Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Hoàng Minh và Trương Hài Long lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn hai người lính ð phía xa.



“Mấy người này, vậy mà cũng gọi là ẩn nấp sao?”



“Nếu đổi thành kè địch thật thì đầu của họ bây giờ đã có thêm nhiều lỗ rồi” Giọng nói của Vũ Hoàng Minh hơi lạnh lùng.



Hơn một năm rồi hai người không quay lại, xem ra họ đã quên hết những bài học nghiêm khắc đã được dạy bảo trước đây rồi Khi hai người lính kia nhìn thấy Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long, họ lập tức đứng thẳng người.



“Là anh Minh và thượng tướng Trương!”



Họ không ngỡ rằng anh Minh và thượng tướng Trương lại xuất hiện ở đây.



Cùng lúc đó, quân lính nhận được tin báo vộ vàng chạy tới.



Mọi người đều cẩm vũ khí trên tay, mặc áo chống đạn đặc biệt và đội mũ sắt.



Người cầm đầu xông lên phía trước chính là đội trường của tiều đội Triệu Cường.



Khi nhìn thấy hai “kẻ địch” trước mặt, ai nấy sợ hãi gần như mất hồn.



Run rẩy đi về phía trước, anh ta cười nói: Khi hai người lính kia nhìn thấy Vũ Hoàng Minh và Trương Hài Long, họ lập tức đứng thằng người.



“Là anh Minh và thượng tướng Trương!”



Họ không ngờ rằng anh Minh và thượng tướng Trương lại xuất hiện ở đây.



Cùng lúc đó, quân lính nhận được tin báo vội vàng chạy tới.



Mọi người đều cảm vũ khí trên tay, mặc áo chống đạn đặc biệt và đội mũ sắt.



Người cầm đầu xông lên phía trước chính là đội trường của tiểu đội Triệu Cường.



Khi nhìn thấy hai “kẻ địch” trước mặt, ai nấy sợ hãi gần như mất hồn.



Run rẩy đi về phía trước, anh ta cười nói: “Anh Minh, thượng tướng Trương, sao mọi người lại ờ đây?”



Vũ Hoàng Minh liếc nhìn anh ta cười lạnh lùng.



“Làm sao? Không chào đón tôi à?”



Triệu Cường lập tức ngậm miệng lại, không ngừng lắc đầu.



Làm sao anh ta dám nói gì, trước mặt anh là boss của quân đội Chiến Long bọn họ, được mọi người truyền rằng đã đánh là thắng, một câu nói có thể khiến toàn bộ Bắc Sơn rung chuyển. Đó mới chỉ là đội trường của một tiểu đội nhỏ.



“Được rồi, lui xuống đi.”



Vũ Hoàng Minh cũng không quan tâm đến chuyện này, mọi người ngày nào cũng canh giữ ở cái ổ chim này, điều kiện ăn uống cũng không tốt lắm, rất khó khăn. Lần này họ đến đây không phải để dạy bào mọi người.



“Vâng!”



Triệu Cường lập tức đứng thẳng người.



Sau khi bước xuống trại, Triệu Cường tập hợp mọi người, chờ lệnh của Vũ Hoàng Minh.



“Báo cáo Minh Vương, đại đội ba, tiểu đội mười bảy đã tập hợp xong, xin chỉ thị”



Triệu Cường đứng thằng người, chào Vũ Hoàng Minh theo nghỉ thức quân đội.



“Được rồi, giải tán đi, có chuyện gì đâu, đang làm gì thì cứ làm tiếp đi” Vũ Hoàng Minh vẫy tay, rồi bước vào lều chỉ huy.



Triệu Cưỡng liếc nhìn Trương Hải Long, tị giọng hỏi: “Lần này anh Minh đến đây để làm gỉ?



Tại sao tôi thấy… giống như tâm trạng không VUÏ2”



Trương Hài Long liếc anh ta một cái: “Anh nghĩ gì vậy? Mọi người ở đây tập luyện như thế nào rồi?”



Triệu Cường vẻ mặt ủ rũ: “Vẫn giống như bình thường, có lẽ cường độ đã giảm xuống một chút”



Ngay khi vừa nói xong, giọng nói của Vũ Hoàng Minh từ bên trong truyền ra.



“Lăn vào đây cho tôi, ở bên ngoài thì thầm to nhỏ cái gì đấy?”



Nghe vậy, sắc mặt Triệu Cường lập tức sụp đổ, chuyện này coi như xong rồi, xác định sẽ bị anh Minh trách mắng.



Anh ta run rầy bước vào lều chỉ huy, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người bên kia.



“Anh Minh.”



Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, hơi nhíu mày: “Làm sao? Bây giờ biết sai rồi?”



“Phich!”



Triệu Cường lập tức quỳ trên mặt đất: “Anh Minh, nếu tôi có mắc sai lắm mong anh phạt mình tôi là được, không liên quan gì đến các anh em, là tôi đã không dạy bảo họ tốt.”



‘Vũ Hoàng Minh bật cười khi nghe được mấy lời này: “Hôm nay tới đây, không phải để trừng.



phạt anh, mà muốn bảo anh đi làm một việc.”



Triệu Cường sửng sốt một chút, sau đó bình tính trỡ lại, khóe miệng giật giật.



Thì ra… anh Minh đến đây là để giao việc cho anh ta, không phải để trừng phạt anh ta.



“Anh Minh, anh có việc gì thì cứ để Trương Hài Long gọi điện thoại cho tôi là được, tại sao phải đích thân tới tận đây?” Triệu Cường dè dặt hồi.



“Phi” Làn khói dày phun ra từ miệng Vũ Hoàng Minh.



“Anh có biết Tổ chức Ám Dạ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK