Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Diệp Bách Kiên nói xong tình hình gần đây cho Vũ Hoàng Minh và những người khác, mấy người này đã cau mày.



Từ những lời của anh ta, Vũ Hoàng Minh không khó đề nhận ra tình hình chiến đấu đáng lo ngại gần đây, bỡi vì bọn họ đã dùng toàn lực để phòng thủ, cho nên đối phương tạm thời không thể chiếm được thành phố Mạc Bắc.



Nhưng nếu cuộc chiến này còn kéo dài thì Diệp Bách Kiên và những người khác đều không thể cầm cự được nữa.



Không phải lí do gì khác mà bọn họ không đủ người.



Bây giờ bọn họ chỉ có khoảng mười hai nghìn binh sĩ canh giữ ở bên trái và bên phải thành phố Mạc Bắc, trong đó có sáu nghìn binh sĩ của Chiến Long quân và sáu nghìn binh sĩ của Thanh Thiên quân.



Mà bên phía địch có khoảng gần ba mưới nghìn quân lính.



“Xem ra đây chính là một cuộc chiến khó khăn. Không thể dễ dàng đánh bại bọn họ hoàn toàn”



Vè mặt của Vũ Hoàng Minh có chút trịnh trọng, số lượng người của đối phương quá nhiều, đây nhất định không phải chuyện tốt cho bên anh, hơn nữa mọi chuyện còn vượt ngoài dự đoán của anh.



Mặc dù sức chiến đấu cao nhất của cà hai bên đều là thiên vương, nhưng mà không phải bên nào cũng có thể tùy tiện điều động nhân vật cấp bậc này.



Một khi đã sử dụng thì nhất định đó phái là chiến cuối cùng.



“Có biện pháp tốt nào sao?”



‘Vũ Hoàng Minh nhìn về phía Liễu Quân.



Đột nhiên, ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía Liễu Quân, bời vì ông ta là nhân vật được mệnh danh là quân thần của Bắc Sơn.



Nếu ngay cả ông ta cũng không có biện pháp nào thì những trận chiến đó chỉ có thể được tiến hành một cách khó khăn.



“Đối phương đã không ra tay với chúng ta mấy ngày rồi?”



Liễu Quân nhìn về phía Diệp Bách Kiên.



“Đã gần hai ngày rồi.



“Nói đến cũng có chút kì quái, đáng ra bọn họ nên lợi dụng cơ hội này đề truy đuồi chúng ta, nhưng mà không biết tại sao mà hai ngày nay.



bọn họ lại đột nhiên dừng lại, giống như đang có.



âm mưu gì đó, nhưng không có động tĩnh gì.



Trên thực tế thì Diệp Bách Kiên cũng cảm thấy rất kì quái.



Nếu anh ta là đối phương có ưu thế lớn như vậy thì anh ta nhất định sẽ lợi dụng tình hình đó.



tấn công vào trong lãnh thổ Bắc Sơn, rồi một đường đánh xuống phía nam.



Nhưng hết lần này đến làn khác, đối phương lại ngừng tần công dưới lợi thế tuyệt đối như vậ cũng khiến cho anh ta cảm thấy bối rồi.



“Hóa ra là như vậy”



Khi Liễu Quân nghe anh ta nói như vậy thì ông ta đã lập tức hiểu ra.



Nhưng mà Vũ Hoàng Minh cùng với mấy người khác đều không hiểu điều này rốt cuộc có ý gì? Tại sao Liễu Quân lại nói như vậy?



Liễu Quân cũng nhận ra biều tình nghi hoặc.



của mấy người, ông ta mìm cười.



“Có phải mấy người cho rằng nếu mình là phe địch thì phải lợi dụng tình huống này đề tấn công một đợt, sau đó đánh thằng xuống phía nam, rồi haonf toàn chiếm lấy thủ đô?”



Không thể nghỉ ngờ gì khi ngoài trừ Vũ Hoàng Minh thì những người khác đều gật đầu.



Liễu Quân nhìn thấy Vũ Hoàng Minh không gật đầu thì ông ta đã biết anh đã đoán ra.



“Đoán ra sao?”



Ông ta nhìn Vũ Hoàng Minh.



Vũ Hoàng Minh gật đầu chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết có đúng hay không, nhưng tôi cảm thấy bên kia không vội vàng tấn công, “Phải biết rằng, quốc gia của chúng ta cũng có vũ khí hạng nặng.”



“Nếu như bọn họ dám xông vào đây, chúng ta cũng sẽ không nương tay nữa. Nếu đến mức đó thì vẻ sau cũng không chỉ có một mình bọn họ phải hối hận”



Sau khi mấy người kia nghe thấy vậy, lúc này mới kịp phần ứng, hóa ra mọi chuyện là như vậy.



Nhưng sau khi nghĩ lại thì có về đây chính là sự thật.



Nếu như Tuyết Châu và Thương Châu quyết tâm hạ gục thành phổ Mạc Bắc, sau đó đánh thằng xuống phía nam, thì Bắc Sơn nhất định sẽ đem tất cả vũ khí hạng nặng ra để đánh về phía chủ thành của Tuyết châu và Thương Châu trong thời gian ngắn nhất.



Dù sao thì nếu Bắc Sơn không còn nữa thì giữ những thứ đó để làm gì?



‘Vốn dĩ nó không được sử dụng trước cũng là do các nước lớn đã lên tiếng trước.



Nếu như không phải thời điểm tuyệt đối thì bọn họ không thể sử dụng chúng, nếu không sẽ cùng chết mất.



“Nước ấm nấu ếch xanh. Bọn họ định giết chết chúng ta từ từ sao?”



Dương Cừu cưỡi lạnh một tiếng, đối phương đã chậm chạp không muốn động thủ nhất định là muốn từ từ giết chết bọn họ.



Sau khi bị đối thủ phá ba thành phố thì những người binh lính kia sẽ tuyêt vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK