Cả người Sở Hoài Sơn đầy máu, bị trói vào cột.
Một chân lộ ra xương cốt trắng hếu, máu đã khô, thoạt nhìn khiến người ta da đầu tê dại.
Vũ Hoàng Minh ngồi trên ghế, bên cạnh là Vương Ma Tâm và Trương Hải Long đang đứng.
“Làm cho ông ta tỉnh lại đi.”
Một làn khói phun ra khỏi miệng anh, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Sắc mặt Vương Ma Tâm lạnh lùng, chuyện này anh ta đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Chớp mắt, Sở Hoài Sơn bị cảm giác đau đớn kịch liệt kích thích tỉnh lại.
ĐBẠTP Tiếng hét thảm thiết vang vọng trong mật thất.
Mười mấy giây sau, ông ta mới dần dần hồi phục lại.
Nhìn ba người trước mặt, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh hoảng.
Nhất là người trẻ tuổi ngồi giữa, khiến ông ta có cảm giác sợ hãi của mãnh thú ăn thịt người.
“Các người… là ai?”
Ông ta biết, người trẻ tuổi trước mặt, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vũ Hoàng Minh trực tiếp ngó lơ câu hỏi của ông ta, Sở Hoài Sơn gắt gao nhìn chằm chằm anh, không nói tiếng nào.
Rất lâu, Sở Hoài Sơn mới lên tiếng: “Giết tôi đi, tôi sẽ không nói đâu.”
Ông ta có nói hay không, cũng chỉ có một con đường chết.
Nói ra rồi, người sau lưng sẽ không tha cho ông ta.
Không nói, người trẻ tuổi trước mặt cũng sẽ không tha cho ông ta.
“Xương cốt cũng cứng cáp thật.”
“Tôi rất thích những người xương cứng như ˆ ông.”
Vũ Hoàng Minh búng tay, Trương Hải Long rút một thanh chủy thủ ra từ bên hông.
“Dạy dỗ ông ta đi”
“Vâng!”
Vẻ mặt Trương Hải Long lạnh lùng, đi đến trước mặt Sở Hoài Sơn.
“Thực lực của ông không tệ, nhưng tôi muốn thử xương cốt của ông cứng, có thể chịu được mấy dao”
“Phập!”“
Vừa dứt lời, chủy thủ đâm vào một huyệt vị của Sở Hoài Sơn.
MẠI”
Tiếng hét xé tim xé phổi vang vọng khắp mật thất.
Một dao nối tiếp một dao…
Khi đến nhát dao thứ mười, Sở Hoài Sơn vẫn chưa chết.
Nhưng đã đau đến hôn mê.
Trương Hải Long sẽ không nương tay, tạt một gáo nước muối, Sở Hoài Sơn ướt từ đầu đến ˆ chân.
Đau đớn kịch liệt, giống như vô số con kiến đang gặm nhấm, kéo Sở Hoài Sơn tỉnh lại từ hôn ˆ^ me.
“Có giỏi thì giết tôi đi!”
“Đến đây!”
Sắc mặt Sở Hoài Sơn dữ tợn, gầm lên với Vũ Hoàng Minh, ông ta không chịu nổi đau đớn như ˆ^ vậy.
Ông ta không biết, loại trừng phạt này rốt cuộc do ai thiết kế ra.
Mỗi một dao, đều đâm vào nơi đau nhất của ông ta.
“Tôi còn chưa biết được chuyện mình muốn biết, cho nên ông sẽ không chết”
“Ma Tâm, lấy nửa kí mù tạt đến cho tôi.”
Vũ Hoàng Minh cưỡi khẽ, nhưng nụ cười này lọt vào mắt Sở Hoài Sơn, lại đáng sợ như vậy.
Hễ là người từng ăn mù tạt, đều biết, cảm giác cay mãnh liệt đó, sẽ khuếch tán trong.^ miệng.
Bất kể thực lực mạnh đến mấy, trừ phi cắt đi vị giác của mình, nếu không đều sẽ cảm nhận được.
Sở Hoài Sơn hoảng rồi, nỗi khiếp sợ trong mắt sâu hơn từng chút một.
tr.
“Cậu không phải người!”
“Cậu chính là ác ma!”
Ông ta gầm lên với Vũ Hoàng Minh, phẫn nộ hét.
Nhưng, chẳng có chút tác dụng gì.
“Ông vẫn còn ba phút, đợi mù tạt đến, mùi vị đó sẽ không dễ chịu như vậy đâu”