Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686: Thằng nhóc con được đấy

Con người là loài động vật có năng lực thích ứng rất cao và sẽ thay đổi khi hoàn cảnh thay đổi.

Kiếp trước, Kim Phi là một người cả ngày chỉ ru rú ở nhà, yêu thích công nghệ trong tiêu chuẩn, bên cạnh rất ít con gái, căn bản sẽ không biết dỗ dành con gái.

Nhưng khi đến Đại Khang, tiếp xúc với nhiều cô gái hơn, Kim Phi tự học thành tài, dần dần học được cách nói chuyện ngọt ngào.

Quan Hạ Nhi lại đơn thuần, bị Kim Phi dỗ dành một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Tại sao lại không thấy Tiểu Bắc đâu?"

Sau khi xoa dịu Quan Hạ Nhi, Kim Phi nhanh chóng đổi chủ đề.

"Gần đây thương hội rất bận, hôm qua Tiểu Bắc đã đến huyện thành, có lẽ phải đến buổi chiều mới quay về."

Quan Hạ Nhi nói: "Còn cả Đông Đông nữa, gần đây cũng rất bận rộn."

"Đông Đông bận rộn việc gì?"

"Bận rộn với máy dệt đó."

"Vậy được, ta đi đến xưởng dệt xem thử."

Kim Phi xác nhận Quan Hạ Nhi đã thực sự bình tĩnh lại thì mới rời đi.

Trong xưởng dệt vẫn náo nhiệt ngút trời, các nữ công nhân nhìn thấy Kim Phi vội rối rít xông tới chào hỏi.

Các nữ công nhân vốn thích trêu chọc y, bây giờ đã có rất nhiều nữ công nhân đã nhận hôn thư, trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với Kim Phi, nên việc trêu chọc của họ càng trở nên không kiêng dè gì.

May là da mặt Kim Phi dày, nhưng đi một vòng trong xưởng cũng đỏ mặt luôn.

Kết quả là khó khăn lắm mới đi qua được xưởng đến phòng làm việc của Đường Đông Đông, nhưng lại phát hiện ra cô ấy không ở xưởng dệt, mà đã đến xưởng luyện sắt.

Kim Phi không còn cách nào khác chỉ có thể lại miễn cưỡng đi từ trong xưởng ra một lần nữa.

Vừa ra khỏi xưởng, y đã nhìn thấy Cửu công chúa đứng ở cửa xưởng, nhìn y: "Tiên sinh, có duyên thật đấy”.

Kim Phi lúng túng sờ mũi: "Điện hạ không ở nhà nghỉ ngơi, đến đây làm gì?"

"Trước đó bổn cung đã tìm Đông Đông đặt làm một lô vải, ta đến hỏi cô ấy xem khi nào có thể giao hàng." Cửu công chúa trả lời.

Dưới quyền cô ấy có quân đội, lương bổng của binh lính không chỉ có bạc mà còn có cả lương thực và vải vóc.

Phù sa không chảy ra ruộng ngoài, mua vải tìm đến Đường Đông Đông cũng là đương nhiên.

"Đông Đông đến xưởng luyện sắt rồi, ta cũng muốn đi tìm cô ấy, cùng đi nhé."

Kim Phi dẫn đầu, đi về phía trước.

"Tiên sinh, ngài quay về nói với Quan Hạ Nhi tỷ tỷ, ta sẽ không tranh giành gì với cô ấy, bảo cô ấy không cần phải lo lắng đâu."

Cửu công chúa đuổi kịp Kim Phi, nhỏ giọng nói.

Sau đó cô ấy không đợi Kim Phi trả lời, mà nhanh chóng rời đi luôn.

Kim Phi nhìn bóng lưng của Cửu công chúa, há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Khi y đến xưởng luyện sắt, vừa vào cửa đã nhìn thấy Đường Đông Đông và một số nữ công nhân ở xưởng luyện sắt đang vây quanh máy dệt, trong khi Vạn Hạc Minh - tiểu đồ đệ của Kim Phi đang giảng giải.

"Bái kiến điện hạ!"

Đường Đông Đông và các nữ công nhân rối rít hành lễ khi nhìn thấy Cửu công chúa.

Vạn Hạc Minh chạy tới trước mặt Kim Phi, ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ, sư phụ trở về khi nào thế?"

"Vừa mới về."

Kim Phi nhìn Vạn Hạc Minh, trong lòng cảm thấy bất lực.

Y thu nhận ba đồ đệ, Mãn Thương theo y thời gian dài nhất và cũng học được nhiều nhất.

Sau đó, càng về sau y càng bận thời gian dạy đồ đệ cũng càng ngày càng ít.

Đồ đệ thứ hai là Chu Cẩm ít nhiều cũng theo y học được kiến thức y học trong một thời gian, nhưng sau khi nhận Vạn Hạc Minh, y vẫn luôn bận rộn, chưa bao giờ dạy dỗ cậu bé tử tế.

"Sư phụ nhìn máy dệt con vừa cải tiến đi."

Vạn Hạc Minh kéo Kim Phi đến gần máy, hưng phấn nói: "Sau khi con cải tiến, hiệu suất của máy dệt có thể tăng lên hơn năm mươi phần trăm!"

"Vậy sao?"

Kim Phi nghe vậy, nghiêm túc quan sát máy dệt trước mặt.

Cửu công chúa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Năm mươi phần trăm tuy không nhiều nhưng cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân lực.

"Sư phụ nhìn xem!"

Vạn Hạc Minh nhanh chóng chạy đến để biểu diễn.

"Hiệu suất quả thực đã tăng ít nhất năm mươi phần trăm!"

Sau khi Kim Phi nhìn Vạn Hạc Minh biểu diễn xong, gật đầu khen ngợi: "Thằng nhóc con được đấy!"

"Ha ha, cũng là nhờ sách của tiên sinh gợi ý, con mới có thể nghiên cứu ra được!"

Vạn Hạc Minh miệng nói lời khiêm tốn, nhưng trên mặt lại đầy tự hào.

Mặc dù Kim Phi không đặc biệt dạy Vạn Hạc Minh, nhưng trước khi theo Cửu công chúa rời khỏi làng Tây Hà, y đã đưa cho cậu bé một một cuốn sổ tay kiến thức máy móc do chính y tự viết.

Vạn Hạc Minh vốn đã có tài năng về cơ khí, sau khi có sách hướng dẫn, cậu bé càng như cá gặp nước, những điều trước đây cậu bé còn chưa hiểu rõ đột nhiên trở nên sáng tỏ thông suốt, tiến bộ hơn rất nhiều.

"Sư phụ, máy mới chỉ cần cải tiến vài linh kiện là được, con đã nhờ tỷ tỷ làm xong khuôn, chỉ cần sư phụ gật đầu, hôm nay có thể sản xuất được, nhiều nhất là nửa tháng, máy mới có thể được trang bị vào nhà xưởng."

Vạn Hạc Minh hào hứng nói.

Vạn Vũ Hồng đứng ở bên cạnh cũng vui vẻ hài lòng.

Đệ đệ biểu hiện xuất sắc, cô ấy cũng cảm thấy vinh dự.

"Hạc Minh, con có thể chủ động cải tiến máy dệt, ta rất vui mừng."

Đầu tiên Kim Phi khen ngợi Vạn Hạc Minh trước, sau đó lắc đầu nói: "Nhưng máy mới không thể trang bị cho xưởng dệt được."

"Tại sao ạ?"

Sắc mặt Vạn Hạc Minh đột nhiên tối sầm lại.

Vạn Vũ Hồng và các nữ công nhân cũng đầy vẻ khó hiểu.

Cửu công chúa và Đường Đông Đông cũng đều trầm tư.

"Hạc Minh, đi, ta sẽ đưa con đi xem một thứ đồ, điện hạ, Vũ Hồng, Đông Đông, mọi người cũng tới đây luôn đi."

Kim Phi dẫn theo mấy người, mở cửa phòng thí nghiệm bên cạnh xưởng luyện sắt.

Ánh mắt Vạn Hạc Minh sáng lên, chỉ vào phòng thí nghiệm hỏi: "Sư phụ, con có thể vào được không?"

Phòng thí nghiệm này được coi là một trong những cấm địa ở làng Tây Hà, trừ Kim Phi và Quan Hạ Nhi ra, chỉ có Mãn Thương và Chu Cẩm có chìa khóa.

Ở đây có cồn dễ cháy nổ, Vạn Hạc Minh còn quá nhỏ, Kim Phi sợ cậu bé làm loạn nên không đưa chìa khóa cho cậu bé, bình thường cũng không dẫn cậu bé vào đây.

Cho nên đây là nơi mà Vạn Hạc Minh tò mò nhất.

"Có thể vào được, nhưng nơi này có rất nhiều đồ vật nguy hiểm, con đi theo ta, đừng chạm vào những thứ bên trong." Kim Phi nhắc nhở.

"Con tuyệt đối sẽ không chạm lung tung đâu." Vạn Hạc Minh vội vàng gật đầu.

"Tiên sinh yên tâm, ta sẽ trông chừng nó!" Tỷ tỷ Vạn Vũ Hồng cũng đi theo bảo đảm.

"Vậy đi vào đi."

Kim Phi đẩy cửa ra, dẫn theo mấy người đi vào phòng thí nghiệm.

Vừa đi y vừa giới thiệu nói: "Bên kia là chỗ sư nương của con và Uyển Nương điều chế hương liệu, bên kia là chỗ sư tỷ Cẩm của con tinh luyện cồn, cồn rất nguy hiểm, cẩn thận chút, ta và Cẩm Nhi không ở đây, con đừng bao giờ động vào cồn, biết chưa?"

"Biết rồi ạ!" Vạn Hạc Minh vội vàng gật đầu, sau đó chỉ vào một cánh cửa nhỏ cách chỗ để cồn không xa, hỏi: "Sư phụ, sau cánh cửa đó là cái gì vậy?"

"Ở bên trong đó là thuốc nổ, nguy hiểm hơn cồn rất nhiều."

Kim Phi nghiêm nghị nhắc nhở: "Không được sự cho phép của ta, con tuyệt đối không được chạm vào cánh cửa đó, nếu không con đừng bao giờ nghĩ đến việc vào chỗ này nữa, nhớ rõ chưa?"

"Nhớ rồi ạ!" Vạn Hạc Minh ý thức được Kim Phi thực sự nghiêm túc, liên tục gật đầu.

"Nhớ là được rồi!"

Kim Phi dẫn mấy người tiếp tục đi về phía trước, vòng qua một tấm bình phong, chỉ vào một khoảng đất trống và giới thiệu: "Đây là nơi ta và sư huynh Mãn Thương của con lắp ráp máy móc."

"Ồ!"

Vạn Hạc Minh nhìn các loại dụng cụ treo trên tường, hưng phấn nhảy dựng lên.

Đối với những người thợ mà nói, nơi này chính là thiên đường.

Kim Phi không quan tâm đến Vạn Hạc Minh mà đi tới bên cạnh khu đất trống.

Trước mặt y là một chiếc máy được dùng vải thô bọc lại.

"Đông Đông, Vũ Hồng, giúp ta mở tấm vải ra."

Kim Phi, Đường Đông Đông, và Vạn Vũ Hồng cùng nhau mở tấm vải thô ra.

Vạn Hạc Minh bị động tác của ba người thu hút, quay đầu nhìn sang.

Cậu bé đi vòng quanh chiếc máy và ngập ngừng hỏi: "Sư phụ, đây… cũng là một chiếc máy dệt sao?"
Chương 687: Đặt nền móng

"Đúng vậy!"

Kim Phi gật đầu nói: "Hơn nữa máy dệt này có thể dùng nước hoặc gió để khởi động, tốc độ dệt vải ít nhất cao gấp năm lần so với máy dệt đang dùng trong nhà xưởng!"

"Ít nhất cao gấp năm lần?"

Đừng nói là Vạn Hạc Minh, ngay cả Đường Đông Đông cũng đều bị lời nói này của Kim Phi dọa sợ hết hồn.

"Đúng vậy, hơn nữa máy dệt này còn có không gian cải tiến rất lớn!"

Kim Phi tiếp tục nói.

"Còn có thể cải tiến?"

Đường Đông Đông hơi nheo mắt lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

"Sư phụ, nếu người đã sớm làm ra được máy dệt tốt hơn rồi, tại sao không đưa cho xưởng dệt dùng?"

Vạn Hạc Minh trợn mắt hỏi.

"Đây chính là đạo lý hôm nay ta muốn nói với con." Kim Phi nói: "Chúng ta có ý tưởng, có thể làm ra được thứ đó rồi, nhưng cũng không nhất thiết phải đưa vào sử dụng ngay mà phải tìm ra cơ hội thích hợp nhất, con hiểu không?"

"Không hiểu ạ." Vạn Hạc Minh lắc đầu.

"Lấy chiếc máy dệt này làm ví dụ, khi đưa nó vào sử dụng, hiệu suất sẽ gấp năm lần so với những chiếc máy dệt hiện đang sử dụng trong xưởng, nói cách khác, nếu chúng ta thay thế toàn bộ máy dệt trong xưởng bằng những máy dệt như thế này thì hai trăm người sẽ dệt nhanh như một nghìn người trước đây!"

"Vậy không phải là càng tốt sao?" Vạn Hạc Minh hỏi: "Chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn!"

"Như vậy sẽ có thêm nhiều người thất nghiệp hơn." Kim Phi bất lực nói: "Rất nhiều nữ công nhân hiện tại đang là trụ cột chính trong nhà, nếu công việc của bọn họ không còn nữa, cả gia đình họ sẽ sống như thế nào?"

"Thì ra là vậy!" Vạn Hạc Minh gật đầu hiểu ý.

"Tiên sinh cao cả!" Cửu công chúa trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.

Cô ấy biết rằng, nếu Kim Phi trang bị chiếc máy này cho xưởng dệt, nó có thể mang lại vô số của cải.

Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy.

Sau khi làm ra được máy móc, y không lập tức trang bị đến nhà xưởng để kiếm tiền ngay, mà là để phủ bụi trong phòng thí nghiệm.

Bởi vì một khi chiếc máy dệt này ra đời, không chỉ thay đổi tình hình của nhà máy dệt làng Tây Hà mà còn là một cuộc cách mạng đối với toàn bộ ngành dệt ở Đại Khang.

Có thể sẽ gây chấn động cho toàn bộ ngành công nghiệp.

Vô số người phụ nữ sống dựa vào dệt may có thể sẽ mất đi hy vọng sống sót cuối cùng.

Đây là điều Kim Phi không muốn nhìn thấy.

Y không phải là một nhà tư bản, cũng không thể làm được như một nhà tư bản chỉ biết chạy theo lợi ích mà không màng đến chuyện khác.

Bây giờ y đã không còn thiếu tiền nữa, y cũng không muốn vì kiếm tiền mà khiến cho vô số gia đình tan vỡ.

Đây cũng là ranh giới cuối cùng mà Kim Phi luôn tuân thủ.

"Tiên sinh, ta hiểu ý của huynh, nhưng huynh đã từng nói, không ai có thể ngăn cản được sự tiến bộ của kỹ thuật."

Đường Đông Đông nói: "Ở Đại Khang có rất nhiều người tài giỏi, huynh và tiểu Hạc Minh có thể cải tiến máy dệt thì những người khác cũng có thể làm được. Đến lúc đó người khác có thể sẽ không nghĩ nhiều như huynh."

"Đông Đông yên tâm đi, máy dệt này không phải là nhanh nhất, ta còn có thể làm ra một chiếc càng tân tiến hơn nữa!"

Kim Phi tự tin nói: "Khi thiên tai qua đi, cuộc sống của dân chúng miễn cưỡng tốt hơn, ta sẽ từng bước phổ biến rộng rãi máy dệt mới."

"Vậy được!" Đường Đông Đông nhẹ nhàng gật đầu.

"Sư phụ, người thật lợi hại!"

Vạn Hạc Minh ngẩng đầu nhìn Kim Phi, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

Cũng hơi thất vọng.

Ban đầu cậu bé tưởng rằng chiếc máy dệt cải tiến của mình có thể tăng năng lực sản xuất lên năm mươi phần trăm, điều này đã là rất lợi hại rồi, nhưng so với Kim Phi, thì lại chẳng có gì đáng nói.

"Con cũng rất giỏi! Khi ta bằng tuổi con, còn không bằng một nửa con đâu."

Kim Phi cười xoa đầu Vạn Hạc Minh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Vạn Hạc Minh dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ nếu không khiến cho cậu ấy tâm phục khẩu phục, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không vui.

Thậm chí có thể sẽ cho rằng Kim Phi đang ghen tị với cậu bé.

Chỉ có để cậu bé tận mắt chứng kiến, cậu bé mới có thể hiểu được núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi vẫn còn có người giỏi hơn.

Tất nhiên, cũng không thể đả kích quá mạnh, nếu không cậu bé mặc cảm tự ti cảm thấy mình bất tài vô dụng thì sẽ càng phiền phức hơn.

Đây cũng chính là lý do tại sao Kim Phi đưa Vạn Hạc Minh đến xem máy dệt này.

"Hạc Minh, con phải nhớ kỹ, trên thế giới này có rất nhiều người có năng lực, sau này tuyệt đối không thể kiêu ngạo tự mãn!"

Vạn Vũ Hồng cũng hiểu ý định của Kim Phi, cùng khuyên đệ đệ.

"Hiểu rồi ạ!" Vạn Hạc Minh gật đầu.

"Tiên sinh, đây là cái gì?"

Đường Đông Đông chỉ vào một chiếc máy có hình dạng kỳ lạ bên cạnh máy dệt hỏi.

Cô ấy xuất thân từ một gia đình dệt may, rất quen thuộc với những loại máy móc trong ngành dệt may.

Ví dụ như chiếc máy dệt do Kim Phi chế tạo ra, cho dù cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy, không biết sử dụng như thế nào nhưng cũng đại khái đoán được nó dùng để làm gì.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu cái máy này.

"Ồ, đây là một cái máy khâu, vẫn chưa làm xong."

Kim Phi mỉm cười trả lời.

"Máy khâu? Dùng để làm gì?"

"May quần áo." Kim Phi giải thích: "Dùng máy khâu để may quần áo, một người có thể may nhanh như mười người, các mũi khâu tạo ra vừa thẳng vừa dày đặc."

"Một người có thể may nhanh như mười người sao?" Cửu công chúa cảm thấy thần kinh của mình gần như tê liệt rồi.

Mọi thứ đồ trong phòng thí nghiệm của Kim Phi dường như đều có thể mang lại những thay đổi chấn động cho ngành công nghiệp.

Mà Đường Đông Đông chú ý đến một mặt khác: "Tiên sinh, huynh định may quần áo bán cho các tiệm may hay là tự may quần áo cho mình vậy?"

"Tất nhiên là tự mở xưởng may quần áo rồi."

Kim Phi không do dự nói.

"May quần áo bán cho ai?" Đường Đông Đông hỏi.

Quần áo dân chúng Đại Khang mặc, về cơ bản đều là ra đường mua lấy vài thước vải bố rồi về nhà tự may.

Người có tiền thì có thợ may chuyên nghiệp.

Cô ấy thực sự không nghĩ ra được quần áo Kim Phi làm ra có thể bán cho ai.

"Tạm thời bán cho các nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn và các nhà xưởng của chúng ta, sau đó lại bán cho dân chúng." Kim Phi nói.

"Dân chúng có thể tự mình may quần áo, ai sẽ mua của chúng ta?"

"Nếu sau này mọi người đều có công việc, ai còn có thời gian để tự may quần áo cho mình nữa?"

Kim Phi hỏi ngược lại: "Không nói đến những nơi khác, chỉ nói đến xưởng dệt thôi, bây giờ còn có nữ công nhân nào tự may đế giày, tự làm quần áo nữa không?"

"Cái này…. Không còn thấy nhiều nữa." Đường Đông Đông gật đầu.

May quần áo rất tốn thời gian, bây giờ các xưởng dệt làm việc hai ca, nữ công nhân đi làm về đến nhà đều rất mệt mỏi, ai còn muốn sờ vào kim chỉ nữa?

Đây cũng là lý do Kim Phi muốn mở xưởng sản xuất quần áo.

Khi y mở càng ngày càng nhiều nhà xưởng ở nhiều nơi, sẽ càng ngày càng có nhiều người chuyển từ tá điền thành công nhân.

Công nhân kiếm được tiền, nhưng lại không có thời gian, sẽ càng ngày càng có nhu cầu về quần áo may sẵn hơn.

Nếu bây giờ mở một xưởng may quần áo, trước tiên có thể may đồng phục cho các công nhân, nhân viên hộ tống của nhà mình, khi số lượng công nhân cần mua quần áo may sẵn đạt đủ quy mô, xưởng may có thể dần chuyển đổi sang quần áo may sẵn cho dân chúng mặc.

Nhu cầu ăn mặc ở đi lại đều là những nhu cầu cần thiết cho người dân bình thường, đồng thời cũng đại diện cho tiềm năng thị trường vô tận và lợi ích to lớn.

Chỉ bằng cách đặt nền móng sớm một bước, thì khi thị trường khởi sắc, mới có thể đi trước người khác được.

Đường Đông Đông đang định hỏi về kế hoạch cụ thể của Kim Phi nhưng lại nghe thấy Đại Lưu ở ngoài cửa đang hét lớn lên:

"Tiên sinh, Lương huynh trở về rồi, đang chờ ở trước cửa."

"Lương huynh trở về rồi ư?"

Kim Phi nhướng mày, bước nhanh về phía cửa.

Sau khi xử lý xong đám quyền quý, Kim Phi ra lệnh cho Trương Lương dừng việc tiêu diệt bọn thổ phỉ, đưa người đến Kiếm Môn Quan để tiếp nhận bàn giao.

Kiếm Môn Quan là một vị trí vô cùng quan trọng đối với huyện Kim Xuyên, người đứng đầu vẫn luôn không phối hợp bàn giao khiến Kim Phi rất tức giận.

Y cũng không biết Trương Lương đã làm thế nào rồi.
Chương 688: Con đường kiếm tiền

Trước cửa phòng thí nghiệm, Trương Lương mặc một bộ đồ đen, đứng ở chỗ đất trống giống như một cây giáo.

Cho dù có mất đi một cánh tay, thì ngay cả Cửu công chúa cũng không dám coi thường anh ta.

Lưng của Thấm Nhi, Châu Nhi và Bắc Thiên Tầm thậm chí còn vô thức trở nên căng thẳng, giống như đã nhìn thấy một con mãnh hổ.

Đây chính là khí thế mà do Trương Lương đã chinh chiến trong vài tháng, dùng tính mạng của không biết bao nhiêu tên thổ phỉ mà tôi luyện thành!

“Lương ca, vất vả rồi!”

Kim Phi bước lên phía trước một bước, vỗ vai Trương Lương: “Đã sắp xếp xong cho quân Trấn Viễn và nữ công nhân chưa?”

“Đã sắp xếp xong rồi.” Trương Lương gật đầu: “Nữ công nhân đã được đưa tới núi Thiết Quán, quân Trấn Viễn đã đến Kiếm Môn Quan. Những người dân đi cùng bọn ta cũng đã được sắp xếp vào các nhà xưởng rồi.”

Trên đường Trương Lương tới đây, có rất nhiều người dân bước tới bước đường cùng, đều đi theo phía sau quân Trấn Viễn.

Kim Phi đã từng nói với Trương Lương rằng, con người là nền tảng của mọi thứ, có con người, mới có thể phát triển lâu dài.

Cho nên Trương Lương mới không đuổi người dân đi, ngược lại sau mỗi lần tiêu diệt thổ phỉ xong, còn chia một phần lương thực cho nạn dân.

Trên đường từ Tây Xuyên trở về, nạn dân đi theo bọn họ cũng ngày càng nhiều.

Những người này sau khi đến Kim Xuyên, đã bù đắp được một số lượng lớn sự thiếu hụt công nhân trong các nhà xưởng.

“Bên phía Kiếm Môn Quan thế nào rồi? Tướng trấn thủ vẫn không chịu bàn giao lại sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Hay là ta qua đó một chuyến nhé?”

“Không cần, đã giành được Kiếm Môn Quan rồi.” Trương Lương lắc đầu.

“Làm thế nào mà giành lại được vậy?” Kim Phi hỏi.

“Phi ca, cái này ta biết!”

Trương Lương còn chưa kịp trả lời, Lưu Thiết đã đứng ra trước một bước, kể lại một cách sống động quá trình Trương Lương tiếp nhận Kiếm Môn Quan.

Tướng trấn thủ Kiếm Môn Quan vốn dĩ là người trong gia tộc quyền quý nào đó ở kinh thành, lúc trước làm khó Lưu Thiết, cũng chỉ là muốn đòi hỏi một số lợi ích mà thôi.

Sau đó, Cửu công chúa đã chém đầu rất nhiều quyền quý, trong đó có cả người của gia tộc đứng ở sau lưng tướng trấn thủ.

Thế là tướng trấn thủ nhận được tin báo truyền tới từ kinh thành, cho dù như thế nào cũng không được giao Kiếm Môn Quan cho quân Trấn Viễn.

Trương Lương dẫn quân Trấn Viễn tới Kiếm Môn Quan, không phải là đi gây chuyện, mà là cho người cải trang thành thổ phỉ, cướp đồ tiếp tế của đội vận chuyển đến Kiếm Môn Quan.

Lương thực tích trữ của Kiếm Môn Quan còn có thể ăn được rất lâu, cho dù không có đồ tiếp tế, tướng trấn thủ vẫn có thể chống đỡ được.

Trương Lương sẽ để cho bọn chúng dễ dàng vượt qua như vậy sao? Tất nhiên là không rồi!

Vào đêm hôm đó, kho lương thực ở bên trong Kiếm Môn Quan đột nhiên bốc cháy, thiêu rụi không còn sót lại một chút gì…

Kho lương thực bị cháy, lương thực tiếp tế cũng bị cướp, những tên lính công tử bột canh giữ cổng chẳng mấy chốc đã không chịu đựng được nữa, chỉ chống cự được hai ngày đã tự mình đi ra ngoài rồi.

Sau khi ra ngoài, Trương Lương đã dùng đao kề lên cổ tướng trấn thủ, bắt hắn làm nốt những thủ tục còn lại.

Sau khi làm xong thủ tục bàn giao, Trương Lương cũng không tiếp tục làm khó hắn, thoải mái để tướng trấn thủ rời đi.

Nhưng tướng trấn thủ vừa rời khỏi Kiếm Môn Quan còn chưa được bao xa, lại gặp phải bọn thổ phỉ, chết ở vùng núi hoang dã.

“Lương ca, huynh làm thế nào mà đốt được kho lương thực vậy?”

Đường Đông Đông tò mò hỏi.

“Chẳng lẽ tiên sinh đã sắp xếp người vào trong Kiếm Môn Quan từ trước rồi hay sao?” Cửu công chúa phỏng đoán.

Kiếm Môn Quan có địa thế hiểm yếu, tường thành vừa bằng phẳng vừa nhẵn bóng, cao thủ như Thấm Nhi còn không thể trèo qua được.

Ngoại trừ sắp xếp người vào từ trước, Cửu công chúa không nghĩ ra được Trương Lương còn có thể dùng cách gì để đốt được kho lương thực.

Tướng trấn thủ cũng nghĩ như Cửu công chúa, cho rằng bên trong có nội gián, cho nên đã chém đầu mấy tên binh lính và quan nhỏ phụ trách lương thực.

Trương Lương mỉm cười, không trả lời.

Đường Đông Đông và Cửu công chúa nghĩ không ra, nhưng Kim Phi lại lập tức đoán ra được.

Nhất định Trương Lương đã sử dụng khinh khí cầu.

Nhưng cho dù thế nào, có thể thuận lợi giành được Kiếm Môn Quan là được rồi.

Kim Phi giơ ngón cái với Trương Lương: “Lương ca, vẫn là huynh có cách.”

“Là binh pháp của tiên sinh đưa cho lợi hại.”

Trương Lương khiêm tốn lắc đầu.

“Binh pháp tương tự như vậy ta cũng đưa cho Khánh Mộ Lam, không phải cô ấy vẫn bị bọn thổ phỉ bao vây không nhúc nhích được ở núi Ngũ Lang hay sao?”

Kim Phi nhìn Trương Lương, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.

Không thể không thừa nhận, có một số người chính là thiên tài.

Ví dụ như Vạn Hạc Minh là một thiên tài trong lĩnh vực máy móc, Kim Phi cũng phải cảm thán là không bằng cậu bé.

Kim Phi còn chưa kịp dạy đàng hoàng cho cậu bé, nhưng cậu bé lại chỉ cần dựa vào một vài tư liệu cơ bản mà Kim Phi đưa cho, đã có thể tự mình cải tiến máy dệt rồi.

Mà tài năng của Trương Lương được thể hiện ở việc dùng binh.

Binh pháp mà Kim Phi cho anh ta thực ra rất đơn giản, nhưng đối với Trương Lương mà nói, nó có tác dụng đề cập đến những vấn đề cốt lõi nhất. Rất nhiều ý tưởng mơ hồ trước đây của anh ta đã có sự nhận biết rõ ràng.

Không những vậy, Trương Lương còn rất giỏi trong việc thích nghi với tình huống. Anh ta không hoàn toàn rập khuôn theo binh pháp mà sử dụng nó một cách linh hoạt.

Có khi tấn công một nhóm thổ phỉ, có thể dùng mấy loại binh pháp liền.

Kim Phi rất vui mừng vì đã phát hiện ra được tài năng của Trương Lương, Trương Lương cũng rất cảm kích cuốn binh pháp mà Kim Phi đã đưa cho, cho anh ta đủ sự tin tưởng, để anh ta có không gian phát huy được tài năng.

Nếu không có Kim Phi, có lẽ bây giờ Trương Lương vẫn còn đang đào đất ở ngoài ruộng kìa.

Vạn Hạc Minh cũng vậy, nếu như không có Kim Phi, cậu bé và tỷ tỷ sớm đã không biết lưu lạc đến nơi nào rồi.

Năm nay, người trưởng thành còn sống cực kỳ khó khăn, một tên nhóc như cậu bé sợ là cũng không thể chống đỡ được qua mùa đông.

Cho dù có tài năng về máy móc hơn nữa cũng đều vô ích.

“Tiên sinh, ta đã cho người bố trí xong cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá ở Kiếm Môn Quan rồi, canh cổng cũng không cần quá nhiều người như vậy. Vì vậy ta muốn điều một vài người trong quân Trấn Viễn tới giúp tiêu cục giao hàng, cậu thấy thế nào?” Trương Lương hỏi.

“Được!” Kim Phi gật đầu đồng ý.

Quân Trấn Viễn có hơn năm nghìn người, thủ vệ Kiếm Môn Quan chỉ cần mấy trăm người là đủ rồi.

Hơn bốn nghìn người còn lại, Kim Phi không thể để bọn họ ngày ngày làm tổ trong quân doanh được.

Để bọn họ ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ, không chỉ có thể tạo ra giá trị, mà còn có thể huấn luyện được binh sĩ.

Bây giờ, nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn đều do Trương Lương quản lý, anh ta mỗi ngày đều bận tới bận lui, sau khi xin chỉ thị xong bèn rời đi.

Trương Lương vừa đi, Đại Lưu lại tới thông báo, Lão Điền tới rồi.

“Lão Điền tới rồi ngươi còn hỏi ta làm gì, dẫn người vào đây luôn đi!”

Kim Phi xoay người bước ra cửa.

Cửu công chúa thấy vậy, không khỏi sửng sốt một chút, trong đầu rất nhanh đã suy nghĩ xem Lão Điền là ai, mà Kim Phi lại xem trọng như vậy.

Suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, Lão Điền chính là người phụ trách xưởng Thủy Ngọc.

Hiện nay châu Thủy Ngọc đã đem lại dòng tiền ổn định cho làng Tây Hà, Lão Điền có công rất lớn.

Mặc dù Kim Phi không có quy định bắt buộc, nhưng để đề phòng công thức của Thủy Ngọc bị lộ ra bên ngoài, Lão Điền và vài người công nhân khác đều ăn ở tại xưởng Thủy Ngọc, bình thường thậm chí còn không về nhà.

Hôm nay nghe nhân viên hộ tống canh cửa nói Kim Phi trở về rồi, Lão Điền mới từ xưởng Thủy Ngọc đi ra.

Kim Phi còn chưa đi tới cửa, Đại Lưu đã dẫn người bước vào rồi.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!”

Lão Điền trông thấy Kim Phi, nở nụ cười hiền hậu.

Sau đó mới nhìn thấy Cửu công chúa, bèn vội vàng hành lễ.

Đối với người mà Kim Phi xem trọng, Cửu công chúa cũng sẽ không ra vẻ ta đây, cô ấy khẽ cười rồi nâng tay lên.

“Lão Điền, ngồi!”

Kim Phi dẫn Lão Điền vào thư phòng, chỉ vào cái ghế rồi hỏi: “Tìm ta có việc gì sao?”

Lão Điền ngẩng đầu lên nhìn mấy người Cửu công chúa, Đường Đông Đông, muốn nói lại thôi.

“Không sao, đều là người của mình, nói đi.” Kim Phi nói.

Lão Điền lúc này mới mở lời: “Tiên sinh, kính mà ngài giao cho ta làm, đã làm xong rồi!”

“Mỗi ngày có thể làm được bao nhiêu cái?” Kim Phi hỏi.

“Mấy người chúng ta luân phiên nhau làm, một ngày có thể làm được mấy chục cái.”

“Ha ha, lại có thêm một cách khác để kiếm tiền rồi.”

Kim Phi nghe vậy, không khỏi bật cười.
Chương 689: Bổn cung sắp đi rồi

Gương được chế tạo từ mặt thuỷ tinh, nếu Kim Phi có thời gian, chỉ cần có thời gian nghiên cứu thì việc này cũng không quá khó.

Nhưng y đã bận rộn suốt mấy tháng nay, không có thời gian để nghiên cứu, ngay cả thời gian để chế tạo công cụ mài thuỷ tinh còn không có, chẳng qua trước khi rời khỏi làng Tây Hà, y đã nói nguyên lý chế tạo và các bước làm mặt thuỷ tinh cho Lão Điền để bọn họ tự mày mò.

Kim Phi sắp quên mắt chuyện này rồi thì Lão Điền tới nói với y ông ấy đã làm ra được gương.

Điều này khiến cho Kim Phi rất vui.

“Đi, đi xem thử!”

“Tiên sinh ta đi cùng được không?”

Đường Đông Đông hỏi.

Trước đây khi Kim Phi chế tạo gương đã cho cô ấy một cái, nhưng cô ấy đã vô tình làm vỡ, tiếc nuối vô cùng.

“Được, chỉ cần không ra ngoài nói linh tinh là được.”

Trừ Vạn Vũ Hồng nhưng người khác ở đây Kim Phi đều tuyệt đối tin tưởng.

Vạn Vũ Hồng là đệ tử của Trương Mãn Thương, cô ấy đã nắm vững gần như tất cả kiến thức trong xưởng chế luyện, Kim Phi còn nhận em trai cô làm đệ tử, đề phòng cô ấy cũng không có ý nghĩ gì, ngược lại còn làm mất lòng người.

Vạn Vũ Hồng biết điều này, vội vàng thề: “Tiên sinh yên tâm, ta xin thề trước liệt tổ liệt tông, sẽ không nói ra dù chỉ là một chữ.”

“Ừ ta tin cô!” Kim Phi gật đầu cười, dẫn mấy người họ tới xưởng thuỷ tinh.

Trong xưởng chỉ có mấy người, nhưng khí thế ngất trời.

Trong xưởng, có người phồng má thổi vào ống, có người kéo ống, có người chuẩn bị khuôn…

Đang là mùa đông nhưng ai cũng bận rộn đến mức mồ hôi đầy đầu.

“Tiên sinh họ đang làm gì vậy?”

Đây là lần đầu Đường Đông Đông thấy cảnh này.

“Bọn họ đang thổi thuỷ tinh.” Kim Phi cười trả lời.

Cách tốt nhất để làm thủy tinh phẳng là sử dụng “quy trình nổi”, nói đơn giản là nấu chảy thuỷ tinh, làm một bể chứa nước, sau đó trải thuỷ tinh nóng chảy vào, thuỷ tinh lỏng sẽ nổi lên trên

Thủy tinh được chế tạo bằng phương pháp này không chỉ có độ phòng cao mà còn dễ dàng sản xuất hàng loạt.

Tiếc là để làm thủy tinh bằng cách này cần dùng đến công nghệ hiện hại, cho dù Kim Phi biết nguyên lý hoạt động, nhưng không để xây dựng một dây chuyền sản xuất thủy tinh ở Đại Khang, chỉ có thể dạy Lão Điền cách làm thủy tinh truyền thống.

Đầu tiên công nhân dùng gậy thổi thuỷ tinh lấy ra một cục thuỷ tinh nóng, rồi thổi và lắc để tạo thành một ống trụ thuỷ tinh.

Sau đó đưa ống thuỷ tinh đi đốt nóng, cắt ra từ giữa, ép phẳng là thành một mặt thuỷ tinh phẳng.

Nói thì đơn giản nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy bước nào cũng vô cùng rườm rà.

Lão Điền và mọi người đã trải qua vô số thất bại, đến hôm nay mới nắm vững các kỹ thuật cơ bản.

Thấy Kim Phi tới, các công nhân dừng tay, đi tới chào hỏi.

“Lão Viên đưa gương mà chúng ta làm được tới cho tiên sinh xem đi!”

Lão Điền như muốn giành công nói với một công nhân.

“Được!” Người công nhân trả lời rồi chạy vào trong phòng, cùng mấy người khác mang ra một tấm gương đang được phủ vải lên.

“Lớn vậy sao?”

Đường Đông Đông nghiêng đầu hỏi.

Cái gương trước đây Kim Phi đưa cho cô ấy chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng cái gương này cao đến nửa người, rộng nửa thước.

“Cái này là gương để soi khi thay quần áo, có thể nhìn được cả người.”

Kim Phi cười nói: “Lão Viên vén vải lên cho ta xem có nhìn rõ không, hình có bị biến dạng không.”

“Tiên sinh yên tâm đi, đây là tấm gương tốt nhất mà bọn ta làm được.”

Lão Viên trả lời, đưa tay vén tấm vải lên.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tấm vải được vén lên, Đường Đông Đông vẫn trợn tròn mắt.

Thấm Nhi còn bất ngờ hơn Đường Đông Đông.

Khi vải được vén lên, cô ấy nhìn thấy trong gương xuất hiện một đám người, theo bản năng cô ấy tiến lên chặn trước Cửu công chúa, còn định rút dao trong người ra.

Khi nhìn thấy những người trong gương chính là bọn họ, cô ấy mới lúng túng lùi lại.

“Thứ này… nhìn quá rõ rồi nhỉ? "

Đường Đông Đông chỉ vào tấm gương, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Lông mày của Cửu công chúa nhíu lại.

Giờ thì cô ấy đã hiểu “Cách kiếm tiền mới” mà Kim Phi nói là gì.

Thủy tinh này có thể soi rất rõ ràng, gương đồng của Đại Khang hoàn toàn không thể so sánh được.

Nếu như đưa đến kinh thành, nhất định sẽ có rất nhiều quan viên quý tộc đồng ý trả giá cao để mua.

Kim Phi đã quen với gương, chỉ nhìn qua một cái, rồi ngồi xổm xuống chỉ vào mép gương hỏi: “Lão Điền đây là cái gì?“

Đường Đông Đông nhìn theo tay Kim Phi, thấy ở trong góc có một điểm nhỏ nhô lên, khiến cho mặt giương không bằng phẳng mà hình chiếu hơi biến dạng.

“Tiên sinh nó chỉ là một lỗi nhỏ lại còn ở trong góc ai mà chú ý tới chứ?”

Đại Lưu và Lão Điền từng là hàng xóm, quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ vội vàng nói giúp Lão Điền.

“Đại Lưu ngươi đừng nói vậy, từ đầu tiên sinh đã nói với chúng ta, thủy tinh tinh khiết không tì vết, nếu có bất kỳ một lỗi nào cũng sẽ bị nhìn thấy rõ ràng, dặn bọn ta phải làm thật cẩn thận, là bọn ta đã không làm cẩn thận.”

Lão Điền nói: “Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta sẽ đập tấm thủy tinh này đi, làm một cái khác.”

“Không cần đập đi đâu, trừ lỗi này ra mọi thứ đều rất tốt.”

Kim Phi khoát tay nói: “Lỗi này ở cạnh chỉ cần cắt đi là được.”

Bọn Lão Điền mới chỉ nghe Kim Phi giảng giải một lần, mặc dù đã có thể chế ra thuỷ tinh nhưng vẫn còn mấy lỗi sai.

Nửa ngày còn lại, Kim Phi ở xưởng thủy tinh hướng dẫn bọn Lão Điền cải thiện cách làm.

Vạn Hạc Minh rất hứng thú với việc chế tạo thuỷ tinh, tự mình làm mấy cái ly thuỷ tinh, đưa cho mỗi người một cái.

Lúc sắp về cậu bé còn cầm theo một cái nói là muốn tặng cho Quan Hạ Nhi.

Khi ra khỏi xưởng, Cửu công chúa cố ý đi chậm lại sóng vai cùng Kim Phi.

Thấm Nhi và Đại Lưu biết hai người có chuyện muốn nói, hiểu chuyện tránh đi.

Đường Đông Đông cũng mượn cớ xưởng dệt có việc phải đi trước.

“Tiên sinh có thể cho ta mấy cái gương được không?” Cửu công chúa hỏi: “Ta cần để tặng cho mấy người.”

“Được.” Kim Phi không hỏi là chuyện gì đồng ý ngay.

Cửu công chúa đã liên tục chém đầu nhiều người có quyền thế, có rất nhiều người cần lấy lòng.

“Còn một việc nữa.” Cửu công chúa do dự một chút nói: “Ta sắp phải đi rồi.”

“Đi?” Kim Phi dừng lại: “Đi đâu?”

“Mấy ngày trước Thấm Nhi nhận được tin của Hâm Nghiêu ca ca, nói phụ hoàng phái sứ giả đến Tây Xuyên, ta phải đi tiếp chỉ.”

Cửu công chúa nói.

“Tiếp chỉ?” Kim Phi không khỏi lo lắng: “Trong tin Khánh đại nhân có nói cha người có thái độ gì không?”

“Phụ hoàng là vua một nước, là cha của bổn cung, ngài không thể gọi ông ấy một tiếng bệ hạ được sao?”

Cửu công chúa tức giận liếc Kim Phi một cái.

“Được thôi.” Kim Phi vội vàng thay đổi lời nói: “Bệ hạ có thái độ gì?”
Chương 690: Xa cách

"Tiên sinh yên tâm đi, trước khi rời kinh, ta đã nói chuyện với phụ hoàng rồi, ông ấy biết ta đến Tây Xuyên để làm gì, nếu như thực sự muốn làm khó ngài, thì ông ấy đã phái đại quân đến đây từ lâu rồi."

Cửu công chúa biết Kim Phi lo lắng, bèn mỉm cười an ủi.

"Ông ấy biết người đến Tây Xuyên để làm gì à?" Kim Phi hỏi: "Trước khi người đến, đã biết phải giết chết Từ mập rồi sao?"

"Từ khi Từ mập phong tỏa kho lương thực của tiên sinh, ta đã biết bọn họ nhất định phải chết rồi, ta không ra tay, tiên sinh cũng sẽ không tha cho bọn họ."

Cửu công chúa liếc nhìn Kim Phi: "May mắn thay, ta đã đến kịp!"

"Làm khó cho người rồi."

Kim Phi đưa tay xoa đầu Cửu công chúa.

Sau khi Cửu công chúa trở về làng Tây Hà, cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với Kim Phi.

Thấy Kim Phi đưa tay ra, cô ấy vô thức muốn tránh né.

Nhưng nghĩ tới sắp phải chia ly, cô ấy cũng không còn né tránh nữa, để cho lòng bàn tay Kim Phi đặt lên đỉnh đầu mình.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Kim Phi, Cửu công chúa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Những năm nay đám quyền quý càng ngày càng kiêu ngạo, nhân cơ hội này giết chết uy phong của bọn chúng cũng tốt, không có gì khó khăn cả, điều ta lo lắng nhất chính là tiên sinh đó."

"Ta có gì phải lo lắng?"

"Ta lo sẽ trở thành kẻ thù với tiên sinh, lo lắng sẽ phải đối mặt đao binh với tiên sinh."

Cửu công chúa gỡ tay Kim Phi ra, che trước ngực mình: "Tiên sinh, lần sau nếu có việc gì, đừng vội dùng vũ lực, hãy thương lượng với ta trước được không? Để ta giải quyết! Giống như lần này."

"Vũ Dương, người biết ta là một người sợ phiền toái mà, nếu triều đình cho dân chúng một đường sống…."

"Ta hiểu, ta hiểu!"

Cửu công chúa nói: "Tiên sinh, ngài yên tâm, phụ hoàng vẫn nghe lời của ta, khi trở về ta sẽ viết tấu khuyên can."

"Chỉ mong ông ấy có thể nghe lọt tai."

Kim Phi thở dài, hỏi: "Khi nào người đi?"

"Ngày mai." Cửu công chúa trả lời.

"Gấp như vậy sao?" Kim Phi sửng sốt: "Sắp đến Tết rồi, sau Tết rồi đi không được sao?"

"Kỳ thực theo quy định, ta nhận được truyền tin phải lập tức đến Tây Xuyên tiếp chỉ, mấy ngày nay đã trì hoãn rồi."

Cửu công chúa nói: "Ngoại trừ việc tiếp chỉ, còn có hai vị hoàng thúc và họ hàng ở Quỳ Châu và Đạt Châu đến, ta phải nhân dịp Tết đến thăm bọn họ, đề phòng bọn họ lại gây chuyện."

"Nhất định phải đi sao?" Kim Phi cảm thấy hơi không thoải mái.

"Nhất định phải đi, nếu không sứ thần rất có thể sẽ đưa người đến làng Tây Hà hỏi tội đó." Cửu công chúa bất lực nói.

"Bọn họ dám!" Kim Phi nói: "Đến làng Tây Hà hỏi tội, ta sẽ đánh gãy chân họ!"

"Tiên sinh, đừng nói những lời tức giận như vậy nữa…."

"Ta không tức giận." Kim Phi cúi đầu nhìn Cửu công chúa: "Vũ Dương, nếu người không muốn đi tiếp chỉ, thì cứ mặc kệ tên sứ thần khốn khiếp đó đi, cái khác ta không dám nói, chỉ cần ở trong huyện Kim Xuyên của ta, ta nhất định bảo vệ người chu đáo an toàn."

"Vũ Dương tin tưởng tiên sinh có thể làm được, nhưng là hà tất gì phải vậy?"

Hai tay Cửu công chúa ôm lấy mặt của Kim Phi, ngẩng đầu lên nói: "Tiên sinh, không phải là ngài cũng muốn nhìn thấy thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp sao? Ta đi hòa giải một chuyến thì có thể làm được việc, hà tất phải làm loạn chiến tranh liên miên chứ?"

"Ta…."

Kim Phi cúi đầu xuống, nhận ra lời mình vừa nói quá xúc động rồi.

"Tiên sinh, Vũ Dương biết ngài quan tâm tới ta, trong lòng ta cũng rất vui mừng."

Cửu công chúa vùi đầu vào lồng ngực Kim Phi: "Nhưng ta dù sao cũng là công chúa, sau khi hưởng thụ vinh quang hoàng thất mang lại, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của hoàng thất."

"Vậy ta bảo Lương huynh sắp xếp một đội nhân viên hộ tống đưa người đến Tây Xuyên."

"Không cần, ta có Thấm Nhi, Châu Nhi và cả đội trưởng Tần Minh rồi, không sao đâu."

Cửu công chúa nói: "Hiện tại ngài đi khắp nơi cứu trợ thiên tai, đã đến lúc cần nhân viên hộ tống vận chuyển lương thực rồi, không cần phải phái người đến bảo vệ ta đâu."

"Vậy người nhớ kỹ không được rời khỏi Xuyên Thục, nếu như có chuyện, hãy đến thương hội và tiêu cục địa phương sau đó lập tức gửi truyền tin cho ta, nhớ kỹ chưa?"

Kim Phi nhắc nhở.

"Nhớ kỹ rồi." Cửu công chúa gật đầu.

……

Sáng sớm hôm sau, Cửu công chúa dẫn Thấm Nhi, Châu Nhi rời khỏi làng Tây Hà dưới sự hộ tống của thị vệ và Tần Minh.

Mà cuộc sống của Kim Phi cuối cùng cũng đã ổn định lại.

Mỗi ngày ngoài việc nghe Tiểu Ngọc báo cáo về tiến độ của các công trình khác nhau, về cơ bản thời gian còn lại y đều ở trong phòng thí nghiệm.

Người thay đổi nhiều nhất trong nhà chính là Quan Hạ Nhi.

Có lẽ trải qua lần rèn luyện này và sự xuất hiện của Cửu công chúa khiến cô cảm thấy nguy cơ, khoảng thời gian gần đây cô trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, mỗi khi có cơ hội đều nài nỉ Kim Phi sinh con.

Ở thời phong kiến, con trưởng có ý nghĩa phi thường, chỉ khi sinh con cho Kim Phi thì Quan Hạ Nhi mới có thể hoàn toàn an tâm được.

Kim Phi biết suy nghĩ của Quan Hạ Nhi nên mặc dù biết khoảng thời gian gần đây của Quan Hạ Nhi đều là thời kỳ an toàn nhưng y vẫn phối hợp với cô.

Đường Tiểu Bắc cũng mấy lần cười nhạo Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi vốn là người da mặt mỏng, nếu như là bình thường, cô nhất định bị Quan Tiểu Bắc nói cho xấu hổ rồi, nhưng lần này cô kiên quyết, cho dù Đường Tiểu Bắc có nói gì, trời vừa tối là cô sẽ đến phòng thí nghiệm gọi Kim Phi về nhà ăn cơm.

Ngày tháng trôi qua, năm mới đang đến gần.

Trước đêm giao thừa một ngày, Quan Hạ Nhị vừa ăn sáng vừa hỏi: "Đương gia, ngày mai là Tết rồi, chàng có muốn đến núi Thiết Quán để tế bái các tỷ muội đã hy sinh trong chiến tranh không?"

Cô đã đích thân trải qua trận chiến núi Dương Khuyên, lúc đó một nữ công nhân chết trước mặt cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

"Nên đi bái tế."

Kim Phi đặt đũa xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

Ăn sáng xong, Kim Phi dẫn theo Đại Lưu và Quan Hạ Nhi đi đến núi Thiết Quán.

Đường Tiểu Bắc cũng đi theo cùng tham gia cuộc vui.

Biết Kim Phi đến, Tả Phi Phi vội vàng xuống núi chào đón.

Điều khiến Kim Phi bất ngờ là người đứng cạnh Tả Phi Phi lại là Thạch Lăng Vân.

"Tiên Sinh, lại gặp mặt rồi."

Thạch Lăng Vân mỉm cười chào hỏi khi thấy Kim Phi

"Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, tẩu tẩu sao lại ở núi Thiết Quán vậy?"

"Ta sống ở núi Thiết Quán mà."

"Sống ở núi Thiết Quán sao?" Kim Phi sửng sốt.

Thạch Lăng Vân là vợ của Hàn Phong ở dốc Đại Mãng, cô ấy có ảnh hưởng rất lớn trong nhóm người tỵ nạn bị đóng dấu lên mặt lúc đó.

Nhờ nghe những câu chuyện của cô ấy, rất nhiều cô gái đã kiên trì sống sót.

Khi Kim Phi rời khỏi thành Tây Xuyên, y đã dặn dò Trương Lương đưa nạn dân đi, Thạch Lăng Vân chắc chắn đã cùng các cô gái đến đây.

Chỉ là Kim Phi tưởng rằng cô ấy sẽ đến làng Tây Hà, hoặc là đến nhà Hàn Phong, không ngờ cô ấy lại sống ở núi Thiết Quán.

Nhưng đây là chuyện của nhà Hàn Phong, Kim Phi cũng không tiếp tục hỏi, mà nói: "Vậy tẩu tẩu ở núi Thiết Quán đã quen chưa?"

"Đương nhiên là quen rồi, núi Thiết Quán giống như trong vở kịch vậy, mọi người đều rất thích ở đây."

"Như vậy thì ta yên tâm rồi." Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.

"Tướng công, đây là ai?" Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn Thạch Lăng Vân.

"Muội đã xem vở kịch ở dốc Đại Mãng chưa? Đây chính là tẩu tẩu Thạch Lăng Vân." Kim Phi giới thiệu.

"Tỷ tỷ là Thạch Lăng Vân à?"

Ánh mắt Đường Tiểu Bắc sáng lên, cô ấy nắm lấy tay của Thạch Lăng Vân nói: "Ta vẫn luôn nghe người ta nói, tổ tiên nhà họ Hàn hiển linh, nhà họ cưới được một người vợ quốc sắc thiên hương, văn võ song toàn, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK