Trong phòng, Hồ Trung đã ném gậy chống đầu rồng đi, quỳ một gối xuống mặt đất.
Tình cảnh này khiến Hồ Yên và bảo tiêu phía sau ông ấy đều choáng váng.
“Ba, ba… Ba đang làm gì vậy?”
Hồ Yên tiến lên muốn kéo Hồ Trung đứng lên từ mặt đất, nhưng ngược lại Hồ Trung lại giữ chặt tay con gái.
“Câm miệng!”
“Nhanh quỳ gặp Minh Vương!”
Hồ Yên bị lực lượng mạnh mẽ của cha kéo xuống đất, quỳ gối trước mặt Vũ Hoàng Minh, Vũ Hoàng Minh thật vất và lấy lại tỉnh thần, trong đầu hiện một ít hình ảnh ngắn.
“Chú, cháu nghĩ chú nhận nhầm người rồi.”
“Cháu không phải là Minh Vương gì cả, cháu chỉ là bạn trai Yên Nhi, tên là Tần Giang.
Nhưng Hồ Trung không nghĩ như vậy.
Lúc trước ông ấy đã tự mình chứng kiến khoảnh khắc Vũ Hoàng Minh trở thành thiên vương.
Hình ảnh kia vẫn hiện hữu rõ ràng trong đầu ông ấy.
Ông ấy dám thể, mình tuyệt đối không có nhớ nhầm.
Hơn nữa, ông ấy cũng nhận được tin tức từ phía trên, nói là gần đây có tin tức phải tìm kiếm Minh Vương.
Nghe nói Minh Vương rời khỏi Huế, không biết đi đâu, không ai có thể liên hệ được.
Nhưng hiện tại, anh vậy mà ð trong này.
Hơn nữa lại ð cùng với con gái mình.
“Minh Vương, ngài cũng biết, gần đây phía trên đang tìm ngài, hẳn là không đến một ngày nữa sẽ tuyên bố tin tức có liên quan đến ngài.”
“Sao ngài… lại chạy tới nơi này?”
Hỗ Trung quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, nhưng Hồ Yên đã đứng dậy.
“Ba, ba nói bậy bạ gì vậy?”
“Con thừa nhận, anh ấy là bảo tiêu của con, con không có bạn trai.”
“Ba cũng đừng thử con bẵn cách này!”
Cô ấy thật sự không rõ, sao ba lại hành lễ lớn với bảo tiêu của mình như vậy.
Chẳng lẽ là mình hiểu lầm rồi?
Không có khả năng!
Nếu Tần Giang là Minh Vương trong lời đồn, sao lại nghèo đến tình trạng này được.
“Cái gì!” .
Hồ Trung sợ đến mức mồ hôi lạnh trên người úa ra.
Con gái mình lại để Minh Vương làm bảo tiêu.
Đây không phải muốn ông ấy chết, chê mạng quá dài à?
Nhìn khắp Bắc Sơn, ai dám đề Minh Vương làm bào tiêu?
“Yên Nhi, mau quỳ xuống nhận sai với Minh Vương!”
Hồ Trung sợ hãi.
Uy nghiêm của Minh Vương có thể nói còn mạnh hơn so với Quân Chủ trước đây.
“Con không, anh ấy không phải Minh Vương!”
Hồ Yên ngang ngược, mình rất vất và mới thuyết phục được Vũ Hoàng Minh giả làm bạn trai mình.
Hiện tại để mình quỳ xuống trước mặt anh.
ấy sao, đây không phải chuyện rất mất mặt à?
“Chú, cháu nghĩ chú hiểu lầm rồi. Cháu không phải Minh Vương, cháu chỉ là một bảo tiêu của tổng giám đốc Hồ thôi”
“Chú mau đứng lên đi.”
Vũ Hoàng Minh cười khổ, mình là Minh ‘Vướng hay sao?
Xưng hô này rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.
Hình như đã nghe qua ð đâu đó.
Nghe âm thanh Vũ Hoàng Minh, lúc này Hồ Trung mới đứng dậy.
Thấy khuôn mặt không cách nào xóa nhòa của Vũ Hoàng Minh, ông ấy thờ dài một tiếng.
“Minh Vương, hiện tại ngài cũng biết triệu quân ba châu lớn đã tới gần biên quan. Hiện tại biên giới phía bắc có ngài tọa trấn, thật sự rất khó khăn, khi nào ngài trở vẻ?”
“Quân Chủ, Lam Vương và Thần Vương đều đang đợi ngài trỡ về.”
Hồ Trung vẫn không tin mình nhìn lầm người Sống nhiều năm như vậy, ông chưa từng nhớ lầm người.
Trước kia sẽ không, hiện tại càng không.
“Ba, con đã nói rồi, anh ấy là bảo tiêu của con, không phải Minh Vương gì cả”“
Thấy cha mình một mực nói như vậy, Hồ Yên nhịn không được nhiều lời.
Nhưng Hồ Trung lại hung hăng liếc cô ấy một cái: “Im miệng!”