Tới lúc đó e rằng sau khi họ biết chuyện sẽ hủy bỏ hợp đồng.”
Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Tô, gương mặt Tô Hoài Phong đầy phẫn nộ nói cho ông nội Tô biết chuyện ngày hôm nay.
Là ba của Tô Thanh Mai nên ông ta đương nhiên hy vọng rằng con gái mình có thể có được vị trí người thừa kế gia đình.
Chỉ cần hoàn thiện được việc hợp tác với tập đoàn Thanh Vân thì vị trí thừa kế này coi như đã nắm chắc được bảy tám phần rồi.
Nhưng thật không ngờ đến rằng tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Vân lại từ chối ký hợp đồng với Tô Thanh Mai.
Thay vào đó anh ta lại đồng ý hợp tác với Tô Thanh Trúc.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy nghỉ ngỡ.
Cụ ông Tô cau mày với vẻ mặt không chắc chắn.
Một lúc sau mới nhìn về phía Tô Hoài Phong.
“Nếu Thanh Trúc có thể ký được hợp đồng này thì đối với gia đình chúng ta mà nói cũng không có thiệt hại gì, mà ba biết trong lòng con đang nghĩ cái gì rồi.”
“Tuy nhiên ba cũng có điều muốn nói với con, lợi ích gia đình là rất quan trọng và con nên biết điều đó có nghĩa là gì chứ.”
Tô Hoài Phong nghe vậy liền im bặt.
Ba định bảo vệ Tô Thanh Trúc.
Có điều cũng không thể nói chắc vậy được.
“Ba, ba nghĩ tập đoàn Thanh Vân sẽ ký hợp đồng với chúng ta dễ dàng như vậy sao? Liệu có âm mưu gì trong việc này không? Con nghe Mai nói rằng tập đoàn Thanh Vân thậm chí đã từ chối hợp tác với hai nhà họ Võ và nhà họ Thủy.”
Cụ ông Tô cũng đã sớm biết tin này.
Chỉ là ông ta không thể hiểu tại sao tập đoàn Thanh Vân lại từ chối hợp tác với hai gia đình lớn như vậy.
Nếu như hợp tác với hai đại gia đình này chắc chắn sẽ được lợi rất nhiều.
“Ba đã biết rồi, chỉ là ba không rõ tổng giám đốc tập đoàn Thanh Vân đang nghĩ cái gì, có điều trước mắt xem ra là đã có ân oán gì đó với hai gia đình này, còn chuyện lớn hay bé thì không rõ.”
“Con cho người đi điều tra thân phận của tổng giám đốc tập đoàn Thanh Vân, cố gắng bí mật một chút.”
Tô Hoài Phong nghe vậy thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Nói như vậy chính là muốn con gái của ông ta có được hợp đồng lần này.
“Đi đi, chỉ cần thỏa hiệp được hợp đồng với tập đoàn Thanh Vân lần này thì người phụ trách hợp đồng vẫn sẽ là Tô Thanh Mai.”
Cụ ông Tô hình như đã đoán được suy nghĩ của Tô Hoài Phong từ lâu nên cũng không có giấu diếm mà trực tiếp nói ra.
Tô Hoài Phong vui vẻ cười: “Con biết rồi ạ, bây giờ con sẽ đi làm ngay.”
Nói xong liền quay người rời khỏi phòng làm việc.
Đến phòng khách nhìn Tô Thanh Mai đang ngồi trên sô pha hðờn dỗi, ông ta liền nháy mắt với cô ta.
Tô Thanh Mai hiểu ý liền đi theo ba ra bền ngoài biệt thự.
“Được rồi, ông nội con đã nói rồi, cho dù con nhỏ đáng ghét Thanh Trúc ký được hợp đồng thì mọi chuyện tiếp theo của hợp đồng sẽ đều giao cho con.”
Tô Thanh Mai đang lơ đãng, nghe vậy liền lập tức bật cười.
“Ba, con biết là được mà. Ông nội sao có thể để cho người phụ nữ đã làm mất mặt gia đình chúng ta năm năm này kế thừa dòng họ được? Không phải là làm mất mặt dòng họ sao?”
Tô Thanh Mai cười đầy chế nhạo, trong mắt cô ta tràn ngập sự đố “Được rồi, bản thân con biết vậy là được rồi, đừng có đi nói lung tung đấy.”
Biệt thự nhà họ Mạt.
Trưởng họ Mạc là Mạc Trung Văn và cậu ba nhà họ Mạc là Mạc Quốc Bảo vẻ mặt đầy u ám nhìn hai xác chết ð trên mặt đất.
Lần này họ ra ngoài vài ngày để thảo luận về một việc lớn.
Bên này giao cho Mạc Trung Kỳ và Lưu Thủy Tiên chăm lo.
Nhưng thật không ngờ chỉ mới qua vài ngày em trai và em dâu đều chết ngay tại nhà, đến cả những vệ sĩ cũng không chạy thoát nồi.
Cậu hai quang minh chính đại nhà họ Mạc đã chết rồi.
Cái chết không rõ ràng, ngay cả đến camera giám sát cũng đều bị xóa sạch hoàn toàn.