Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bruce cười nhẹ: “Nếu phe của các vị thẳng, vậy phía bọn tôi sẽ rút binh, đồng thời đảm bảo trong mười năm sẽ không có bất kỳ hành động xâm phạm Bắc Sơn nào”



“Nếu bên các vị thua, ba thành ở Bắc Cảnh Bắc Sơn này phải nhường cho bọn tôi” Ngay khi giọng nói hắn ta vừa dứt, Dương Cửu tức thì đứng dậy khỏi vị trí của mình.



Anh ta xông lên túm lấy cổ áo Bruce, tức giận nói: “Mẹ kiếp! Muốn ba thành Bắc Cảnh sao? Các người dự định giam cầm người Bắc Sơn của tôi hả?”.



Bruce vẫn không mảy may động đậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười.



Hắn ta biết rằng, điều kiện này mặc dù có hơi quá đáng một chút, nhưng đối với Bắc Sơn mà nói không phải là không có lợi.



Thời gian mười năm đủ để bọn họ phát triển.



“Anh Cửu, buông tay”



Vũ Hoàng Minh cau mày, như thể anh đang suy nghĩ xem liệu điều kiện này có hợp lý hay không. Liễu Quân cũng liếc nhìn Dương Cửu, sau đó gật đầu.



Dương Cửu chỉ có thể tức giận buông tay ra, trong lòng tràn đầy ngọn lửa tức giận mà ngồi ở trên ghế băng.



“Hoàng Minh, thế nào?”



Trong lòng Liễu Quân đã có quyết định, nhưng ông ta muốn biết Vũ Hoàng Minh nghĩ gì.



“Điều kiện miễn cưỡng xem như ngang bằng, nhưng mà...” Vũ Hoàng Minh mỉm cười, nhìn về phía Bruce.



“Thêm một điều kiện nữa” !“Nếu mấy người thua, tất cả trang bị mấy người mang theo, toàn bộ sẽ để lại cho tôi, một thứ cũng không được mang đi”



Lời này vừa nói ra, Liễu Quân và những người khác đã lập tức sững sờ.



Anh chàng này định một lưới tóm gọn đối thủ sao?



Vốn dĩ lần này có thể nói là cuộc chiến liên quan đến sự tồn vong của cả đất nước, vũ khí hai bên sử dụng đều là những thứ tân tiến nhất.



Nếu bọn họ để lại toàn bộ vũ khí, vậy Bắc Sơn hoàn toàn có đủ tư cách để nghiên cứu vũ khí của bọn họ, thậm chí giải mã vũ khí của đối thủ.



Điều này chẳng khác gì việc dâng bí mật của chính mình vào tay đối phương.



“Cái này.”



“Điều này gần như không có khả năng, tôi tin rằng ngài Thiên Vương hắn cũng đã biết tính quan trọng của những trang bị này. Thiết nghĩ, các vị đại nhân nhà chúng tôi sẽ không đồng ý với yêu cầu này của ngài”.



Sắc mặt của Bruce cũng thay đổi, ngộ nhỡ thật sự thua rồi, bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội tấn công Bắc Sơn được nữa.



Nếu bên kia không đồng ý, vậy cuộc đàm phán này coi như đổ bể.



“Anh cứ việc”



Vũ Hoàng Minh cười nhạt.



Bruce cũng bước ra ngoài, có lẽ là đi gọi điện rồi.



“Hoàng Minh, tôi cảm thấy, với điều kiện này đối phương tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu đồng ý, đối phương hẳn là một kẻ ngốc” Lư Thụy Lâm ở một bên cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK