“Đến lúc đó, tôi cũng không hi vọng ông đổi ý, nếu không!”
Chưa nói xong nhưng sự lạnh lùng nồng đậm trong giọng nói kia lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy run rầy toàn thân.
“Cậu không hiểu sao? Để tôi nói cho cậu biết, nơi này chính là nhà họ Tô của tôi! Không phải cái nơi nghèo rách nát kia.”
Ông cụ Tô còn chưa kịp mðỡ lời, Tô Thanh Mai đã mỡ miệng thể hiện rõ ràng thân phận của mình rồi.
Ở Vân Xuyên, mặc dù nhà họ Tô không phải đứng đầu nhưng cũng không phải là quả hồng mềm cho người khác muốn nắn như thế nào thì nắn.
Nếu như muốn động vào còn phải xem lại bản lĩnh của mình một chút.
Ở trong mắt cô ta, Vũ Hoàng Minh hiển nhiên là không có chút bản lĩnh đó.
“Nếu cậu có thể thu hút được bảy trăm tỷ đầu tư, tôi vừa nói rồi, tất cả đều có thể thực hiện được.”
Ông cụ Tô cuối cùng cũng mở miệng.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
“Đây là cách tốt nhất rồi.
Ngược lại Tô Thanh Trúc còn có chút lo lắng, nhíu mày.
Đi đến gần nói khẽ: “Hoàng Minh, anh…”
“Không sao, anh đã để cho người anh em kia của anh chuẩn bị cho anh, nửa tiếng nữa sẽ đến.”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười một tiếng, sau đó ôm lấy Dâu Tây, nhẹ nhàng vuốt mũi của cô bé một cái.
“Dâu Tây, ngày mai ba dẫn con đi nhà trẻ có được không?”
Bây giờ Dâu Tây đã năm tuổi, đã đến tuổi đi nhà trẻ.
Dâu Tây chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt có chút mê man.
“Ba, nhà trẻ là cái gì ạ?”
Tô Thanh Trúc nghe xong, trong lòng cũng tê rần.
Từ trước đến nay, cô chưa từng cho Dâu Tây đi nhà trẻ.
Rất nhiều kiến thức Dâu Tây đều chưa từng được học qua.
“Nhà trẻ chính là một nơi mà rất nhiều bạn nhỏ cùng tuổi chơi với nhau, con có muốn đi không?”
Vũ Hoàng Minh vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô, mỉm cười.
Một bên phòng khách khác.
“Ba, ba không phải thật sự cảm thấy tên này có thể kéo được đến bảy trăm tỷ đầu tư chứ?”
Mặt mũi Tô Hoài Phong đây âm trầm, trong lòng có chút thấp thỏm.
Có một câu nói rất hay, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nếu Vũ Hoàng Minh thật sự muốn ké được bảy trăm tỷ tiền đầu tư, chẳng phải là một nửa cổ phần nhà họ Tô sẽ là của Tô Thanh Trúc sao?
Đây cũng không phải cái ông ta muốn nhìn.
“Làm sao có thể được? Một tên vô dụng như cậu ta sao có thể kéo được bảy trăm tỷ đầu tư chứ?”
“Nếu thật sự là như thế này, sao cậu ta không bỏ ra nồi hai mươi tỷ tiền lễ hỏi?”
Tô Cao Cường ở bên cạnh cười lạnh một tiếng trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lời này vừa nói ra, mấy người đều trầm mặc.
Chỗ này bao gồm tất cả những lời lúc đầu ông cụ Tô muốn nói.
Giống như là đạo lý như thế.
Nếu thật sự có thể kéo được đếu bảy trăm tỷ đầu tư, sao lại không thể bỏ ra hai mươi tỷ tiền sính lễ?
Hai chuyện này thật mâu thuẫn với nhau.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người nhà họ Tô và Tô Thanh Trúc đều vô cùng vội vàng.
Ngược lại Vũ Hoàng Minh một chút cũng không nóng nảy, cãi nhau ầm ï với Dâu Tây.
“Hoàng Minh, gần đến giờ rồi.”
Tô Thanh Trúc nhìn điện thoại một chút, bây giờ đã sắp qua nửa tiếng mà còn chưa có tin tức gì.
“Hừ hừ, xem ra là người nào đó không bỏ nổi tiền ra, cậu đang lừa gạt tất cả chúng tôi đúng không!”
“Loại người này cũng xứng đáng bước vào cửa nhà họ Tô sao?”
Tô Hoài Phong ở một bên nói một câu kỳ quái.
Đối mặt với sự giễu cợt của người nhà họ Tô, Vũ Hoàng Minh không có bất kỳ phản ứng gì.
Ngay cả phản bác cũng không thèm phản bác, tùy ý để bọn họ nói gì thì nói.
Thấy thời gian càng ngày càng ít đi, sắc mặt Tô Thanh Trúc cũng càng ngày càng khẩn trương.
Nhưng nhìn bộ dàng Vũ Hoàng Minh vẫn bình tĩnh, cô lại không biết phải nói cái gì.