Khiến cô bị dao gạch một đường, hên là vết thương không sâu, chỉ là bị gạch trúng một chút da.
“Để anh”
‘Vũ Hoàng Minh mặt lạnh lùng, tiến về trước một bước, nhìn Dâu Tây không hề có chút ý thức gì Tức giận mà quát một tiếng: “Bỏ xuống cho.
bại”
Âm thanh bất ngờ đó khiến Tô Thanh Trúc cũng nhịn không được mà bịt tai lại.
Cả ly nước cũng bị vỡ một đường, xém chút bị âm thanh làm vỡ ly.
Mà nhờ tiếng quát này, Dâu Tây đã tỉnh lại.
Hai mắt mơ hồ mà nhìn Tô Thanh Trúc: “Mẹ, mẹ sao thế? Tay của mẹ bị gì mà chảy máu vậy?”
Nó vứt con dao trái cây trong tay xuống, đi về hướng Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc thờ phào nhẹ nhõm, ôm Dâu Tây.
“Mẹ không sao, chỉ là không cần thận nên bị thương thôi.”
Mà sau đó nhìn qua Vũ Hoàng Minh, trong ánh mắt tràn đầy nỗi lo lắng.
Cô không rõ tại sao Dâu Tây lại biến thành như vậy.
“Em dẫn Dâu Tây ra ngoài trước, anh dọn dẹp ð đây một lát”
‘Vũ Hoàng Minh hít thờ một hơi thật sâu, biểu cảm trên mặt có chút nghiêm trọng.
Tô Thanh Trúc nhìn anh một cách sâu sắc, ôm Dâu Tây rời khỏi nhà bếp.
Sau khi hai người rời khỏi, Vũ Hoàng Minh bắt đầu lau dọn mảnh vụn dưới đất.
Cúi người xuống lượm con dao trái cây mà Dâu Tây đã vứt xuống, quan sát từ tế.
Nhưng, nhìn được một thời gian, cũng không phát hiện có cái gì khác thường.
“Những người đó, rốt cuộc đang chuẩn bị cái gi?”
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh có chút khó coi, xét từ quy tắc quơ dao của Dâu Tây vừa rồi, đó hoàn toàn chính là thủ pháp giết người.
Theo cách suy nghĩ này mà tiếp tục suy.
đoán, anh cảm thấy, những người đó định bồi dưỡng Dâu Tây thành sát thủ giết người!
Và lại, là một tên sát thủ chuyên nghiệp.
Chẳm chậm đứng dậy, đặt con dao trái cây trong tay vào giá để dao, dựa vào một góc chau chặt mày lại.
Sau một hồi lâu, mới lấy điện thoại ra.
Nhìn số điện thoại trên đó, gọi qua đó.
Sau mười mấy tiếng reo, điện thoại bên đầu dây bên kia mới truyền lại một giọng nói già nua.
“Nhóc Minh, xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh gọi cho ông Thuận một cuộc điện thoại.
Chuyện này, e rằng chỉ có ông Thuận mới có cách.
Nếu như cả ông Thuận cũng không có cách nào, vậy thì bản thân cũng hết cách rồi.
“Ông Thuận, có chút việc muốn thỉnh giáo.
ông”
‘Vũ Hoàng Minh hạ giọng trầm xuống nói.
“Ờ? Cháu nói đi”
Trong giọng nói của ông Thuận có chút kinh ngạc lạ thường.
Trước gi tên tiểu từ này không làm phiền đến mình, một khi đã làm phiển đến mình, thì tuyệt đối là chuyện gì đó lớn lắm.
“Trên thế gian này, có thuốc gì, có thể khiến người ta mất đi kí ức về một người nào đó không?”
‘Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần dần tối lại.
Dâu Tây mất đi toàn bộ kí ức về anh, chỉ cần có thể khiến Dâu Tây khôi phục lại kí ức, anh bỏ hết mọi thứ cũng xứng đáng.
“Đánh mất kí ức của một người nào đó?”
“Loại thuốc nào, rất hiếm có, thậm chí trăm năm mới thấy một lần.”
“Sao thế, cụ thể là xảy ra việc gì, cháu nói cho ông biết nào”
Ông Thuận có chút nghi ngờ, tên tiểu tử này.
tại sao phải hỏi câu hi này.
‘Vũ Hoàng Minh cũng không có giấu diếm gì, đem tình trạng hiện tại của Dâu Tây nói cho ông Thuận biết.
Sau khi nói xong, ông Thuận bên đầu dây bên kia cũng im lặng luôn.
Mà anh cũng đang chờ đợi trong căng thẳng, chờ đợi ông Thuận có thể cho mình một phương án giải quyết tốt đẹp.
Sau khi trải qua thời gian dài, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền lại giọng của ông Thuận.
“Cách không phải là không có, nhưng..
những loại này, đã mấy trăm năm không thấy xuất hiện rồi.”
“Và lại, những loại này, chỉ xuất hiện trong lăng mộ, vô cùng hiếm thấy “Tên là…Hoa Cửu U.”