới nhân cơ hội này để cởi nút thắt.

"Ừ ừ!"

Quan Trụ Tử vui vẻ cười toe toét.

Hắn biết rằng Kim Phi đã hoàn toàn tha thứ cho hành động sai trái của mình trước đây.

"Huynh vất vả rồi!"

Kim Phi vỗ vai Quan Trụ Tử và đưa cho hắn bát nước.

"Ừ ừ..".

Quan Trụ Tử cầm lấy bát nước và uống cạn.

Kim Phi gật đầu và tiếp tục rót nước cho người tiếp theo.

Khi đi đến cuối hàng, trái tim Kim Phi đột nhiên thắt lại, không dám tiến lên.

Cuối hàng là một cặp ông cháu, ông già đã ngoài năm mươi, đứa trẻ mới mười ba, mười bốn tuổi, thể lực không bằng người lớn nên ngã vật ra đường.

Họ là cha con của Xuyên Tử, người đã chết trong trận chiến trước đó.

Chuyện gì phải đối mặt thì phải đối mặt, Kim Phi hít một hơi thật sâu, sau đó múc một bát nước.

Khi chuyền nước cho người khác, Kim Phi chỉ dùng một tay, nhưng lúc này Kim Phi chuyển sang dùng cả hai tay, trịnh trọng bưng bát nước cho ông lão.

"Chú Quan, chú vất vả rồi!"

Ông lão sững người một lúc, rồi đột nhiên hai mắt đỏ hoe.

Ông ấy đoán ra rồi.

Nhưng ông lão không nói gì ngay, hai tay run run cầm lấy bát nước, hòa với những giọt nước mắt đang nhỏ xuống, uống một hơi cạn sạch.

"Nê Oa Tử, vất vả rồi!"

Kim Phi lấy bát nước và bưng một bát nước khác cho con trai của Xuyên Tử.

Đứa bé hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy bát nước uống cạn, lấy tay áo lau miệng, hỏi:

"Kim tiên sinh, cha ta đâu? Sao ta không thấy?"

Nó tìm kiếm Xuyên Tử trong đám đông, nhưng không thể tìm ra.

"Nê Oa Tử, ta..".

Kim Phi không biết làm thế nào để mở miệng nói với Nê Oa Tử rằng cha nó đã chết trong trận chiến.

"Tiên sinh, con trai ta có dũng cảm trong trận chiến không?"

Ông lão đột ngột hỏi.

"Dũng cảm! Trận nào cũng lao lên đầu tiên!"

Kim Phi đáp.

"Con trai ta đã bao giờ lùi bước trong trận chiến chưa?"

Ông già hỏi lại.

"Chưa từng! Cho đến khi chết trong trận chiến, cũng chưa từng lùi bước!"

Kim Phi lại đáp.

"Tốt lắm, là binh sĩ Quan Gia, không làm mất mặt lão tổ tông!"

Ông lão chảy nước mắt cười lớn một tiếng: “Có thể theo tiên sinh diệt tặc trừ hại cho dân, con trai ta dù chết cũng vinh hạnh, tiên sinh không phải ngại, đây chính là kết cục tốt nhất cho binh sĩ Quan gia!"

Kim Phi không trả lời, nhưng theo nghi thức Đại Khang, y chắp hai tay trước người và cúi đầu thật sâu với ông già.

Trương Lương và các cựu binh khác đi theo Kim Phi cũng hành lễ theo.

Đây là sự tôn trọng đối với thân nhân của những đồng đội đã ngã xuống.

Những người đàn ông vẫn còn phấn khích ban nãy cũng trầm xuống.

Ông lão không nhượng bộ mà bình thản đón nhận.

"Cha ta đã chết rồi?"

Nê Oa Tử cuối cùng cũng tỉnh ra và òa khóc nức nở.

"Khóc cái gì mà khóc?!"

Ông già đá Nê Oa Tử một cái: "Cha mày đã mất, từ nay về sau mày sẽ là trụ cột của nhà chúng ta, nếu tao còn thấy mày khóc nữa, tao sẽ đánh chết mày!"

Nê Oa Tử ngồi dưới đất, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.

Nhưng nước mắt không kìm được, càng lau càng nhiều.

Sau khi hành lễ đứng dậy, Kim Phi kéo đứa trẻ từ dưới đất lên, quay đầu nhìn ông cụ: "Chú Sáu, cháu xin lỗi..".

"Kim tiên sinh, tiên sinh không có lỗi với ta, cũng không có lỗi với Nê Oa Tử".

Ông lão nói: “Lão hán mặc dù chưa từng đọc sách, chưa từng nhìn thấy thế giới, nhưng cũng vẫn có chút hiểu biết.

Nhắc ra cũng không sợ tiên sinh chê cười, khi Xuyên Tử tham gia đội cựu binh, nhà chúng ta đã gần nửa tháng không có thức ăn, ngày nào cũng ăn rau dại, trẻ con đói đến mức không thể đi được, Xuyên Tử nói rằng nếu không được thì đi làm thổ phỉ, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được ít lương thực về, không thể để cho trẻ con chết đói được.

Ta sợ mất mặt với tổ tiên nên không cho nó đi, mấy ngày sau Lương Tử đến rủ nó đến làng Tây Hà.

Kể từ khi gia nhập đội cựu binh, tiền Xuyên Tử kiếm được trong mấy tháng còn nhiều hơn tiền ta kiếm một đời, nhà cũng không phải lo cái ăn nữa.

Cầm tiền của tiên sinh nên bán mạng cho tiên sinh là điều hiển nhiên.

Hơn nữa, đánh thổ phỉ là trừ hại cho dân, chết là vinh, sau này ai gặp ta và Nê Oa Tử cũng không dám coi thường chúng ta!

Lão hán thật sự không trách tiên sinh, có thể làm cận vệ của tiên sinh là phúc khí của Xuyên Tử, so với làm thổ phỉ còn tốt hơn gấp vạn lần!"

"Ta cũng không trách tiên sinh, đợi ta lớn ta cũng sẽ làm thân vệ cho tiên sinh giống cha ta, đi đánh thổ phỉ!"

Nê Oa Tử cũng ngẩng đầu lên và nói.

"Được, ta sẽ chờ cháu lớn lên!"

Kim Phi vỗ vai đứa nhỏ: "Nhưng sau này cận vệ của ta không chỉ có biết đánh nhau, còn phải biết đọc biết viết, cho nên không thể bỏ sót bài tập!"

"Chắc chắn sẽ không!"

Nê Oa Tử gật đầu.

...

Nhiều người đến như vậy, nhân lực cuối cùng đã đủ.

Kim Phi trước tiên yêu cầu Trương Lương chôn một cái nồi gần đó để nấu ăn, cho những người đàn ông ăn, sau đó chia họ thành ba đội.

Đội có số lượng ít nhất sẽ đưa những cựu binh bị thương, đã chết và hài cốt của các nữ binh trở về làng Tây Hà.

Đội lớn nhất chịu trách nhiệm hộ tống những tên cướp đến núi Miêu Miêu.

Đội cuối cùng theo Kim Phi đến huyện phủ.

Khi đến ngoài huyện phủ, trời đã chạng vạng sáng.

Kim Phi nhìn thấy Thiết Chùy trong một khu rừng bên ngoài cổng thành phía tây.

"Tiên sinh đúng là tính toán như thần, chúng ta tới không bao lâu, liền có người tới cửa thành gọi cửa".

Thiết Chùy kích động chỉ vào một người bê bết máu nói: "Chúng ta không đợi quan binh mở cửa thành, liền đánh gục tên này, đem hắn về đây".

"Có hỏi ra được gì không?"

Kim Phi liếc nhìn người đàn ông và hỏi.

Ai chưa từng trải qua sẽ không bao giờ biết được sự tra tấn trong thời phong kiến khủng khiếp như thế nào.

Đại đa số đều không chịu được, cho nên những anh hùng nào có thể kiên trì đến cùng trong sách giáo khoa đều đáng được kính trọng.

"Tiên sinh nói như vậy rõ là coi thường ta quá, vào tay ta mà còn không khai ra nữa sao?"

Thiết Chùy nói: "Tên này thú nhận, bọn cướp phục kích Triệu tiên sinh lần này là do Triệu huyện ý, Bành lão gia, Chu lão gia ra lệnh!"

"Quả nhiên là bọn họ!"

Kim Phi hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm!
Chương 302: Bế tắc

"Tiên sinh, Phùng tiên sinh ở trong huyện phủ, cửa thành vừa mở ra, ta sẽ xông vào bắt người".

Thiết Chùy nói: "Đến lúc đó, thêm người này vào, Triệu huyện ý sao mà thoát được!"

"Được!"

Kim Phi gật đầu.

Triệu huyện ý là quan trong triều, không dễ hành động, mà Phùng tiên sinh lại chỉ là chân chó thân hào, Kim Phi hầu như không có chút cố kỵ nào đối phó với hắn.

"Mà này, khi nào cửa thành mở?"

Kim Phi đột nhiên hỏi.

Trong ấn tượng của y, cửa thành thường được mở vào sáng sớm để tạo điều kiện thuận lợi cho nông dân trồng rau ở ngoài thành, thợ săn các loại vào thành lập quầy hàng.

Khi trời rạng sáng, người dân trong thành sẽ tùy ý đi mua.

Nhưng bây giờ trời đã gần sáng rồi, các cổng huyện phủ quận Kim Xuyên vẫn đóng chặt.

"Tiên sinh không nói ra cũng không để ý, huyện phủ ba khắc giờ dần là mở cổng thành, giờ đã là giờ mão rồi, sao vẫn chưa mở nhỉ?"

Thiết Chùy cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"Khi ngươi bắt người, phủ binh cổng thành có biết không?", Kim Phi hỏi.

"Người này ở ngoài cổng thành kêu gào rất lâu, binh lính phủ nhất định biết, còn xuống lầu chuẩn bị mở cửa cho hắn".

Thiết Chùy nói: "Nếu chúng ta chậm hơn, có khi đã mất còn hàng này rồi".

"Ừm, đoán chừng trong khoảng thời gian này cửa thành sẽ không mở đâu", Kim Phi bất đắc dĩ nói.

"Tiên sinh, ý của ngài là... Triệu huyện ý không cho mở cổng?"

Thiết Chùy cuối cùng đã hiểu.

“Có quyền chặn cửa thành ở Kim Xuyên chỉ có ba người: Hầu gia, huyện lệnh và huyện ý”.

Kim Phi cười khổ nói: "Hầu gia không ở Kim Xuyên, Trương huyện lệnh sẽ không vô cớ đóng cửa thành, trừ Triệu huyện ý ra, còn ai nữa?"

Y nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng Triệu huyện ý sẽ trực tiếp đóng cổng thành.

Cứ như vậy, cho dù Kim Phi có bao nhiêu thủ đoạn cũng không dùng được.

Chu Văn Viên là dòng chính của nhà Chu ở kinh thành, vì hộ vệ đã giết mấy phủ binh, làm cho Chu quốc công giờ còn sứt đầu mẻ trán kìa.

Đối với chuyện này, Chu Quốc Công không biết đã nói bao nhiêu điều tốt, nhường bao nhiêu lợi ích gia tộc, mỗi ngày vào triều đều bị đối phương luận tội.

Đôi khi Chu Quốc công ước gì mình có thể giao Chu Văn Viên ra, kết thúc hết mọi chuyện.

Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, nếu ông ta thực sự làm điều này, địa vị của ông ta trong gia tộc sẽ sớm giảm mạnh.

Đường đường là quốc công mà còn bị dí đến vậy, nếu Kim Phi dám đánh mạnh vào quận Kim Xuyên, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được.

"Tiên sinh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Thiết Chùy hỏi: "Nếu Triệu huyện ý vẫn trốn trong phủ huyện, chúng ta không thể làm gì được".

"Không, huyện ý đóng cửa thành một hai lần cũng không sao, nhưng nếu không có lý do chính đáng, đóng cửa thành lâu chính là mưu phản!"

Kim Phi đã thuộc lòng các quy định của Đại Khang, và tự tin nói: "Nhiều nhất là bốn hoặc năm ngày, ông ta sẽ phải mở cổng thành!"

"Đúng vậy, sau khi tìm được Tiểu Bắc cô nương, lão Tiêu liền vội vàng mở cổng thành, một ngày cũng không dám đóng".

Nói đến đây, Thiết Chùy ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, tiên sinh, lão Tiêu là đô úy phủ binh, hắn quản thúc huyện úy, chúng ta có thể đến gặp lão Tiêu để được giúp đỡ. Đến lúc đó, Triệu huyện ý không mở được cửa thành ra đâu có được!"

"Đợi ngươi nghĩ ra thì chuyện cũng đã muộn rồi!"

Kim Phi nói: "Ta đã phái người đi Quảng Nguyên, nếu như tốc độ đủ nhanh, trưa ngày mai lão Tiêu có thể đến Kim Xuyên".

Trên thực tế, y nhờ lão Tiêu giúp đỡ không phải vì cổng thành, mà vì huyện úy là một mệnh quan triều đình, không dễ điều động, mà đô úy là cấp trên trực tiếp của huyện úy, mời đô úy là phù hợp.

Chỉ cần Triệu huyện ý bị loại bỏ, Tiêu đô úy có thể có lý do chính đáng xếp người của mình tiếp quản.

Kim Phi tin rằng Tiêu đo úy sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ việc này.

"Đúng là tiên sinh nghĩ chu đáo".

Thiết Chùy gãi đầu và cười ngu ngốc.

“Triệu huyện ý phong tỏa cửa thành, đại khái là biết chuyện đã bại lộ, nói không chừng có thể chó cùng rứt giậu đó”.

Kim Phi nói: "Hai ngày nữa ngươi cẩn thận một chút, thay ta canh giữ tất cả cửa thành, đừng để ông ta lẻn chạy mất".

"Yên tâm tiên sinh, nếu như để cho ông ta chạy thoát, thì cứ chặt đầu của ta!"

Thiết Chùy vỗ ngực cam đoan.

...

Vẫn là căn phòng đó ở quán rượu Ngụy Gia.

Một gia nô cẩn thận đóng cửa lại, sợ làm ồn quá sẽ tạo họa.

Triệu huyện ý mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, đang đi vòng quanh phòng như kiến bò trên chảo nóng.

Hai thân hào Bành Chu cũng giống như mất sổ gạo, ngồi bên cạnh với vẻ mặt buồn bã.

Đằng sau hai người, Phùng tiên sinh cũng cau mày.

Từ tối hôm qua, bọn họ vẫn chờ đợi tin tức từ bên ngoài thành, nhưng binh phủ đã đến nói với họ rằng Triệu Khoan, người đến báo tin, đã bị bắt cóc ở cổng thành.

Vừa rồi một gia nô khác đến báo cáo rằng mấy binh phủ đã nhìn thấy Kim Phi bên ngoài thành.

"Làm sao có thể vậy được?"

Bành lão gia tự lẩm bẩm: “Ba trăm thổ phỉ cơ đấy, Kim Phi chỉ có hai mươi thị vệ, làm sao chạy thoát được?”

Đừng nói rằng ông ta không nghĩ ra, cả Triệu huyện ý và Chu lão gia cũng không nghĩ ra.

Rõ ràng đã nắm chắc 9 phần rồi, sao lại thất bại thế được?

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đáng tiếc bọn họ lúc này không nhận được tin tức gì từ bên ngoài thành, e là nghĩ đến nát óc, cũng không ngờ Kim Phi lại chế tạo ra vũ khí có thể làm lóa mắt người ta.

"Triệu Khoan quá bất cẩn, bị bắt sống!"

Chu lão gia phàn nàn: "Lão Bành, ngươi tìm đâu ra cái tên Phùng tiên sinh làm cái trò nhảm nhí gì vậy? Không phải nói không có sơ hở gì sao? Tìm được nhiều như vậy sơn tặc, thế mà vẫn để Kim Phi chạy thoát!"

"Ngày hôm qua chúng ta bảo ngươi đi tìm người, ngươi nói dưới trướng của ngươi không có người, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi lại trách cứ chúng ta à?"

Bành lão gia cũng là tức giận không chỗ phát tiết, liền ăn miếng trả miếng: "Người của ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi tự làm đi!"

"Ta mặc dù không ra mặt, nhưng ta bỏ ra nhiều hơn các ngươi 1 phần đấy!"

Chu lão gia cả giận nói: "Chỉ hơn mấy trăm lạng bạc!"

"Nào, ta cho ngươi một ngàn lạng bạc, chuyện này ngươi giải quyết cho ta!"

Bành Tiên sinh trực tiếp lấy từ trong túi ra hai tấm khảm kim tuyến, vỗ vỗ xuống bàn.

"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, có ích không?"

Triệu huyện ý đá cái bàn, hai mắt đỏ lên, hét: "Ta không thể đóng cổng thành vĩnh viễn được, hiện tại chúng ta phải nghĩ xem nên làm như thế nào!"

Hai vị lão gia sợ tới mức rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Phùng tiên sinh ngồi phía sau hai người họ từ từ đứng dậy.

"Tiên sinh, Triệu Khoan bị bắt sống, nhất định không giấu được".

Phùng tiên sinh nói: "Với tính cách của Kim Phi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ có một con đường để đi!"

"Như nào?"

Triệu huyện ý và hai thân hào nhanh chóng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Phùng tiên sinh.

Như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.

"Tạo phản!"

Phùng tiên sinh chậm rãi phun ra hai từ.

Pụp! Pụp! Pụp!

Triệu huyện ý và hai thân hào sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

"Lão Phùng, ngươi điên rồi sao? Phản nghịch sẽ bị chu di cửu tộc!"

Đôi môi của Bành lão gia run lên vì sợ hãi.

Trong thời phong kiến, tạo phản là tội nặng nhất, không có thứ hai.

"Tiên sinh, lão gia, các vị cảm thấy thông đồng thổ phỉ mưu sát quý nhân, cái nào không phải là trọng tội chém đầu?"

Phùng tiên sinh lạnh lùng nói: "Lúc này, Chu di Tam tộc hay Chu du Cửu tộc có gì khác nhau sao?"
Chương 303: Chưa đánh đã khai

"Lão Bành, người của ông điên rồi!"

Chu lão gia chỉ vào Phùng tiên sinh rồi nói: “Vậy mà lại xúi giục chúng ta tạo phản!”

"Phùng tiên sinh, sau này đừng nhắc tới cách này nữa!"

Bành lão gia tái mặt: "Ông có biết tạo phản có nghĩa là gì không?”

Triệu huyện úy không nói gì, nhưng ông ta cũng toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, ánh mắt nhìn Phùng tiên sinh lóe lên sát khí.

Khắp Đại Khang mỗi năm không biết có bao nhiêu người bởi vì không thể sống được nữa mà vào rừng làm thổ phỉ, cũng có không ít người bị cường hào địa phương ức hiếp mà điên tiết giết người.

Ví dụ, hai năm trước, cả nhà của quận trưởng ở quận thành, bởi vì ức hiếp người dân nên đã bị bốn anh em chém chết trên phố, chuyện này từng náo động một thời. Bọn họ bị chém đầu cùng ngày, người dân đến vây xem vây kín mít cả pháp trường.

Nhưng tạo phản không giống như vào rừng làm thổ phỉ hay điên tiết giết người.

Vào rừng làm thổ phỉ là kiếm một ngọn núi làm địa bàn, bắt người dân nộp phí bảo kê là được, giống như Hắc Thủy Câu và núi Hổ Đầu. Quan phủ không những không quan tâm, mà có bất cứ thông tin gì, Triệu huyện úy cũng sẽ cử người đi báo tin cho Hắc Thủy Câu.

Còn tạo phản cần giương cao ngọn cờ, chính thức tuyên bố làm phản triều đình.

Không có hoàng đế nào quan tâm đến đám thổ phỉ, cũng giống vậy, không có hoàng đế nào có thể nhẫn nhịn việc tạo phản.

Bọn họ ủng hộ đám thổ phỉ, áp bức người dân, thậm chí còn mưu hại quý tộc Kim Phi, sức ảnh hưởng chỉ ở huyện Kim Xuyên mà thôi, các nhân vật lớn trong triều đình hoàn toàn không ai thèm quan tâm.

Nhưng nếu dám giương cờ tạo phản, chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền tin vào triều đình!

Thứ chờ đợi họ là sự đàn áp tàn nhẫn vô tình nhất của triều đình.

Chống lại sự đàn áp không phải chỉ hô vài khẩu hiệu là được, mà cần phải có đông đảo quần chúng đi theo mới có khả năng thành công.

Còn về ba người Triệu huyện úy, người dân chỉ muốn lột da xé xác bọn họ, ai bằng lòng đi tạo phản vì bọn họ chứ?

Vì vậy ba người họ mới sợ hãi ra nông nỗi này khi nghe Phùng tiên sinh nói về việc tạo phản.

"Ba vị lão gia, nghe ta nói xong đã!"

Phùng tiên sinh nói tiếp: "Đương nhiên ta biết không thể tạo phản, ý của ta là chúng ta có thể dùng cuộc tạo phản để uy hiếp Kim Phi!"

"Ông bị dọa ngu người rồi hả?"

Chu lão gia lạnh lùng nói: "Ông làm vậy là đang uy hiếp Kim Phi sao? Ông làm vậy là chê bọn ta chết chưa đủ nhanh, nên đưa thêm một con dao cho Kim Phi đấy".

"Nếu là người khác thì chắc chắn làm vậy là không được, nhưng ba vị đừng quên quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Hầu gia”.

Phùng tiên sinh nói: "Kim Xuyên là địa bàn của Khánh Hầu gia. Theo luật của Đại Khang, nếu chúng ta tạo phản ở Kim Xuyên, Khánh Hầu gia chắc chắn sẽ bị liên lụy, làm không tốt thì sẽ bị tước chức quan”.

"Kim Phi là người trọng nghĩa tình nghĩa, hơn nữa lại có quan hệ không tầm thường với Khánh Hầu gia, chắc chắn sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!"

Đôi mắt của Triệu huyện úy sáng rực, ông ta hiểu ý của Phùng tiên sinh.

"Đại nhân anh minh!"

Phùng tiên sinh nịnh nọt ôm quyền: "Nhưng tạo phản là biện pháp cùng liều chết với Kim Phi, chưa đến giờ phút mấu chốt cuối cùng thì tuyệt đối không được dùng!"

"Tiên sinh có kế sách nào hay nữa không?”

Triệu huyện úy vội vàng hỏi.

Tâm trí ông ta bây giờ hoàn toàn rối bời, chỉ có thể hy vọng Phùng tiên sinh có thể nghĩ ra cách để phá vỡ cục diện rối ren.

"Bây giờ Kim Phi đã bắt được Triệu Khoan, với tính cách có thù tất báo của hắn, chắc chắn sẽ không buông tha cho đại nhân và hai vị lão gia”.

Phùng tiên sinh nói: "Vì vậy cho dù ba vị tránh được kiếp nạn này, e rằng cũng không thể tiếp tục sống ở Kim Xuyên được nữa”.

"Chỉ cần có thể sống sót, chuyện tương lai sau này nói tiếp”.

Triệu huyện úy hỏi: "Ông có cách nào để bọn ta chạy trốn không?"

Hai người còn lại cũng gật đầu lia lịa.

Chuyến đến nước này, họ không còn mong muốn gì cao xa, chỉ hy vọng được sống tiếp.

"Có cách, nhưng không biết đại nhân có bằng lòng phối hợp hay không”.

“Ông cứ nói cách gì đi đã?”, Triệu huyện úy vội hỏi.

"Đại nhân bây giờ vẫn là huyện úy của phủ binh, ngài muốn ra ngoài thành trấn áp thổ phỉ thì ai có thể ngăn cản?"

Phùng tiên sinh nói tiếp: "Không giấu gì các vị, ta đã giấu một chiếc thuyền lớn dưới chân núi Yến Quy bên sông Gia Lăng. Chỉ cần đại nhân và hai vị lão gia đến bờ sông Gia Lăng, dọc theo con sông một ngày nghìn dặm thì Kim Phi có lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi kịp.

Đến lúc đó, các vị muốn đến Giang Nam làm đại gia giàu có hoặc dọc theo dòng sông xuất hải đều được".

"Đúng là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng tỏ”.

Triệu huyện úy tự tát mạnh vào trán mình.

Lúc trước nghe gia nô báo cáo Triệu Khoan bị bắt đi dưới cửa thành, Triệu huyện úy hoảng sợ vội vàng ra lệnh cho thị vệ đóng cửa thành lại.

Bây giờ nghĩ lại, những gì Phùng tiên sinh nói có lý, Kim Phi chỉ là một hư tước, không có bất kỳ chức vụ nào, cho dù y có bằng chứng trong tay cũng không thể kết tội ông ta được.

Bây giờ ông ta vẫn là quan trong triều đình, Kim Phi không dám tùy ý giết ông ta như giết Chu sư gia.

Kim Phi cũng không có quyền ngăn cản huyện úy đi trấn áp thổ phỉ, càng không dám ra tay với phủ binh!

Ông ta hoàn toàn có thể dẫn phủ binh nghênh ngang ra khỏi thành.

Đóng cửa thành ngược lại càng chứng tỏ chưa đánh đã khai.

Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, ông ta đã làm huyện úy mấy năm nay, vơ vét được không ít tiền của của dân chúng, chỉ cần ông ta có thể chạy trốn, cũng đủ để ông ta mai danh ẩn tích sống giàu sang phú quý cả đời.

"Cám ơn tiên sinh đã chỉ bảo, bây giờ ta đi thu xếp luôn!"

Triệu huyện úy trịnh trọng cúi người hành lễ với Phùng tiên sinh.

Lúc này, cách nhìn của ông ta về Phùng tiên sinh đã thay đổi 180 độ, ông ta cho rằng Phùng tiên sinh là người thông minh nhất thế giới.

Phùng tiên sinh mỉm cười ôm quyền, ra hiệu cho Triệu huyện úy cứ tự nhiên.

"Đại nhân, ông không thể bỏ mặc bọn ta đâu đấy”.

Chu lão gia và Bành lão gia thấy Triệu huyện úy chuẩn bị rời đi nên vội vàng ngăn ông ta lại và cầu cứu.

"Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ bảo người đưa cho các ông mấy bộ quân trang, các ông mặc vào rồi cùng nhau rời đi!"

Triệu huyện úy mất kiên nhẫn nói.

"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!"

Hai người tiễn Triệu huyện úy ra khỏi quán rượu nhà họ Ngụy với những giọt nước mắt biết ơn.

Khi bọn họ quay lại để bàn bạc chi tiết với Phùng tiên sinh thì phát hiện ra Phùng tiên sinh đã không thấy tăm hơi.

Lúc này, Phùng tiên sinh đang dẫn vài người chạy nhanh từ con hẻm về phía thành phía Đông.

Huyện phủ Kim Xuyên không lớn, chẳng mấy chốc mấy người họ đã đến dưới tường thành phía Đông.

Bức tường thành cổ bao quanh thành một vòng, không thể cử người canh gác ở mọi nơi.

Nếu như không ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, phủ binh bình thường chỉ canh gác ở một số địa điểm trọng yếu như mấy cửa thành và các góc tường thành, những nơi khác trong tường thành nửa tháng đi tuần tra một lần đã không tệ rồi.

Mà đoạn tường thành nơi mấy người Phùng tiên sinh đang đứng thuộc vào khu vực rất ít khi có phủ binh tuần tra.

Người đàn ông đi theo Phùng tiên sinh thuần thục nhấc tấm ván gỗ bị lá cỏ mục chặn lại, để lộ ra một cái lỗ có kích thước bằng một chậu nước.

"Đại Cẩu, bình thường ngươi hay lẻn ra lẻn vào từ chỗ này sao?"

Phùng tiên sinh liếc nhìn cái lỗ đen, hỏi.

"Đúng vậy, ta và sư phụ đào cái hố này mất hơn nửa năm, nó là thủ đoạn để bọn ta bảo toàn tính mạng”.

Đại Cẩu nói: "Phùng tiên sinh, nếu không phải trước đây ngài từng giúp đỡ ta thì cho dù có đưa bao nhiêu tiền thì ta cũng sẽ không nói với ngài”.

"Kim Xuyên sau này sẽ là thiên hạ của Kim Phi, ngươi không lăn lộn ở đây được đâu, đi theo ta”.

Phùng tiên sinh nói.

“Cám ơn ngài, nhưng ngài cũng biết ta còn có mẹ, vợ và con ở nhà, nếu ta đi rồi thì họ sẽ thế nào?”

Đại Cẩu lắc đầu từ chối, đang định nói thêm gì nữa thì đột nhiên hai mắt mở to.

Đại Cẩu nhìn xuống dưới, một con dao sắc nhọn đã bất ngờ đâm vào ngực.
Chương 304: Quá trình bỏ trốn

"Ngài..."

Đại Cẩu với tay định túm lấy quần áo của Phùng tiên sinh, nhưng người phía sau đã vặn cán dao một cách thô bạo.

Trong lòng tràn ngập cảm giác không cam tâm, Đại Cẩu bất lực ngã xuống, nhắm mắt lại mãi mãi.

Đằng sau anh ta là một người đàn ông chột mắt, hắn là hộ vệ đi theo Phùng tiên sinh.

Phùng tiên sinh nhìn lại huyện Kim Xuyên một lần nữa, thở dài rồi chui vào lỗ đen.

Mặc dù sát khí trong mắt Triệu huyện úy chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Phùng tiên sinh nhìn thấy.

Khoảnh khắc đó, Phùng tiên sinh biết rằng không thể ở lại Kim Xuyên thêm được nữa. Nếu tiếp tục ở lại, rất có khả năng ông ta sẽ bị ba người Triệu huyện úy bắt giao cho Kim Phi làm con dê thế mạng.

Trước khi ra tay, Phùng tiên sinh đã nghĩ ra rất nhiều cách, vừa thấy ba người Triệu huyện úy không đồng ý với cách tạo phản, ông ta không nói tiếp kế hoạch tiếp theo của việc tạo phản nữa mà đổi thành kế sách trấn áp thổ phỉ.

May mắn thay, ba người Triệu huyện úy đã hoảng loạn tới mức không còn suy nghĩ gì được nữa, cũng không hề nghi ngờ gì, do đó ông ta mới thuận lợi rời khỏi quán rượu nhà họ Ngụy.

Quả thật, kế hoạch trấn áp thổ phỉ cũng là do ông ta phí hết tâm tư mới nghĩ ra được, khả năng thành công rất cao, nhưng ông ta còn có cách tốt hơn, không muốn tiếp tục mạo hiểm cùng ba người Triệu huyện úy nữa.

Gặp đại nạn mỗi người bỏ chạy mỗi nơi, còn về ba người Triệu huyện úy liệu có thể thành công hay không thì không liên quan gì đến ông ta.

Người đàn ông chột mắt lau sạch con dao đã đâm trên người Đại Cẩu, sau đó bảo người của mình dùng những ngọn cỏ che lấp vết máu, khi rời đi còn kéo xác Đại Cẩu vào lỗ đen.

Mọi thứ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng trong làn sương mù mỏng manh theo gió.

Lúc này, Triệu huyện úy không hề biết Phùng tiên sinh đã rời khỏi huyện Kim Xuyên. Sau khi trở về nhà, ông ta nhanh chóng mang theo tất cả ngân phiếu trên người. Sau khi trời sáng đã chạy ngay đến nơi thế chấp, lấy cớ cần dùng tiền gấp để thế chấp hết nhà cửa.

Dù sao cũng có tài sản thế chấp, cộng thêm thân phận huyện úy, chưởng quầy cũng không nghĩ gì nhiều đã đưa ngân phiếu cho Triệu huyện úy.

Sau khi thu dọn xong gia sản, Triệu huyện úy cũng không thông báo với người nhà mà đi thẳng từ nơi thế chấp đến doanh trại phủ binh.

Còn bảo người đưa quần áo phủ binh cho hai người kia.

Không phải vì niệm tình cũ, mà Triệu huyện úy hơi lo lắng, nếu không dẫn theo hai người bọn họ thì sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Kết quả sau khi đến, Chu lão gia và Bành lão gia nói với ông ta rằng Phùng tiên sinh đã không thấy đâu.

"Ông nói không thấy đâu là có ý gì? Cửa thành đều bị phong tỏa, ông ta còn có thể bay sao?"

Triệu huyện úy giật nảy mình, bản năng mách bảo có gì đó không ổn rồi.

"Ta đã sớm nói tên Phùng tiên sinh chó má này không đáng tin cậy, thế nào hả? Vừa thấy tình thế không ổn đã lập tức chuồn lẹ rồi kìa”.

Chu lão gia thở hổn hển nói: “Lão Bành, tối hôm qua ta đã nói giao Phùng tiên sinh cho Kim Phi và chúng ta bảo bọn thổ phỉ đầu hàng thì nói không chừng Kim Phi sẽ bằng lòng thả chúng ta đi, ông cứ khăng khăng không đồng ý, bây giờ thì hay rồi đấy?”

"Vậy sao ông không đẩy người của ông ra làm con dê thế tội đi?”

Bành lão gia trợn mắt nói: "Hơn nữa, Kim Phi dễ đối phó như vậy sao? Đêm qua chúng ta thuê thổ phỉ lấy mạng hắn, ông cho rằng chỉ cần giao Phùng tiên sinh và đám bọn thổ phỉ cho hắn thì hắn sẽ tha cho chúng ta sao?"

"Bây giờ các ông nói điều này thì có ích gì?"

Triệu huyện úy nổi giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.

"Đại nhân, bây giờ nên làm thế nào?”

Chu lão gia vốn là một người không có chủ kiến, bây giờ hoảng hốt sợ hãi càng cảm thấy đầu óc như một mớ hỗn độn.

Triệu huyện úy xoa trán thở dài, lười quan tâm đến Chu lão gia.

“Đại nhân, thật ra ta nghĩ chắc là Phùng tiên sinh phát giác ra chúng ta muốn ông ta làm con dê thế mạng nên mới bỏ chạy. Nhưng ta đã cẩn thận xem xét kế hoạch của ông ta mấy lần, cũng ổn lắm”, Bành lão gia nói.

"Ổn cái con khỉ, cái khác còn chưa nói, ta dám chắc chắn rằng tên họ Phùng đó tuyệt đối không để lại thuyền cho chúng ta ở núi Yến Quy, đến lúc đó chúng ta chạy đến núi Yến Quy rồi thế nào nữa? Cùng nhau nhảy sông sao?"

Chu lão gia phản đối ngay lập tức.

"Bây giờ nói gì cũng đã muộn, ta cũng đã hạ lệnh rồi”.

Triệu huyện úy ngẩng đầu thở dài: “Kỳ thực Lão Bành nói cũng đúng, bây giờ đây là cách duy nhất chúng ta có thể làm. Hơn nữa kế hoạch này còn có khả năng thành công. Trên sông Gia Lăng có rất nhiều thuyền buôn, cùng lắm thì chúng ta cướp một chiếc là được!"

Ông ta vừa hạ lệnh tập hợp phủ binh, chuẩn bị ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, lúc này rút lệnh cũng đã muộn.

Bây giờ mũi tên đã ở trên cung, không bắn cũng không được.

Sau khi tập hợp phủ binh, Triệu huyện úy dẫn phủ binh đến thẳng cửa phía Đông.

Bành lão gia, Chu lão gia và những người hầu cận của bọn họ cũng mặc quần áo của phủ binh, đi trong đội ngũ phủ binh.

Còn chưa đến cửa thành, họ đã nghe thấy tiếng cãi vã phía trước.

"Các ngươi vây quanh cửa thành làm gì vậy hả? Tấn công vào thành sao?"

Phía trên cửa thành, một đội trưởng phủ binh hét xuống dưới: "Mau cút khỏi đây cho ta, nếu không đừng trách ta bắn tên!"

"Quân gia, bọn ta đều là người dân Đại Khang thật thà ngay thẳng, chỉ muốn vào thành kiếm kế sinh nhai thôi!"

Dưới tường thành, Lưu Thiết dẫn theo hơn chục người dân làng, tất cả đều giơ cao thẻ ngà để chứng minh thân phận.

"Người dân thật thà ngay thẳng mà đều mang theo đao chiến đấu sao?”

Đội trưởng đội phủ binh cười khẩy.

Đại Khang không nghiêm ngặt trong việc kiểm soát đao, nhiều thợ săn, thương nhân, lính canh đều mang theo đao khi họ ra ngoài, nhưng rất hiếm khi một nhóm lớn nam giới mặc đồng phục và mang theo cùng một loại đao giống nhau.

"Quân gia, bọn ta đều là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, đây là chúng ta thẻ hộ tống của bọn ta”.

Lưu Thiết và mấy người đàn ông phía sau đều giơ tấm thẻ bài lên.

Lúc đầu khi tiêu cục hộ tống được thành lập, để tránh thêm rắc rối, Kim Phi không chỉ cấp thẻ hộ tống cho các cựu binh và bính lính nữ, mà còn cấp thẻ hộ tống cho mấy người đàn ông trong đội hộ vệ.

Vì vậy, nghiêm túc mà nói, mấy người Lưu Thiết cũng là nhân viên hộ tống, có tư cách hợp lý để mang theo vũ khí.

"Hóa ra là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn”.

Bây giờ danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đã dần lan rộng thông qua việc trấn áp thổ phỉ. Thông tin của đội trưởng đội phủ binh cũng rất nhanh nhạy, không chỉ biết tiêu cục Trấn Viễn là thuộc hạ của Kim Phi, mà còn nghe nói về mối quan hệ không bình thường giữa Kim Phi và Khánh Hoài.

Biết Lưu Thiết đến từ làng Tây Hà, đội trưởng đội phủ binh nhẹ giọng hơn: "Hôm qua trong thành có kẻ trộm đã trộm mất bảo vật của nhà Triệu huyện úy, tạm thời không mở cửa thành, các người đi nhanh đi, đừng cản trở ngoài cửa thành nữa!"

“Vậy xin hỏi Quân gia, khi nào mới có thể mở cửa?”, Lưu Thiết hét lên.

"Chuyện này ta không biết. Khi nào thì bắt được tên trộm thì mới mở cửa thành!"

Đội trưởng đội phủ binh trả lời.

"Cám ơn Quân gia”.

Lưu Thiết đáp lời, rồi dẫn người của mình trở lại báo cáo với Kim Phi.

Nhưng bọn họ vừa đi chưa được bao xa đã nghe thấy phía sau cửa thành truyền đến âm thanh ầm ầm.

Bọn họ quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy Triệu huyện úy đang dẫn đầu một đội phủ binh oai phong lẫm liệt ra khỏi cửa thành.

"Triệu Đình Chi?"

Con ngươi của Lưu Thiết co rút lại, hắn rút Hắc Đao ra vang lên tiếng kêu xoẹt.

Mấy người đàn ông trong đội giết hổ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lưu Thiết đã ra tay nên họ cũng nhanh chóng hành động.

Mấy chiếc xe vải thô bị vén hết lên, lộ ra những chiếc cung nỏ hạng nặng chói mắt.
Chương 305: Không keo kiệt

Ai mà không sợ bị cung nỏ hạng nặng chĩa vào chứ?

Triệu huyện úy sợ đến mức suýt nhảy xuống ngựa.

Mấy tên phủ binh cũng rút thanh đao dài ra.

Tình cảnh bỗng trở nên căng thẳng.

Kim Phi đang ngồi ăn cháo trong một bụi cây nhỏ phía xa đột nhiên nhảy dựng lên, đứng dậy quát: "Dừng tay!"

Sau đó, y ném cái bát xuống đất rồi chạy đến.

Y ra hiệu cho mấy người Lưu Thiết cất vũ khí, nhưng lại không bảo họ đậy mấy chiếc cung nỏ hạng nặng lại, chỉ xoay cung nỏ hạng nặng lệch sang một chút.

"Tước gia, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Triệu huyện úy lạnh lùng hỏi.

"Không có ý gì cả, tối qua ta bị bọn thổ phỉ tập kích, mấy người Thiết Tử ca hơi căng thẳng chút thôi”.

Kim Phi nói qua loa một câu, sau đó hỏi: "Triệu huyện úy, mới sáng sớm mà ông đã muốn đi đâu vậy? Ta còn đang định đi tìm ông để báo án nữa chứ”.

"Ta cũng nghe nói gần đây thổ phỉ lộng hành ngang ngược nên chuẩn bị dẫn binh ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ”.

Triệu huyện úy hỏi: "Đã là hiểu lầm thì mời tước gia cho người cất cung nỏ hạng nặng đi, tránh dọa người”.

Nghe vậy, Kim Phi khẽ nhíu mày.

Sáng ra khi biết Triệu huyện úy đã phong tỏa cửa thành, y mừng thầm, còn nghĩ có thể bắt được con ba ba trong hũ.

Không ngờ mới rạng sáng, Triệu huyện úy lại làm ầm ĩ như vậy.

Nhưng trấn áp thổ phỉ là một trong những nhiệm vụ của huyện úy, y cũng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể bảo đám người Lưu Thiết tránh đường.

"Tiên sinh, không thể thả bọn chúng đi như vậy được!"

Thiết Chùy chạy đến thấp giọng nói: "Vừa rồi một huynh đệ nói với ta, đã nhìn thấy Bành lão gia và Chu lão gia cũng trốn trong đám phủ binh, rõ ràng bọn chúng đang muốn chạy trốn!"

"Chúng ta có lý do gì để ngăn chặn phủ binh đi trấn áp thổ phỉ?”

Kim Phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu như ngươi hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng Triệu huyện úy sẽ bảo phủ binh giết hết mấy người chúng ta”.

"Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn chúng trốn thoát như thế này sao?"

Thiết Chùy không cam lòng hỏi.

"Tất nhiên là không thể nào”.

Kim Phi lạnh giọng nói: "Đi gọi tất cả huynh đệ ở cửa thành đi theo Triệu Đình Chi, ông ta đi đâu thì chúng ta theo đến đó!"

"Tiên sinh, đây là một cách hay, chỉ cần chúng ta đi theo thì ông ta sẽ không chạy thoát, đợi đến khi Lão Tiêu đến thì có thể gỡ được cái mũ của ông ta xuống, đến lúc đó muốn làm gì ông ta thì làm!"

Thiết Chùy nói: "Nhưng ta dẫn người đi theo ông ta là được rồi, tiên sinh đừng đi theo nữa, ở lại đây chờ Lão Tiêu đi, nếu tiên sinh đi theo thì chúng ta sẽ phân tâm bảo vệ ngài”.

“Ta không đi, một mình ngươi liệu có được không?”, Kim Phi hỏi.

"Chỉ đi theo thôi, có gì mà không được chứ?”

Thiết Chùy khoát tay, bảo người dắt chiến mã của mình tới.

"Vậy ta không đi nữa, đúng lúc phải đến huyện phủ một chuyến”.

Kim Phi biết mình có đi theo cũng thêm loạn nên gật đầu nói: "Các ngươi chỉ đi theo ông ta từ xa là được rồi, tuyệt đối không được đánh nhau, biết chưa?"

"Hiểu ạ”.

Thiết Chùy ôm quyền, lên ngựa rời đi.

Trên đường lớn, Triệu huyện úy dẫn phủ binh đi về phía sông Gia Lăng.

Nhưng bọn họ rời đi chưa bao lâu, Thiết Chùy đã dẫn người theo sau.

"Đi xem thử có chuyện gì?"

Triệu huyện úy cau mày nói.

"Rõ!"

Đội trưởng đội phủ binh bên cạnh quay đầu ngựa, chạy đến chỗ Thiết Chùy rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại đi theo bọn ta?"

"Quân gia, ai bảo bọn ta đi theo ngươi?"

Thiết Chùy dửng dưng đáp: "Đây là đường lớn, cũng không thể có chuyện các ngươi đi được còn bọn ta thì không chứ?”

Đội trưởng cứng họng, tìm không ra lời nào để phản bác.

"Tránh xa bọn ta ra!", hắn lạnh lùng nói, rồi quay lại báo cáo với Triệu huyện úy.

Triệu huyện úy mặc dù tức giận, nhưng giống như Kim Phi không thể ngăn cản ông ta ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, ông ta cũng không thể ngăn cản Thiết Chùy đi theo sau.

Hai bên chỉ cách nhau một dặm, dọc theo con đường chính đi về phía Đông.

Sau khi Thiết Chùy rời đi, Kim Phi cũng không quan tâm đến việc ăn uống gì nữa, y dẫn người đưa Quan Hạ Nhi đến biệt viện của Khánh Hoài. Sau đó lập tức đến huyện phủ, muốn tìm huyện lệnh để hỏi về thủ tục Triệu huyện úy điều binh trấn áp thổ phỉ đã hoàn tất hay chưa.

Nếu thủ tục chưa hoàn tất thì cũng là một cái cớ để y gây khó dễ cho ông ta.

Nhưng không ngờ quản gia của huyện lệnh nói với Kim Phi rằng hôm qua huyện lệnh mắc bệnh nặng. Vừa nãy khi mở cửa thành đã lập tức ra ngoài từ cửa phía Tây để tìm danh y trên núi khám bệnh.

Nhưng đi đến núi nào, khám danh y nào, bao giờ về thì quản gia cũng không biết.

Kim Phi vừa nghe đã hiểu, huyện lệnh sợ căn cơ của mình còn quá yếu, không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa Kim Phi và Triệu huyện úy nên đã lựa chọn giả bệnh lãng tránh.

Huyện lệnh đã bỏ chạy, Kim Phi chỉ có thể rời khỏi huyện phủ, đón Quan Hạ Nhi tạm thời trở về Hắc Thủy Câu.

Tối qua khi Kim Phi đến đón dân làng, Khánh Mộ Lam đã ngủ lại ở Hắc Thủy Câu.

Lúc Kim Phi quay trở lại, cô ấy vừa mới thức dậy ăn sáng.

Vừa nghe tin Triệu huyện úy dẫn quân ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, Khánh Mộ Lam đã đập bàn đứng dậy: “Tiên sinh, lão già này đang muốn chạy trốn, sao ngài lại không ngăn cản ông ta?"

"Ông ta là huyện úy đội phủ binh, trấn áp thổ phỉ là một trong những trách nhiệm chính của ông ta, ta ngăn cản bằng cách nào đây?"

Kim Phi lắc đầu bất lực.

"Ngài không có cách ngăn cản thì ta sẽ đi ngăn ông ta!"

Khánh Mộ Lam nói: "Nếu ông ta dám phản kháng, bà đây sẽ làm thịt luôn”.

"Cô đừng làm loạn, Triệu Đình Chi mà tức nước vỡ bờ thì chuyện gì cũng có thể làm được”.

Kim Phi nói: "Lát nữa ta sẽ bảo Lương ca tập hợp người, đợi Tiêu đô úy đến chúng ta sẽ cùng nhau đi bắt Triệu Đình Chi!"

Thiết Chùy chỉ dẫn theo hơn hai mươi người, Khánh Mộ Lam quá nóng tính, đi đến đó ngộ nhỡ xảy ra xung đột với Triệu huyện úy thì sẽ rất nguy hiểm.

Vốn dĩ Kim Phi cho rằng sớm nhất cũng phải tới trưa ngày hôm sau Tiêu đô úy mới đến Kim Xuyên, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau anh ta đã dẫn theo người đến Hắc Thủy Câu.

Đi cùng với Tiêu đô úy còn có hơn một trăm nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.

Bây giờ tại trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn chỉ còn lại một số phụ nữ nấu ăn và hai người gác cổng.

Tất cả các nhân viên hộ tống có thể triệu tập được đều đi theo Tiêu đô úy quay lại để tiếp viện.

"Lão Tiêu, sao ngươi đến nhanh thế?”

Kim Phi bảo Trương Lương sắp xếp cho các nhân viên hộ tống,

Còn y đón Tiêu đô úy đến căn phòng nhỏ rồi hỏi.

"Tiên sinh bị tập kích là chuyện lớn, ta đâu dám chậm trễ, đã lập tức bẩm báo với quận trưởng, quận trưởng cũng bị dọa sợ chết khiếp, ngay lập tức khai văn thư bảo ta đến Kim Xuyên”.

Tiêu đô úy nói: “Dọc đường, bọn ta chỉ dừng lại vài lần để ngựa nghỉ ngơi”.

"Vất vả rồi, vất vả rồi, đợi chuyện này kết thúc, ta nhất định sẽ tiếp đãi đô úy chu đáo”.

Kim Phi biết Tiêu đô úy đang lấy lòng, y quay đầu lại dặn dò Đường Tiểu Bắc: "Lát nữa sắp xếp người về làng Tây Hà một chuyến, lấy năm trăm lượng bạc đến đây!"

Từ quận thành đến đây chưa đầy một ngày, chắc chắn phải đi cả đêm, lần này Tiêu đô úy thật sự đã cố hết sức, Kim Phi cũng sẽ không keo kiệt.

Suy cho cùng, sau này nói không chừng còn có thể dùng đến Tiêu đô úy”.

"Được, trời sáng muội sẽ sắp xếp ngay”.

Đường Tiểu Bắc gật đầu đồng ý.

"Tiên sinh, ý của ta không phải...”

Tiêu đô úy vội vàng xua tay.

"Đương nhiên ta biết đô úy không có ý đó, nhưng đây là chút tâm ý của ta”.

Kim Phi hỏi: "Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng bắt được Triệu Đình Chi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK