Với tư cách là thành phố trung tâm của Sơn Hòa, mức độ xa xỉ của nó vượt qua thành phố Vân Xuyên gấp vài lần.
“Bụp, bụp, bụp.”
Trong sân vườn của một căn biệt thự hào nhoáng truyền ra những âm thanh nặng nề.
Đứng ngay trước mặt bao cát to lớn là một người đàn ông để trần thân trên, mồ hôi nhễ nhại, những thớ cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, đang dùng từng đòn mạnh mẽ đánh vào bao cát.
Cái bao cát còn cao hơn người đó không ngừng dao động dưới nắm đấm của anh ta.
“Cậu Nguyên, bên phía thành phố Vân Xuyên có tin tức rồi.”
Quản gia chậm rãi bước từ bên ngoài vào, cung kính đứng trước mặt người đàn ông kia.
An Bình Nguyên từ từ dừng lại động tác, hít sâu một hơi.
Anh ta nói bằng chất giọng lạnh lẽo: “Có chuyện gì?”
“Bốn người Mãnh Hổ đã bị bắt đi, toàn bộ diệt vong kể cả người thuê. Hai anh em nhà họ Mạc ở thành phố Vân Xuyên cũng chết rồi.”
“Dựa vào những gì báo trí đưa tin, hình như là do bên quân đội động tay.”
Giọng điệu của quản gia có chút nghiêm trọng.
An Bình Nguyên sầm mặt xuống, giơ tay với lấy khăn lau bên cạnh, lau sạch toàn bộ mồ hôi dính trên mặt.
“Bọn Mãnh Hồ sao có thể động đến quân đội được? Không phải đã sớm cảnh cáo bọn chúng không thể động đến quân đội rồi sao?”
Anh ta sớm đã cảnh cáo mấy người dưới trướng, không được phép trêu chọc người bên quân đội.
Sau lưng anh ta tuy rằng có bệ đỡ rất vững chắc, nhưng người của quân đội có ai là không có vài phần quan hệ.
Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được đụng chạm.
Bọn Mãnh Hồ biết người của quân đội không thể chọc vào, sao tự nhiên lại đụng đến chứ?
“Tôi cho rằng, có lẽ bọn Mãnh Hổ không hề hay biết đối thủ của bên thuê là quân đội. Hơn nữa, bọn họ còn suýt đánh chết một tên sĩ quan của phòng tuần án tên Vũ Đức Trung, cuối cùng vẫn là tên sĩ quan đó giải quyết mọi chuyện. Còn về nguyên nhân cụ thể là do bọn họ tập kích phòng tuần án nên bị xử bắn.”
“Hừi”
Ánh mắt An Bình Nguyên lạnh xuống, anh ta giơ tay đấm mạnh một quyền vào bao cát.
Những hạt cát nhỏ không ngừng chảy ra ngoài.
“Một tên sĩ quan nhỏ bé mà cũng dám động vào người của Ám Dạ ta, đúng là tìm cái chết.”
“Đi, bảo ba người bọn Rắn Xanh ra mặt xử lý tên sĩ quan kia cho tôi, tiện thể tìm luôn tên đứng sau hắn ta. Giết người của tôi, không dễ thế đâu.”
Âm thanh lạnh lẽo vang vọng bên tai quản gia.
Quản gia nhất thời đứng thẳng người: “Vâng, tôi sẽ đi liên lạc với Rắn Xanh ngay bây giờ.”
Thành phố Vân Xuyên.
Bên ngoài cánh cửa phòng bệnh cao cấp.
Người nhà họ Tô đều tập trung lại ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều không dễ nhìn.
Trái lại chỉ có Vũ Hoàng Minh cảm thấy không có gì đáng nói, nếu không phải vì Tô Thanh Trúc, đám người nhà họ Tô có chết hết cũng không liên quan gì tới anh.
Vẻ mặt này của nhà họ Tô anh đã nhìn thấu từ lâu rồi.
“Vũ Hoàng Minh, nói chuyện phải có chứng cứ”
“Vừa rồi cậu phỉ báng tôi, cậu có tin tôi kiện cậu không?”
Tô Hoài Phong trưng ra vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Ban nãy khi anh nói ra câu đó quả thật khiến ông ta run rầy.
Còn tường rằng chuyện mình làm bị bại lộ rồi, nhưng nghe đến phần sau ông ta mới biết rằng thằng nhóc này chỉ đang nói bừa.
Vì để chia cắt toàn bộ tài sản của nhà họ Tô, ba năm nay ông ta đã tốn rất nhiều tiền để mua được lọ thuốc độc trong tay người bác sĩ già đó.