Sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại cho Sðỡ Thanh Nam.
“Anh Minh.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cung kính của Sð Thanh Nam.
“Điều tra những kẻ khả nghi xuất hiện xung quanh biệt thự hôm nay, dám ra tay với Thanh Trúc, lá gan cũng lớn lắm”
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vũ Hoàng Minh, vẻ mặt Sở Thanh Nam lập tức ngưng trọng: “Dạ, anh Minh.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Vũ Hoàng Minh mới nhìn về phía Trịnh Hoài Lâm.
“Vết thương của cậu không sao chứ?”
Trịnh Hoài Lâm nhếch miệng cười một tiếng, lắc đầu: “Anh Minh, anh quá coi thường tôi rồi, chút thương thế này chả đáng là gì cả, dưỡng mấy ngày là khỏe.”
Chút thương tích này đối với cậu ta mà nói thì chỉ là mấy vết xước mà thôi.
Hơn nữa, bản thân cậu ta cũng thường xuyên huấn luyện, năng lực hồi phục mạnh hơn người bình hường rất nhiều.
Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu, sau đó đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Trịnh Hoài Lâm.
“Cầm, về sau vấn đề an toàn của vợ tôi giao hết cho cậu, không có vấn đề gì chứ?”
Trịnh Hoài Lâm nào dám nhận, vội vàng từ chối.
“Anh Minh, tôi không thể….”
Lời còn chưa nói hết, Vũ Hoàng Minh đã lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
“Đây là mệnh lệnh, nhận lấy”
Nghe vậy, Trịnh Hoài Lâm cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nhận lấy.
“Hoàng Minh”
Trong phòng khách truyền đến tiếng của Tô Thanh Trúc.
Vũ Hoàng Minh lên tiếng đáp lại, sau đó cho Trịnh Hoài Lâm một cái ánh mắt, bảo cậu ta cất thẻ ngân hàng đi.
Vào phòng khách, Tô Thanh Trúc đã nấu cho hai người một bát mì trứng.
“Em nấu mì trứng cho hai người, hai người mau ăn đi.”
Trịnh Hoài Lâm nhìn Tô Thanh Trúc, có chút không dám đưa tay ra.
Vũ Hoàng Minh cười nói: “Ăn đi.”
“Đúng rồi Thanh Trúc, về sau thằng nhóc này chính là tài xế chuyên dụng đặc biệt của em.”
Tô Thanh Trúc nghe xong, tức giận trợn mắt nhìn anh.
“Chúng ta đến xe còn không có, lấy đâu ra tài xế chuyên dụng đặc biệt? Anh cũng đừng có làm phiền Hoài Lâm, để cậu ấy nghỉ trở về nghỉ ngơi thật tốt đi”
Cánh tay của Trịnh Hoài Lâm bị thương là do cô.
Hơn nữa, cô còn từ trong miệng Vũ Hoàng Minh biết được, Trịnh Hoài Lâm mới chỉ có hai mươi tuổi, vẫn là một cậu nhóc.
“Không có gì, ngày mai đi mua xe, lúc anh còn trong quân đội có tích trữ được một chút tiền, đủ dư dài để mua xe. Bằng không em đường đường là cô ba của nhà họ Tô, đi ra ngoài phải ngồi xe bus, rất là mất mặt”
Vũ Hoàng Minh cười hì hì, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đây là anh bảo Sở Thanh Nam xử lý, bên trong có mấy chục tỷ việt nam đồng, dư tiền để mua xe.
“Không cần.”
Không có gì ngoài dự đoán, Tô Thanh Trúc đã từ chối.
“Được, vậy anh liền đưa thẻ cho Trịnh Hoài Lâm, để cậu ấy đi mua xe, sau đó lái xe đi đón em là được rồi.”
Nói xong, liền đưa thẻ ngân hàng cho Trịnh Hoài Lâm.
Trịnh Hoài Lâm cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nhận lấy, Điều quan trọng nhất là bảo vệ bà chủ an toàn.
“Anh…”
Cho đến bây giờ, Tô Thanh Trúc cũng không tiện từ chối, “Đúng rồi, việc hợp tác với tập đoàn Thanh Vân hôm nay xem như thuận lợi nhỉ, đã đến lúc chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta rồi, em nghĩ sao?”
“Á “
Khuôn mặt nhỏ của Tô Thanh Trúc đỏ lên, như vậy có phải quá gấp rồi không?