Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291: Tấn công tâm lý

“Tiên sinh, đã đến lúc này rồi, ngài có cách gì thì mau nói ra đi!"

Khánh Mộ Lam vẫn không tin lắm.

Sau trận chiến khốc liệt vừa nãy, cựu binh và nữ binh thương vong nặng nề, lúc này số người có thể cầm đao ra trận cũng không tới mười người.

Cô ấy thực sự không biết Kim Phi còn có thể làm được gì.

Kim Phi liếc nhìn xung quanh, thấy cựu binh và binh lính nữ cũng mang vẻ hoài nghi, nên chỉ đành đi đến chiếc rương gỗ chứa cung nỏ hạng nặng, mở một ngăn ẩn và lấy ra ba ống tre từ bên trong.

"Đây là cách mà ta nói”.

"Đây là cái gì?"

Khánh Mộ Lam nghi ngờ nhìn ống tre, hỏi: "Chỉ dựa vào thứ đồ này liệu có đánh lui được đám thổ phỉ hay không?"

Các cựu binh và binh lính nữ cũng rất tò mò, thậm chí còn gác lại việc băng bó vết thương, tất cả đều ngẩng đầu nhìn ống tre trong tay Kim Phi.

Ống tre chỉ có một đoạn, to khoảng bằng cái cốc giữ nhiệt thông dụng đời trước, hai đầu bịt kín, chỉ chừa lại thứ trông như mồi lửa bên ngoài.

Bao gồm cả Quan Hạ Nhi, tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy thứ đồ này, bọn họ đều không biết Kim Phi định làm gì.

"Đây là vũ khí đặc biệt do ta chế tạo!"

Kim Phi giơ ống tre lên, bắt đầu giải thích cách sử dụng nó.

Theo lời giải thích của Kim Phi, đôi mắt của tất cả những người xung quanh đều sáng rực lên.

"Tiên sinh, vật này hữu dụng như ngài nói thật sao?"

Khánh Mộ Lam hào hứng hỏi.

Mặc dù cô ấy đã sẵn sàng chết ở đây, nhưng nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ.

"Tất nhiên, ta đã thử rồi”.

Kim Phi tự tin nói.

"Thật tốt quá! Các huynh đệ, nhiều nhất là một giờ nữa trời sẽ tối, mọi người dù thế nào cũng phải cố gắng!"

Khánh Mộ Lam kích động nói: "Không cần tiết kiệm mũi tên của cung nỏ nặng nữa, A Mai, cô đi giúp các huynh đệ!"

"Rõ!"

Các cựu binh và binh lính nữ còn lại đều phấn khích đồng ý.

Kim Phi nhìn xác cựu binh trên mặt đất, cảm thấy hơi khó chịu.

Khi đối phó với kẻ địch, y có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào với trái tim sắt đá. Bất kể kẻ địch chết bao nhiêu, y đều chỉ cảm thấy hơi khó chịu về thị giác và khứu giác, còn có cảm giác ghê tởm, nhưng y không để tâm lắm, chẳng mấy chốc sẽ quên mất.

Nhưng khi dù chỉ một người mà y quen biết chết đi, trong lòng y luôn cảm thấy khó chịu.

Đây là một trong những lý do tại sao y ghét chiến tranh.

Ngay cả khi y đánh thắng, thì chiến tranh cũng không mang lại cho y bất kỳ cảm giác vui vẻ nào.

Y vốn dĩ không phải là một người có dã tâm, chưa bao giờ y nghĩ đến việc chinh phục thiên hạ, kết quả lại bị ép đến mức phải chiến đấu không ngừng nghỉ.

"Tiên sinh, sao vậy?"

Khánh Mộ Lam thấy sắc mặt của Kim Phi không ổn lắm, nhỏ giọng hỏi.

"Ta đang nghĩ, nếu ta sớm biết thổ phỉ có cung thủ và sớm biết thực lực của A Mai giỏi như vậy thì có lẽ bọn họ đã không chết”.

Kim Phi nhìn thi thể của người cựu binh, trầm giọng nói: "Thuyên Tử và Tam Cẩu Tử đều có hai đứa con. Ta thực sự không biết khi trở về phải nói với con của bọn họ như thế nào, chúng nó không có cha nữa rồi”.

"Tiên sinh, ngài đã từng nói với ta, chiến trường vốn dĩ là nơi dã man và tàn khốc, hơn nữa luôn đầy rẫy tai nạn ngoài ý muốn”.

Khánh Mộ Lam khuyên nhủ: “Chuyện này không trách ngài được, mọi người đều không ngờ được cung thủ của đám thổ phỉ lại dùng tấm khiên để ngăn mũi tên của chúng ta.

Còn về A Mai, thực lực của cô ấy quả thực rất giỏi, nhưng cô ấy cũng sẽ mệt, cho dù cô ấy có lợi thế về địa hình thì cũng không thể một mình chặn hết đám thổ phỉ.

Kẻ nhân từ không thể dẫn binh, đối đầu với kẻ địch không được mềm lòng. Phải dùng hết mọi thủ đoạn để đánh thắng kẻ địch một cách nhanh nhất, nếu không là tàn ác với chính đồng đội của mình.

Tiên sinh, ngài đã dạy ta tất cả những điều này, sao ngài lại quên mất vậy?"

"Ta không quên, ta đều hiểu những đạo lý đó, ta cũng biết mình không làm sai, cũng không áy náy, chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái”.

Kim Phi ngồi xổm xuống, lắc đầu nói: "Đừng lo cho ta, để ta ở một mình một lát là ổn thôi”.

Sự trưởng thành của bất kỳ ai cũng cần một quá trình, Kim Phi cũng vậy.

Vài tháng trước, y chỉ là một công nhân cấp cao, ngày ngày tăng ca trong phòng thí nghiệm của công ty, nhưng giờ y phải cầm dao chiến đấu với thổ phỉ.

Sự thay đổi này buộc y phải thích ứng từ từ.

"Tướng công...”

Không biết từ lúc nào Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đã đến sau lưng Kim Phi.

Trong tay hai người còn cầm những thứ như băng gạc và rượu.

Kết hôn lâu như vậy, Quan Hạ Nhi chưa bao giờ thấy Kim Phi mệt mỏi như này. Cho dù lần trước y và Chu Cẩm ở trong phòng thí nghiệm hai ngày hai đêm không ngủ, cũng không thành bộ dạng như lúc này.

Cả hai đều cảm thấy hơi đau lòng.

Đường Tiểu Bắc cắn răng, định ôm Kim Phi thì thấy Kim Phi chợt đứng dậy.

"Được rồi, ta còn chưa đến mức để mấy người đến khai sáng đâu”.

Kim Phi dùng sức xoa mặt, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Nhưng Đường Tiểu Bắc nhạy cảm có thể cảm nhận được rằng không phải Kim Phi đã thực sự nghĩ thông suốt, chỉ là y đang kìm nén cảm xúc trong lòng mà thôi.

Bầu trời càng lúc càng tối, đám thổ phỉ trở nên sốt sắng, mấy tên đứng đầu không thể không thành lập thêm đội cảm tử.

Nhưng lần này Kim Phi đã có tính toán, đội cảm tử của thổ phỉ chỉ mới đến lưng chừng núi, Kim Phi đã bảo Khánh Mộ Lam bắn chiếc nỏ hạng nặng.

Vút!

Cung nỏ nặng gầm rú, bắn vào đội cảm tử.

Nhưng đội cảm tử đã rút kinh nghiệm từ trước, đội ngũ tương đối phân tán, cung nỏ hạng nặng chỉ bắn chết ba tên thổ phỉ.

"Các huynh đệ, mũi tên cung nỏ của bọn chúng không nhiều, chắc chắn đang phải miễn cưỡng sử dụng, chúng ta xông lên đi! Chỉ cần giết chết Kim Phi, đời này chúng ta sẽ không có gì đáng lo ngại!"

Đội trưởng của đội cảm tử thấy sắc mặt của mấy tên thổ phỉ hơi dao động, nên vội vàng cổ vũ trấn an tinh thần.

Nhưng lời vừa dứt, lại một màn mũi tên khác bay về phía hắn, giết chết bốn tên thổ phỉ.

Hơn nữa, A Mai cũng cầm một chiếc khiên và đứng trên rìa núi.

Đội cảm tử lần này là do mấy tên đứng đầu ép buộc thành lập, rất nhiều thổ phỉ không cam lòng xông lên chịu chết.

Bọn chúng gần như bị cung nỏ hạng nặng vừa rồi dọa sợ chết khiếp, bây giờ dưới đòn tấn công của A Mai, rất nhiều người trong đội cảm tử đã hoàn toàn suy sụp, quay đầu bỏ chạy xuống núi.

Mặc dù thổ phỉ không sợ chết, nhưng không ai muốn chết vô ích.

Họ không có tiền trợ cấp cho người thân, chết thì chẳng được gì cả.

Có người dẫn đầu, lập tức có người theo sau, thủ lĩnh của đám thổ phỉ hoàn toàn không ngăn cản được.

Kim Phi đứng phía sau A Mai, nhìn thổ phỉ đang hoảng sợ chạy trốn, khóe miệng nở nụ cười.

Trải qua lần uy hiếp này, đám thổ phỉ muốn lập thêm đội cảm tử e rằng cũng không dễ dàng nữa.

Chỉ cần kéo dài đến khi trời tối, chiến thắng sẽ nghiêng về phía Kim Phi!

"Tiên sinh, đây có phải đòn tấn công tâm lý mà ngài nói không?”

Khánh Mộ Lam đứng bên cạnh Kim Phi, hỏi.

"Coi là vậy đi, thổ phỉ sợ uy quyền không sợ đạo đức, chỉ cần đánh cho bọn chúng run cầm cập, bọn chúng mới biết sợ chúng ta, trước khi chúng ra tay lần nữa sẽ suy tính nhiều hơn”.

Quả nhiên, có rất nhiều người chết mà vẫn chưa tấn công được lên trên, nhiều tên thổ phỉ đều có ý định rút lui. Phải hơn nửa giờ sau, mấy tên thủ lĩnh mới dùng chiến thuật vừa mềm vừa cứng, tổ chức lại một đội cảm tử mới.

Nhưng lúc này mặt trời đã lặn.

"Nói chuyện với chúng đi”.

Kim Phi nhìn Lão Hắc: "Cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt”.

"Vâng!"

Lão Hắc siết lại khố đai lưng, cầm tấm khiên đi tới ngã tư đường, lớn tiếng nói: “Các huynh đệ phía dưới, trời đã tối rồi, bên các ngươi đã chết nhiều người như vậy, ta nghĩ chúng ta đừng đánh nữa, nói chuyện một lát nhé?

Bọn ta ở làng Tây Hà, thứ gì thiếu chứ không thiếu tiền, dù người thuê các ngươi trả giá bao nhiêu, bọn ta cũng sẵn sàng trả gấp đôi!"
Chương 292: Ly gián không thành

Ngọn núi không cao, chỉ có mấy chục mét, hơn nữa trên ngọn đỉnh không có tiếng động, mấy đại đương gia ở dưới chân núi đều có thể nghe được lời của Lão Hắc.

“Hai lần?”

Tên mặt sẹo lộ ra vẻ xúc động.

Toàn bộ thổ phỉ Kim Xuyên, ai mà không biế bây giờ làng Tây Hà giàu có thế nào?

Nếu như Kim Phi sẵn sàng trả giá gấp đôi để mua lại mạng của mình thì đó cũng là một sự lựa chọn khá tốt.

“Ê sẹo, não của ngươi bị ngựa đá rồi à?”

Đại cóc phát hiện mặt sẹo có chút động lòng, tức đến mức bật cười: “Kim Phi rõ ràng là muốn chia cắt chúng ta, người lại thực sự tin lời của hắn sao?”

“Mặt sẹo, lời của Đại cóc mặc dù khó nghe, nhưng là sự thực”.

Thổ phỉ béo nói: “Toàn bộ huyện Kim Xuyên, ẽ là không có ai hận thổ phỉ chúng ta hơn Kim Phi, lời của hắn tuyệt đối không thể tin”.

“Các ngươi đang khinh thường ai đấy? Ông đây đương nhiên biết là Kim Phi đang bày kế ly gián! Ai nói rằng ta tin lời của hắn chứ?”

Mặt sẹo gân cổ lên cãi.

Những đại đương gia khác cũng lười tranh cãi, thấy mặt sẹo từ bỏ ý định này liền ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi.

Lời vừa rồi của Lão Hắc là nhắm vào mấy đại đương gia.

Thấy đại đương gia không động lòng, liền tiếp tục hét lên theo lời dạy của Kim Phi:

“Các huynh đệ thổ phỉ, ta biết rằng trong số các ngươi rất nhiều người đều là bị ép trở thành thổ phỉ, mỗi ngày đều làm việc bán mạng cho đại đương gia, kết quả số tiền và số phụ nữ khó khăn lắm mới cướp được về tất cả đều rơi vào tay của đại đương gia, các ngươi chỉ có thể giống như con chó ở dưới gầm bàn, được chia một chút xương vụn. Các ngươi có từng nghĩ, như vậy liệu có công bằng không?”

“Bây giờ tiên sinh nhà ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần lần này các ngươi tha cho bọn ta một lần, sau này có thể tới làng Tây Hà tìm Lão Hắc ta, ta đảm bảo sẽ dẫn các ngươi tới tham gia cuộc khảo sát của tiêu cục”.

“Nhìn thấy đao trong tay ta chưa, đây chính là do tiên sinh nhà ta làm đấy, chặt sắt như bùn, mỗi một cái trị giá hơn một ngàn lượng, chỉ cần các ngươi thông qua khảo sát, mỗi người đều có thể có một cái”.

“Hơn nữa gia nhập tiêu cục Trấn Viễn của bọn ta, tiên sinh nhà ta sẽ đăng ký lại hộ tịch cho các ngươi, các ngươi không cần phải sống chui sống lủi nữa, có thể đưa gia đình của mình, quang minh chính đại tới làng Tây Hà sinh sống. Con của các ngươi còn có thể được đi học ở học đường miễn phí ở làng Tây Hà, đến cơm cũng không phải lo”.

“Còn nữa, tin rằng mọi người đã đều nghe qua, tiêu sư của bọn ta nếu như chiến đấu mà chết, tiên sinh không chỉ gửi một khoảng tiền trợ cấp lớn cho nhà của tiêu sư, còn chấp nhận nuôi dưỡng cha mẹ của người đó đến già, nuôi dưỡng con cái của người đó đến lớn!”

“Lợi ích của việc gia nhập tiêu cục nói ba ngày ba đêm cũng không hết, vừa rồi ta chỉ nói một trong số đó mà thôi, các huynh đệ, đến Trấn Viễn tiêu cục đi!”

“Tiên sinh nhà ta nói rồi, làm thổ phỉ không có tương lai đâu, cả đời này sống chui sống lủi thì thôi đi, chết rồi cũng không có mặt mũi đi gặp tổ tông? Con cháu của các người cả đời này sẽ phải mang cái mác con cháu của thổ phỉ”.

“Các vị huynh đệ nghĩ xem, ta nói có đúng không?”

Lão Hắc hét xong toàn bộ sườn núi đều trở nên yên tĩnh.

Sắc mặt mấy tên đại đương gia đều thay đổi.

Đại đa số thổ phỉ đều là những kẻ thô lỗ ngu dốt, bọn chúng chỉ quan tâm hôm nay ăn gì uống gì, có được đại đương gia phân gái cho làm ấm giường không, hoàn toàn không hề suy nghĩ gì cả. Đại đương gia nói gì thì bọn chúng liền làm theo.

Đây cũng chính là những tên thổ phỉ được đại đương gia yêu thích nhất.

Vừa rồi Kim Phi bảo Lắc Hắc hét những lời này là để nhắm vào đám thổ phỉ.

Những lời rất đơn giản và dễ hiểu, nhưng mỗi câu đều đánh thẳng vào trái tim của đám thổ phỉ, kích thích đám thổ phỉ buộc phải động não suy nghĩ.

Làng Tây Hà chiêu mộ binh mã bao nhiêu lâu nay, đối xử với tiêu sư như thế nào sớm đã không phải bí mật gì rồi.

Thực chất rất nhiều thổ phỉ đều đã từng động lòng.

Nhưng tổ chức kiểm soát vũ lực như tiêu cục, quan hệ vô cùng lớn, một khi xuất hiện phản bội, hậu quả mang lại là vô cùng lớn.

Cái khác thì không nói, nhỡ trong số các tiêu sư phụ trách trông giữ làng Tây Hà có người muốn ám sát Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì không thể phòng bị kịp được.

Vì vậy trong vấn đề chiêu mộ binh mã, Kim Phi luôn tuân thủ nguyên tắc thà thừa hơn thiếu, đầu tiên là xem xét các cựu binh đã xuất ngũ của Thiết Lâm Quân, sau đó mới xem xét đến người quen do các cựu binh khác giới thiệu, căn bản không nghĩ đến người ngoài.

Thổ phỉ thì khỏi phải nói, đương nhiên là không nghĩ tới.

Nhưng Lão Hắc lại nói, làng Tây Hà bằng lòng chiêu mộ thổ phỉ?

Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mong đợi.

Nếu như có thể quang minh chính đại lấy vợ sinh con, ai mà muốn sống lén lút như vậy chứ.

Hơn nữa còn bị mang tiếng thổ phỉ, chết đi không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, liên lụy đến cả con cháu đời sau.

“Hắn đang mua chuộc lòng người đấy, các huynh đệ tuyệt đối đừng tin!”

Thấy mọi chuyện không ổn, đại đương gia béo vội vàng hét lớn: “Kim Phi từ trước đến giờ chưa bao giờ coi thổ phỉ chúng ta ra gì? Lẽ nào các ngươi quên mất chuyện thổ phỉ núi Thiết Quán rồi sao? Mấy trăm người đấy, Kim Phi giết hết một nửa trong số đó mà không hề chớp mắt, người nào cũng chết vô cùng thảm, số còn lại thì bị Kim Phi bán cho huyện nha để lĩnh tiền thường, không tha cho bất kỳ ai cả!”

“Đúng vậy đấy các huynh đệ, trên sân đập lúa ở trước cổng làng Tây Hà bây giờ vẫn còn nhuốm màu đỏ của máu, cây cối sinh sôi nảy nở đều là do được tưới máu đấy!”

Đại cóc cũng hét lớn: “Các ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn, thuộc hạ của Kim Phi có ai nhẹ tay không? Bọn chúng đang muốn lừa các ngươi đấy, mọi người tuyệt đối đừng trúng kế!”

Đám thổ phỉ ngẩng lên nhìn con đường trên đỉnh núi theo lời của đại đương gia.

Lúc này trên con đường nhỏ khắp nơi đều là xác của thổ phỉ, máu đã tụ thành dòng suối nhỏ, chảy xuống khe nước dọc theo đường núi, tạo thành một hố máu nhỏ ở chỗ trũng dưới chân núi.

“Làm cái gì vậy, nghe được vài câu đã muốn tạo phản rồi sao?”

Sắc mặt đám đại đương gia đều vô cùng khó coi, tên mặt sẹo nóng tính lập tức nổi khùng lên: “Nào, ai muốn tạo phản, tham gia vào cái tiêu cục Triết Viễn cứt chó gì đấy thì đứng lên cho ta, để ông đây xem nào!”

Đám đại đương gia đều vô cùng đáng sợ, cộng thêm khuôn mặt gớm ghiếc của tên mặt sẹo, đám thổ phỉ lần lượt cúi đầu.

“Đám chó chết, mới nói vài câu mà các ngươi đã quên mất mình mang họ gì rồi à!”

Mặt sẹo thừa dịp hét lớn: “Đám chết tiệt vừa nãy chạy trốn đâu, đứng ra đây cho ta!”

“Lão tam, ngươi đừng trốn ra sau nữa, không nghe thấy lời của lão đại mặt sẹo sao? Dẫn người của ngươi cút ra đi!”

“Các huynh đệ Hắc Phong Hàn, chúng ta không thể để những ngọn núi khác đánh giá thấp chúng ta được, là đàn ông thì đứng ra! Trừ khử Kim Phi, Hắc Phong Hàn chúng ta thưởng cho mỗi một huynh đệ dám chết mỗi người mười hai lượng, ba người phụ nữ, hơn nữa sẽ không thu lại, sau này làm vợ của các ngươi!”

...

Các đại đương gia cũng lần lượt lên tiếng phối hợp với mặt sẹo.

Dưới sự ép buộc và dụ dỗ, đội dám chết vừa rồi chạy trốn giờ lại tập trung dưới chân núi.

Lão Hắc mở miệng, chuẩn bị hét vài câu, tên thổ phỉ béo đã nháy mắt với thuộc hạ tiểu đầu của mình.

Tiểu đầu lập tức hét lên: “Nhanh lên, trời sắp tối rồi”.

Dù sao Lão Hắc cũng ở trên đỉnh núi, ngay lập tức bị át tiếng đi.

“Tiên sinh, bây giờ làm sao đây?”

Lão Hắc quay đầu lại hỏi: “Nhìn bộ dạng, xem ra lần này đám thổ phỉ đã quyết tâm đánh một trận rồi”.

Kim Phi liếc nhìn xung quanh, nói: “Thôi bỏ đi, mặt trời xuống núi rồi, có thể ra tay được rồi!”

“Các huynh đệ thổ phỉ, ở chỗ ta có một bảo bối, nếu như các ngươi không tin tưởng ta, thì hãy nhìn kỹ đi!”

Lão Hắc giơ ống trúc trong tay lên, nhân lúc tiểu đầu đang dừng nói, hét lớn: “Các ngươi xem xong thì sẽ hiểu thôi!”

Tất cả thổ phỉ, bao gồm cả đám đại đương gia đều ngẩng đầu lên nhìn Lão Hắc cùng với ống trúc trong tay anh ta.
Chương 293: Vừa mù vừa què

“Cái gì vậy?”

“Trời tối quá nhìn không rõ, hình như là ống trúc”.

“Không phải hắn nói là bảo vật sao? Ống trúc là bảo vật gì? Còn nói nhìn xong thì sẽ rõ, một cái ống trúc thì có thể khiến chúng ta hiểu được gì chứ?”

“Ai mà biết, chẳng phải hắn bảo chúng ta xem sao, vậy thì chúng ta cứ xem đi”.



Sự chú ý của đám đại đương gia và thổ phỉ đều bị ống trúc trong tay Lão Hắc thu hút.

Trước ánh mắt tò mò của đám thổ phỉ, Lão Hắc nhận lấy cái nhóm lửa từ tay A Lan.

Thổi mạnh một cái, sau đó châm lửa vào ống trúc.

Khi miếng vải dẫn lửa sắp cháy hết, Lão Hắc hét lên một tiếng: “Nhìn cho kỹ đây!”

Sau đó dùng hết sức tung ống trúc này lên không trung.

Ống trúc vẽ một vòng cung trong không trung và bay về phía bọn thổ phỉ dưới chân núi.

Ánh mắt của đám thổ phỉ cũng chuyển động theo ống trúc, hông ai để ý Lão Hắc đã ngồi xổm trên mặt đất, dùng hai tay che chặt hai mắt, vùi đầu vào trong đầu gối.

Không chỉ Lão Hắc, mà tất cả các cựu chiến binh và nữ binh lính, bao gồm Kim Phi, Quan Hạ Nhi và những người khác, cũng thực hiện các động tác tương tự.

Ống trúc bay qua đầu bọn thổ phỉ, nổ tung một tiếng, sau đó là một truyền ra tiếng rít nhẹ.

Ngay sau đó, một tia sáng chói mắt không gì sánh được bùng phát!

Bọn thổ phỉ như nhìn thấy mặt trời giữa trưa, trước mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, sau đó không nhìn thấy gì nữa.

“Cái gì vậy, sao sáng thế?”

“Trời ơi, ta mù rồi sao?”

“Ta cũng không thấy gì!”

“A Quý, ngươi ở đâu?”



Tất cả bọn thổ phỉ đều bị chói mắt bởi ánh sáng đột ngột, tất cả đều hoảng loạn không ngừng dụi mắt.

Chẳng trách người trên đỉnh núi nói bọn họ xem xong sẽ hiểu.

Chẳng phải đã rõ rồi sao.

Sáng chói mắt, trắng chói mắt!

Đúng vậy, đây chính là vũ khí đặc biệt của Kim Phi – đạn chớp sáng.

Thực chất trước khi tới thành Vị Châu, khi bảo quản gia của Khánh Hoài đi mua đồ y đã lấy được một gói bột magie.

Chỉ là tạo ra một quả đạn chớp sáng này cực kỳ tốn nhiều công sức, mới cho tới thời gian trước mới thành công.

Trên thực tế, y cũng chuẩn bị một ít thuốc súng đất sét và chế tạo một số lựu đạn, nhưng do điều kiện có hạn, thuốc súng đất sét không ổn định lắm, va chạm có thể phát nổ nên Kim Phi không dám trang bị cho các cựu binh, cũng không dám đặt lên xe ngựa.

Chỉ đặt vài quả đạn chớp sáng tự chế tạo vào trong hộp.

Cũng bởi vì điều kiện hạn chế, bom chớp sáng do phương pháp tự chế tạo ra không có uy lực bằng bom chớp sáng mà Kim Phi từng thấy ở kiếp trước, hơn nữa hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều vào ban ngày, nên đành phải hoãn đến tối mới sử dụng.

Bây giờ xem ra hiệu quả tốt hơn y nghĩ nhiều.

Ít nhất thì đám thổ phỉ lúc này đều biến thành kẻ mù, không ít người vì sợ hãi,

Rất nhiều tên thổ phỉ vấp phải những thứ như sỏi, đá, cành cây trên mặt đấy, sau đó lại bị những tên thổ phỉ khác giẫm đè lên nhau.

Thậm chí còn có người xui xẻo hơn, cứ lần mò sờ soạng, không ngờ đi lệch ra bên vách, ngã xuống bên dưới.

Đến cả những con chiến mã ở bên đường cũng không thể tránh được, mặc dù không trực tiếp nhìn đạn chớp sáng nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng mạnh tán xạ, hai mắt cũng lập tức không nhìn thấy gì, móng ngựa đạp loạn xạ.

“Tiên sinh, thứ này tiên sinh tạo ra thật sự quá lợi hại rồi”.

Khánh Mộ Lam lúc này đã đứng dậy, nhìn đám thổ phỉ loạn cào cào dưới chân núi, nắm lấy vai Kim Phi, hưng phấn hét lên: “Đám thổ phỉ mù hết rồi!”

“Tiên sinh uy vũ!”

Lão Hắc và mấy cựu binh đều kích động hoan hô.

Trong mắt A Mai cũng tràn đầy vui mừng.

Cô ấy không ngừng rằng Kim Phi đã thực sự làm được rồi.

Dựa vào năng lực của bản thân mà có thể khiến đám thổ phỉ mất hết khả năng chống cự.

Còn ánh mắt Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi thì tràn đầy ái mộ và sùng bái.

Người đàn ông trước mặt này chưa từng khiến bọn họ thất vọng.

“Được rồi, đừng vui mừng sớm”.

Kim Phi nói: “Đây là lần đầu tiên ta sử dụng đạn chớp sáng, còn không biết bọn chúng bị mù bao lâu, lão Hắc, lại cho chúng thêm một chút, sau đó chúng ta nhanh chóng rời đi”.

“Được luôn!”

Lão Hắc nhanh chóng lấy ra một cái ống trúc nữa.

Mọi người thấy vậy lập tức làm giống như vừa rồi, theo cách mà Kim Phi đã dạy, ôm đầu ngồi xuống.

Chỉ có Đường Tiểu Bắc vô cùng tò mò về thứ có thể khiến bao nhiêu tên thổ phỉ này bị mù, nghe thấy lão Hắc ném ống trúc ra, không kìm được cơn tò mò, ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Sau đó cô ấy giồng hệt như thổ phỉ, dường như nhìn thấy mặt trời giữa mùa hè suốt một tiếng đồng hồ, hai mắt không nhìn thấy gì nữa.

“Tướng công!”

Lúc này Đường Tiểu Bắc cuối cùng đã biết, thổ phỉ dưới chân núi vì sao lại loạn cào cào rồi.

Người bình thường đột nhiên mất đi ánh sáng sẽ cảm thấy hoảng loạn một cách mất tự chủ, thậm chí có thể mất thăng bằng do mất thị lực đột ngột.

Vô thức muốn nắm lấy thứ gì đó để tăng cảm giác an toàn bên trong cơ thể.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc chính là như vậy, nắm lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi ở bên cạnh, sống chết không chịu buông tay.

“Tiểu Bắc, muội làm sao vậy?”

Quan Hạ Nhi thấy Đường Tiểu Bắc sờ mó loạn xạ, giống như đám thổ phỉ bên dưới, cô sợ hãi tái nhợt mặt.

Kim Phi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tiểu Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi, vươn tay nắm lấy bàn tay của cô ấy.

Cảm nhận được hơi ấm truyền tới, Đường Tiểu Bắc đang hoảng loạn không biết làm gì, cuối cùng cũng yên tâm trở lại.

Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Tiểu Bắc, vừa rồi không phải nhìn trộm đạn chớp sáng rồi đấy chứ?”

“Người ta tò mò mà...”

Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, ngại ngùng trả lời.

“Tò mò hại chết mèo, đã nói là không được nhìn rồi, muội còn nhìn trộm, lần này biết sợ chưa?”

Kim Phi vô thức giơ một tay lên định tát cho Đường Tiểu Bắc một cái.

Nhưng thấy cô ấy nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng đáng thương liền thu tay lại.

“Tướng công, sau này thiếp không phải sẽ bị mù chứ?”

Đường Tiểu Bắc có chút lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, không đâu, cùng lắm thì nghỉ ngơi ở nhà vài ngày là được”.

Kim Phi dở khóc dở cười kéo cô ấy dậy.

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Đường Tiểu Bắc cuối cùng mới yên tâm.

“Thực sự không nhìn thấy chút gì ư?”

Khánh Mộ Lam thực chất cũng vô cùng kỳ lạ, chỉ là cô ấy chịu được, không ngẩng lên nhìn, muốn quay về nghiên cứu thử xem.

Ai ngờ Đường Tiểu Bắc lại giúp cô ấy một tay rồi.

Việc này khiến cho Đường Tiểu Bắc vui chết đi được, vươn tay ra trước mặt Đường Tiểu Bắc lắc lắc, thấy Đường Tiểu Bắc không có phản ứng gì, lại giơ ngón tay ra, làm động tác chọc vào mắt.

Đường Tiểu Bắc vẫn không có chút phản ứng gì.

“Này, cô làm gì thế, Tiểu Bắc không nhìn thấy gì, nhỡ tự nhiên bước lên trước một bước, cô sẽ thực sự làm người ta mù đấy”.

Kim Phi hậm hực vỗ vào bả vai của Khánh Mộ Lam.

“Tướng công, Mộ Lam tỷ đang làm gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc vội vàng hỏi.

“Còn làm gì được nữa, định nhân lúc muội không nhìn thấy, chọc ngón tay vào mắt muội đấy”, Kim Phi đáp.

“Cái gì?”

Đường Tiểu Bắc vô thức nhắm mắt lại, đồng thời lùi lại phía sau.

Ai ngờ rằng giẫm phải hòn đá, ạch một tiếng ngã xuống đất.

Mắt cá nhân lập tức sưng lên.

Á!

Bây giờ không chỉ mù, mà còn què.

Khánh Mộ Lam đã cố gắng kìm lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười ha hả trên nỗi đau của người khác.
Chương 294: Nghi ngờ

“Tiểu Bắc... Xin... xin lỗi, a ha ha ha...”

Khánh Mộ Lam muốn giải thích, kết quả chưa kịp nói xong lại không nhịn được nữa.

Các nữ binh lính, cựu binh, bao gồm cả những người bị thương đều phá lên cười theo Khánh Mộ Lam.

Khoảnh khắc này, trên đỉnh núi ngập tràn tiếng cười.

“Tướng công, chàng bảo Khánh Mộ Lam tỷ tỷ đi!”

Đường Tiểu Bắc hậm hực tức giận, lắc cánh tay Kim Phi làm nũng.

“Không sao, để bọn họ cười đi, bọn họ không phải cười muội đâu”.

Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc.

Thực chất đa phần các binh lính nữ và cựu binh quả thực không phải đang cười Đường Tiểu Bắc, mà là vì trận chiến trước đó quá căng thẳng, rất nhiều người đều nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.

Bây giờ nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết, bọn họ đương nhiên là thoải mái hơn, thái độ tinh thần cũng có biến chuyển lớn.

Cười chẳng qua là để bộc lộ cảm xúc trong lòng mà thôi.

Một lát sau, có nữ binh lính cười hoài cười hoài liền bật khóc.

Khóe mắt của các cựu binh cũng đỏ lên.

Trận này đánh quá thảm rồi.

10 cận vệ của Kim Phi thì chết mất 6 người, 4 người còn lại cũng bị thương.

Mười nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam, vì phần lớn đều ở vị trí phụ trợ nên tổn thất tương đối ít, nhưng cũng chết mất hai người, trong số những người sống sót, ngoại trừ A Mai thì ai cũng bị thương.

Kim Phi cũng không ngăn bọn họ, dìu Đường Tiểu Bắc ngồi lên tảng đá: “Nào, để ta xem xem chân có bị làm sao không?”

Mặc dù mặc tất, nhưng Kim Phi vẫn có thể nhìn thấy một vết sưng lớn trên mắt cá chân của cô ấy.

“Tướng công, ở đây bao nhiêu người...”

Đường Tiểu Bắc đỏ mặt nói.

Trong thời kỳ phong kiến, phụ nữ không được phép thò chân ra ngoài trừ khi họ thực sự không đủ khả năng đi giày và tất, nếu không, đó là trái với luân thường đạo lý của phụ nữ.

Đây là tư tưởng đã ăn sâu vào trong suy nghĩ, Kim Phi không có tâm trạng nói lý lẽ với Đường Tiểu Bắc, chỉ đành kéo cô ấy đi thêm vài bước: “Bây giờ có tảng đá chặn rồi, bọn họ không nhìn thấy đâu”.

Lúc này Đường Tiểu Bắc mới đồng ý để Kim Phi cởi tất của cô ấy ra.

Quả nhiên, mắt cá chân bị bong gân, lồi ra một cục sưng to sáng bóng, loại vết thương này chỉ thể dưỡng bệnh để hồi phục, Kim Phi cũng không có cách nào khác.

Chỉ có thể bảo Quan Hạ Nhi đỡ Đường Tiểu Bắc, đợi quay về hỏi lão Đàm xem có thể châm cứu không.

Lúc này tâm trạng cựu binh và binh lính cũng đã được giải tỏa kha khá rồi.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta làm thế nào?”

Khánh Mộ Lam hỏi: “Quay về hay tiếp tục ở lại đây?”

“Chiến mã đều bị mù rồi, chúng ta nhiều người bị thương như vậy, trên đường quay về nhỡ gặp phải thổ phỉ thì toang”.

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhớ nơi đây cách Hắc Thủy Câu không quá xa, hay là chúng ta tới đó trước, Lương ca và lão Trịnh đang chiếm tháp của bọn thổ phỉ ở đó, máy bắn đá và cung hạng nặng đều được trang bị đầy đủ, chúng ta đến đó là an toàn rồi”.

“Vậy cũng được”, Khánh Mộ Lam gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Tiên sinh, chúng ta đều chưa từng tới Hắc Thủy Câu, ngài biết đi như thế nào không?”

“Chúng ta không biết, không phải có một người biết đây sao?”

Kim Phi chỉ vào thợ săn: “Đường đại ca, chắc là huynh biết đường tới Hắc Thủy Câu đúng không?”

“Biết, biết chứ, ta thường hay đi, đi về phía Bắc năm, sáu dặm, mọi người muốn đi thì để ta dẫn đường”.

Thợ săn vội vàng gật đầu.

“Vậy thì làm phiền Đường đại ca rồi”.

“Không phiền, không phiền, tiên sinh gọi ta là Đường Phi hoặc lão Đường là được rồi. Chứ đừng gọi ta là Đường đại ca nữa”, thợ săn đỏ mặt nói.

“Vậy được, ta gọi huynh là lão Đường nhé”, Kim Phi cũng không cố quá.

“Tiên sinh, đám thổ phỉ này thì sao?”

Khánh Mộ Lam lại chỉ xuống dưới, trong mắt hiện lên sát khí: “Giết không?”

Hai nữ binh lính thiệt mạng đều là cận vệ của cô ấy, có thể nói là đã theo cô ấy từ nhỏ đến lớn.

Nếu như chết trên chiến trường, Khánh Mộ Lam có lẽ đã không khó chịu như vậy, nhưng hai nữ binh lính này đều là do bị thổ phỉ giết chết, việc này khiến cô ấy cảm thấy rất tức giận.

Trong lòng nảy lên sát khí.

“Bọn chúng đã không còn khả năng phản kháng nữa rồi,

Kim Phi nghĩ một chút: “Cứ để chúng ở đây đã, dù sao bọn chúng cũng mù rồi, không chạy được, đến Hắc Thủy Câu, ta bảo Lương ca phái người quay về thông báo với thôn làng một tiếng, bảo bọn họ cử người tới đưa bọn chúng quay về”.

“Tiên sinh, bắt thổ phỉ không phải nên báo quan phủ sao?”, Khánh Mộ Lam hỏi.

“Ta cảm thấy trong đây nhất định có ẩn tình gì đó, phải làm cho rõ trước, thổ phỉ tạm thời không được giao cho quan phủ, nhốt ở núi Miêu Miêu trước”, Kim Phi cau mày nói.

“Không được giao cho quan phủ?”

Khánh Mộ Lam khẽ nheo mắt: “Tiên sinh, ngài đang nghi ngờ... Triệu huyện úy sao?”

Nói xong không đợi Kim Phi trả lời liền tự tin nói: “Đúng rồi, Hắc Thủy Câu nếu như bị Lương ca tấn công, tìm được bằng chứng ông ta câu kết với thổ phỉ, ông ta sẽ chết chắc, vì vậy có thể chó cùng dứt giậu, quyết tâm giết chết chúng ta!”

Nói đến đây, ánh mắt Khánh Mộ Lam liền bừng lên lửa giận: “Huyện úy này điên rồi sao? Cấu kết với thổ phỉ là tội chết, mưu sát quý tộc tội càng thêm nặng, nói không chừng còn bị chém đầu tam tộc, vậy mà ông ta dám ra tay sao!”

“Thỏ cuống lên còn cắn người đấy, hơn nữa đó cũng chỉ là suy đoán trong lòng ta thôi, chuẩn hay không thì chưa biết”.

Kim Phi nói: “Cũng có thể là chúng ta đoán sai rồi”.

“Làm sao có thể đoán sai được, buổi sáng lúc đàm phán, ta đã thấy ông ta nảy sinh sát khí rồi, nhất định là ông ta, không thể sai được!”

Khánh Mộ Lam nghiến răng nói: “Tiên sinh yên tâm, tên huyện úy này chết chắc rồi!”

“Cô đừng có mà bộp chộp, cho dù thực sự là Triệu huyện úy ra tay, không có chứng cứ chúng ta cũng không thể động vào ông ta!”

Kim Phi nói: “Huyện úy không phải sư gia, ông ta là quan lớn trong triều, cô không có bất kỳ danh vọng hay địa vị gì, vô cớ giết ông ta sẽ khiến ca ca cô và Khánh Hoài, thậm chí là toàn bộ Khánh gia gặp phiền phức”.

“Lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy sao?”, Khánh Mộ Lam kích động hỏi: “Để mọi người chết vô ích sao?”

“Đương nhiên là không rồi”, Kim Phi nói: “Chuyện này ta sẽ xử lý, cô không cần quan tâm đâu”.

“Ta biết rồi”.

Khánh Mộ Lam do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Lão Hắc, làm vài cái cáng, khiêng những huynh đệ bị thương, chúng ta tới Hắc Thủy Câu tìm Lương ca”.

Kim Phi nói: “À đúng rồi, nhớ giấu thi thể các huynh đệ tử trận đi, đừng để sau khi chúng ta đi lại có đám thổ phỉ tới làm hại thi thể của bọn họ”.

“Rõ”.

Lão Hắc đáp một tiếng, sau đó bắt đầu vào việc.

Cùng lúc đó, thợ săn cao đổ đầy mồ hôi chạy tới bên ngoài làng Tây Hà.

Sau khi che chắn cho thợ săn thấp xong, anh ta đợi một lúc ở trên núi, chờ mãi mà không thấy đồng đội tới tìm mình, anh ta liền biết rằng mọi chuyện không hay rồi.

Vốn định đuổi theo xem xem thế nào, nhưng lại sợ gặp phải thổ phỉ.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chạy về làng Tây Hà báo tin, nhờ người dân phái người đi ứng cứu.

Cả đoạn đường anh ta không dám dừng lại, chạy liên tục đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tới nơi.

Đang chuẩn bị vào làng, đúng lúc gặp cựu binh đi tuần.

“Ngươi là ai?”

Cựu binh thấy người thợ săn cao liền ngăn lại hỏi.

“Đại ca... ta là thợ săn Hàn Phong... của Hàn gia trang...”

Thợ săn cao tựa vào cái cây bên cạnh, thở hồng hộc nói: “Có thổ phỉ... chặn đường Kim tiên sinh...”
Chương 295: Tin được không?

“Có thổ phỉ chặn đường Kim tiên sinh!”

Cựu binh tuần tra nghe xong sợ mất mật: “Bây giờ thế nào rồi?”

“Ta cũng... không biết!”

Thợ săn cao dựa vào cây nói: “Ta... không nhìn thấy... liền tới báo tin...”

“Thổ phỉ có bao nhiêu người?”

Cựu binh lo lắng hỏi.

“Ít nhất... 150 người...”

“Hỏng rồi, tiên sinh chỉ dẫn theo 10 người!”

Cựu binh vỗ đùi, nói với đồng đội: “Lão Toàn, mau quay về thông báo cho trưởng làng đi tới nhà Kim tiên sinh, ta dẫn theo vị huynh đệ này đi tìm quản đốc Đường”.

Kim Phi chính là trời của làng Tây Hà, nếu như y xảy ra chuyện, toàn bộ cái làng này sẽ xong đời.

Cựu binh không có tư cách xác nhận lời của thợ săn này là thật hay giả, chỉ đành đưa anh ta đi gặp Đường Đông Đông và trưởng làng.

“Được!”

Một cựu binh khác nghe xong liền chạy đi.

“Hàn huynh đệ, huynh đi theo ta!”

Nói xong cựu binh liền kéo thợ săn chạy như bay.

Đến nhà Kim Phi, Nhuận Nương nói với cựu binh, Đường Đông Đông đang ở trong xưởng, cựu binh để thợ săn ở lại trong nhà Kim Phi, đồng thời ra hiệu cho nữ binh lính để mắt đến anh ta, sau đó xoay người chạy tới xưởng dệt.

Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đang thảo luận công việc với một tổ trường, nghe thấy báo cáo của cựu binh, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Người báo tin đang ở đâu?”

“Ở thư phòng tiếp khách hàng ngày của tiên sinh...”

Cựu binh còn chưa nói xong, Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý hình tượng ở trong xưởng dệt, lúc này nhấc váy lên chạy.

Không ít nữ công nhân đều dừng công việc đang làm lại, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho một người luôn bình tĩnh như Đường Đông Đông sợ hãi đến vậy.

Khi Đường Đông Đông chạy về đến nhà, một cựu binh khác đã dẫn theo trưởng làng tới.

Cùng tới còn có Lưu Thiết hôm nay mới quay về từ Quảng Nguyên.

“Đông Đông, vị huynh đệ này nói rằng có thổ phỉ tập kích tiên sinh, rốt cuộc là như thế nào?”

Trưởng làng quần áo xộc xệch, chỉ đi có một chiếc giày, không biết là do không kịp đi giày hay là do vừa rồi chạy nhanh quá bay mất.

Vừa nhìn thấy Đường Đông Đông liền lo lắng hỏi.

Lưu Thiết ở phía sau càng thảm hơn, nửa thân trên và hai chân đều trần.

“Ta cũng vừa mới hay tin quay về”.

Đường Đông Đông lao vào trong thư phòng thì nhìn thấy người thợ săn đang ngồi đó.

Thư phòng do Kim Phi tự mình bố trí, tuy rằng không xa hoa lắm nhưng rất có phong cách, cũng rất ngăn nắp.

Người thợ săn đã quen với việc leo núi lăn lộn, sau khi vào đến ghế cũng không dám ngồi, thậm chí còn không dám động đến trà Nhuận Nương mang đến cho mình.

Nhìn thấy ba người Đường Đông Đông vào phòng, thợ săn vội vàng bắt chước dáng vẻ trong văn kịch, chắp tay nói: “Tham kiến phu nhân, tham kiến vị trưởng lão, tham kiến...”

“Không cần khách sáo nữa!”

Đường Đông Đông thường ngày luôn rất lịch sự lễ phép, nhưng lúc này không quan tâm nhiều vậy nữa, trực tiếp ngắt lời thợ săn, lo lắng hỏi: “Là ngươi tới báo tin thổ phỉ tập kích Kim tiên sinh đúng không?”

“Đúng vậy, ta và Lão Đường thôn bên cạnh hôm nay lên núi đào hố bẫy thú, sau đó...”

Thợ săn gật đầu, không đợi Đường Đông Đông hỏi tiếp đã lập tức kể lại toàn bộ mọi chuyện mà mình biết.

“Ngươi nói thổ phỉ có ít nhất 150 người sao?”

Trưởng làng cau mày nói: “Bây giờ mấy đám thổ phỉ lớn nhất đều đã bị chúng ta bao vây rồi, lẽ nào bọn chúng xông ra rồi sao?”

“Không phải, là ba nhóm thổ phỉ cộng lại”, thợ săn nói.

“Ba nhóm thổ phỉ tụ lại với nhau à?”

Trường làng cau mày càng chặt.

Thông thường, quan hệ giữa các nhóm thổ phỉ đều rất tệ, thường thường vì tranh đoạt địa bàn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thôn tính nhau là chuyện thường gặp.

Rất ít nhóm thổ phỉ hợp tác với nhau.

Hơn nữa bây giờ toàn bộ thổ phỉ Kim Xuyên, ai mà không biết làng Tây Hà không dễ chọc vào?

Vì vậy trưởng làng có chút nghi ngờ lời nói của thợ săn.

“Trưởng làng, Kim tiên sinh thực sự gặp phải thổ phỉ, ta không có lừa mọi người đâu!”

Thợ săn nhìn ra được trưởng làng có chút không tin, lo lắng đến mức giậm chân: “Ta chạy xa như vậy, trên đường một ngụm nước cũng không dám uống, mệt đến mức chết đi sống lại chạy tới làng Tây Hà lừa các người thì ta được lợi lộc gì chứ?”

“Tiểu huynh đệ, bọn ta không phải không tin cậu, cậu chạy cả đường vất vả, bây giờ nghỉ ngơi chút đi, ta đi triệu tập nhân lực”.

Trưởng làng nháy mắt với Đường Đông Đông, Lưu Thiết, chắp tay đi ra khỏi phòng sách.

Đường Đông Đông và Lưu Thiết vội vàng đi theo sau.

Thợ săn cũng muốn đi theo sau nhưng lại bị nữ binh lính ở bên ngoài chặn lại.

“Trưởng làng, chuyện này ông thấy thế nào?”

Đường Đông Đông đi theo trưởng làng ra ngoài sân, lo lắng hỏi: “Ông thấy lời thợ săn này nói có đáng tin không?”

“Ta nghĩ tám phần là thật, đáng lẽ Kim Phi phải quay về sớm rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy quay về”.

Trưởng làng lo lắng nói: “Nhưng chuyện này không hề nhỏ, bây giờ thổ phỉ hận làng Tây Hà chúng ta vô cùng, nhỡ bọn chúng phái người đến lừa chúng ta, để chúng ta cử hết người đi, sau đó đánh tới làng, vậy thì xong đời mất, chúng ta cho dù có chết cũng không thể nào nói rõ với Kim Phi được”.

“Cha, cha nói vậy chẳng khác gì không nói”, Lưu Thiết càm ràm.

“Mày im mồm!”, trưởng làng đá cho Lưu Thiết một cái, quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Đông Đông cô nương, trong xưởng của cô có người của Đường gia trang và Hàn gia trang không?”

“Ta nhớ là có mấy người”, Đường Đông Đông gật đầu.

“Cậu ta không phải nói mình là thợ săn của Hàn gia trang sao, còn có người bạn đi báo tin cho Kim Phi là người của Đường gia trang”.

Trưởng làng nói: “Đi tìm tới đây, thử hỏi xem lai lịch của người này và người tên Đường Phi như thế nào”.

“Được!”, Đường Đông Đông vội vàng phái một nữ binh lính tới xưởng dệt tìm người.

Rất nhanh sau đó một tiểu tổ trưởng dẫn theo bốn nữ công nhân vào trong sân.

“Quản đốc, hai người họ là Đường gia trang, hai người họ là Hàn gia trang”.

Tổ trưởng giới thiệu các nữ công nhân, hỏi: “Thực chất còn có ba người của Đường gia trang, tuy nhiên bọn họ đều làm ca ngày, quay về nghỉ ngơi rồi, có cần gọi họ tới không?”

“Tạm thời chưa cần đâu”.

Đường Đông Đông lắc đầu nói: “Cô quay về trước đi”.

“Được!”

Tổ trưởng gật đầu, lùi lại phía sau.

Bốn nữ công nhân đều thấp thỏm nhìn Đường Đông Đông.

Bọn họ không biết vị quản đốc trẻ tuổi này tìm bọn họ làm gì.

Lẽ nào bọn họ phạm sai lầm gì sao? Hay là người của Đường gia trang và Hàn gia trang đắc tội với quản đốc rồi?

“Ta muốn hỏi các cô vài câu, các cô phải thành thật trả lời, biết chưa?”

Đường Đông Đông nhìn mấy nữ công nhân.

“Quản đốc yên tâm, chỉ cần bọn ta biết nhất định sẽ nói với cô, không dám nói dối!”

Bốn nữ công nhân lần lượt đảm bảo.

Những ngày sau khi tới làng Tây Hà là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời họ.

Không chỉ không cần lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc, mỗi ngày còn có thể làm việc nuôi gia đình.

Sau khi trải qua những ngày tươi đẹp như vậy, đánh chết bọn họ cũng không muốn quay trở về cuộc sống gian khổ trước đây.

“Các cô có quen biết anh ta không?”

Đường Đông Đông chỉ vào người thợ săn đang đi vòng vòng trong thư phòng.

“Ta biết, anh ta chính là thợ săn trong làng, tên là Hàn Phong”.

Một nữ công nhân đáp.

Đường Đông Đông và trưởng làng nhìn nhau, đều sẽ gật đầu.

Thân phận đúng rồi.

“Tính cách anh ta như thế nào?”

Đường Đông Đông tiếp tục hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK