Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Anh hùng xứng đáng được ban thưởng

Người chưa từng trải qua ngục tù thì không bao giờ có thể tưởng tượng được đám người Hàn Phong đã trải qua những ngày này như thế nào.

Thật ra Hàn Phong đã chuẩn bị tâm lý trước rồi mới tự nguyện đi.

Dù vậy, anh ta vẫn có chút bài xích khi nghĩ về những gì đã trải qua trong những ngày này.

Nhìn xung quanh, thấy những người quen thuộc, Hàn Phong có cảm giác mình đã trốn thoát.

“Tiên sinh, ngài mau đứng dậy đi!”

Hàn Phong vốn muốn đỡ Cửu công chúa trước, nhưng cảm thấy không thích hợp nên đi tới trước mặt Kim Phi, đưa tay đỡ Kim Phi đứng dậy.

Sau đó nói: "Điện hạ, Mộ Lam cô nương, đại đội trưởng, xin các vị đứng dậy hết đi, các vị như thế này ta cảm thấy rất hoảng sợ!"

Lúc này đám người Cửu công mới đứng thẳng dậy.

"Có bị thương không? Các huynh đệ đều trở về rồi sao?"

Kim Phi nhìn dấu ấn trên mặt Hàn Phong, trong lòng hơi áy náy.

Phái Hàn Phong cải trang thành dân chúng xâm nhập vào doanh trại Thổ Phiên chẳng qua là ý tưởng nhất thời khi Kim Phi nhớ lại cuộc tấn công của các tù binh vào doanh trại lúc ở Thanh Thủy Cốc.

Sau đó y gọi Hàn Phong đến bàn bạc xem có khả thi hay không.

Hàn Phong không nói nhiều, ngày hôm sau đã dẫn theo một nhóm thành viên chủ chốt của đội Chung Minh, cải trang thành đoàn đi buôn, cố ý bị kỵ binh bắt giữ.

"Ta chỉ bị trầy xước ngoài da một ít, các huynh đệ…”

Nói đến đây, giọng điệu Hàn Phong trở nên buồn bã: “Ta dẫn theo chín huynh đệ đi vào, có bốn người trong số họ đã chết… Một người trong lúc thám thính tình hình, tới gần nhà bếp quá nên bị đánh chết… Ba người chết trong lúc đoạt trại ngựa…”

Hàn Phong dẫn đi đều là nhân viên nòng cốt của đội Chung Minh, đều là người thông minh, kết quả lại chết bốn người.

Kim Phi nghe vậy cũng cảm thấy rất khó chịu.

Biết rõ lúc này nói cái gì cũng đều không phải, chỉ có thể vỗ vai Hàn Phong, nói: “Nén đau buồn!”

"Vì Đại Khang! Vì Xuyên Thục! Vì thành Tây Xuyên! Các huynh đệ không sợ chết, chỉ sợ không hoàn thành nhiệm vụ, làm chậm trễ đại kế hoạch của điện hạ và tiên sinh!"

Hàn Phong thành thật nói: "Cũng may ta không làm nhục sứ mệnh! Các huynh đệ chết không uổng phí!”

Nghe vậy, Kim Phi không khỏi âm thầm khen ngợi Hàn Phong.

Hoàn cảnh và văn hóa kiếp trước của Đại Khang không khác mấy, đều thích khiêm tốn.

Ví dụ như rất nhiều người đọc sách đều rất khiêm tốn khi có người khác khen.

Nhưng Hàn Phong không cố ý khiêm tốn, nói chuyện rất hùng hồn.

Kim Phi cảm thấy như vậy rất tốt.

Đám người Hàn Phong liều mạng đi nằm vùng, hơn nữa thành công hoàn thành nhiệm vụ, vì sao phải khiêm tốn chứ?

Nói nghiêm túc, đây là đang gạt bỏ công lao của những đồng đội đã hy sinh.

"Các huynh đệ đều là người tốt, đều là anh hùng! Lát nữa đưa danh sách cho ta, tiêu cục sẽ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để tiến hành trợ cấp!"

Kim Phi vỗ vai Hàn Phong, đồng thời nhìn về phía Cửu công chúa: "Điện hạ, người cảm thấy như vậy có được không?"

Người chết không thể sống lại, y chỉ có thể cố gắng hết sức thu xếp ổn thỏa cho gia đình và con cái của đối phương.

Đồng thời cố gắng hết sức để dành cho họ sự đãi ngộ xứng đáng!

Y có thể bỏ tiền ra để hỗ trợ cho người nhà của những người đã hy sinh, nhưng có rất nhiều thứ mà tiền không thể mua được.

Ví dụ, Hoàng gia ban thường.

Cho dù hoàng đế có mở miệng khen ngợi, thực chất cũng không tính ban thưởng, nhưng đối với người nhà của những người đã hi sinh cũng là một niềm vinh dự lớn lao.

Sau này tham gia thi cử đều có thêm phân hạng.

Đôi khi còn có thể bảo vệ tính mạng.

"Tiên sinh nói có lý!"

Cửu công chúa biết Kim Phi đang nhắc nhở cô ấy, vội nói: "Ta sẽ tâu với phụ hoàng, báo cho ông ấy chuyện xảy ra ở đây, để ban cho các anh hùng những phần thưởng xứng đáng!”

"Đa tạ điện hạ! Đa tạ tiên sinh!"

Hàn Phong đứng dậy nói: "Các huynh đệ dưới mặt đất biết cũng sẽ nhắm mắt!"

"Đây là điều các huynh đệ xứng đáng nhận được!”

Kim Phi lại vỗ vai Hàn Phong, quay người lại nói: "Cẩm Nhi, đi gọi hai quân y tới đây chữa trị vết thương cho Lão Hàn và... hai vị anh hùng!"

Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy Chu Du Đạt nên không biết xưng hô như thế nào, nhưng Hàn Phong đã đưa họ đến đây, họ lại ăn mặc như thế này, chắc hẳn họ là bạn đồng hành của anh ta trong trại tù binh.

Gọi anh hùng chắc có lẽ không sai.

"Vâng!" Chu Cẩm đáp lời, xoay người đi xuống núi.

Lúc này Hàn Phong mới nhớ ra anh ta vẫn chưa giới thiệu Chu Du Đạt.

Anh ta nhanh chóng quay lại chỉ vào vợ chồng Chu Du Đạt, nói: “Vị này là Chu tiên sinh và Chu phu nhân, Chu tiên sinh là một nhân tài nổi tiếng ở vùng này, là một người tốt bụng, nếu không phải huynh ấy giúp đỡ, lần này ta không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ được!”

"Hàn tráng sĩ nói quá lời, ta cũng đâu giúp được gì, đều là người của Hàn tráng sĩ giúp đỡ!”

Chu Du Đạt quả nhiên giống Kim Phi, được người khác khen ngợi liền trở nên khiêm tốn.

"Vị này là..."

Hàn Phong theo bản năng muốn giới thiệu Kim Phi, nhưng nghĩ đến sự có mặt của Cửu công chúa, anh ta nhanh chóng nhìn về phía Cửu công chúa nói: “Vị này chính là Vũ Dương công chúa điện hạ!”

Chu Du Đạt cùng với thê tử đi đến trước mặt Cửu công chúa, cẩn thận sửa sang lại quần áo cũ nát, sau đó theo lễ nghi của Đại Khang, trịnh trọng quỳ xuống đất hành lễ với Cửu công chúa.

"Tiên sinh, phu nhân, xin đứng lên!"

Cửu công chúa vốn ưa thích sạch sẽ, lúc này giống như không nhìn thấy vết bẩn trên người Chu Du Đạt, cũng không để ý đến sự khác biệt nam nữ, cúi xuống đỡ vợ chồng Chu Du Đạt đứng dậy.

Thấy quần áo của thê tử Chu Du Đạt không cách nào che được cơ thể nữa, cô ấy còn cởi áo choàng của mình khoác lên người cô ta.

Chu Du Đạt thấy vậy cảm động khóc không thành tiếng.

Khoảng thời gian gần đây, hắn giống như đang sống trong một cơn ác mộng.

Vốn một nhà đang yên lành bỗng chốc bị phá hủy.

Trải nghiệm trong trại tù binh càng giống như đang ở địa ngục.

Cho dù cha mẹ có nhắn nhủ, có tư tưởng của gia tộc chống đỡ, hắn cũng không ít lần nghĩ đến cái chết.

Như vậy một lần và mãi mãi có thể giải thoát hoàn toàn rồi.

Cho nên hắn không chút do dự đồng ý với Hàn Phong, giúp anh ta phối hợp với dân chúng.

Lúc chiếm được trại ngựa, hắn cũng dẫn dân chúng xông ra đầu tiên.

Kết quả là hắn sống sót thoát ra.

Trước khi lên núi, niềm tin giúp Chu Du Đạt sống sót chính là sự nhắn nhủ của cha mẹ.

Thật ra trong lòng hắn muốn mau chóng sinh con nối dõi, sau đó hắn có thể giải thoát.

Nhưng bây giờ suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Công chúa đã đích thân đỡ hắn dậy, còn đưa áo choàng của mình cho thê tử của hắn!

Đây là vinh dự mà hai vị tổ tiên làm huyện lệnh của hắn cũng chưa từng có được.

Hắn muốn sống!

Hắn muốn báo đáp lòng tốt này của Cửu công chúa!

Kim Phi đứng một bên, trong lòng xúc động.

Y biết Cửu công chúa không có ý định lấy lòng người, nhưng lớn lên trong cung, rất nhiều quan niệm đã ăn sâu vào xương tủy.

Những hành động, lời nói theo bản năng đều có thể chiếm được lòng người.

"Chu tiên sinh, không phải ngài luôn muốn gặp tiên sinh của ta sao?”

Hàn Phong kéo lấy cánh tay Kim Phi, cười nói: "Vị này chính là tiên sinh của ta!"

"Bái kiến Chu tiên sinh!"

Kim Phi hành lễ với Chu Du Đạt từ tận đáy lòng: “Cảm ơn tiên sinh đã ra tay giúp đỡ Hàn đại ca!”

"Kim tiên sinh nói quá lời, là Du Đạt nên cảm ơn tiên sinh và Hàn tráng sĩ!”

Chu Du Đạt trả lễ, nói: “Nếu không phải nhờ có tiên sinh và Hàn tráng sĩ, Du Đạt và tiện nội có lẽ vẫn còn chịu khổ trong trại tù binh, cũng không có khả năng có cơ hội tự tay báo thù!”
Chương 472: Chiến lược dự trữ

Có rất nhiều người thời hiện đại cho rằng gọi vợ “tiện nội” là đang sỉ nhục vợ mình.

Thực ra không phải như vậy, từ “tiện” trong tiện nội không phải nói người vợ mà là nói chính người chồng. Đây là cách nói khiêm tốn về địa vị thấp của chồng.

Tiếp đó, Hàn Phong lại giới thiệu thêm mấy người Khánh Mộ Lam và Trương Lương.

Chu Cẩm dẫn theo hai nữ quân y lên núi.

Có rất nhiều bách tính chạy đến dốc Đại Mãng, đội nữ quân y đi theo đoàn cũng bắt đầu bận rộn.

Chu Cẩm vẫn luôn đi bên cạnh Kim Phi. Không phải vì cô ấy lười biếng mà là lo lắng đám Kim Phi bị thương không kịp thời cứu chữa.

Trương Lương biết khi xử lý vết thương cần phải cởi đồ nên lúc Chu Cẩm xuống núi gọi người, Trương Lương đã sai cận vệ của Kim Phi dựng ba cái lều nhỏ ở bên cạnh và trải một tấm vải trên mặt đất để làm phòng chữa bệnh tạm thời.

“Hàn đại ca, huynh vào đi!”

Chu Cẩm đi vào trong lều, ngồi xổm trên mặt đất mở hộp gỗ nhỏ ra, lấy rượu, gạc, kim khâu một cách rất thuần thục.

“Đợi một chút Cẩm Nhi, ta vẫn còn chuyện muốn nói với tiên sinh!” Hàn Phong xua tay nói.

“Bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn chữa thương nữa?” Kim Phi trừng mắt quát.

“Ngựa chiến!” Hàn Phong nhỏ giọng nói.

"Có ý gì?"

Trong đầu Kim Phi hiện lên một suy đoán, ánh mắt y từ từ sáng lên.

Quy mô của thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn càng ngày càng lớn, tình trạng thiếu ngựa cũng ngày càng nhiều.

Bên thương hội vẫn còn đỡ, có la hoặc lừa của bản địa Đại Khang cũng có thể kéo hàng.

Tuy nhiên, có lúc những nhân viên hộ tống cần nhanh chóng chi viện cho trận chiến ở một nơi nào đó hoặc truy đuổi kẻ địch thì những con ngựa của Đại Khang căn bản không làm được.

Sức bật và sức bền đều không bằng ngựa chiến ở Cao Nguyên và Thảo Nguyên.

Thảo Nguyên và Cao Nguyên đều lo lắng Đại Khang phát triển kỵ binh nên đã có mệnh lệnh cấm bán ngựa chiến cho Đại Khang.

Cho dù có người trộm bán lậu thì số lượng cũng rất ít mà giá cả lại vô cùng đắt.

Vì vậy con đường tốt nhất để có được ngựa chiến chính là đoạt chúng thông qua chiến tranh.

Nhưng với sức chiến đấu của quân Đại Khang việc đoạt ngựa chiến còn khó hơn đi buôn lậu.

Số ngựa chiến Kim Phi bắt được ở Thanh Thủy Cốc là số lượng nhiều nhất trong mười năm qua của Đại Khang.

Đáng tiếc đàn ngựa chiến này Khánh Hoài không thể giữ được và đã bị các thế lực ở khắp nơi chia cắt, Kim Phi cũng không còn cách nào khác.

Nhưng bây giờ theo như ý của Hàn Phong thì xem ra anh ta đã có được ngựa chiến.

"Tiên sinh, lúc ta tổ chức bách tính đã tự làm chủ nói với họ rằng lúc khi họ trốn thoát cố gắng dắt một hoặc hai con ngựa chiến Thổ Phiên thì có thể bán cho chúng ta năm lạng bạc một con!”

Hàn Phong nói: "Lúc ta trốn ra được nhìn thấy có rất nhiều bách tính dắt theo ngựa, có lẽ chúng ta sẽ thu được không ít”.

Mục đích ban đầu của anh ta khi lẻn vào trại tù binh là để tổ chức và xúi giục bách tính nổi dậy.

Trại ngựa có lực lượng phòng thủ tương đối yếu nên Hàn Phong mới quyết định nơi phá vòng vây ở bên đó.

Sau đó nghĩ lại, nếu đã đột phá vòng vây từ trại ngựa tại sao lại không để bách tính thuận tay dắt ngựa chiến đi?

Có mấy chục nghìn bách tính bị Đan Châu bắt làm tù binh, cho dù chỉ có một phần ba người dắt ngựa đi cũng có thể cướp sạch trại ngựa của chúng.

Kỵ binh không có ngựa chiến còn được gọi là kỵ binh sao?

Cho dù cuối cùng những ngựa chiến này không rơi vào tay Kim Phi thì đó cũng đã là một cú đả kích lớn đối với Đan Châu.

Cho nên Hàn Phong đã làm như vậy.

Sự thật đã chứng minh, quyết định của anh ta rất sáng suốt.

Đối với bách tính, năm lượng bạc không phải là một số lượng nhỏ.

Vì vậy có rất nhiều bách tính lúc chạy ra đã thuận tay dắt theo ngựa chiến.

Chờ sau khi bách tính đều rời khỏi thì trại ngựa của Đan Châu gần như trống rỗng.

Chín mươi chín phần trăm ngựa chiến đã bị người dân dắt đi.

“Lão Hàn, ngươi làm rất tốt!”

Kim Phi vui vẻ xoa xoa tay.

Y đoán Hàn Phong nói như vậy có lẽ đã có được một đám ngựa chiến, chỉ là không dám nghĩ rằng Hàn Phong lại chơi lớn như vậy.

Đan Châu đã dẫn theo mười nghìn kỵ binh đến Đại Khang, cho dù chỉ thu được một nửa, thậm chí chỉ một phần mười đã có thể giải quyết hoàn toàn tình trạng thiếu ngựa.

“Tiên sinh không trách ta tự làm chủ là được”.

Hàn Phong cười mộc mạc.

“Lần này ngươi lập công lớn, ta thưởng còn không kịp sao lại trách ngươi được?”

Kim Phi hỏi: “Ngươi tập hợp bách tính ở đâu?”

“Ta đã nói với họ sau khi trốn thoát hãy đi đến mương Lão Quát ở phía bắc”. Hàn Phong trả lời.

"Được rồi, ngươi nhanh đi xử lý vết thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta!"

Kim Phi đẩy Hàn Phong vào lều vải.

Sau khi Kim Phi đi ra lều vải đã suy nghĩ một lát rồi đi về phía của Cửu công chúa.

Khánh Hoài đường đường là Hầu gia, sau lưng còn có nhà họ Khánh ủng hộ cũng không giữ nổi ngựa chiến bị tịch thu chứ đừng nói đến chỉ là một Nam tước như y.

Nếu trong tay y có mấy ngàn con ngựa chiến, cuối cùng mang đến không phải là tài phú mà ngược lại có thể là tai họa.

Vì vậy y quyết định hợp tác với Cửu công chúa.

Thực ra Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với Hàn Phong, từ vẻ mặt của hai người cô ấy có thể đoán được họ đang nói chuyện rất quan trọng.

Nhưng xuất phát từ khả năng biết kiềm chế của bản thân cùng với sự tôn trọng Kim Phi, cô ấy đã không tham gia vào.

Nếu Kim Phi không nói với cô ấy, cô ấy cũng không cũng sẽ không hỏi.

Bây giờ Kim Phi đi về phía cô ấy, với sự thông minh của Cửu công chúa đã ngay lập tức đoán được Kim Phi không muốn giấu cô ấy.

Trong lòng tuy khó hiểu nhưng không khỏi có một tia vui mừng thoáng qua, cô ấy chủ động hỏi: “Tiên sinh, có chuyện tốt gì khiến ngài vui như vậy?”

“Quả thực là chuyện tốt, hơn nữa còn là việc cực tốt!”

Kim Phi gọi Cửu công chúa sang một bên và nói chuyện ngựa chiến cho cô ấy.

Ánh mắt của Cửu công chúa càng nghe càng sáng.

Lúc đầu khi biết Kim Phi bắt được một đám ngựa chiến từ trong tay của người Đảng Hạng, Cửu công chúa hy vọng có thể một thành lập một đội kỵ binh.

Nhưng chờ lúc cô ấy nhận được tin tức và hành động một lần nữa, ngựa chiến đã bị các lão già trong triều phân chia xong rồi.

Còn lần này lại khác.

Lần này cô ấy ở Tây Xuyên, là người trước tiên tiếp xúc với ngựa chiến.

“Lần này là ai cũng không thể cướp đi đám ngựa chiến này từ tay ta!”

Hai mắt của Cửu công chúa lóe lên một tia sáng: “Ai dám nhúng tay vào ta sẽ chặt tay của kẻ đó!”

“Khù khụ!” Nghe xong lời này, Kim Phi hơi lúng túng.

Y nói nhiều như vậy, không phải chỉ muốn hợp tác với Cửu công chúa để kiếm một số ngựa chiến thôi sao?

Bây giờ thì hay rồi, ý của Cửu công chúa chỉ sợ không phải như vậy.

“Ơ... ta không nói ngài”.

Cửu công chúa vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi đã biết tính toán của y, mỉm cười nói: “Tiên sinh đã có cống hiến rất lớn cho trận chiến này, hơn nữa đám ngựa chiến này là do thuộc hạ của ngài lấy được, tiên sinh nếu cần, Vũ Dương có thể để cho ngài một nửa... cho ngài 1%!”

Vốn dĩ Cửu công chúa muốn nói một nửa nhưng nghĩ rằng như vậy thì hơi quá nên đổi thành 1%.

Nói xong, còn liếc nhìn Kim Phi với cảm giác chột dạ.

Cô ấy coi trọng Kim Phi, đến gần y, thực ra cũng không thực sự thích Kim Phi, nói cho cùng cũng chỉ vì Đại Khang.

Nếu Kim Phi có yêu cầu khác, Cửu công chúa có thể sẽ nhượng bộ.

Ví dụ như lúc trước ở làng Tây Hà, nếu Kim Phi muốn cô ấy phục vụ, Cửu công chúa có lẽ sẽ đồng ý.

Nhưng ngựa chiến thì không được.

Bởi vì ngựa chiến rất quan trọng đối với Đại Khang.

Mười nghìn con ngựa chiến đủ để thành lập mấy đội kỵ binh.

Nếu được sử dụng đúng cách, nói không chừng lại có thể thay đổi tình hình hiện tại của Đại Khang.

Cửu công chúa phải nắm loại vật tư mang tính chiến lược như vậy trong tay mình.
Chương 473: Muốn mượn tiền của tiên sinh

“1%…”

Kim Phi hơi thất vọng.

Nhưng ngay sau đó cảm thấy thoải mái.

Dù một phần có hơn ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

Ít nhất có thể giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt của tiêu cục.

Sau khi suy nghĩ, gật đầu nói: “Được!”

Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy lo lắng Kim Phi sẽ tức giận.

Nếu vì chuyện này mà để lại khoảng cách trong lòng hai người, thì thật đáng tiếc.

“Điện hạ, chậm trễ sợ sẽ phát sinh biến cố, Lão Hàn từng nói với người dân, bảo bọn họ sau khi dắt ngựa ra ngoài sẽ tập hợp tại mương Lão Quát ở phía Bắc, ta nghĩ chúng ta có thể hành động rồi”.

Kim Phi nói: “Lần này dân chúng bị doạ sợ, ngộ nhỡ bọn họ không đợi được người, dắt ngựa rời đi, muốn tìm từng người sẽ tốn rất nhiều công sức!”

“Tiên sinh nói có lý!”

Cửu công chúa gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước, lại quay về.

Cô ấy lúng túng xoa mũi, khẽ nói: “Vũ Dương có việc, muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ..”.

Kim Phi sửng sốt trong giây lát, lập tức đoán được là chuyện gì.

Nhưng hiếm khi thấy Cửu công chúa hành động như một cô bé như vậy, trong lòng Kim Phi nổi lên ý trêu đùa, cố ý hỏi: “Mời điện hạ nói!”

“Chính là... là…”

Cửu công chúa do dự mấy lần, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Vũ Dương muốn mượn tiên sinh một ít tiền, có được không?”

Công chúa có thái ấp, thân là hoàng nữ, nên mọi thuế má trong thái ấp, đều thuộc về cô ấy, không giống Khánh Hoài, phải nộp một nửa.

Chỉ là Cửu công chúa không nỡ bóc lột người trong thái ấp, tiền bạc tích góp cũng không có bao nhiêu, hơn nữa vì mua Hắc Đao ở kinh thành, cô ấy đã đưa hết cho Lạc Lan.

Khi đến Thổ Phiên hoà hiếu kết giao, hoàng đế sợ con gái mình bị coi thường, nên đã đưa cho một lô vàng làm của hồi môn.

Cửu công chúa sinh ra trong hoàng gia, không có khái niệm với tiền bạc.

Khi đến làng Tây Hà, bị đống đồ chơi lung tung do Kim Phi phát minh làm hoa mắt, cảm thấy dùng Hắc Đao, gương, viên pha lê và các loại đồ chơi tốt hơn vàng bạc rất nhiều, nên đã để vàng bạc ở làng Tây Hà, mang theo một đống đồ chơi đến Tây Xuyên.

Bây giờ phải mua ngựa chiến từ người dân, cô ấy mới nhận ra, bản thân không có tiền...

Cô ấy cũng không thể dùng Hắc Đao, gương, viên pha lê để đổi ngựa với người dân được.

Trong mắt quý tộc gương và viên pha lê là báu vật, nhưng với người dân mà nói chúng chẳng có tác dụng gì cả.

Hơn nữa dù người dân đồng ý, thì có thể đổi được bao nhiêu con ngựa chứ?

Kim Phi thấy hai tay Thấm Nhi đã nắm chặt, không dám tìm đường chết nữa, nhịn cười hỏi: “Không biết điện hạ muốn mượn bao nhiêu?”

“Năm mươi... năm mươi ngàn lượng, được không?”

Cửu công chúa lộ ra vẻ xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy mượn tiền người khác, hơi không kịp thích ứng.

“Năm mươi ngàn lượng?”

Kim Phi hoàn toàn không nói nên lời.

Hàn Phong hứa với người dân mỗi con ngựa chiến 5 lạng bạc, Đan Châu mang theo tổng cộng 10.000 kỵ binh, cho dù người dân có lấy hết ngựa chiến trong doanh trại, thì tổng cộng cũng chỉ có năm mươi ngàn lượng bạc.

Cửu công chúa hào hứng đi thu ngựa, nhưng không có tiền trong tay.

Trên thực tế, Cửu công chúa dù nghèo đến đâu cũng không đến mỗi một ít tiền cũng không có.

Chẳng qua vì lý do an toàn, nên mượn nhiều một chút.

Dù sao cũng phải mở miệng, mượn bốn mươi ngàn lượng với năm mươi ngàn lượng có khác gì nhau đâu?

Cửu công chúa thấy Kim Phi không đồng ý ngay, vội vàng hứa: “Tiên sinh yên tâm, Vũ Dương có thể dùng tiền thuế thái ấp làm vật đảm bảo, tuyệt đối không ăn quỵt!”

“Điện hạ, ý ta không phải vậy, cũng không cần lấy cái gì ra bảo đảm”.

Kim Phi vội vàng xua tay, tùy tiện đưa ra lý do: “Người dân chỉ nhận tiền mặt thôi, ta đang nghĩ xem mình có mang đủ tiền mặt không”.

“Đủ chứ?” Cửu công chúa cũng ý thức được đây là một vấn đề lớn.

“Đủ thì đủ, nhưng ta chỉ có ngân phiếu”.

Kim Phi hơi ê răng trả lời.

Y chỉ kiếm cớ để đối phó với Cửu công chúa mà thôi.

Nói xong mới nghĩ lại, chỉ vì phấn khích, mà hình như đã bỏ qua vấn đề này.

Kỳ thực trong tay y có mấy mươi ngàn lạng bạc, nhưng nếu muốn mua ngựa của người dân, nhất định phải trả tiền mặt.

Hơn nữa, một người dân có thể dắt nhiều nhất hai ba con ngựa, giữ hơn mười lạng bạc, cho dù có đưa cho họ một thỏi bạc lớn một trăm lượng thì họ cũng không đổi được.

Vì vậy, không chỉ cần tiền mặt mà còn cần một số lượng lớn thỏi bạc nhỏ.

Ai lại mang mấy chục ngàn lượng bạc vụn ra cửa?

Chí ít Kim Phi sẽ không làm vậy.

“Vậy làm sao bây giờ? Cửu công chúa sốt sắng.

“Đừng nóng vội, chỉ cần cố gắng suy nghĩ, biện pháp sẽ nhiều hơn khó khăn!”

Kim Phi vừa đi vừa lẩm bẩm những lời tự động viên từ đời trước, đầu óc chuyển động, nghĩ biện pháp đối phó.

Trong kho làng Tây Hà có rất nhiều tiền mặt và đồng xu, nhưng bây giờ cử người về lấy, chắc chắn không kịp.

Thương hội Kim Xuyên cũng có trú điểm ở Tây Xuyên, nhưng chắc chắn không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.

Phải làm gì đây?

“Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, quân Khánh Nguyên có lẽ đã đánh hạ cửa thành Đông”. Cửu công chúa đề nghị: “Tiên sinh, chi bằng chúng ta tìm Hâm Nghiêu ca ca giúp đỡ?”

“Gã có thể một lần lấy ra nhiều bạc vụn như vậy sao?” Kim Phi hỏi.

Làm Tri phủ “thanh liêm” ba năm cũng có được một trăm ngàn lượng.

Với bầu không khí quan trường hiện nay của Đại Khang, cho dù châu mục Khánh Hâm Nghiêu có liêm khiết đến đâu, Kim Phi tin rằng gã cũng có thể dễ dàng lấy ra mấy mươi ngàn lượng bạc.

Mấu chốt của vấn đề là số bạc vụn.

“Ta cũng không biết”. Cửu công chúa lắc đầu: “Hay là ta gọi Mộ Lam tỷ tỷ đến hỏi xem thế nào nhé?”

“Vậy thì hỏi thử đi”.

Tạm thời Kim Phi không nghĩ ra được giải pháp tốt nào, chỉ có thể đặt hy vọng vào Khánh Hâm Nghiêu.

Cửu công chúa bảo Thấm Nhi gọi Khánh Mộ Lam đến, hỏi: “Mộ Lam tỷ tỷ, Hâm Nghiêu ca ca có thể lấy ra năm mươi ngàn lượng bạc không?”

“Có thể!” Khánh Mộ Lam không chút do dự gật đầu: “Vũ Dương, muội cần tiền sao?”

“Đúng vậy”. Cửu công chúa gật đầu: “Ta không muốn thỏi bạc lớn một trăm lượng, chỉ cần thỏi bạc nhỏ năm lượng, Hâm Nghiêu ca ca có không?”

"Thỏi bạc nhỏ hả?" Khánh Mộ Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì không có, ta từng đến nhà kho xem rồi, tất cả đều là thỏi bạc lớn và thỏi vàng, không có thỏi bạc nhỏ nào cả”.

Kim Phi và Cửu công chúa đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Khánh Mộ Lam không cần phải lừa gạt bọn họ, nếu đã nói không có, thì chắc chắn không có.

Thật ra chuyện này cũng bình thường.

Ngoại trừ những người như Kim Phi cần chuẩn bị tiền mặt để trả lương cho công nhân thì ai lại tích trữ nhiều bạc vụn như thế làm gì?

Có tiền chắc chắn toàn là ngân phiếu và vàng.

"Vũ Dương, muội cần nhiều bạc nhỏ như vậy làm gì?"

Khánh Mộ Lam nhận ra sắc mặt hai người không đúng, tò mò hỏi.

“Chuyện này sau này ta sẽ giải thích với tỷ”. Cửu công chúa hỏi tiếp: “Hâm Nghiêu ca ca có thể góp được nhiều bạc vụn không?”

“Phủ Tây Xuyên lớn như vậy, chắc chắn có thể góp được, nhưng chắc phải mất mấy ngày”. Khánh Mộ Lam nói.

“Không kịp rồi”. Cửu công chúa không thể giữ bình tĩnh được nữa, nói: “Người dân vừa mới trốn khỏi trại tù binh, không thể đợi lâu như vậy được, không chừng bây giờ đã có người giết ngựa chiến để ăn thịt”.

Nghĩ đến ngựa chiến quý hiếm bị người dân giết thịt, Cửu công chúa cảm thấy tim mình rỉ máu.

Nhưng khi Kim Phi nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, y đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

"Điện hạ, ta có cách rồi!"
Chương 474: Suy nghĩ lại

“Cách gì thế?”

Cửu công chúa vội hỏi.

“Điện hạ, thật ra chúng ta đã nghĩ sai rồi”. Kim Phi nói: “Bây giờ bạc không phải thứ mà dân chúng thiếu, họ thiếu lương thực và vải vóc!”

“Đúng rồi. Lúc dân chúng bị bắt đi, chắc chắn trong nhà cũng bị kỵ binh cướp sạch”.

Cửu công chúa nhanh chóng hiểu ra ý của Kim Phi: “Chúng ta có thể đổi lương thực và vải với họ để lấy ngựa!”

Tối hôm đó, Kim Phi cùng với Cửu công chúa bố trí ba đội quân tấn công vào nơi chiến lược hiểm yếu.

Quân An Hưng tới từ Miên Châu và quân Trường Tín cùng đến tiếp viện, phụ trách tấn công núi Bảo Nhi.

Quân Khánh Nguyên tấn công cửa thành Đông.

Cả quân Trường Tín và Khánh Nguyên đều đã từng ra trận đi tiêu diệt thổ phỉ ở Quảng Nguyên, được Khánh Mộ Lam và Trương Lương huấn luyện lâu, tuy sức chiến đấu có thể thua nhân viên hộ tống nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với những cựu binh bình thường.

Hơn nữa họ còn được trang bị cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, quân số còn gấp mấy lần quân địch.

Nếu đánh trận này mà không thắng được, Cửu công chúa chém đầu họ cũng không oan.

Nhưng núi Bảo Nhi cách thành mấy dặm về phía Bắc, ngay cả khi quân Trường Tín chiếm được nơi này thì cửa thành Tây và thành Bắc vẫn nằm trong tay Đan Châu.

Dân chúng chủ yếu tụ tập ở khe núi phía Bắc của thành, nên muốn vào được thành thì chỉ có thể đi vào từ cửa Đông hoặc cửa Nam.

Cửa thành Nam ở phía ngược lại thì không nói làm gì. Dù có đi cửa thành Đông thì cũng phải đi vòng qua phía Bắc của núi Bảo Nhi mới an toàn.

Mà một lần đi như vậy phải đi mấy chục dặm đường núi.

Ngay cả những thợ săn cơ thể khỏe mạnh cường tráng, quen thuộc với đường núi thì mấy chục dặm đường núi cũng phải đi tới một ngày.

Chưa kể đây toàn là một đám người già yếu, bệnh tật mới trốn ra khỏi trại tù binh xong.

Tình trạng bọn họ thế nào, nhìn Hàn Phong và vợ chồng Chu Du Đạt là biết.

Bấy giờ đang cuối thu, bên ngoài chắc hẳn đang rất lạnh.

Đói thì còn có thể giết ngựa chiến để lót dạ. Nhưng cái lạnh thì phải làm sao?

Vậy nên thay vì cho bạc, không bằng đưa luôn lương thực và quần áo cho họ.

“Nhưng chúng ta đi đâu để gom ra từng ấy lương thực và vải vóc trong thời gian ngắn như này?” Cửu công chúa hỏi.

“Không cần, ta đã có rồi!” Kim Phi cười nói.

Trước đây thương hội Kim Xuyên luôn đi theo con đường cao cấp.

Nhưng làng Tây Hà không ngừng phát triển, ngày càng nhiều loại sản phẩm ra đời.

Cả Hắc Đao và châu Thủy Ngọc nhắm vào kiểu khách hàng là quý tộc giàu có.

Xà phòng thơm lại nhắm vào tầng lớp trung lưu như thương nhân và thanh lâu.

Còn vải vóc và các đồ loại đồ sắt bình thường thì lại nhắm vào dân chúng.

Ở biên giới Quảng Nguyên còn có muối ăn.

Kể từ khi máy dệt được cải tiến, hiệu suất làm việc của xưởng dệt làng Tây Hà tăng lên rất nhiều.

Với tư cách là trưởng xưởng, gần đây Đường Đông Đông ngày càng tự tin.

Trước đây, trong mắt cô ấy, nhà họ Chu ở Quảng Nguyên là nơi không thể leo lên được, giờ đây lại bị cô ấy không coi ra gì.

Nếu Đường Đông Đông thích thì có thể đuổi họ ra khỏi Quảng Nguyên bất cứ lúc nào.

Nhưng đó lại là một cô gái đầy tham vọng.

Địa vị tăng lên, tầm nhìn cũng theo đó mà rộng ra.

Hơn nữa, Kim Phi còn đảm bảo với cô ấy rằng máy dệt vải này còn có thể lan rộng ra hơn. Mục tiêu của Đường Đông Đông giờ đây không chỉ ở nhà họ Chu hay ở Quảng Nguyên nữa.

Mà là rộng ra toàn bộ Xuyên Thục, thậm chí là cả Đai Khang.

Cho nên trước mắt cô ấy sẽ không làm khó dễ với nhà họ Chu, mà vẫn duy trì phân phát lượng hàng như trước, âm thầm tích lũy lực lượng.

Không ra tay thì thôi, một khi đã hành động, cố ấy sẽ cố hết sức để thâu tóm thị trường.

Thành Tây Xuyên này cũng được coi như là thủ phủ của Xuyên Thục, cũng là một trong những chiến trường trọng yếu trên bản đồ chiến lược của cô ấy.

Thương hội Kim Xuyên tới thành Tây Xuyên, việc đầu tiên phải làm không phải là tìm cửa tiệm, mà là tìm một kho hàng thích hợp.

Sau đó họ phải không ngừng tích trữ vải vóc.

Mặc dù Kim Phi không biết đã tích trữ được cụ thể bao nhiêu, nhưng số lượng chắc chắn là không ít.

Nếu bây giờ tung những tấm vải này ra ngoài, có thể sẽ khiến mục tiêu của Đường Đông Đông bị bại lộ, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô ấy, nhưng vì ngựa chiến, Kim Phi sẽ không bận tâm quá nhiều vì chuyện này.

Cùng lắm thì cẩn thận một chút, trở về rồi thì thái độ nhận sai thành khẩn một chút, cứ mặc người ta đánh chửi là được.

Cửu công chúa nghe Kim Phi giải thích xong thì cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi.

Cô ấy khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy lương thực thì sao?”

“Ta biết cái này!” Khánh Mộ Lam chen vào nói: “Vũ Dương, muội quên rồi à? Vì lo rằng mùa đông sẽ xảy ra nạn đói nên tiên sinh đã tích trữ lương thực, từ Nam Sung chạy dọc theo con đường này tới Tây Xuyên, mỗi một huyện phủ cũng xây dựng kho lương thực.

“Vựa lúa ở thành Tây Xuyên là lớn nhất. Tiên sinh, hay là cứ để ta bảo ca ca ta làm cho?”

Nghe Khánh Mộ Lam nói thế, Cửu công chúa thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng xử lý xong việc ngựa chiến rồi.

Sau đó lại nghĩ tới vấn đề vận chuyển, cô ấy cau mày nói: “Tiên sinh, lương thực và vải vóc cần dùng cũng không ít. Hiện tại cửa thành Bắc vẫn trong tay Đan Châu, liệu có đủ thời gian không?”

“Vậy nên chúng ta mới phải chiếm được cửa thành Bắc!”

Kim Phi nhìn chằm chằm dưới chân núi, trong đôi mắt lóe lên một chút bi thương: “Không chỉ vì ngựa chiến, mà còn vì dân chúng nữa!”

Trước đây, y chưa từng nghĩ tới vấn đề dân chúng sẽ bị bắt đi như thế này. Nhưng sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tâm trạng của y lại thay đổi.

Dân chúng thì có tội tình gì?

Nhà tan cửa nát, lại còn phải sống trong trại tù binh không khác gì địa ngục, còn dùng chút sức lực cuối cùng liều mạng đoạt lấy trại ngựa.

Mặc dù đa số dân chúng làm vậy vì bản năng sinh tồn, không phải vì muốn giúp đỡ.

Nhưng Kim Phi thật sự không nỡ nhìn họ chết rét nơi núi rừng hoang dã này.

Không phải là Đức Mẹ, y chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có lòng trắc ẩn.

Dân chúng thì nhà mất, đến cả bộ quần áo để mặc cũng không có. Vậy mà vừa rồi, y còn có ý định lợi dụng mọi người, còn muốn đổi lấy ngựa chiến trong tay họ với cái giá thấp nhất…

Nhớ tới vừa nãy bản thân cười đắc ý ở trong lòng, còn suýt bật cười, Kim Phi cảm thấy trên mặt nóng bừng lên.

Tại sao y lại trở thành người như thế này?

Kim Phi tự hỏi trong lòng.

Lúc mới tới Đại Khang, mục tiêu của y chỉ đơn giản là sống sót.

Còn bây giờ y sống rất tốt, việc gì phải tham lam vô độ như vậy, muốn được nhiều hơn nữa?

Được đi theo Cửu công chúa, một số quyết định của y có thể cứu lấy vô số dân chúng. Vậy tại sao không làm?

Nếu người bị bắt vào trại tù binh là Quan Hạ Nhi, nếu như người phải chịu đói chịu rét nơi núi hoang này là Đường Tiểu Bắc, thế thì phải làm sao?

Nếu như lúc ấy có người có thể cứu được họ, nhưng vẫn dừng lại toan tính lợi ích riêng, vậy y sẽ nghĩ gì?

Chắc chắn là muốn giết kẻ đó, đúng không?

“Tiên sinh… Tiên sinh…” Khánh Mộ Lam quơ quơ tay trước mặt Kim Phi, hỏi: “Ngài đang nghĩ gì vậy?”

“À, không có gì”. Kim Phi hoàn hồn lại, hỏi: “Sao thế?”

“Không phải ngài vừa nói muốn đánh vào cửa thành Bắc sao?” Khánh Mộ Lam hỏi: “Lỡ như Đan Châu phái người cản trở chúng ta thì sao?”

“Vậy thì đánh tiếp!” Đôi mắt Kim Phi lóe lên sự lạnh lùng.

Y không muốn phái người tấn công doanh trại Thổ Phiên, bởi vì ngoài kia còn có quân tiếp viện của chúng.

Một đợt tấn công mạnh như vậy, thương vong chắc chắn sẽ rất thảm.

Nhưng nếu Đan Châu muốn ngăn y đi tấn công cửa thành Bắc, gã nhất định phải rời khỏi doanh trại.

Hiện tại gã không có kỵ binh, phải giải quyết mọi thứ ngay lập tức, nhân viên hộ tống không sợ!

Không được phép sợ!

“Tiên sinh, ngài đã nghĩ ra chưa?” Cửu công chúa hỏi: “Nếu như không chắc chắn lắm thì chúng ta có thể đợi thêm một chút nữa. Cùng lắm là hai ngày, khi đó quân tiếp viện của Giản Châu và Toại Châu sẽ tới đây kịp”.

“Chúng ta có thể chờ được, nhưng dân chúng thì không chờ được!” Giọng nói của Kim Phi cực kỳ kiên quyết: “Phải nhanh chóng chiếm được cửa thành Bắc!”

“Vậy tiên sinh định phái ai làm tiên phong?” Cửu công chúa hỏi.

Xuất phát từ lòng hổ thẹn ban nãy, Kim Phi không do dự mà nói: “Đích thân ta sẽ dẫn một đội nhân viên hộ tống đi!”
Chương 475: Năm trăm người là đủ

“Tiên sinh tự đi hả?”

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều bị hoảng sợ, đồng thanh hô: “Không thể được!”

“Tại sao không thể?” Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh, ngài từng nói với ta, việc chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp làm, ưu thế lớn nhất của ngài ở ngồi ở phía sau, chứ không phải tự ra trận đánh đấm!”

Cửu công chúa nói trước.

“Ngài đã nói lời này, hơn nữa còn không chỉ một lần”, Khánh Mộ Lam nói theo: “Tiên sinh đừng trách ta nói chuyện khó nghe, nếu ngài đi thật, chính là kẻ gây rối thôi, nhân viên hộ tống còn phải lo lắng bảo vệ ngài”.

“Ta…”

Kim Phi bị hai người nói cho nghẹn họng không phản bác được.

Y hiểu, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam nói đúng.

Với sức chiến đấu của y, đi ra trận đúng là thêm loạn.

Y hiểu đạo lí này.

Nhưng y không phải thánh, cũng có cảm xúc.

Có đôi khi sẽ bị cảm xúc chi phối.

Nhưng Kim Phi có một ưu điểm, là có thể nghe theo ý kiến của người khác.

Cho dù bị Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam phản bác hơi mất mặt, nhưng y vẫn có thể khiêm tốn tiếp thu.

Hơn nữa còn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của bản thân.

“Thật xin lỗi, là ta xúc động rồi!”

“Tiên sinh cũng lo lắng cho người dân thôi, có thể hiểu được”.

Cửu công chúa thấu hiểu: “Vậy tiên sinh muốn cho ai đi?”

Lần này Kim Phi không vội trả lời, suy nghĩ một lúc mới nói: “Để Lương ca dẫn đội nhân viên hộ tống đi đi!”

Đội nhân viên hộ tống có áo giáp, sức chiến đấu cũng được kiểm tra nhiều lần, đáng để tin cậy nhất.

Trương Lương biết chỉ huy, hơn nữa còn có uy tín rất cao với nhân viên hộ tống, để anh ta dẫn đội cũng thích hợp nhất.

Kim Phi thấy Cửu công chúa gật đầu, lập tức mở miệng gọi Trương Lương tới đây.

Y nói kế hoạch của mình một lần, sau đó hỏi: “Lương ca cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy không có vấn đề gì!” Trương Lương đáp.

“Điện hạ còn muốn bổ sung gì không?” Kim Phi lại nhìn về phía Cửu công chúa: “Nếu như không có, ta sẽ để Lương ca hành động”.

“Đan Châu phái hai ngàn người tới bảo vệ cửa thành Bắc, thêm cả nhân viên hộ tống mới tới một ngàn người”, Cửu công chúa nói: “Ta và mọi người đi đến tiểu đoàn Thiết Hổ, bảo bọn họ phối hợp với tiên sinh, cần dùng bao nhiêu người, mọi người cứ chọn thoải mái”.

Kim Phi không nói gì, nhìn về phía Trương Lương.

“Không cần”, Trương Lương lắc đầu: “Nhân viên hộ tống đã dùng không hết, không cần đến tiểu đoàn Thiết Hổ chọn người”.

Khánh Mộ Lam nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Lương ca chuẩn bị dẫn theo bao nhiêu người đi?”

“Không cần nhiều quá, 300 binh mang giáp nặng thêm hai trăm binh lính nữ là đủ rồi”. Trương Lương đáp.

“Tàm tạm”. Kim Phi gật đầu theo.

“Chỉ dẫn theo 500 người ư?” Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi và Trương Lương như kẻ điên: “Trước tiên không nói tới chuyện Đan Châu có phái người ra khỏi doanh trại ngăn cản hay không, chỉ riêng người trấn thủ ở cửa thành Bắc đã có tới hai ngàn, tiên sinh, mọi người chắc chắn chỉ dẫn theo 500 người là đủ chứ?”

Cửu công chúa cũng khẽ nhíu mày.

500 đánh với 2000, đối phương còn chiếm ưu thế về địa hình.

Cô ấy không biết vì sao Kim Phi và Trương Lương lại quyết định như vậy.

“Tiên sinh từng nói, binh cần chất lượng hơn số lượng”. Trương Lương giải thích nói: “300 binh lính mang giáp nặng xếp thành trận tam giác, không gian bên trong đủ chứa 200 binh lính nữ, nhiều người hơn nữa thì ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của trận pháp”.

“Mang nhiều bom chớp sáng một chút, bọn họ không ngăn được ta, 500 nhân viên hộ tống cũng đủ phá vòng vây rồi!”

Trương Lương tỏ vẻ cực kì tự tin: “Đột nhiên có thêm người ngoài, ngược lại chúng ta không phát huy khả năng được”.

Lúc này Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam mới tỏ vẻ bừng tỉnh.

Trận pháp này cũng từng được kiểm tra, coi binh nam mặc giáp nặng đứng ở tầng ngoài như lá chắn thịt để chém giết, binh nữ ở bên trong sẽ lén bắn tên, đúng là lực sát thương rất lớn.

Cũng có thể phát huy ưu thế của giáp nặng và cung nỏ lên mức lớn nhất.

“Tiên sinh, ta đưa hết giáp nặng đi rồi, nhỡ Đan Châu đánh tới dốc Đại Mãng thì phải làm sao?” Ngược lại Trương Lương còn lo lắng cho Kim Phi.

“Cái này huynh không cần lo!” Kim Phi nói: “Có bọn người Đại Lưu ở đây, cho dù xảy ra tình huống gì, ta cũng có thể bảo đảm an toàn cho mình và điện hạ”.

Dù Trương Lương không biết sự tự tin của Kim Phi tới từ đâu, nhưng anh ta biết Kim Phi chưa bao giờ mạnh miệng trong những chuyện này.

Anh ta không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ gật đầu với ba người, xoay người rời đi.

“Tiên sinh, không cần tiểu đoàn Thiết Hổ đi cùng thật à?” Cửu công chúa vẫn hơi lo lắng.

“Không cần”, Kim Phi nói: “Hơn nữa ta còn sắp xếp cho tiểu đoàn Thiết Hổ làm chuyện khác”.

“Sắp xếp cái gì?”

“Cho dù Lương ca có đánh hạ được cửa thành Bắc, có lẽ cũng phải tới lúc trời sáng, cộng với quét dọn bố trí chiến trường, thêm nửa ngày nữa, người dân vẫn đang chờ ở mương Lão Quát, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy”.

Kim Phi nói: “Ta chuẩn bị để tiểu đoàn Thiết Hổ áp tải một loạt quân lương qua đó trước, một là có thể trấn an người dân, hai là cũng có thể bảo vệ mương Lão Quát, tránh để Đan Chân phái người tới cướp đoạt”.

Bây giờ chuyện Cửu công chúa quan tâm nhất là ngựa chiến, nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Tiên sinh nói có lí, người dân ở trong trại tù binh bị đói nhiều ngày, trong thời gian ngắn nghĩ đến bạc thì còn có thể nhịn được, không giết ngựa cho đỡ đói, nhưng nếu lâu dài, vậy thì khó nói”.

Thật ra bây giờ trọng điểm chú ý của Kim Phi không còn là ngựa chiến, mà là người dân.

Nhưng y không giải thích gì với Cửu công chúa, chỉ gật đầu theo.

Đói khát là một sức mạnh cực kì đáng sợ, người đói đến tận cùng, sẽ mất lí trí.

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, quân Đảng Hạng bị Kim Phi vây khốn, số lượng ngựa chiến còn nhiều hơn cả Đan Châu.

Nhưng cuối cùng Khánh Hoài lại không lấy được bao nhiêu cả.

Nguyên nhân chủ yếu là vì đa số ngựa chiến đều bị binh lính Đảng Hạng đói khát ăn mất.

Với kị binh mà nói, ngựa chiến chính là đồng bọn.

Kị binh đói bụng còn như vậy, huống chi là người dân bình thường?

Cho nên sự lo lắng của Cửu công chúa cũng không phải là không có lí.

Dưới sự thúc đẩy của Cửu công chúa, toàn bộ doanh trại nhanh chóng hành động.

Chẳng mấy chốc, 800 binh lính xách túi, đi ra khỏi dốc Đại Mãng.

Số lương thực mà Kim Phi và Cửu công chúa mang tới, có ba phần đều ở trên lưng họ.

Cho dù mương Lão Quát có mấy vạn binh lính, tiết kiệm một tí cũng đủ ăn mấy ngày rồi.

Thời gian này cũng đủ cho Kim Phi tới chỗ khác gom góp lương thực.

Khi binh lính cõng lương thực đi, bên phía Trương Lương cũng dẫn dắt đội quân giáp đen.

Còn tiểu đoàn Thiết Hổ vốn đã tập trung ở khu đất trống dưới sườn núi, hoàn toàn không cần chuẩn bị gì.

Đợi Mạnh Thiên Hải sắp xếp cho những người khác thay đổi trận địa, Trần Phượng Chí đưa thẳng quân đội cõng lương thực tới hội họp.

Theo một tiếng ra lệnh của Kim Phi, quân đội giáp đen, tiểu đoàn Thiết Hổ, binh lính cõng lương thực, đồng thời xuất phát tới hướng Bắc!



Doanh trại Thổ Phiên, người phụ trách theo dõi phát hiện tình hình này, đi báo cáo cho Đan Châu trước.

“Tướng quân, người Đại Khang xuất phát tới hướng Bắc!”

“Bọn họ dám rời khỏi dốc Đại Mãng ư?”

Trên mặt Đan Châu và Vu Triết đều lộ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ là những người nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, hiểu rõ Kim Phi cho tiểu đội Thiết Hổ xuống núi là vì sợ hãi, nhưng sẽ không dám thật sự rời khỏi doanh trại quá xa.

Chỉ là bọn họ lại tính sai lần nữa rồi.

Hai người liếc nhau, lần lượt chạy ra khỏi lều, bước lên tháp quan sát.

Dưới dốc Đại Mãng, một đội ngũ rước đuốc thật dài, đang nhanh chóng di chuyển về hướng bắc.

“Tiên sinh, ngài nghĩ bọn họ sẽ đi đến chỗ nào của hướng Bắc?” Đan Châu nhíu mày hỏi.

“Với số người này, có thể là đi tiếp viện cho núi Bảo Nhi, cũng có khả năng là cướp đoạt cửa thành Bắc!”

Vu Triết suy nghĩ một chút, nói: “Ta cho rằng, khả năng đi cướp cửa thành Bắc sẽ cao hơn!”

“Vậy chúng ta có cho quân ra ngăn cản không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK