Còn sót lại hơn hai mươi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó nháo nhào rời đi.
Trương Thắng Thiện đi cuối cùng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Vũ Hoàng Minh một chút, rồi mới quay người đi.
Những người khác rời đi rồi, Mộc Thương mới mìm cưỡi.
“Được rồi, lần này chúng ta có thể an tâm tìm rồi.”
Vũ Hoàng Minh không hiểu: “Lão Thương, rốt cuộc các người đang tìm gì? Vì sao tôi…”
Lời còn chưa dứt, Vũ Hoàng Minh liền cảm thấy mắt mình tối sầm lại, không tự chủ ngã xuống đất.
Mộc Thương nhanh tay đỡ lấy anh.
“Nhóc Hoàng Minh!”
“Hoàng Minh!
“Anh Hoàng Minh!”
Hoàng Hải, Cổ Nhị Ngưu và mấy người khác đều xông tới.
Nhưng Vũ Hoàng Minh đã hôn mê, vốn không nghe được bọn họ gọi “Bạch Y trường lão, đây là có chuyện gì xảy.
ra vậy?”
Hoàng Hải có chút nóng nảy nhìn Đông Hoàng Bạch Y, hi vọng ông ta có thể nhìn xem Vũ Hoàng Minh bị làm sao.
“Anh Thương, anh xem cho đứa nhỏ này một chút Đông Hoàng Bạch Y nhìn về phía Mộc Thương, ð đây, chỉ có Mộc Thương là có cảnh giới cao nhất.
Nếu như Vũ Hoàng Minh có chuyệ gì, sơ rằng chỉ có mình Mộc Thương mới cứu được anh.
Mộc Thương cau mày, đưa tay bắt mạch cho.
Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng mà, sau khi xem xét thì không phát hiện điều gì bất thường.
“Mạch của đứa nhỏ này rất bình thường, không có gì thay đồi, khí huyết tràn đây, tinh khí cũng tốt.”
“Theo lý mà nói sẽ không bị hôn mê mới phải.”
Mộc Thương cau mày nhìn Vũ Hoàng Minh, mỡ mí mắt của anh ra.
Giống với bộ dạng ngủ của người bình thường, không có gì khác nhau.
“Lão Thương, ông sẽ không tính sai chứ, nếu không thì thử xem thế nào?”
Hoàng Hải có chút lo lắng.
‘Vũ Hoàng Minh không thể vô duyên vô cớ hôn mê được, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Cũng được, đề tôi nhìn lại xem.”
Mộc Thương cũng cảm thấy có phải bản ‘thân đã nhìn nhầm không.
Kết quả là, cho dù có kiểm tra lại một lần nữa cũng không khác gì so với kết quả ban đầu.
Bọn họ không biết là Vũ Hoàng Minh đã hôn mê.
Thậm chí đã đắm chìm vào trong một giấc mộng, Ở trng mơ, anh lại nhìn thấy người phụ nữ quen thuộc kia.
Cái người nằm trong quan tài làm bằng thủy.
tỉnh.
Lúc này, người đó nhìn có về thêm vài phần ngây ngô so với khi nằm trong quan tài thủy tỉnh.
Với lại, lần này không chỉ có một mình người đó.
Một người đàn ông đang nắm lấy tay người đó, lằng lặng đi tới bờ sông.
“Côn Ngô, anh sẽ cưới em chứ?”
Người phụ nữ kia dừng bước chân, thẹn thùng nhìn người đàn ông tên là Côn Ngô trước mặt.
“Cưới, nhất định anh sẽ cưới em, chờ anh công thành danh toại, nhất định sẽ trờ về cưới em.
Người đàn ông kéo tay người phụ nữ, một bàn tay khác nhẹ nhàng luồn vào tóc của cô ấy.
Hai người giống như lặng lẽ định ước, chờ đợi đến ngày đó.
Vũ Hoàng Minh giống như một người vô hình, đứng tại chỗ.
Đột nhiên, khung cảnh lại đồi.
Anh lại đứng ð bến đò Thiên Sơn.
Lúc này trên bến đò Thiên Sơn đang đứng đầy người.
Mỗi người đều đang mặc trang phục của trang phục từ mấy trăm năm trước.
Trên một chiếc thuyền buồm không lớn, có đặt rất nhiều đồ cúng tế.
Cột buồm có một mảnh vải đỏ rất dài, giống như màu máu tưc “Tế thần sông chuẩn bị bắt đầu, dâng tế phẩm lên!”
Giọng nói của một ông lão vang lên.
Trước mặt Vũ Hoàng Minh, chiếc quan tài bằng thủy tỉnh có người phụ nữ kia nằm bên trong được hai tên đàn ông mang mặt nạ đầu dê kéo lên.
Đôi mắt đấm nước, miệng bị nhét một miếng vải trắng, trên người mặc một bộ đồ đỏ, giống như con gái chuẩn bị được gà đi…