Cả hai người đều vội vàng bước tới đỡ lấy Nam Nguyệt Thường.
Khóe miệng Nam Nguyệt Thường lộ ra một nụ cười khổ: "Anh Hải, em vừa tặng cho bọn họ thêm một mạng sống, nhưng năng lực em chưa đủ, lại bị phản ứng dữ dội như vậy".
"Nguyệt Thường, em có chắc là mình không nhìn lầm không?"
"Hai người bọn họ không phải chỉ là người bình thường sao?"
Đông Hoàng Hải cau mày, trong mắt anh ta, Hồ Yên và Tần Nguyệt Nhi đều là người bình thường.
Mặc dù Nam Nguyệt Thường không phải là người có năng lực nhất ở nhà họ Nam Cung, nhưng có điều, năng lực của cô ấy cũng khá mạnh mẽ.
Đối với những người bình thường, cô ấy chỉ cần liếc qua một cái thì liền có thể nhìn thấy vận mệnh của họ.
"Người tên Hồ Yên quả thật là người bình thường, chỉ cần nhìn thoáng qua là em có thể biết được vận mệnh của cô ấy"
"Nhưng quái lạ là ở cơ thể của Tần Nguyệt Nhi."
"Vận mệnh của cô ấy, em không thể nhìn thấy được."
"Sau đó, khi nhân cơ hội đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy, em đã chạm vào những đường nét trên lòng bàn tay cô ấy, nhưng.."
Nói tới đây, Nam Nguyệt Thường lắc đầu.
"Khi em sờ vào tay cô ấy, em liền cảm thấy hoảng sợ"
Đột nhiên, Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu liền ngây ngẩn cả người.
Vận mệnh này lại có thể khiến Nguyệt Thường bàng hoàng?
Rốt cuộc đây là vận mệnh gì?
"Mệnh của Nguyệt Nhi có thể nói là sao chổi chiếu mệnh xui xẻo cho những người xung quanh. Cha mẹ cô ấy đã cùng qua đời sau vài năm cô ấy được sinh ra hơn thế nữa cô ấy cũng không có anh chị em gì."
"Điều quan trọng là... cô ấy còn có liên quan đến anh Hoàng Minh cả đời"
"Hơn nữa, em chỉ có thể thấy được như thế, mặt khác cũng giống như anh Hoàng Minh, vận mệnh bị che đậy."
Nam Nguyệt Thường ban đầu chỉ muốn tính toán cho Tân Nguyệt Nhi xem cả đời cô ấy có gặp tai họa, bệnh tật gì hay không, muốn giúp cho cô ấy tránh được càng nhiều càng tốt.
Tuy nhiên, cô lại không tính đến điều này.
"Sao chổi xui xẻo ư?"
"Tần Nguyệt Nhi xem ra cũng là một người mệnh khổ"
Đông Hoàng Hải bất đắc dĩ lắc đầu.
Hơn nữa, Tần Nguyệt Nhi còn có quan hệ với Vũ Hoàng Minh trong kiếp này.
"Anh Hải, có một điểm trí mạng nữa trong mệnh của Nguyệt Nhi, đó là... năm nay, cô ấy có thể sẽ chết vì anh Minh!"
Ngay khi cô ấy nói điều này, Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu đã mở to hai mắt.
"Vì anh Minh mà chết sao?"
"Làm thế nào mà..."
Anh ta có chút không thể tin được.
"Đúng vậy, vận mệnh của cô ấy có nhiều điểm bị che dấu, em cũng không có cách nào không đoán chính xác được. Chính vì những tính toán gượng ép ấy mà em đã phải hứng chịu phản ứng đau đớn ban nãy"
Đông Hoàng Hải cau mày, tự hỏi bản thân đang không biết nghĩ về điều gì.
Cổ Nhị Ngưu và Nam Nguyệt Thường cũng không nói gì, hai người lẳng lặng đứng tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này, có hai người lọt vào tầm mắt của họ.
Đông Hoàng Hải đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng.
"Có người!"
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, hai người đàn ông từ trước mặt đi
tới.
Một trong số họ trông giống như một kẻ có bộ dáng bất cần, không để ai vào trong mắt.
Người còn lại trông thật thà chất phác, trên mặt còn có bộ râu quai nón.
Cổ Nhị Ngưu và Nam Nguyệt Thường thay đổi sắc mặt, ngay lập tức nhìn về phía hai người kia.
Tương tự, hai người bọn họ cũng đang nhìn sang bên này.
"Anh Ám, bên kia hình như là một đối thủ nặng kí đấy"
Khóe miệng nhợt nhạt của Đông Phương Ám nhếch lên, nhưng trong chỗ sâu nhất trong đáy mắt anh ta lại hiện lên một chút kiêng ki.
"Ô!"
"Rất mạnh, ít nhất cũng phải ngang hàng với Liễu Quân!"
"Hai chúng ta cộng lại, không phải là ba đối thủ của ba người bọn họ"
Dương Cửu gật đầu, sắc mặt anh ta hơi trầm xuống.
"Hy vọng rằng sẽ không có xảy ra xung đột gì với bọn họ, bên kia hẳn không phải là ở đây để tìm Vũ Hoàng Minh"
Đông Phương Ám gật đầu, miệng hơi mỉm cười.
Tuy nhiên, thời điểm hai bên chuẩn bị tiến lại gần nhau thì tình thế bất ngờ thay đổi.
"Đứng lại!"