Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Không chịu nổi một đòn

Vèo vèo vèo....

Sau khi Kim Phi giơ ngón tay lên, từng mũi tên bay vút từ bên trái bìa rừng, giống như ngôi sao bay về phía đám thổ phỉ!

Sau khi Kim Phi cải tạo lại cung nỏ hạng nặng, khả năng sát thương và tầm bắn của nó đã đạt đến tận một ngàn sáu trăm mét, từ rừng cây đến Đả Cốc Trường chưa đến mười mấy mét, cơ thể đám thổ phỉ chẳng là gì so với những mũi tên mạnh mẽ kia, yếu tựa như tờ giấy trắng.

Mũi tên sắc bén như ngọn giáo bay thẳng, đâm thẳng vào đám thổ phỉ, bay ra từ bên phải, bay vào rừng cây liền biến mất.

Chỉ cần là thổ phỉ trúng tên không chết cũng bị thương!

Chỉ sau lần bắn thứ nhất, đám thổ phỉ thương vong gần trăm người!

Rào rào!

Mấy tên thổ phỉ không bị thương cũng hoảng, ai cũng như ong vỡ tổ, loạn cào cào lên.

Nhưng đúng lúc này, Kim Phi lại giơ tay phải lên.

Bên trái Đả Cốc Trường có một rừng cây, sau rừng cây là bãi đất trống.

Lúc này trên bãi đất trống đã bày mấy chiếc xe ném đá.

Khác Thanh Thủy Cốc, bên trong giỏ của xe ném đá không chỉ đựng đá, mà đựng cả chông sắt.

Cái gọi là chông sắt, chính là quả cầu sắt bên trên phủ đầy gai nhọn, như vậy có thể bảo đảm sau khi chông sắt được ném ra, cho dù dùng cách nào để tiếp đất thì gai luôn hướng lên trên.

Để chế tạo chông sắt này vô cùng tốn sắt, Kim Phi thử nghiệm lò mới liền làm thử, sau khi lò được điều chỉnh xong, Kim Phi vốn định đem chỗ chông sắt này luyện lại, khi biết đám thổ phỉ có thể sẽ đến nên để lại.

Bây giờ quả nhiên có tác dụng.

Thiết Ngưu nằm trên cây lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đả Cốc Trường.

Nhìn thấy tay của Kim Phi, lập tức hạ lệnh: "Đánh!"

Mấy cựu binh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lập tức giờ chùy gỗ trong tay lên, dùng sức đập vào nút bấm.

Vèo vèo vèo...

Mấy chiếc xe bắn đá lập tức phát động, quả cầu sắt hóa thành đám mây đen, rơi vào Đả Cốc Trường.

Đám thổ phỉ vừa định bỏ chạy, bây giờ lại bị bóng đen trên trời bao phủ.

Sắt nặng hơn đá nhiều, đập lên người chúng, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng.

Lần này hơn nửa đám thổ phỉ trúng chiêu, Đả Cốc Trường lập tức hóa thành luyện ngục, màu tươi thấm đẫm nơi này, đâu đâu cũng vang lên tiếng hét thảm thiết.

Cho dù là thổ phỉ may mắn thoát khỏi hai đợt tấn công, lúc này cũng không cử động nổi.

Bởi vì dưới chân đâu đâu cũng là chông sắt, nếu như không cẩn thận dẫm vào, chân sẽ bị đâm ngay, chẳng có chỗ đặt chân chứ đừng nói đến chạy thoát.

Nói thì chậm thực ra lại rất nhanh.

Từ khi Kim Phi ra lệnh tấn công đến khi kết thúc cuộc chiến chỉ mất chưa đến một phút.

Ở ven Đả Cốc Trường, đại đương gia và mấy tên cầm đầu vì không nằm trong phạm vi tấn công của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá nên may mắn thoát nạn.

Nhưng lúc này chúng cũng cảm thấy hoang mang.

Bao gồm cả đại đương gia.

Trước khi đến đây đại đương gia biết làng Tây Hà có cao thủ bắn tên, vậy nên đã sớm chuẩn bị kế sách, mặc áo giáp bên trong.

Áo giáp này là ông ta cướp được lúc còn trẻ từ người bán hàng rong, không biết làm từ gì, đao thương không thể làm ông ta bị thương được.

Đội thêm mũ bảo vệ lên, cung tên bình thường không thể nào làm ông ta bị thương.

Không cần lo đến sự an nguy của bản thân, sau lưng lại có cả trăm tên đàn em chống lưng, vậy nên đại đương gia từ đầu đến cuối vô cùng tự tin.

Nếu không phải Chu sư gia yêu cầu ông ta không được động đến Kim Phi, ông ta cũng sẽ không lãng phí thời gian trả giá với Kim Phi như vậy.

Tuy nhiên mọi chuyện xảy ra ban nãy khiến sự tự tin trong lòng ông ta vỡ vụn!

Đến bây giờ, ông ta vẫn không thể hiểu nổi sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.

Đây là mấy trăm người đó, vậy mà nháy mắt đã chết hơn nửa.

Cho dù là mấy trăm con heo cũng không giết nhanh như vậy được?

"Sao vậy, không hài lòng với thủ đoạn của ta sao?"

Kim Phi nhìn đại đương gia thất thần, cười hỏi.

"Thằng nhãi đáng chết!"

Nghe thấy giọng Kim Phi, đại đương gia cuối cùng cũng hoàn hồn, tay giơ đao dài lên, cưỡi ngựa lao về phía Kim Phi.

"Đừng có sững người, mau lao lên!"

Nhị đương gia hét một tiếng, mang theo mấy tên cầm đầu theo sau.

Không phải nhị đương gia trung thành mà là ông ta biết rõ chỉ cần bắt được con tin là Kim Phi thì bọn họ mới có cơ hội sống tiếp!

Tiếc rằng đám cựu binh này sẽ không cho họ cơ hội này!

Mấy chục mũi tên lại bay ra từ rừng cây, mấy tên dẫn đầu đều ngã ngựa.

Mấy chỗ hiểm trên người chúng đều cắm tên, chắc chắn là chết!

Nhưng đại đương gia nhờ có nón sắt và áo giáp sắt nên may mắn chạy thoát, giơ tay trái ra kéo cổ áo Kim Phi.

Đây là điều Kim Phi không ngờ tới, lúc này muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi.

Nhưng ngay khi đại đương gia sắp bắt được Kim Phi, Trương Lương bước ra, đưa tay bắt được tay đại đương gia.

Chợt dùng chút lực, kéo đại đương gia xuống!

Đại đương gia đầu bị dí xuống đất, hai mắt tối sầm, khi tỉnh táo lại, nón sắt đã biến mất, trên cổ có thêm một thanh đao.

"Còn cử động nữa, ông đây làm thịt ngươi!"

Trương Lương lạnh lùng nói.

Đại đương gia biết hết hy vọng rồi, ông ta không còn đường để phản kháng nữa, nặng nề thở dài, chấp nhận ngửa mặt nằm trên đất để mặc đám Lưu Thiết trói lại tay chân.

Đến lúc này Thiết Ngưu mới mang cựu binh và Khánh Mộ Lam từ trong rừng chui ra ngoài.

Dù là cựu binh hay binh lính nữ, ai cũng cầm một cái cung tên, bước từng bước lại gần Đả Cốc Trường, bao vây đám thổ phỉ không thể động đậy.

Đúng vậy, cả trăm tên thổ phỉ đều bị ba mươi mấy cựu binh và binh lính nữ bao vây.

"Vứt hết vũ khí ra cho ta, ôm đầu ngồi xổm xuống, ai dám làm liều thì đừng trách ta không khách khí!"

Thiết Ngưu hét lớn.

Đám thổ phỉ đã sớm mất ý chí chiến đấu, ai cũng vứt vũ khí, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

"Đại Tráng, bảo người của ngươi đưa đám còn sống này đi ra ngoài!"

Thiết Ngưu hét lớn: "Đội hai, đội ba, chuẩn bị dây thừng, nhưng người khác canh gác, nếu ai động đậy, bắn chết!"

"Vâng!"

Tất cả cựu binh đồng thanh đáp.

"Đội một, đi theo ta!"

Đại Tráng đưa cung tên cho cựu binh, mang cái cào đi vào Đả Cốc Trường.

Năm binh lính trong đội giống với Đại Tráng, dùng cái cào cào đám chông sắt này tạo ra một lối đi rộng tầm một mét.

Khi lối đi kéo dài đến tên thổ phỉ cuối, Đại Tráng đá vào tên thổ phỉ:

"Đi ra cho ta!"

Tên thổ phỉ ngoan ngoãn đi theo, đi ra ngoài phạm vi chông sắt liền đợi cựu binh đứng ngoài trói lại.

Nửa tiếng sau, hơn trăm tên thổ phỉ còn có thể đi đều trở thành tù binh.

Mấy tên còn lại trong Đả Cốc Trường hoặc là chết hoặc là bị tàn phế vì nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Đám thổ phỉ núi Thiết Quán từng hoành hành ở biên giới quận Kim Xuyên đều bị đánh bại.

Nhiều cựu binh trong mắt đều lóe lên sự hưng phấn.

Đây là trận chiến đầu tiên họ, cũng là trận chiến họ chiến đấu trong sự sảng khoái, đánh bại kẻ địch gấp mười lần mình!

Bằng trận chiến này, họ có thể dùng nó chém gió cả đời.

Nhưng Kim Phi không hứng thú lắm, chỉ ngáp một cái, nói:

"Mộ Lam, đến lượt mấy người đi xử lý nốt kẻ địch rồi".
Chương 137: Giết kẻ địch

Cho dù là thời đại vũ khí lạnh hay thời đại vũ khí nóng, chiến tranh luôn đi kèm với đổ máu.

Đả Cốc Trường lúc này trên mặt đất toàn là máu tươi giống như vừa mưa một trận, mặt đất dính đầy bùn lầy.

Cả trăm tên thổ phỉ giãy giụa kêu gào nằm đó.

Bọn họ là những kẻ may mắn, bởi vì cung nỏ hạng nặng và chông sắt không đâm vào chỗ hiểm của họ, vậy nên chỉ bị trọng thương, chứ không chết ngay lập tức.

Bọn họ cũng là kẻ bất hạnh, thậm chí còn bất hạnh hơn những đồng đội đã chết của mình.

Vì họ bị thương nặng, có kẻ lòi cả ruột ra, chẳng còn năng lực đứng dậy, kẻ chiến thắng sẽ không tha cho họ, thứ chờ đợi họ chỉ có cái chết.

Dù có sống thì cũng chịu cảnh tàn phế suốt đời, thế thì càng khổ.

Có một số tên thổ phỉ tàn nhẫn đã tự tử ngay tại chỗ.

Nhưng khát vọng sống là bản năng của vạn vật, đa phần đều cảm thấy mình gặp may, kêu gào, cố gắng, chờ đợi kỳ tích diễn ra.

Không biết rằng ở rìa Đả Cốc Trường, Kim Phi đã tuyến bố án tử cho họ.

"Mộ Lam, đến lượt các cô rồi, đi giải quyết nốt đi!"

"Tuân mệnh!"

Khánh Mộ Lam ôm quyền với Kim Phi, khom người tuân mệnh.

A Mai theo sau không kìm được nhìn Khánh Mộ Lam và Kim Phi.

Lúc trước mặc dù luôn gọi là Kim Phi tiên sinh, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn coi bản thân ngang hàng với Kim Phi.

Nhưng lúc này, cô ấy đã coi mình là thuộc hạ, giống như tướng lĩnh nhận được lệnh của đại sư.

Thay đổi như vậy là vì Khánh Mộ Lam hoàn toàn phục rồi.

Trước đây cô ấy biết đến Kim Phi đa phần nhờ vào báo cáo trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng bài báo cáo có kỹ càng đến đâu cũng không bằng đích thân mình đến đó trải nghiệm.

Khi nhìn thấy Đả Cốc Trường ngập tràn xác thổ phỉ, Khánh Mộ Lam trốn đằng sau cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng không kìm được cảm thấy sợ hãi.

Sức mạnh giữa ta và địch quá chênh lệch, nhỡ may bất cẩn thì vạn kiếp bất phục.

Nhưng đến khi Kim Phi đối mặt với lũ thổ phỉ, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra hoảng loạn.

Dựa vào cái gan này cũng đủ để cô ấy phục.

"Đi với ta!"

Khánh Mộ Lam rút trường đao ra, bước từng bước lớn về phía Đả Cốc Trường.

Mấy binh lính nữ vội vàng theo sau.

Bọn họ đều mặc áo giáp đặc chế giống các cựu binh, giầy Kim Phi đưa họ làm bằng sắt, không cần lo dẫm phải chông sắt.

Sau khi đi vào Đả Cốc Trường, mùi máu tanh nồng nặc ập tới, lại thêm tàn tích của các bộ phận trên cơ thể cùng với tiếng kêu gào của đám thổ phỉ khiến họ cảm thấy nơi đây chẳng khác gì địa ngục.

Mấy binh lính không kìm được ôm miệng.

Còn có cả người ngồi xổm xuống nôn ọe.

Dù sao họ cũng chỉ là những tỳ nữ được chọn ra từ những gia đình giàu có, mặc dù Khánh Mộ Lam đã luyện tập cho họ nhiều năm nhưng họ không phải chiến sĩ thật sự, đừng nói đến chuyện lên chiến trường, họ còn chưa từng nhìn thấy người chết nhiều như này bao giờ.

Bây giờ bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như này nên khó có thể thích ứng nổi.

Ngay cả Khánh Mộ Lam chờ đợi nhiều năm cũng căng thẳng.

Cách cô ấy hai bước có một tên thổ phỉ bị thương nặng.

Tên thổ phỉ này bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng chân phải, lại bị hai chông sắt đâm vào vai trái và chân trái, ngã xuống đất nôn ra máu, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, chắc cũng sắp chết rồi.

Khánh Mộ Lam nắm chặt đao, cánh tay phải cầm Hắc Đao vì dùng sức quá nhiều nên trắng nhợt, chuẩn bị mấy bận mà mãi không ra tay được.

Khi Khánh Mộ Lam còn đang đấu tranh nội tâm, tên thổ phỉ dưới đất đột nhiên mở to mắt, hung tợn hét lên, sau đó tay trái giơ trường đao lên đâm thẳng vào bụng Khánh Mộ Lam.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

A Mai hét lên một tiếng, duỗi tay kéo Khánh Mộ Lam.

Nhưng khoảng cách giữa Khánh Mộ Lam và tên thổ phỉ quá gần, cô ấy không tránh kịp.

Thổ phỉ biết mình không sống được, mang trong mình sát ý, lần này dùng toàn lực, vừa nhanh vừa hiểm ác!

Khánh Mộ Lam mặc dù mặc áo giáp nhưng áo giáo không chẻ phủ toàn thân, tên thổ phỉ lại đâm từ dưới lên trên, đâm xuyên qua áo giáp.

Đúng lúc này một mũi tên lao qua cắm trên đầu tên thổ phỉ.

"Chiến trường là nơi ngươi sống ta chết, ngươi không giết hắn, bọn chúng sẽ giết ngươi, không được nương tay, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chiến hữu, với bản thân!"

Không biết Kim Phi đi đến sau lưng Khánh Mộ Lam từ lúc nào: "Bọn chúng là thổ phỉ, không cần suy nghĩ, chỉ là một con đỉa bò trên người bách tính hút máu, chúng đã ép chết không biết bao dân lành, giết chúng là báo thù cho những người bị hại, cô đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng!"

"Đúng!"

Khánh Mộ Lam cúi đầu đi về phía tên thổ phỉ.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, có bài học lần này Khánh Mộ Lam đá bay trường đao của thổ phỉ sau đó cố nhịn sự khó chịu, cắn răng đâm vào cổ tên thổ phỉ.

Xoạt!

Máu tươi bắn ra, phun lên mặt cô ấy!

Khánh Mộ Lam rút trường đao ra, che ngực há hốc miệng thở dốc.

Lần này A Mai đi theo không rời, đứng sát bên cạnh Khánh Mộ Lam, cũng bị máu phun đầy người.

Nhưng A Mai rõ ràng ung dung hơn Khánh Mộ Lam nhiều, sắc mặt không thay đổi, rõ ràng đã sớm quen với cảnh này.

A Mai biết mình sẽ phải tự mình vượt qua cửa ải này, cho nên cô ấy không có an ủi, càng không thúc giục, chẳng qua chỉ yên lặng canh giữ bên cạnh Khánh Mộ Lam.

Cũng may Khánh Mộ Lam điều chỉnh lại tâm lý rất nhanh, chỉ nghỉ ngơi một lúc liền xách đao đi về phía đám thổ phỉ.

Lần này động tác hơi luống cuống, nhưng chẳng hề chần chừ.

Giơ tay chém xuống, dứt khoát chém đầu tên thổ phỉ.

"Các tỷ muội, đến lượt mọi người rồi!"

Khánh Mộ Lam đá văng đầu một tên thổ phỉ, nhìn về phía các binh lính nữ, hét lớn:

"Kim tiên sinh nói đúng, những tên thổ phỉ này rất độc ác, chúng ta giết chúng là trả thù cho những người dân bị chúng bức tử, là tạo phúc để người dân không còn bị chúng hại nữa!"

"Mọi người ra tay đi, đừng để những binh lính nam kia cười nhạo chúng ta!"

Nói xong cô ấy lại chém đầu tên kế tiếp.

Một nữ binh lính dáng người nhỏ thó bước ra, xách chiến đao nhỏ dài đi đến trước mặt một tên thổ phỉ.

Cô ấy tên A Cúc, là người của quận Kim Xuyên, mười một tuổi vì nhà không giao đủ đồ cống nạp nên thổ phỉ núi Thiết Quán đã giết chết cha mẹ ngay trước mặt cô ấy. Cô bị chú Đường bán đến huyện phủ Kim Xuyên làm nha hoàn cho một thương nhân.

Vợ thương nhân không coi cô ấy là con người, bắt cô ấy liên tục làm việc, còn thường xuyên vài ngày không cho cô ấy ăn cơm.

Có một lần cô ấy đói quá, nhân lúc cọ nồi uống ít nước tráng nồi bị vợ thương nhân nhìn thấy suýt nữa bị đánh chết.

Cũng may thương ăn làm ăn thất bại, bán cô ấy cho một tên buôn người, tên buôn người bán cô ấy mấy lần, cuối cùng cô ấy được bán cho Khánh Phủ, được Khánh Mộ Lam chọn trúng.

Từ nay về sau cô không phải chịu đói nữa, tiếc rằng bị nhịn đói trong nhà tên thương nhân và tên buôn người trong thời gian quá dài, trở thành binh lính nữ thấp nhất trong đội.

Mỗi khi đến tối, cô ấy sẽ nhớ đến tiếng thét thảm thiết của bố mẹ và anh trai, mối thù thổ phỉ núi Thiết Quán đã in hằn vào sâu vào xương tủy của cô.

Cho dù tay phải cầm đao run rẩy, nhưng cô ấy không hề do dự đâm vào cổ tên thổ phỉ
Chương 138: Tắm máu

"A Cúc không tồi".

A Mai khen cô ấy, đi đến nơi tập kết đám thổ phỉ, trường đao vung lên, ba tên thổ phỉ còn chưa kịp kêu lên đã tắt thở.

Sắc mặt A Mai không đổi, giống như thứ cô ấy giết không phải người mà là ba con gà.

Chắc biểu hiện của A Mai đem lại tự tin cho mấy binh lính nữ, các nữ binh lính lần lượt giơ trường đao lên, tìm mục tiêu.

Thực ra khi giải quyết tù nhân cách tốt nhất là dùng những vũ khí dài như giáo mác, như vậy khó bị kẻ địch tập kích.

Nhưng để các cô có thể tiếp cận gần hơn với cái chết, thích ứng nhanh nhất với chiến trường, Kim Phi yêu cầu họ dùng trường đao.

Để an toàn, hai đội binh lính nam của Trương Lương tản ra khắp nơi ở Đả Cốc Trường, tay giơ sẵn cung tên.

Một khi phát hiện tên nào tập kính, binh lính nam sẽ giết chết ngay.

Dù sao đây là lần đầu giết người, động tác của những binh lính nữ vẫn khá chậm chạp, vẫn cần phải khắc phục chướng ngại tâm lý, tốc độ tiến hành không được tính là nhanh.

Quá trình giết kẻ địch kéo dài 1 tiếng vẫn chưa kết thúc.

Phụ nữ già yếu và con nít trốn sau núi bị trưởng làng phái người gọi về, tất cả mọi người đều lặng lẽ đứng trong phạm vi của Đả Cốc Trường nhìn mấy binh lính nữ giải quyết kẻ địch.

Tiếng hét của đám thổ phỉ trong Đả Cốc Trường ngày càng thưa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Cho dù bị thương nặng hay là đã chết, cổ bọn chúng đều có vết đâm to nhỏ.

Khánh Mộ Lam mang theo binh lính nữ từ từ đi ra khỏi Đả Cốc Trường.

Bọn họ đã trở thành huyết nhân, máu tươi chảy xuống từ trên đầu, từ trên quần áo, nhỏ xuống đất.

Cho dù Kim Phi, Trương Lương hay các cựu binh, ngay cả phụ nữ trong thôn cũng có thể thấy được khí thế của những binh lính nữ đã khác.

Nhiều phụ nữ trong thôn thậm chí cúi đầu, không dám nhìn họ.

"Tiên sinh, kết thúc rồi!"

Khánh Mộ Lam ôm quyền với Kim Phi, chân thành nói: "Cảm ơn tiên sinh!"

Là người lãnh đạo của những binh lính nữ, cô ấy là người có cái nhìn trực quan nhất.

Cũng hiểu rõ dụng ý khi Kim Phi bảo cô ấy mang binh lính đi giải quyết kẻ địch.

Từ hôm nay, những tỳ nữ theo cô mấy năm mới thực sự có tư cách bước chân vào chiến trường.

"Vất vả rồi!"

Kim Phi cũng không khó chịu với máu trên người Khánh Mộ Lam, vui mừng vỗ vai cô ấy: "Nhuận Nương đã chuẩn bị xong nước tắm rồi, mấy cô đi tắm rửa đi".

"Vâng".

Người dân trong thôn đứng vây quanh tản ra thành một con đường để Khánh Mộ Lam mang theo những binh lính nữ rời đi.

"Tiểu Phi, sau đây làm thế nào bây giờ?"

Sau khi Khánh Mộ Lam rời đi, trưởng làng tiến lên bên người Kim Phi hỏi.

Hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá, lật đổ tam quan của trưởng làng.

Cho đến bây giờ, da đầu lão vẫn tê dại, khi đi chân mềm nhũn ra.

"Vừa hay mọi người đều ở đây, chú Lưu bảo mọi đến xưởng dệt đi, ta có mấy chuyện phải nói".

Kim Phi cười nói: "Ở đây hôi quá".

"Vậy chỗ này phải xử lý thế nào?"

Trưởng làng chỉ vào Đả Cốc Trường hỏi.

"Giết được thổ phỉ núi Thiết Quán sẽ có tiền thưởng, sau khi huyện phủ đến nhận xác thì mới có thể chôn".

Kim Phi nói: "Bảo Lương ca đến trông".

"Vậy cũng đúng".

Trưởng làng gật đầu, quay người bảo người dân đến xưởng dệt.

Kim Phi sắp xếp Trương Lương và các cựu binh trông tù binh, sau đó cùng về.

Sau khi đến xưởng dệt, Quan Hạ Nhi, Đường Đông và Tiểu Nga đã đợi sẵn ở cổng.

"Tướng công, không sao chứ?"

Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi, mau chóng bước lên đón.

"Ta không ra tay, chỉ đứng đằng sau chỉ huy, sao có thể xảy ra chuyện gì được?"

Kim Phi xoay hai vòng, chứng minh mình không sao.

Giờ Quan Hạ Nhi mới yên tâm vỗ ngực: "Ban nãy Mộ Lam về, bọn họ toàn thân đầy máu, khiến ta sợ chết đi được".

"Nàng mang quần áo đã chuẩn bị sẵn cùng xà phòng qua đây".

Kim Phi dặn dò cô, sau đó đi vào xưởng dệt, đứng trên một chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn.

Những thôn dân đứng dưới ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Từ trước đến nay, hình tưởng của Kim Phi trong lòng họ chỉ là một thư sinh yếu ớt, cho dù bị Tạ Quang bắt nạt cũng không oán trách nửa lời.

Sau khi thành thân, tính tình thay đổi, trừ lần đánh Tạ Quang, ngày thường anh luôn mỉm cười hiền hòa, nhìn thấy ai cũng chủ động chào hỏi.

Mọi người chưa từng thấy Kim Phi lại có một mặt kiên cường như vậy.

Đó là cả trăm thổ phỉ đó, nói giết là giết, hơn nữa sắc mặt không hề thay đổi, vẫn mỉm cười như thường.

Điều này khiến người dân cảm thấy sợ hãi khiếp sợ Kim Phi.

Nhưng cũng có người cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì thổ phỉ bị tiêu diệt, có thể làm việc rồi! Sau này không cần phải cống nạp lương thực nữa.

Đương nhiên có người thông minh cũng nhận ra sự mạnh mẽ của Kim Phi, hiểu tại sao trước đây Kim Phi cố ý sỉ nhục đám thổ phỉ.

"Mọi người yên lặng nào".

Kim Phi gõ cái cồng, thôn dân lập tức yên lặng.

"Chúng ta nói việc đầu tiên".

Kim Phi giơ ngón trỏ trái lên: "Từ ngày mai, xưởng dệt, xưởng gốm, và công trường bắt đầu làm việc bình thường!"

Người dân sững sờ, sau đó ào ào vỗ tay.

Cho dù họ có cái nhìn như thế nào về Kim Phi, việc đi làm lại thực sự là điều tốt.

Kim Phi duỗi tay ra ấn xuống, người dân lại yên lặng.

"Từ ngày mai bắt đầu, chỉ cần là người làng Tây Hà và thôn Quan Gia làm việc dưới trướng của tôi, tiền công tăng gấp đôi".

Khi Lưu Thiết và trưởng làng mang đống vũ khí đi chi viện, Kim Phi liền ra quyết định như vậy.

Tiền công gấp đôi thì tiền lời sẽ bớt đi, thậm chí có thể không kiếm ra tiền.

Nhưng vì những người dân chất phác, Kim Phi vẫn chấp nhận!

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Kim Phi nói tiếp: "Còn có, từ nay, mọi người không cần nộp lương thực nữa".

Nói đến đây Kim Phi lên cao giọng, lớn tiếng nói: "Nếu như có tên thổ phỉ nào đòi cống nạp lương thực, kết cục của thổ phỉ núi Thiết Quán sẽ là kết cục của họ!"

Xưởng dệt sôi trào.

Tất cả người dân kích động điên cuồng vỗ tay.

Đây cũng là chính là một trong những lý do Kim Phi rõ ràng có thể chặn lũ thổ phỉ trong núi Thiết Quán nhưng lại chọn để chiến trường nằm ở làng Tây Hà.

Đám thổ phỉ vì để lập uy, mỗi năm khi cống nạp lương thực, người dân đều bị thương, cứ vài năm lại có người bị bọn thổ phỉ giết.

Người dân phải sống trong sự ám ảnh quá lâu.

Kim Phi làm như vậy để khiến người dân thấy, thực ra thổ phỉ không đáng sợ như vậy.

Đương nhiên, dựa vào trận chiến này nhất định không thể hoàn toàn xóa nhòa bóng ma trong lòng họ, nhưng Kim Phi đã gieo một hạt giống vào tim họ, sẽ có một ngày nó đâm chồi nảy rễ.

Xoa dịu người dân xong, Kim Phi lại đi tìm Trương Lương.

"Bên kia vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Kim Phi nhìn về phía núi Thiết Quán, giọng điệu có hơi lo lắng.

Không thể bỏ hết trứng vào một giỏ, lúc trước chiêu mộ cựu binh không chỉ có ba mươi hai người mà là hơn bảy mươi người, chỉ là hơn bốn mươi người còn lại đều bị Kim Phi giấu trong núi Miêu Miêu.

Chuyện này chỉ có Chung Ngũ và Trương Lương biết, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không biết.

Mà nhiệm vụ hôm nay của bốn mươi người này chính là nhân lúc sau núi Thiết Quán trống rỗng, cướp núi Thiết Quán.

Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, điều này khiến Kim Phi hơi lo lắng.
Chương 139: Núi Thiết Quán phòng thủ

"Tiểu Phi, Lão Trịnh không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trương Lương nhíu mày nói: "Hay là ta đưa người qua đó xem?"

Ngày Khánh Hoài vừa đến Thanh Thủy Cốc cũng bị người Đảng Hạng tập kích, Trịnh Phương vì bảo vệ Khánh Hoài mà bị thương nặng, sau này cố gắng cưỡi ngựa đến thành Vị Châu đưa thư cho Kim Phi, làm lỡ mất thời gian chữa thương, cánh tay trái buộc phải cắt bỏ.

Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Vị Châu năm ngày, đến kỳ hạn giải ngủ một năm, Trịnh Phương vì cánh tay trái tàn phế nên phải giải ngũ về quận Kim Xuyên.

Khánh Hoài gửi thư, bảo Kim Phi chăm nom anh ta.

Vậy nên Kim Phi bảo Chung Ngũ chiêu mộ hơn bốn mươi cựu binh để ở núi Miêu Miêu, giao cho Trịnh Phương dẫn đầu, cũng được coi là một con bài ẩn.

Kim Phi và Trịnh Phương thống nhất với nhau, sau khi thổ phỉ rời khỏi núi Thiết Quán một giờ, bên Trịnh Phương sẽ phát động tấn công.

Dựa theo tính toán về thời gian, trận chiến đã sớm bắt đầu, dù sao thổ phỉ đều bị Kim Phi tiêu diệt hết, vậy mà bên Trịnh Phương vẫn chưa có tin tức truyền về.

"Chúng ta cùng đi đi".

Kim Phi hỏi: "Bên này có thể điều được bao người?"

"Tù binh đều bị treo cổ, ta bảo Thiết Ngưu đưa hai tiểu đội và đội hộ vệ cùng đi trông coi, ba đội còn lại chúng ta có thể đưa đi".

Vì để tiện quản lý, Kim Phi phân hơn ba mươi cựu binh thành năm tiểu đội, mỗi đội sáu đến bảy người, cho dù đơn độc tác chiến cũng có thể phối hợp lẫn nhau.

Trương Lương và Thiết Ngưu là phó chỉ huy, có quyền chỉ huy tiểu đội.

"Bảo các huynh đệ ở lại phòng thủ chú ý, không được phạm lỗi của Đức Ninh Quân", Kim Phi nhắc nhở.

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi giao tù binh Đảng Hạng cho Đức Ninh Quân trông coi, kết quả bị bọn Hán Nô cướp trại tù binh.

Kim Phi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này tái diễn ở làng Tây Hà.

"Tiên sinh yên tâm, ta sẽ trông coi kỹ càng, ai dám lười biếng sẽ bị chém ngay, ta sẽ chặt đầu chúng!"

Thiết Ngưu vỗ ngực bảo đảm.

"Ừm, chuyện này không được phép khinh thường".

Kim Phi vỗ vai Thiết Ngưu: "Sắp xếp mấy người cùng ta về dắt ngựa, Lương ca huynh đi tìm Khánh Mộ Lam một chuyến, mượn ngựa chiến của binh lính nữ cho chúng ta dùng".

Ba tiểu đội có gần hai mươi người, Kim Phi chỉ mang về mấy con ngựa chiến từ thành Vị Châu về, cho dù có thêm mấy con của đại đương gia cũng vẫn không đủ.

Chỉ có thể mượn ngựa chiến của các binh lính nữ.

"Được".

Trương Lương xoay người rời đi.

Khi Kim Phi và Thiết Ngưu về Đả Cốc Trường, Trương Lương và bính lính nữ đã đến được một lúc.

"Tiên sinh, nghe Lương ca nói, ngài muốn đến núi Thiết Quán?"

Tóc Khánh Mộ Lam còn chưa khô, cô ấy tùy ý buộc đuôi ngựa sau đầu, mặc một bộ chiến giáp do Kim Phi thiết kế riêng, trông có vẻ chắc chắn.

"Đúng vậy", Kim Phi gật đầu.

"Tất cả mọi người đều đi sao?"

Khánh Mộ Lam hỏi: "Tù binh thì sao?"

"Ta mang theo ba tiểu đội, hai tiểu đội còn lại ở lại trông tù binh".

Kim Phi nói đến đây: "Đúng vậy, nếu cô rảnh không có chuyện gì cũng có thể đến giúp".

"Ta vừa mới hỏi mấy tù binh, còn hơn mấy chục thổ phỉ ở núi Thiết Quán, lại chiếm ưu thế về địa hình, ngài mang theo chưa đến hai mươi người, có đủ không?"

Dù vừa mới chứng kiến năng lực tác chiến của Kim Phi, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn hơi hoài nghi.

Bởi vì nguyên nhân lớn nhất cho thắng lợi lần này là Kim Phi chuẩn bị đầy đủ mà thổ phỉ chui vào vòng mai phục của mình, trở thành cái bia cho máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, bị đánh cho tàn phế.

Nếu như thổ phỉ không khinh địch, trước khi vào thôn phái người dò la tình hình, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu.

Mà tình hình núi Thiết Quán lại khác, Kim Phi không có cách nào mai phục trước, chỉ có thể tấn công.

Trong trận chiến, tấn công là kịch liệt nhất, phương pháp chiến đấu tàn khốc nhất không chỉ có một.

Số lượng người bên tấn công nhất định phải nhiều gấp mấy lần bên phòng thủ mới giành được lợi thế.

Ví dụ ở núi Thanh Thủy, Kim Phi chỉ mang theo một trăm Thiết Lâm Quân canh giữ con đường nhỏ, chặn được thế tấn công của cả nghìn người Đảng Hạng.

Mà bây giờ Kim Phi trở thành bên tấn công, đương nhiên sẽ gặp khó khăn.

Đây cũng là lý do Trịnh Phương mãi mà chưa đánh bại núi Thiết Quán.

"Ta sắp xếp mấy thuộc hạ ở bên này, đã sớm đánh nhau với thổ phỉ canh giữ núi, ta muốn đi xem xem, nếu thực sự không ổn thì bao vây núi Thiết Quán rồi từ từ nghĩ cách".

Con bài Trịnh Phương đã được lật ra, Kim Phi cũng không muốn giấu Khánh Mộ Lam nữa.

"Chẳng trách ngài dám tấn công núi Thiết Quán, ngài vẫn còn giấu người ở nơi khác sao?"

Khánh Mộ Lam kinh ngạc, vui vẻ hỏi: "Có thể đưa chúng ta cùng đi xem không?"

"Ngựa chiến không đủ".

Kim Phi bất lực nói.

Mặc dù binh lính nữ qua được bài kiểm tra đầu tiên, nhưng chiến lực tổng hợp vẫn không bằng các cựu binh kinh nghiệm đầy mình, nếu như ngày thường đưa các cô đi để tăng hiểu biết thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ Kim Phi vội vàng muốn nghĩ cách loại bỏ núi Thiết Quán.

Khánh Mộ Lam nghĩ một lúc: "Vậy ta với A Mai cùng đi, như vậy có thể cưỡi ngựa".

"Vậy cũng được, đi thôi".

Kim Phi lật người nhảy lên con chiến mã.

Sau khoảng thời gian dài luyện tập, kỹ thuật cưỡi ngựa của Kim Phi đã vô cùng thành thục, ra khỏi cổng thôn liền bắt đầu vung roi quất ngựa lao đi vun vút.

Đội binh mã đi lên đường núi, chỉ dùng chưa đến một tiếng để chạy quanh núi Thiết Quán, Kim Phi giơ tay lên, đội kỵ mã từ từ giảm tốc độ, dừng lại bên đường.

"Hầu Tử, đi bên kia do thám đường".

Trương Lương dặn dò, một cựu binh dáng người nhỏ thó lật người xuống ngựa, chui vào rừng cây bên đường.

Hắn không muốn phạm phải lỗi khinh địch như bọn thổ phỉ từng phạm phải.

Họ đợi trong rừng mười mấy phút, Hầu Tử về rồi, mang Trịnh Phương về theo.

"Lão Trịnh, sao vậy?"

Trương Lương nhíu mày hỏi.

"Đám thổ phỉ ở lại canh phòng hơi đông, hơn nữa đường trên núi được xây rất nhiều công trình phòng thủ, ta mang các huynh đệ đi đánh ba lần mà vẫn chưa đánh được".

Trịnh Phương xấu hổ nói.

Trương Lương và Thiết Ngưu năm đó đi theo Khánh Hoài từ sớm, cũng được coi là hộ vệ thân cận, ngoại trừ Chung Ngũ, Thiết Lâm Quân nếu còn sống, cũng còn rất ít người có thâm niên lớn hơn Trương Lương, Thiết Ngưu.

Trịnh Phương năm đó nhập ngũ liền làm thuộc hạ của Trương Lương, bây giờ thấy Trương Lương nổi giận liền hơi lo lắng.

"Đối phương chiếm ưu thế về địa hình, tạm thời không đánh bại được cũng không sao, các huynh đệ có bị thương không?", Kim Phi hỏi.

"Có ba huynh đệ bị thương, nhưng không chết được", Trịnh Phương nói.

"Vậy thì tốt", Kim Phi gật đầu: "Đi đi, đi xem".

Đi dưới chân núi khoảng mấy trăm mét, họ đến doanh trại của Trịnh Phương.

Cách doanh trại mười trượng chính là đường lên núi, cũng chính là chiến trường.

Kim Phi nhìn địa thế, hơi nhíu mày,

Chẳng trách họ đánh lâu vậy vẫn không thắng, địa thế núi Thiết Quán dễ phòng thủ hơn núi Thanh Thủy nhiều.

Đường lên núi mặc dù chỉ rộng ba trượng, nhưng đám thổ phỉ xây nhiều bức tường đá cao rộng dày, chỉ để lại một đường rộng chưa đến hai mét, kiểu dáng giống hệt tường thành.

Lúc này trên cửa gỗ dày của con đường đã bị chặn kín, thổ phỉ chỉ đứng trên tường thành thả đá xuống là có thể đập chết phe tấn công.

Họ chạy đến từ núi Miêu Miêu, không mang theo được máy bắn đá, chỉ mang theo hai chiếc cung nỏ hạng nặng, nhưng tường thành được tạo thành từ những khối đá to dày, cung nỏ hạng nặng cũng không thể xuyên qua, chỉ có thể dùng cung nỏ hạng nặng phong tỏa đường ra, đối đầu với lũ thổ phỉ.

"TIên sinh, ngài có kế gì hay không?"

Trịnh Phương nhìn Kim Phi, chờ đợi hỏi.
Chương 140: Kế sách hay

Công thành là một trong những vấn đề khó nhất trong trận chiến, đa phần đều chỉ có thể dựa vào mạng binh lính để phá.

Không chỉ Trịnh Phương, ngay cả Trương Lương và Khánh Mộ Lam cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi, muốn xem Kim Phi có cách nào không.

Kim Phi không trả lời, nhíu mày nhìn trận địa xung quanh, mở miệng hỏi: "Bây giờ ưu thế lớn nhất của đám thổ phỉ là gì?"

"Ưu thế lớn nhất của đám thổ phỉ là có được tường thành kiên cố, chúng có thể tấn công ta, nhưng ta không thể tấn công chúng".

Khánh Mộ Lam đáp.

"Nếu như chúng ta đứng cao hơn chúng thì sao?", Kim Phi hỏi.

"Vậy thì dễ đối đầu rồi!", mắt Khánh Mộ Lam sáng lên: "Nhưng tường thành của chúng cao tận hai trượng, chúng ta sao có thể cao được hơn chúng chứ?"

"Đừng chỉ hỏi ta, cô phải động não nghĩ chút đi".

Khánh Mộ Lam biết Kim Phi đang kiểm tra mình, cô nghĩ một hồi rồi đáp: "Thứ có thể cao hơn tường thành chỉ có thang thôi".

Đây là phương pháp công thành chủ yếu bây giờ.

Binh lính bê thang dựa vào tường thành, sau đó leo lên.

"Dùng thang thì sẽ có quá nhiều người mất mạng, thổ phỉ chỉ cần dùng giáo mác đâm ta thì chắc sẽ chết hết một nửa".

Kim Phi lắc đầu: "Chúng ta chỉ có từng này người, chết ở đây thì chắc không đánh nổi đâu".

"Vậy ta không nghĩ ra được cách nào tốt hơn..."

Khánh Mộ Lam lắc đầu, xấu hổ đáp.

"Haizz..."

Kim Phi thở dài dặn dò: "Lão Trịnh, bảo người của ngươi chặt mấy cái cây, không được to quá, nhưng phải cao hơn hai trượng rưỡi".

"Vâng!"

Trịnh Phương mặc dù không hiểu Kim Phi chặt cây để làm gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, quay người đi tìm người chặt cây.

"Lương ca, huynh cũng đừng ngồi chơi, đi tìm mấy thân cây to bằng cánh tay, chặt thành từng khúc dài một trượng, chặt nhiều một chút".

"Được".

Trương Lương bắt đầu bận rộn.

Chẳng bao lâu sau, cành cây to nhỏ đã được xếp chồng lên nhau.

Kim Phi làm theo phương pháp giàn giáo trên công trường ở kiếp trước cùng với chòi canh gác ở thời Tống, chỉ huy cựu binh dùng dây thép gắn các thân cây với độ to nhỏ khác nhau, xây thành một cái chòi canh đơn giản.

Thực ra bên dưới chòi canh có bánh xe, nhưng thời gian có hạn, Kim Phi không làm bánh xe, mà xây một cái sân ở một nơi cao hơn hai trượng.

Từ ngoài nhìn vào trống giống một cái giàn giáo, nhưng ở mặt đối diện với đám thổ phỉ, Kim Phi dùng những cành cây to bằng cánh tay trẻ em để làm tấm phòng thủ, ngăn tên của đám thổ phỉ.

Lại bôi thêm một lớp bùn ẩm lên để ngăn lửa.

Chòi canh đơn giản dài một trượng, cao hai trượng đã được hoàn thành, trọng lượng khoảng một nghìn cân, hơn ba mươi cựu binh mới nâng lên được, từ từ lại gần tường thành của đám thổ phỉ.

Thổ phỉ nhìn thấy một thứ khổng lồ như vậy lại gần, lập tức cảnh giác, ào ào bắn tên bắn đá tấn công chòi canh.

Tiếc rằng lớp bảo vệ của nó dày như vậy, cựu binh nâng chòi canh trốn sau tấm bảo vệ, tên và đá không thể tấn công được.

Cũng có thổ phỉ dùng dầu hỏa tấn công, tiếc rằng thời phương pháp dùng dầu hỏa tấn công chủ yếu dùng nồi lớn đun dầu hỏa, sau khi kẻ địch tấn công thành, dùng muôi đổ xuống, như vậy có thể tấn công diện tích lớn, hiệu quả cũng rất tốt.

Vậy nên dầu hỏa thổ phỉ chuẩn bị đều được chất trong một cái vạc to, chẳng ai di chuyển được nó.

Như vậy phương pháp phòng lửa mà Kim Phi chuẩn bị cũng thành thừa, thổ phỉ chỉ có thể trợn to mắt nhìn chòi canh lại gần, cuối cùng khi cách tường thành năm trượng liền dừng lại.

Các cựu binh leo lên trên chòi canh.

Lúc trước thổ phỉ đứng trên tường thành, trốn sau lỗ châu mai đằng sau, thông qua lỗ để tấn công, các cựu binh còn chẳng biết thổ phỉ trốn ở đâu, chẳng thể lại gần tường thành, chỉ có thể bị động đánh trả.

Bây giờ tình hình ngược lại, sân của chòi canh cao hơn tường thành hai mét, dễ dàng nhìn thấy đám thổ phỉ trốn ở đâu, mà đám thổ phỉ lại chẳng thể thấy được các cựu binh trốn ở đâu.

Các cựu binh lấy cung tên trên lưng xuống, thông qua các cái lỗ trên tấm bảo vệ, bắn vào tường thành.

Đám thổ phỉ phòng thủ trong tường thành có khoảng hơn bốn mươi người, sau lượt tấn công đầu tiên đã loại bỏ gần một nửa.

Hai mươi tên còn lại co cụm trong góc mà tên không thể bắn tới.

"Cho rằng trốn là ta hết cách sao?"

Thiết Ngưu lạnh lùng hừ một tiếng, để lại ba cựu binh trên chòi canh, những người còn lại trượt xuống, nâng chòi canh gác tiến lên hai trượng.

Nhưng vậy hai góc đều không trốn được nữa.

Cựu binh ở bên dưới không cần lên trên, chỉ để ba cựu binh trên đó bắn chết mười mấy tên thổ phỉ!

Lúc này chỉ còn lại một góc để trốn, nhưng những tên thổ phỉ cũng không dám trốn nữa.

"Đừng đánh nữa, bọn ta đầu hàng!"

Mấy tên thổ phỉ còn lại run rẩy bước ra từ trong góc.

Bọn chúng không chỉ mất đi lợi thế về địa thế, còn không còn gan để đánh tiếp nữa.

Trong đó bao gồm cả tên đứng đầu bị Kim Phi đánh.

Hắn vì bị thương nên đại đương gia để lại coi nhà.

Cứ tưởng sẽ thảnh thơi sống tiếp, ai ngờ đại đương gia vừa mới rời đi không lâu đã có người đánh đến.

Có điều bọn họ chúng dựa vào địa thế tường thành cao, dễ dàng đánh lui đòn tấn công.

Nhưng bây giờ đối phương lấy chòi canh gác ra, bọn chúng mất ưu thế, bị ép vào đường cùng.

"Vứt vũ khí đi, phái người đi xuống mở cửa, những người khác không được cử động!"

Cựu binh hét lên: "Đừng đùa với ta, nếu không ta lập tức giết các ngươi, mở cửa đi!"

"Vâng!"

Tên đứng đầu ngoan ngoãn vứt bỏ vũ khí, ra lệnh cho một tên thổ phỉ mở cửa.

Sau một lúc, cánh cửa dày mở ra.

Trịnh Phương mang theo một nhóm cựu binh xông vào đầu tiên ấn tên thổ phỉ mở cửa xuống đất, sau đó đứng lên tường thành, mấy cựu binh còn lại bắt trói đám thổ phỉ, ngoài ra có vài người nâng cung lên, chiếm điểm công kích có lợi.

Lúc này Kim Phi mới cùng Trương Lương và Khánh Mộ Lam tiến vào.

Tên đứng đầu bị ấn vào tường thành, nhìn thấy Kim Phi, tròng mắt không khỏi co rút :"Tại sao lại là ngươi?"

Đến ban nãy, tên trùm vẫn còn đang buồn bực, không biết người tấn công họ là ai.

Hắn tưởng là binh phủ, hoặc là những tên thổ phỉ khác, chứ chưa từng nghĩ đến là Kim Phi.

Theo như hắn thấy, Kim Phi bây giờ nhất định đã bị đại đương gia giết chết rồi, sao có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng nhẽ Kim Phi muốn đến núi Thiết Quán nhận tội, đầu hàng với đại đương gia?

"Ồ, là người quen nè!"

Kim Phi cười nhìn tên đứng đầu.

"Kim Phi, ta nói cho ngươi biết, đại đương gia mang người đến làng tây Hà rồi, ngươi mau thả ta ra, nếu không sau khi đại đương gia quay lại, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Tên đứng đầu vẫn ôm chút hy vọng, trợn mắt hét lớn.

"Đại đương gia của ngươi không về được đâu".

Kim Phi cười rút một thẻ gỗ quơ trước mắt tên đứng đầu: "Sau này ta sẽ là đại đương gia núi Thiết Quán".

Tên đứng đầu nhìn tấm thẻ gỗ, chút hy vọng cuối cùng trong tim cũng tan biến.

Tròng mắt hắn đảo quanh, quỳ xuống đất.

"Tiểu nhân Thuyên Tử dập đầu trước đại đương gia! Đại đương gia, tiểu nhân biết bảo bối Lưu Giang giấu ở đâu, mong Đại Đương gia cho ta một con đường sống!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK