Ba ông lão trên năm mươi tuổi đi đến từ bên ngoài.
“Thật xin lỗi, chúng tôi đến muội Đầu tiên Triệu Trường Miên nhìn thoáng qua đám người đang ngồi ở chỗ, sau đó lại nhìn về phía Vũ Hoàng Minh ð trên đài cao.
Trong lòng ông ta cười lạnh, bọn họ có đến chậm thì như thế nào chứ?
Nếu như nhất định phải hỏi, thì cứ nói do tuổi tác đã cao, không ngồi được xe, nên chỉ có thể đi đường đề đến.
Vũ Hoàng Minh nhìn ba người họ, cũng không nồi giận.
“Ba vị, ba vị đã đến muộn rồi”
Triệu Trường Miên còn chưa mỡ lời, Chu Thuận ờ bên cạnh đã nói chuyện.
“Ba người chúng tôi đi bộ đến đây, không thể ngồi xe được, đến muộn mấy phút, cũng không vướng bận gì chứ?”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh cười cười.
“Tôi thấy ba vị đây chỉ là sợ phải ra chiến trường đi?”
Lỡi này vừa nói ra, tất cà mọi người ờ đây.
đều nghe ra được ý tứ của anh.
Đây là dự định, khai đao ở ba người này trước đi.
“Không biết Minh Vương đây có ý gì?”
“Thời điểm ba người chúng tôi chinh chiến sa trường, cậu còn đang nghịch bùn đi?”
“Lúc này Quân Chủ không ở Huế, liên xem như Quân Chủ có ð Huế, thì ba người bọn tôi đến muộn vài phút, Quân Chủ cũng sẽ không nói gì”
Triệu Trường Miên cười lạnh nói.
Trong mắt bọn họ, Vũ Hoàng Minh chỉ là một tên nhóc thối mà thôi.
Còn chưa có tư cách dạy dỗ bọn họ.
Lại càng không cần phải nói đến chuyện trừng phạt ba người bọn họ.
“Ó? Xem ra ba hắc chắn rằng tôi không thể làm được gì ba vị sao?”
‘Vũ Hoàng Minh mìm cười, thể nhưng nụ cười kia quả thật lạnh lẽo như vậy.
Sð Thành Nam ở dưới đài nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, đành phải lắc đầu.
Ba vị lạo già này làm ra chuyện như vậy, sợ là phải xui xẻo.
“Không dám không dám, nhưng mà Minh Vương muốn trừng phạt ba người bọn tôi, cũng phải có lệnh bài của Quân Chủ, không biết Minh Vương có cẩm lệnh bài của Quân chủ hay.
không?”
Chu Thuận cười lạnh nhìn Vũ Hoàng Minh.
Bọn họ chắc chắn Quân Chủ sẽ không trừng phạt bọn họ, huống chỉ hiện tại Quân Chủ cũng không ờ Huế.
Thằng nhóc này, lấy lệnh bài của Quân Chủ ð chỗ nào ra chứ?
“Lệnh bài của Quân Chủ sao?”
Nụ cười trên mặt của Vũ Hoàng Minh càng sâu hơn.
“Bò đi, ba vị ngồi xuống trước đi, sau đó tôi cần phải thông báo một số việc”
Lời này vừa nói ra, khiến cho mọi người ờ đây đều sững sỡ.
Tính tình của Minh Vương từ lúc nào lại trờ nên tốt như vậy?
Nhưng ba người Triệu Trường Miên lại cảm thấy, Vũ Hoàng Minh sợ bọn họ, không khỏi cười ra tiếng.
“Người trẻ tuổi, có khẩu vị lớn như thế nào, ăn nhiều cơm, nhưng tuyệt đối không nên ăn quá noI”
Câu nói này của Chu Thuận, rõ ràng là nhằm vào Vũ Hoàng Minh.
Nhưng, Vũ Hoàng Minh căn bản không thèm phản ứng lại ông ta.
Ba người bọn họ đều ở vị trí của hàng đầu tiên, câu được câu không trò chuyện.
‘Về phần Vũ Hoàng Minh, đã bị bọn họ không nhìn đến.
Vũ Hoàng Minh chỉ cười lắc đầu, nhìn về phía những người khác.
“Hiện tại, chuyện mà tôi muốn nói, hi vọng các vị chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Nếu không, chờ sau khi tôi nói xong, sẽ có.
vài người phát bệnh tim, còn xin hãy chuẩn bị tốt thuốc trợ tim”
Đám người nghe xong, ánh mắt lập tức rơi vào trên người của ba người Triệu Trường Miên.
Hiển nhiên, những lời này là nói cho ba người bọn họ nghe.
Nhưng ba người bọn họ giống như căn bản không nghe thấy, tự mình trò chuyện.
“Các vị, tôi tin rằng mọi người đều biết Quân Chủ đã rời khỏi Huế mấy ngày, vẫn luôn không có tin tức.”
“Nhưng, tôi muốn nói cho mọi người, Quân Uỳnh!
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng họp đều lặng ngắt như tờ.
Đến cà ba người Triệu Trường Miên cũng đều trớn mắt há mồm nhìn Vũ Hoàng Minh.
Mấy giây qua đi, Chu Thuận đột nhiên đập.
một tay lên trên bàn.
“Không có khả năng!”
“Vũ Hoàng Minh, câu nói này của cậu, tôi có thể nói là cậu đang chuẩn bị có ý đồ soán ngôi vị sao?”