Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn Mạc Trung Kỳ một cái: “Mạc Trung Kỳ, chủ nhân nhà họ Mạc, gia đình thượng lưu hạng hai.”
Sau đó tầm mắt anh dời đi, rơi xuống người Lưu Thủy Tiên: “Lưu Thủy Tiên, chị của Lưu Bích Ngân.”
“Lời tôi nói không sai chứ?”
Hai người trầm mặc, không nói một lời.
“Cậu chủ Minh…”
“Dâu Tây ở kia!” Sð Thanh Nam đưa tay ra chỉ về phía sau vườn.
Thế nhưng tay anh ta đều đang run lên cầm cập.
Trên người Dâu Tây đều là vết đánh, tát.
Chỗ bầm tím, chỗ tím xanh.
Vũ Hoàng Minh nhìn theo hướng Sở Thanh Nam chỉ, khi nhìn thấy trên người Dâu Tây đầy vết thương, anh hóa đá tại chỗ.
“Bốp!”
Trong chớp mắt, bóng hình anh đã xuất hiện bên cạnh Dâu Tây.
“Xoẹt!” Sợi dây thừng lập tức bị giật đứt.
“Bố, con đau lắm, bọn họ đánh con.”
“Con sợ lắm.” Dâu Tây bổ nhào vào lòng Vũ Hoàng Minh, khuôn mặt đau đớn khiến người ta tan nát cõi lòng.
Vết đau bị chạm vào khiến cô bé mặt mày nhăn nhó.
“Dâu Tây đừng sợ, bố ở đây rồi. Con nói cho bố biết ai đã đánh conl”
Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường.
Dâu Tây giơ đôi tay bị đánh đến nỗi đỏ ửng lên, chỉ vào Lưu Thủy Tiên trong mấy người khách.
Nhìn vết đỏ cánh tay Dâu Tây, cả người Vũ Hoàng Minh đều run “Bố biết rồi.”
Nếu Dâu Tây không ở đây, anh thật sự sẽ đánh chết Lưu Thủy Tiên.
Nhưng, anh không muốn để Dâu Tây nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me như thế.
“Dâu Tây ngoan, trước tiên con đi đến bệnh viện với chú Sở trước nhé, có được không?” Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé một cái.
“Vâng, bố cũng nhanh chóng tới đó nhé.” Dâu Tây ôm chặt cổ Vũ Hoàng Minh.
“Ừm, bố lập tức sẽ tới ngay.” Nói xong, anh giao Dâu Tây cho Sở Thanh Nam.
Sð Thanh Nam ôm lấy Dâu Tây, hai người lập tức rời khỏi biệt thự, anh ấy kêu người lái xe đến đưa bọn họ đi bệnh viện.
Còn Mạc Trung Kỳ và Lưu Thủy Tiên thì sớm đã tuyệt vọng.
Từ đầu tới cuối, họ đều không ngờ, bố của cô bé này lại chính là Minh Vương.
Điều họ càng không ngờ tới chính là, đế vương mạnh nhất của Bắc Sơn lại chính là Vũ Hoàng Minh.
“Thưa ông!”
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tất cả đều do một mình người phụ nữ này làm hết.”
“Từ đầu tới cuối, tôi…. tôi không tham gia vào.”
Mạc Trung Kỳ lập tức quỳ xuống, người run lên cầm cập.
Mấy câu này rõ ràng là đang phủi sạch quan hệ giữa bản thân ông ta và chuyện này.
Nếu như không phủi sạch thì sợ rằng ông ta chết không toàn thây.
Sắc mặt Lưu Thủy Tiên vô cùng khó coi, cô ta nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
“Em trai tôi là do anh giết?”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Động vào người phụ nữ của tôi, động vào con gái tôi, cô cảm thấy tôi sẽ để cho anh ta sống tiếp sao?”
Giọng nói Lưu Thủy Tiên hơi run, nhưng sắc mặt lại vô cùng hung dữ: “Anh giết em trai tôi, mối thù này tôi nhất định phải báo!”
“Cô không có cơ hội đâu.”
Dứt lời, anh phất tay một cái, mấy người vệ sĩ lập tức giữ Lưu Thủy Tiên lại.
“Trói cô ta lại.”
Vũ Hoàng Minh không nói thêm lời dư thừa nào, lúc này anh chỉ muốn khiến cô ta cảm nhận cảm giác bị thiêu đốt là như thế nào.
Còn Mạc Trung Kỳ đang quỳ dưới đất cũng không ngừng run lên.
Người vệ sĩ bên cạnh nhìn Mạc Trung Kỳ: “Cậu chủ Minh, ông ta thì sao?”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc: “Đưa ông ta đi gặp Diêm Vương đi.”
Phù, anh nhả ra một làn khói trắng.
Ông ta thật sự cho rằng phủi sạch mọi quan hệ là không có gì nữa hay sao?
“Vâng!”
Một người vệ sĩ tiến lên trước, anh ta đấm một cái, trực tiếp điểm vào huyệt thái dương của Mạc Trung Kỳ.
“Bốp!” Đầu Mạc Trung Kỳ đập mạnh vào bàn, máu ở bảy huyệt phun ra, chết không toàn thây.
Đến khi chết rồi mà ông ta vẫn còn chưa kịp nói một câu cầu cứu nào.
“Vũ Hoàng Minh, tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh đâu.”
Lưu Thủy Tiên nghiến răng nói, giọng nói cô ta vọng lại trong phòng khách.