‘vhm gật đầu, đi theo sau lưng cô.
Nhưng Võ Mạnh Thanh cũng muốn ngăn cản đối phương, nhưng lỡ như cậu Minh không muốn nói chuyện với mình thì sao?
Lỡ như mình làm hòng chuyện tốt của cậu.
Minh thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Võ Mạnh Thanh vẫn không có giữ vhm ð lại.
Nhìn bóng lưng cậu Minh rời đi, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Vân Nguyệt một cú điện thoại.
“Chủ tịch Nguyệt, tôi gặp được cậu Minh.”
Lúc về đến biệt thự đã là tám giờ tối.
Đèn đường đã sáng, xe Bentley xa hoa hòa vào dòng xe trên đường.
Ngồi trên xe, Hồ Yên nhớ lại thái độ kỳ lạ của Võ Mạnh Thanh đối với vhm, trong lòng rất tò mò.
“Tần Giang, rốt cuộc anh có thân phận gì?”
vhm ngồi lái xe phía trước sừng sốt một chút, sau đó mỡ miệng nói: “Tôi là dân đánh bắt cá.”
Hồ Yên có chút không tin: “Thật sao? Nhưng vừa rồi dưỡng như tổng giám đốc Thanh rất đề ý.
tới anh, tôi cũng không tin ông ta sẽ nhận nhầm người.”
vhm im lặng không trả lời Anh chỉ biết mình bị mất trí nhớ.
Ngoại trừ vào ngày sinh nhật sẽ xảy ra một chuyện rất lớn thì những chuyện khác, anh không nhớ nhiều.
“Tổng giám đốc Yên, tôi không có giấu diếm thân phận gì cả.”
“Nếu không thì tôi cũng sẽ không làm vệ sĩ cho cô rồi, bời vì trên người cô không có thứ đồ tôi muốn.”
vhm coi như là nói thật, trên người Hồ Yên cũng không có thứ gì cần hết.
Có lẽ, người duy nhất biết thân phận mình có khả năng chính là cái người gọi mình là cậu Minh đi.
Nhưng mà sau đó, đối phương cũng không có tìm mình nói chuyện.
Có thể là nhận nhầm thật.
Hồ Yên nghe thế, trong lòng có chút bất mãn. .
Chẳng lẽ tôi không đủ hấp dẫn anh à?
Người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ đầu đường tới cuối phố đấy.
Nhưng mà lời này chỉ là cô càm thán trong lòng thôi.
Nói ra mắc công người ta tưỡng mình thích.
Chỉ là trong lòng Hồ Yên có thêm mấy phần tò mò về thân phận của vhm.
Thực lực mạnh, bá đạo!
Cho phụ nữ càm giác cực kỳ an toàn.
Ở bên cạnh anh, chí ít không cần phải lo lắng cho sự an toàn của mình.
Nhưng rất nhanh, Hồ Yên liền bắt đầu lo lắng.
Bởi vì vhm chọc vào Lý Vân Thiên và Húc Phú rồi.
Nếu hai nhà này quyết định ra tay với vhm, chỉ sợ vhm sẽ gặp nguy hiểm.
Hôm nay trong bữa tiệc, vhm đánh Húc Phú và Lý Vân Thiên.
Việc này mà lưu truyền trong giới thượng lưu, mặt mũi hai nhà này đều bị mất hết.
Bị một vệ sĩ bắt nạt, còn suýt chút bỏ mạng.
Hồ Yên ngẫm lại mà bắt đầu thấy sợ.
“Nên làm sao bây giờ?”
Cô ngồi ð phía sau cau mày lầm bầm.
Về phần tìm đến người của cục cảnh sát cũng không có tác dụng gì.
Nhà họ Húc và nhà họ Lý có quan hệ khá thân thiết với cục cảnh sát.
Bọn họ muốn bắt một người là việc dễ như trờ bàn tay.
Cho dù có chứng cứ, cũng sẽ bị nói thành không có chứng cứ.
“Tổng giám đốc Yên, cô đang lo cho tôi à?2”
vhm nhìn vẻ mặt ưu sầu của Hồ Yên, vhm không khỏi buột miệng hỏi.
Hỗ Yên đỏ mặt, khẽ hô một tiếng: “Nghĩ gì đấy? Ai lo cho anh, anh làm tốt việc của anh là được.”
Cô cũng không biết vì sao lại để ý đến tên vệ sĩ này như vậy.
“Cô lo hai kẻ kia sẽ trà thù tôi sao?”
vhm khẽ cười một tiếng, cũng không quay đầu lại.
Hồ Yên lườm anh một cái: “Không thì sao?
Trả thù anh là chuyện nhò, nếu như bọn họ nhắm vào công ty của tôi, có bán anh đi cũng không đủ bồi thường! Hừ!”
Nói đến đây, cô cũng có chút tức giận.
Rõ ràng là vệ sĩ của mình, nhưng lại không nghe mình Vệ sĩ kiểu này, cô cũng không biết thuê về.
làm gì, làm ấm giường à?