Nếu mà là Vũ Hoàng Minh, thì ngay từ đầu cô còn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.
Cô nhận ra Tần Giang không phải là Vũ Hoàng Minh hay sao?
Hơn nữa, trên người đối phương mang theo khí chất áp bức mạnh mẽ, tuyệt đối không phải người bình thường.
"Có người tìm tôi sao?"
Vũ Hoàng Minh trong mắt có chút nghi hoặc không tin.
Bản thân không có quen biết nhiều người lắm, như thế nào lại có người đến tìm mình ngay lúc này?
"Ừm, ngay bên ngoài cửa, cậu đi nhìn xem là sẽ biết ngay thôi"
Vũ Hoàng Minh nửa tin nửa ngờ đi ra khỏi phòng bệnh, bước tới bên ngoài.
Cạnh cửa phòng bệnh, hai nam một nữ đứng đó.
Ba người đang cười nói vui vẻ với nhau bỗng quay sang thì nhìn thấy anh.
Ba người Đông Hoàng Hải bọn họ đã biết được tin Vũ Hoàng Minh ở trong bệnh viện này.
"Anh Hoàng Minh"
"Hoàng Minh"
Thế nhưng Vũ Hoàng Minh nhìn thấy trước mắt là "ba người xa lạ", trong mắt đặc
biệt nổi lên nghi hoặc khác thường.
"Ba người các anh là ai, có phải các anh nhận nhầm rồi hay không? Tôi không phải là Vũ Hoàng Minh, tôi là Tần Giang"
Anh vừa nói xong, ba người Đông Hoàng Hải lúc này liền ngây ngẩn cả người.
Sao lại như thế này?
"Hoàng Minh, đừng đùa nữa, đi thôi, chúng tôi tìm cậu là có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc"
Đông Hoàng Hải lôi kéo Hoàng Minh rời đi.
Nhưng ngay tại lúc này, Vũ Hoàng Minh sắc mặt trầm xuống, nhanh như chớp chế trụ cổ tay của Đông Hoàng Hải.
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải Vũ Hoàng Minh, các anh nhận sai người rồi!"
Ánh mắt kia lạnh như băng, trực tiếp làm cho ba người bọn họ sửng sốt một hồi, không biết phản ứng tiếp thế nào.
Bây giờ chuyện gì đang xảy ra thế này?
Như thế nào mà Hoàng Minh lại có thể không quen biết bọn họ?
"Hoàng Minh, em không biết anh là ai hay sao?"
"Anh chính là anh Hải đây!"
Đông Hoàng Hải cau mày, trong ánh mắt mang theo một tia không thể tin nổi.
Anh không tin Vũ Hoàng Minh có thể quên bọn họ, không tin là không nhớ rõ dù chỉ một chút.
Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có thể nói so với tình cảm của Vũ Hoàng Minh đối với Tô Thanh Trúc không hề thua kém, thậm chí còn vững chắc, gắn bó hơn.
"Anh Hoàng Minh, anh đừng náo loạn nữa được không?"
"Em là Nhị Ngưu đây, chẳng lẽ anh không nhớ gì hết về chúng ta hay sao?"
Cổ Nhị Ngưu có chút kích động tiến lên phía trước, nhưng Vũ Hoàng Minh lại theo bản năng lui từng bước từng bước về sau.
"Ngại quá, các anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải Vũ Hoàng Minh, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi vào trong đây."
Anh nói xong liền định tiến vào trong phòng bệnh.
Ba người Đông Hoàng Hải đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn thoáng qua nhau, trong mắt lộ vẻ chấn động.
Vũ Hoàng Minh thế nhưng lại không còn nhớ rõ bọn họ!
"Hoàng Minh em còn nhớ Tô Thanh Trúc không? Em có còn nhớ gì về bé gái đó hay
không?
Đông Hoàng Hải thanh âm lạnh lẽo hướng về phía Vũ Hoàng Minh hô một tiếng.
Nhưng là ngay sau đó, có một chuyện phát sinh làm cho ba người bọn họ không thể ngờ tới đã xảy ra.
Tô Thanh Trúc, cái tên này ở trong đầu của Vũ Hoàng Minh nổ tung!
Từng hình ảnh, từng câu chuyện dần dần hiện lên trong đầu anh.
"Hoàng Minh, anh như thế nào bây giờ chưa có tới chăm sóc em?
"Em rất nhớ anh, anh hiện tại ở nơi nào vậy?".
"Ba ơi, ba ở đâu thế?"
"Ba, con không ăn sô-cô-la nữa đâu!"
Một đoạn hình ảnh kia, giống như một thanh thiết chùy đang hung hăng nện vào đầu Vũ Hoàng Minh.
"A!"
Vũ Hoàng Minh đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ôm chầm lấy đầu, điên cuồng kêu gào
một cách bi thảm.
Ba người Đông Hoàng Hải vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời liền luống cuống.
Bọn họ đang định tiến lên nâng Vũ Hoàng Minh dậy, nhưng trong nháy mắt kia, Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt lộ ra con ngươi màu đỏ tươi, làm cho người đối diện đáy lòng phát lạnh.
"Tránh ra!"
Đông Hoàng Hải thấy tình hình không ổn, trong nháy mắt rút lui hơn chục bước.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Vũ Hoàng Minh trở nên hung bạo, nháy mắt nhằm phía vị trí cầu thang đi tới.
"Bich!"
Cửa sổ thủy tinh trực tiếp bị anh đập vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống.
Cả người trực tiếp nhảy xuống qua khung cửa sổ bị đập vỡ...