‘Vè mặt không thể ngỡ tới nhìn ba người bọn họt Bọn họ đều không hề nghĩ tới, ba người anh Hải lại có thể sẽ đi tìm những di tích còn sót lại trên đỉnh Sơn Thần.
Và lại, những chữ viết trên đó, chẳng trách bọn họ anh Hài lại nhận ra?
“Không phải chứ, anh Hải, những chữ viết và tranh vẽ trên đó bọn anh đều biết hết sao?”
Anh nhận được những mành vỡ, trên đó không chỉ có chữ viết, mà còn có cả những bức vẽ mơ hồ, giống như dãy núi ờ một địa danh nào đó.
Chỉ là, chỉ một vài mảnh vỡ như thế thì không thể nào nhìn rõ được.
Chỉ có cách ghép được tất cả mảnh vỡ lại với nhau, thì mới có thể nhìn rõ ra dấy núi trên đó.
là ờ đâu.
“Có nhận ra hay không không quan trọng, quan trọng là, vốn dĩ lúc cậu tìm tôi, tôi đã định rủ cậu đi cùng rồi, nhưng… cậu còn phải kết hôn, hơn nữa thân phận còn cao quý, cho nên tôi cùng Nhị Ngưu tự đi với nhau”“
Đông Hoàng Hài cười cười, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Lúc mới bắt đầu, anh ta và Nhị Ngưu, còn cả Nguyệt Thường ba người chia ra thành ba vị trí khác nhau, cũng chính là vì muốn xác định được vị trí cụ thể của di tích đó.
Vừa hay đúng lúc trước khi Vũ Hoàng Minh tìm bọn họ vài ngày, bọn họ đã xác định được vị trí của di tích, chuẩn bị xuất phát.
Điều không may là, Vũ Hoàng Minh sắp kết hôn, ba người bọn họ không thể không tạm bỏ.
chuyện này qua một bên.
Ai biết được, lúc diễn ra hôn lễ, Vũ Hoàng Minh còn lộ ra thân phận thật.
Bọn họ vốn dĩ định cho Vũ Hoàng Minh đi cùng, ngay sau đó lập tức không còn ý định đó “Mấy người cũng thật là…”
Vũ Hoàng Minh vè mặt lộ ra nụ cười đau khổ.
Chẳng ai có thể ngờ tới, sự việc lại trở nên như thế này.
“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm ra đỉnh Sơn Thần đang rơi vào tay của ai”
Lời nói vừa thốt ra, sắc mặt ba người Đông Hoàng Hài bỗng biến sắc.
“Anh Hoàng Minh à, là ai đã mang đình Sơn Thần đi thế?”
Nhị Ngưu về mặt trầm mặc hỏi. .
Tính cách của cậu ta thật thà chất phác, nhưng không có nghĩa là không biết nóng giận.
Nếu như thật sự làm Nhị Ngưu tức giận, Vũ Hoàng Minh cũng chỉ biết nhường ba phần.
“Một tổ chức của nước ngoài, Thần Tích!”
‘Vũ Hoàng Minh miệng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn.
‘Vốn dĩ bọn họ đã có cơ hội bắt được trường lão thứ mười ba của tổ chức Thần Tích đó, nhưng sau đó vì sự xuất hiện của Tô Thanh Trúc, đã phá vỡ hết kế hoạch của bọn họ.
“Thần Tích!”
“Lại là bọn chúng!”
Đông Hoàng Hài về mặt lạnh lùng, đôi mày.
cau lại lộ ra thần sắc dữ tợn.
Ngay cả Vũ Hoàng Minh cũng phải kinh ngạ!
cHới thð này, càm giác rất mạnh!
Thậm chí, còn mạnh hơn cà bản thân mình.
Anh ta từ trước tới gið chưa bao gið nhìn thấy anh Hải Từ dùng toàn bộ sức lực ra tay, trận đối chiến ở cảng lần trước, hai người đều có sự.
nhượng bộ nương tay.
Miệng thì nói đã dùng hết sức lực, thực chất đều giữ lại chưa dùng hết sức lực.
“Anh Hải, nghe anh nói thế, lẽ nào anh đã nghe qua tổ chức này rồi sao?”
hình như anh Hải đã từng gặp qua người của tổ.
chức này, hớn nữa mà còn không chỉ một lần.
“Không chỉ là nghe qua, mà còn gặp rất nhiều lần!”
Đông Hoàng Hải tay nắm chặt tay, cơn tức giận nồi lên.
“Trước kia lúc tôi lên đại học, đã từng có một đám người nước ngoài đến thôn của chúng ta, bên ngoài có vẻ như là đi du lịch, nhưng thực chất là muốn thăm dò đỉnh Sơn Thần nhà chú Tư.
Mã”
“Lúc đầu, chúng tôi còn rất nhiệt tình tiếp đãi bọn chúng, bọn chúng cũng đã từng ngò lời bỏ một số tiền lớn muốn mua lại đình Sơn Thần, nhưng đã bị bác Mã từ chối, vài năm sau đó, nhà tôi đã gần như quên mất chuyện này rồi, thì liền xuất Nói đến đây, Đông Hoàng Hải không nói tiếp.
Bời vì, những chuyện sau đó Vũ Hoàng Minh đều đã biết hết rồi.