‘Vũ Hoàng Minh, Tiêu Quân, cùng với Lưu Chí ba người từ trên xe đi xuống.
Hai người đứng bên cạnh Hoàng Minh, với về mặt lạnh lùng.
Vũ Hoàng Minh nhìn thời gian một chút, còn mười phút nữa máy bay hạ cánh.
“Đi thôi”
Mang hai người cùng vào sân bay.
Cả một đường đi đều không bị cản trờ, trực tiếp đến phòng bảo vệ.
Tất cà bảo vệ trong phòng đều đã đi, toàn bộ căn phòng trống rỗng.
Tất cả những chuyện này đều đã được Vũ Hoàng Minh sắp xếp trên đường.
Hiện tại, chỉ cần đợi hai người kia xuống máy.
bay.
“Cậu Minh, người kia thật sự lợi hại như vậy sao?”
Lưu Chí hỏi với giọng điệu khó tin.
Ở trên xe, cậu Minh cũng đã nói mục đích lần này của bọn họ cho hai người biết.
Hai người mới đầu nghe cũng bị doạ sợ.
Dù gì, người tới lắn này cũng là cao thù có cấp bậc cao.
Hơn nữa, tiếng tăm của đối phương cũng.
lừng lẫy.
Có thể giết được cao thủ cùng cấp.
Nếu chỉ có hai người, căn bản không phải đối thù của họ.
Có lẽ cũng chỉ có Minh Vương mới có thể liều mạng được với đối phương.
Về phần có thể hay không đối phó được đối phương, vậy phải xem thực lực.
Đối với mục tiêu của hai người họ, lại là một người khác.
Việc còn lại cứ giao cho cậu Minh là tốt rồi.
“Không biết, nhưng nếu đã đến đây, vậy thì cứ tiếp đãi họ cho tốt”
Vũ Hoàng Minh phun ra một ngụm khói, cau mày.
‘Đây cũng là lần đâu anh gặp nhân vật có thể giết được cao thủ cùng cấp.
Cũng khó trách quân vương đề anh ra tay, đổi lại nếu là Diệp Bách Khiên hoặc Phong Hiểu Quang, có lẽ không ngăn cản được đối phương.
Trong lúc cả ba đang đợi ở phòng bảo vệ, ngoài sân bay, một chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Cuối cùng, dừng ngay cửa.
Tô Thanh Trúc từ trên xe đi xuống, khuôn mặt nhợt nhạt.
Cô cũng không nghĩ đến, nhiệm vụ tới đây lần này chính là tiếp đón.
Hơn nữa, còn là tiếp đón hai người nước ngoài.
Nhưng là, người đàn ông kia nói với cô, chỉ cần lần này cô tiếp đón thành công, như vậy anh sẽ cho cô cũng còn gái gặp mặt qua video.
Lâu như vậy không nhìn thấy con gái, trong lòng cô tự nhiên rất nhớ.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết con gái rốt lộc sống như thế nào.
Nhìn nhìn thời gian, thời gian máy bay đáp còn khoảng năm phút.
Cô bước vào sân bay, âm thầm cùng đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nháy mắt năm phút đồng hồ cũng trôi qua.
Âm thanh radio trong sân bay vang lên, chuyến bay đi từ Bắc Sơn đến Huế đã hạ cánh…..
Tô Thanh Trúc hít sâu một hơi, đứng ngay cửa, lo lắng chờ đợi.
Không biết vì sao, cô có cảm giác sẽ gặp phải chuyện không may.
Mà ð phòng bảo vệ, Vũ Hoàng Minh cũng nghe thấy tiếng radio.
Ánh mắt lạnh lùng: “Xuất phát!”
Ba người họ rời phòng bảo vệ, đi đến sân bay.
Ba người sóng vai đi, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đoàn người du lịch.
Rất nhanh, hai người đàn ông tóc vàng đeo kính râm xuất hiện trong tầm mắt Vũ Hoàng Minh.
Anh có thể xác định, hai người này chính là mục tiêu của mình lần này.
“Phát hiện mục tiêu!”
“Theo tôi đi!”
Vũ Hoàng Minh vè mặt lạnh lùng, mang theo Tiêu Quân cùng Lưu Chí đi về phía hai người kia.
Hai người đó còn chưa ra sân bay, đã bị ba người Vũ Hoàng Minh chặn lại.
Chris Lou nhìn thấy đứng trước bọn hắn là ba người họ, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: “Mấy người có chuyện gì sao?”
“Chris Lou, Orgrim.”