Khi đó còn để lại họ tên và điện thoại của mình, bây giờ hẳn là tìm người khác đến báo thù mình.
“Reng”
Điện thoại của Vũ Hoàng Minh vang lên.
Mð ra xem, số điện thoại mà Vương Ma Tâm gửi qua.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đi ra ngoài, xem thử người đó rốt cuộc lợi hại đến đâu”
Vũ Hoàng Minh khế mỉm cười.
“Được!”
Hai người kể vai ra khỏi biệt thự.
Xe việt dã cả đường lên phía bắc, hành trình ba tiếng, chớp mắt đã qua.
Khi xe việt dã xuất hiện dưới tòa nhà tập đoàn Bắc Phong, hai người mới từ trên xe bước xuống.
Tòa nhà trước mặt cao lớn sừng sững, khoảng hơn bốn mươi tầng.
Sang trọng, cường thịnh đều hiện rõ trong khoảnh khắc.
“Không tệ, coi như có chút bản lĩnh: “Cũng không hồ là gia đình nhà tướng”
Vũ Hoàng Minh châm điếu thuốc đứng nguyên tại chỗ, nhìn tòa nhà lớn trước mặt.
“Anh Vũ, chúng ta trực tiếp đi vào sao?”
Trương Hải Long hé môi cười, xoay cổ, xương cốt vang lên răng rắc..
“Không vội, lỡ như người ta không có ở đó, ngộ thương người khác thì phải làm sao2”
Lúc nói chuyện, Vũ Hoàng Minh đã đi vào trong sảnh lớn.
Thấy vậy, Trương Hải Long lặng lẽ theo sau.
Trong sảnh lớn, trên mấy cây cột chịu lực lớn, điêu khắc mấy con rồng, mỗi một con đều được sơn vàng.
“Xin hỏi, hai anh tìm ai2”
Cô gái quầy lễ tân khế mìm cười, dáng vẻ cung kính.
“Chúng tôi tìm cậu Bắc Bắc Khôn, cậu ta có ð đây không?”
Cô gái quầy lễ tân khế sừng sốt, đánh giá hai người từ trên xuống dưới.
“Xin hồi hai người có hẹn trước không ạ?”
Hai người thoạt nhìn, không có gì khác với những người bình thường, Điều khác biệt duy nhất chính là, người đàn ông nói chuyện, khí chất phi phàm.
Cừ chỉ lời nói, đều không phải người tắm thường.
“Không có, nhưng tôi và chủ tịch Bắc của ấn tìm”
các cô là bạn tốt, cũng là cậu ta bảo tôi Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói.
Cô gái quầy lễ tân do dự một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Chủ tịch Bắc của chúng tôi đang ở công trình số sáu để kiểm tra, tạm thời không ð công ty, hay là hai người ð công ty đợi nhé?”
“Không cần, chúng tôi đến công trình tìm cậu ta là được rồi”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long rời khỏi.
Cô gái quầy lễ tân nhìn bóng lưng hai người rời đi, lấy điện thoại gọi cho thư ký Bắc Khôn, nói chuyện của hai người.
Trên xe.
“Đúng rồi anh Vũ, Tà Mộc Nhiên của tập đoàn nhà họ Tà bị chúng ta giết, chuyện này…”
Tả Mộc Nhiên và những vệ sĩ của anh ta, bị người của họ giết chết.
Với năng lực của tập đoàn nhà họ Tà, muốn tra ra cũng không khó.
“Không cần lo, nếu họ muốn đến gây phiền phức, thì cứ tùy họ thôi.
“Nếu dám giờ trò sau lưng, vậy nhà họ Tả không cần tồn tại nữa.”
Nói đến cuối cùng, hàn ý trong mắt Vũ Hoàng Minh hiện rõ.
Người không phạm ta ta không phạm người, nếu nhà họ Tả không biết điều, vậy thì không cần tổn tại nữa.
Hơn nữa, lần này, anh không định chỉ đến một hai ngày.
Đến đây, quan trọng nhất vẫn là điều tra chỉ nhánh của tổ chức ám dạ đang ð đâu.
Nếu có thể tra được, thì trực tiếp xử lý.
Nếu tra không được, tạm thời về Vân Xuyên nghỉ ngới vài ngày.
Thuận tiện phát triển tập đoàn Tô thị, sau đó điều tra mọi chuyện.
Mấy chục phút sau.