Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541: Quận trưởng mới

Khi Kim Phi đến Tây Xuyên, Quan Hạ Nhi muốn cho Nhuận Nương đi theo.

Nhưng lúc đó Kim Phi chỉ muốn hành động cùng quân đội nên đã từ chối.

Không ngờ rằng Nhuận Nương vẫn đến.

Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, Kim Phi không muốn tự làm khó mình.

Tới cũng đã tới rồi, vừa hay y cũng đã ăn chán ngấy mấy món ăn tập thể có tiêu chuẩn thấp trong quân đội, Nhuận Nương đến đây là có thể cải thiện chuyện cơm nước.

“Hạ Nhi giờ thế nào rồi?” Kim Phi hỏi.

Vào buổi tối trước khi đi, y và Quan Hạ Nhi đã ‘mây mưa’ với nhau rất lâu, lại sắp đến kỳ rụng trứng, Kim Phi muốn hỏi xem Quan Hạ Nhi đã mang thai hay chưa?

Nhưng chắc chắn là Quan Hạ Nhi sẽ không nói cho Mãn Thương biết mấy chuyện này, có hỏi cũng vô ích.

Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi ở chung với nhau cả ngày lẫn đêm, nếu Quan Hạ Nhi có thai, chắc chắn cô ấy sẽ biết.

“Hạ Nhi tỷ rất khỏe, hồi huynh mới đến đây, tỷ ấy rất lo lắng cho huynh, cả đêm dài vẫn trằn trọc không ngủ được, sau khi biết huynh đã đánh thắng trận rồi mới yên tâm.”

Nhuận Nương nói: “Hạ Nhi tỷ rất nhớ huynh, cũng muốn đến Tây Xuyên với huynh, nhưng gần đây Đông Đông tỷ lại thường xuyên đến thành Quảng Nguyên làm việc, tỷ ấy không thể rời khỏi làng nên mới để ta đến đây.”

“Cô vất vả rồi, đi đường xa như vậy.”

Từ giọng điệu và biểu cảm của Nhuận Nương, có lẽ Quan Hạ Nhi không mang thai.

Kim Phi cảm thấy hơi may mắn, cũng hơi mất mát.

Kiếp trước đến kiếp này, y chưa từng có con, y cũng chưa sẵn sàng làm cha nên lúc nào cũng dùng biện pháp tránh thai.

Nhưng y vẫn có một ít sự kỳ vọng và mong mỏi có một đứa con.

“Tối nay huynh muốn ăn gì để ta đi chuẩn bị.” Nhuận Nương hỏi.

“Nấu một nồi cơm, sau đó cô coi có rau gì thì nấu một ít đi.”

Kim Phi nói: “Nấu nhiều hơn vài phần cơm, ta đoán là sẽ có thêm vài người đến ăn chực.”

“Biết rồi ạ!” Nhuận Nương mỉm cười quay lại nhà bếp.

“Mãn Thương, hồi nãy ngươi vừa nói còn vài việc nữa, đó là việc gì vậy?”

Kim Phi vừa nhìn Mãn Thương vừa nói.

“Ừ thì, quận trưởng Quảng Nguyên và huyện lệnh Kim Xuyên điều đã bị thay đổi.” Mãn Thương trả lời.

“Công chúa xém tí nữa đã bị thổ phỉ giết chết trên chính địa bàn của bọn họ, chắc chắn là phải bị đổi rồi.”

Kim Phi không để ý hỏi: “Đổi thành ai vậy?”

“Quận trưởng mới hình như đến từ kinh thành, tên là Tạ Hỉ Quang, còn huyện lệnh là một tiến sĩ tới từ Giang Nam, tên là Thái Lưu Dương.”

“Lai lịch ra sao?” Kim Phi hỏi.

“Có lẽ Tiểu Ngọc đã cử người đi đều tra rồi, nhưng ta không nắm được kết quả.” Mãn Thương lắc đầu: “Không hỏi.”

“Ngươi có biết bọn họ bao nhiêu tuổi không?” Kim Phi hỏi.

“Ta đã từng nghe Tiểu Ngọc nói, có lẽ tuổi tác vẫn chưa lớn lắm, quận trưởng chưa tới năm mươi, còn huyện lệnh hình như mới ngoài ba mươi.”

“Ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu, giọng nói nhỏ đi một chút.

Làng Tây Hà thuộc về sự quản lý trực tiếp của Kim Xuyên và Quảng Nguyên, có mối quan hệ tốt với quan phụ mẫu là việc vô cùng quan trọng.

Cựu quận trưởng trước đây không có tham vọng gì, chỉ muốn bình an về hưu.

Huyện lệnh cũng bị Chu sư gia đàn áp nhiều năm, gốc gác cũng không ổn định.

Hai người họ cũng không muốn chọc vào Kim Phi, do đó quan hệ giữa cả ba vẫn luôn rất ăn ý.

Tiếc thay ông trời lại cho tai bay vạ gió, cựu quận trưởng không thể giữa được bình an đến khi về hưu, vẫn bị cách chức.

Quận trưởng bị cách chức, huyện lệnh Kim Xuyên cũng trốn không thoát.

Hai người đều vô tội, nhưng lại thiếu may mắn.

Quận trưởng và huyện lệnh vừa mới được điều đến này đều đang ở trong độ tuổi trẻ trung sung sức, hơn nữa, trường hợp có thể thuận lợi bổ sung vào vị trí quận trưởng và huyện lệnh này thật sự rất ít, chắc chắn là trong nhà có gốc gác rồi.

Loại người này thường sẽ không cam chịu, muốn yên ổn như cựu quận trưởng, nhất định sẽ muốn thăng tiến xa hơn.

Mà quan viên ở Đại Khang muốn thăng chức, việc phải làm không phải là cạnh tranh về thành tích, mà là xem xem ai có bệ đỡ vững chắc hơn, ai chi bạc ở kinh thành nhiều hơn.

Vì lẽ đó mà rất nhiều quan viên khi còn tại chức đều phải làm việc cực lực để kiếm tiền, sau đó sẽ móc nối quan hệ với kinh thành.

Mà Kim Phi chính là hậu đài lớn nhất tại Kim Xuyên và Quảng Nguyên, không biết đối phương có ‘khai đao’ với y hay không.

Tuy nhiên Kim Phi vừa lập công lớn, còn rất thân cận với Cửu công chúa, người bình thường sẽ không dám chọc vào y.

Hơn nữa, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng không gửi tin tức cho Mãn Thương, có lẽ vấn đề này cũng không lớn mấy.

Vì thế, Kim Phi chỉ hơi lo lắng chứ không phiền muộn gì, sau đó y hỏi Mãn Thương thêm vài chuyện gần đây.

Y đoán không sai, Nhuận Nương vừa mới chuẩn bị xong cơm tối, Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa đã đến đây ăn cơm chùa.

Hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

“Tiên sinh, sau này ngài có muốn ở lại Tây Xuyên luôn không?” Sau khi ngồi xuống, Cửu công chúa thản nhiên hỏi.

“Ở Tây Xuyên luôn cũng được!” Hai mắt Khánh Mộ Lam sáng lên: “Thành Tây Xuyên rất náo nhiệt, dẫn theo Hạ Nhi và Tiểu Bắc đến đây định cư càng tốt, ta không cần đi thật xa mới đến làng Tây Hà nữa!”

“Cô không đến làng Tây Hà, gậy quân đáng bị đánh thì cũng chạy không thoát đâu”.

Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam: “Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, cô tìm một khoảng thời gian rảnh rồi đến dốc Đại Mãng chịu phạt đi.”

“Biết rồi!” Khánh Mộ Lam thở dài, gật đầu đồng ý.

Việc lúc đầu bị kẹt ở núi Ngũ Lang quả thật là do cô ấy.

Giờ chiến tranh đã kết thúc, cũng đã đến lúc phải chịu phạt.

Kim Phi thấy Cửu công chúa đang nhìn mình mới nhớ ra là y vẫn chưa trả lời vấn đề của cô ấy.

Không suy nghĩ gì nữa, y lắc đầu nói: “Ta không có ý định ở lại Tây Xuyên, đợi đến khi sắp xếp chuyện của tiền trang xong, ta sẽ trở về làng Tây Hà.”

Thành Tây Xuyên là địa bàn nhà họ Khánh, hiện tại, xem ra mối quan hệ giữa y với nhà họ Khánh vẫn rất tốt, tuy nhiên với một gia tộc lớn thế này thì lợi ích vẫn là trên hết, quan hệ qua lại không nên quá sâu sắc.

Trừ khi y lấy Khánh Mộ Lam, nếu không một khi hai bên có xung đột về lợi ích, nhà họ Khánh sẽ không hề do dự vứt bỏ y.

Mặc dù địa vị của Khánh Mộ Lam không giống với Cửu công chúa, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ chịu làm thiếp cho y.

Kim Phi hoàn toàn không thể bỏ Quan Hạ Nhi để cưới Khánh Mộ Lam được.

Đến lúc đó y đầu tư quá nhiều vào Tây Xuyên, chắc chắn mọi việc đều sẽ bị hạn chế.

Thay vì sau này trở mặt, thì tốt hơn hết là cứ giữ mối quan hệ như hiện tại.

Làng Tây Hà xa xôi hun hút, không ai có thể xen vào được, thoải mái biết bao nhiêu.

Hà cớ gì phải chạy tới Tây Xuyên để lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm cơ chứ?

Kim Phi hiểu rõ đạo lý, Cửu công chúa - người giỏi giang ở trong triều ắt cũng hiểu rõ.

Thật ra cô ấy cũng thấy được mối quan hệ giữa nhà họ Khánh, Kim Phi và cô ấy cứ như hiện tại là tốt nhất, cô ấy còn phát hiện dạo gần đây Kim Phi lại mở xưởng nung gạch, còn cả xây nhà xưởng nữa nên hơi lo lắng rằng Kim Phi sẽ cắm rễ ở Tây Xuyên.

Vừa rồi cô ấy chỉ hỏi dò, nếu Kim Phi thật sự có ý định đó, Cửu công chúa sẽ tìm cơ hội để nhắc nhở y.

Giờ Cửu công chúa đã có được câu trả lời phủ định của y thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức đổi chủ đề: “Tiên sinh thật sự muốn làm tiền trang sao?”

“Muốn xem thử trước, nếu không được thì tính sau.”

Dù sao Kim Phi cũng không quá quen thuộc với Đại Khang, không dám nói quá chắc chắn.

“Sau khi nghe tiên sinh nói thế, mấy ngày nay ta cũng có suy nghĩ về nó, ta cảm thấy nếu tiên sinh thật sự mở tiền trang mà hoàn toàn không thu phí thì hoàn toàn không thích hợp.”

Cửu công chúa cắn đũa nói.

Đây là việc hoàn toàn không thể thấy khi ở trong cung.

Nhưng hiện tại cô ấy đã quen với việc vừa ăn vừa nói chuyện với Kim Phi.

Hơn nữa, cách nói chuyện ngày càng thoải mái hơn.

Danh xưng cũng chuyển từ ‘Bổn cung’ lúc ban đầu thành ‘ta’.

Những việc này đã nói rõ rằng, mối quan hệ giữa cô ấy và Kim Phi ngày càng thân thiết hơn.

“Tại sao không thích hợp?”

Kim Phi đặt đũa xuống hỏi.

Y không rành về ngành tài chính, lắng nghe thêm ý kiến của người khác cũng tốt.
Chương 542: Trải sự đời

“Tiên sinh, ngài quá tốt bụng, chẳng hề cân nhắc tới chuyện lòng người hiểm ác.”

Cửu công chúa nói: "Nếu ngài muốn miễn giảm toàn bộ phí gửi và rút tiền thì sẽ khiến tiền trang gặp phải biến động lớn. Đến lúc đó các tiền trang khác phái người đến quấy rối, gửi tiền rút tiền liên tục cả ngày lẫn đêm thì ngài tính đối phó ra sao?”

“Cái này…”

Bị hỏi như vậy, Kim Phi ngừng lại suy ngẫm.

Đó là quả là vấn đề lớn.

Y vẫn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ theo quán tính.

Rất nhiều suy nghĩ của y đều dựa trên nhận thức về xã hội ở kiếp trước. Y đã quá quen với việc sống trong thời đại công nghệ thông tin phổ biến khắp toàn cầu, phí gửi tiền, rút tiền vô cùng thấp, khi tài khoản còn tiền gửi thì tất cả các ngân hàng đều không thu tiền phí duy trì hoạt động.

Nhưng ở Đại Khang nào có máy tính, có internet đâu, tiền trang muốn duy trì hoạt động được thì đều cần thuê người làm việc.

Phí thuê nhân công lại cao hơn so với kiếp trước không biết bao nhiêu lần.

Thương trường cũng là chiến trường, rất nhiều thương nhân sẵn lòng sử dụng mọi thủ đoạn chỉ để đánh bại đối thủ mà thôi.

Tình huống Cửu công chúa vừa nhắc có xác suất xảy ra vô cùng lớn.

Ngươi muốn miễn phí gửi và rút tiền ư? Vậy thì bọn ta phái người tới quấy rối là được rồi.

Tìm đại mười mấy người tới xếp hàng luân phiên là quá đủ để khiến bộ máy vận hành của tiền trang của Kim Phi tê liệt.

“Điện hạ nói có lí. Đây quả là một tai hoạ ngầm lớn, là ta đã không cân nhắc chu toàn.”

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy điện hạ nghĩ ta thu phí bao nhiêu là hợp lí?

“Tiên sinh nên thu mức phí sao cho tiền trang không phải chịu lỗ, vậy mới không để lại sơ hở cho người khác lợi dụng.”

Cửu công chúa để đũa xuống, nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên, ta cũng không rõ chuyện vận hành tiền trang. Điều này còn cần tiên sinh tự mình suy nghĩ.”

“Điện hạ nói có lí.”

Kim Phi nâng chén trà lên về phía công chúa biểu hiện lòng cảm tạ của bản thân với cô ấy.

Cửu công chúa cũng nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm.

Uống một hớp trà xong, Kim Phi cẩn thận cân nhắc đề nghị của Cửu công chúa.

Những tiền trang khác ở Đại Khang đều thu phí rất cao, nên dù Kim Phi chỉ thu nửa mức phí đó hay hoàn toàn miễn phí thì đều đem lại hậu quả như nhau.

Muốn giảm phí gửi, chỉ thu một nửa thì họ sẽ tới cửa gây chuyện.

Còn nếu miễn phí hoàn toàn cũng vậy.

Hiểu được điều này, Kim Phi tính lùi chuyện của tiền trang lại mấy ngày để tra rõ vật giá, phí thuê nhân công ở Tây Xuyên đã rồi quyết định sau.

Tâm trạng Cửu công chúa xem chừng cũng không tệ lắm, cùng trò chuyện với Kim Phi một thời gian dài, đến tận khi sắc trời tối hẳn mới về phủ cùng Khánh Mộ Lam.

Lúc đi, cô ấy còn chưa thỏa mãn lắm.

Từ nhỏ cô ấy đã bị trói buộc bởi những luật lệ nghiêm khắc nơi cung cấm, giờ được sống trong bầu không khí thoải mái, vô ưu vô lo này, cô ấy thấy yêu thích vô cùng.

Chỉ khi ở đây cô ấy mới có thể buông bỏ mọi phòng bị, thoải mái trò chuyện cùng mọi người.

Cũng từ cuộc trò chuyện với Cửu công chúa ngày hôm nay, Kim Phi mới hiểu thêm nhiều điều về tình hình quan trường Đại Khang, coi như y đã nhận được lợi ích không hề nhỏ.

Trở về phòng, y thấy Nhuận Nương đang cẩn thận trải giường nệm.

Cô ấy vừa làm việc vừa len lén nhìn Kim Phi.

Trước khi tới, Quan Hạ Nhi đã nhắc khéo cô ấy phải ngủ chung giường với Kim Phi, tránh cho y làm xằng làm bậy ở Tây Xuyên.

Trong mắt Quan Hiểu Nhi, kể từ ngày Đường Đông Đông cùng Nhuận Nương bước vào cửa thì họ đã là người của Kim Phi rồi. Việc ngủ cùng cũng là sớm hay muộn mà thôi.

Cô ấy không ngại Kim Phi thu nhận Nhuận Nương, nhưng lại không mong y đi thanh lâu làm chuyện bừa bãi cùng cô nương khác.

Thật ra thì Nhuận Nương cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái nhà lành, lại có tính cách khá truyền thống giống như Quan Hiểu Nhi vậy, mà danh phận cũng chẳng có, sao có thể không biết ngại mà chủ động đề cập tới chuyện ấy cho được.

Cô ấy chỉ đành yêu lặng trải giường nệm, chờ Kim Phi nói chuyện mà thôi.

Chỉ cần y mở miệng, cô ấy có thể thuận theo mà ngủ lại đây.

Đáng tiếc, từ lúc vào cửa đến giờ y chỉ chào Nhuận Nương một câu, sau đó một mực ngồi sau bàn viết viết vẽ vẽ điều gì đó, căn bản chẳng hề chú ý gì tới cô ấy cả.

Nhuận Nương thở dài trong lòng, sửa soạn lại giường chiếu xong bèn im lặng rời đi.

Kim Phi nhìn bóng lưng Nhuận Nương, ánh mắt chứa đầy vẻ phức tạp.

Y cũng chẳng phải đầu gỗ, sao có thể không hiểu ý tứ của Quan Hiểu Nhi và Nhuận Nương chứ?

Thực ra vẻ ngoài của Nhuận Nương xinh đẹp, chỉ là trước đây cô ấy trông vừa đen vừa gầy, nom thiếu sức sống.

Sau khi đi theo Kim Phi, cô ấy không cần làm việc đồng áng nữa, toàn thân đều ăn diện sạch sẽ, mái tóc cũng trở nên vừa dày vừa đen, còn gương mặt thì ngày càng thanh tú.

Hơn nữa, tính tình Nhuận Nương mềm mỏng hơn Quan Hạ Nhi, ai nói gì cũng đều làm theo. Như vậy mà bảo Kim Phi không hề động lòng thì dối lòng quá.

Nhưng y cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ có cơ hội làm thật thì y lại sợ hãi.

Kim Phi viết những việc muốn tìm hiểu vào ngày mai ra giấy xong mới tắt đèn đi ngủ.

Không biết có phải là do mới đổi sang chỗ ở mới hay không, hay là do tâm tư y đang rối loạn mà tối đó Kim Phi đã mơ một giấc mơ.

Hôm sau ngủ dậy, cả người y bơ phờ hẳn.

“Tiên sinh, ta thấy sắc mặt ngài không tốt lắm. Hay là hôm nay ngài đừng ra ngoài nữa, để ta đi gọi Nhuận Nương tới chăm sóc cho ngài?”

Một cận vệ phát hiện sắc mặt Kim Phi không tốt lắm, lo âu nói.

“Không cần. Ta rửa mặt bằng nước lạnh một chút là được.” Kim Phi xua tay.

Cận vệ còn tính khuyên thêm thì đúng lúc thấy Đại Lưu tới, vội nói: “Đội trưởng, ngươi tới khuyên nhủ tiên sinh đi. Ngươi xem, sắc mặt ngài ấy tệ như vậy rồi.”

“Khuyên gì mà khuyên. Tối qua tiên sinh không giữ Nhuận Nương lại trong phòng, cũng có dẫn chúng ta đi dạo Lầu Hàm Hương đâu mà lo.”

Nói xong, anh ta còn trừng mắt nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta nghe nói các cô nương ở Lầu Hàm Hương khá lắm đó. Khi nào rảnh ngài dẫn bọn ta tới đó trải đời chút đi.”

“Muốn đi thì đi một mình đi!” Kim Phi liếc xéo anh ta: “Đi mời Nguyễn chưởng quầy tới đây, lát nữa ta muốn cùng cô ấy ta ra ngoài một chuyến.”

Nguyễn chưởng quầy là nữ chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên chi nhánh Tây Xuyên, tên là Nguyễn Đồng Khiết, cũng là nữ chưởng quầy trong nhóm đầu tiên mà Đường Tiểu Bắc chiêu mộ.

Năng lực của người này khá tốt, có thể xử lí gọn gàng dứt khoát mọi chuyện ở chi nhánh Tây Xuyên.

Đại Lưu vừa nghe Kim Phi bảo mời Nguyễn Đồng Khiết thì tính hóng hớt lại nổi lên: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài vừa ý Nguyễn chưởng quầy sao?”

“Cút!”

Kim Phi nhấc chân lên đạp mông anh ta một cái.

Đại Lưu cười ngây thơ, cũng chẳng tức giận chút nào mà còn ngâm nga rời đi.

Mấy hôm sau, Kim Phi dặn Nguyễn Đồng Khiết sắp xếp một lượng lớn người điều tra thị trường Tây Xuyên.

Đối tượng điều tra bao gồm các mặt: tiền thuê địa điểm, tiền công, chi phí.

Cửu công chúa biết chuyện này thì cảm thấy hứng thú vô cùng, thậm chí còn chủ động chạy tới giúp đỡ.

Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, việc điều tra được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Trải qua một loạt tính toán, Kim Phi quyết định thu 40% phí khi khách gửi dưới một ngàn lượng bạc.

Từ một ngàn đến năm ngàn lượng thì thu 30%.

Từ năm ngàn đến mười ngàn lượng chỉ thu 20% tiền phí.

Trên mười ngàn lượng thì chỉ lấy 10% phí làm chi phí duy trì tiền trang.

Như vậy không chỉ có thể đảm bảo tiền lời của tiền trang dựa vào phí gửi, rút tiền mà còn có thể thu hút thương nhân gửi vào nhiều bạc hơn.

Sau này, khi khách gửi đông hơn, việc làm ăn trở nên khấm khá, nghiệp vụ của tiền trang càng thêm thuần thục thì y còn có thể cân nhắc tình hình để hạ thấp phí gửi xuống.

Ban đầu lúc Nguyễn Đồng Khiết tới Tây Xuyên đã nghe Đường Tiểu Bắc báo trước rằng Tây Xuyên là thủ phủ của Thục Xuyên, vì vậy nơi này chính là một trong những đối tượng phát triển trọng điểm của thương hội Tây Xuyên. Cũng vì thế mà cô ấy đã quyết định mua cửa hàng có vị trí tốt và diện tích cực lớn.

Kim Phi cũng không cần tìm địa điểm khác, bảo thương hội Kim Xuyên dành ra một cửa hàng, sửa đổi đôi chút là có thể đưa tiền trang Kim Xuyên vào hoạt động được rồi.

Kết quả, khai trương đã ba ngày mà trừ Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu ra thì bóng một vị khách cũng chẳng có.

“Tiên sinh, Vũ Dương và ca ca của ta đều ngăn cản ngài mở tiền trang. Lúc đó ngài còn không chịu nghe, giờ thì sao? Một khách hàng cũng chẳng có.”

Khánh Mộ Lam nói, thái độ cười trên nỗi đau của người khác.
Chương 543: Lôi vương gia hạ phàm

“Mộ Lam, sao cô không đi nhận phạt đi?” Kim Phi liếc mắt nhìn cô ấy hỏi: “Chẳng lẽ cô sợ à?”

“Khánh Mộ Lam ta mà sợ sao?” Khánh Mộ Lam nói: “Chẳng phải vì mấy hôm nay ta giúp ngài đi điều tra khắp nơi sao?”

Cửu công chúa tới giúp đỡ, Khánh Mộ Lam tất nhiên cũng tới tham gia cho vui.

Nhưng có cô ấy ở đây, nhiều chuyện thuận lợi hơn rất nhiều.

“Yên tâm đi, ngày mai nhất định sẽ có người tới.” Kim Phi tự tin nói.

“Tiên sinh, ngài đã có cách gì rồi đúng không?” Cửu công chúa tò mò hỏi.

“Bây giờ không có người, bởi vì mọi người không biết ta đã mở một tiền trang, cho nên ta cần phải quảng cáo để bọn họ biết.”

“Quảng cáo? Là cái gì?”

“Là thông báo cho mọi người biết.” Kim Phi nói: “Ta muốn tất cả mọi người trong thành biết, tiền trang Kim Xuyên đã khai trương!”

“Tiên sinh muốn thông báo cho họ bằng cách nào?” Cửu công chúa càng tò mò hơn.

Đại Khang không có mạng lưới liên lạc, cũng không có điện thoại di động, quan phủ khi muốn chuyển đạt chính lệnh, sẽ dán thông báo ở cổng thành hay các khu chợ nơi có đông người đi qua.

Nhưng có một số người không ra khỏi thành, cũng không đi chợ.

Cho nên chính lệnh của quan phủ cần nhiều ngày mới có thể đến tai tất cả mọi người.

Kim Phi nói ngày mai sẽ cho tất cả mọi người trong thành biết tiền trang Kim Xuyên đã khai trương, nhưng bây giờ đã là buổi chiều, Cửu công chúa không biết Kim Phi định làm gì để đạt được mục tiêu này.

Kim Phi không trả lời, chỉ thần bí mỉm cười: “Chờ đến tối các ngươi sẽ biết.”

“Chờ đến tối?” Cửu công chúa sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ra.

Nhưng Khánh Mộ Lam vẫn không hiểu gì: “Vũ Dương, hai người nói cái gì vậy?”

“Chờ đến tối thì người sẽ biết!” Cửu công chúa và Kim Phi nhìn nhau, cười đáp.

Sau đó cho dù Khánh Mộ Lam có hỏi thế nào hai người cũng không trả lời.

Mãi đến khi trời tối, khi pháo hoa bắn lên khắp nơi trong thành, Khánh Mộ Lam mới hiểu ra.

Lúc này, dân chúng trong thành đều bị tiếng pháo nổ thu hút, lao ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Trời ơi, đó là cái gì vậy? Sao nó lại sáng thế?”

“Là sấm chớp sao, chẳng lẽ là Lôi vương gia hạ phàm?”

“Ta nghe nói Kim tiên sinh của của tiêu cục Trấn Viễn lấy được thần khí của Thần Lôi vương gia, nó biết phát sáng và tạo ra âm thanh như tiếng sấm, lẽ nào là thứ này?”

“Đúng là nó rồi, ta đã thấy ở dốc Đại Mãng, nhưng lúc đó chỉ có thể nghe được âm thanh, không thấy được ánh sáng.”

“Nhưng Lôi vương gia thi triển thần khí trong thành làm gì? Chẳng lẽ trong thành cũng có kẻ địch?”

“Chắc không phải đâu. Ta không nghe thấy động tĩnh gì cả”

“Ở đằng kia có người, ra đó xem chắc sẽ biết đấy?”

“Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?”

“Chúng ta cẩn thận một chút, thấy nguy hiểm thì lập tức quay lại!”

“Được, đi xem thôi!”

Pháo hoa là thứ trước đây chưa từng được sử dụng ở Đại Khang, mặc dù Kim Phi đã từng sử dụng chúng ở dốc Đại Mãng, nhưng chỉ có những người tham dự tang lễ của những liệt sĩ và một số ít dân thường nhìn thấy.

Còn với đa số người dân trong thành Tây Xuyên thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Những người đến dự tang lễ cũng chỉ nghe được âm thanh, vì ban ngày nên không thể nhìn rõ màu sắc.

Pháo hoa rực rỡ trong thành, hiệu ứng vô cùng chấn động.

Không ít người dân lo lắng, cẩn thận đến gần điểm đốt pháo gần mình nhất.

Đến gần mới phát hiện không có gì nguy hiểm, chỉ có nhân viên hộ tống cầm loa hét lớn: “Tiền trang Kim Xuyên do Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn mở đã khai trương, phí thủ tục chỉ có 10%!”

“Kim tiên sinh khai trương tiền trang sao?”

“Phí thủ tục là gì?”

“Chắc là phí xử lí đúng không?”

“Nghe nói tiền trang kiếm tiền bằng phí thủ tục, Kim tiên sinh chỉ thu 10%, vậy không phải lỗ chết sao?”

“Kim tiên sinh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để mình bị lỗ.”

“Tiền trang chỉ làm ăn với người có tiền, các người quan tâm làm gì?”

“Đúng vậy, cho dù Kim tiên sinh không thu phí thủ tục, các người có tiền để vào bên trong không?”

“Tiểu ca, đây là thần khí Lôi vương gia cho Kim tiên sinh đúng không?”

Vấn đề cơm ăn, áo mặc người dân còn chưa lo xong, không hề có hứng thú với tiền trang.

Bọn họ cảm thấy hộp pháo hoa còn đang bốc khói trước mặt nhân viên hộ tống thú vị hơn nhiều.

“Đúng, đây chính là thần khí của Lôi vương gia.”

Người dẫn đầu các nhân viên hộ tống cười nói: “Mọi người mau đi gọi thêm người tới, chờ thêm một nén nhang, chúng ta sẽ đốt thêm một lần nữa!”

“Tiểu ca ngươi chờ một chút ta đi gọi mọi người!”

Mọi người nghe vậy thì vội chạy đi.

Họ vừa chạy vừa hét lớn: “Mọi người mau đến xem đi, người của tiêu cục Trấn Viễn sắp thi triển thần khí của Lôi vương gia!”

Người dân vốn đã bị pháo hoa thu hút, nhưng vì sợ nguy hiểm nên không dám tham gia.

Bây giờ đã biết không có kẻ địch, tất cả đều chạy ra khỏi nhà, chạy đến nơi đốt pháo.

Các nhân viên hộ tống nói được làm được, sau một nén nhang đốt thêm một quả pháo nữa.

Bùm! Bùm!

Sau một tiếng động lớn, một luồng ánh sáng rực rỡ bay lên bầu trời.

Nó lao lên hơn mười mét trên không trung, nổ tung với một tiếng nổ lớn, tỏa ra ánh sáng màu tím và đỏ rực.

“Oa! Thần khí của Lôi vương gia thật lợi hại, chẳng trách có thể đánh bại kỵ binh!”

“Tiểu ca, thêm một lần nữa, thêm một lần nữa đi!”

Dân chúng thấy hưng phấn, không ngừng yêu cầu các nhân viên hộ tống đốt thêm.

Ở tất cả các điểm đốt pháo đều như vậy.

Đêm nay, dường như toàn bộ người dân trong thành đều ra ngoài ngắm pháo hoa.

Tin tức tiền trang Kim Xuyên khai trương, phí thủ tục chỉ có 10% đã truyền khắp thành.

Mặc dù người dân có lẽ sẽ không đến tiền trang gửi tiền nhưng mục đích của Kim Phi đã đạt được.

Các thương nhân quan trọng nhất là tin tình báo, tin tức lớn như vậy chắc chắn bọn họ phải phái người đi nghe ngóng.

Những người này mới là khách hàng mục tiêu của y.

Sau khi nhận được tin tức, Kim Phi chắc chắn bọn họ sẽ động lòng.

Sự thật chứng minh suy đoán của Kim Phi hoàn toàn chính xác.

Kinh thành là thành phố giàu có nhất của Đại Khang, thì thành Tây Xuyên là nơi giàu có nhất của Xuyên Thục.

Các thương nhân giàu có tập trung ở Tây Xuyên nhiều nhất.

Hơn nữa ở đây cũng có rất nhiều các thương nhân từ nơi khác đến làm ăn, thường xuyên cần dùng đến tiền giấy.

Mỗi lần đổi tiền giấy, họ đều tốn một khoản tiền lớn.

Nghe nói tiền trang Kim Xuyên tiền phí thủ tục chỉ có 10%, không ít thương nhân đã bị cám dỗ.

Thứ hai trời vừa rạng sáng, trước cửa tiền trang Kim Xuyên đã vắng khách suốt ba ngày có đám người tụ tập.

Có người đến vì bị tiền phí thấp thu hút sự chú ý, cũng có người đến để nghe ngóng tin tức, nhưng chủ yếu là những người đến để hóng chuyện.

Kim Phi đã chuẩn bị một phòng họp, muốn giới thiệu với mọi người về cách hoạt động của tiền trang Kim Xuyên.

Nhưng người tới quá nhiều, phòng họp y đã chuẩn bị không thể chứa hết, chỉ có thể dẫn khách vào trong sân.

Kim Phi tạm thời cho người kê bàn gỗ ra sân.

Keng keng keng!

Đại Lưu gõ chiêng đồng, lúc này mọi người mới yên lặng.

Kim Phi vừa giơ loa lên chuẩn bị nói chuyện, mọi người nhao nhao hỏi: “Kim tiên sinh, hôm qua ngài đã sử dụng thần khí của Lôi vương gia thật sao?”

“Chuyện này để sau hãy nói, hôm nay chúng ta nói chuyện của tiền trang.” Kim Phi cười trả lời.

Mọi người thấy Kim Phi không muốn trả lời, lộ ra vẻ thất vọng.

“Kim tiên sinh, tiền trang Kim Xuyên của ngài thật sự chỉ thu 10% phí xử lý sao?”

Một thương nhân bụng phệ lên tiếng hỏi.
Chương 544: Động lòng

"Chỉ cần số bạc gửi vào tiền trang Kim Xuyên vượt quá mười ngàn lượng, phí thủ tục là mười phần trăm!" Kim Phi đáp.

“Nếu không vượt quá mười ngàn lượng thì sao?” người đàn ông mập tiếp tục hỏi.

"Dưới một ngàn lượng, thu bốn mươi phần trăm, từ một ngàn đến năm ngàn lượng, thu ba mươi phần trăm, từ năm ngàn lượng mười ngàn đến mươi ngàn lượng, thu hai mươi phần trăm."

Kim Phi giải thích: "Gửi càng nhiều thì càng được ưu đãi hơn. Nếu hơn ba mươi ngàn lượng sẽ là khách quý của tiền trang bọn ta. Bọn ta sẽ cử một phó chưởng quầy chuyên môn một kèm một, để trao đổi về phí thủ tục với các hoạt động ưu đãi khác. "

"Kim tiên sinh, tiền trang của ngươi mới vừa khai trương, ai dám gửi ba mươi nghìn lượng chứ?” người đàn ông mập cười hỏi.

Nói xong hắn còn nháy mắt với Kim Phi.

Kim Phi thấy vậy, đôi mắt hơi nheo lại một chút.

Người đàn ông mập hỏi như vậy, vừa nghe thì giống như tới đây gây sự, nhưng Kim Phi cũng hiểu được cái chớp mắt của hắn.

Tên này chính là một kẻ lừa gạt chuyên đi vẽ chuyện đây mà.

Kim Phi tưởng là do Nguyễn Đồng Khiết sắp xếp, y quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Kết quả, Nguyễn Đồng Khiết lại lắc đầu, ý nói mình không sắp xếp gì.

Ngay lúc Kim Phi nghi ngờ nhìn đi nơi khác, y nhìn thấy Cửu công chúa lặng lẽ ngồi ở sau màn, hơi mỉm cười với y.

Lúc này mà Kim Phi còn không hiểu nữa thì đúng là tên ngốc.

Y mỉm cười nhìn lại Cửu công chúa, quay đầu đáp: “Sao lại không chứ? Cửu công chúa điện hạ đã gửi hơn ba mươi ngàn lạng bạc ở tiền trang Kim Xuyên, mà cũng đã ký thỏa thuận với tiền trang, sau này có thu thuế từ thái ấp cũng sẽ gửi vào tiền trang Kim Xuyên."

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều im lặng.

Sau đó lại trở nên ồn ào.

"Công chúa điện hạ mà cũng gửi tiền vào tiền trang Kim Xuyên ư?"

"Ai mà không biết Cửu công chúa điện hạ có mối quan hệ đặc biệt với Kim tiên sinh của quân Trấn Viễn. Cô ấy gửi tiền vào thì có gì mà lạ chứ?"

"Cũng đúng."

Các thương nhân nhỏ giọng xì xào.

Đợi bọn họ xì xào xong, Kim Phi lại lên tiếng lần nữa: “Ngoài Cửu công chúa điện hạ, còn có châu mục Khánh đại nhân gửi mười mươi ngàn lượng ngân sách của triều đình vào tiền trang Kim Xuyên của bọn ta, sau này bổng lộc của các quan lại thành Tây Xuyên và của các khu vực lân cận cũng sẽ do tiền trang Kim Xuyên bọn ta phân phát."

Ở Đại Khang chưa có tiền lệ nào về việc tiền trang thay mặt phân bổng lộc cho các quan lại, Khánh Hâm Nghiêu làm như vậy chẳng khác nào là để đảm bảo cho Kim Phi.

Nếu tiền trang Kim Xuyên thất bại, người đầu tiên không bỏ mặc Kim Phi ắt sẽ là Khánh Hâm Nghiêu.

"Vậy thì xin hỏi Kim tiên sinh, ta gửi tiền ở Tây Xuyên, nhưng ở kinh thành cần dùng tiền thì có được không?" Người đàn ông mập tiếp tục hỏi.

"Hiện tại tiền trang Kim Xuyên chỉ có một điểm ở Tây Xuyên, sau này sẽ mở thêm các điểm ở kinh thành và các quận thành lớn ở Giang Nam, lúc đó sẽ có thể lấy tiền ở kinh thành và Giang Nam."

Kim Phi trả lời: "Mà phí thủ tục cũng giống như ở Tây Xuyên, hơn mười ngàn lượng chỉ cần mười phần trăm!"

Lời này vừa nói ra, bốn phía đều ồ lên.

Phải biết rằng phí thủ tục để các tiền trang khác đổi ngân phiếu ở nơi khác cao hơn nhiều so với phí thủ tục tại địa phương.

Chính sách đổi tiền ở những nơi khác của Kim Phi cũng giống như đổi ở địa phương, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều thương nhân có nhu cầu gửi và rút tiền ở những nơi khác.

"Kim tiên sinh, ngươi cũng phát hành ngân phiếu sao?" Người đàn ông mập lại hỏi.

Kim Phi nghe vậy, khiến y ước gì có thể nhảy xuống hôn Cửu công chúa hai cái.

Cô ấy sắp xếp cái kẻ lừa gạt này quá xứng chức rồi.

Mỗi một vấn đề hỏi tới đều ngay tử huyệt.

Y thu lại suy nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không phát hành ngân phiếu, mà sẽ phát hành hối phiếu còn an toàn hơn ngân phiếu."

"Hối phiếu là cái gì? An toàn như thế nào?" Người đàn ông mập tiếp tục đặt câu hỏi.

"Ví dụ, nếu ngươi gửi mười ngàn lượng bạc ở Tây Xuyên, ta sẽ đưa cho ngươi một tờ hối phiếu chuyên môn, lại cho ngươi một từ lóng, ngươi có thể cho hộ vệ mang theo hối phiếu lên đường, nhưng không nói mật mã cho hắn biết."

Kim Phong nói: “Như vậy, cho dù hối phiếu có bị thổ cướp đi, hoặc hộ vệ của ngươi chạy trốn, thì bọn họ cũng không thể lấy tiền được bởi vì bọn họ không biết từ lóng đó.”

"Vậy ta làm mất hối phiếu chỉ biết từ lóng thì vẫn có thể lấy tiền ra sao?" Người đàn ông mập hỏi.

"Có thể," Kim Phi gật đầu: "Nhưng sẽ rắc rối hơn. Trước tiên ngươi phải báo cáo mất phiếu cho bọn ta, sau đó đợi hai tháng. Sau khi bọn ta đối chiếu kiểm tra sổ sách xong, là có lấy lại tiền của ngươi."

"Vì sao?"

"Rất đơn giản, lỡ ngươi nói với ta hối phiếu của ngươi mất rồi, lúc đó ta lấy tiền cho ngươi nhưng cuối cùng hối phiếu của ngươi lại không mất, rồi ngươi lại phái người đến điểm ở kinh thành lấy thêm lần nữa, vậy chẳng lẽ ta phải đưa ngươi hai phần sao?" Kim Phi giải thích.

"Hai tháng thì cũng hơi lâu.” Người đàn ông mập lộ ra vẻ bất mãn

"Huynh đệ, nếu ngân phiếu của ngươi bị mất, rồi ngươi chờ hai năm thì tiền của ngươi có quay lại không?" Kim Phi cười hỏi lại.

"Kim tiên sinh nói đúng lắm." Người đàn ông mập gật đầu.

Những thương nhân khác vốn không hài lòng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cũng tỏ ra rất hài lòng với phương pháp của Kim Phi.

Cái gọi là tiếng lóng là mật khẩu.

Các tiền trang khác ở Đại Khang đều phát hành ngân phiếu để làm bằng chứng, bất kể là ai thì chỉ cần cầm ngân phiếu là có thể lấy tiền.

Điều này cũng tạo cơ hội cho thổ phỉ lợi dụng.

Phương pháp của Kim Phi đã giải quyết triệt để vấn đề này.

Chỉ có bản thân mình mới biết tiếng lóng nên hối phiếu bị cướp đi cũng không sao cả.

Cùng lắm thì trở về lại làm thêm một cái là được rồi.

Dù phải chờ đợi hai tháng nhưng vẫn tốt hơn là mất cả chì lẫn chài.

Không ít thương nhân lộ ra vẻ dao động.

Chỉ là tiền trang Kim Xuyên dù sao cũng là tiền trang mới mở, bọn họ không dám tin tưởng hoàn toàn vào thực lực của Kim Phi.

Giây tiếp theo, người đàn ông mập lại giúp bọn họ hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

"Kim tiên sinh, phương pháp của ngươi quả thực rất hay, bọn ta đều đã động lòng, nhưng ngươi là một tiền trang mới mở, mà nếu bọn ta lập tức giao hết toàn bộ tài sản tánh mạng cho ngươi, rồi lỡ ngươi chạy trốn luôn thì làm sao đây?”

Người đàn ông mập nghiêm túc hỏi.

"Con người này, sao ngươi lại nói Kim tiên sinh như vậy?"

Kim Phi chưa kịp trả lời, người dân hóng hớt ở gần đó đã nói trước: "Nếu như Kim tiên sinh không giúp chúng ta đánh đuổi kỵ binh, cho dù các ngươi có bao nhiêu tiền cũng sẽ bị kỵ binh sẽ cướp hết, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi!"

"Đúng vậy, ngươi không có lương tâm!"

"Bản thân các ngươi không có lương tâm, thì các ngươi cho rằng Kim tiên sinh cũng như các ngươi sao? Tất cả số tiền mà Kim tiên sinh hứa với người dân ngoài thành đều đã được trả hết!"

Những người dân khác cũng sôi nổi phụ họa theo.

Nhưng đại bộ phận thương nhân vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Kim Phi làm gì ở ngoài thành, bọn họ còn biết rõ hơn đám người này.

Nhưng hầu hết các thương nhân đều đặt lợi ích lên hàng đầu, đó cũng không thể là lý do để họ tin tưởng Kim Phi.

Dù Kim Phi đã thực hiện lời hứa với dân chúng, nhưng số tiền đó cộng lại cũng chỉ mới mấy mươi ngàn lượng bạc mà thôi.

Mà một khi họ thật sự gửi tiền, cộng lại còn nhiều hơn lần đó không biết bao nhiêu lần.

Nếu lúc đó Kim Phi ôm tiền bỏ chạy, bọn họ sẽ khóc với ai đây?

Chẳng lẽ đi tìm Cửu công chúa hay đi tìm Khánh Hâm Nghiêu?

Cho bọn họ thêm ba cái lá gan nữa họ cũng không dám.

Kim Phi nhận ra người dân hơi kích động quá, vội vàng ra hiệu cho Đại Lưu đánh chiêng.

Khi khung cảnh lắng xuống, Kim Phi nhanh chóng giơ chiếc kèn thiếc lên rồi hô loa: “Mọi người đừng kích động, trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, những câu hỏi mà vị huynh đài này đưa ra đều rất có lý, bọn họ có nỗi lo lắng như vậy cũng là bình thường, nếu đổi lại là các vị, thì các vị sẽ gửi nhiều tiền như vậy vào tay ta sao? Chắc các vị sẽ còn lo lắng hơn bọn họ."

Sau khi nghe như vậy, người dân mới chịu bỏ qua.

Rất nhiều thương nhân cũng gật đầu theo, ánh mắt nhìn Kim Phi cũng thay đổi một chút.

Làm buôn bán nhiều năm, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người đứng vào vị trí của thương nhân và nói chuyện giúp họ.
Chương 545: Thuốc an thần

“Về phần vấn đề các vị đang lo lắng, ta cũng đã suy xét, nghĩ ra một biện pháp, mọi người cùng xem thử có được không.”

Kim Phi nói, ra hiệu cho phía sau.

Nguyễn Đồng Khiết dẫn Đại Lưu đi lên bục gỗ, đứng sau Kim Phi.

Trong tay Đại Lưu bưng một cái khay.

Ở giữa đặt ba viên pha lê.

Kích thước không đồng nhất, màu sắc khác nhau.

Nhưng viên nào cũng vô cùng mượt mà, màu sắc tuyệt vời.

“Kim tiên sinh, đây… Đây là Thủy Ngọc à?”

Giọng điệu của người đàn ông mập cũng hơi run rẩy.

“Không sai, đây là Thủy Ngọc!”

Các thương nhân nhận được đáp án khẳng định của Kim Phi, trong mắt không ít người lộ ra hơi nóng bỏng nhè nhẹ.

Lạc Lan bán đấu giá Thủy Ngọc ở kinh thành được một thời gian, bây giờ danh tiếng của Thủy Ngọc đã lan truyền rất xa.

Thương nhân ở đây cơ bản đều nghe nói qua.

Có mấy người thậm chí còn tham gia hội đấu giá ở kinh thành.

Bởi vì Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc đều cố gắng khống chế lượng hàng xuất ra của Thủy Ngọc, hơn nữa Đại Khang lại lắm kẻ nhiều tiền, cho nên giá trị bây giờ của Thủy Ngọc không những không giảm, ngược lại bị nhóm quyền quý thương nhân đẩy lên càng cao hơn.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc điên cuồng thu mua lương thực ở Giang Nam, trên cơ bản là dựa vào Thủy Ngọc và xà phòng thơm.

Mỗi lần đến một nơi, chỉ dùng cách đấu giá tạm thời, đưa ra hai viên.

Một viên đổi lương thực, ai đưa ra nhiều lương thực hơn, thì kẻ đó lấy.

Một viên đổi tiền, ai đưa nhiều tiền hơn, cho kẻ đó.

Chờ hội đấu giá kết thúc, đưa nhiều tiền nhiều lương thực hơn đều vô dụng.

Dù biện pháp này đơn giản, nhưng cực kì hiệu quả.

Đường Tiểu Bắc không chỉ gom góp một lượng lương thực lớn ở Giang Nam, mà còn gửi rất nhiều bạc về.

Bây giờ số bạc Thủy Ngọc kiếm về, đã vượt qua xà phòng thơm, trở thành sản nghiệp kiếm tiền nhiều nhất làng Tây Hà.

Nhưng công nhân sản xuất Thủy Ngọc chỉ có mấy người thôi.

Ngược lại đội vận chuyển Thủy Ngọc, cần một số nhân viên hộ tống lớn.

Dù vậy, thổ phỉ to gan lớn mật vẫn đánh cướp bên đường.

Không có cách nào, giá trị của Thủy Ngọc bị nhóm quyền quý thương nhân đẩy lên quá cao.

Cao đến mức cho dù nhóm thổ phỉ biết rõ là tiêu cục Trấn Viễn áp tải nhưng vẫn dám bí quá hóa liều.

Khi Kim Phi bắt đầu sinh ra ý tưởng mở tiền trang, đã suy xét đến vấn đề có khả năng các thương nhân sẽ không tin tưởng.

Nên khi Mãn Thương tới, y đã bảo anh ta nhân tiện đưa theo mấy viên Thủy Ngọc.

“Các vị, không cần ta phải nói giá trị của Thủy Ngọc nữa chứ?”

Kim Phi giơ loa hô: “Những viên Thủy Ngọc này đều là sản phẩm chất lượng ta giữ trong kho, từ hôm nay trở đi, sẽ khóa trong hàng rào ở sảnh tiền trang, các khách gửi tiền vượt qua một ngàn lượng, đều có tham dự biểu quyết, đề cử một người mua khóa, giữ chìa khóa.

Nếu ai tới lấy tiền, trong vòng ba ngày mà tiền trang không chi trả, thì có thể lấy Thủy Ngọc này đi làm bồi thường.

Biện pháp này, mọi người cho rằng thế nào?”

Vừa dứt lời, các thương nhân lập tức kích động.

Lúc bọn họ vào cửa, đúng là có nhìn thấy một căn phòng được hàng rào bằng thép không gỉ bao kín ở sảnh tiền trang, trông như nhà tù.

Lúc ấy các thương nhân còn tò mò phòng này dùng làm gì, cuối cùng bây giờ đã biết rồi.

Thì ra là để đặt Thủy Ngọc.

Mấy viên Thủy Ngọc này đều có kích thước và chất lượng tuyệt vời, tính theo giá thị trường trước mắt, nếu đưa đi đấu giá, không thể đo lường giá trị của ba viên Thủy Ngọc cộng lại được.

Hơn nữa Kim Phi nói, bọn họ biểu quyết tìm người tới khóa lại, chìa khóa cũng giao cho người bọn họ chọn giữ.

Mấy viên Thủy Ngọc trở thành thuốc an thần, có mấy thương nhân vốn đã dao động quyết định lát nữa sẽ đi gửi một ngàn lượng bạc thử xem.

Bây giờ tiền trang của Đại Khang cực kì không có quy tắc, Kim Phi không sợ bọn thử, chỉ cần bằng lòng thử, y sẽ có cơ hội khiến đối phương trở thành người dùng trung thành của tiền trang Kim Xuyên.

Nếu khách hàng chủ động tới cửa, vẫn không đánh lại đối phương được, vậy chứng tỏ mô hình y lập ra không phù hợp với Đại Khang.

“Kim tiên sinh, đúng lúc gần đây ta mới nhận được một số bạc, đặt ở nhà không yên tâm, hôm nay có thể gửi vào bên các người không?”

Người đàn ông mập thấy không khí không tệ lắm, mở miệng hỏi.

“Đương nhiên có thể, tiền trang của chúng ta đã bắt đầu buôn bán, hoan nghênh mọi người tới tư vấn, xử lí công việc bất cứ lúc nào!”

“Thế được rồi, bây giờ ta sẽ phái người về lấy bạc!”

Người đàn ông mập phất tay phái một tên gia nổ, để hắn về lấy tiền.

Lúc này rất nhiều thương nhân nổi hứng, không cần phải lừa gạt, đều chủ động hỏi các vấn đề.

Kim Phi giải đáp từng câu một.

Sau hai nén hương, gia nô của người đàn ông mập mang hai cái rương gỗ quay lại.

“Kim tiên sinh, ta buôn bán nhỏ, bạc trong tay không nhiều lắm, trước mắt gửi một ngàn lượng xem thử.”

Người đàn ông mập cười nói.

“Đa tạ đã ủng hộ!” Kim Phi nắm tay với người đàn ông mập: “Bây giờ đơn đầu tiên sau khi chúng ta chính thức khai trương, bản thân ta sẽ tự xử lí, mọi người có thể thuận tiện xem thử, phí thủ tục tính theo năm ngàn lượng, chỉ thu 20%, có được không?"

“Vậy ta phải cảm ơn Kim tiên sinh nhiều rồi!” Người đàn ông mập cười đến mức hai mắt cũng híp lại.

Phí thủ tục 20% cũng giá trị không ít tiền.

“Mời khách quan tới bên này!”

Kim Phi nhảy xuống khỏi bục gỗ, đi về phía sảnh, tự mình trình diễn quy trình gửi tiền cho người đàn ông mập xem, thuận tiện tiếp tục trả lời vấn đề của các thương nhân khác.

Chỉ thấy Kim Phi lấy ra một quyển sổ nhỏ, chỉnh dấu chạm nổi hẳn hoi, ấn con dấu một ngàn lượng lên cột tiền gửi của cuốn sổ nhỏ.

Sau đó lấy một con dấu chạm nổi khác ra, ấn lên ngày gửi tiền.

Đây cũng là lần đầu tiên dấu chạm nổi xuất hiện ở Đại Khang, các tiền trang khác muốn bắt chước, cũng cần một ít thời gian để cân nhắc, xem như là một loại biện pháp chống hàng giả cơ bản nhất.

Sau đó dẫn người đàn ông mập tới một căn phòng riêng, để người đàn ông mập tự nói ra một chuỗi số mật mã.

Sau khi xác nhận mật mã, hai người mới cùng ra ngoài.

“Ngươi nhất định phải nhớ rõ mật mã, nếu không cho dù ngươi cầm sổ tiết kiệm cũng không lấy tiền ra được, đã hiểu chưa?”

Kim Phi đứng trước mặt các thương nhân khác, nhắc nhở người đàn ông mập lần nữa.

“Kim tiên sinh, tiết kiệm tiền tại địa phương, cũng phải nhớ mật mã à?” Một thương nhân hỏi.

“Cũng cần, như vậy càng an toàn.” Kim Phi nói: “Nhưng mật mã phiếu gửi tiền là chúng ta tạo ra, tiết kiệm tiền tại địa phương, có thể tự tạo mật mã, chúng ta sẽ nhớ, lúc lấy tiền, các người cầm sổ tiết kiệm tới đây, sau đó báo mật mã, là có thể lấy tiền!”

“Biện pháp này hay, cho dù bị kẻ cắp trộm sổ tiết kiệm, bọn họ cũng không lấy bạc ra được!”

Thương nhân vây xem vội vàng gật đầu.

Phí thủ tục rẻ tiền, mật mã và phiếu gửi tiền, mô hình tách sổ tiết kiệm an toàn, lấy Thủy Ngọc làm bảo hiểm bồi thường…

Một loạt quy tắc của tiền trang Kim xuyên, cái nào cũng vô cùng có lực hấp dẫn với các thương nhân.

Sau khi người đàn ông mập làm xong thủ tục, lại có thêm vài thương nhân phán người về lấy bạc.

Mặc dù mỗi nhà đều không gửi nhiều, nhưng thật sự đã khai trương rồi.

Tiếp theo, phải chuẩn bị cho chi nhánh của kinh thành và Giang Nam.

Bởi vì gửi lấy tiền ở nơi khác, mới là điểm hấp dẫn các thương nhân bản địa nhất.

Kim Phi không thể tự mình đi kinh thành và Giang Nam được, chỉ đành bồi dưỡng cho những người khác.

Có tầm quan hệ lớn với tiền trang, nên Kim Phi không thể tùy tiện giao cho người bình thường, đành điều người trong nguồn nhân tài dự bị trước mắt của thương hội Kim Xuyên.

Những người này đi cùng Mãn Thương tới đây, bắt đầu điều tra từ thị trường, luôn theo học tập bên cạnh Kim Phi.

Sau mấy ngày, ban ngày Kim Phi dạy các cô ấy xử lí công việc, ban đêm dành thời gian giảng giải mô hình hoạt động cơ bản của tiền trang cho các cô ấy.

Trong quá trình này, một cô nương tên Chu Linh Lung, khiến Kim Phi chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK