Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Đến Biện Kinh

“Tiên sinh, còn việc gì sao?”

Khánh Mộ Lam dừng bước.

“Cô định thế nào về việc trấn áp thổ phỉ?”

Kim Phi hỏi: “Dùng bao nhiêu người, bao giờ thì bắt đầu, bắt đầu từ đâu, sử dụng chiến thuật gì?”

“Khánh Nguyên Quân của Đại Tản Quan là đội quân hạng hai, Trường Tín Quân của Ba Châu là đội quân hạng ba, cộng lại có tổng số người là tám ngàn người nhưng phải có người ở lại canh giữ doanh trại, ta ước chừng khoảng năm ngàn người có thể đến”.

Khánh Mộ Lam đáp: “Nếu muốn mượn danh nghĩa tiêu cục Trấn Viễn thì phải bắt đầu từ vùng lân cận của Kim Xuyên, còn chiến thuật, ta cũng muốn sử dụng chiến thuật mà tiên sinh đã dùng để đối phó với Hắc Thủy Câu, phái người đi bao vây thổ phỉ, như thế là cách tiết kiệm nhân lực nhất”.

Nghe xong Kim Phi lắc đầu nói: “Mộ Lam, cách này có tác dụng ở Kim Xuyên nhưng không dùng được ở các nơi khác”.

Khánh Mộ Lam không phục hỏi: “Tại sao?”

“Vì đám người Triệu huyện úy đứng đằng sau Hắc Thủy Câu đều biết Kim Phi ta là một tên điên, lại sợ Khánh Hầu trả thù nên không đến mức bất đắc dĩ, chúng không dám ra tay với ta. Nhưng nếu ra khỏi huyện Kim Xuyên thì có ai biết Kim Phi là ai không? Ai biết được tiêu cục Trấn Viễn đâu?”

Kim Phi nói: “Trong tình hình này, nếu cô phân tán quân đội ra thì đang tìm đường chết đấy.

Hơn nữa cô đã quên núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà rồi sao? Hang ổ của thổ phỉ cũng có đường nhỏ, các cô đến một nơi xa lạ, không quen thuộc đường đi nước bước, sao có thể bao vây được”.

Khánh Mộ Lam cứng họng, suy nghĩ một lúc vẫn cố chấp: “Nhưng chẳng phải tiên sinh vẫn bao vây được bọn thổ phỉ Hắc Thủy Câu đó sao?”

“Ngài từng nhìn thấy địa hình của Hắc Thủy Câu mấy lần?”

Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam: “Dù cô đã đến đó, cũng bao vây được rồi, nhưng tiếp theo cô định làm thế nào? Lẽ nào để Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân cứ đứng giằng co với thổ phỉ mãi sao?”

“Tất nhiên sẽ không, chỉ cần bao vây được chúng, ta sẽ điều động người dẫn chúng ra”, Khánh Mộ Lam đáp.

“Vậy cô còn muốn bao vây chúng làm gì, lúc đầu bảo người tấn công thẳng vào chẳng phải được rồi sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại.

“Hể…”, Khánh Mộ Lam gãi đầu, sau đó bỗng như bừng tình, cúi người với Kim Phi: “Mong tiên sinh chỉ dạy”.

“Tác chiến chú trọng tùy cơ ứng biến, hình thế của mỗi trận chiến không giống nhau, tên đứng đầu phụ trách chỉ huy bọn thổ phỉ cũng khác nhau, ta không có cách nào chỉ dạy cô gì cả, chỉ có thể cho cô lời khuyên”.

“Mời tiên sinh nói”.

“Như tình hình hiện giờ, cô đừng nghĩ phân tán lực lượng để lấy ít đánh nhiều, cách tốt nhất là tập trung binh lực, đánh ra thanh thế”.

Kim Phi nói: “Ta khuyên cô chia năm ngàn người thành năm đội, sau đó mang theo cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, gặp thổ phỉ cứ khuyên hàng, không đầu hàng thì mới nghiền ép bằng cách mạnh nhất, nhanh nhất”.

“Có lý, mục đích của ca ca ta không phải giết người mà là để ngăn chặn việc cướp lương thực của thổ phỉ, chỉ cần đánh vài trận như thế thì có thể đe dọa được thổ phỉ”.

Khánh Mộ Lam hiểu ra rồi gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng nếu bọn thổ phỉ trốn vào trong núi, chúng ta đi rồi mới ra gì phải làm sao?”

“Thế nên mới nói trên thế giới này không có cách đánh nào thắng lợi mãi được, đây chính là khuyết điểm của chiến thuật này”.

Kim Phi nói: “Lúc xuất phát, cô dẫn theo mấy người Tiểu Ngọc, mỗi khi đến một nơi, bảo họ cố gắng phát động quần chúng để cung cấp tình báo cho các cô, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều”.

“Chỉ đành như thế thôi”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Nói đến Tiểu Ngọc, tiên sinh có thể cho ta mượn một ít nhân lực không? Lần này thời gian quá gấp, ta không có thời gian huấn luyện Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quấn sử dụng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá”.

“Chuyện này…”

Kim Phi tỏ ra do dự, nhưng thầm bật cười thành tiếng.

Thật ra Khánh Mộ Lam không nói, lát nữa y cũng định nhắc đến chuyện này.

Có câu nói rất dễ tìm được một ngàn binh sĩ, nhưng khó tìm được vị tướng giỏi, quan quân cấp thấp cũng thế, phải trải qua sự rèn luyện trong chiến trường mới có đủ tư cách.

Hành động dẹp loạn lần này, thời gian nhiệm vụ cấp bách, địch lại không quá mạnh, chính là cơ hội để rèn luyện nhân viên hộ tống và binh lính nữ.

Ngộ nhỡ sau này cần đến người, những người này đều sẽ trở thành nòng cốt của đội ngũ, tuyển thêm vài binh sĩ nữa thì có thể kéo cả đội ra.

Bảo Khánh Mộ Lam dẫn theo Tiểu Ngọc cũng là nguyên nhân này.

“Ta có thể đồng ý với cô, nhưng ta phái mỗi một binh lính nam đến, cô đều phải phái hai binh lính nữ đi trợ giúp, hơn nữa những binh lính nữ này nhất định phải tham gia vào tiêu cục sau khi trở về, nếu sau này cô đi khỏi làng Tây Hà cũng không thể dẫn theo họ”.

Nếu Khánh Mộ Lam đã chủ động nhắc đến, tất nhiên Kim Phi phải nắm bắt cơ hội đưa ra yêu cầu.

Khánh Mộ Lam ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Được”.

Ba ngày sau, Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân lần lượt chạy đến Kim Xuyên, Kim Phi không cho họ vào làng mà bảo họ đóng quân ở Trường Xà Câu.

Trương Lương cũng điều đồng một trăm cựu binh xuất sắc từ các nơi rồi giao cho Khánh Mộ Lam theo yêu cầu của Kim Phi.

Đội quân chỉ dành hai ngày phục hồi sức khỏe ở Trường Xà Câu để phân lại đội quân và triển khai chiến lược.

Trong hai ngày này, Kim Phi lại huấn luyện cho Tiểu Ngọc thêm một lần nữa, sau đó yêu cầu cô ấy dẫn theo nhân lực mới tuyển cũng lên đường cùng Khánh Mộ Lam.

Trong cùng một ngày, đoàn thương nhân được Thiết Chùy hộ tống cuối cùng đã đến cổng phía Tây của Biện Kinh.

Rèm cửa xe ngựa sau lưng mở ra, chưởng quầy nữ Lạc Lan nhìn tường thành cao vời vợi, sắc mặt ngoài vẻ mệt mỏi, nhiều hơn là sự phấn khích và mong đợi.

Mong được thể hiện thế mạnh của mình ở Biện Kinh.

Mặc dù Đại Khang đã mục nát nhưng Ngự Lâm Quân canh giữ kinh thành vẫn rất nghiêm ngặt, họ không chỉ kiểm tra thẻ ngà, mà còn mở hết các rương, kiểm tra toàn bộ hàng hóa mà mấy người Thiết Chùy mang theo, sau đó mới cho phép họ vào thành.

“Thiết Chùy đại ca, bây giờ chúng ta đang đi đâu?”, Hàn Phong hỏi: “Đến phủ Khánh Quốc công hay là đến nhà trọ trước?”

“Chúng ta mệt mỏi nhếch nhác đi gặp ông cụ Quốc công như vậy không lịch sự, đến nhà trọ trước đi”.

Thiết Chùy quay đầu lại nhìn xe ngựa: “Lạc Lan cô nương, tiên sinh đã nói sau này chúng ta có thể sống thường xuyên ở kinh thành, lúc về cô đi vòng vòng xem thử ở đâu có nhà và cửa hàng ổn, có thể bàn bạc trước”.

“Vâng”, Lạc Lan gật đầu, ánh mắt bắt đầu nhìn sang bên đường.

Cô ấy không chỉ chú ý đến các cửa hàng có biển cho thuê mà còn chú ý đến đám đông bên đường.

Thiết Chùy dẫn cả đoàn người đi dọc theo con phố lớn hơn nửa tiếng đồng hồ, tìm được một nhà trọ gần dinh thự phủ Khánh Quốc công nhất.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới tinh, Thiết Chùy dẫn theo Lạc Lan và Hàn Phong đến phủ Khánh Quốc công.

Với thân phận của Thiết Chùy thì hắn không đủ tư cách để gặp Khánh Quốc công, nhưng lần này Thiết Chùy mang theo thiệp chúc mời của Kim Phi và lá thư viết tay của Khánh Mộ Lam, ở một mức độ nào đó đại diện cho Kim Phi, cũng là vì tặng quà cho Hoàng Quý phi, cũng xem như là việc công.

Cho nên lần này Thiết Chùy cũng không xin gặp quản gia hay mẹ của Khánh Hoài, mà là đưa thiệp chúc mời, xin được gặp Khánh Quốc công.

Công việc của Khánh Quốc công rất bận, thường thì đưa xong thiệp mời phải mất một hai ngày hoặc thậm chí năm sáu ngày sau khi đăng lời mời mới có thể tiếp đón người muốn gặp.

Thế nên khi Thiết Chùy nhìn thấy người gác cổng đã nhận thiệp mời bèn nói với người gác cổng tên của nhà trọ mà hắn đang ở, sau đó rời đi cùng Lạc Lan và Hàn Phong, định ngày mai sẽ quay lại hỏi khi nào Khánh Quốc công có thời gian gặp mình.

Kết quả mới đi được chưa bao xa thì người gác cổng cưỡi ngựa đuổi theo.

“Cuối cùng cũng đuổi kịp, các vị khách quý, lão gia Quốc công cho mời”.
Chương 327: Trở về lấy lễ vật

“Nhanh vậy sao?”

Thiết Chùy, hơi kinh ngạc.

Khánh Quốc công là quan trong triều, mỗi ngày có nhiều việc công việc phải giải quyết, không phải ai muốn gặp là có thể gặp.

Gửi thiệp giống với điện thoại hẹn gặp ở đời trước của Kim Phi, gửi thiệp trước, nếu Khánh Quốc công muốn gặp thì sẽ cho người sắp xếp thời gian.

Trừ phi là người rất thân thiết hoặc thân cận, thông thường mới gửi thiệp tới, sớm nhất cũng phải đến ngày hôm sau mới nhận được hồi âm.

Mặc dù Thiết Chùy đã tắm và thay quần áo, dẫn theo Lạc Lan và Hàn Phong, nhưng hắn không nghĩ rằng hôm nay Khánh Quốc công sẽ gặp bọn họ, mà chỉ là vì theo lễ nghi.

Thiết Chùy thực sự không ngờ Khánh Quốc công sẽ lập tức phái người đến tìm hắn.

Nhưng sau khi sửng sốt một lúc, Thiết Chùy định thần lại, chắp tay về phía người gác cổng: “Làm phiền đại ca rồi!”

Vừa rồi khi Thiết Chùy đi gửi thiệp, thái độ của vị quan thất phẩm trước cửa phủ Tể tướng không đến mức hung hăng vênh váo, nhưng cũng vô cùng kiêu căng, không thèm nhìn đám người Thiết Chùy lấy một cái.

Nhưng lúc này, hắn ta lại cười nịnh nọt nói: “Tiểu nhân đưa xe ngựa tới rồi, mời các vị khách quý lên xe”.

Vừa dứt lời, hai chiếc xe ngựa từ trong góc đường phía sau lao ra.

Người gác cổng lại khôi phục dáng vẻ kiêu căng, hét lớn ra lệnh chỉ huy xe ngựa quay đầu.

Lạc Lan và Thiết Chùy nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn ra vẻ kinh ngạc và kích động.

“Thiết Chùy đại ca, đây là có ý gì?”

Hàn Phong đồng hành với hai người trên đường, đã sớm quen thuộc với họ, phát hiện ánh mắt của hai người hơi kỳ quái nên tò mò hỏi.

Mặc dù anh ta thông minh, nhưng trước đây anh ta là thợ săn trong núi, chưa từng trải qua sự đời, không hiểu tại sao hai người này lại kích động như vậy.

“Mỗi ngày người muốn cầu kiến Quốc công không có một trăm cũng đến tám mươi, Quốc công cũng không thể gặp hết tất cả, cho dù có gặp thì ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai hoặc ngày kia, nhưng bây giờ Quốc công không chỉ gặp chúng ta, còn phái xe ngựa tới, rõ ràng là vô cùng coi trọng chúng ta”, Thiết Chùy giải thích.

“Không phải coi trọng chúng ta, mà là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta!” Lạc Lan sửa lại: “Thiệp mà chúng ta đưa tới chính là của tiên sinh”.

“Đúng vậy, là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta”, Thiết Chùy cười gật đầu: “Xe tới rồi, đừng nói nữa...”

Lúc này, sắc mặt Thiết Chùy đột nhiên thay đổi: “Nguy rồi, chúng ta không mang theo lễ vật!”

Hắn không ngờ hôm nay sẽ được gặp Khánh Quốc công, cho nên ba người bọn họ đều tay không tới, lễ vật chuẩn bị cho Khánh Quốc công đều được đặt trong quán trọ.

“Chỗ này cách quán trọ không xa, hai người hãy ngồi xe ngựa đi gặp Khánh Quốc công trước, bây giờ ta trở về quán trọ lấy!” Hàn Phong chạy đi.

“Vị khách quý kia sao lại rời đi?”

Người gác cổng đưa theo một chiếc xe ngựa tới, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phong chạy đi.

“Tiên sinh và Mộ Lam cô nương bảo tiểu nhân tặng lễ vật cho Quốc công gia và phu nhân, giờ lễ vật vẫn còn ở trong quán trọ, anh ta trở về lấy rồi ạ”, Thiết Chùy giải thích.

“Nhưng Quốc công còn đang chờ các vị...”

Người gác cổng hơi khó xử.

Trước khi đi, quản gia đã dặn dò hắn nhanh chóng đưa người về, nếu Thiết Chùy chờ ở đây, lúc trở về hắn sẽ rất khó báo cáo.

“Không dám để Quốc công gia chờ lâu, chúng ta đi bái kiến Quốc công gia trước, lát nữa hắn sẽ đến sau”.

Thiết Chùy nói, “Vậy chúng ta lại phải làm phiền đại ca rồi”.

“Nên làm, nên làm mà”.

Lúc này người gác cổng mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng lướt qua vẻ khinh thường.

Đường đường phủ Quốc công, sẽ thiếu mấy món lễ vật từ thôn dân sao?

Nam nữ khác biệt, Thiết Chùy và Lạc Lan mỗi người lên một chiếc xe ngựa, trở lại phủ Quốc công.

Lúc trước Thiết Chùy đến, hắn luôn đi từ cửa hông, nhưng lần này phủ Quốc công lại mở rộng cửa lớn, xe ngựa đi thẳng vào bên trong phủ.

Quản gia đã sớm chờ ở bên cạnh, Thiết Chùy và Lạc Lan xuống xe ngựa, lập tức dẫn bọn họ vào trong thư phòng.

Khánh Quốc công đang đứng trước thư án, vẽ vài nét bằng bút lông, bên cạnh ông ta có hai người phụ nữ, một người giúp mài mực, một người giúp đè mép giấy.

Trước kia Thiết Chùy đã từng gặp Khánh Quốc công, cũng đã gặp mẹ của Khánh Hoài là Khánh Trung Thị, người phụ nữ kia mặc dù chưa gặp bao giờ, nhưng bà ta có thể đứng cạnh bàn giúp Khánh Quốc công đè mép giấy vẽ thì không cần hỏi cũng biết là ai.

“Tiểu nhân bái kiến lão gia, bái kiến hai vị phu nhân!”

Thiết Chùy dựa theo lễ nghi của binh sĩ, quỳ một chân ôm quyền hành lễ với ba người bọn họ.

“Tiểu nữ Lạc Lan kính chào lão gia, kính chào hai vị phu nhân!”

Lạc Lan cũng hành lễ với phu nhân.

“Đứng lên đi”.

Khánh Quốc công đặt bút lông xuống, nhìn Thiết Chùy: “Ta từng thấy ngươi ở trong phủ, hình như ngươi đi theo lão Tam đúng không?”

“Lão gia có trí nhớ tốt quá, tiểu nhân tên Thiết Chùy, trước kia là thị vệ riêng của Hầu gia, sao đó mẹ của tiểu nhân bị bệnh nặng không người chăm sóc nên giải ngũ về quê, Hầu gia cảm thương cuộc sống của tiểu nhân nghèo khó, nên viết thư hỏi Kim tiên sinh cho tiểu nhân con đường sống”, Thiết Chùy đáp.

“Lão Tam làm rất tốt, một vị tướng quân đủ tư cách nên thương lính như con mình, không chỉ ở trong doanh trại mà ngay cả khi binh lính giải ngũ cũng nên quan tâm”.

Khánh Quốc công hỏi: “Nghe nói Thiết Lâm Quân có không ít lính già, bây giờ cũng đi theo Kim tiên sinh, các ngươi sống thế nào? Kim tiên sinh có đối xử hà khắc với các ngươi không?”

“Kim tiên sinh là người tốt bụng, lại được Hầu gia đánh tiếng, nên đối xử rất tốt với chúng ta, chưa từng hà khắc, không chỉ trả tiền công, xây cho đám tiểu nhân những ngôi nhà ngói, còn tìm việc cho những người phụ nữ trong gia đình kéo sợi dệt vải, con cái trong nhà còn được đi học miễn phí ở học đường”, Thiết Chùy trả lời.

“Vậy thì tốt,” Khánh Quốc công khẽ gật đầu: “Vậy Kim tiên sinh bảo các ngươi làm gì?”

“Trước kia là bảo vệ xưởng dệt may và hộ tống đoàn xe đến huyện phủ và quận thành. Bây giờ tiên sinh mở một tiêu cục, đám tiểu nhân đều làm nhân viên hộ tống ở trong tiêu cục này”.

Thiết Chùy trả lời: “Tiên sinh nói Kim Xuyên là đất phong của Hầu gia, thổ phỉ hoành hành, luôn tiềm ẩn nguy cơ làm hại dân chúng, nên để ngài ấy dẫn đám tiểu nhân đi quét sạch cả đám thổ phỉ ở Kim Xuyên”.

“Kim tiên sinh làm tốt đấy, đất phong của lão Tam bây giờ đã yên ổn, phải cảm ơn vị Kim tiên sinh này thật tốt”.

Thật ra, Khánh Quốc công đã sớm biết Kim Phi đang làm gì ở Kim Xuyên, hỏi Thiết Chùy chỉ là để biểu hiện mình là người bình dị dễ gần mà thôi.

Khẽ gật đầu, hỏi: “Đúng rồi, trong thiệp không phải nói có ba người sao? Tại sao lại chỉ có hai người các ngươi, một người nữa đâu?”

“Tiểu nhân không ngờ lão gia lại gặp đám tiểu nhân nhanh như vậy, lễ vật mà tiên sinh và Mộ Lam cô nương cử đám tiểu nhân mang tới vẫn còn ở trong quán trọ, lão Hàn trở về lấy lễ vật rồi ạ...”, Thiết Chùy lúng túng gãi đầu đáp.

Gương mặt Thiết Chùy vốn thật thà, lúc này lại lộ vẻ lúng túng, điều này lập tức khiến ba người Khánh Quốc công cười rộ lên.

“Chỉ cần các ngươi mang theo tâm ý của Kim tiên sinh và Mộ Lam tới là được, lễ vật có hay không cũng không quan trọng”.

Khánh Quốc công mỉm cười khoát tay.

“Lão gia, sao lại không quan trọng, nha đầu Lam Lam đó tùy tiện như vậy, hiếm khi tặng lễ vật cho ta, ta rất chờ mong đấy”.

Mẹ Khánh Hoài là Khánh Trung Thị vẫn luôn cảm kích Kim Phi, thấy Thiết Chùy và Lạc Lan lúng túng, nên bà ấy vội vàng chọc cười làm dịu bầu không khí.

“Muội muội nói đúng, nha đầu Lam Lam đó từ nhỏ đã giống con trai, thích múa đao dùng thương, bây giờ nó thậm chí còn tệ hơn, đi tìm Kim tiên sinh để thành lập một đội nữ binh, thời gian trước nhà Hâm Nghiêu đã viết một lá thư cho ta, còn lo lắng nói sợ sau này sẽ không ai thèm lấy Mộ Lam đấy”.

Đại phu nhân cũng cười nói: “Bây giờ nha đầu này cuối cùng cũng thông suốt, ta thực sự muốn nhìn xem nó sẽ tặng gì đây, mong rằng không phải tặng cho ta một thanh đao lớn”.

Thật ra hai người họ chỉ nói một vài lời hay ý đẹp để làm dịu bầu không khí, nhưng sau khi Đại phu nhân nói xong, bà ta nhận ra vẻ mặt Thiết Chùy và Lạc Lan hình như càng thêm lúng túng hơn.
Chương 328: Hai vị Khánh phu nhân

“Trời ơi, chẳng lẽ con bé nha đầu này tặng cho ta một thanh đao thật sao?”

Đại phu nhân mở to hai mắt hỏi.

Mẹ của Khánh Hoài cũng cảm thấy khó thở.

Bà ấy cũng cảm thấy rằng Khánh Mộ Lam thực sự có thể làm ra chuyện như vậy.

“À... Đúng là có một thanh đao, nhưng đó là tiên sinh tặng cho lão gia”.

Thiết Chùy gãi đầu nói: “Mộ Lam cô nương tặng cho hai vị phu nhân lễ vật khác”.

"Vậy thì tốt”.

Hai vị Khánh phu nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đang nói chuyện thì quản gia chạy tới thông báo Hàn Phong mang lễ vật tới.

“Mau, cho người khiêng vào, để ta nhìn thử xem”.

Hai vị phu nhân đồng thời thúc giục.

Nhưng trong lòng họ cũng không hề mong đợi.

Trong đáy lòng, thật ra bọn họ cũng nghĩ giống người gác cổng, Kim Xuyên chỉ là một nơi núi non hẻo lánh, Kim Phi và Khánh Mộ Lam có thể tặng thứ đồ tốt gì chứ?

Chắc lại là một ít vàng bạc mà thôi.

Khánh Quốc công đã sớm nhận được lá thư của Khánh Mộ Lam, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiết Chùy và Lạc Lan, ông ta loáng thoáng có một suy đoán, nhưng ông ta không vạch trần.

Chẳng mấy chốc, Hàn Phong bước vào thư phòng với vài chiếc rương được buộc bằng vải đỏ.

"Mùi gì vậy? Sao lại thơm thế?"

Đại phu nhân hít mũi, tò mò hỏi.

“Bẩm phu nhân, đây là mùi thơm của xà phòng thơm”.

Lạc Lan mỉm cười mở ra một cái rương gỗ nhỏ.

Mùi thơm vừa mới ngửi thấy thoang thoảng, lập tức xộc thẳng vào mũi khi rương gỗ được mở ra.

Trong giây lát, hai vị phu nhân cứ ngỡ mình đã bước vào cửa hàng hương liệu, trong căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc.

"Xà phòng thơm? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? Hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải”.

Đại phu nhân lộ vẻ trầm tư.

Dù sao bà ta cũng là phụ nữ, bình thường luôn ru rú trong đại viện, chỉ tiếp xúc với phụ nữ, cho nên các loại tin tức đều vô cùng chậm trễ.

Mà mẹ Kháng Hoài luôn chú ý tới Kim Xuyên, nên nắm bắt tin tức nhanh hơn, thấy vậy thấp giọng nhắc nhở: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ quên mất lúc trước nhà họ Chu lấy được một lô xà phòng thơm sao?”

“Đúng, ta nhớ rồi, lúc đó trên người Chu phu nhân luôn có mùi thơm, ta hỏi bà ấy dùng loại túi thơm gì, bà ấy nói với ta là dùng xà phòng thơm”.

Cuối cùng Đại phu nhân cũng nhớ ra: “Sau đó ta bảo nha hoàn đi mua, kết quả tìm khắp kinh thành cũng không tìm được, Lam Lam lấy nó ở đâu thế?”

“Xà phòng thơm là do tiên sinh nhà ta nghiên cứu chế tạo ra, trước mắt cũng chỉ bán ở xung quanh quận Quảng Nguyên”.

Lạc Lan mỉm cười trả lời: “Xà phòng thơm của nhà họ Chu chắc cũng mua từ Quảng Nguyên”.

“Xà phòng thơm là do Kim tiên sinh nghiên cứu chế tạo sao?”

Hai mắt Đại phu nhân mở to kinh ngạc, sau đó lộ vẻ mừng rỡ: “Vậy sau này ta sẽ đều có xà phòng thơm dùng sao?”

Phái nữ trời sinh yêu thích mùi thơm, nếu không Đại phu nhân đã không bảo thị nữ đi khắp kinh thành tìm xà phòng thơm.

Sau đó không tìm được, thậm chí còn từng mơ hồ biểu đạt ý muốn với Chu phu nhân, kết quả Chu phu nhân lại nói bà ta cũng chỉ có vài hộp mà thôi.

Vì thế, Đại phu nhân còn tiếc nuối mất mấy ngày.

Không ngờ xà phòng thơm được làm bởi Kim Phi.

“Hoài Nhi và Kim tiên sinh là bạn thân, sau này tất nhiên tỷ tỷ sẽ không thiếu xà phòng thơm”.

Mẹ Khánh Hoài cười nói: “Nếu tỷ tỷ muốn dùng thì cứ nói với muội, muội sẽ viết thư thỉnh cầu Kim tiên sinh, muội muốn có thì Kim tiên sinh chắc sẽ nể mặt muội”.

Với mối quan hệ của Khánh Hoài với Kim Phi, bà ấy thật sự có tư cách để nói lời này.

Bị Đại phu nhân đè ép nhiều năm như vậy, bây giờ bà ấy có cảm giác hãnh diện.

Trong lòng càng có ấn tượng tốt với Kim Phi chưa từng gặp lần nào.

“Nhị phu nhân quá lời rồi, trước khi đến đây tiên sinh đã đặc biệt nhắn nhủ với Lạc Lan, phu nhân là mẹ của Hầu gia, tiên sinh vẫn luôn coi phu nhân như trưởng bối của mình”.

Lạc Lan cười nói: “Nếu sau này phu nhân muốn xà phòng thơm, chỉ cần sai nha hoàn nói với Lạc Lan là được”.

Dù Kim Phi có nói như vậy hay không thì lời nói của Lạc Lan cũng khiến mẹ Khánh Hoài rất vui.

“Kim tiên sinh cũng là nam tước, tiền đồ vô hạn, sao có thể nói là với cao chứ? Thật ra trong thư Hoài Nhi cũng có nói, nó và Kim tiên sinh tuy không phải huynh đệ, nhưng đã từng trải qua sống chết có nhau, từ lâu đã coi nhau như huynh đệ ruột thịt”.

Đại phu nhân đứng ở một bên, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Hai đứa con trai bà tuy là con ruột của Khánh Quốc công, nhưng xét về công trạng và năng lực hoàn toàn không thể so với Khánh Hoài.

Bây giờ ngay cả bạn bè của Khánh Hoài cũng mạnh hơn đám bạn xấu của con trai của bà ta rất nhiều.

Bình thường hai con trai bà ta dẫn bạn về phủ, căn bản không thể gặp được Khánh Quốc công.

Nhưng hôm nay, khi nhận được thiệp của Kim Phi, Khánh Quốc công lập tức cho quản gia lùi lại cuộc hẹn trước đó, để gặp đám người Thiết Chùy trước.

Không chỉ chọn gặp ở thư phòng, còn phái người gọi bà ta và Nhị phu nhân tới, rõ ràng không coi Kim Phi là người ngoài.

Nhị phu nhân cũng nhìn ra điều này nên mới dám nói Khánh Hoài coi Kim Phi như huynh đệ ruột thịt của mình.

Lạc Lan đã được Đường Tiểu Bắc lựa chọn, tất nhiên không phải người vô dụng.

Cần phải lấy lòng mẹ của Khánh Hoài, nhưng cũng không dám bỏ bê Đại phu nhân.

Thấy sắc mặt của Đại phu nhân không tốt, cô ấy vội vàng cười nói: “Tiên sinh tổng cộng nghiên cứu ra mười hai loại mùi xà phòng thơm, nên mười hai hộp là một bộ”.

Nói xong, cô ấy lấy ra một cái khay, bưng đến trước mặt Đại phu nhân: “Đây là một bộ, nếu phu nhân không chê, có thể thử dùng một ít trước, nếu có mùi hương đặc biệt yêu thích thì có thể nói với Lạc Lan, Lạc Lan sẽ cho người chuẩn bị nhiều hơn”.

“Kim tiên sinh có lòng rồi”.

Sặc mặt Đại phu nhân mới khôi phục lại như thường, mỉm cười bảo nha hoàn nhận lấy khay.

Sau đó, Lạc Lan cũng đưa một bộ cho Nhị phu nhân.

Hai vị phu nhân rất tò mò với xà phòng thơm, nhưng lại không thể mở ra ở trước mặt đám người Thiết Chùy, đành phải thỉnh thoảng liếc nhìn.

Vợ chồng nhiều năm, Khánh Quốc công đã vô cùng quen thuộc với các bà, ông ta nói: “Hai nàng đi về trước đi, ta có chút việc muốn thương lượng với người của Kim tiên sinh”.

“Vậy bọn ta không quấy rầy lão gia nữa”.

Hai vị phu nhân như được đại xá, nhanh chóng bảo người bưng xà phòng thơm rồi rời đi.

Lúc trước Khánh Mộ Lam đã viết thư cho Khánh Quốc công, nói rằng muốn đưa xà phòng thơm cho Khánh Phi, nhưng Khánh Quốc công cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm, nên không đoái hoài gì.

Dù sao, ngân khố của hoàng thất cái gì cũng có, sao có thể lọt vào mắt Hoàng Đế và các phi tần chứ?

Nhưng bây giờ thấy thái độ của hai vị phu nhân, Khánh Quốc công cũng hơi dao động.

“Xà phòng thơm thật sự thần kỳ như vậy sao? Trong thư Mộ Lam khen chúng như một đóa hoa vậy”.

“Lão gia, thật ra tiên sinh và Mộ Lam cô nương đều rất tự tin, ngoại trừ việc xà phòng thơm có sức hấp dẫn với phụ nữ ra thì còn có một điều nữa”.

Lạc Lan mỉm cười mở một cái rương khác, lấy từ bên trong một hộp xà phòng thơm, sau đó mở hộp ra, dùng hai tay đưa lên trước mặt Khánh Quốc công.

Khánh Quốc Công nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên đi tới rương lớn bên cạnh, từ giữa lấy ra một hộp xà phòng thơm khác.

Ông ta mở ra nhìn vài lần, rồi bảo quản gia mở tất cả xà phòng thơm trong rương ra.

“Khó trách Mộ Lam hết lời khen ngợi như vậy, không hổ danh là Kim tiên sinh, ta nghĩ Bệ hạ và Khánh Phi nhất định sẽ thích lễ vật này!”

Khánh Quốc công cảm thán, sau đó nói với quản gia: “Ngươi đi thu xếp nhanh chóng đưa những đồ vật này vào trong cung cho Khánh Phi!”
Chương 329: Đọc thơ

Trong hậu cung có không ít phi tử đều là “sản phẩm” của liên hôn, Hoàng Đế không thích họ nhưng để bảo vệ danh gia vọng tộc sau lưng các phi tần, cứ cách một khoảng thời gian Trần Cát sẽ đến chỗ mấy phi tử này.

Nếu vui thì mỗi năm cũng sẽ đến ở lại mấy lần để ân sủng.

Hôm nay Trần Cát đến Trường Bình Cung mà Khánh Phi sống theo thường lệ.

Vừa bước vào cửa, Trần Cát đã ngửi được mùi hương thoang thoảng.

Là mùi hoa mai ông ta thích nhất.

“Thần thiếp bái kiến Bệ hạ”.

Khánh Phi dẫn theo các cung nữ cúi đầu hành lễ với Trần Cát.

“Đứng lên đi”, Trần Cát xua tay, sau đó nhìn xung quanh: “Khánh Phi, mới mùa thu mà sao Trường Bình Cung của nàng lại có mùi hoa mai?”

“Bệ hạ mệt mỏi cả ngày, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi”.

Khánh Phi không đáp lời mà bảo cung nữ lui ra ngoài, mỉm cười bước đến trước ôm lấy cánh tay Trần Cát.

Trần Cát lập tức cảm thấy hương hoa mai càng đậm hơn, không khỏi sáp lại gần ngửi cần cổ Khánh Phi: “Đúng rồi, là mùi này, Khánh Phi, nàng bôi phấn hoa có mùi hoa mai sao?”

“Không phải phấn, là con bé Mộ Lam cho ta mấy miếng xà phòng thơm, sau khi ta dùng xà phòng thơm để tắm, trên người sẽ có mùi này”, Khánh Phi cười nói.

“Xà phòng thơm? Loại do Kim Phi - Nam tước Thanh Thủy tạo ra ư?”, Trần Cát hỏi.

“Bệ hạ biết xà phòng thơm à?”, Khánh Phi sửng sốt.

Sau khi Khánh Quốc công đưa xà phòng thơm đến, Khánh Phi xem như nhận được bảo vật.

Công việc chủ yếu của các phi tử hậu cung là gì?

Chẳng phải là lấy lòng Hoàng Đế sao?

Biết Trần Cát thích hoa mai nên mỗi ngày không chỉ tắm xà phòng thơm hương hoa mai mà cũng lấy xà phòng thơm để vào quần áo.

Cuối cùng vẫn nhịn đau sai cung nữ nghiền một miếng xà phòng thơm thành bột rồi rắc ở trong cung, nên Trường Bình Cung lúc nào cũng thoang thoảng hương hoa mai.

Quả nhiên Trần Cát vừa đến lập tức bị hương mai thu hút.

Nhưng điều Khánh Phi không ngờ đến là Trần Cát lại biết xà phòng thơm là do Kim Phi làm.

“Một thời gian trước, Văn Viên công tử nhà họ Chu đến Quảng Nguyên để mua xà phòng thơm, không hiểu sao hắn nổi lòng tham cho người bắt cóc tiểu thiếp của Kim Phi, muốn đưa cô ta về kinh thành để hỏi công thức làm xà phòng thơm. Kim Phi vô cùng tức giận, được lính canh ở quận Quảng Nguyên phối hợp, phong tỏa thành rà soát…”

Trần Cát dựa vào ghế kể lại ân oán giữa Kim Phi và Văn Viên công tử: “Thậm chí Văn Viên công tử còn giết phủ binh ở Quảng Nguyên vì chuyện này, nhưng bị nhà họ Khánh và nhà họ Cao túm được đuôi của họ, ngày nào cũng đến chỗ trẫm để tố cáo nhà họ Chu, phải mất gần hai tháng, nhà họ Chu mới che đậy được chuyện”.

“Thì ra là thế”.

Lúc này Khánh Phi mới biết đằng sau xà phòng thơm còn có câu chuyện này.

Khánh Phi vòng ra sau ghế, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Trần Cát, sau đó nói: “Văn Viên công tử cũng quá đáng thật, bắt cóc một tiểu thiếp của quý tộc ở quận thành đã là bất kính rồi, thế mà còn dám giết cả phủ binh gác thành”.

Nếu đã nhận được lợi ích từ Kim Phi, dĩ nhiên Khánh Phi phải nói giúp Kim Phi.

“Lúc Văn Viên công tử bắt Đường Tiểu Bắc đi, cô ta vẫn chưa phải là tiểu thiếp của Kim Phi.

Còn việc giết phủ binh thì có lẽ là sợ rồi chăng, Kim Phi là một sát thủ tài giỏi, lại chiếm lý, nếu Văn Viên công tử chạy không nhanh thì Kim Phi dám giết hắn thật đấy”.

Trần Cát nhắm mắt lại thở dài: “Lúc đó Kim Phi vẫn nên giết Văn Viên công tử, như thế nhà họ Chu và nhà họ Khánh sẽ không ngày nào cũng đến làm phiền trẫm”.

“Bệ hạ thứ lỗi, thần thiếp là phụ nữ, không hiểu chính sự nhưng thần thiếp lại cho rằng ca ca làm phiền bệ hạ chắc chắn là vì giang sơn xã tắc Đại Khang”.

Khánh Phi quỳ rạp xuống đất nói: “Hiện giờ Khánh Hoài và Hâm Nghiêu đang trấn thủ biên cương cho Bệ hạ, con bé Mộ Lam ngày nào cũng nói muốn ra trận giết giặc, chinh chiến cho đất nước.

Nhà họ Khánh luôn trung thành với Bệ hạ, có trời đất chứng giám”.

“Trẫm chỉ nói bừa vài câu thôi, Khánh Phi đừng làm thế, đứng lên đi”.

Trần Cát vươn tay kéo Khánh Phi vào lòng, chuyển đề tài: “Người ta nói Nam tước Thanh Thủy làm không đúng chức trách của mình, một thư sinh không chăm chỉ học hành mà ngày nào cũng chú tâm vào tà đạo, bây giờ trẫm tin rồi, xà phòng mà hắn làm thực sự rất tốt, có mùi giống hệt hoa mai”.

“Bệ hạ, ai nói Nam tước Thanh Thủy không làm đúng chức trách?”

Khánh Phi khẽ cười rồi lấy một cái hộp đựng xà phòng thơm ở bên cạnh ra, mở cái hộp rồi đặt trước mặt Trần Cát: “Bài thơ này là Nam tước Thanh Thủy làm, thần thiếp cảm thấy rất hay”.

Đại Khang đề cao văn chương, trấn áp võ công mấy trăm năm, văn phong vô cùng thịnh hành, Trần Cát cũng bị ảnh hưởng sâu sắc, không chỉ có tài thơ văn, thư họa mà còn rất khoan dung với văn nhân.

Khi Kim Phi viết câu thơ “Bốn bể không có ruộng đất, nông dân chịu cảnh chết đói” bị đối thủ của nhà họ Khánh tố cáo, Trần Cát không trách tôi, chỉ bật cười rồi lật sang.

Trần Cát là một nhà nghệ thuật đủ tư cách nhưng không phải là Hoàng Đế đủ tư cách.

Tin tưởng vào thuật cân bằng Đế Vương, nhưng tiếc là trình độ không tốt, không kiên định.

Đôi khi vài bị Quốc công tặng ông ta một bức tranh chữ hiếm có, hoặc tiêu tiền mua vài bài thơ hay đọc cho ông ta nghe, không chừng Trần Cát sẽ đổi ý.

Chẳng hạn như hiện giờ, vừa nghe Khánh Phi muốn đọc thơ của Kim Phi, Trần Cát lập tức lấy lại tinh thần.

“Nam tước Thanh Thủy có tài làm thơ, trẫm từng nghe mấy bài thơ hắn viết, mấy bài thơ lấy lòng các cô nương ở thanh lâu thì không nói, tuy rằng văn tự đơn giản nhưng đều cảm động sâu sắc, chứa tình cảm sâu đậm, có thể làm rung động lòng người”.

Nói rồi ông ta đứng thẳng dậy, nhìn hộp gỗ trong tay Khánh Phi.

Trên nắp hộp xà phòng thơm có khắc bốn hàng chữ nhỏ.

“Tuyết mai tranh xuân không chịu rơi, thi sĩ bỏ bút bình luận chương. Mai kém tuyết ba phần, tuyết lại thua mai về mùi hương”.

Trần Cát đọc xong bài thơ này, sau đó nhắm mắt lại, lắc đầu nhỏ giọng lặp lại.

Như thể đã thưởng thức được sơn hào hải vị, luyến tiếc không nỡ nuốt xuống bèn ngậm trong miệng.

Vài phút sau, ông ta bỗng mở mắt nói: “Hay cho Nam tước Thanh Thủy! Hay cho Mai kém tuyết ba phân, tuyết lại thua mai về mùi hương! Viết hay lắm, quá ảo diệu”.

Nghe thế ánh mắt Khánh Phi hiện lên vẻ mừng rỡ.

Khánh Phi biết Trần Cát thích hoa mai, cũng đoán được Trần Cát sẽ rất vui khi nhìn thấy bài thơ về hoa mai này nhưng không ngờ lại vui đến thế.

Khi Trần Cát hồi tưởng lại xong, Khánh Phi cười nói: “Nếu Nam tước Thanh Thủy biết Bệ hạ thích thơ của mình như vậy thì không biết sẽ vui mừng biết chừng nào”.

“Thôi vậy, trẫm nghe nói tính cách Nam tước Thanh Thủy cô độc và kiêu ngạo, Khánh Hoài rất coi trọng hắn, định giao cho hắn những nhiệm vụ quan trọng ở thành Vị Châu, nhưng hắn thà quay về ngôi làng nhỏ trên núi ở Kim Xuyên còn hơn đi theo Khánh Hoài”.

Trần Cát nói: “Nhưng từ xưa đến nay, hầu hết những người có tài thơ ca đều như vậy, nếu họ không có tâm tính lạnh nhạt với danh lợi thì sẽ không thể viết được những bài thơ tuyệt vời như vậy.

Đáng tiếc là bức tranh hoa mai trẫm vẽ gần đây không có tuyết, nếu không kết hợp với bài thơ này càng hợp hơn”.

Nói rồi ông ta không ngừng nghịch cái hộp đựng xà phòng thơm trên tay.

“Bệ hạ đừng tiếc nuối, Nam tước Thanh Thủy không phải chỉ viết có một bài thơ về mai này thôi đâu”.

Khánh Phi che miệng cười, lấy ra một cái hộp khác từ bên cạnh.

“Còn nữa à?”

Trần Cát nhìn chằm chằm, cũng không quan tâm đến uy nghiêm của Hoàng Đế nữa mà giật lấy chiếc hộp từ trong tay Khánh Phi.
Chương 330: Bình phẩm thơ hay

“Bên nhà có một gốc cây

Hoa nở điểm xuyến vết mực nhạt

Đừng ai khen màu sắc đẹp

Chỉ để không khí tràn ngập mùi hương”.

Trần Cát mở hộp xà phòng thơm ra, từ tốn đọc thuộc lòng, sau đó vui mừng đến mức tay run rẩy.

Khen ngợi: “Thơ hay lắm! Chỉ một câu đừng ai khen màu đẹp, chỉ để lại không khí tràn ngập mùi hương đã thần thái hóa, khí chất hóa hoa mai, lặng lẽ và bụi bặm, khí chất cao quý và trang nghiêm đến tận xương tủy.

Nghe nói Nam tước Thanh Thủy lòng dạ thiện lương, sau khi bán xà phòng thơm kiếm được tiền, không ham chơi xa hoa mà là không sợ làm mất lòng quý tộc địa phương, không tốn sức dẫn dắt các cựu binh của Thiết Lâm Quân đi trấn áp thổ phỉ khắp nơi ở Kim Xuyên.

E là bài thơ này là Nam tước Thanh Thủy đã lấy hoa mai để ẩn dụ với tình cảm của bản thân, không muốn lấy màu sắc kiều diễm nịnh nọt người khác, cầu xin sự tán thưởng của người khác, chỉ muốn đem hương thơm thanh mát của mình đến cho nhân gian.

Nói đến đây, trẫm khá ngưỡng mộ Nam tước Thanh Thủy, hắn có thể muốn làm gì cũng được, trẫm lại bị buộc chặt ở triều đường này, ngày nào cũng phải đối mặt với tấu chương như núi”.

Nhà họ Chu không ít lần lấy chuyện Kim Phi trấn áp thổ phỉ ở Kim Xuyên ra để chỉ trích Kim Phi và Khánh Hoài có ý đồ mua chuộc lòng người, muốn làm phản để chống lại nhà họ Khánh và Kim Phi.

Mặc dù Trần Cát không biểu hiện gì nhưng ít nhiều gì cũng có khúc mắc.

Nhưng đọc xong bài thơ này, khúc mắc trong lòng Trần Cát cũng đã bị quét sạch, ngược lại thiện cảm với Kim Phi còn tăng lên.

“Bệ hạ đã hy sinh quá nhiều cho người dân trong thiên hạ, vất vả rồi”.

Khánh Phi vô cùng hiểu chuyện nịnh nọt.

“Vẫn là ái phi hiểu trẫm…”, Trần Cát vỗ mu bàn tay Khánh Phi, xưng hô cũng đổi luôn rồi: “Nam tước Thanh Thủy viết hai bài thơ này sao? Còn nữa không?”

“Còn, thần thiếp đi lấy hết sang cho Bệ hạ”.

Khánh Phi cũng không gọi cung nữ, tự mình cầm váy lên chạy ra phía sau bưng một khay xà phòng tới.

Có cái đã dùng rồi, cũng có cái chưa mở niêm phong.

Trần Cát hào hứng xoa hai tay vào nhau như thể đang mở những chiếc hộp bí mật, cầm lấy một hộp xà phòng, vặn mở nút nhỏ, sau đó mong đợi mở nắp ra.

“Trong góc có mấy cành mai

Một mình nở rộ trong giá buốt

Biết rõ đó không phải tuyết

Chỉ có hương thơm thoang thoảng bay!

Thơ hay! Thơ hay!”

Cảm thán vài câu, sau đó lại cầm một cái khác.

“Thân này trong rừng băng tuyết

Khác nào đào mận lẫn bụi thơm

Chợt hương thơm tỏa ra cả đêm

Tản ra vũ trụ ngàn dặm xuân.

Hay lắm!”



“Có mai không có tuyết chẳng có tinh thần

Có tuyết không có thơ cảm thấy thiếu thiếu

Thơ lúc hoàng hôn trở thành tuyết

Sóng vai với mai vô cùng nên thơ. Hay!”

“Đây là một bài thơ có quy luật.

Trăm hoa rơi rụng vẫn ở một mình hơn

Chiếm trọn phong cảnh ở phía vườn

Chim sương muốn đậu lén nhìn

Bướm hồng như day dứt linh hồn.

Cũng may gặp được nên thân thiết với mai

Không cần gõ phách hát ca cố chấp thưởng thức rượu”.

Trần Cát kích động đi qua đi lại:

“Nước trong dưới ánh chiều tà

Hương thơm huyền ảo trong hoàng hôn.

Viết hay quá!”

Đọc đến đây, Trần Cát như sắp hết từ để khen ngợi, chỉ có thể ra sức khen bài thơ viết rất hay.

“Ôi trời, vẫn còn một bài thơ.

Bên cầu gãy ngoài bến

Ta cô đơn không chủ.

Đã là xế chiều, một mình ta buồn cùng gió mưa.

Chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân

Nhưng lại khiến người khác ghen tị.

Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất

Chỉ có hương thơm là còn nguyên”.

Đọc đến bài thơ này, Trần Cát vỗ bàn: “Nam tước Thanh Thủy chắc chắn đang tự ví mình là cây mai, chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân, nhưng lại khiến người khác ghen tị. Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất, chỉ có hương thơm là còn nguyên. Viết hay lắm.

Dù người khác có nói hắn như thế nào, hắn cũng mặc kệ. Chỉ làm theo trái tim của mình, dù có phá nát thân này thì có bị nghiền ép cũng không hối hận”.

Đọc liên tiếp mười mấy bài thơ ngâm nữa, thiện cảm của Trần Cát với Kim Phi đã tăng lên đến cực điểm.

Lúc này trong lòng ông ta, Kim Phi là một cao nhân lánh đời có tính cách thanh khiết, lòng dạ lương thiện như hoa mai, không muốn thấy người dân chịu khổ, lại không thích tranh giành quyền lợi.

Sao người như thế lại có thể làm phản được chứ?

Nếu có hứng thú với quyền thế thật, tại sao phải phải quay về thôn làng miền núi xa xôi, ở lại thành Vị Châu chẳng phải tốt hơn sao?

“Ái phi, còn nữa không?’

Trần Cát nhận ra tất cả các hộp đều đã bị ông ta mở ra hết bèn ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.

“Bẩm Bệ hạ, thơ ngâm về hoa mai đã hết rồi…”

Khánh Phi đáp.

Khánh Quốc công chỉ đưa đến cho Khánh Phi mấy mươi hộp xà phòng thơm, ngoài mười mấy miếng có hương hoa mai thì các mùi hương khác mỗi loại hai hộp.

“Hết rồi à?”, Trần Cát hỏi: “Vậy những cái khác thì sao?”

“Những mùi hương khác thì vẫn còn một ít, thần thiếp đi lấy cho Bệ hạ”.

“Mau đi”, Trần Cát giục.

Khánh Phi không dám chậm trễ, vội vàng cầm váy lên, dẫn cung nữ đi lấy xà phòng thơm mùi hương khác đến.

Khắp nơi trên bàn đều là những hộp Trấn Cát đã mở, đã không còn chỗ để nữa.

Trần Cát dứt khoát bảo cung nữ đặt toàn bộ xuống đất, sau đó ngồi khoanh chân lại, cũng không bảo cung nữ và Khánh Phi giúp, tự mình mở từng hộp xà phòng thơm ra.

“Cành lá xanh tươi giống hoa quế

Hoa nở cuống mềm rụt rè trước gió

Quanh năm thơm ngát đầy trời

Chẳng đợi thu tháng tám.

Hộp này là hương hoa quế”.

"Con đường đầy hoa lan trong rừng núi

Nào là đào mận ngoài thành

Cách xa thế tục yên tĩnh

Không còn nghe thấy tiếng chim hót ồn ào.

Hộp này hương hoa lan”.

“Hoa lan đã kết thành hàng trong núi

Có cảm thấy không vui gì đâu

Tự nhủ ôm lấy mình

Cần gì phải tranh đua với người khác

Hộp này cũng là hoa lan”.

“Trẻ con xinh xắn bơi thuyền nhỏ

Lén hái đóa sen trắng mang về nhà

Không biết giấu nơi nào cả

Vết tích lưu lại trên mặt nước.

Hộp này là gì? Ồ, thì ra là hương hoa sen”.



Lúc này Trần Cát đã không còn bình thơ trên hộp nữa, chỉ là vì đã không còn từ nào diễn tả mà mỗi bài thơ trên chiếc hộp đều khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên.

Trong lòng Trần Cát, thành tựu về thơ ca của Kim Phi đã vượt xa ông ta, ông ta mà còn bình thơ nữa thì không ổn lắm.

Hệt như một học sinh cấp ba đi đánh giá luận văn tiến sĩ vậy.

Lúc này Trần Cát đã hoàn toàn trải nghiệm thú vị khi mở hộp bí mật, mỗi lần mở ra một cái hộp mới đều sẽ có một bài thơ mới.

Mở đến khi trời tối, Trần Cát mới mở xong tất cả các hộp.

“Ái phi, còn nữa không?”

Trần Cát mong đợi ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.

“Bẩm Bệ hạ, hết rồi”.

Khánh Phi nhớ đến lời dặn dò của Khánh Mộ Lam, bèn tiện thể nói: “Mộ Lam nói rằng Nam tước Thanh Thủy sẽ mở một cửa hàng ở kinh thành để chuyên bán xà phòng thơm, hắn đang thăm dò địa điểm, đợi đến khi cửa hàng của hắn mở, thần thiếp sẽ bảo người mua thêm mấy bộ”.

“Mở cửa hàng có gì mà phải thăm dò địa điểm?”, Trần Cát nói: “Nam tước Thanh Thủy và Khánh Hoài có quan hệ thân thiết, thiếu gì có thể đến tìm Khánh Quốc công chẳng phải được rồi sao?”

Thật ra ông ta muốn nói bảo Kim Phi cống nạp thêm một đợt nữa, nhưng nghĩ đến thái độ thể hiện trong các bài thơ của Kim Phi, Trần Cát lại đánh bay suy nghĩ này.

“Mộ Lam gửi thư đến nói, thật ra Nam tước Thanh Thủy cũng không thiếu gì, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Nam tước Thanh Thủy biết mình đắc tội với nhà họ Chu, hơi lo nếu mở cửa hàng ở kinh thành, nhà họ Chu lại gây khó dễ”, Khánh Phi đáp.

Mặc dù Trần Cát không phải là một vị Hoàng Đế đủ tư cách nhưng dù sao cũng đã mài giũa ở vị trí Hoàng Đế nhiều năm như vậy, nên ông ta quá nhạy cảm với các cuộc chiến trong triều đình.

Khánh Phi vừa dứt lời, ông ta đã cảm nhận được Khánh Phi muốn giúp nhà họ Khánh chèn ép nhà họ Chu.

Ông ta lại muốn quở trách theo bản năng nhưng nghĩ đến những bài thơ Kim Phi viết, cuối cùng vẫn xua tay nói:

“Nàng trả lời thư cho nha đầu nhà họ Khánh bảo Nam tước Thanh Thủy yên tâm, kinh thành là nơi dưới chân Hoàng Đế, là nơi hợp pháp nhất thiên hạ. Nếu như nhà họ Chu làm khó dễ hắn, bảo hắn cứ đến tìm trẫm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK