Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1241: Dễ dàng

Nghe nói trong làng gửi thư tới, đột nhiên tim Kim Phi đập thình thịch hỏi: “Trong làng xảy ra chuyện gì?”

“Không có,” Hầu Tử vội lắc đầu: “Chỉ là Bệ hạ hơi lo lắng tình hình bên này của chúng ta nên bảo Tiểu Ngọc viết thư hỏi chút thôi."

Bây giờ phi thuyền không dùng được, bồ câu đưa thư cũng bị chim ưng của người Đảng Hạng chặn lại thế nên việc liên lạc quay trở lại thời kỵ binh đưa tin, số lần truyền tin cũng theo đó mà giảm mạnh.

Để tránh cho Cửu công chúa lo lắng, Kim Phi mãi cũng không cho người gửi báo cáo chiến sự về làng Tây Hà nên cô ấy không biết tình hình đám người Kim Phi thế nào.

Bây giờ đã đến kênh Hoàng Đồng suôn sẻ, coi như tạm thời đã được an toàn cũng nên báo bình an về nhà.

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Để Lương huynh cho người viết báo cáo chiến sự gửi về đi.”

“Dạ!” Hầu Tử nhảy khỏi tảng đá men theo đường mòn đi xuống núi.

“Đường bằng phẳng thì không đi cứ thích lựa chỗ lồi lõm mà đi!” Kim Phi nhìn bóng dáng Hầu Tử nói.

"Nếu không thì đã không gọi là Hầu Tử rồi?" Tả Phi Phi cũng cười nói: "Chỉ có sai tên chứ biệt danh thì không sai được!"

Nói là đường mòn nhưng thật ra chỉ là một đống đá loạn xạ, Hầu Tử nhảy nhót trên đó vòng qua một tảng khổng lồ đã biến mất dạng.

Nhưng sự xuất hiện của anh ta cũng thành công phá vỡ không gian ngượng nghịu giữa Kim Phi và Tả Phi Phi.

Hai người vừa cười vừa nói đi xuống đồi, đến một cái hồ nước ở thung lũng phía nam kênh Hoàng Đồng.

Trước đây nơi này là khu vực khai thác mỏ chính, sau khi thợ mỏ rời đi thì bị bọn thổ phỉ chiếm đóng trở thành hang ổ.

Sau đó Đảng Hạng lại thường xuyên đến đây tập kích quấy rối, bọn thổ phỉ cũng không sống nổi nữa nên nơi đây đã trở thành đất hoang.

Tuy nhiên, những ngôi nhà bằng đá mà thợ mỏ và bọn thổ phỉ để lại đây vẫn còn đó, quan trọng nhất là trong thung lũng còn có mấy hồ nước lớn nhỏ khác nhau.

Đây là cái hố được hình thành do khai thác ngoài trời, đến mùa hè mưa nhiều nước sẽ đọng lại trong hố, năm dài tháng rộng qua đi đã hình thành hồ nước.

Có lẽ nhờ những khoáng chất nên mấy hồ nước này đều có màu xanh lam trong đến thấy đáy, nhìn từ trên đỉnh núi xuống giống như những viên ngọc quý đính trên hoang mạc.

Thực ra ở biên giới có rất nhiều địa điểm thích hợp để phòng thủ, nhưng chính vì những hồ nước này mà Kim Phi mới chọn đóng quân ở đây.

Tây Bắc có rất nhiều hoang mạc tìm được nơi có nước cũng không dễ dàng, những hồ nước này khá lớn cũng đủ cung cấp nước uống hàng ngày cho quân Thục.

Điều khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là lúc đầu y cứ nghĩ rằng nước trong hồ này phải lọc mới uống được, ai ngờ người hướng dẫn lại nói rằng nước trong mấy hồ nước này có thể uống trực tiếp.

Hơn nữa, năm đó thổ phỉ còn dùng nơi này làm hang ổ của chúng và thậm chí còn thả cá con vào đó.

Kim Phi nghe thấy chuyện này, nên cứ thường chạy đến bên cạnh hồ nước để xem xét, đúng là trong hồ có khá nhiều cá.

Có lẽ vì nơi đây hẻo lánh ít người, không có ai đánh bắt nên cá trong hồ đã không còn nhỏ thậm chí còn nối đuôi nhau thành từng đàn.

Trong hồ có cá nghĩa là nước không có vấn đề gì, ngay cả lọc nước cũng không cần.

Cạnh hồ nước lớn nhất có một dãy nhà bằng đá, trước đây quản lý mỏ và thủ lĩnh thổ phỉ cũng sinh sống ở nơi này.

Các nữ công nhân dọn dẹp sạch sẽ mấy ngôi nhà bằng đá, nơi đây sẽ trở thành chỗ ở tạm thời của Kim Phi và Trương Lương trong lúc chờ các cấp cao khác.

Khánh Mộ Lam và A Lan ở trong một ngôi nhà đá đi ra nhìn thấy Tả Phi Phi và Kim Phi, rồi hô lên với mấy người họ: "Hai người đừng nhìn nữa mau đến ăn cơm thôi, mọi người đều đang chờ tiên sinh đấy!”

"Không phải đã nói với các ngươi rồi sao, ăn cơm thì cứ ăn còn chờ ta làm gì?" Kim Phi cười nói.

"Ngài là tiên sinh. Ngài không tới thì ai dám động đũa đâu?"

Khánh Mộ Lam liếc nhìn Kim Phi một cái, sau đó nắm lấy cánh tay của Tả Phi Phi: "Phi Phi, nói cô đi kêu tiên sinh ăn cơm sao cô đi lâu vậy?"

Kim Phi sờ mũi một cái, đi về phía ngôi nhà đá lớn nhất.

Mặc dù Kim Phi đã nói nhiều lần rằng ăn cơm không cần đợi y, nhưng lần nào Trương Lương cũng nhất quyết chờ đợi.

Trương Lương cứ nhất quyết nên Khánh Mộ Lam có muốn ăn trước cũng không làm gì được.

Ngôi nhà đá lớn nhất này là do bọn thổ phỉ xây dựng, ngoài cửa còn dựng một tấm bia đá, trên tấm bia có khắc ba chữ to “Tụ Nghĩa Sảnh”.

Chữ "Nghĩa" kia Kim Phi nhìn thế nào cũng thấy khó hiểu, sau khi nhìn kỹ hơn y mới phát hiện rằng hóa ra chữ "Nghĩa" kia là chữ phồn thể trước đây nên có nhiều nét hơn, có lẽ lúc đầu những tên thổ phỉ đã khắc sai chữ này sau đó lại đè vết mực lên nên trông hơi khó hiểu.

Nhìn tấm bia đá này, Kim Phi không khỏi nghĩ đến bọn thổ phỉ ngu ngốc trong Đại Thoại Tây Du của Tinh Gia làm y không nhịn được mà bật cười một mình!

"Tiên sinh, ngài cười gì vậy?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

"Không có gì, đi ăn cơm đi." Kim Phi xua tay đi theo vào nhà đá.

Ngôi nhà đá này là căn phòng lớn nhất trong những căn xung quanh, giờ đây không chỉ là phòng ăn của các tướng lĩnh cấp cao mà còn là phòng chỉ huy tác chiến tạm thời.

Phía đông ngôi nhà có một cái bàn ăn, phía tây là bàn cát chiến sự và bản đồ cũng đã được treo trên tường ở nơi có ánh sáng tốt nhất.

Trương Lương, Hầu Tử, Đại Tráng, Trần Phượng Chí và các tướng lĩnh khác đã đợi sẵn ở bàn ăn, khi nhìn thấy Kim Phi đi vào họ đều đồng loạt đứng lên.

"E là mọi người phải ở đây một thời gian dài nên đừng khách sáo, cứ tùy ý đi."

Kim Phi xua tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, một tô canh thịt, một rổ bánh bao hấp, hai đĩa dưa muối chỉ vậy thôi.

Tả Phi Phi múc cho Kim Phi một chén canh thịt, rồi lại đưa cho y một cái bánh bao.

Nhìn thấy Kim Phi động đũa những người khác cũng cầm đũa lên, bầu không khí đã trở nên sôi nổi.

Nhất là Trần Phượng Chí và Đại Tráng, tiếng ăn uống canh của người này còn lớn hơn người kia.

Kim Phi bẻ một miếng bánh bao để vào bát cơm, sau đó quay đầu nhìn Trương Lương: "Lương ca, Hầu Tử có nói báo cáo chiến sự với huynh không?"

"Có nói," Trương Lương đặt đũa xuống : "Báo cáo chiến sự đã viết xong lâu rồi, vừa rồi Hầu Tử nói với ta xong đã cho người đưa về."

“Vậy được," Kim Phi gật đầu: "Ngoài ra, thông báo cho đội hậu cần đưa thêm than tới đây. Ước chừng chúng ta phải ở lại đây một thời gian, không thể để các huynh đệ lạnh tới hư người!"

Kim Phi dự định biến kênh Hoàng Đồng thành trụ sở, dựa vào nơi này để tiến hành chiến sự lâu dài với người Đảng Hạng.

Dù mỏ ấm hơn lều nhưng trời vẫn rất lạnh.

Cách giữ ấm tốt nhất lúc này chính là đốt bếp lò để sưởi ấm.

Biên giới phía Tây Bắc tuy hoang vắng nhưng tài nguyên than lại dồi dào, sau khi nhân viên hộ tống chiếm đóng Hi Châu. Kim Phi lập tức bố trí người đến đây tìm mỏ than và đã tìm được một mỏ ở vùng núi hoang cách kênh Hoàng Đồng hơn trăm dặm.

Tuy chỉ là một mỏ nhỏ và quy mô tổng thể không lớn nhưng ưu điểm là mỏ nông, dễ khai thác.

Rất nhiều thổ phỉ xung quanh bị nhân viên hộ tống bắt làm tù binh và mấy tên cường hào có tội bị tìm ra trong lần đánh cường hào chia ruộng đất nhưng không đến mức phải chết đều bị đưa đến mỏ than nhỏ kia để đào than đá, hiện giờ đã có một số lượng dự trữ.

Đội hậu cần hiện đã có xe đạp nên việc di chuyển cũng dễ dàng hơn.

"Tiên sinh yên tâm, ta đã sắp xếp cho đội hậu cần mau chóng đưa than tới cũng tìm thợ thủ công tới, tối đêm nay là có thể nhóm lửa!" Trương Lương đáp.

“Lương huynh làm việc đáng tin cậy,” Kim Phi khen ngợi nhưng vẫn nhắc nhở: “Khi đốt than trong hang động, phải đảm bảo khói không bị rò rỉ. Ngoài ra, sắp xếp thêm người túc trực, nếu phát hiện có chuyện gì không ổn thì phải lập tức kêu người!"

Mỏ kín khí, lỡ xảy ra ngộ độc khí sẽ phiền phức.
Chương 1242: Phòng mới

Bây giờ Trương Lương đã có kha khá kinh nghiệm chỉ huy, Kim Phi chỉ dặn dò một số vấn đề chính còn lại không hỏi nữa.

Trương Lương cũng không làm Kim Phi thất vọng, đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.

Trận địa phía bắc của kênh Hoàng Đồng đã được chuẩn bị sẵn sàng để đón quân địch, khu vực giữa và phía nam cũng đang bộn bề, mọi người đều có việc làm riêng nhưng mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.

Gần một ngày đã đến giờ cơm tối, toàn bộ doanh trại quân Thục đã hoạt động bình thường.

Đêm qua lên đường suốt đêm, sáng sớm lại bận rộn dựng trại đóng quân. Đã hai ngày một đêm rồi Kim Phi vẫn chưa ngủ, bây giờ chuyển doanh trại đã tới kênh Hoàng Đồng xong rồi, cuối cùng y cũng có thể yên tâm.

Sau bữa cơm tối ở nhà ăn là y đã bắt đầu ngáp.

Khánh Mộ Lam thấy vậy, đẩy Tả Phi Phi ra nói: "Không phải cô đã dọn dẹp phòng xong rồi sao? Sao còn không đưa tiên sinh đi nghỉ ngơi nhanh đi?"

Nói xong lại đẩy Tả Phi Phi vào ngực Kim Phi rồi mỉm cười rời đi.

Đám người Trương Lương ở phía sau cũng rất hiểu chuyện, cứ như không thấy hai người Kim Phi và Tả Phi Phi rồi từng người vừa rời đi vừa nói chuyện, lo đi làm việc riêng của mình.

Ngay cả Thiết Chùy và cận vệ của anh ta cũng lùi ra sau mấy chục bước, giả vờ làm vẻ mặt cảnh giác và nhìn chằm chằm vào cái hố trước mặt, như thể sắp có một con thủy quái lao ra khỏi hố bất cứ lúc nào.

Rất nhanh sau đó trên mảnh đất trống của nhà đá chỉ còn lại Kim Phi và Tả Phi Phi.

"Tiên sinh, phòng của ngài dọn dẹp xong rồi, ta đưa ngài đến đó nhé?"

Tả Phi Phi đỏ mặt nói.

Kim Phi gật đầu một cái rồi hỏi: “Phòng của ta ở đâu?”

Y đã kiểm tra địa hình xung quanh giữa sườn núi suốt buổi trưa và chờ nhóm nhân viên hộ tống cuối cùng quay về, nên mãi đến bây giờ vẫn chưa biết mình ở đâu.

"Ở sân sau." Tả Phi Phi đáp.

"Kênh Hoàng Đồng có sân ư?" Kim Phi sửng sốt.

Buổi sáng y lo nhìn địa hình xung quanh nhìn giữa sườn núi nhiều lần nhưng lại không nhìn thấy cái sân nào.

"Tiên sinh đi theo ta sẽ biết." Tả Phi Phi mỉm cười dẫn đường.

Kim Phi đi theo Tả Phi Phi vòng qua dãy nhà đá, quả nhiên ở phía trong thung lũng có một cái sân nhỏ.

Đất đai gần kênh Hoàng Đồng phần lớn là ruộng dốc, cũng không có nhiều nơi có thể xây được nhà, phần lớn thợ mỏ lúc đầu và thổ phỉ sau này đều sống trong hầm mỏ.

Các quan chức cấp dưới trong khu khai thác mỏ và các thủ lĩnh thổ phỉ sống trong cùng một dãy nhà đá nơi họ vừa ngồi ăn cơm, khoảng sân nhỏ này là chỗ trưởng khu khai thác và đại đương gia nơi đây ở, bây giờ hiển nhiên nó đã thành chỗ ở của Kim Phi.

Sân nhỏ không lớn chỉ có hai phòng chính, một phòng phụ và một phòng bếp nhưng vị trí rất tốt, phía trước có hầm mỏ, phía sau và hai bên trái phải đều có vách đá, cảm gió và ánh mặt trời.

Mà rốt cuộc Kim Phi cũng biết tại sao mình đứng trên sườn núi mà không thấy được cái sân nhỏ này.

Bởi vì vách đá phía trên sân nhỏ nhô ra ngoài nên sân nhỏ bị vách đá chặn lại.

"Tiên sinh, bên trong đã thu dọn gọn gàng, giường và chăn cũng đã được thay mới."

Tả Phi Phi dẫn Kim Phi đi vào sân nhỏ, bộ dáng đi thẳng vào cứ như ngựa quen đường cũ.

Kim Phi đi vào theo, phát hiện trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, bàn và ghế đá tuy có chút cũ kỹ nhưng đều không có một hạt bụi nào.

Nhà chính phía tây là phòng ngủ, phòng ngủ phía bắc là một chiếc giường đá cực lớn, Kim Phi vừa nhìn đã biết cái giường đá này là nguyên khối, ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân. Có lẽ trưởng khu khai thác đã bày giường đá ra trước, sau đó mới xây nhà nếu không giường đá to nặng như vậy có muốn khiêng vào cửa chính cũng được.

Chiếc giường đá đã được trải thảm sậy dày lót chăn bông, bếp lửa kế bên đã đốt một đống lửa giúp cho căn phòng luôn ấm áp dễ chịu.

Kim Phi không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy hai chiếc chăn bông xếp chồng lên nhau trên giường đá, trong đó có một chiếc được thêu hoa.

Lúc trước đến thành Du Quan y đã từng nhìn thấy chiếc chăn này, trong cái buồng nhỏ kia Tả Phi Phi đã đắp chiếc chăn này.

Tả Phi Phi phát hiện Kim Phi đang nhìn chăn bông của mình, gương mặt vừa mới bình tĩnh lại đã tiếp tục đỏ bừng.

Một nữ trưởng xưởng quản lý xưởng xà phòng thơm khổng lồ một cách trật tự ngay ngắn, bây giờ đang dùng hai tay xoa góc áo nhìn chằm chằm vào ngón chân mà không dám ngẩng đầu lên.

Hai người đã được ban hôn, Tả Phi Phi lại mang chăn bông tới, tuy rằng Kim Phi thẳng thắn nhưng y cũng biết đã đến lúc mình phải chủ động.

Thế nên y tiến lên một bước nắm lấy bàn tay nhỏ của Tả Phi Phi: “Đừng vặn nữa, vặn nữa quần áo nàng sẽ rách mất…”

Nói xong, y bế người ngượng ngùng trước mặt đi tới giường đá.



Trước đây Kim Phi cứ tập trung vào kế hoạch của mình nên gần đây không có đêm nào ngon giấc.

Bây giờ tình hình tổng thể đã tạm thời ổn định, hơn nữa lại mệt mỏi nên Kim Phi ngủ đến nửa sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Mở mắt nhìn sang bên cạnh đã không thấy bóng dáng Tả Phi Phi đâu, nhưng trên gối và chăn vẫn còn thoang thoảng mùi thơm.

Nằm trên giường tỉnh lại một lúc, cuối cùng Kim Phi cũng đứng dậy.

Hai ngày sau, đội hộ tống và binh lính tiếp tục công việc xây dựng, đội hậu cần cũng dùng xe đạp để vận chuyển từng đống than đá đến.

Điều kiện ở kênh Hoàng Đồng ngày càng tốt lên.

Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi Kim Phi đến kênh Hoàng Đồng, rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng nhận được báo cáo chiến sự của Trương Lương.

Khi đó Thiết Thế Hâm đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy Tiểu Ngọc mang báo cáo chiến sự đi tìm Cửu công chúa cũng vội đi theo cô ấy tới Ngự Thư Phòng.

Khi hai người bước vào, Cửu công chúa đang phê chữa tấu chương, nhìn thấy báo cáo chiến sự trong tay Tiểu Ngọc cô ấy đã nhanh chóng đặt bút xuống.

Tiểu Ngọc biết Cửu công chúa lo lắng chuyện ở Hi Châu nên không đợi Cửu công chúa mở miệng cô ấy đã chủ động nói: "Bệ hạ, có tin vui..."

Sau đó, cô ấy kể lại hết một lượt những chuyện gần đây ở Hi Châu.

Nghe tin Kim Phi bị bộ tộc Hắc Vân bị phục kích ở kênh Lạc Dương thì trái tim của Cửu công chúa bỗng thắt lại, nhưng sau đó nghe Tiểu Ngọc nói rằng Kim Phi không chỉ đánh bại bộ tộc Hắc Vân mà còn tiêu diệt tất cả kẻ địch!

Lúc này bụng Cửu công chúa đã lớn nên hành động có chút bất tiện, nhưng nghe xong lời này cô ấy vẫn không nhịn được mà đứng lên.

Tuy rằng cô ấy rất kỳ vọng vào Kim Phi nhưng cũng phải thừa nhận rằng trận chiến này của Kim Phi vẫn vượt quá mong đợi của Cửu công chúa.

Đánh quá đẹp!

Nếu như Kim Phi ở đây, Cửu công chúa nhất định sẽ khen thưởng cho y thật hậu hĩnh.

Nhưng Cửu công chúa lại không biết, trận phục kích ở kênh Lạc Dương chỉ mới là bắt đầu!

Sau đó Tiểu Ngọc nói Kim Phi đã đánh lén đội vận chuyển của Đảng Hạng bắt Tả Lang Vệ làm tù binh, để đổi lại nhân viên ở thương hội và nhân viên hộ tống đã bị người Đảng Hạng bắt giữ, cuối cùng đã thành công rút lui về kênh Hoàng Đồng.

Chuyện này đừng nói là Cửu công chúa, ngay cả Thiết Thế Hâm và Châu Nhi đang đứng ở kế bên nghe thấy cũng há hốc mồm.

Đối với đại đa số tướng lĩnh mà nói, nếu có thể phục kích ở kênh Lạc Dương, đánh lén đội vận chuyển, bắt được Tả Lang Vệ, trao đổi tù binh và còn rút lui trong an toàn thì đã có thể khoe khoang cả đời.

Nhưng Kim Phi đã nhẹ nhàng làm được vài chuyện mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy!

Cửu công chúa vốn luôn bình tĩnh cũng hưng phấn rồi đi đi lại lại trong phòng!

Loanh quanh thư phòng vài phút, Cửu công chúa cuối cùng cũng bình tĩnh lại quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Đi gọi Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc tới!”

Trong thời gian gần đây, quyền quý Đảng Hạng hoạt động rất tích cực, bọn họ liên tục truyền bá trong nhân dân, tung tin Cửu công chúa là gà mái vô dụng, đảo lộn lẽ thường, gây thù tứ phía khiến Xuyên Thục sắp diệt vong.

Thời đại phong kiến kéo dài mấy ngàn năm, tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ cũng kéo dài hàng ngàn năm, hơn nữa từ khi Cửu công chúa lên ngôi đã nhất quyết chiêu mộ binh lính mới, cho nên kha khá người dân Xuyên Thục đã bị mật thám đầu độc.

Bây giờ báo cáo chiến sự này đến đúng lúc lắm!
Chương 1243: Để mất thời cơ tốt

Lúc Tiểu Ngọc đi gọi Trần Văn Viễn, Cửu công chúa đã chuyển tin chiến sự cho Châu Nhi.

Châu Nhi không chỉ bảo vệ an toàn và sinh hoạt hàng ngày của Cửu công chúa, bây giờ còn phải xử lý một số công việc sắp xếp tài liệu đơn giản.

Mặc dù ban nãy đã nghe Tiểu Ngọc bẩm báo, nhưng giờ nhìn thấy tin chiến sự, lòng Châu Nhi vẫn cứ rạo rực không yên.

Nhưng cô ấy cũng đã phát hiện ra một vấn đề.

Hi Châu khác Vị Châu.

Mấy trăm dặm vùng phía Bắc Vị Châu đều là dãy núi quanh co, người Đảng Hạng muốn tiến đánh Đại Khang với quy mô lớn, chỉ có thể đi qua một con đường là Thanh Thủy Cốc.

Nhưng địa hình của Hi Châu chủ yếu là hoang mạc, người Đảng Hạng nếu đi từ đường biên giới mấy trăm dặm quanh co, vậy thì bất cứ lúc nào đều có thể tiến vào Đại Khang.

Phát hiện tâm trạng của Cửu công chúa khá tốt, thế là Châu Nhi bèn hỏi: “Bệ hạ, đất Hi Châu có khá nhiều nơi đi qua là vào được Đại Khang, tiên sinh chỉ phòng thủ ở kênh Hoàng Đồng, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đi từ nơi khác tiên vào Đại Khang thì phải làm sao ạ?”

“Không cần lo lắng.” Dù sao bây giờ cũng không vội, Cửu công chúa bèn đi tới trước bản đồ, chỉ vào vị trí của Hi Châu, giảng giải cho Châu Nhi nghe: “Hi Châu là vùng hoang mạc, vốn là nơi đất rộng người thưa, người dân ở đó nghe được thông báo của đội Chung Minh, hoặc là đã trốn vào các quận hoặc các huyện của Hi Châu, hoặc là đã đi theo đội buôn đến Xuyên Thục tránh nạn!

Lần này quân chinh chiến phía Nam mà Lý Lăng Duệ dẫn theo không giống như quân chinh chiến phía Nam lần trước, cơ bản đều là kỵ binh, mang thêm khẩu phần lương thực cho mấy ngày, cưỡi ngựa là có thể chạy ra khỏi Hi Châu.

Nhưng lần này Lý Lăng Duệ chỉ tổ chức đại quân mười mấy vạn người, hơn nửa trong số đó là bộ binh, còn có một khối lượng lương thực khổng lồ cung cấp cho đại quân, nếu Lý Lăng Duệ dẫn theo đại quân mười mấy vạn người tiến vào Hi Châu thật, phu quân sẽ dẫn người cắt đứt đường tiếp tế của bọn họ, đến lúc đó bọn họ muốn tìm được cái ăn cũng khó!”

“Đây có phải là kế vườn không nhà trống mà tiên sinh từng nói không ạ?” Châu Nhi nghiêng đầu hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là kế vườn không nhà trống. “Vườn không” chính là thành lũy cao và chắc, ngăn cản kẻ địch, “nhà trống” chính là dọn dẹp sạch sẽ các khu vực xung quanh, sơ tán dân chúng, để cho kẻ địch không kiếm được vật liệu.”

Cửu công chúa thở dài nói: “ u cũng là một phen hao người tốn của, nhưng cũng là cách phòng ngự hữu hiệu nhất.”

“Ta hiểu rồi.” Châu Nhi gật đầu, đặt tin chiến sự lên giá sách.

Thiết Thế Hâm đứng bên cạnh thấy Châu Nhi đã hỏi xong, bèn cất lời: “Nói đến vườn không nhà trống, lão thần cũng có một câu hỏi.”

Nếu như vẫn làm quan trong triều, lúc trước khi đại thần và hoàng đế nói chuyện, cần phải suy xét lời nói cẩn thận, bằng không nếu nói sai nhất định phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng Cửu công chúa là một người thực tế, dưới tác động của Kim Phi, cũng đã hình thành tính cách có lời cứ nói thẳng.

Thiết Thế Hâm khôn ngoan như vậy, tới làng Tây Hà chưa được mấy ngày đã phát hiện ra tình trạng này, cũng điều chỉnh rất nhanh lẹ.

Biết Kim Phi và Cửu công chúa đều thích nói thẳng, Thiết Thế Hâm lập tức thay đổi, thử nghiệm bỏ các thói quen khi còn làm quan.

Mấy tháng tiếp theo, Thiết Thế Hâm đã quen với phong cách điều hành và hiệu suất của Cửu công chúa, hơn nữa ông ta càng thích bầu không khí hiệu suất cao này.

Cho nên trong lòng có nghi vấn, Thiết Thế Hâm bèn hỏi trực tiếp.

Cửu công chúa gật đầu: “Thiết đại nhân mời nói!”

“Nếu Lý Lăng Duệ ra lệnh cho binh lính đóng quân tại chỗ, chỉ phái kỵ bi tiến đến Đại Khang, vậy phải làm như thế nào?” Thiết Thế Hâm hỏi.

Thật ra thì đây cũng là thủ đoạn mà người Đảng Hạng sử dụng từ những năm trước.

Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, cho dù dân chúng Hi Châu thực hiện vườn không nhà trống, nhưng bọn họ cưỡi ngựa mấy ngày là có thể rời khỏi khu vực Hi Châu, tiến vào đất Tần.

Đất Tần từ xưa đến nay giàu có và đông đúc, đến đất tần, kỵ binh Đảng Hạng bèn có thể cướp đoạt của cải của người dân ở đó, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.

“Đó là chuyện mà Trần Lương Phong phải bận tâm, chúng ta chỉ cần giữ vững Đại Tản Quan là được!” Cửu công chúa lạnh lùng đáp.

Thiết Thế Hâm nghe xong ngậm miệng, lui sang một bên.

Đại Tản Quan từ xưa đến nay là cổ họng của Xuyên Thục, chỉ giữ chân người Đảng Hạng ở ngoài Đại Tản Quan, người Đảng Hạng không vào được Xuyên Thục, thì cũng chẳng khác nào vứt rắc rối sang cho Tần vương.

Đất Tần bây giờ trừ Hi Châu, những địa bàn khác vẫn còn nằm trong tay Tần vương, đúng là không cần bọn Cửu công chúa bận tâm.

Chỉ là như vậy người dân đất Tần lại gặp tai ương.

Thật ra thì Thiết Thế Hâm biết, Cửu công chúa và Kim Phi đều là người thương yêu dân chúng, không muốn thấy con dân đất Tần gặp họa, nhưng đây lại là biện pháp duy nhất trước mắt.

Cho nên ông ta cũng không hỏi, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong là không đi đến bước đường này.

Trần Văn Viễn là người phụ trách tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, độ nhạy cảm của anh ta về chuyện tin tức mạnh hơn nhiều so với người phụ trách tình báo là Tiểu Ngọc.

Cửu công chúa nhận ra có vấn đề thì anh ta đã nhận ra từ lâu rồi.

Biết được có tin gửi về, anh ta chạy đến Ngự Thư Phòng trước tiên, cầm tin báo về, rồi buổi tối hôm đó bèn gạt phăng hết nội dung của mục quân sự trong bản thảo, đổi thành tin tức chiến sự.

Trần Văn Viễn còn đích thân chắp bút, phát huy sở trường của anh ta, gắng gượng biên một phần tin chính sự ngắn ngủi trở thành một hồi diễn nghĩa.

Càng ghê hơn là không phải lần đầu tiên anh ta đăng kiểu tự phát như vậy, mà còn tự đổi thành chuyên mục tạp chí dài kỳ, hôm nay lại đăng mấy ngàn chữ, ngày mai cũng lại đăng mấy ngàn chữ.

Tin chiến sự chỉ có mấy ngàn chữ ngắn ngủi, cứ thế bị anh ta biến thành bài văn dài mười mấy ngàn chữ.

Người dân Xuyên Thục vốn rất quan tâm chiến sự ở Hi Châu, cũng rất quan tâm đến Kim Phi, khó lắm mới chờ có tin báo về, kết quả mỗi ngày chỉ được đọc một tí, đã chọc tức người dân Xuyên Thục.

Cũng là bởi vì Trần Văn Viễn trốn trong làng, người dân không tìm được anh ta, nếu không anh ta đã bị độc giả treo lên đánh cho què rồi.

Sau đó đến bây giờ, Trần Văn Viễn lại làm loạn.

Anh ta bắt đầu bán báo.

Trước kia bởi vì quy mô xưởng in ấn có hạn, nhật báo Kim Xuyên đều chỉ đọc không bán, cho dù là dân thường hay là doanh nhân quyền quý, muốn biết nội dung của ngày hôm này, cùng lắm chỉ có thể sắp xếp người làm đến nghe, sau đó về kể lại.

Bây giờ quy mô xưởng in ấn ngày càng lớn, công nhân càng làm càng thạo, hiệu xuất ngày càng cao, xưởng in đã bắt đầu có dấu hiệu sản xuất dư thừa.

Cho nên Trần Văn Viễn quyết định bắt đầu nhận đơn đặt trước.

Mặc dù Trần Văn Viễn thu tiền rất đắt, nhưng cầu vẫn không đủ cung.

Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên cũng cần phải tiêu tiền, giờ chính thức bước vào giai đoạn kiếm lãi ăn lời.

Đương nhiên, mấy chuyện này để sau hãy nói, sau đó Kim Phi nghe được chuyện này, không khỏi cảm khái Trần Văn Viễn quả là sinh sai thời đại, nếu ở kiếp trước của Kim Phi, gã này chắc chắn có thể trở thành văn thủ online, thậm chí còn có thể trở thành thần văn.

Dĩ nhiên, trước khi thành thần được, cũng có khả năng bởi vì thả bom mà bị độc giả đánh chết.

Cuộc chiến tranh này vốn là cuộc chiến tranh chống lại quân xâm lược, là cuộc chiến chính nghĩa, cộng thêm sự thổi phồng của Trần Văn Viễn, câu chuyện càng trở nên nặng nề và bi tráng hơn.

Nhưng Trần Văn Viễn lại lần nữa phát động lòng quyết tâm chống giặc của người dân, lòng dân Xuyên Thục lại vững vàng như xưa.

Công việc của Kim Phi bên này đều được tiến hành thuận lợi, quân chinh chiến phía Nam của Lý Lăng Duệ cũng không có số đỏ như vậy.

Sau khi được trải qua vụ việc ở kênh Lạc Dương và đội vận chuyển, Lý Lăng Duệ bắt đầu hơi nhạy cảm với Kim Phi.

Sau khi quân Thục rút lui, nếu như Lý Lăng Duệ lập tức phái đại quân đi truy kích, khi đó quân Thục mới đến kênh Hoàng Đồng, quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng trả một cái giá nhỏ, có lẽ còn có khả năng tiêu diệt được Kim Phi.

Nhưng khi Hầu Tử và Trần Phượng Chí phong tỏa biên giới, quá ít tình báo, Lý Lăng Duệ sợ sẽ trúng mai phục của Kim Phi, cho nên không dám quả quyết ra lệnh, mà phái lính trinh sát đi dò đường trước, từ đó hắn đã bỏ lỡ thời cờ truy kích tốt nhất.

Chờ đến khi lính trinh sát của Đảng Hạng tra được đường, Kim Phi đã ổn định ở kênh Hoàng Đồng rồi.
Chương 1244: Chịu trách nhiệm

Thật ra, không chỉ Kim Phi hiểu được âm mưu, Lý Lăng Duệ cũng hiểu rõ.

Chỉ là Kim Phi dựa vào lợi thế của vũ khí, còn Lý Lăng Duệ dựa vào lợi thế về nhân lực.

Bây giờ lợi thế về vũ khí của Kim Phi không còn nữa, lợi thế về nhân lực của Lý Lăng Duệ vẫn còn đó.

Khi phát hiện quân Thục đang rút lui về phía nam, Lý Lăng Duệ không đuổi theo, phần vì lo lắng bị phục kích phần vì cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, không cần phải mạo hiểm.

Sau khi quân trinh sát đã dò rõ đường đi, Lý Lăng Duệ ra lệnh cho đại quân lên đường và tiến về phía nam.

Nhưng quân viễn chinh phía Nam di chuyển rất chậm, quân Thục chỉ mất một đêm để đến phía bắc kênh Hoàng Đồng, nhưng Lý Lăng Duệ phải mất trọn ba ngày mới tới nơi.

Lần này Lý Lăng Duệ không đặt doanh trại ngay trước doanh trại của quân Thục như trước. Thay vào đó, hắn dừng lại cách kênh Hoàng Đồng khoảng mười dặm, tìm một nơi có địa hình vừa dễ phòng thủ vừa khó tấn công để dựng trại.

"Lẽ nào Lý Lăng Duệ muốn đánh lâu dài với chúng ta sao?"

Trương Lương nhận được tin tức, trong lòng khó hiểu: "Chẳng phải hắn càng nên lo lắng hơn chúng ta sao?"

Trong các cuộc nam chinh của Đảng Hạng những năm qua, cơ bản đều là tiến vào Đại Khang từ Thanh Thủy Cốc, hiếm khi đi từ Hi Châu, điều này là do phía bắc của Hi Châu đều là hoang mạc, vì vậy người Đảng Hạng phải băng qua sa mạc rộng lớn nếu đi từ Hi Châu.

Vào thời điểm này, giao thông vận tải còn lạc hậu, lương thảo cho quân đội là một vấn đề rất lớn.

Kim Phi từng nghe Cửu công chúa kể rằng Đảng Hạng từ Hi Châu công đánh đến phía nam, vận chuyển lương thảo từ phủ đệ đến biên cương, trên đường đi ắt phải tiêu tốn từ ba phần rưỡi đến bốn phần.

Nói cách khác, nếu một trăm cân lương thảo được gửi từ phủ đệ ra tiền tuyến thì những người lính vận chuyển lương thảo trên đường sẽ ăn ba mươi hoặc bốn mươi cân, khi chuyển đến nơi chỉ còn lại khoảng sáu mươi cân.

Tương tự như vậy, bọn người Đảng Hạng đã cướp bóc lương thực từ Trung Nguyên, trên đường trở về Hi Châu, cũng sẽ tiêu hao ba đến bốn phần.

Tỷ lệ tổn thất này quá cao nên các Đảng Hạng thường chọn Thanh Thủy Cốc trong những lần chính chiến phía nam.

Giờ đây Thanh Thủy Cốc được Thiết Ngưu canh gác chặt chẽ, Đảng Hạng không còn cách nào khác ngoài Hi Châu.

Cuộc công đánh phía nam của Đảng Hạng lần này là lần dẫn quan lớn nhất trong lịch sử, tổng số binh sĩ chiến đấu và các nhân viên hậu cần khác nhau, tổng số đã vượt quá bốn trăm ngàn người.

Một đội gồm bốn trăm ngàn người và ngựa, lượng lương thảo tiêu tốn mỗi ngày là một con số mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Đó là lý do tại sao Trương Lương cảm thấy Lý Lăng Duệ quá bình tĩnh.

Sau khi được Trương Lương nhắc nhở, Kim Phi cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

"Đúng vậy, tại sao Lý Lăng Duệ lại không lo lắng?" Kim Phi thầm nghĩ.

Nhưng kiếp trước y không phải là sĩ quan chuyên nghiệp, trong các trận chiến trước đây, y cơ bản đều sử dụng chiến thuật dẫn đầu và vũ khí tân tiến để chủ động tấn công và tiêu diệt kẻ thù trong một đòn.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi đối mặt với loại chiến đấu kéo dài như này, y không thể lường trước được mọi chuyện.

Đây chính là sự khác biệt giữa lính nghiệp dư và quân chính quy.

Lý Lăng Duệ mười mấy tuổi đã bắt đầu nhập ngũ, mặc dù chỉ là để rèn luyện, nhưng hắn ta đã ở trong quân đội hơn mười năm, từng bước một từ một người tiểu binh đi đến hiện tại.

Cộng thêm dạy dỗ của Hoàng tộc, Lý Lăng Duệ có thể được xem là đủ tư cách làm thống soái.

Trước đây hắn ta lần lượt bại dưới tay Kim Phi, chỉ vì đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một đối thủ không giống ai như Kim Phi.

Về phía Kim Phi, mặc dù có rất nhiều cựu binh trong số các nhân viên hộ tống, nhưng hầu hết họ đều là những người lính bình thường khi còn là quân nhân, bách phu trưởng rất hiếm gặp.

Ngoại trừ Trần Phượng Chí, hầu như tất cả các tướng lĩnh đều là những người có bối cảnh khác nhau, dẫn quân ra trận không có vấn đề gì, nhưng họ thiếu tài năng để nhìn vấn đề từ góc độ chi tiết đến bao quát trên chiến trường.

Trần Phượng Chí là một cựu binh, nhưng anh ta cũng là một chiến binh trung thành, tuân theo mệnh lệnh.

Khánh Mộ Lam đã đọc rất nhiều binh thư, nhưng trước khi gặp Kim Phi, cô ấy chỉ có thể dẫn một nhóm nữ nhi khuê phòng ở đại viện chơi trận giả. Trong trận chiến thực sự đầu tiên chống lại bọn thổ phỉ, cô đã bị bọn thổ phỉ bao vây trên núi Ngũ Lang đến suýt chết.

Kim Phi quả thực có cái nhìn đại cục, nhưng tầm nhìn của y quá cao.

Y đã nghiên cứu lịch sử, biết huy động nhân dân, biết xây dựng một hệ thống quản lý hoàn thiện hơn, nhưng lại không biết cách đối phó với một cuộc chiến trường kỳ kéo dài.

May mắn thay, trong hai năm kể từ khi đến Đại Khang, Kim Phi gần như đã chiến đấu liên tục và tích lũy được không ít kinh nghiệm.

Hiện tại không thể trông cậy vào người khác, Kim Phi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Y đặt mình vào vị trí của Lý Lăng Duệ để phân tích xem y sẽ làm gì nếu là Lý Lăng Duệ.

Nghĩ đến đây, Kim Phi đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn Trương Lương: "Gần đây Trần Lương Phong làm gì?"

Kẻ thù của kẻ thù không nhất thiết là bạn, nhưng họ chắc chắn có thể liên thủ với nhau để đối phó với kẻ thù chung.

Nếu Kim Phi là Lý Lăng Duệ, hắn ta chắc chắn sẽ tìm cách liên thủ với Tần vương nếu gặp phải tình huống như hiện tại.

“Trần Lương Phong?”

Trương Lương sửng sốt một lúc mới nhớ ra Kim Phi đang nói về Tần vương, lắc đầu trả lời: "Ta không rõ, gần đây không chú ý đến ông ta."

Sau đó Kim Phi nhìn về phía Hầu Tử.

Hầu Tử cũng lắc đầu: “Lúc ta từ Vị Châu trở về, ta được Lương huynh sắp xếp đi trinh sát doanh trại viễn chinh phía Nam, lấy đâu ra thời gian đi quản Tần vương?”

“Người của đội Chung Minh đâu?” Kim Phi cau mày hỏi: “Chẳng lẽ đến cả một người theo dõi Trần Lương Phong cũng không sắp xếp à?”

Nghe Kim Phi hỏi vậy, Trương Lương không khỏi đỏ mặt.

Hầu Tử dẫn đầu trinh sát chứ không phải do thám, bọn họ chủ yếu là giám sát chiến trường, không để mắt đến Tần vương là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên đội Chung Minh là cơ quan tình báo dưới trướng của Kim Phi, đặc biệt là đội Chung Minh đối ngoại, không để ý đến Tần vương chính là đã không làm tròn bổn phận.

Mà trên danh nghĩa Trương Lương là người phụ trách của đội Chung Minh.

Mặc dù Trương Lương hiếm khi hỏi về chuyện của đội Chung Minh, nhưng đội Chung Minh đã mắc sai lầm và nếu thực sự phải truy cứu tới cùng, Trương Lương cũng không khỏi phải chịu một phần trách nhiệm.

May mắn thay, Trương Lương không trốn tránh trách nhiệm mà chủ động thừa nhận sai lầm của mình: "Tiên sinh, Hàn Phong đã sắp xếp cho ta một tiểu đội trưởng. Là ta không làm tròn bổn phận, gần đây không chú ý đến đội Chung Minh."

Kim Phi cũng biết tình hình của Trương Lương và đội Chung Minh nên không nói thêm gì nữa, xua tay nói: "Đi gọi tiểu đội trưởng đó tới, ta có chuyện muốn hỏi anh ta!"

"Tuân mệnh!" Trương Lương nhanh chóng bước ra khỏi nhà đá, sắp xếp cận vệ đi gọi người.

Kim Phi nhìn theo bóng lưng của Trương Lương quyết định sau khi trận chiến này kết thúc sẽ tước bỏ chức vụ đội trưởng đội Chung Minh của Trương Lương.

Sở dĩ đội Chung Minh được giao cho Trương Lương là vì khi đội Chung Minh mới thành lập, Hàn Phong mới gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không lâu, Kim Phi không thể tin tưởng hoàn toàn vào anh ta nên đã để Trương Lương đảm nhiệm chức đội trưởng.

Thật ra, sau khi thành lập đội Chung Minh, Hàn Phong vẫn luôn là người nắm quyền, Trương Lương gần như chưa từng hỏi thăm.

Bây giờ lòng trung thành của Hàn Phong không còn gì để nghi ngờ, đã đến lúc giao đội Chung Minh cho anh ta.

Đây đối với Hàn Phong là sự công nhận, cũng là để Trương Lương chịu trách nhiệm.

Tiểu đội trưởng do Hàn Phong sắp xếp nhanh chóng đi theo cận vệ riêng của Trương Lương vào hang động.

Đầu tiên anh ta nhìn quanh những người trong phòng, sau đó chắp tay về phía Kim Phi nói: "Tiểu đội trưởng thứ bảy của đội Chung Minh, diện kiến tiên sinh! Mời tiên sinh chỉ thị!"

"Ta hỏi ngươi, Tần Vương - Trần Lương Phong gần đây có gì khác thường không?" Kim Phi nhìn chằm chằm tiểu đội trưởng hỏi.
Chương 1245: Xảy ra chuyện lớn rồi

“Tần Vương ư?”

Tiểu đội trưởng suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Sau khi chạy trốn vào ngọn núi này, Tần vương bỗng yên tĩnh, không nghe nói ông ta có gì khác lạ.”

“Không có gì khác lạ?” Kim Phi nhíu mày.

“Đúng vậy,” tiểu đội trưởng gật đầu: “chắc hẳn ông ta đã sợ hãi khi chúng ta cho nổ rồi, sau khi trở lại thành, Tần vương cũng không dám ở cung điện mà ông ta vào hầm ở, mỗi lần ra ngoài đều mang chim ưng.”

Lúc trước Kim Phi phái phi thuyền cho nổ thành của Tần vương, Tần Vương chật vật chạy trốn vào trong núi để tránh né, hiện tại có người Đông Man tặng Hải Đông Thanh, cuối cùng Tần vương cũng dám ra khỏi núi.

Chỉ là trước kia ông ta suýt chút nữ bị phi thuyền nổ chết, cung điện cũng bị sụp đổ, khiến cho ông ta bị bóng ma tâm lý rất lớn, cho dù hiện tại ông ta có Hải Đông Thanh thì Tần vương cũng không dám ở trong cung điện nữa.

“Quân đội dưới trướng của Tần vương thì sao, gần đây chúng có được điều động lạ nào không?” Kim Phi bất đắc dĩ nhìn tiểu đội trưởng, y thay đổi cách hỏi.

Lúc này tiểu đội trưởng mới hiểu được ý đồ thực sự của Kim Phi khi hỏi như vậy, anh ta vội vàng trả lời: “Báo cáo tiên sinh, bởi vì quân chủ lực của chúng ta đã lui lại, phía tây đất Tần gần như không còn ai, cho nên các huynh đệ ở bên đó cũng ít hơn, đã mười ngày ta chưa nhận được tin tức từ đất Tần nữa!”

Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, quân Thiết Lâm do Khánh Hoài chỉ huy và nhân viên hộ tống do Đại Tráng chỉ huy đã đánh cho Tần vương quá đỗi sợ hãi, chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm được mấy quận trong tây bộ của đất Tần, hơn nữa còn hoàn thành công tác đánh cường hào chia lại ruộng vườn.

Sau đó Đảng Hạng xâm nhập phía nam, để ngăn trở quân chinh chiến phía Nam, Kim Phi gần như đã điều động gần hết số binh lính ở đất Tần, chỉ còn đội dân quân mới thành lập hỗ trợ nhân viên hộ tống lưu lại để duy trì trật tự.

Người dân đất Tần được lợi khi đánh cường hào chia ruộng đất, cho nên đương nhiên họ ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn hết lòng, cho nên ban đầu khi đội chủ lực của nhân viên hộ tống rút đi, tình hình của mấy quận tây đất Tần cũng coi như ổn định.

Nhưng cho đến khi đội chủ lực của nhân viên hộ tống phải đánh giằng co với quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, nhân viên hộ tống không thể phân nhỏ một bộ phận ra để quản lý được nữa, thì quân Tần vương lại không yên ổn, chúng bắt đầu tập kết binh với ý đồ đoạt lại mấy quận tây.

Vừa mới bắt đầu, với sự ủng hộ của người dân, nhân viên hộ tống còn có thể chống cự lại quân của Tần vương, nhưng theo thời gian, số quân Tần vương tập kết càng ngày càng nhiều, đội dân quân hỗ trợ nhân viên hộ tống bắt đầu sợ hãi, cán cân cuộc chiến cũng bắt đầu nghiêng về phía quân đội Tần vương.

Lúc ấy Kim Phi đến thành Du Quan, Cửu công chúa không còn cách nào tập hợp binh lính đi tiếp viện đất Tần chỉ trong thời gian ngắn, cô ấy chỉ có thể ra lệnh nhân viên hộ tống tập hợp lại để chống tự quân Tần vương, sau đó sai đội Chung Minh động viên người dân đến Xuyên Thục tị nạn.

Dù cho Đảng Hạng xâm nhập phía nam Đại Khang qua Hi Châu hay Thanh Thủy Cốc thì đều cần đi qua đất Tần, cho nên mỗi lần Đảng Hạng xâm nhập phía nam, người dân đất Tần luôn chịu tai ương.

Có nhật báo Kim Xuyên và sân khấu kịch tuyên truyền, rất nhiều người Tần hưởng ứng lời động viên của đội Chung Minh, họ theo đội buôn chạy tới Xuyên Thục.

Đương nhiên, tình yêu quê hương khiến nhiều người không muốn xa xứ đi Xuyên Thục, họ lựa chọn ở lại.

Đối với những người dân đó, đội Chung Minh sẽ tới tận nhà động viên hai lần, nếu sau hai lần họ vẫn lựa chọn ở lại, đội Chung Minh cũng không còn cách nào khác.

Sau khi những người dân đồng ý di tản đã rời đi, nhân viên hộ tống cũng bắt đầu rút lui, đi trợ giúp Hi Châu.

Đợi đến khi nhân viên hộ tống rời đi, những người dân đã lựa chọn lưu lại mới biết mình đã chọn sai!

Vì để hả giận, quân đội Tần vương đã trút hết cơn thịnh nộ lên bọn họ, tất cả những người dân chọn ở lại đều hối hận vô cùng, nhà nào có điều kiện thì lập tức lên đường đuổi theo đại quân hội buôn.

Cuộc rút lui này bắt đầu từ bắc xuống nam, một số người dân ở trung bộ và nam bộ vốn còn có chút do dự, muốn lưu lại, nhưng ngay khi họ biết được rằng lưu lại sẽ bị quân Tần vương trả thù, thì họ đều bỏ ý nghĩ ở lại ngay.

Trước kia tiêu cục Trấn Viễn chiến được mấy quận của đất Tần, hiện giờ trừ quận Hi Châu, tất cả các quận khác đều đã quay về trong tay Tần vương.

Nhưng gần như tất cả người dân địa phương đều đã bị đội Chung Minh mang đi hết, lương thực khi đánh cường hào chia ruộng đất cũng bị người dân mang đi, thứ mà Tần vương thu lại được chỉ là một vùng đất trống mà thôi.

Trước kia có người dân, đội Chung Minh có thể thu thập tin tình báo từ họ, hiện tại không còn ai cả, đội Chung Minh tiếp tục ở lại đất Tần cũng không còn ý nghĩa gì, hơn nữa không có người dân che giấu cho thì họ cũng không thể ẩn thân, cho nên số thành viên trong đội vẫn ở lại đất Tần không nhiều.

Ngay cả tiểu đội trưởng cũng chỉ tập trung tinh thần tìm hiểu tình báo của Đảng Hạng mà thôi, không hề chú ý đất Tần.

“Đã mười ngày rồi không thu được tin tức từ đất Tần ư?”

Kim Phi nghe tiểu đội trưởng nói thế thì biết có chuyện không tốt xảy ra, y trừng mắt nhìn tiểu đội trưởng, quát: “Tình báo quan trọng như vậy, vì sao lại báo cáo muộn như thế?”

Phàm là người hiểu về Kim Phi một chút thì đều biết, rất ít khi y nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì chắc chắn là chuyện lớn.

Tiểu đội trưởng sợ hãi, anh ta quỳ xuống trước Kim Phi, miệng còn không ngừng, “Ta sai rồi! Ta sai rồi!”

Thấy vậy, Kim Phi càng bất đắc dĩ.

Thái độ nhận sai của tiểu đội trưởng rất thành khẩn, nhưng Kim Phi có thể nhìn ra, người này chẳng biết mình sai ở đâu cả.

Này cũng là chuyện đã đành, vị tiểu đội trưởng này chính là một anh nông dân bình thường ở Kim Xuyên, bởi vì tham gia đội Chung Minh từ rất sớm, cũng nhanh nhẹn hơn so với mặt khác nông dân, nên mới được tuyển làm tiểu đội trưởng.

Nếu không phải trong lúc huấn luyện anh ta còn tham gia lớp học xóa nạn mù chữ, có thể cho tới hiện tại anh ta còn chẳng biết tên mình viết như thế nào.

Năng lực tổng hợp của anh ta không thể so sánh với gián điệp chân chính được.

Kim Phi biết giờ không phải lúc cần thiết để tức giận với tiểu đội trưởng, y không để ý đến anh ta, quay đầu lại nhìn Trương Lương: “Lập tức phái người đến đất Tần, ta cần biết Tần vương đang làm gì, trong tay ông ta còn có bao nhiêu quân, và đang ở nơi nào!”

“Vâng!” Cuối cùng Trương Lương cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta nhanh chóng sắp xếp người đi.

Một nén nhang sau, một đám kỵ binh lao ra kênh Hoàng Đồng, chạy về hướng đông nam.

Vì phòng ngừa lại có vấn đề gì, lần này Trương Lương phái những một phần ba đội mật báo tinh nhuệ nhất, ngoài ra anh ta còn để Hầu Tử sắp xếp hai ban binh trinh sát để hỗ trợ tìm hiểu.

Xuất hiện vấn đề lớn như vậy, Kim Phi không còn tâm trí đâu mà xử lý việc khác, y vừa sắp xếp Trương Lương tăng thêm phòng thủ và tuần tra ở phía nam, vừa lo lắng chờ đợi đội trinh sát gửi tình báo về.

Tuy rằng kênh Hoàng Đồng nằm trong đất Tần, nhưng việc tìm hiểu tình báo cần thời gian, Kim Phi nghĩ rằng lính trinh sát cần vài ngày mới có thể trở về, ai ngờ nửa đêm hôm đó y đã bị bừng tỉnh vì một hồi tiếng đập cửa dồn dập.

“Tiên sinh, lính trinh sát đã trở lại!” Bên ngoài vọng vào tiếng la của Thiết Chùy.

“Sao lại nhanh thế được?”

Kim Phi không hề bực mình, ngược lại, y có dự cảm không tốt, vội vàng ngồi dậy.

Tả Phi Phi không kịp mặc quần áo cho mình, cô ấy chỉ kịp khoác một cái chăn mỏng nhảy xuống giường, cầm quần áo của Kim Phi sang, giúp y mặc quần áo.

Sau khi mặc cho Kim Phi xong, Tả Phi Phi cũng vội vàng mặc quần áo.

Thiết Chùy không tùy tiện gõ cửa lúc nửa đêm, cô ấy cũng có dự cảm đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Kim Phi không chờ Tả Phi Phi mặc xong, y quay lại nhìn thấy mành ở buồng trong đã được buông xuống, thế là y mở cửa phòng ra luôn.

Y nhìn thoáng qua Thiết Chùy đang đứng ở bên ngoài vài bước, rồi tiến thẳng vào phòng chỉ huy tác chiến lâm thời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK