Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416: Báo đáp

Tả Phi Phi sợ mẹ mình nói chuyện này, xoay người định chuồn đi nhưng lại bị Tả Trương Thị kéo lại.

“Con đừng vội đi, Kim tiên sinh không chỉ có bản lĩnh, có tài mà còn biết yêu thương người khác, Tiểu Bắc phu nhân cũng từng đến núi Thiết Quán, con cũng thấy tiên sinh đối xử tốt thế nào với cô ấy rồi đấy”.

Tả Trương Thị tận tình khuyên bảo: “Xứng đôi như thế, mẹ con sống nửa đời người cũng chỉ từng gặp một mình Kim tiên sinh thôi.

Nếu con bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời đấy”.

“Mẹ, giờ con còn có việc, tối hẵng nói chuyện này sau được không?”

Tả Phi Phi quả thật hơi sợ.

“Chuyện gì mà quan trọng hơn đại sự cả đời chứ?”

Tả Trương Thị kéo áo con gái không buông: “Con thành thật nói cho mẹ biết, con thấy Kim tiên sinh thế nào? Có xứng với con không?”

“Dĩ nhiên Kim tiên sinh cực kỳ tốt, là con không xứng với tiên sinh”.

Tả Phi Phi cúi đầu xuống, giọng điệu hơi hụt hẫng.

“Con gái mẹ cầm kỳ thư họa thơ ca cái gì cũng giỏi, có là Hoàng thượng cũng xứng nữa”.

Tả Trương Thị nói: “Phi Phi, con đừng lo đến nốt ruồi trên mặt, mẹ nghe Uyển Nương nói Kim tiên sinh không tin điều này. Phu nhân ban đầu của y – Quan Hạ Nhi, con biết rõ hơn mẹ đấy, là Dạ Mị, tiên sinh cũng chẳng ghét bỏ chút nào, còn cực kỳ yêu thương nữa đấy thôi.

Phi Phi, mẹ cầu xin con, để tâm một chút đi, cả đời không gặp được người chồng thứ hai nào tốt vậy đâu”.

“Con để tâm thì có tác dụng gì, tiên sinh không có ý này…”

Tả Phi Phi cúi đầu nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai bèn đỏ mặt nói: “Mẹ, con gái đang nói cho mẹ biết suy nghĩ của con, con biết hết những gì mẹ nói, con cũng muốn gả cho tiên sinh nhưng con có thể cảm nhận được y không có ý đó”.

“Phi Phi, con nói thế thì mẹ yên tâm rồi”.

Tả Trương Thị vừa nghe thế bèn cười nói: “Con yên tâm đi làm đi, để mẹ nghĩ cách”.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”, Tả Phi Phi cảm thấy không ổn.

“Con mặc kệ đi, đi làm việc của con đi”.

Tả Trương Thị xua tay, sau đó rời đi.

Tả Phi Phi rất muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng vẫn chưa sắp xếp xong vấn đề chỗ ở cho nhóm công nhân nữ mới, chỉ đành xoay người quay về.

Trong học đường, Kim Phi gọi Vạn Hạc Minh ra, tỏ ý giáo viên nữ tiếp tục giảng bài.

Nhưng đám trẻ bên dưới đều nghĩ đến Na Tra, không còn để tâm đến việc học.

Lúc đầu thổ phỉ núi Thiết Quán đã sửa sang vài căn phòng, sau đó Kim Phi cũng không gỡ bỏ, làm thành phòng đơn cho các quản lý xưởng xà phòng thơm.

Nơi ở của ông lớn không bị phân chia, ba gian phòng thành văn phòng của xưởng xà phòng thơm, hai gian bên trái là ký túc xá của xưởng trưởng.

Hai gian nhỏ bên phải được Kim Phi giữ lại, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đến núi Thiết Quán thì có thể ở đây.

Lúc này văn phòng có vài người đang làm việc, Kim Phi chỉ đành dẫn tỷ đệ Vạn Vũ Hồng đi vào phòng ngủ.

Vì dạo gần đây trời cứ luôn âm u mưa suốt, hơn nữa đã lâu rồi không đến, vừa mở cửa ra, cả căn phòng đầy mùi ẩm mốc.

Kim Phi nhíu mày, nhưng không có vợ ở đây cũng chỉ đành ở tạm.

“Đã lâu không đến, trong phòng không có nước nóng nên không rót nước cho các ngươi”.

Kim Phi bất lực nói.

“Tiên sinh muốn uống nước sao? Ta đến nhà ăn lấy một ấm”.

Vạn Vũ Hồng cũng không đợi Kim Phi trả lời đã xách ấm nước trên bàn chạy ra ngoài.

Cô ấy vừa đi, mẹ Tả Phi Phi đến.

“Tiên sinh, người đã lâu không đến núi Thiết Quán rồi”.

“Gần đây trong làng khá nhiều việc nên hơi bận”.

Kim Phi mỉm cười đứng lên.

Tả Phi Phi và mẹ cô ấy cũng sống trong chỗ của ông lớn, có thể nói họ là hàng xóm đối diện nhau, khoảng thời gian đầu Kim Phi ở núi Thiết Quán vẫn thường ăn vài bữa cơm nhà họ Tả.

“Tiên sinh có bận gì cũng phải chú ý sức khỏe, ta thấy tiên sinh gầy hơn lần trước”.

Tả Trương Thị quan tâm nói: “Lát nữa ta đi đến cửa hàng mua thỏ về hầm, buổi trưa tiên sinh đừng đến nhà ăn, đến nhà ta ăn cơm đi”.

“Vậy làm phiền rồi”, Kim Phi gật đầu.

Nấu ăn cũng giống như may vá, đó là phẩm chất mà phụ nữ thời phong kiến phải có, tay nghề nấu ăn của Tả Trương Thị tương đối tốt, ít nhất ngon hơn đồ ăn ở nhà ăn rất nhiều.

Sống lại một lần, Kim Phi cũng không để mình chịu thiệt thòi, có cơm thì đương nhiên phải ăn rồi.

“Tiên sinh nói thế khách sáo quá, nếu không nhờ có tiên sinh thì ta và Phi Phi cũng không biết lưu lạc đến nơi nào rồi”.

Tả Trương Thị nói: “Nếu tiên sinh thích ăn đồ ta nấu, sau này đến núi Thiết Quán thì đừng ăn ở nhà ăn nữa”.

“Vậy được, ta không khách sáo với nương nữa, sau này có đến núi Thiết Quán thì đến nhà nương ăn ké”, Kim Phi cười nói.

“Vậy mới đúng chứ”, Tả Trương Thị cười nói: “Theo lý, ơn tình mà tiên sinh đối xử với ta và Phi Phi còn lớn hơn cả trời, Phi Phi phải lấy thân báo đáp mới có thể tra được, ăn mấy bữa cơm có là gì đâu?”

“Ha ha, nương nói quá rồi”.

Kim Phi sờ mũi, không biết nên tiếp lời thế nào.

Tả Trương Thị cũng là người thông minh, nhìn vẻ mặt của Kim Phi là biết nói nhiều thêm nữa thì phản tác dụng nên bèn cười rồi chuyển chủ đề.

“Tiên sinh, căn phòng này của tiên sinh đã lâu không ai ở, có lẽ chăn cũng bị ướt cả rồi, ta lấy ra phơi giúp tiên sinh nhé?”

“Cũng được”, Kim Phi gật đầu.

Kim Phi đã đồng ý kể chuyện với các bạn nhỏ nên tối nay chắc chắn sẽ không về được.

Trong phòng có mùi ẩm mốc thì đã đành, nếu chăn cũng bị ướt thì không thể ngủ được.

Tả Trương Thị đi đến mở cửa sổ, sau đó lại ôm chăn đệm trên giường ra ngoài.

Lúc này Kim Phi mới thở phào, chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Vạn Hạc Minh ngồi đi”.

“Tiên sinh gọi ta là Tiểu Hạc đi, cha mẹ và tỷ tỷ đều gọi ta như thế”.

Vạn Hạc Minh ngoan ngoãn nói.

“Được rồi, sau này ta cũng gọi ngươi là Tiểu Hạc”.

Kim Phi hỏi: “Bản vẽ của ngươi là ai dạy ngươi thế?”

“Cha ta dạy”.

“Cụm bánh răng thì sao?”

“Cũng là do cha ta dạy”.

“Cha ngươi còn dạy gì nữa, có thể nói cho ta biết không?”, Kim Phi thử hỏi.

“Không được, cha ta đã nói, ngoài con trai của ta thì không được nói cho ai cả”, Vạn Hạc Minh lắc đầu.

Thời kỳ phong kiến, quan niệm của các gia đình thợ thủ công rất nặng nề, tay nghề chỉ truyền cho con trai, ngay cả con gái cũng không học được.

Chẳng hạn như Vạn Vũ Hồng, những kiến thức học được cũng không nhiều bằng đệ đệ tám tuổi.

Tất nhiên không phải Kim Phi muốn học lỏm mà chỉ muốn thử Vạn Hạc Minh, thấy cậu bé không muốn nói cũng không ép, chỉ cười nói: “Không nói thì thôi, vậy chúng ta nói chuyện khác nhé”.

Vạn Vũ Hồng quay lại, thấy hai người đang nói chuyện, sau khi rót nước xong bèn đứng sang một bên lặng lẽ nhìn.

Sau đó Kim Phi hỏi Vạn Hạc Minh vài kiến thức toán và cơ học, cũng ngày càng thích đứa trẻ này.

Không phải nói Vạn Hạc Minh tài năng thế nào, thật ra những kiến thức cơ học mà cậu bé biết rất đơn giản, kiến thức toán của cậu bé thậm chí còn không bằng một đứa trẻ lớp ba ở đời trước, cũng không thành thạo nhân chia.

Điều khiến Kim Phi ngạc nhiên là Vạn Hạc Minh biết cách thay đổi theo tình hình và tư duy, có thể học được, ứng dụng được.

Kho kiến thức không đủ cũng chẳng sao, Kim Phi có thể dạy từ từ.

Nhưng chủ động tư duy không thể nào dạy được, giống như Mãn Thương, chỉ biết học vẹt, Kim Phi dạy hắn làm gì thì hắn làm việc đấy, không biết cách ứng biến, càng đừng nhắc đến sáng tạo.

Làng Tây Hà muốn phát triển liên tục thì cần nhân tài như Vạn Hạc Minh.

Kim Phi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiểu Hạc, ngươi có muốn gọi ta là thầy, làm tam đệ tử của ta không?”
Chương 417: Tam đệ tử

“Tiểu Hạc, mau khấu đầu với tiên sinh đi”.

Vạn Vũ Hồng nghe thế cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Cô ấy cứ nghĩ Kim Phi chỉ đến đưa Vạn Hạc Minh đến làng Tây Hà đi học, không ngờ Kim Phi lại nhận cậu bé làm đệ tử.

Lúc nhỏ Vạn Vũ Hồng đã nhìn thấy cha mình làm việc, cũng đã làm trong xưởng luyện sắt lâu như thế, cô ấy biết rất rõ kỹ thuật của Kim Phi giỏi hơn cha của mình.

Cô ấy cũng từng thấy Kim Phi chỉ dạy Mãn Thương, cũng khác với việc người khác nhận đệ tử.

Thời kỳ phong kiến có câu nói dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói, rất nhiều người dạy đệ tử đều sẽ giữ lại chút vốn liếng cho mình, nhưng Kim Phi dạy đệ tử thì chưa từng giữ lại cái gì cả.

Nếu Vạn Hạc Minh có thể gọi Kim Phi là sư phụ, sau này chắc chắn sẽ làm rạng danh tổ tiên.

“Bái kiến sư phụ”.

Vạn Hạc Minh quỳ xuống trước mặt Kim Phi, nghiêm túc khấu đầu ba cái.

Kim Phi từ chối người khác khấu đầu với mình, cũng không thích người ta khấu đầu với y nhưng lần này y lại không ngăn cản.

“Được rồi, đứng lên đi, sau này ngươi là tam đệ tử của ta, không được kiêu ngạo nóng vội, chăm chỉ học tập tiến bộ”.

Kim Phi nói.

Từ nhỏ Vạn Hạc Minh đã được gọi là thiên tài, điều y lo nhất là đứa trẻ này kiêu ngạo.

“Vâng”, Vạn Hạc Minh đứng lên.

“Cảm ơn tiên sinh”.

Vạn Vũ Hồng vui mừng nước mắt lưng tròng, bước đến trước mặt Kim Phi quỳ xuống.

“Cô ở làng Tây Hà lâu thế rồi mà còn không biết sao? Làng Tây Hà chúng ta không cho phép quỳ lạy”.

Kim Phi mỉm cười ngăn Vạn Vũ Hồng lại.

“Được tiên sinh yêu mến, thu nhận Tiểu Hạc, cho dù bây giờ Vũ Hồng có chết cũng có mặt mũi ăn nói với mẹ rồi”.

Vạn Vũ Hồng lau nước mắt nói: “Tiếc là bây giờ Vũ Hồng chẳng có gì trong người, cũng chẳng thể tặng quà cho tiên sinh, chỉ có thể khấu đầu với tiên sinh để tỏ ý cảm ơn”.

“Cô nghĩ ta nhận đệ tử chỉ vì quà tặng sao?”

“Đương nhiên không phải”, Vạn Vũ Hồng vội xua tay: “Vũ Hồng chỉ không biết nên cảm ơn tiên sinh thế nào”.

“Muốn cảm ơn ta thì sau này cố gắng chăm chỉ làm việc là được”.

Đây là câu Kim Phi thường nói nhất ở núi Thiết Quán.

Nhất là khoảng thời gian mới thu phục núi Thiết Quán, đa số các công nhân nữ nhìn thấy y đều muốn khấu đầu, sau đó nói một đồng lời cảm ơn.

Kim Phi chỉ đành đáp lại bằng câu này.

Sau đó quả thật mất kiên nhẫn bèn dứt khoát tập hợp mọi người lại mở cuộc họp, nhấn mạnh không cho phép khấu đầu nữa.

Sau đó tiếp xúc nhiều hơn, các công nhân nữ dần quen thuộc với Kim Phi, lúc này mới thôi khách sáo.

Nhưng ai biết được các công nhân nữ lại bắt đầu trêu ghẹo y, thấy cũng sắp trở thành nếp sống mới của núi Thiết Quán.

Chuyện này không dễ giải quyết như việc khấu đầu, cũng không thể triệu tập mở cuộc họp toàn thể, nói các ngươi không thể trêu chọc ta chứ?

Nói như thế thì mất mặt quá, dù sao cũng không phải mọi người đều trêu chọc y.

“Được rồi, ta đến xưởng xem thử thế nào.

Tiểu Hạc, ngươi đi thu dọn đồ đạc với tỷ ngươi đi, rồi nói tạm biệt với các bạn, ngày mai về làng Tây Hà với ta”.

Kim Phi rất sợ Vạn Vũ Hồng lại kiên trì khấu đầu với y bèn phất tay đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đầu tiên là đến xưởng xà phòng thơm, rồi lại đến khu phơi, cuối cùng chuyển đến nhà ăn.

Phải nói là năng lực của Tả Phi Phi rất tốt, quản lý xưởng rất có trật tự.

Lúc đi đến nhà ăn vừa lúc gặp Tả Phi Phi.

“Tiên sinh, ta đã sắp xếp xong cho các tỷ muội rồi, họ vừa ăn xong, bây giờ A Trân dẫn họ đi tắm rửa thay đồ”.

Tả Phi Phi tưởng Kim Phi đến xem các công nhân nữ mới thế nào, bèn cười nói: “Ta đã nói với họ cứ nghỉ ngơi hai ngày trước, hôm sau hẵng bắt đầu làm việc”.

“Ừ, được đấy”, Kim Phi gật đầu: “Ta vừa đi một vòng quanh xưởng, cô quản lý khá tốt”.

“Chủ yếu là các tỷ muội đều cảm thấy biết ơn tiên sinh, rất cố gắng làm việc, không ai lén lút lười biếng cả”.

Tả Phi Phi cười nói: “Nhắc đến thì vẫn phải kể đến công lao của tiên sinh”.

“Được rồi, chúng ta quen nhau như thế, cô không cần phải… nịnh nọt vậy đâu”.

Kim Phi vội sửa lời: “Bây giờ thương hội ngày càng lớn, nhu cầu về xà phòng thơm cũng sẽ tăng lên, nếu bên cô có khó khăn gì thì cứ viết thư rồi nhờ người chuyển đến làng Tây Hà”.

“Phi Phi biết rồi”, Tả Phi Phi nói: “Dạo gần đây thời tiết không tốt lắm, tiến độ xây xưởng mới lại chậm, muốn phơi khô xà phòng phải mất mấy ngày, e là sản lượng tháng này giảm đi khá nhiều”.

“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng cả Xuyên Thục đều có mưa, thương đội đi cũng chậm, vẫn còn khá đủ thời gian cho các cô”.

Kim Phi nói: “Ta về sẽ bàn với trưởng làng và ông Tam việc xây dựng xưởng bên này, xem thử có thể phái thêm vài công nhân đến không.

Nhưng cô cũng phải chú ý, không thể để công nhân xây dựng đi vào xưởng xà phòng thơm”.

“Đã rõ”, Tả Phi Phi gật đầu: “Ta đã dặn dò các tỷ muội, không được cho bất kỳ người ngoài nào vào trong”.

“Vậy thì tốt”, Kim Phi nói: “Nương bảo ta buổi trưa đến nhà cô ăn cơm, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, về rồi nói”.

Câu này quá mức mập mờ, Tả Phi Phi lại đỏ mặt, cúi đầu đi theo phía sau Kim Phi như cô vợ nhỏ.

Về đến nhà họ Tả, Tả Trương Thị vừa định ra ngoài gọi Kim Phi và Tả Phi Phi về ăn cơm.

Nhìn thấy hai người sánh vai bước vào, bà ta lập tức dừng lại, dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn.

Hai người vừa đi vừa nói gì đó, nụ cười trên môi Tả Phi Phi càng rạng rỡ.

Tả Trương Thị càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi.

Bà ta mỉm cười bước đến: “Ta đang định đi gọi thì hai đứa về rồi”.

“Cơm nương nấu thơm đến tận mười dặm, bọn ta ngửi được mùi thơm mới về đây”, Kim Phi cười nói.

“Tiên sinh thật biết cách nói chuyện”.

Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh thích ăn thì sau này đến núi Thiết Quán nhiều hơn”.

Nơi ở của ông lớn ngoài văn phòng thì chỉ có hai người Tả Phi Phi và Tả Trương Thị thường sống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi không biết bao lâu mới đến một lần, nhà bếp và phòng ăn bên cạnh cũng được giao cho mẹ con Tả Phi Phi.

Hai mẹ con phụ giúp lẫn nhau, cơm nước nhanh chóng được bưng lên.

Ba món mặn một món canh rất đơn giản, nhưng Tả Trương Thị rất cẩn thận, đủ sắc đủ hương.

“Bà già này tay chân vụng về, biết nấu không nhiều, tiên sinh đừng chê”.

Tả Trương Thị lại nói mấy lời khách sáo như thường.

“Nương đừng nói thế, người nấu rất ngon, về nhà ta phải bảo vợ đến núi Thiết Quán học hỏi nương một thời gian”.

Kim Phi cười nói: “Còn nữa, ta đã nói với người mấy lần rồi, sau này không được tự gọi mình là bà già, đó là cách mà các đại nương bảy tám mươi tuổi, người mới chỉ ngoài ba mươi, lần đầu tiên ta gặp người còn tưởng người là tỷ tỷ của Phi Phi, cứ tự gọi mình là già thế”.

Thời kỳ phong kiến thường kết hôn sớm, Tả Trương Thị kết hôn với cha Tả Phi Phi năm mười lăm tuổi, năm đó đã có Tả Phi Phi, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi ba tuổi.

Sau khi đến núi Thiết Quán, Tả Trương Thị không lo đến việc ăn uống, làm việc cũng không cần mệt như trước, rất nhanh đã thoát khỏi nỗi ám ảnh bị tịch thu nhà cửa, nhìn vẻ ngoài thực sự khá trẻ.

Nhan sắc của Tả Phi Phi đa phần được thừa hưởng từ Tả Trương Thị.

Nếu ở đời trước của Kim Phi, Tả Trương Thị trang điểm lên thì hoàn toàn có thể đến các hộp đêm giả làm cô gái mới lớn.

“Tiên sinh, đừng chê cười nương”.

Không có người phụ nữ nào mà không thích nghe mấy lời hay cả.

Tả Trương Thị ngoài miệng thì nói thế nhưng lại vui đến không kiềm chế được.

“Trời đất chứng giám, ta không chê cười nương”.

Kim Phi chỉ vào Tả Phi Phi: “Phi Phi, cô nói xem ta nói thế có đúng không”.

“Đúng đấy, mẹ con là đẹp nhất”.

Tả Phi Phi cũng cười gật đầu.

“Con cũng náo loạn theo”.

Tả Trương Thị đánh nhẹ vào người Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi lè lưỡi, làm mặt xấu với mẹ mình.
Chương 418: Dở khóc dở cười

Có lẽ là vì muốn giữ hình tượng xưởng trưởng của mình, bình thường Tả Phi Phi luôn rất nghiêm túc, cũng chỉ có ở trước mặt Kim Phi mới cười nhiều một chút.

Có thể chỉ có ở trước mặt mẹ mình mới thoải mái hoàn toàn.

Kim Phi lần đầu thấy cô ấy làm mặt xấu, không khỏi nhìn thêm vài cái.

Trước đó Tả Trương Thị đã có ý gán ghép hai người với nhau, vừa thấy Kim Phi như thế lại càng quyết tâm với suy nghĩ này.

“Tiên sinh, đây là rượu gạo ta tự làm, tiên sinh nếm thử xem”.

Tả Trương Thị lấy một vò rượu.

Bà ta nghe Uyển Nương nói Kim Phi phản đối ủ rượu bèn chủ động giải thích: “Đôi khi nhà ăn còn thừa cơm, ta bèn bảo Phi Phi mua lại, ủ một chút rượu gạo, tiên sinh đừng chê”.

Bây giờ người sống trên núi Thiết Quán nhiều như thế, nhà ăn còn thừa cơm là điều không thể tránh khỏi, thức ăn thừa thường được trộn với bữa ăn tiếp theo.

Nhưng vào mùa hè, đôi khi cơm sẽ bị đổi vị, có lần mấy người ăn xong bị tiêu chảy, Kim Phi sợ bị ngộ độc tập thể nên nhờ người mua mấy con lợn gửi đến.

Từ sau đó, cơm thừa sắp hỏng sẽ được trộn chung với cám lợn cho lợn ăn.

Tả Trương Thị lấy một ít cơm thừa về ủ rượu, huống gì còn bỏ tiền ra mua, dĩ nhiên Kim Phi không thể nói gì được.

Mỉm cười rồi nhận lấy bát sứ, Tả Phi Phi rót một bát.

Rượu gạo Tả Trương Thị ủ quả thật khá ngon, mùi vị đậm đà, có vị ngọt, Kim Phi một hơi uống cạn.

“Tiên sinh, cảm ơn ngươi đã cứu mẹ con bọn ta. Nào, nương mời tiên sinh một ly”.

Nói rồi Tả Trương Thị bưng bát sứ lên.

“Ta mời nương”.

Kim Phi vội bưng bát sứ lên, uống cạn.

“Phi Phi, mẹ cũng xem như từng đọc vài cuốn sách, nhìn chung từ xưa đến nay chưa từng có phụ nữ nào có thể quản lý một cái xưởng lớn như vậy, tiên sinh tin tưởng con đến thế, con cũng mời tiên sinh một bát đi”.

Tả Trương Thị lại rót cho Kim Phi một bát rượu gạo.

“Phi Phi mời tiên sinh, cảm ơn tiên sinh đã tin tưởng”.

Tả Phi Phi bất lực, chỉ đành bưng bát rượu lên.

Kim Phi hết cách, chỉ đành giơ bát lên uống với Tả Phi Phi một bát.

Sau đó Tả Trương Thị tìm đủ lý do để mời rượu Kim Phi, Kim Phi liên tục uống tận chín bát, cuối cùng không uống được nữa bèn buông bát xuống, lúc này Tả Trương Thị mới bỏ qua cho y.

“Tiên sinh không muốn uống thì thôi vậy. Nào, ăn cơm thôi”.

Tả Trương Thị gắp cho Kim Phi một cái đùi thỏ, hỏi: “Tiên sinh, ta nghe Phi Phi nói xà phòng thơm của chúng ta đã được bán ở kinh thành rồi, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đang dùng thật à?”

“Vâng, lô hàng đựng trong hộp gỗ tinh xảo chuyên cung cấp cho hoàng thất”, Kim Phi đáp.

“Tốt quá”, Tả Trương Thị thở phào: “Cha của Phi Phi không có phúc gì cả, nếu gặp được tiên sinh sớm hơn thì cũng sẽ không bị huyện lệnh đánh chết rồi”.

“Nương, ta không biết sao mà các ngươi rơi vào tay đám buôn người, có tiện nói không?”, Kim Phi đặt đũa xuống.

Các cô nương ở núi Thiết Quán đều là những người số khổ.

Kim Phi cũng không có thời gian hỏi từng người một.

Tả Trương Thị thở dài, nói lại chuyện nhà họ Tả phải gặp lúc trước.

Nghe xong Kim Phi cũng cảm thấy khó chịu.

Cả nhà người ta đang yên ổn chỉ vì đánh con trai huyện lệnh một đấm mà phải lâm vào bước đường nhà tan cửa nát.

Quan lại ở Đại Khang đã mục nát đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết.

“Nương, sau khi về ta sẽ bảo người thu thập chứng cứ những chuyện xằng bậy của huyện lệnh, đưa đến kinh thành để tố cáo, trả thù cho nương”.

Quan lại tham ô ở Đại Khang quá nhiều, một mình Kim Phi không thể trị hết được, nhưng nếu đã gặp phải thì tiện tay giúp một chút cũng chẳng sao.

Hơn nữa trả thù giúp nhà họ Tả, Tả Phi Phi sẽ trung thành với mình hơn.

Cũng xem như thu phục lòng người.

“Tiên sinh, mẹ ta chỉ than thở vài câu thôi, tiên sinh đừng để trong lòng”.

Tả Phi Phi nghe Kim Phi nói thế thì hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Sĩ nông công thương, thợ rèn sắt là công, thương hội là thương.

Nếu không có chức vị, dù Kim Phi có nhiều tiền, địa vị cũng cực kỳ thấp.

Dân đi tố cáo quan, cho dù đúng hay sai thì phải đánh hai mươi gậy trước rồi hẵng tính.

“Phi Phi nói đúng đấy, ta chỉ nói bừa thôi, tiên sinh đừng làm bậy”.

Tả Trương Thị cũng sợ đến mức xua tay: “Từ trước đến nay, dân không đấu được với quan, chúng ta không động đến đám huyện lệnh được”.

Bà ta và Tả Phi Phi khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng bọn buôn người, bắt đầu cuộc sống mới ở núi Thiết Quán.

Nếu Kim Phi liên lụy vào, ngày tháng tốt đẹp của hai người sẽ không còn.

Lần này họ may mắn gặp được Kim Phi, lần sau còn may mắn được thế không?

Tả Trương Thị không dám cược.

“Các ngươi đừng lo, ta chắc chắn sẽ không làm bậy”.

Kim Phi giơ tay ra chỉ lên trên: “Bên trên ta có người, nếu không sao có thể đưa xà phòng thơm đến hoàng cung được?”

Tả Trương Thị lộ ra vẻ vui mừng.

Tả Phi Phi cũng rơi vào trầm tư.

Trước đây cô ấy cứ tưởng có thể bán xà phòng thơm cho hoàng cung là vì xà phòng thơm hiếm lạ và độc đáo, bây giờ Kim Phi nói thế thì mới suy ngẫm lại.

Trên đời này có rất nhiều thứ hiếm lạ, có thể đưa đồ vào trong cung vốn dĩ là bản lĩnh rồi.

“Tiên sinh có cách thật sao?”

Tả Phi Phi mừng rỡ, cũng mặc kệ lễ nghi phép tắc, túm chặt lấy tay Kim Phi.

Mối thù giết chồng giết cha, nói hai mẹ con không muốn trả thù là giả.

Nhưng trước đây không có cách nào khác, chỉ có thể đè nén nỗi thù hận vào lòng.

“Chỗ chống lưng đằng sau huyện lệnh Thanh Sơn là ai, các ngươi biết không?”

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trước khi ra tay Kim Phi cũng phải tìm hiểu về đối phương trước.

Nếu có lai lịch quá lớn thật, y cũng sẽ không liều lĩnh xông lên.

“Chuyện này thì ta biết, ta nghe cha Phi Phi từng nói”.

Tả Trương Thị nói: “Huyện lệnh Nhung Châu háo sắc thành quen, huyện lệnh Thanh Sơn có một muội muội cực kỳ xinh đẹp, gả cho quận trưởng Nhung Châu làm tiểu thiếp”.

Kim Phi khẽ gật đầu, thầm tính toán.

Những người mua vui cho người khác bằng sắc đẹp thì khi sắc phai nhạt cũng sẽ thất sủng, quan hệ như thế này không đáng tin cậy nhất.

Nếu quận trưởng Nhung Châu háo sắc thật, không chừng bây giờ đã chuyển đối tượng si mê, không thích tiểu thiếp này nữa.

Cho dù vẫn còn thích thì cũng không thành vấn đề.

Khánh Mộ Lam bị bao vây ở núi Ngũ Lang, xảy ra ở huyện Thanh Sơn, Kim Phi không cần tự mình ra tay, chỉ cần nói với Khánh Mộ Lam một tiếng, Khánh Mộ Lam sẽ đi dạy dỗ lại huyện lệnh Thanh Sơn.

Quận trưởng Nhung Châu có lợi hại đi chăng nữa, vẫn có thể làm gì được Khánh Hâm Nghiêu ở Châu Mục được sao?

Nhưng Kim Phi không nói chắc được, chỉ gật đầu nói: “Lát nữa ta bảo người đi thu thập chứng cứ làm chuyện xằng bậy của huyện lệnh Thanh Sơn, một khi tìm được chứng cứ sẽ nhanh chóng phái người đưa lên trên”.

“Cảm ơn tiên sinh”.

Tả Trương Thị đẩy ghế ra, đứng dậy cúi người với Kim Phi: “Tiên sinh, nếu tiên sinh có thể ra mặt thay mẹ con ta, ta sẵn lòng gả Tả Phi Phi cho tiên sinh để báo đáp đại ơn của tiên sinh”.

“Không được đâu”, Kim Phi hơi cạn lời: “Nương nói thế là như thể ta có ý đồ với Phi Phi nên mới làm chuyện này vậy”.

“Ta biết rất nhiều người nói Phi Phi là sao chổi, nếu tiên sinh kiêng kỵ, không cần nạp Phi Phi làm thiếp, thu nhận nó làm nha hoàn để nó hầu hạ tiên sinh, có thể báo đáp ơn nghĩa là được”.

Dù sao Tả Trương Thị cũng đã sống mấy chục năm nên vẫn có chút khả năng nhìn người, biết Kim Phi là người coi trọng tình nghĩa nên cứ thế lấy lùi làm tiến.

“Nương hiểu lầm rồi, nốt đỏ trên mặt Phi Phi chẳng qua chỉ là một loại bệnh ngoài da thôi, không phải là sao chổi gì cả”.

Kim Phi nói: “Sau này không chừng sẽ tự biến mất”.

“Tiên sinh không chê ghét Phi Phi ư?”, Tả Trương Thị hỏi.

“Đương nhiên là không”.

“Vậy tiên sinh đồng ý cưới Phi Phi chứ?”

“Đồng… khoan đã, ta nói cưới Phi Phi lúc nào vậy?”

Kim Phi dở khóc dở cười nói.

Mặc dù độ cồn trong rượu gạo khá thấp, uống lại có vị ngọt nhưng uống nhiều cũng sẽ say.

Bây giờ đầu Kim Phi hơi choáng, suýt nữa đã bị cuốn theo vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK