Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316: Khuyên bảo

"Sau này rồi nói đến Tấn vương, điều quan trọng nhất bây giờ là giúp đỡ tiên sinh, chỉ cần có tiên sinh ở đây, Tấn vương sớm muộn gì cũng không thể trốn thoát!"

Triệu Nhạc chỉ vào Quan Hạ Nhi và giới thiệu: "Vị này chính là Hạ Nhi phu nhân, cũng là người vợ kết tóc của Kim tiên sinh!"

Khi còn ở thành Vị Châu, tính cách của Phạm Hải Châu chính là nổi tiếng cứng đầu, nói dễ nghe thì là thẳng thắn, nói khó nghe thì là tầm nhìn hạn hẹp.

Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy anh ta, Triệu Nhạc mới nhanh chóng chạy ra đón.

Triệu Nhạc không biết Trịnh Phương đã nhắc nhở Phạm Hải Châu rồi, khi giới thiệu Quan Hạ Nhi, anh ta đã cố ý thêm chữ người vợ kế tóc vào để nhắc nhở Phạm Hải Châu đừng nói bậy.

Như vậy còn chưa yên tâm, ông ta thậm chí còn lén lút nháy mắt với Phạm Hải Châu một cái.

"Phạm Hải Châu ra mắt phu nhân!"

Phạm Hải Châu bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, bái lạy Quan Hạ Nhi.

Mặc dù Quan Hạ Nhi không quá quan tâm đến chuyện chính trị, nhưng cũng nghe nói đến quân Phạm gia và Phạm Hải Châu.

Nếu là gặp mặt bình thường, Phạm Hải Châu quỳ lạy cô, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ vội đến mức luống cuống tay chân.

Nhưng lúc này cô hơi không hài lòng với Phạm Hải Châu, cô không xuống ngựa mà nhẹ nhàng nói: "Phạm tướng quân đứng lên đi, tiêu cục Trấn Viễn không thịnh hành quỳ lạy, ngươi làm như vậy ta không nhận được!"

"Nếu không phải Kim tiên sinh ra tay rộng lượng, Phạm Hải Châu ta đã chết ở nơi hoang dã từ lâu rồi, xác chết chỉ sợ cũng bị sói rừng ăn thịt! Kim tiên sinh không những có ơn cứu mạng với ta, mà còn giúp ta xây dựng lại quân Phạm Gia, ân đức to lớn ấy, Phạm Hải Châu ta cho dù có tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp!”

Phạm Hải Châu lại cúi đầu trước Quan Hạ Nhi, xấu hổ nói: "Tiên sinh gặp nạn, Trịnh tướng quân ra lệnh cho ta đưa khinh khí cầu đến giúp đỡ cho tiên sinh, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ kịp thời, xin phu nhân trách phạt!"

Thái độ lạnh lùng của Quan Hạ Nhi đối với Phạm Hải Châu cũng là vì chuyện này.

Khi cô đến Đại Tản Quan thì nghe nói Phạm Hải Châu đã mang khinh khí cầu đi được mấy ngày rồi, kết quả là đến bây giờ, Phạm Hải Châu vẫn còn ở kênh Cửu Liên.

Điều này khiến cho Quan Hạ Nhi, người luôn lo lắng cho Kim Phi cảm thấy rất không hài lòng, mặc dù cô biết trong chuyện này nhất định phải có nguyên nhân.

Nếu Phạm Hải Châu viện cớ giải thích khi nhìn thấy cô, Quan Hạ Nhi sẽ càng tức giận hơn, nhưng Phạm Hải Châu không làm như thế, mà là chủ động thừa nhận sai lầm của mình và lớn tiếng quỳ lạy, điều này khiến cho sự oán hận trong lòng Quan Hạ Nhi tiêu tan đi rất nhiều.

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn hỏi: "Nghe nói Phạm tướng quân cũng là một tướng quân kỳ cựu đã nhập ngũ nhiều năm, biết rõ quân địch chắc chắn sẽ mai phục ở trên đường, sao lúc xuất phát không mang theo mấy chiếc phi thuyền?"

“Phu nhân, cái này phải trách ta!”

Trịnh Phương đi tới giải thích: "Máy hơi nước đều làm bằng sắt, lúc ấy ta chỉ nghĩ muốn để cho quân Phạm Gia đi lại nhẹ nhàng và tới đó giúp đỡ tiên sinh càng nhanh càng tốt, cho nên không chuẩn bị phi thuyền cho nhóm Phạm tướng quân."

Triệu Nhạc nghe thấy vậy thì không khỏi quay đầu nhìn Trịnh Phương một cái.

Lời nói của Trịnh Phương có thể lừa được người đơn giản như Quan Hạ Nhi, nhưng lại không lừa được Triệu Nhạc.

Ông ta biết lý do lớn nhất hiến Trịnh Phương không cung cấp phi thuyền cho quân Phạm Gia, chỉ sợ là vì anh ta không tin tưởng Phạm Hải Châu với quân Phạm Gia.

Dù sao thì phi thuyền và máy hơi nước đang là kỹ thuật cốt lõi của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng quân Phạm Gia cũng không phải là quân chính qui của Kim Phi, trước đây Phạm Hải Châu cũng không có tình cảm qua lại gì với Kim Phi, nếu anh ta mang phi thuyền với máy hơi nước bỏ chạy thì tổn thất này sẽ không thể bù lại được.

Nhưng những lời này không thể nói rõ ràng, hơn nữa Triệu Nhạc cũng có thể hiểu được nỗi lo lắng của Trịnh Phương.

Bởi vì cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá do Kim Phi thiết kế đã bị quân địch sao chép, người biết quy trình sản xuất vải chống cháy là Ngụy Lão Tam cũng bị người Thổ Phiên bắt đi.

Nếu Gada không bị Ngưu Bôn giết chết ở bên ngoài thành Tây Xuyên, khiến cho dân tộc Thổ Phiên lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, tình hình của Xuyên Thục chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn so với bây giờ.

Sau khi nghe xong lời giải thích của Trịnh Phương, sự tức giận trong lòng Quan Hạ Nhi mới dịu xuống.

Cô giơ tay về phía Phạm Hải Châu: "Phạm tướng quân đứng lên đi, những chuyện khác sau này chúng ta nói sau, bây giờ nhanh chóng lên đường đi!"

"Vâng! quân Phạm Gia sẵn lòng làm tiên phong mở đường cho phu nhân!"

Phạm Hải Châu trả lời một tiếng, đứng lên ôm quyền với Quan Hạ Nhi, rồi xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, quân Phạm Gia đã thay đổi hướng đi và đi về phía trước để mở đường cho đại quân.

"Phu nhân, ta cũng được xem là người chứng kiến đứa bé Hải Châu này lớn lên, mặc dù có hơi ngây thơ, nhưng chắc chắn là một đứa nhỏ trung hậu và đáng tin cậy."

Triệu Nhạc lo lắng rằng Phạm Hải Châu sẽ để lại ấn tượng xấu với Quan Hạ Nhi nên sau khi lên ngựa đã thay anh ta nói mấy lời tốt đẹp.

Quan Hạ Nhi từ chối cho ý kiến mà hừ nhẹ hai tiếng, không nói gì nữa.

Triệu Nhạc vừa nhìn thấy phản ứng này của Quan Hạ Nhi liền biết là điều mình lo lắng vẫn xảy ra.

Ấn tượng của Quan Hạ Nhi về Phạm Hải Châu chắc chắn không tốt lắm.

Nhưng Triệu Nhạc có thể nhìn ra được Quan Hạ Nhi không muốn nói đến chủ đề này nữa, lúc này còn cố gắng thuyết phục cô thì chỉ có thể biến khéo thành vụng, nên khôn ngoan không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thoáng qua bóng lưng của Phạm Hải Châu thì chỉ có thể trách anh ta xui xẻo.

Có đôi khi đánh giặc cũng cần phải có may mắn.

Ví dụ như vị Phi tướng quân Lý Quảng ở kiếp trước của Kim Phi, có lòng dũng cảm, có khả năng điều hành quân đội, trung thành và tận tâm với hoàng đế nhà Hán, nhưng anh ta lại xui xẻo.

Trong lúc Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đang giết người ở tiền tuyến thì Lý Quảng cùng đội ngũ lại lạc đường ở đồng cỏ, hơn nữa còn nhiều lần trì hoãn cơ hội chiến đấu một cách nghiêm trọng, cuối cùng lại tự sát trong xấu hổ và giận dữ.

Vì vậy, ở kiếp trước của Kim Phi, người ta nói rằng, Phùng Đường, Dịch Lão và Lý Quảng khó được phong tước.

Mặc dù trong việc này Lý Quảng có lý do của riêng mình, nhưng cũng có rất nhiều phần trăm liên quan đến sự may mắn.

Phạm Hải Châu quả thật là một cánh tay giỏi trong việc mang binh lính đi đánh giặc, cũng thật sự muốn giúp đỡ Kim Phi, chỉ tiếc là tính cách của anh ta quá thẳng thắn, lại không nhận được sự tin tưởng của Kim Phi và nguyên lão dưới quyền của Kim Phi, cho nên mới bị chặn lại ở kênh Cửu Liên.

Nhưng chiến tranh không thể lấy cớ, chỉ có thắng thua, thua trận chính là thua trận, Triệu Nhạc cũng không có cách nào khác, đành phải tìm cơ hội dạy dỗ Phạm Hải Châu nhiều hơn.

Trong mấy ngày tiếp theo, dưới sự thúc giục của Quan Hạ Nhi, cả đội đã chạy với tốc độ cao nhất.

Trên đường đi còn gặp phải một lần mai phục của quân Tần vương, nhưng có phi thuyền đi theo giành mặt trận, đại quân cũng không dừng lại lần nào nên quân Tần vương đã bị phi thuyền đánh tan.

Tại kênh Hoàng Đồng, Trần An Tiệp đã phái người chú ý đến hành động ở Đại Tản Quan, ngày thứ hai sau khi mai phục ở kênh Cửu Liên thất bại, Trần An Tiệp đã nhận được tin tức.

Biết quân tiếp viện của Kim Phi đang mang theo một lượng lớn phi thuyền đến, Trần An Tiệp trở nên lo lắng, đêm đó bất chấp nguy hiểm mà vượt qua kênh Hoàng Cầu theo con đường nhỏ phía đông, chạy đến doanh trại của quân chinh chính phía Nam của Đảng Hạng để tìm Lý Lăng Duệ.

Khi quần Tần vương đóng quân ở núi Ô Đầu, Trần An Tiệp đã có một khoảng thời gian dây dưa với với Lý Lăng Duệ.

Nhưng lần này Trần An Tiệp thực sự không có ý đùa giỡn, một trăm sáu mươi nghìn quân tiếp viện do Tần vương phái đến còn chưa tới nơi, Trần An Tiệp đã bắt đầu phát động cuộc tấn công điên cuồng vào phía nam của kênh Hoàng Đồng, buộc Kim Phi phải huy động nhân lực từ phía bắc để phòng thủ ở phía nam, khiến cho quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng bớt đi rất nhiều áp lực.

Lần trước Trần An Tiệp tới đây, Lý Lăng Duệ cố ý để anh ta đợi mình nửa ngày, nhưng lần này, nghe nói Trần An Tiệp đến thăm, đã hơn nửa đêm nhưng Lý Lăng Duệ vẫn đứng dậy rời khỏi giường, thậm chí còn không kịp sửa lại tóc đã chạy ra nghênh đón.

Hắn biết Trần An Tiệp nửa đêm chạy tới chắc chắn là đã xảy ra chuyện rất quan trọng.

Thái độ của hắn đối với Trần An Tiệp cũng thay đổi: "Thái tử điện hạ đến thăm lúc nửa đêm, có gì khuyên bảo?”
Chương 1317: Chốt kèo

Thái độ của Trần An Tiệp đối với Lý Lăng Duệ thay đổi thành khịt mũi coi thường, lại không dám thể hiện ra ngoài.

Dù sao hiện giờ hai bên đang ở trong quan hệ hợp tác, Lý Lăng Duệ cần hắn phá hỏng đầu phía nam kênh Hoàng Đồng, hắn cũng cần quân chinh chiến phía Nam của Lý Lăng Duệ không ngừng tiến công tại phương bắc.

Hai bên nhất định phải chung sức hợp tác, không ai có thể rời khỏi ai được.

Huống chi hiện tại Trần An Tiệp cũng không có tâm trạng đi đạp cho Lý Lăng Duệ một cước.

Hắn ôm quyền hành lễ với Lý Lăng Duệ, sau đó nói: "Lục vương gia, bổn vương vừa mới nhận được tin tức, viện quân của Kim Phi đã qua kênh Cửu Liên, sắp chạy tới rồi!"

"Bọn họ có bao nhiêu người?" Sắc mặt Lý Lăng Duệ cũng trở nên nặng nề.

"Đại khái có khoảng bảy, tám mươi ngàn người." Trần An Tiệp trả lời.

Mặc dù số lượng tân binh mà Cửu công chúa chiêu mộ đã đạt đến mấy trăm ngàn người, nhưng rất nhiều người còn đang trong quá trình huấn luyện, hoặc là còn đang đi đường.

Lúc Quan Hạ Nhi chạy tới Đại Tản Quan, tổng số cựu binh tân binh của Đại Tản Quan cộng lại vẫn chưa tới chín mươi ngàn.

Tần vương gần đây tấp nập điều động binh mã, Trịnh Phương còn phòng ngừa ông ta đánh lén Đại Tản Quan, cho nên để lại một phần đội ngũ trấn thủ Đại Tản Quan.

Cho nên cuối cùng chỉ có hơn bảy mươi ngàn người đi theo Quan Hạ Nhi tới chi viện cho Kim Phi, cộng thêm quân Phạm Gia cũng chỉ có khoảng tám mươi ngàn người.

"Chỉ có bảy, tám mươi ngàn người, chẳng lẽ các ngươi không ngăn cản được sao?" Lý Lăng Duệ nhíu mày.

"Bọn hắn có phi thuyền hộ tống!" Trần An Tiệp thở dài: "Chim ưng của chúng ta còn chưa huấn luyện ra, hoàn toàn không ngăn cản được! Nếu không phải chúng ta đã phá hủy bến đỗ của thương hội Kim Xuyên từ sớm, chỉ sợ phi thuyền của bọn họ đã sớm bay tới rồi!"

Lý Lăng Duệ nghe vậy, chân mày nhíu chặt hơn.

Ngoại trừ chim ưng, bọn họ quả thực không có cách khác để khắc chế phi thuyền.

Thục Địa tiếp giáp đất Tần, Kim Phi nổi dậy, người đầu tiên mà y đánh chính là Tần vương. Cho nên Lý Lăng Duệ biết Trần An Tiệp không nói dối, cũng sẽ không nói dối trong chuyện này.

Nếu như bọn họ có chim ưng, chỉ sợ đã sớm phái ra ngoài.

"Thái tử điện hạ có biện pháp ứng phó không?" Lý Lăng Duệ hỏi.

Nếu Trần An Tiệp đã chạy tới đây lúc hơn nửa đêm, có lẽ đã nghĩ ra cách rồi.

"Thật lòng không dám giấu giếm, ta tìm đến Lục vương gia để thương lượng việc này." Trần An Tiệp nói: "Đất Tần chúng ta xuất binh, Lục vương gia phái chim ưng, chúng ta cùng nhau ngăn cản viện quân của Kim Phi, có được không?"

Câu trả lời này, giống với suy đoán của Lý Lăng Duệ.

Thật lòng mà nói, yêu cầu này của Trần An Tiệp không quá đáng, thậm chí có thể nói là rất có thành ý.

Dù sao thì Đảng Hạng cũng chỉ phái một vài con chim ưng ra, mà Tần vương bên này thì phái ra hàng chục ngàn binh lính đi đánh giáp lá cà với viện quân của Kim Phi.

Nhưng Lý Lăng Duệ lại không dám lập tức đồng ý, mà nói: "Thái tử điện hạ, mọi chuyện cho tới bây giờ, bổn vương cũng không lừa ngài, thật ra trong tay bổn vương cũng không còn mấy con chim ưng nữa, lần trước dùng gần cạn sạch rồi..."

Trước khi đại chiến bắt đầu, Trương Lương sắp xếp khinh khí cầu lên không, ép Lý Lăng Duệ không thể không thả chim ưng ra đồng quy vu tận với khinh khí cầu.

Mặc dù cuối cùng mấy người Lý Lăng Duệ thắng, tiêu hao hết sạch khinh khí cầu của kênh Hoàng Đồng, nhưng chim ưng của người Đảng Hạng cũng bị nổ chết mấy con, hiện tại chỉ còn lại mấy con mà thôi.

Mấy con chim ưng này còn cần để lại để đề phòng trong tay Kim Phi còn có khinh khí cầu, sao có thể cho Trần An Tiệp?

Trước khi đến, Trần An Tiệp đã đoán được Lý Lăng Duệ sẽ nói như vậy, cũng đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác.

"Lục vương gia, ta biết chim ưng của các ngươi chắc chắn không có nhiều lắm, nhưng mà ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu để viện quân của Kim Phi mang phi thuyền chạy đến, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Trần An Tiệp nói: "Với tin tức mà ta có được hiện giờ, số phi thuyền trong tay viện quân của Kim Phi chí ít vượt qua hai mươi chiếc."

"Hai mươi chiếc?" Trong lòng Lý Lăng Duệ bỗng nhiên thấp thỏm.

Lần trước khinh khí cầu ‘giao đấu’ với chim ưng, gần như một con chim ưng mới có thể hạ một chiếc khinh khí cầu.

Mặc dù gần đây người thuần hóa chim ưng đang huấn luyện chim ưng thay đổi tốc độ và phương thức công kích, nhưng nếu như viện quân của Kim Phi lập tức phái ra hơn hai mươi chiếc phi thuyền, thì dù liều sạch tất cả chim ưng, cũng không đấu lại được.

"Tin tức của Thái tử điện hạ là thật sao?" Lý Lăng Duệ hỏi.

“Chắc chắn thật, nếu như Lục vương gia không tin, có thể phái người đi tới gần kênh Cửu Liên điều tra một chút."

Trần An Tiệp nói: "Hơn hai mươi chiếc mới chỉ là số chúng ta nhìn thấy, có lẽ vẫn còn số chúng ta không thấy!"

"Vậy chim ưng trong tay bổn vương cũng không đủ dùng." Lý Lăng Duệ nói.

Hắn tin Trần An Tiệp không nói láo, cũng tin vào phán đoán của Trần An Tiệp.

Nếu như hắn là quan chỉ huy của viện quân, cũng sẽ không đưa tất cả phi thuyền ra.

Chuyện khiến Lý Lăng Duệ lo lắng hơn là khinh khí cầu có trọng lượng nhẹ, chiếm diện tích nhỏ, viện quân chắc chắn mang theo nhiều khinh khí cầu hơn.

"Trước giờ Đảng Hạng nổi tiếng với việc sản xuất chim ưng, Lục vương gia có thể điều thêm một chút chim ưng tới không?" Trần An Tiệp hỏi.

Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm Trần An Tiệp một lúc, cuối cùng cũng biết mục đích thật sự lần này Trần An Tiệp tới.

"Thái tử điện hạ, bổn vương đã sớm phái người quay về điều động chim ưng rồi, chỉ là gần đây phương bắc có tuyết lớn ngập núi, đưa chim ưng tới cũng cần thời gian."

Chim ưng sau khi trải qua huấn luyện thật ra cũng có bản năng về tổ, nhưng chim ưng của Đảng Hạng chưa từng tới kênh Hoàng Đồng, tùy tiện để bọn chúng bay đi, bọn chúng chỉ có thể bay về sào huyệt hoặc chỗ người huấn luyện chim.

Cho nên muốn chim ưng dốc sức ở kênh Hoàng Đồng, chỉ có thể kêu người huấn luyện chim chạy tới.

Khoảng cách từ kênh Hoàng Đồng đến vương thành Đảng Hạng hơn ngàn dặm, phương bắc lại có tuyết lớn rơi ngập núi, cho dù người huấn luyện chim liều mạng đi đường, cũng cần thời gian rất lâu.

"Cần bao lâu?" Trần An Tiệp hỏi.

"Không biết." Lý Lăng Duệ lắc đầu: "Gần đây gió tuyết quá lớn, đã mấy ngày ta không nhận được tin tức của phương bắc rồi."

"Chuyện này..." Trần An Tiệp trầm ngâm một lát: Vậy thì chúng ta chỉ có một con đường có thể đi!"

"Đường nào?" Lý Lăng Duệ hỏi.

"Liều mạng một lần!" Trần An Tiệp nói: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta toàn lực tấn công, tranh thủ trước khi viện quân của Kim Phi chạy tới, san bằng kênh Hoàng Đồng, diệt Kim Phi!"

Mấy ngày trước, mặc dù hai bên vẫn luôn mạnh mẽ tấn công kênh Hoàng Đồng, nhưng cũng còn dè chừng.

Tin tức của viện quân khiến bọn họ hoàn toàn không thể ngồi yên nữa.

“Chốt kèo!"

Lý Lăng Duệ rút dao găm bên hông ra, chém một đường trên tay, sau đó nói: "Sáng sớm ngày mai, bổn vương sẽ hạ lệnh toàn lực tiến công, nếu làm trái lời ấy, trời tru đất diệt!"

Đây là một loại tập tục trên thảo nguyên, chém một dao trên tay thì phải thực hiện hứa hẹn, nếu không sẽ bị thiên thần trách phạt.

Sau khi Lý Lăng Duệ nói xong thì đưa con dao cho Trần An Tiệp.

Thật ra trong lòng Trần An Tiệp rất khinh thường loại tập tục này, nhưng ngại quan hệ của hai bên, hắn vẫn nhận dao, bắt chước Lý Lăng Duệ, cắt một đường trên lòng bàn tay.

Sau đó bảo đảm: "Lục vương gia yên tâm, lát nữa sau khi bổn vương quay về sẽ truyền tin cho phụ hoàng, kêu ông ấy cố gắng điều động thêm một số người ngựa tới, cho dù dùng người chồng chất, bổn vương cũng muốn chồng chất phẳng kênh Hoàng Đồng!"

"Vậy bổn vương để lại hai con chim ưng khẩn cấp, tất cả số chim ưng còn lại đều giao cho thái tử điện hạ điều khiển!" Lý Lăng Duệ lại bổ sung thêm một câu.

"Vậy bổn vương cũng viết thư báo lên phụ hoàng, cố gắng triệu tập người ngựa đi ngăn cản viện quân của Kim Phi!"

Trần An Tiệp chắp tay với Lý Lăng Duệ: "Đồng tâm hiệp lực, san bằng kênh Hoàng Đồng!"
Chương 1318: Điên rồi

Đêm hôm ấy, Trần An Tiệp rời khỏi doanh trại quân Đảng Hạng chinh chiến phía Nam, đón gió quay về phía nam kênh Hoàng Đồng trong đêm.

Từ khi bức tường đá ở đầu phía bắc và những ngọn núi nhỏ ở hai bên Hoàng Đồng được xây dựng, chiến đấu chưa từng dừng lại.

Dưới sự điều khiển của Lý Lăng Duệ, binh lính Đảng Hạng đứng xếp hàng leo lên tường đá, tấn công trận địa quân Thục, muốn kéo đổ quân Thục.

Chiêu này rất đơn giản, không nói đến Kim Phi cùng Trương Lương, mà ngay cả Trần Phượng Chí và rất nhiều tướng lĩnh bình thường đều có thể đoán được đây là kế sách làm địch mệt mỏi của Lý Lăng Duệ.

Nhưng càng là chiêu đơn giản như vậy, càng khó phá giải.

Lúc mới bắt đầu, binh lính quân Thục nhờ vào ưu thế máy bắn đá cung nỏ hạng nặng và vũ khí, vững vàng áp chế quân địch.

Nhưng sau thời gian dài, người Đảng Hạng công kích mãi không dừng, quân Thục dần dần có hơi không chống đỡ nổi.

Đánh trận là một chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực, quân Thục cũng không phải làm bằng sắt, dựa vào cảm xúc mạnh mẽ và niềm tin chống đỡ qua ngày đầu tiên, sau đó hơi không chịu nổi.

Đại Tránh phụ trách chỉ huy ở tiền tuyến nhanh chóng phát hiện tình huống này, muốn thay binh lính ở trước mặt trận để họ nghỉ ngơi, thế nhưng người Đảng Hạng hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội.

Vừa phát hiện quân Thục có dấu hiệu thay người, công kích của người Đảng Hạng sẽ trở nên cực kỳ hung mãnh, cắn chặt quân Thục, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội thay quân.

Nhóm quân Thục đầu tiên chống đỡ đi hai ngày một đêm, đến buổi sáng ngày thứ ba thực sự không chịu được nữa, thương vong dần dần tăng lớn, Đại Tráng không thể không cưỡng ép tiến hành thay quân.

Lần đầu quân Thục thương vong quy mô lớn cũng chính vào lúc này.

Nhưng nếu không thay quân thì tổn thất sẽ càng lớn, Đại Tráng quy định mỗi ngày tiến hành thay quân hai lần.

Hai ngày sau đó, quân Thục trả giá thương vong thê thảm gần hai phần số người mới tổng kết ra được một quá trình thay quân hoàn chỉnh, thương vong cũng hạ thấp xuống.

Người Đảng Hạng phát hiện không có cơ hội gì, cuối cùng công kích cũng không còn mãnh liệt như trước.

Hai bên xem như tiến vào một loại trạng thái bình thường hóa chiến tranh, thương vong của hai bên cũng vì vậy mà giảm bớt.

Nhưng sáng ngày hôm sau khi Trần An Tiệp trở lại đại doanh quân Tần vương quân, chiến đấu ở hai đầu nam bắc kênh Hoàng Đồng đều trở nên mãnh liệt.

Còn mãnh liệt hơn lúc trận chiến mới bắt đầu!

Dù là quân Đảng Hạng hay là quân Tần vương, tất cả đều giống như thủy triều, liều mạng tấn công vào trận địa quân Thục.

Đặc biệt là quân Đảng Hạng ở phía bắc, không chỉ phát động công kích từ tường đá,mà còn có không ít người bò xuống tường đá theo thang dây, công kích công sự mà quân Thục xây ở kênh Hoàng Đồng.

Quân Thục bị đánh trở tay không kịp, mặc dù cuối cùng vẫn giữ vững trận địa, nhưng thương vong lại vô cùng nghiêm trọng.

"Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp đều điên rồi sao, đây chính là đánh theo kiểu không cần mạng!”

Tả Phi Phi nhìn chằm chằm và bản đồ, vẻ mặt trầm trọng nói: "Đánh như này, cho dù bọn họ đánh hạ được kênh Hoàng Đồng, thì thương vong cũng sẽ cực kỳ cao đúng không?"

Quân Thục chiếm ưu thế địa hình và vũ khí, muốn giết chết một binh lính quân Thục, quân Đảng Hạng và quân Tần vương ít nhất phải chết mất ba bốn người.

Cho nên theo Tả Phi Phi thấy, cách đánh hiện giờ của Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp, hoàn toàn là một loại tự sát đả thương địch một trăm, tự tổn hại ba bốn trăm.

"Xem ra bọn họ đã biết viện quân của chúng ta sắp đến rồi, cho nên mới được ăn cả ngã về không như thế!"

Kim Phi lạnh giọng nói: "Lệnh cho sư đoàn 5 và sư đoàn 13 chuẩn bị sẵn sàng, đi tiếp viện cho tiền tuyến bất cứ lúc nào."

Vì để đối phó với kế sách làm kẻ địch mệt của quân địch, Kim Phi tạm thời chia quân Thục ở kênh Hoàng Đồng thành ba tiểu đội tác chiến, thay phiên tác chiến.

Một đội ngày một đội đêm, còn một đội thay phiên nghỉ ngơi, vậy thì có thể cam đoan nhân viên hộ tống nghênh chiến với trạng thái tốt nhất.

Sư đoàn 5 và sư đoàn 13 là hai đội quân đang thay phiên nghỉ ngơi lúc này, một đội đóng ở phía nam, một đội đóng ở phía bắc.

Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là ứng phó khẩn cấp.

Không may kẻ địch đột nhiên tập kích, bọn họ phải ngay lập tức đi chiến đấu.

“Vừa rồi ta đã truyền lệnh cho bọn họ, sư đoàn 5 và sư đoàn 13 đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu." Trương Lương trả lời.

“Vậy thì tốt rồi.” Kim Phi hỏi: "Viện quân đi tới đâu rồi?"

"Không biết." Hàn Phong lắc đầu: "Trần Lương Phong gần đây giống như bị điên vậy, điều chỉnh lại số lượng người ngựa có thể điều động, tất cả đường núi ở sông Đại Yến và núi Nương Nương đều bị ông ta bịt kín, bồ câu đưa tin của chúng ta ở đất Tần không nhiều, gần đây cũng đã sử dụng hết, ta tạm thời không nhận được tin tức.

Nhưng tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, Lão Trịnh lần này mang theo rất nhiều phi thuyền, trong tay Trần Lương Phong lại chỉ còn lại một con chim ưng, bọn họ không ngăn được Lão Trịnh đâu!"

"Trần Lương Phong cũng là chó cùng rứt giậu." Trương Lương cười khẩy nói: "Chúng ta chỉ cần kiên trì đến khi viện quân chạy tới, bọn hắn sẽ xong đời rồi!"

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất để chèo chống cho quân Thục kiên trì đến bây giờ.

Dưới sự tuyên truyền của quan văn thư, tất cả quân Thục đều biết viện quân phe mình sắp tới rồi.

Nhưng bọn họ không biết, viện quân gặp phải khó khăn như thế nào.

Mưu sĩ trong quân Tần vương phát hiện không thể cứng rắn với viện quân, nên bắt đầu đánh du kích với viện quân, hoặc là phá hoại.

Trong đó, một chiêu hiểm độc nhất chính là hạ độc nguồn nước trên con viện quân phải đi qua.

Theo yêu cầu của Kim Phi, tất cả nguồn nước gặp được khi hành quân bên ngoài, đều phải đun sôi rồi mới uống.

Nhưng nước sôi có thể giết chết mầm bệnh trong nguồn nước, lại không thể hoàn toàn diệt được độc tố.

Cũng may trước khi đại quân uống nước, Trịnh Phương đều sẽ sắp xếp hai con la ngựa thử độc, phát hiện trong nước có độc, tránh khỏi đại quân trúng độc.

Nhưng Tây Bắc vốn thiếu nước, phát hiện trong nước có độc, cũng không thể giải quyết được vấn đề uống nước.

May mắn trong số kỹ thuật viên phụ trách lắp ráp động cơ đi theo viện quân, có hai người từng làm việc ở nhà máy muối, biết chế tác máy lọc như thế nào.

Để không chậm trễ chuyện đi đường, Quan Hạ Nhi kêu hậu cần lấy ra hai cái xe ngựa, dành riêng cho bọn họ chế tác máy lọc.

Trong quá trình này, binh lính viện quân chỉ có thể uống nước còn trong túi nước.

Cũng may máy lọc nước cũng không quá phức tạp, ngày thứ hai binh lính uống hết túi nước, bọn họ đã làm ra được thiết bị lọc.

Sau khi thí nghiệm, máy lọc có tác dụng, chỉ là tốc độ lọc cực kỳ chậm.

Quan Hạ Nhi không có cách nào, lại kêu hậu cần làm thêm giờ trong đêm, chế tạo gấp gáp hai guồng nước, một cái đựng nước có độc, một cái đựng nước sạch đã lọc.

Nhưng sản lượng của một máy lọc hoàn toàn không đủ cho đại quân hàng chục ngàn quân sử dụng.

Thấy sắp hết nước, ông trời đổ một trận tuyết lớn.

Dù quân Tần vương có lợi hại hơn nữa, cũng không thể làm cho tất bông tuyết nhiễm độc.

Trận tuyết lớn này xem như đã giải quyết vấn đề khẩn cấp của viện quân, nhưng cũng ngăn cản bước chân viện quân.

Phía tây đất Tần cũng nhiều núi, đường núi ở rất nhiều nơi vốn chật hẹp, lúc bình thường đi qua đều phải cẩn thận từng li từng tí, đặc biệt là khi xe ngựa đi qua, một khi bánh xe rớt xuống nền đường, đội ngũ phía sau đều phải dừng lại.

Hiện tại lại bị tuyết lớn bao phủ, đi càng chậm hơn.

Mà thuộc hạ tử sĩ của Tần vương cũng nổi dậy, nhao nhao trốn trong tuyết đọng, đánh lén đội hậu cần của viện quân.

Dù lính trinh sát có lợi hại hơn nữa, cũng không thể kiểm tra tất cả đóng tuyết đọng một lần chứ?

Không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm ghim thù, dù đội hậu cần và lính trinh sát đã vô cùng cẩn thận, nhưng mấy ngày nay vẫn có một lần tử sĩ của Tần vương ra tay thành công.
Chương 1319: Lay động

Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, sự kết hợp giữa phi thuyền, lựu đạn và dầu hỏa luôn là một tổ hợp át chủ bài trong các trận chiến của nhân viên hộ tống.

Sát thương của lựu đạn chủ yếu đến từ cát sắt, nếu không nằm ngay trong tâm vụ nổ, thì chỉ cần núp sau khiên hoặc trong công sự là đã có thể chặn được cát sắt.

Nhưng khiên và công sự lại rất khó có thể chặn được ngọn lửa sau khi bình dầu hỏa vỡ.

Hơn nữa, chế tạo bình dầu hỏa rất dễ, nó cũng là nhiên liệu để phi thuyền và khinh khí cầu bay lên, do đó đoàn hậu cần mang theo cực kỳ nhiều dầu hỏa.

Mục tiêu đầu tiên của tử sĩ chính là những bình dầu hỏa này.

Tất nhiên Trịnh Phương cũng biết điều này, do đó anh ta đã cử thêm một trung đoàn đi theo bảo vệ đoàn hậu cần, số lượng nhân viên hộ tống phụ trách dò đường đi cũng tăng lên gấp mấy lần.

Trước kia đại quân hành quân, các phi thuyền bay trên trời không chỉ để trinh sát, mà còn nhằm ngăn chặn các cuộc phục kích quy mô lớn, các nhân viên hộ tống dò đường cũng dùng giáo đâm vào tuyết đọng ven đường, tránh trường hợp có người nấp ở bên trong.

Các mưu sĩ của Tần vương nhanh chóng nhận ra điều này, nên không còn cho binh lính đánh lén quy mô lớn nữa, mà chỉ cử các tử sĩ tinh nhuệ ẩn náu trong tuyết cách đường núi hàng chục mét, hy vọng có thể dựa vào ưu thế tốc độ của các tử sĩ, lao nhanh vào trong đoàn hậu cần phóng hỏa.

Tiếc thay, quân tiếp viện lại được trang bị súng kíp.

Dù tốc độ các tử sĩ nhanh đến đâu đi nữa cũng sẽ không nhanh bằng đạn.

Các cuộc đánh lén của tử sĩ thất bại hết lần này đến lần khác, mãi đến khi Tần vương cử người đem đến một máy bắn đá nhỏ.

Tử sĩ núp cách đó mấy chục mét, vào lúc đoàn hậu cần đi qua, các tử sĩ đã sử dụng máy bắn đá nhỏ này để ném một rổ dầu hỏa vào xe chở dầu hỏa của đoàn hậu cần.

Đến khi khinh khí cầu ở phía trên phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.

Xe dầu hỏa bị đập trúng lập tức phát nổ.

May mà đoàn trưởng đoàn hậu cần có đề phòng trước, nhằm ngăn chặn các vụ nổ liên hoàn, anh ta không cho tập trung các xe chở dầu lại với nhau, mà tản ra trên khắp con đường, xe chở dầu hỏa nổ tung ấy chỉ ảnh hưởng đến chiếc xe chở lương thực phía trước và phía sau, không ảnh hưởng đến các xe chở dầu hỏa khác.

Hai xe chở dầu hỏa và lương thực bị đốt nhanh chóng được dập tắt, các tử sĩ phóng hỏa cũng nhanh chóng bị các nhân viên hộ tống bao vây giết chết.

Nhưng cũng vì lý do này, đội viên quân phải dừng lại sửa chửa nửa tiếng mới có thể tiếp tục lên đường.

Nhưng thứ phiền toái là sau khi mưu sĩ của Tần vương nhận ra phương pháp này có hiệu quả, lập tức sử dụng lại nhiều lần khiến đội viện quân khó lòng đề phòng được.

Quan Hạ Nhi lo đến mức giậm chân, nhưng cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ra lệnh cho phi thuyền khi phát hiện ra các vị trí đáng ngờ, lập tức ném hai trái lựu đạn vào đó.

Đội viện quân ở bên đây không tiến triển thuận lợi, tình hình ở kênh Hoàng Đồng lại càng nguy cấp hơn.

Vào ngày thứ hai của cuộc tổng tiến công, Tần vương phái người đưa cho Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Một phần nhỏ là cướp từ tiêu cục Trấn Viễn, còn phần lớn đều do thợ thủ công dưới trướng Tần vương bắt chước làm theo.

Không nói tới phần cướp đi ấy, mặc dù khi sử dụng một thời gian ngắn buộc phải thay mới vài bộ phận mấu chốt, nhưng trước khi thay đổi các bộ phận đó, những chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã từng được quân Thục sử dụng này, đều có thể tấn công về phía quân Thục.

Nhưng thứ khiến Kim Phi đau đầu nhất là các máy bắn đá bị thợ thủ công đất Tần bắt chước.

Thật ra nguyên lý hoạt động của máy bắn đá rất đơn giản, muốn bắt chước cũng không khó gì.

Mặc dù máy bắn đá của các thợ thủ công đất Tần bắt chước ra cực kỳ lớn và cồng kềnh, khó lắp ráp lẫn di chuyển, tốc độ bắn cũng rất chậm, nhưng đối trọng lại gấp đôi máy bắn đá của quân Thục.

Đối trọng tăng lên, tầm bắn lẫn khối lượng ném ra cũng sẽ tăng lên!

Cho tới hiện tại, Kim Phi vẫn luôn khuyến khích quan niệm ‘Tiêu diệt địch trên đường tiến công’, trước đây khi đánh giặc, tiêu cục Trấn Viễn luôn chiếm ưu thế về cự ly bắn, nhưng hiện tại lại đột ngột bị đảo ngược.

Cự ly bắn của mấy bắn đá phe địch đã lớn hơn phe mình!

May thay là việc tăng đối trọng cũng không quá khó, Kim Phi dùng cả đêm tiến hành cải tiến máy bắn đá phe mình mới miễn cưỡng ổn định được trận địa.

Nhưng vào ngày này, quân chinh chiến phía nam lại đồng loạt tiến công và xây tường thành.

Giờ đây, phía bắc kênh Hoàng Đồng đã bị đá lấp đầy, liên tục ép sát công sự của quân Thục.

Lợi thế của những ngọn núi hai bên thung lũng đã mất đi vì tường đá, nếu để cho tường đá dựa vào công sự thì ưu thế của công sự cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa, phía sau công sự chính là doanh trại quân Thục, nếu công sự thất thủ, binh lính Đảng Hạng sẽ tràn vào như sóng thần.

Kim Phi và nhóm người Trương Lương cũng suy nghĩ rất nhiều cách nhưng cũng không thể ngăn lại được, chỉ có thể ra lệnh cho quân Thục xây lên công sự thứ hai ngay sau công sự thứ nhất.

Vào ngày công sự thứ hai xây xong, công sự thứ nhất đã thất thủ, quân Thục không thể không lùi lại phía sau mấy chục mét, đi vào trong công sự thứ hai.

Nhưng ai ngờ Lý Lăng Duệ không chịu dừng lại, dựng tường đá bắt đầu ép đến gần công sự thứ hai.

Kim Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ lệnh xây dựng công sự thứ ba.

Cứ thế, cứ cách vài ba ngày công sự của quân Thục lại lùi lại phía sau mấy chục mét, không gian sinh tồn cũng giảm đi mấy chục mét.

Nhưng bởi vì dạo gần đây binh lính quân Thục hy sinh vô cùng nhiều, không gian sinh tồn bình quân đầu người trong kênh Hoàng Đồng ngày càng tăng lên.

Trước kia khi các binh lính ngủ vào buổi tối, họ phải chen chúc nhau mới nằm xuống được, nhưng giờ đây những chiếc giường chung đó đã ngày càng rộng hơn.

Có rất nhiều binh lính hôm qua còn ngủ bên cạnh, hôm nay đã không về nữa.

Nếu còn tiếp tục chiến đấu, những chiếc giường này sẽ ngày càng trống.

Vào ngày thứ mười hai của trận quyết chiến, quân Thục đã bỏ bảy phòng tuyến, trận địa cũng lùi về sau mấy trăm mét, chỉ còn lại mấy trăm mét ở khu vực trung tâm.

Nhưng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là tỷ lệ thương vong và đạn dược dự trữ.

Đánh giặc không thể không có người hy sinh, nhất là trong các trận giáp lá cà bằng lưỡi lê này, hy sinh là điều khó lòng tránh khỏi.

Mặc dù Kim Phi vẫn luôn nghĩ cách để bảo toàn sức mạnh, thậm chí còn vì lý do này mà không ngừng rút lui phòng tuyến, nhưng sau nhiều ngày giao tranh, thương vong của quân Thục đã vượt quá sáu mươi phần trăm.

Cho dù tính luôn cả đoàn hậu cần, tổng nhân lực có thể chiến đấu ở kênh hoàng Đồng cộng lại còn chưa tới hai mươi ngàn người, vì cuộc đánh bom bừa bãi lúc trước mà hiện tại, đạn dược dự trữ đã hao hụt tới bảy mươi phần trăm.

Trước đây quan văn thư có thể dùng câu ‘Viện quân sắp đến rồi’ hay ‘viện quân mang đến rất nhiều phi thuyền và khinh khí cầu’ đề khích lệ binh lính quân Thục, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như thế mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của viện quân, đừng nói đến binh lính, ngay cả các tướng sĩ cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc có viện quân hay là không.

Nếu không phải đường phía trước lẫn phía sau đều đã bị vây kín, không còn nơi nào để trốn thì có lẽ quân Thục đã chạy tán loạn rồi.

Hôm nay, mặc dù binh lính vẫn còn kiên cường chống cự, nhưng sĩ khí lại ngày một sa sút.

Nhất là sau khi phát hiện nguồn cung cấp lựu đạn và đầu lửa bắt đầu xuất hiện giới giới hạn số lượng, sĩ khí lập tức chạm đáy.

Tuy nhiên, vào lúc này Trần An Tiệp tạm ngừng tấn công ở phía nam, tiến hành kêu gọi binh lính quân Thục bên ngoài công sự đầu hàng, nói rằng mục tiêu của Tần vương chỉ có mỗi Kim Phi, nếu giờ đây binh lính quân Thục rời đi, họ sẽ bỏ qua mọi chuyện!

Không chỉ có thế, Trần An Tiệp thực sự tránh qua một bên nhường đường.

Quân Thục ở Kênh Hoàng Đồng không chỉ có các nhân viên hộ tống cũ mà còn có rất nhiều tân binh.

Chiến đấu liên tục nhiều ngày, nhiều đồng đội hy sinh, rào cản tâm lý của nhiều tân binh nhanh chóng bị phá vỡ.

Đột nhiên bây giờ lại có một ‘lối thoát’, mặc dù rất nhiều người cũng đoán được đó là mưu kế của Trần An Tiệp, nhưng cũng có nhiều tân binh bị lay động.
Chương 1320: Vẫn kịp

“Các huynh đệ, phải nhìn rõ ý đồ độc ác của Trần An Tiệp, không thể tin bọn họ!”

“Trịnh tướng quân của Đại Tản Quan sẽ nhanh chóng dẫn người qua đây, mọi người hãy kiên trì thêm chút nữa, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta!”

“Kim tiên sinh vẫn đang ở kênh Hoàng Đồng, ngài ấy nhất định có cách đánh bại người Đảng Hạng và quân Tần Vương!”

“Đúng vậy, Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp sợ tiên sinh, nên mới chó cùng rứt giậu!”

“Chúng ta bây giờ vẫn có lợi thế về địa hình, nếu như rời kênh Hoàng Đồng, giữa đường nhất định sẽ bị họ chặn lại giết chết!”

“Chính trị viên, kẻ nào dám tung tin đồn lừa dối mọi người, đều ghi lại cho ông đây, toàn bộ sẽ xử lý bị theo tội đào ngũ!”

“Đại đội trưởng đội hai, các ngươi phòng thủ lối ra khu vực phía nam, bất cứ người nào dám tự ý rời khỏi kênh Hoàng Đồng, thì giết ngay tại chỗ, không cần báo cáo”.

“Tất cả người nào đào ngũ ông đây sẽ ghi lại danh sách, cho dù có chạy thoát được, ông đây cũng sẽ chuyển danh sách về, các huynh đệ ở quê nhà sẽ tìm ngươi, tìm cả nhà ngươi để tính sổ!”

...

Không cần Kim Phi và Trương Lương sắp xếp, các quan văn thư của mỗi trung đoàn đã ngay lập tức hành động, chính trị viên và người chỉ đạo cùng với cấp dưới của mình triển khai công tác giáo dục tư tưởng.

Một số người giải thích tình hình hiện tại, phân tích quỷ kế của Trần An Tiệp, cũng có người trực tiếp tiến hành đe dọa một cách thô lỗ.

Đại Tráng thậm chí còn điều chuyển một trung đoàn nhân viên hộ tống tinh nhuệ lao tới các công sự ở khu vực phía nam kênh Hoàng Đồng, sẵn sàng hành quyết những kẻ đào ngũ.

Thêm vào đó, bình thường công tác giáo dục tư tưởng chưa bao giờ được buông lỏng, tình hình cuối cùng cũng đã ổn định lại, không còn xuất hiện lính đào ngũ.

“Tiên sinh, hiện tại mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, không có một ai trốn thoát!”

Đại Tráng biết Kim Phi chắc chắn rất lo lắng, sau khi sắp xếp ổn thỏa phòng thủ khu vực phía nam, ngay lập tức chạy đến phòng chỉ huy chiến đấu để báo cáo với Kim Phi

Hai quân giao tranh, tình huống đáng sợ nhất chính là xuất hiện tình trạng quân tháo chạy.

Nghe Đại tráng nói như vậy, mấy người Khánh Mộ Lam, Trần Phượng Chí đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sắc mặt của Kim Phi và Trương Lương vẫn nghiêm trọng như cũ.

“Tiên sinh, không phải đã không còn xuất hiện lính đào ngũ nữa sao, tại sao trông ngài vẫn vô cùng lo lắng như vậy?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Khu vực phía nam có hai đường hào công sự, cho dù có người muốn chạy trốn, cũng chạy không thoát, chúng ta cũng không thể để xuất hiện lính đào ngũ!”

Kim Phi nói: “Trần An Tiệp không thể không biết điềm này, cho nên mục đích ban đầu của hắn ta, không phải là chỉ muốn dựa vào mấy tiếng gào thét khiến cho chúng ta xuất hiện lính đào ngũ!”

“Vậy hắn làm thế vì mục đích gì?” Khánh Mộ Lam hỏi.

Kim Phi không trả lời, mà nhìn Trương Lương.

Trương Lương biết đây là Kim Phi đang kiểm tra anh ta, mở miệng nói: “Tiên sinh đã từng nói, sách lược chiến tranh, đánh vào lòng quân trước, đánh thành sau, Trần An Tiệp đang đánh vào lòng quân của quân ta!”

“Tấn công vào lòng quân?”

“Đúng vậy,” Trương Lương nói: “chiến đấu lâu như vậy, thương vong của chúng ta vô cùng nghiêm trọng, đừng nói đến tân binh, ngay cả rất nhiều cựu binh cũng đã mệt mỏi và sợ hãi khi chiến đấu, nhưng chúng ta lại bị vây hãm ở chỗ này, nếu không chiến đấu thì chỉ còn một con đường chết, cho nên cho dù trong lòng có sợ hãi đến đâu, cũng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.

Nhưng hiện tại Trần An Tiệp đã ‘mở một con đường sống’, mặc dù rất nhiều người biết rõ Trần An Tiệp làm như vậy khẳng định là không có ý tốt, nhưng lúc chúng ta phái người đi ngăn cản, vẫn sẽ gây ra sự bất mãn của binh sĩ.

“Lòng dạ của Trần An Tiệp còn độc ác hơn so với thời còn nhỏ!” Khánh Mộ Lam nói.

Khi Trương Lương nói điều này, cô ấy mới hiểu.

Trần An Tiệp làm như thế này rõ ràng là gây chia rẽ trong nội bộ của quân Thục.

Cho dù Kim Phi và Trương Lương nhìn ra được đây là một cái bao, cũng chỉ đành nhắm mắt mà chui đầu vào, bởi vì bọn họ không dám nói, ai muốn rời đi thì đi đi!

Ngộ nhỡ thực sự có người cầm đầu muốn rời đi, có thể ngay lập tức sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Ở khu vực phía nam kênh Hoàng Đồng, Trần An Tiệp cho người la hét suốt một tiếng, mắt nhìn thấy không có binh lính quân Thục nào đi ra, lại phái người chặn đường một lần nữa!

“Thái tử điện hạ đã cho các người một cơ hội, nhưng các người không nắm bắt!”

Tướng quân của quân Tần Vương chịu trách nhiệm kêu gọi đầu hàng hét lên: “Vậy thì đừng trách chúng ta độc ác!”

Nói xong, quân Tần Vương lại bắt đầu một đợt tấn công mới!

Đằng sau trận địa, Trần An Tiệp mặc dù giành được thắng lợi, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm thắng lợi gì, ngược lại sắc mặt còn khó coi hơn so với sắc mặt hiện giờ của Kim Phi.

Bởi vì hắn ta đã nhận được tin tức, quân tiếp viện do Quan Hạ Nhi đã dẫn đầu đã vượt qua khu vực núi khó đi nhất, tiếp theo sẽ tiến vào một vùng hoang mạc rất dài.

Trong khu vực núi, người có thể ẩn nấp ở bất cứ nơi đâu, cũng thường chỉ có một con đường tiến về phía trước có thể đi, vô cùng thích hợp cho tử sĩ phục kích.

Mà khu vực hoang mạc đều là bình địa rộng mênh mông bát ngát, chưa nói đến việc tử sĩ không dễ dàng phục kích, mà còn khắp nơi đều là đường, chỉ cần phương hướng chính xác, đi lối nào đều được.

Tiếp theo muốn chặn đường thì sẽ không dễ dàng như vậy, quân cứu viện của Kim Phi sẽ sớm đến nơi.

Mặc dù sau khi vượt qua khu vực hoang mạc, vẫn phải lại đi một đoạn đường núi, hơn nữa đoạn đường núi này vô cùng khó đi, nếu hành quân trên mặt đất phải mất mấy ngày, nhưng nếu như đi bằng phi thuyền, khoảng cách của đoạn đường núi này cũng không phải là quá dài.

Lúc đầu thương hội Kim Xuyên thành lập một trạm cung cấp ở khu vực núi phía nam, trong khi trạm cung ứng phía bắc ở bên ngoài khu vực núi phía bắc mười mấy dặm.

Điều này cho thấy khả năng bay liên tục của phi thuyền, hoàn toàn có thể bay qua vùng núi này.

Nếu như bình thường, vượt qua hoang mạc này sẽ vô cùng khó khăn, bởi vì hàng trăm dặm liên tiếp đều không có bất kỳ nguồn nước nào, đại quân muốn tiến lên, nhất định phải mang theo rất nhiều nước uống.

Nhưng gần đây lại có tuyết rơi, mấy người Quan Hạ Nhi căn bản không cần lo lắng vấn đề thiếu nước uống.

Trần An Tiệp vừa ra lệnh cho quân Tần Vương tấn công điên cuồng vào các công sự của quân Thục, vừa chạy đến doanh trại của quân chinh chiến phía Nam, tìm Lý Lăng Duệ!

“Lục Vương gia, bao giờ thì chim ưng của ngài mới có thể đến?”

Vừa gặp mặt, Trần An Tiệp đã thúc giục: “Quân cứu viện của Kim Phi đã vượt qua trại chuẩn bị ngựa, chim ưng còn chưa tới nữa thì chúng ta sẽ không kịp mất!”

Trại chuẩn bị ngựa là một doanh trại quân đội cũ được xây dựng ở vị trí tiếp giáp giữa vùng núi và hoang mạc hơn một trăm năm trước, khi đến doanh trại quân đội này, thì có thể chuẩn bị ngựa phi nước đại về phương bắc.

Sau đó Đảng Hạng xâm lược phía nam, phá hủy doanh trại quân đội này, nhưng cái tên gọi này vẫn được luôn được giữ nguyên, chỗ này cũng trở thành một trong những điểm dừng nghỉ ngơi chính cho cuộc xâm lược phía nam của Đảng Hạng.

Sau khi vượt qua trại chuẩn bị ngựa, thì phải tiến vào trong khu vực núi, vượt qua khu vực núi, mới xem là tiến vào đất Tần.

Lý Lăng Duệ với tư cách là quan chỉ huy cuộc xâm lược phía nam, đương nhiên biết rõ vị trí của trại chuẩn bị ngựa, cũng hiểu rõ Trần An Tiệp vì cái gì mà lo lắng như vậy.

Đợi mội khi phi thuyền đến, bọn hắn sẽ không còn cơ hội trở mình!

Trước khi quân cứu viện của Quan Hạ Nhi đuổi đến, đây là cơ hội cuối cùng của bọn hắn!

“Thái tử điện hạ hãy yên tâm, ngày hôm qua ta vừa nhận được tin tức, chim ưng đã đến kênh Bạch Ngân, nhiều nhất năm ngày thì có thể đuổi tới!” Lý Lăng Duệ an ủi.

Trần An Tiệp giờ mới nhẹ nhõm một chút.

Năm ngày nữa, quân tiếp viện của Kim Phi sẽ không thể vượt qua khu vực hoang mạc.

Bọn họ vẫn còn kịp!

“Lục Vương gia, quân cứu viện của Kim Phi mang theo không ít phi thuyền, các ngài đưa tới bao nhiêu chim ưng?” Trần An Tiệp hỏi lại.

“Ngài đừng lo lắng, hoàng huynh biết nặng nhẹ, điều động từ các bộ lạc hơn trăm con chim ưng, hơn nữa hoàng huynh vẫn đang tiếp tục điều động, sau này sẽ đưa đến thêm nhiều chim ưng hơn!”

Lý Lăng Duệ trả lời: “Lần này không chỉ có chim ưng được đưa đến, mà còn có một nhóm người thuần hóa chim ưng, bọn họ sẽ giúp các ngài thuần hóa ra một loạt chim ưng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK