Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256: Áo mưa

Nhiệm vụ lần này của lính trinh sát chỉ là quan sát tốc độ bay của Hải Đông Thanh, không cần đến quá gần đại doanh của Tần vương, vì vậy không có xuất hiện thương vong thậm chí thám báo của Tần vương cũng không phát hiện ra bọn họ.

Vì để bảo đảm tính chuẩn xác của số liệu, Kim Phi bảo Hầu Tử phái ra tổng cộng ba nhóm người, ghi chép lại ba phần số liệu, thông qua so sánh những số liệu này, Kim Phi đại khái đoán được các số liệu bay trong các trạng thái của Hải Đông Thanh.

Sau đó Kim Phi lại dựa vào những số liệu này bắt đầu tiến hành huấn luyện phi công.

Bên ngoài kênh Hoàng Đồng mười mấy dặm, quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cũng hoàn thành tập kết, liên tục chiếm được năm sáu cái thung lũng lớn nhỏ.

Bọn họ không có hầm mỏ để ở nên chỉ có thể ở trong lều trại.

Các loại lều trại khác nhau trải dọc theo mười mấy dặm ở giữa khe núi.

Thung lũng có hướng Nam Bắc, bây giờ đang là gió Bắc nên khe núi có hướng Nam Bắc chính là nơi đón gió, cảm giác ở đó nghĩ thôi cũng hiểu, ngón tay của một số binh lính của Đảng Hạng cũng đã lạnh cóng.

Đây không phải là một tính từ mà là sự thật đã xảy ra.

Đa số binh lính của Đảng Hạng đều không có bao tay, ở trong hoàn cảnh âm ba, bốn độ nếu như có thể trốn trong lều còn đỡ hơn chút nhưng hai quân đang đánh trận cũng không thể để tất cả mọi người đều trốn ở trong lều chứ? Cũng phải có người ở đó canh gác.

Những binh lính Đảng Hạng ở đó canh gác chịu gió lạnh, trong tay còn cầm theo vũ khí như cây giáo, khi vừa mới bắt đầu ngón tay còn lạnh đến đau nhưng sau đó đã tê cóng rồi.

Đợi đến khi thay ca trở về lại lều thì dây thần kinh ở đầu ngón tay có thể đã hoàn toàn lạnh cóng.

Với điều kiện trị liệu quân chinh chiến phía Nam ở Đảng Hạng gặp phải tình huống như này chỉ có thể cắt bỏ đi ngón tay bị lạnh cóng, nếu không sau khi viêm nhiễm có thể cả bàn tay đều không giữ được.

Theo thời gian trôi qua, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng hón, sĩ khí cũng bị chịu một số ảnh hưởng.

Sau đó có rất nhiều sĩ quan các cấp đều không chịu nổi chỉ có thể phản ánh lên từng cấp phía trên, có đến khi phản ánh đến chỗ của phó tướng.

Phó tướng cũng không có cách, chỉ đành đi tìm Lý Lăng Duệ.

“Vương gia, khi nào chúng ta mới tấn công quân Thục?”

Phó tướng khóc lóc nói: “Trời quá lạnh rồi cứ tiếp tục như vậy, còn chưa khai chiến thì huynh đệ của chúng ta lại phải chịu lạnh tiếp! Thời gian dài rồi, lòng quân cũng không vững...”

“Không chết cóng thì đợi đó cho bổn vương!” Lý Lăng Duệ lạnh lùng quát: “Truyền lệnh xuống, ai còn dám nhiễu loạn lòng quân thì giết không tha!”

Vấn đề mà phó tướng cũng biết thì lẽ nào Lý Lăng Duệ thân là tổng chỉ huy lại không biết sao?

Chỉ là hắn cũng không còn cách.

Lý Lắng Duệ lười giải thích với phó tướng đang chuẩn bị đuổi hắn ta ra ngoài thì người phụ trách tình báo đi vào.

Nhìn thấy phó tướng ở đây, người phụ trách tình báo không khỏi thở dài một cái.

Hắn ta nghe nói những tướng lĩnh khác xúi giục phó tướng đến tìm Lý Lăng Duệ thì biết tên này lại bị người khác dùng làm tay sai rồi, nhanh chóng đến ngăn cản.

Kết quả vẫn không kịp, nhìn thấy sắc mặt của Lý Lăng Duệ thì người phụ trách tình báo đã đoán được hắn ta nói gì rồi.

Xem ra sau lần chinh chiến phía Nam này, phó tướng chắc chắn sẽ bị Lý Lăng Duệ cho vào ‘lãnh cung’.

Lý Lăng Duệ nhìn thấy người phụ trách tình báo đến cũng không quan tâm đến phó tướng, lạnh lùng hỏi: “Tình hình phía bên kênh Hoàng Đồng đã dò la ra chưa?”

Từ sau khi Hầu Tử dẫn theo trinh sát Vị Châu đến Hi Châu thì quân trinh sát và thám sát của hai bên đều không dừng giao tranh.

Gần đây thám báo Đảng Hạng cứ luôn nghĩ cách dò la tình trạng phía bên kênh Hoàng Đồng nhưng binh trinh sát phòng thủ nghiêm ngặt, địa hình của kênh Hoàng Đồng lại đặc biệt nên thám báo của Đảng Hạng vẫn luôn không lấy được tình báo gì có ích.

Lý Lăng Duệ lo lắng trúng phải kế “ve sầu thoát xác” của Kim Phi, hôm qua còn giao kính viễn vọng cho người phụ trách tình báo để do thám tình báo.

“Vương gia đưa kính viễn vọng cho ta rồi nếu như không điều tra ra nữa thì thuộc hạ thật sự đáng chết!”

Hai tay của người phụ trách tình báo đưa kính viễn vọng cho Lý Lăng Duệ: “Đã dò thám rõ ràng rồi, kính viễn vọng trả lại cho vương gia.”

“Chủ lực của quân Thục có còn ở phía bên kênh Hoàng Đồng?”

Lý Lăng Duệ vừa hỏi vừa nhận lấy kính viễn vọng kiểm tra cẩn thận,

Thứ này là hắn nhận từ trong tay của hoàng đế ca ca, cả Đảng Hạng chỉ có một cái nếu như có hư hại gì thì hắn cũng sẽ bị mắng.

“Hồi bẩm vương gia, chủ lực của quân Thục đều ở kênh Hoàng Đồng cũng không chạy đi!”

Người phụ trách tình báo trả lời: “Sứ giả của Tần vương không nói dối, bọn họ quả thật đã chiếm núi Ô Đầu.”

“Vậy thì tốt.” Lý Lăng Duệ gật đầu: “Trạng thái của quân Thục như thế nào? Sĩ khí ra sao?”

“Quân Thục...” Người phụ trách tình báo do dự một chút, nói: “Sĩ khí của quân Thục trông có vẻ vẫn ổn...”

“Vẫn ổn?” Chân mày của Lý Lăng Duệ hơi nhíu lại.

Doanh trại của bọn họ là thung lũng hướng Nam Bắc, kênh Hoàng Đồng cũng vậy.

Cuộc sống của bọn họ không tốt, bị quân Thục vây quanh hai phía, còn mất đi tiếp tế lương quân có lẽ cuộc sống càng khó khăn hơn, có lẽ sĩ khí càng thấp hơn mới đúng, vẫn ổn là có ý gì?

“Vương gia lúc trước kênh Hoàng Đồng là hầm mỏ, quân Thục sống trong hầm mỏ, hình như còn đốt lửa sưởi ấm ở trong hầm, bởi vì trinh thám nhìn thấy trong hang mỏ có khói bốc ra bên ngoài, còn nhìn thấy quần áo của người ra vào hầm mỏ đều rất dày.”

Người phụ trách tình báo giải thích.

“Đường cung cấp của bọn họ đều bị Tần vương cản lại hết, sao lại có củi để đốt lửa?” Lý Lăng Duệ càng nghi ngờ hơn.

Đông Bắc lạnh lẽo ngay cả gỗ ở trên núi cũng không nhiều, củi thì càng hiếm hơn.

Theo như hắn thấy không phải lúc này quân Thục nên siết chặt bụng lại rồi sống những ngày đau khổ sao, sao còn có củi đốt để sưởi ấm chứ?

Kim Phi cũng xem như đổi nghề giữa chừng, không hiểu quân lược cũng không thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy chứ?

“Quân Thục phòng thủ nghiêm ngặt, trinh sát của chúng ta không dám đến quá gần để thăm dò, vì vậy trước mắt còn không biết củi bọn chúng đốt sưởi ấm từ đâu đến.”

Người phụ trách tình báo nói: “Thuộc hạ đã ra lệnh do thám tiếp tục thăm dò, một khi có tin sẽ lập tức bẩm báo vương gia!”

“Quân Thục trốn trong hang động có để đốt lửa sưởi ấm, nhưng quân Thục đứng ở bên ngoài canh gác thì sao?”

Lý Lăng Duệ tiếp tục hỏi: “Trạng thái của bọn chúng thế nào?”

“Vương gia, ngài cũng biết Kim Phi nhờ vải vóc để khởi nghiệp vì vậy quân Thục không thiếu áo đông hơn nữa bọn chúng còn làm ra một loại áo tơi mới, chính là loại áo mưa trước trước ở thương hội Kim Xuyên bán.”

Người phụ trách tình báo bất lực nói: “Bây giờ quân Thục đứng canh gác mỗi người một bộ, vì vậy...”

“Cái gì, quân Thục có mỗi người một bộ áo mưa?”Mắt của Lý Lăng Duệ trừng to.

Thật ra áo mưa đã được Kim Phi làm ra một khoảng thời gian rồi cũng từng bán ở chi nhánh của thương hội Đảng Hạng.

Nhưng mà lúc đó kỹ thuật chế tạo áo mưa còn chưa thành thục nên không có cách nào sản xuất vì vậy giá cả đắt, những người dân thường của Đảng Hạng cản bản mua không nổi.

Nhưng thông qua sự chỉ dẫn của Kim Phi, kỹ thuật làm áo mưa của xưởng may ngày càng thuần thục, sản lượng ngày càng cao, giá cũng hạ xuống bây giờ đã trở thành một trong những món đồ phối của nhân viên hộ tống.

Có gì nói đó, Kim Phi sắp xếp thương hội Kim Xuyên đến Đảng Hạng, ban đầu không suy nghĩ đến việc kiếm lời nhiều nên vẫn luôn bán với giá vốn, vì chuyện này thậm chí còn phải rót vào một ít tiền.

Nhưng khi kỹ thuật áo mưa đã thành thục, người Đảng Hạng đã bao vây tiêu cục và thương hội Kim Xuyên trong biên giới khiến cho Lý Lăng Duệ còn cho rằng áo mưa vô cùng đắt.

Nghe nói quân Thục mỗi người một cái áo mưa thì Lý Lăng Duệ cũng rầu rĩ.
Chương 1257: Cục xương khó gặm

Bất cứ lúc nào, đánh trận cũng tốn tiền.

Đại quân xuất phát sẽ có hàng chục nghìn thậm chí là hàng trăm nghìn người, người ăn ngựa nhai, cứu trợ sau chiến tranh, đều cần tiền để chống đỡ.

Vì vậy khi hai quân giao chiến, sự cạnh tranh khốc liệt không phải là binh lính của ai dũng mãnh hơn, mà có lúc lại là sự trang bị, ý chí, thậm chí là sức mạnh đất nước.

Ví dụ như Kim Phi vẫn luôn đánh đâu thắng đó, chủ yếu là dựa vào vũ khí tiên tiến.

Thực ra, khi đội hộ tống mới được thành lập, có rất nhiều cựu binh gặp thổ phỉ cũng sẽ e sợ, thậm chí muốn chạy trốn, nhưng sau khi đánh thắng liên tiếp mấy trận, tâm thế của các cựu binh cũng đã thay đổi.

Hóa ra thổ phỉ cũng không chịu được một cú đánh, hóa ra chúng ta cũng có thể không đào binh, hóa ra chúng ta cũng có thể thắng trận.

Dần dần, các cựu binh đã hình thành cảm giác vinh dự tập thể.

Đặc biệt là sau khi thành lập tiêu cục, Kim Phi đã chia tiêu cục thành các nhóm, giữa mỗi nhóm cũng khó tránh khỏi sự so bì, ví dụ như hôm nay bạn có bao nhiêu người, gặp bao nhiêu thổ phỉ, đã giết bao nhiêu người, có bao nhiêu người đã bị bắt giữ, đã thu được bao nhiêu vật tư, v.v. đều có thể so bì lẫn nhau.

Kim Phi biết đây là cạnh tranh lành mạnh, nên thay vì ngăn chặn thì y đã âm thầm tiếp tiếp sức.

Ở trong bầu không khí như vậy, sức chiến đấu của tiêu cục cũng ngày càng cao, cùng với việc trang bị vũ khí tiên tiến, mới gầy dựng được địa bàn như hiện tại, có năng lực chiến đấu với các phiên vương và Đảng Hạng, Thổ Phiên!

Ngược lại, hai năm nay Đảng Hạng đã gặp luồng không khí lạnh trăm năm khó gặp, vốn dĩ cuộc sống đã khó khăn, vốn dĩ muốn cướp bóc của Đại Khang để đỡ vất vả, nhưng kết quả là chinh chiến phía Nam lại bị Kim Phi đánh bại, cuộc sống lại càng khó khăn hơn.

Trước khi xuất phát, có rất nhiều binh lính đã giết cừu trong nhà, lấy da cừu làm áo khoác, phơi khô thịt cứu để làm lương thực cho quân đội trên đường đi.

Nếu lần chinh chiến phía Nam này lại thất bại, hậu quả sẽ rất nặng nề.

Lý Lăng Duệ vốn tưởng rằng đường tiếp tế của quân Thục đã bị cắt đứt, thì chắc chắn kim Phi sẽ không thể chống đỡ được quá lâu, ai ngờ rằng cuộc sống của quân Thục còn tốt hơn bọn họ nhiều!

“Vương gia, cứ đối đầu với Kim Phi ở đây cũng không phải là chuyện tốt.” Phó tướng đề nghị: “Đến Đại Khang không phải chỉ có duy nhất một con đường, hay là chúng ta đi vòng từ nơi khác để đến Đại Khang thì sao?”

“Im miệng!”

“Trong lòng Lý Lăng Duệ đang bực bội, khi nghe lời của phó tướng đã đá hắn một cước: “Thật không hiểu gì cả, nếu còn ồn ào, bổn vương sẽ cắt lưỡi ngươi vứt cho chó ăn!”

Một cước này của Lý Lăng Duệ rất mạnh khiến phó tướng bị đá đến nỗi lộn nhào.

Nhưng sau khi bò dậy, phó tướng còn không dám phủi bụi trên người, cúi đầu trở về vị trí ban đầu, Lý Lăng Duệ có thể đá hắn thêm mấy cước nữa nếu hắn chưa hả giận.

“Cút, tất cả cút hết cho ta!”

Lý lăng Duệ bực bội khoát khoát tay, đuổi phó tướng và người phụ trách tình báo ra ngoài.

Người phụ trách tình báo kéo phó tướng đến lều của mình, tức giận nói: “Ngươi ngu vậy, sao không thông minh chút nào vậy?”

“Ta làm sao?” Phó tướng không phục nói.

“Còn làm sao à?” Người phụ trách tình báo tức giận bật cười: “Có phải ngươi đến nói với Vương gia rằng binh lính đã bị lạnh cóng không?”

“Đúng vậy.” Phó tướng gật đầu nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao, rất nhiều ngón tay của huynh đệ đều đã bị đông cứng đến chết rồi!”

“Ngươi nói xem ta có biết không?” Người phụ trách tình báo vỗ bàn nói: “Không chỉ ta biết mà Vương gia cũng biết, nhưng ngươi bảo ngài ấy phải làm như thế nào? Ngươi lại bị người ta dùng làm dao rồi, biết không?”

Phó tướng chợt sững người.

Đúng vậy, cho dù Lý Lăng Duệ biết tình hình thì sao chứ?

Lẽ nào hắn có thể đổi quần áo cho binh lính sao?

Nhưng phó tướng vẫn có chút không phục, cứng cổ nói: “Nếu đã như vậy, tại sao Vương gia không chọn đường khác để đến Đại Khang?”

“Ngươi còn dám hỏi điều này sao?”

Người phụ trách tình báo tức giận xoa trán, không giải thích mà hỏi lại: “Ngươi biết vì sao Bệ hạ và Vương gia chinh chiến phía Nam không?”

“Còn có thể vì sao chứ, đương nhiên là để dạy bảo Đại Khang, cướp lương thực, vải vóc, thảo dược của Đại Khang, cướp đàn ông, đàn bà của bọn họ đó!” Phó tướng trả lời không chút do dự.

“Sai, sai hoàn toàn!” Người phụ trách tình báo nói: “Mục tiêu đầu tiên lần này chúng ta chinh chiến phía Nam là tiêu diệt Kim Phi, sau đó mới là những điều ngươi vừa nói!

Nếu Kim Phi không chết, thì cho dù lần này chúng ta cướp được bao nhiêu lương thực vải vóc, cướp được bao nhiêu người dân của Đại Khang thì sớm muộn gì cũng bị Kim Phi đến cướp lại.

Kim Phi trưởng thành quá nhanh, hơn nữa vẫn luôn thù địch Đảng Hạng chúng ta, nếu để y sống thêm nữa thì sẽ là một mầm tại họa đối với với tất cả Đảng Hạng chúng ta...”

“Nhưng ta cảm thấy thương hội Kim Xuyên vẫn rất được đó chứ?” Phó tướng nói: “Những thứ họ bán rẻ hơn nhiều so với đám thương nhân lòng dạ hiểm độc!”

“Dù ngươi ngu thì cũng phải biết, Kim Phi mở thương hội ở Đảng Hạng là muốn dùng chút ơn huệ nhỏ này để làm suy yếu hoàng thất, đây là mưu đồ làm phản, ngươi hiểu không?”

Người phụ trách tình báo nghe phó tướng nói như vậy, sắc mặt đã bị dọa cho trắng bạch rồi: “Sau này đừng bao giờ nói câu này nữa, đặc biệt là là lúc ở cạnh Vương gia hoặc là Bệ hạ!”

“Biết rồi, ta biết rồi!” Phó tướng cũng biết mình nói sai: “Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Vương gia phải chiến đấu đến chết với kênh Hoàng Đồng...Ta biết ngươi muốn nói Kim Phi đang ở đây, bây giờ là thời điểm tốt để tiêu diệt Kim Phi.

Nhưng nếu chúng ta tiến vào Đại Khang từ nơi khác, sau đó đi thẳng đến Xuyên Thục, ta không tin Kim Phi sẽ không quay về cứu viện!

Đến lúc đó chúng ta tìm trước một nơi tốt rồi đợi y, không phải tốt hơn nhiều so với bây giờ sao?”

“Ngươi vừa hỏi như vậy là vì cảm thấy Vương gia không nghĩ đến điều này sao?” Người phụ trách tình báo dở khóc dở cười nói.

“Lẽ nào ta nói không có lý sao?” Phó tướng hỏi lại.

“Có lý cái rắm!” Người phụ trách tình báo nói: “Người biết đại quân đi từ đây đến đất Tần có dân cư xa bao nhiêu không? Ngươi biết người của Kim Phi sớm đã cho người dân ở mấy quận phía Tây đất tần đến Xuyên Thục rồi không? Ngươi biết từ đây đến Xuyên Thục bao xa không? Ngươi biết địa hình ở Xuyên Thục phức tạp như thế nào không?”

Phó tướng lại sửng người lần nữa.

Trước kia phòng thủ của Đại Khang lỏng lẻo, kỵ binh Đảng Hạng tiến vào Đại Khang rồi, quân phòng thủ của Tần vương vẫn đang ngủ say.

Vì vậy trước kia khi Đảng Hạng chinh chiến phía Nam đều dùng những thứ thu được trong chiến tranh để tiếp tục chiến tranh.

Nhưng bây giờ phía Tây đất Tần đã rơi vào tay Kim Phi, đại quân người Đảng Hạng còn chưa kịp tụ lại, tiêu cục Trấn Viễn đã chuẩn bị phòng thủ ở biên giới xong rồi.

Phó tướng biết Đại Khang vẫn luôn có chiến lược vườn không nhà trống, cũng biết chiêu này phiền toái như thế nào.

Nếu Kim Phi thật sự đã cho người dân mấy quân phía Tây đất Tần lui về, như vậy cho dù bọn họ tiến vào đất Tần thì cũng phải đi về phía trước mấy trăm dặm nữa mới có thể thấy người dân, mới có thể cướp được lương thực.

Vài trăm dặm là khoảng cách không gần đối với kỵ binh, huống chi là hàng trăm vạn đại bộ đội mang theo rất nhiều đồ quân nhu.

Cuối cùng phó tướng cũng hiểu vì sao Lý Lăng Duệ lại đạp hắn.

Vì kênh Hoàng Đồng đã thành chướng ngại khiến Lý Lăng Duệ không thể vượt qua, dù có muốn hay không, dù cục xương này có cứng và khó gặm như thế nào thì quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng đều phải tiếp tục gặm nó mới được.
Chương 1258: Mua chuộc lòng người

Thật ra, những người thật sự sợ và ghét Kim Phi, không phải là người dân của Đảng Hạng, mà là giới hoàng tộc và quyền quý của Đảng Hạng.

Trước khi thương hội Kim Xuyên xuất hiện, người dân của Đảng Hạng chỉ có thể mua những thứ như muối ăn và vải từ tay của những thương gia nhỏ.

Mà các thương gia nhỏ khi muốn vận chuyển đồ từ Đại Khang đến Đảng Hạng, bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy cơ bị bọn thổ phỉ cướp, mà còn phải đút lót cho quan chức hai bên của Đại Khang và Đảng Hạng, điều này vô tình làm tăng giá thành của hàng hóa.

Sau khi thương hội Kim Xuyên tiến vào Đảng Hạng, có nhân viên hộ tống phụ trách vận chuyển hàng hóa, thổ phỉ và quan chức của hai bên đều không dám chặn cướp hay trấn lột bọn họ, vì vậy hàng hóa có giá thành rẻ hơn các thương gia nhỏ rất nhiều.

Phó tướng vốn có xuất thân từ một người dân bình thường trong bộ lạc, vì vậy có thể hiểu được thái độ của người dân Đảng Hạng đối với thương hội Kim Xuyên.

Vì vậy trước đây hắn mới nói những lời tốt đẹp giúp cho thương hội Kim Xuyên.

Nhưng mà hiện tại, hắn đã đi theo Lý Lăng Duệ, đã được coi là từ một người dân bình thường trở thành tầng lớp quyền quý.

Cái đuôi quyết định cái đầu, bây giờ đã trở thành người của tầng lớp quyền quý, phó tướng cũng bắt đầu đứng ở góc độ tầng lớp quyền quý mà suy xét vấn đề.

Vì vậy, hắn mặc dù không thông minh, nhưng qua lời giải thích của người phụ trách tình báo, cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Lý Lăng Duệ.

“Ta biết ngươi nói có lý, nhưng mà ngươi cũng có thể thấy được các huynh đệ hiện tại có nhiều khó khăn như thế nào.”

Phó tướng nhăn mặt đáp: “Bọn họ không được ăn no, không được mặc ấm, đầu ngón tay, đầu ngón chân đều bị đông cứng, chờ đến khi trận chiến kết thúc trở về bộ lạc, bọn họ còn cách nào cưỡi ngựa chăn cừu, còn cách nào để sinh tồn được nữa?”

“Đây cũng là việc không có cách nào giải quyết, luôn có thương vong trong một trận chiến, điều này không thể tránh khỏi được!” người phụ trách tình báo thở dài nói.

“Nếu chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, vậy Vương gia còn đợi cái gì nữa? Phó tướng nói: “Kim Phi đang ở kênh Hoàng Đồng, chúng ta đánh thẳng qua đó trước không phải tốt hơn sao?”

“Ngươi chưa từng đi tới kênh Hoàng Đồng, nên không biết địa hình ở đó,” người phụ trách tình báo bất lực giải thích: “Hai bên bờ kênh Hoàng Đồng đều là vách đá, chỉ có một cái khe núi ở giữa để đi qua, quân Thục hiện tại đã bố trí máy bắn đá ở hai bên, chúng ta căn bản không thể tấn công, cho dù có thật sự tấn công, mức độ thương vong e là sẽ vô cùng lớn!”

“Kim Phi sao lại có thể may mắn như thế, lại có thể tìm được một nơi phỏng thủ hoàn hảo như vậy!” phó tướng tức giận nói.

“Không phải Kim Phi may mắn, mà là hắn biết mục tiêu của Vương gia chính là hắn, cho nên chỉ cần hắn trốn thoát, thì có thể tùy ý chọn lựa chiến trường!” người phụ trách tình báo đáp: “Hi Châu và đất Tần bốn phần đều là đồi núi liên miên, ngay cả khi Kim Phi không tìm đến kênh Hoàng Đồng, thì cũng sẽ tìm đến kênh Bạch Ngân, kênh Hắc Thiết!”

“Nếu như nghe lời ta, sau khi hoán đổi con tin xong, Vương gia lập tực phái người san bằng doanh trại quân Thục, thì sẽ không có rắc rối như bây giờ!”

“Trên đời này không có chuyện nếu như!” người phụ trách tình báo nói: “Nếu biết trước có loại người như Kim Phi xuất hiện ở Đại Khang, Thái Thượng Hoàng chắc chắn sẽ không để hắn ta sống đến giờ này!”

“Cái này không được, cái kia không được, vậy các ngươi nói xem chúng ta nên làm như thế nào?”

“Không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi!”

“Còn đợi cái gì nữa?” phó tướng nghi hoặc hỏi.

“Đợi đến khi Tần vương huy động thêm người, sau đó chúng ta từ phía nam cùng nhau đánh từ hai mặt vô quân Thục!” người phụ trách tình báo quay đầu nhìn về phía nam.

“Người của Tần vương đều là những kẻ hèn nhát, bọn họ có thể làm được gì chứ?” Phó tướng cau mày.

Đảng Hạng nằm ở vùng hẻo lánh, có ít hoạt động vui chơi hơn Đại Khang, song có nhiều thời gian hơn người Đại Khang.

Sau khi tuyết rơi vào mùa đông, không thể chăn thả được nữa, vì để giết chết thời gian, cũng là vì để sưởi ấm lẫn nhau, khi không chăn thả, nhiều bộ lạc đều sẽ tập trung vào một chiếc lều lớn nghe các cụ già kể chuyện.

Đảng Hạng trong suốt mười năm qua đã phát động chinh chiến phía Nam tổng cộng gần 20 lần, bộ lạc nào mà không có vài cựu binh từng tham gia chinh chiến phía Nam chứ?

Có thể nói là hầu như các đứa trẻ của Đảng Hạng từ nhỏ đều nghe những câu chuyện chinh chiến phía Nam mà lớn lên.

Trong lời kể của các cựu binh, binh lính ẻo lả dưới trướng của Tần vương không thể chịu được một cú đánh, từng có lần chỉ với hơn một trăm kỵ binh của Đảng Hạng, bắt được hàng ngàn binh lính ẻo lả dưới tay của Tần vương.

Phó tướng lo lắng rằng người của Tần vương không thể ngăn cản được Kim Phi.

“Yên tâm đi, Tần vương hiện tại còn sốt ruột hơn chúng ta, tự nhiên sẽ nghĩ ra cách làm cho binh lính chiến đấu hết mình!”

Người phụ trách tình báo nói: “Hơn nữa, quân Tần vương hiện tại đang chiếm giữ núi Ô Đầu, địa thế ở nơi đấy thậm chí còn hiểm trở hơn kênh Hoàng Đồng, ngay cả khi quân Tần vương không có khả năng chiến đấu, vài trăm ngàn người cũng đủ khả năng cản được quân Thục!”

Hơn nữa theo ta được biết, Tần vương vẫn đang không ngừng điều động quân đội ở các nơi khác tụ về núi Ô Đầu, vì vậy không cần quá lo lắng, Kim Phi lần này dù mọc thêm cánh cũng không thể chạy thoát!”

“Nếu Kim Phi luôn ở trong kênh Hoàng Đồng không chịu ra thì phải làm sao?”

“Tiếp viện của hắn đã bị Tần vương cắt đứt rồi, hắn còn có thể ở trong đó được bao lâu chứ?” Người phụ trách tình báo nói một cách chế nhạo: “Thời gian chịu đựng của hắn càng lâu, sức mạnh tổng thể của quân Thục sẽ càng thấp! Yên tâm đi, hắn không trụ nổi lâu nữa đâu!”

“Ta cũng mong là như vậy!” phó tướng lo âu nói: “Nhưng ai biết được Kim Phi có thể kiên trì đến lúc nào, để các huynh đệ chờ như vậy cũng không phải là cách hay...”

“Hay là làm như này đi, ngươi đi tìm Vương gia, nhờ ngài ấy hạ lệnh sắp xếp áo da, ủng da cho mọi người, những người canh gác mặc nhiều thêm một chút, những người không canh gác thì luân phiên nhau trực, không thì tập trung cùng nhau trốn trong lều lớn, như vậy có thể sưởi ấm cho nhau.” Người phụ trách tình báo nói.

“Được, cách này của người rất hay!” Phó tướng hai mắt sáng lên: “Vừa nãy khi trong lều, sao ngươi không nói ra?”

“Không phải tại ta muốn cho ngươi cơ hội để thể hiện sao?” người phụ trách tình báo không vui đáp.

Phó tướng tuy là có chút bướng bỉnh, nhưng có quan hệ rất mật thiết với người có phụ trách tình báo, nếu hắn có thể thăng tiến xa hơn, chắc chắn cũng sẽ giúp cho người phụ trách tình báo cùng phát triển.

Gần đây phó tướng liên tục phạm sai lầm, người phụ trách tình báo lo lắng hắn sẽ bị Lý Lăng Duệ phế chức, vì vậy mới nói cho phó tướng biện pháp này, bảo phó tướng đi tìm Lí Lăng Duệ để đề xuất.

Như vậy, Lý Lăng Duệ có thể thay đổi cái nhìn của hắn về phó tướng.

“Cảm ơn người huynh đệ của ta!” phó tướng chắp tay với người phụ trách tình báo, quay người chạy.

Không thể không nói những người làm tình báo đều hiểu lòng người, lần này Lý Lăng Duệ đích thực là không còn trách phó tướng nữa, ngược lại còn khen gợi hắn vài câu, cũng làm theo ý kiến của hắn!

Đêm đó, đội hậu cần của Đảng Hạng đang bắt đầu thống kê áo da, ủng da, bao tay da của mỗi bộ lạc, đồng thời cũng tập trung phân bổ tài nguyên thực hiện giống cách Kim Phi đã làm.

Kết quả là số lượng binh lính bị đông cứng dẫn đến tàn tật trong đội quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng giảm đi rất nhiều.

Tuy nhiên, Lý Lăng Duệ không hề thư giãn chút nào.

Vì để đại quân luôn đứng ở đây đợi cũng không phải là cách, dù sao nơi này cách nội địa Đảng Hạng quá xa, vận chuyển vật tư cũng không thuận tiện, vì vậy Lý Lăng Duệ mỗi ngày đều phái lính trinh sát trèo đồi lội suối đi thúc giục quân Tần vương, yêu cầu quân Tần vương phát động tấn công càng sớm càng tốt!

Người chỉ huy quân Tần vương ở núi Ô đầu lúc này nhìn thấy lính trinh sát của Đảng Hạng rất đau đầu, chỉ đành phái người đi hỏi ý kiến của Tần vương.

Mỗi lần như vậy, câu trả lời của Tần vương luôn là quân tiếp viện sẽ sớm đến, nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy một đội quân tiếp viện nào đến núi Ô Đầu.

Chờ đợi như vậy cũng gần 10 ngày nay, nhánh số 2 của quân Tần vương cuối cùng cũng đã đến.

Nhưng điều mà người chỉ huy quân tại núi Ô Đầu không thể ngờ tới là con trai thứ 3 của Tần vương là Trần An Tiệp cũng đi cùng nhánh số 2 của quân Tần vương đến đây.
Chương 1259: Trần An Tiệp

Tần vương và Trần Cát không chỉ là huynh đệ, mẫu thân hai người còn là tỷ muội ruột.

Cũng chính vì nguyên nhân này Trần Cát mới có thể dung túng Tần vương trở thành một phiên vương.

Tần vương phú quý nửa đời, Vương phi các thứ tạm thời chưa kể đến, tiểu thiếp tỳ nữ cũng không biết là bao nhiêu, con trai được ghi trong sổ sách cũng có ba mươi chín người.

Trong đó, con trai thứ ba Trần An Tiệp là đứa con mà ông ta coi trọng nhất, đồng thời cũng là thái tử được Tần vương lập lên sau khi "lên ngôi"!

Phái một đứa con quan trọng như vậy đến đây cũng đủ để thấy Tần vương rất coi trọng núi Ô Đầu này.

Mặc dù thay đổi chỉ huy tại trận chiến là không tốt, nhưng khi thái tử đến, quan chỉ huy cần phải nhượng quyền, ai cũng không thể tìm được lỗi.

Nếu như quan chỉ huy không nhượng quyền, mới thực sự là có vấn đề!

Mặc dù bị tước quyền chỉ huy, nhưng quan chỉ huy trước đó cũng không hề tức giận, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Ngày nay thiên hạ còn ai không biết đến chiến tích của Kim Phi? Bây giờ Kim phi đã ở kênh Hoàng Đồng, nếu hắn ta thua, Tần vương thực sự sẽ chém chết hắn ta!

Bây giờ Trần An Tiệp đã ở đây, hắn ta không cần lo lắng vấn đề này nữa!

Cho dù thực sự có thua, cũng không cần hắn ta phải gánh trách nhiệm chính!

Hơn nữa, Trần An Tiệp còn được công nhận là người có năng lực nhất trong số rất nhiều con trai của Tần vương.

Nói tóm lại, tin đồn và ý kiến bàn luận của Trần An Tiệp ở thành Tần vương tương tự như Cửu công chúa ở kinh thành.

Mặc dù rất nhiều tin đồn và ý kiến bàn luận đều là do Trần An Tiệp phái người cố tình lan truyền ra, năng lực cũng khá tốt, nhưng binh lính đất Tần cũng không biết những điều này, bọn họ chỉ biết thái tử đích thân đến tiền tuyến!

Lúc trước, Cửu công chúa đánh trống ở dốc Đại Mãng, binh lính Tây Xuyên kích động gào thét, mà thái tử là hoàng đế tương lại, thái tử đích thân tới tiền tuyền tương đương với ngự giá thân chinh, nhờ sự xuất hiện của Trần An Tiệp sĩ khí của quân Tần vương đã tăng lên rất nhiều!

Khi Lý Lăng Duệ biết tin Trần An Tiệp sẽ đến, lập tức phái trinh sát đưa tin, yêu cầu Trần An Tiệp tiến về phía bắc càng sớm càng tốt, cùng với hắn phát động một cuộc tổng tấn công vào kênh Hoàng Đồng.

Trần An Tiệp không phải là kẻ ngốc, nhìn thoáng qua đã biết Lý Lăng Duệ đang muốn quân Tần vương làm tiên phong, làm tiêu hao sức mạnh của quân Thục.

Theo Trần An Tiệp, bây giờ quân Tần vương chỉ cần bảo vệ tốt núi Ô Đầu là có thể bóp chết Kim Phi, điên rồi mới có thể bỏ qua địa hình thuận lợi để chủ động tấn công kênh Hoàng Đồng.

Cho nên Trần An Tiệp không quan tâm đến Lý Lăng Duệ, mà tiếp tục theo tiết tấu của mình, đi đến núi Ô Đầu.

Trần An Tiệp không chỉ mang theo quân tiếp viện đến, còn mang theo một loạt các nỏ hạng nặng mô phỏng, hắn lắp đặt phần lớn những vũ khí này ở gần núi Ô Đầu.

Khi Lý Lăng Duệ biết được tin này, tức giận đến mức nhảy lên, sau đó lại phái trinh thám đến núi Ô Đầu muốn chất vấn Trần An Tiệp.

Nhưng ai biết lần này trinh thám Đảng Hạng thậm chí còn không nhìn thấy Trần An Tiệp, chỉ thấy được quan chỉ huy trước đó.

"Thật xin lỗi, Thái tử điện hạ rất quan tâm đến tình hình tướng sĩ ở tiền tuyến, hôm qua đã đi đến tiền tuyền kiểm tra rồi!" Quan chỉ huy giải thích.

Trinh sát Đảng Hạng cau mày hỏi: "Đến tiền tuyến nào, ta đi tìm ngài ấy!"

"Xin lỗi, hành tung của Thái tử điện hạ liên quan đến an toàn, cho nên trừ đội cận vệ của ngài ấy thì không ai biết ngài ấy đi đâu." Quan chỉ huy trả lời.

Trinh sát Đảng Hạng nghe vậy biết quan chỉ huy đang trả lời qua loa với mình, nhưng vẫn cố kiềm chế tính khí hỏi: "Vậy khi nào ngài ấy mới về?"

"Ta cũng không biết." Quan chỉ huy vẫn lắc đầu.

"Ngươi…" Trinh sát Đảng Hạng tức giận đến suýt chút nữa chửi bới tại chỗ, giọng điệu càng trở nên lạnh lùng hơn: "Ta không quan tâm Trần An Tiệp có thực sự ra tiền tuyến không, hay là vẫn đang trốn không dám gặp ta, Vương gia nhà chúng ta bảo ta nói với hắn ta, đừng tưởng rằng bây giờ có Kim Phi rồi, đất Tần các ngươi có thể kiêu ngạo được!

Vương gia nhà chúng ta nói, nếu lần này Trần An Tiệp không cho ngài ấy một câu trả lời thỏa đáng, ngài ấy sẽ không ngại chiếm đất Tần trước đâu!"

Nghe thấy trinh sát Đảng Hạng nói như vậy, quan chỉ huy không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng giây tiếp theo lại nở nụ cười vui vẻ.

Không còn cách nào khác, Tần vương không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn, cũng không thể đánh bại được người Đảng Hạng.

Tần vương thực sự không dám đắc tội với Đảng Hạng.

Bằng không, Lý Lăng Duệ thực sự phái quân tấn công đất Tần, Tần vương sẽ không còn chỗ khóc nữa.

"Vị huynh đệ này, đừng tức giận, cũng đừng nói những lời tức giận, Thái tử điện hạ thực sự đã ra tiền tuyến kiểm tra rồi."

Quan chỉ huy nở nụ cười nói: "Nhưng thái tử điện hạ trước khi khởi hành có để lại một lá thư, nhờ ta gửi cho Lục vương gia!"

Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho trinh sát.

Trinh sát lạnh lùng hừ một tiếng, kiểm tra xác nhận phong ấn trên thư đứng là con dấu của Trần An Tiệp, lúc này mới rời đi, lại vượt núi băng đèo, vòng qua kênh Hoàng Đồng trở về doanh trại Đảng Hạng.

Mặc dù không gặp được Trần An Tiệp, nhưng có lá thư này, khi trở về hắn cũng coi như là có lời giải thích.

Trong một căn lều cách đó không xa, một đôi mắt đang quan sát trinh sát Đảng Hạng rời đi qua khe hở trên tấm rèm.

Trinh sát đoán không sai, thực ra Trần An Tiệp căn bản không đi tiền tuyến kiểm tra gì, chỉ là không muốn gặp sứ giả Đảng Hạng mà thôi.

Trong bức thư này, Trần An Tiệp lại lần nữa nhấn mạnh với Lý Lăng Duệ rằng, Kim Phi là kẻ thù chung của hai bên, đồng thời giải thích rằng việc lắp đặt máy bắn đá ở trên núi Ô Đầu cũng là để chặn hoàn toàn đường rút lui và tiếp tế của Kim Phi, đảm bảo mức độ lớn nhất là giết chết Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng.

Cuối thư, Trần An Tiệp còn đảm bảo, Tần vương đang tiếp tục điều động binh mã và quân nhu phẩm, đợi khi nhóm quân tiếp viện đến sẽ lập tức phối hợp với Lý Lăng Duệ, phát động công tấn công kênh Hoàng Đồng.

Đến lúc đó, cho dù có xảy ra sự cố gì, núi Ô Đầu cũng sẽ có đủ nhân lực để canh giữ phía sau, không cho Kim Phi có bất cứ cơ hội nào để đột phá vòng vây.

Thật ra Lý Lăng Duệ cũng lo lắng rằng Tần vương không đủ nhân lực, không thể đánh hạ được kênh Hoành Đồng, ngược lại còn làm mất núi Ô Đầu, để Kim Phi chạy thoát.

Sau khi nhận được thư của Trần An Tiệp, buồn bực một lúc sâu, chỉ có thể tiếp tục phá người thúc giục Trần An Tiệp.

Trần An Tiệp cũng viết thư lại nói rằng sẽ thúc giục Tần vương.

Nhưng Lý Lăng Duệ không biết rằng, Trần An Tiệp căn bản không hề nói chuyện này với Tần vương.

Hắn làm như vậy, chỉ là muốn Lý Lăng Duệ không chờ được mà ra tay trước thôi.

Lý Lăng Duệ muốn để Trần An Tiệp trở thành bia đỡ đạn và tiền đạo, Trần An Tiệp cũng vậy.

Lương thảo cung cấp cho Đảng Hạng ở quá xa, Trần An Tiệp không tin quân chinh chiến phía nam Đảng Hạng có thể chống lại được mình.

Không ai trong ba bên muốn ra tay trước, do đó cứ như vậy rơi vào tình thế đối lập.

….

Làng Tây Hà.

Sau tin chiến trận lần trước, Cửu công chúa không còn nhận được tin tức của Kim Phi nữa, nhưng lại có tin tức từ bộ Hậu cần truyền đến, Tần vương đã phái quân đi phong tỏa mọi con đường phía trước Hi Châu.

Cửu công chúa lập tức ý thức được có thể sẽ có chuyện xấu, vừa cố gắng điều động tân binh, vừa ra lệnh cho Tiểu Ngọc đi tìm hiểu tin tức.

Vì thế, Cửu công chúa còn phái người tới Giang Nam gọi Hàn Phong trở về.

Nhưng lần này Tần vương không chỉ sử dụng những gián điệp tinh nhuệ nhất mà còn nhận được sự giúp đỡ từ các phiên vương khác.

Những mưu sĩ và các tử sĩ do đám phiên vương tích lũy lại cũng không phải người hiền lành gì, cứ thế phòng bị đất Tần đến giọt nước cũng không lọt được, không những người do Hàn Phong phái đến không thể xâm nhập vào được mà ngay cả các mật thám trước đó đã được giăng ra đều bị người ta nhổ bỏ!

Thậm chí ngay cả những mật thám mà trước đây Cửu công chúa giữ lại cũng bị tìm ra được hơn nửa!

Những người còn lại đều không nhận được mệnh lệnh của Cửu công chúa, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mãi cho đến nửa tháng sau khi Kim Phi đến kênh Hoàng Đồng, Cửu công chúa cuối cùng cũng nhận được tin tức thứ hai sau khi Kim Phi đến Hi Châu.
Chương 1260: Hài lòng

"Ngươi nói gì?"

Cửu công chúa nhìn lính trinh sát trước mặt rồi đột nhiên đứng dậy.

"Bệ hạ, cẩn thận sức khỏe của người!"

Châu Nhi vội vàng tiến lên, đỡ Cửu công chúa.

Theo suy đoán của Kim Phi, ngày dự sinh của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều rất gần, mấy ngày nay Ngụy Vô Nhai và bà đỡ đều ở trong nhà của Kim Phi, sẵn sàng đỡ đẻ bất kỳ lúc nào.

Những ngày gần đây, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần dặn dò Châu Nhi, bảo cô ấy chăm sóc Cửu công chúa thật tốt, đừng bao giờ để cô ấy chạm vào đâu.

Vừa rồi động tác đứng dậy của Cửu công chúa nhanh đến mức khiến Châu Nhi giật mình.

Nhưng Cửu công chúa lại không thèm nhìn Châu Nhi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lính trinh sát: "Ngươi vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa xem!"

"Bệ hạ, quân Tần vương đã chặn đứng núi Ô Đầu, chặn đường lui của của chúng ta!"

Lính trinh sát lấy từ trong lòng ngực ra một bức thư: "Đây là tin chiến sự đại soái bảo ta mang về!"

Lúc này Cửu công chúa cũng không còn quan tâm đến uy nghi hoàng đế nữa, nói rồi định đi lấy tin chiến sự, nhưng lần này Châu Nhi đã chuẩn bị trước, nhanh chóng chạy đến nhận lấy tin chiến sự, giao cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa thậm chí còn không kịp kiểm tra tem dán, mở bức thư ra.

Một lúc sau, Cửu công chúa mới đặt tin chiến sự xuống, tuy sắc mặt vẫn khó coi như trước nhưng cảm xúc cơ bản đã bình tĩnh lại.

Vừa nãy cô ấy cho rằng Kim Phi bị Tần vương mai phục, lo lắng Kim Phi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sau khi xem tin chiến sự xong mới biết, hóa ra Kim Phi chỉ tạm thời bị mắc kẹt ở kênh Hoàng Đồng, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng.

Điều này khiến Cửu công chúa yên tâm hơn rất nhiều.

Trong thư Trương Lương miêu tả cặn kẽ sự việc, Cửu công chúa cũng có một số hiểu biết cơ bản về tình hình ở kênh Hoàng Đồng và Hi Châu.

Nhưng làm sao phá vỡ được tình thế, nhất thời Cửu công chúa cũng không có biện pháp tốt.

Từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Xuyên Thục bị các bên vây công, không chỉ Đảng Hạng phát động chinh chiến phía Nam, Tần vương, Tấn vương, Tương vương cũng không ngừng khiêu khích.

Rất nhiều tân binh chỉ được huấn luyện hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới học được cách điều khiển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá thì đã bị đưa tới chiến trường rồi.

Dù vậy, binh lính Xuyên Thục vẫn chưa đủ dùng, trước mắt chỉ có thể lợi dụng một số ưu thế về địa hình bị động phòng thủ.

Cửu công chúa muốn giải cứu Kim Phi cũng không có binh lính để dùng.

"Ngươi đi xuống trước đi." Cửu công chúa vẫy tay với lính trinh sát, sau đó quay đầu nhìn Tần Minh: "Phái người đi gọi Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đến!"

"Vâng!" Lính tinh sát và Tần Minh cùng đi ra ngoài.

Phòng làm việc của Thiết Thế Hâm ở viện Khu Mật cách Ngự Thư Phòng không xa, rất nhanh đã đến rồi.

Tiểu Ngọc đến muộn hơn một chút, nhưng điều khiến Cửu công chúa ngạc nhiên là Hàn Phong cũng đi cùng với Tiểu Ngọc đến.

Sau khi hành lễ xong, Cửu công chúa không nói chuyện kênh Hoàng Đồng ngay, mà nhìn về phía Hàn Phong hỏi: "Quận Bình Giang như thế nào rồi?"

Quận Bình Giang chính là quê hương của Phạm Văn Uyên, sau khi thành Vị Châu bị phá hủy, Kim Phi bảo Hàn Phong hỗ trợ Phạm Văn Uyên, cháu trai của Phạm Hải Châu xây dựng lại quân Phạm Gia, nhân tiện chiếm giữ quận Bình Giang và quận Ngu Sơn.

Bình Giang và Ngu Sơn trước đây là địa bàn của Ngô vương, để gây nội chiến ở Đại Khang, khi người Đông Man tặng Đảng Hạng, Tấn vương, Tần Vương Hải Đông Thanh, cũng không quên đám người Ngô vương, Sở vương và các phiên vương đối địch với Kim Phi.

Điều kiện để người Đông Man tặng Hải Đông Thanh là để đám người Ngô vương tấn công Kim Phi.

Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với lợi ích của Ngô vương, cho nên Ngô vương không do dự mà đồng ý, hơn nữa nhanh chóng phát động tấn công Bình Giang và Ngu Sơn, ý định đoạt lại hai nơi này từ tay quân Phạm Gia.

"Hồi bẩm bệ hạ, trước khi thần trở về, tiêu cục liên hiệp quân Phạm Gia, đánh lui quân Ngô vương tổng cộng bảy lần, trước mắt quận Bình Giang và quận Ngu Sơn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta!" Hàn Phong trả lời.

"Ngươi trở về, Phạm Hải Châu nói gì không?" Cửu công chúa hỏi tiếp.

Trước đây Hàn Phong luôn ở quận Bình Giang, trên danh nghĩa là giúp đỡ Phạm Hải Châu thống trị hai quận, nhưng thực chất là đang giám sát Phạm Hải Châu và quân Phạm Gia.

Trong lòng Phạm Hải Châu cũng hiểu rõ, nhưng không nói gì, cũng không dám nói gì.

Nếu như không phải là Kim Phi phái Thiết Ngưu đến tiếp viện thành Vị Châu, bây giờ cho dù anh ta còn sống cũng không biết trốn trong khe núi nào trở thành dã nhân rồi, đâu có được năng lực xây dựng lại quân Phạm Gia chứ? Đâu có được năng lực đoạt lại thành Vị Châu, báo thù cho quân Phạm Gia và Phạm tướng quân chứ.

Bây giờ Cửu công chúa điều động Hàn Phong trở về, còn rút hơn nửa số nhân viên hộ tống ở Bình Giang và Ngu Sơn về, nếu như Phạm Hải Châu có ý định khác, trước khi Kim Phi làm xong việc, tương đương với việc đứng về phía kẻ địch.

Hàn Phong không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa, mà nói: "Bệ hạ, Phạm Hải Châu theo vi thần cùng đến đây, bây giờ đang chờ ở bên ngoài sân!"

Hàn Phong được coi là một thuộc hạ cũ khởi nghiệp cùng Kim Phi, Tần Minh cũng biết chuyện gấp, lúc này mới dám không thông qua sự đồng ý của Cửu công chúa, dẫn theo anh ta vào Ngự Thư Phòng, nhưng Phạm Hải Châu là người xa lạ, Tần Minh không dám tự ý quyết định đưa anh ta vào trong, chỉ bảo anh ta chờ ở ngoài sân.

"Phạm Hải Châu cũng tới đây?" Cửu công chúa hơi nhướng mày, có hơi kinh ngạc: "Để hắn vào đi!"

Tần Minh quay người bước ra ngoài, dẫn theo Phạm Hải Châu cùng đi vào.

Mặc dù Hàn Phong đã nói Xuyên Thục không được hành lễ quỳ bái, nhưng sau khi Phạm Hải Châu đi vào, vẫn theo lệ cũ của Đại Khang hành lễ quỳ bái với Cửu công chúa.

"Vi thần chưa được sự cho phép tùy tiện rời khỏi quận Bình Giang, xin bệ hạ trách phạt!"

Theo yêu cầu, các quan viên và tướng lĩnh không được sự cho phép của Hoàng đế không được tự ý rời khỏi doanh trại và khu vực quản lý của mình.

Các tướng lĩnh dẫn quân, càng cấm kỵ việc tự ý trở về kinh thành.

Bởi vì như vậy sẽ bị nghi ngờ dẫn quân vây công vương thành, cho dù không nghĩ như vậy cũng dễ dàng bị người khác bàn tán.

Cho nên thật sự muốn thành thật mà nói, việc Phạm Hải Châu không nhận được triệu kiến mà tự ý trở về làng Tây Hà là không hợp quy củ.

Mặc dù Cửu công chúa có lẽ đã đoán được mục đích chuyến đi này của Phạm Hải Châu rồi, nhưng quy tắc là không thể phá bỏ, cô ấy lạnh lùng nói: "Phạm Hải Châu không có sự cho phép tự ý rời khỏi doanh trại, phạt ba tháng lương, lần sau nếu tái phạm sẽ không khoan hồng!"

"Dạ!" Thiết Thế Hâm cúi đầu tuân mệnh, ghi lại chuyện này.

Ông ta được coi là trợ thủ chính vụ của Cửu công chúa, chuyện này cũng do ông ta quản lý.

"Thần biết tội!"

Phạm Hải Châu dập đầu một cái, bày tỏ biết tội, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhà họ Phạm là đại tộc Bình Giang, của cải nhiều, mặc dù Kim Phi trả tiền công cho anh ta rất cao, nhưng ba tháng tiền lương, Phạm Hải Châu thực sự không quan tâm.

Cửu công chúa làm như vậy chỉ là để cảnh cáo mà thôi.

"Nói đi, ngươi tự ý rời khỏi doanh trại gặp trẫm, vì chuyện gì vậy?"

"Nhờ ân huệ của bệ hạ và Quốc sư, để cho vi thần có thể xây dựng lại quân Phạm Gia, bây giờ quân Phạm Gia thành lập đã lâu, thần nghe nói Đảng Hạng lại làm loạn ở phía tây bắc Đại Khang chúng ta, Tần vương lại làm loạn từ bên trong, thần xin bệ hạ, đồng ý cho thần dẫn quân Phạm Gia tiến đến Hi Châu trợ giúp Quốc sư đại nhân, cùng nhau chống ngoại địch, bình định Tần vương phản loạn!"

Phạm Hải Châu dập đầu xuống đất, lớn giọng nói: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"

Khóe miệng Cửu công chúa hơi nhếch lên.

Nghe nói Phạm Hải Châu cùng đi tới, cô ấy đã đoán được tám mươi phần trăm Phạm Hải Châu đến để chủ động xin đánh, bây giờ đã chứng minh, Cửu công chúa đã đoán đúng.

Ai cũng không hy vọng người mình đào tạo ra là kẻ vong ân bội nghĩa, cho nên Cửu công chúa khá hài lòng với hành vi của Phạm Hải Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK