Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, có một người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ, hút thuốc.
Ba người người đàn ông che mặt đứng phía sau ông ta, ánh mắt họ đều cực kỳ lạnh nhạt.
Chì nhìn một cái thôi đã khiến người ta không nén nồi cơn rùng mình.
“Hứa Vĩ, Vương Sơn phải không?”
Người đàn ông phun ra ngụm khói, nhìn hai người trước mắt.
“Phải! Thưa Vệ đại nhân.”
Hai người đồng thanh đáp.
“Bây giờ chỉ nhánh thành phố Đà Nẵng sẽ do tôi tiếp quản. Bây giờ trong tay hai người có bao nhiêu người Phía trên phái gã ta đến đây trông coi chỉ nhánh thành phố Đà Nẵng, chính là vì đã hay tin ‘Vũ Hoàng Minh ra tù.
Hiện gið, gã ta phải nhằm vào anh từ mọi hướng.
Cho dù là thương nghiệp, âm mưu hay dương mưu thì chỉ cần có thể làm anh sứt đầu mẻ trán, hoặc là.. có cơ hội chơi chết đối phương, gã ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Một kiếm năm đó… gần như hại gã ta suýt mất mạng.
Hiện tại, đã đến lúc gã ta báo thù.
“Đại nhân, bây giờ dưới tay tôi đại khái có khoảng ba trăm người.” Hứa Vĩ đứng trước mặt Vệ Long, cung kính nói.
Vị trước mắt này chính là nhân vật lớn được phía Huế phái trực tiếp đến đây.
Cấp bậc thậm chí phải đạt đến nguyên soái bốn sao.
Hoàn toàn là một sự tồn tại mà hai người bọn họ phải ngước nhìn.
“Tôi có khoảng hai trăm người.” Vương Sơn đứng bên cạnh cũng nói.
Hai người họ cộng lại chỉ có năm trăm người.
Đôi mắt Vệ Long hơi híp lại, khóe môi lộ ra nụ cưỡi lạnh lếo.
“Năm trăm người sao? Thế cũng đủ rồi!”
“Bây giờ tôi giao cho hai người một nhiệm vụ, phái hết toàn bộ năm trăm người này đến thành phố Vân Xuyên, đợi mệnh lệnh của tôi.”
Vừa dứt câu, hai người Hứa Vĩ và Vương Sơn đều sửng sốt.
Phái toàn bộ đến thành phố Vân Xuyên?
Họ hơi khó hiểu, tại sao ông lớn mới đến này muốn làm như vậy?
“Đại nhân, chuyện này hình như không ổn lắm đâu… Cái nơi nhỏ như thành phố Vân Xuyên không đáng phải tốn nhiều người như vậy đâu nhỉ?”
Hứa Vĩ khó hiểu hỏi câu. Cái loại thành.
phố như Vân Xuyên đó, đơn có thể nhận được.
nhiều lắm cũng chỉ vài triệu thôi.
Hơn nữa, vốn không cần phải tiêu hao quá nhiều nhân lực.
Bây gið lại phái toàn bộ đến thành phố Vân Xuyên, vậy đơn ð thành phố Đà Nẵng phải làm sao?
“Cậu không cần hỏi, cứ làm theo là được.”
Vệ Long lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta một cái, trong đôi mắt đầy ý lạnh.
Hứa Vĩ câm miệng ngay.
Họ thật sự không có tư cách hỏi, dù sao thân phận cũng rành rành ra đó.
Chỉ là họ không ngỡ, dưới lầu công ty đang có gần ba mưới chiếc xe đỗ đầy đường!
Mấy con đường xung quanh cũng bị phong tòa hết!
Toàn bộ các tòa nhà lớn đều bị vây kín bên trong.
Vũ Hoàng Minh đứng ngay trước cửa công ty Tể Khải, nhìn cô tiếp tân trước quầy rồi ném tàn thuốc trong tay xuống.
“Anh Minh, tôi đã thông báo cho tổng đô đốc tuần tra thành phố Đà Nẵng, họ sẽ đến đây nhanh thôi.”
Sờ Thanh Nam buông di động trong tay xuống, đi đến trước mặt anh khom người nói.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, sát ý trong mắt càng lạnh hơn!
“Phái các tay bắn tìa đến các tòa nhà cao.
tầng xung quanh cho tôi. Một thằng chạy thoát, tôi tính sổ với cậu!”
Cà người Sở Thanh Nam run lên, thông báo xuống ngay.
Trương Hải Long lằng lặng đứng phía sau Vũ Hoàng Minh, im lặng không lên tiếng.
Nhưng vẫn có thể trông thấy một tia hưng phấn trong mắt anh ta.
Rất lâu rồi chưa được chiến đấu quy mô lớn thế này, bây giờ anh ta cần phải giải tòa chút áp lực sức mạnh tích lũy lâu ngày!
“Tất cả người thuộc phân đội ba nghe lệnh!”
Vũ Hoàng Minh nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt hết sức sắc bén!
“Có Hơn một nghìn chiến sĩ đồng thời đáp lời.
“Phong tỏa tất cả các cửa ra vào cho tôi!”
“Tôi không muốn nhìn thấy có bất kỳ kè địch nào thoát khỏi từ bên trong!”
Từng câu từng chữ quanh quần bên tai mọi người.
*RõI”
Tiếng rồng thét giận rung trời, vang vọng lên tận mây xanh.
Mà đám người Vệ Long đang ở tầng cao nhất của công ty cũng nghe thấy tiếng vang rung trời này.
Gã ta đi đến bên cửa sổ xem thừ, sắc mặt thay đổi ngay.