“Vũ Cuồng, thành phố này có vẻ hơi khác thường”
Vũ Hoàng Minh tò mò hơn một chút, những thứ khác không nói, chỉ đánh giá bề ngoài của thành phố này thôi thì trông nó không khác gì một thành phố bình thường cả.
Nhà cao tầng, người ra vào tấp nập, khu ổ chuột, khu nhà giàu, khu biệt thự muốn thứ gì cũng có. Tuy nhiên, những người sống ở đây có phần khác biệt. Những người đi bộ đi trên đường, một trăm người thì có đến ba hoặc bổn võ sĩ ngoại kinh. Ngay cả một số thành phố lớn cũng không thể đáp ứng các tiêu chuẩn như vậy. “Cậu chủ, thật ra thành phố này có thể coi là nơi giao lưu của các dòng tộc ẩn thể ở khắp mọi nơi đây
"Trong thành phố này, có rất nhiều con cái của dòng tộc ẩn thế và hầu hết các công ty đều bị điều khiển bởi dòng tộc ẩn thế". “Hơn nữa các công ty ở đây sẽ không cho phép các công ty bên ngoài trà trộn vào đây, chỉ có những người khác muốn hợp tác với họ chứ họ sẽ không bao giờ chủ động hợp tác với người khác."
“Đương nhiên, nhà họ Vũ của chúng ta cũng có công ty ở đây, nhưng quy mô không lớn lắm, chỉ có thể xếp vào top mười ở thành phố này thôi”
Nghe những lời này của Vũ Cuồng, Vũ Hoàng Minh càng ngạc nhiên hơn nữa.
Anh không biết rằng thành phố này hóa ra lại là nơi tụ họp của các dòng tộc ẩn thế đấy.
Xem ra ở nơi rộng lớn như Bắc Sơn này, anh vẫn có chỗ không biết hết.
“Đúng rồi, ông đưa tôi đến đây làm gì vậy?”
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, không phải nói muốn dẫn mình trở về nhà sao?
Chẳng lẽ nhà họ Vũ nằm ở đây?
“Đương nhiên là chúng ta đi về nhà nhưng từ đây trở về nhà còn gần hơn một chút, nhưng mà bây giờ cũng trễ rồi, chúng ta sẽ lại đây một đêm”.
Khi hai người đến thành phố Hải Mỹ thì đã hơn năm giờ chiều rồi.
Từ đây về đến nhà còn mất ít nhất bốn tiếng nữa.
Vì vậy, không cần phải vội vàng trở về một cách gấp gáp như vậy. “Cũng được, tiện thể tìm hiểu xem con cháu của những dòng tộc ẩn thể khác”
Vũ Cuồng không nói gì cả, ông ta chỉ lấy điện thoại di động ra và gọi. "Chuẩn bị tiếp đón cậu hai”
Sau khi nói xong câu này thì ông ta cúp máy ngay.
Vũ Hoàng Minh không nói lời nào, chỉ là có chút tò mò.
Vũ Liêu đặc biệt kính cẩn, xem ra thì cậu hai này trông có vẻ khá dễ gần, không lạnh lùng như cậu cả.
“Được thôi!”
Vũ Hoàng Minh gật đầu.
Cứ thế họ leo lên chiếc xe sang trọng do Vũ Liêu đã chuẩn bị sẵn.
Khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Hải Mỹ chính là khách sạn La Đố.
Và khách sạn La Đố này là tài sản của nhà họ Trương.