“Ông không đến, chắc thằng nhóc như cậu chết lâu rồi.”
Mộc Thương tức giận trừng anh một cái, sau đó ánh mắt lướt nhìn những người kia “Ở đây nhiều người nhì?”
“Có về như sức hút của thứ này khá mạnh rồi.”
Lời nhận xét này được vừa đưa ra, biểu cảm của mọi người đều thay đồi.
Bọn họ đều hiểu nó có nghĩa là gì.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại chẳng biết phải nói gì: “Lão Mộc, ông đang nói cái gì vậy?”
“Nói cho.
biết cậu cũng không hiểu.”
Mộc Thương hút một điếu thuốc, rồi nhìn về phía Đông Hoàng Hải.
Cuối cùng, ánh mắt ông ta rơi trên người Đông Hoàng Bạch Y: “Đông Hoàng Bạch Y, anh cả ông dạo này thể nào?”
Ánh mắt của Đông Hoàng Bạch Y đang nhìn chằm chằm vào Mộc Thương, trong đầu đang nhớ lại đã từng gặp người này ð đâu.
Nếu ông ta quen biết anh trai mình, có lẽ bản thân cũng đã gặp qua rồi cũng không chừng.
“Đang nghĩ xem tôi là ai à?”
Mộc Thương thấy thế, lắc đầu cười.
“Anh trai ông có lẽ vẫn còn nhớ ra tôi, ông t.* Vừa nói, Mộc Thương vừa cời nón ra khỏi đầu.
Diện mạo thật của ông ta hiện ra trước mắt mọi người.
Tuy nhiên, mọi ngưỡi đều tỏ ra bối rối.
Người này, là ai?
Sao bọn họ chưa từng nhìn thấy qua?
Chì có Đông Hoàng Bạch Y, cơ thể đột nhiên lùi về mấy bước, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Mộc Thương.
“Ông… ông là…”
Mộc Thương giơ ngón tay lên: “Suyt, ông tự biết là được rồi, lần này tôi xuất hiện, chính là muốn về xem thừ, thuận tiện lấy chút đồ.
Đông Hoàng Bạch Y đang run lên vì phấn khích, nước mắt chực chờ rơi.
“Tốt tốt tốt!”
“Tôi tin anh hai nhìn thấy ông chắc hẳn rất vui mừng”
Mộc Thương mỉm cưỡi nói: “Chắc là vậy, mấy.
năm nay ông ta vẫn khỏe chứ? Tôi nghe nói, ông ta hình như ăn không tiêu.”
Bầu không khí căng thằng ban đầu dịu xuống bởi mấy câu đơn giản này.
“Chắc là vậy!”
“Anh hai cứ nhắc tên ông suốt, hi vọng trước.
lúc chết có thể gặp mặt ông!”
Đông Hoàng Bạch Y tràn đầy phấn khích, hận không thể ngay lập tức thông báo cho anh trai ông ta.
“Được rồi, đây không phải là nơi nói chuyện gia đình, sắp đến giờ rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi: Mộc Thương xua tay, rồi nhìn sân ga phía trên phà.
Đông Hoàng Hải vốn dĩ muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy về hưng phấn của Bạch Y.
trường lão, biết bản thân hỏi cũng chỉ là uồng phí.
Quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh: “Hoàng Minh, cậu không sao chứ?”
“Cháu không sao.” Vũ Hoàng Minh lắc đầu, không biết là vì sao.
Thứ vừa rồi lão Mộc đút vào miệng khiến anh vậy mà lại khiến vết thương của anh lành hơn phân nửa.
Bây giờ ít nhất anh cũng có thể phát huy.
được tám mươi phần trăm sức mạnh của mình rồi.
Hơn nữa dược tính của thứ đó còn chưa tiêu hao hết, thương thế của anh vẫn đang lành lại từng chút một.
“Em chuẩn bị như thế nào rồi?” Đông Hoàng Hải vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng: “Em vốn định vạch trần chuyện vừa rồi.
Không ngỡ lão Mộc lại đến, nên đành kìm nén, nếu không giờ chắc em đã đi gặp diêm vương thật r “Đúng rồi, lúc nấy.
Vũ Hoàng Minh cau mày và nhìn Đông Hoàng Hải.
Trước khi anh bị sát hại, sát thủ đó nói anh đã chết rồi.
Nhưng bây giờ lại chẳng sao, anh rất hiếu kỳ.
rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
“Lúc nấy, khi anh tr về, đã gặp được sát thủ đó không sai.”
“Vốn dĩ anh tường lúc đó đang trong trạng ‘thái không thể chiến đấu với đối phương, nhưng, Bạch Y trường lão lại âm thẩm bảo vệ anh, đánh chạy ba tên sát thủ đó, anh cũng không ngờ.
được, bọn họ lại tìm đến em.”
Đông Hoàng Hải thờ phào nhẹ nhõm, nhưng may mắn thay Vũ Hoàng Minh vẫn bình an.
“Xém chút nữa anh tường em ngủm rồi.”
Vũ Hoàng Minh mìm cười, trong lòng cũng thờ phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, một bà lão bước lên thềm phà.
“Lễ tế thần sông, chính thức bắt đầu!”