“Hoàng Minh, anh không ngủ à?”
Mắt cô có chút mơ hồ, cảm giác chưa ngủ đủ “Anh ngủ dậy rồi, nhưng anh có chuyện muốn nói với em”
Vũ Hoàng Minh ngồi xuống giường, nhìn Minh Trúc còn đang say giấc, mỉm cười.
Hôm nay anh phải về quê, xem ở nhà xảy ra chuyện gì, không thì anh không thể yên lòng được.
“Làm sao vậy?”
Tô Thanh Trúc dụi mắt cho tỉnh ngủ.
“Hôm nay anh phải về quê, ngày kia anh mới quay lại được.”
Tô Thanh Trúc nghe vậy thì ngần người.
“ quê có chuyện gì sao?”
Khi cô ở cùng Vũ Hoàng Minh, cô biết anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ được mọi người trong thôn nuôi dưỡng. Làng Cổ Kiếm chính là nhà của anh.
Anh đến thành phố Vân Xuyên đã hơn một tháng, gið cũng nên về thăm nhà rồi.
“Không sao, chẳng phải là để chuẩn bị cho hôn lễ của chúng mình sao? Anh muốn về thông báo cho các chú của anh, để họ tới tham dự”
Vũ Hoàng Minh không nói tới tình hình thực sự, bởi vì có một số chuyện anh cũng không biết rõ nguyên nhân.
Nếu như không phải vì tối hôm qua gọi điện, thì anh cũng không biết ở nhà có chuyện.
“Thế ạ, hay là em nghỉ làm hai hôm, cùng anh và con về quê.”
“Tiện thể thăm các chú.”
“Các chú cũng chưa gặp em bao giờ.”
Tô Thanh Trúc mặt hơi đỏ, có chút ngại ngùng.
Cô thực sự rất muốn về cùng Hoàng Minh.
Hơn nữa cô cũng chưa gặp người thân của anh.
Nhưng câu trả lời của Vũ Hoàng Minh khiến cô có chút khó chịu “Thanh Trúc, lần này anh về có việc nên không thể đưa em đi cùng được”
“Lần sau anh đưa em và con đi có được không?”
Không phải vì anh không muốn đưa Tô Thanh Trúc về quê, nhưng trở về không nói chuyện hôn lễ, mà là vì nguyên nhân khác.
“Thôi được rồi, anh xong việc thì sớm quay lại nhé.”
Tô Thanh Trúc mỉm cười, mặt hơi đỏ.
Hoàng Minh hôn nhẹ lên trán cô: “Vậy anh đi đây, anh sẽ quay lại sớm”
Nói xong, anh quay sang Minh Trúc vẫn đang ngủ, vuốt nhẹ mũi con.
“Đi sớm về sớm, chú ý an toàn, em và con đợi anh”
Ánh mắt cô dịu dàng nhìn anh.
` “LJỊ”
° Ngoại thành Vân Xuyên Một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại bên ngoài biệt thự của Trần Văn.
Từ trên xe bước xuống một người cao to vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng. Trên người mang theo một loại vũ khí hạng nặng.
Một người đàn ông đeo kính râm bước xuống từ ghế phụ, lướt qua biệt thự, nhìn hai người bảo vệ trước cổng.
Hai người bảo vệ nhìn những người vừa tới liền biết họ không bình thường.
“Xin hối,.”
Còn chưa dứt lời, liền bị một tên dùng chân đá sang bên cạnh.
“Gọi Trần Văn ra đây nói chuyện!”
Hai người bảo vệ nhìn nhau, đều biết những người này không phải là người mà họ có thể đối đầu, rồi nhịn đau đứng dậy.
“Vâng, các anh đợi chút ạ.”
Nói xong liền chạy vào biệt thự.
Trong phòng khách, Trần Văn đang ăn sáng.
Một người đàn ông gầy còm ngồi bên cạnh: “Dạ thưa, ngài có muốn ăn một chút không?”
Trần Văn giọng điệu kính cẩn, vị này là người mà cậu Minh phái tới bảo vệ anh, Hứa Mạnh.
Nói thẳng ra, chính là theo dõi ông ta.
Nhìn anh ta gầy như vậy, nhưng thực sự có thể đánh bại được một cao thủ.
“Không cần đâu.”