*Tất cả im miệng cho tôi!”
“Chồng tôi chính là cục trưỡng Cục Thương mại, Lâm Vũ.”
Lỡi này vừa dứt, tất cả mọi người đều im bặ Bọn họ chỉ là người bình thường, không thể chọc vào dạng người này.
Lỡ như bị để mắt tới thì coi như thảm.
Nhất thời, hầu hết hành khách đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn về phía Vũ Hoàng Minh và Tần Nguyệt Nhi.
Bọn họ cũng hết cách, chỉ đành im lặng đứng nhìn.
“Hôm này cậu không bồi thường tiền thì cứ.
đợi mà ngồi tù đi!”
Quý bà tức gần chết, chỉ vào mặt Vũ Hoàng Minh mắng.
Tất cả mọi người đều im lặng không nói, không ai dám đứng ra bênh vực cà.
Dù sao, chẳng ai dám chọc vào một nhân vật lớn như vậy.
Tần Nguyệt Nhi đứng sau lưng anh, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của anh, có chút e ngại nói: “Anh Giang, chúng ta bồi thường tiền cho bà ấy đi.”
Vũ Hoàng Minh nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Nguyệt Nhỉ còn đang đi học, anh nhịn được.
“Mười lăm triệu, chúng tôi bồi thường cho.
bà”
Nói xong liền lấy ra số tiền mà ông lão giao cho anh tối qua ra.
Không nhiều không ít, vừa đù mười lăm triệu.
Trả bàt”
Quý bà đoạt lấy tiền mặt trong tay Vũ Hoàng Minh, nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp bỏ vào.
túi.
*Coi như cậu gặp may, nếu không hôm nay nhất định cậu không chị Đám người nhìn Vũ Hoàng Minh lấy tiền ra, liển biết đây cũng không còn cách nào.
Xem ra, hai người trẻ tuổi này cũng không muốn dây vào dạng người này.
Xe buýt đi thêm hai trạm thì quý bà xuống xe, còn không quên hung hăng nhồ một ngụm nước bọt xuống đất, đám người thấy mà buồn nôn.
“Anh Giang, sao anh có nhiều tiền thế?”
Ánh mắt của Tần Nguyệt Nhi có chút phức tạp nhìn Vũ Hoàng Minh.
Cô biết, số tiền này chắc chắn là do ông nội cho.
Cô cũng hiểu ý ông nội, nhưng mà không ngỡ tới số tiền này lại trở thành tiền bồi thường cho người ta.
“Ông cho anh, bảo anh dùng đề tới thành phố tìm người thân, không ngờ…”
‘Vũ Hoàng Minh cười, không đề ý.
Tần Nguyệt Nhi nghe xong thì lấy một phần tiền mặt trong túi xách của mình ra đưa cho Vũ Hoàng Minh.
“Anh Giang, em có nhiều, anh cầm dùng đi!”
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại vuốt nhẹ mũi cô một cái: “Không sao đâu, anh sẽ tự nghĩ cách, có điều anh vẫn lấy một tð, không thì sẽ bị đói.”
Anh lấy một tờ tiền rồi nhét vào trong túi áo.
của mình.
Tần Nguyệt Nhi nhìn mà lo lắng.
Một trăm nghìn, tối đa cũng chỉ đủ một ngày.
Huống chỉ nơi này là nội thành, tùy tiện tìm một chỗ ngủ cũng chừng một trăm nghìn rồi.
“Không được, số tiền này còn chưa đủ cho.
anh ăn!”
Nói xong liền muốn nhét thêm tiền vào túi của anh.
Nhưng Vũ Hoàng Minh tóm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng bỏ lại vào trong túi xách của cô.
“Yên tâm đi, nhất định sẽ có cách.”
Tần Nguyệt Nhi nhìn, trên mặt có về không Vui.
Nhưng lại không biết nói gì: “Anh Giang, nếu không em không ð kí túc xá nữa, chúng ta ra ngoài thuê một phòng đi.”
“Không thì một mình anh ở ngoài, em không yên tâm.
Thật ra, ở ký túc xá hay phòng trọ bên ngoài cũng không có gì khác biệt lắm.
Một học kỳ cũng tốn hơn ba triệu.
Ở ngoài thuê nhà trọ ð nơi vắng vẻ chút, cũng chỉ tầm triệu hai, triệu ba một tháng, không đắt lắm.
“Vậy cũng không được, nếu đề cho bạn học của em nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Em cứ ở ký túc xá đi, anh sẽ thường xuyên tới thăm.”
‘Vũ Hoàng Minh cưỡi xoa đầu cô.
Đúng lúc này, xe buýt truyền đến âm thanh.
“Điểm dừng tiếp theo, đại học Quý Thành…”