“Tất nhiên là có cách. Đương nhiên rồi, lần này đưa em tới đây, cũng là định nói cho em biết thân thế thật sự của bọn anh.”
“Nói rõ thân thế của bọn anh ư?”
Vũ Hoàng Minh nhướng mày, trong mắt có chút khó hiểu.
Lế nào đội anh Hoàng Hải có khi nào lại có thân thế đặc biệt không?
Mãi nói chuyện, cả hai đã đến trước cửa rồi.
Gõ cửa xong, Nhị Ngưu ra mờ cửa cho hai người họ.
“Này, anh Hoàng Minh, anh đến rồi.”
Nhị Ngưu mìm cười, có chút thật thà chất phác.
“Nếu không thì sao?”
“Các anh em còn có chuyện gì giấu tôi nữa?
Còn không nói thật hết ‘Vũ Hoàng Minh nhìn anh ta đầy giận dữ.
Rõ ràng, anh Hoàng Hải, Nhị Ngưu và em Thường, ba người họ phải có chuyện gì đó để che giấu anh.
Tuy nhiên, trước khi ngạc nhiên, anh bước vào phòng khách và nhìn thấy một thứ cực kỳ to lớn ở giữa phòng khách!
“Đỉnh Sơn Thần!”
Dù đã đoán được đình Sơn Thần rơi vào tay ba anh em Hoàng Hải, nhưng khi tận mắt chứng kiến, anh cũng có chút kinh ngạc.
Hơn nữa, không chỉ có vậy.
Trên bàn bên cạnh cũng rải đẩy một số mảnh vỡ bằng đồng.
Hơn ba mưới mành vỡt “Anh Hoàng Minh.”
Nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, Nam Nguyệt Thường đứng dậy khỏi ghế sô pha và đặt cuốn sổ trên tay xuống bàn.
“Các anh em đây là…”
Ánh mắt anh nhìn vào Đông Hoàng Hải, chờ anh ta cho mình một lời giải thích hợp lý.
“Ngồi trước đi đã, còn có chút thời gian.”
‘Đông Hoàng Hải lúc này cũng không vội giải thích với anh, ngược lại để anh ngồi xuống.
‘Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu và đặt quả bom C4 trong tay lên một chiếc bàn trống khác bên cạnh.
“Hoàng Minh, em đã nhìn thấy những mảnh.
vỡ này chưa?”
Đông Hoàng Hài ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Minh và hồi, chỉ vào mảnh vỡ của chiếc đỉnh Sơn Thần trên bàn.
“Hơn bao giỡ nhìn thấy, em luôn chú ý đến tin tức kể từ khi biết tin chiếc đình Sơn Thần bị lấy mất, hiện vẫn còn hai mảnh vỡ trong nhà em”.
“Chỉ là em không mang theo.”
Theo những gì anh biết, người của tổ chức Ám Dạ đã chú ý đến vấn đề này khi họ thu thập.
các mành vỡ của đình Sơn Thần.
Hơn nữa, một mành vỡ là cướp khỏi tay của những người đó.
Về mảnh vỡ còn lại, anh mua nó từ một cửa hàng đồ cổ.
“Anh Hoàng Minh, anh thực sự vẫn còn hai mảnh trong tay sao?”
Ánh mắt Nam Nguyệt Thường toát lên sự vui vẻ, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Những mảnh vỡ trên bàn gần như tập hợp.
tất cả hình ảnh và chữ viết bên trong đỉnh Sơn Thần.
Thậm chí dù có độ lệch cũng sẽ không lớn lắm.
Tuy nhiên, nếu thêm hai mảnh vỡ trong tay.
Vũ Hoàng Minh, chắc chắn là đủ!
“Nếu không, chúng tôi lừa anh làm gĩ Vũ Hoàng Minh hơi khó hiểu, tại sao em Thường lại hào hứng như vậy.
“Hoàng Minh, vấn để này rất quan trọng, bây giờ em hãy trờ về và mang theo hai mảnh vỡ.
đến đây: Đông Hoàng Hải nghiêm nghị nói.
Nhưng, thật bất ngờ, Vũ Hoàng Minh từ chối.
“Anh Hoàng Hải, em mang nó đến đây cũng không vấn đề gì. Đình Sơn Thần nằm trong tay.
các anh, nếu em giữ hai mảnh đó cũng vô ích, nhưng … anh phải nói thân thế của mình và đình Sơn Thần tượng trưng cho điều gì, và cà … thân thế của em nữa.”
‘Vũ Hoàng Minh mồ côi từ nhỏ, đúng vậy.
Tuy nhiên, cũng phải là người có mẹ sinh ra Anh ấy cũng có bố mẹ!
‘Vừa rồi anh nghe được lời nói của anh Hoàng Hải, thân thế thật sự của ba người không hề đơn giản!
Ít nhất, anh chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe nói về nó.
Sắc mặt của Đông Hoàng Hải có chút thay đổi, ngay cả sắc mặt của Cổ Nhị Ngưu và Nam Nguyệt Thường cũng thay đồi theo.