Minh cũng trờ nên tệ hơn. Có vè như những người trong tổ chức này đã thực sự tạo ra một bóng ma đằng sau mọi chuyện. Hơn nữa, còn quang minh chính đại chuyển phát địa chì cho.
anh, xem ra chuyện lần này họ đã sớm có chuẩn bị rồi. Nếu không chuẩn bị trước mọi thứ, họ sẽ không dễ dàng gì gọi cho anh.
“Nếu mày đã muốn chơi, vậy thì tao sẽ chơi với mày tới cùng” Ánh mắt anh lúc nói câu này.
vô cùng lạnh lùng.
Anh đứng dậy rời khỏi phòng khách, lên xe đi đến quán cà phê Hương Giang ở khu Đồng Sơn đề xem bọn họ có thể giờ trò gì.
Một giờ sau xe đã đến trước cửa quán cà phê Hương Giang. Về cơ bàn đây là một khu kinh doanh, và có không ít người giàu ở đây. Hơn nữa, đây còn là khu đèn đỏ nổi tiếng. Một số người có.
tiền đều muốn đến nơi này để vui chơi. Công việc kinh doanh ở quán khá tốt, khách ra vào cũng nhiều.
Sð Thanh Nam không hiều tại sao Vũ Hoàng Minh lại phải chạy xa như vậy đề uống cà phê, anh ta sợ chẳng lẽ lại xây ra việc gì nữa rồi. Hai người đặt một phòng riêng, gọi hai ly cà phê rồi lặng lẽ uống. Tuy nhiên, đôi mắt của Vũ Hoàng Minh vẫn luôn nhìn vào điện thoại. Anh nghĩ có lẽ những người đó cũng đã biết anh đã đến rồi, chỉ là vẫn đang chuẩn bị gì đó.
“Cậu Minh, cậu..” Sở Thanh Nam khó hiểu nhìn anh.
“Chút nữa không cần biết sẽ xày ra chuyện gì, anh cứ đợi lệnh của tôi” Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói, về mặt vô cùng trịnh trọng.
Anh đoán chuyện này nhất định phải liên quan đến Tô Thanh Trúc. Chỉ có đều anh thật sự không biết họ đã bảo cô làm chuyện gì. Nếu như…. Anh thật sự không dám nghĩ tiếp.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người đã đợi i. Cho đến liên tục từ ba giờ chiều đến bảy giờ khi quán cà phê sắp đóng cửa, Vũ Hoàng Minh vẫn không nhận được cuộc gọi của người đàn ông lạ mặt kia.
“Hai anh này, thực sự xin lỗi nhưng cửa hàng.
của chúng tôi sắp đóng cửa rồi, cho nên… người phục vụ nhìn hai người tỏ vẻ hối lỗi.
“Được rồi, Thanh Nam, chúng ta đi thôi” Vũ Hoàng Minh gật đầu, cùng Sở Thanh Nam rời khỏi tiệm cà phê.
Hai người đứng trên đường, nhìn những tấm biển quảng cáo màu đỏ xung quanh, nhíu mày.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh lại đồ chuông. Anh lấy.
điện thoại ra xem thì chính là người đàn ông khi chiều.
“Xin lỗi nhé, để mày chỡ lâu rồi” Giọng nói ở đầu dây bên kia cho thấy anh ta khẽ nhếch mép, có vè như đã cố tình cho Vũ Hoàng Minh đợi ở đây lâu như vậy.
“Mày muốn giờ trò gì?” Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh chẳng mấy vui vẻ.
“Chẳng có gì cả, chỉ là muốn mời mày đến quán bar Phoenix chơi thôi” Hắn ta nói cong thì liền cúp máy.
Vũ Hoàng Minh nhìn xung quanh, anh thấy.
quán bar Phoenix cách họ cũng không xa.
Quán bar này rất nồi tiếng ð Huế, có những chiếc ô tô hạng sang trị giá hàng chục triệu USD đậu trên phố.
Anh không nói lời nào, mà đi thẳng về phía quán bar Phoenix.
Sð Thanh Nam nhìn thấy thế cũng chỉ lặng lế đi theo phía sau bời vì anh đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa Vũ Hoàng Minh và người đàn ông đó.
Tuy nhiên, anh không thể đoán được người đàn ông ð đầu dây bên kia muốn làm gì Khi hai người vừa bước vào quán bar Phoenix, âm thanh ồn ào nơi quán bar khiến họ cảm thấy khó chịu. Đối với họ mà nói trước giờ.
họ chưa bao gið đến một nơi như vậy. Họ thu dọn một chiếc bàn, ngồi ở đó và yên lặng chờ đợi. Riêng Vũ Hoàng Minh vẫn nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tô Thanh Trúc. Chỉ là đèn trong quán hơi mờ nên khó nhìn. Hơn nữa, một số cô gái đến đây còn đeo khẩu trang trên mặt, khiến anh càng khó nhìn hơn.
Khoảng mười phút sau, DJ trên sân khấu nhấc micro và tắt âm thanh.
“Các anh em, bây giờ đã đến giờ quầy của.” các thành viên DJ vừa nói dứt lời chúng ta đã có một tiếng reo hò lớn từ sàn nhảy vang lên.
“Hãy nhìn đi, các cô gái xinh đẹp và gợi cảm nhất của chúng ta đang tiến về sân khấu!” Ồ hậu trường, lần lượt những phụ nữ sexy đeo mặt nạ từ từ bước lên sân khấu.