Vỏn vẹn trong vài phút, người đã đi hơn phân nửa.
Những người còn lại đều là những nhân viên lâu năm và là cao tầng của tập đoàn.
“Tô Thanh Trúc, đây chính là hậu quả kinh doanh của mày!”
“Ban đầu ông nội đúng là mắt mù mới giao công ty cho mày.”
Tô Thanh Mai tức giận đứng dậy, chỉ vào mặt Tô Thanh Trúc mà quát.
Sắc mặt của những người trong nhà họ Tô đều rất khó coi.
Bất cứ ai cũng không nghĩ đến tập đoàn Tô thị sẽ lâm vào tình trạng này.
Nhà họ Tô dường như đã trở thành cái gai trong mắt của toàn bộ Vân Xuyên.
“Trúc, con biết nguyên nhân của vụ việc này không?”
Tô Đức Trung nhíu chặt mày hỏi Tô Thanh Trúc.
“Một đối tác quen nói với chú rằng, tập đoàn Tô thị chúng ta đã đắc tội tập đoàn An Ninh ở thành phố Cổ Dương, tập đoàn An Ninh nói rằng, chỉ cần là những công ty hợp tác với họ đều phải hủy hợp đồng với tập đoàn của chúng ta!”
Nghe xong chuyện này, Tô Thanh Trúc liền hiểu ra mọi chuyện.
Trong yến hội, Vũ Hoàng Minh đánh vào mặt của An Diệp, mà An Diệp là chủ tịch tập đoàn An Ninh.
Nhà họ Tô bị hủy hợp đồng nhiều như vậy, là do bị An Diệp trả thù.
Tô Dạ nhíu chặt mày, “Sao chúng ta lại đắc tội tập đoàn An Ninh chứ?”
Nhà họ Tô chúng ta sẽ không chủ động đắc tội với bất cứ gia tộc nào cả, huống hồ đây còn là tập đoàn An Ninh, là một thế lực lớn ð Tỉnh Nam.
Chỉ có người ngu mới đi đắc tội họ.
“Cofi….
Tô Thanh Trúc không biết nên mở lời như thế nào.
“Tô Thanh Trúc, mày đừng nghĩ mày không nói thì không có ai biết?”
“Tao nói cho mày biết, chuyện này tao biết rất rõ.”
Tô Thanh Mai ở một bên cười lạnh mà nói.
Nguyên nhân của chuyện này, cô ta biết rõ.
Vì bạn thân của cô ta là tình nhân của một ông chủ nọ.
Vừa vặn hôm đó cùng ông chủ tham gia yến hội đó.
Không nghĩ tới, sẽ gặp được Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh trong yến hội.
Còn nhìn thấy một màn kinh động như vậy.
“Yến hội Vân Thương là mày và Vũ Hoàng Minh đi đúng không?”
“Trong yến hội, Vũ Hoàng Minh đúng thật là máu mặt, còn dám đánh chủ tịch của tập đoàn An Ninh”
“Chúng ta bị tập đoàn An Ninh trả thù, tất cả là do chồng của mày – Vũ Hoàng Minh”
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ tới, tập đoàn Tô thị lại bị hủy trong tay một người ngoài.
“Trúc à, là như vậy thật sao?”
Tô Cao Cường đứng từ trên ghế dậy, tức giận nhìn Tô Thanh Trúc.
Trong lòng ngầm khen mình thông minh, hai ngày trước đã lợi dụng quyền lực của mình để lấy đi chút tiền.
Nếu không, đợi đến lúc Tô thị phá sản rồi, một đồng ông ta cũng không lấy được.
Tô Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, “Đúng vậy!”
Ôn àol Nghe được lời thừa nhận từ chính Tô Thanh Trúc, mọi người đều rất phẫn nộ.
“Chủ tịch Tô, chúng tôi tin tưởng cô có thể dẫn dắt tập đoàn đi xa hơn nữa, nhưng chính bởi vì chồng của cô đã khiến tập đoàn Tô thị phá sản, chuyện này, không biết sẽ khiến bao nhiêu nhân viên đau lòng.”
“Chủ tịch Tô, thật xin lỗi, tôi lựa chọn từ chức”
Một giám đốc bộ phận làm việc ở Tô thị hơn hai mươi năm đứng dậy và nói.
Sau đó, xoay người rời khỏi phòng họp.
“Chủ tịch Tô, rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận chuyện này được.”
Nói dứt, lại một nhân viên lâu năm rồi khỏi.
Nhìn thấy một màn này, mặt Tô Thanh Trúc lại khó coi hơn mấy phần.
“Là tôi có lỗi với mọi người, thật xin lỗi”
Cô cúi gập người trước những người ở trong phòng.
Nhìn thấy cô như vậy, những nhân viên lâu năm chỉ thờ dài một tiếng, sau đó cũng rời khỏi phòng họp.
Nhưng, khi họ định đứng dậy, có tiếng nói ở bên ngoài truyền vào.
“Muốn từ chức thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian”