Bầu không khí có hơi ngượng ngùng.
“Thật không tiện, tôi… nói nhầm”
Trên mặt La Ánh Ngọc có hơi thèn thùng, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn còn hơi khinh thường.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại không cảm thấy gì, lúc trước mình vào quân đội, mấy người bạn trong phòng ngủ anh đều quen biết, bị truyền ra cũng bình thường.
Trên chiến trường, sống chết chỉ trong nháy mắt.
Có thể còn sống cũng xem như có bản lĩnh.
Chẳng qua sắc mặt Tô Thanh Trúc có hơi khó coi.
“Ánh Ngọc, cậu nói như vậy mình sẽ tức giận.”
Thấy sắc mặt Tô Thanh Trúc khó coi, La Ánh Ngọc vội vàng tiến lên kéo tay kia của cô: “Thật xin lỗi, mình không phải cố ý, cậu nói anh ấy vào quân đội, vậy tình huống năm đó…”
“Thanh Trúc, không sao, anh không để ý, có thể còn sống trở về xem như anh may mắn rồi.”
Vũ Hoàng Minh chủ động mở miệng giải thích, cũng xem như là hòa giải.
Sắc mặt Tô Thanh Trúc lúc này mới tốt hơn một chút.
La Ánh Ngọc thấy thế, vẻ mặt tươi cười, kéo tay Tô Thanh Trúc đi lên lầu.
“Đi thôi, bạn trai mình đang chờ chúng ta trên lầu đó.”
Tới phòng.
Một người đàn ông ngồi trong phòng đeo kính đang chơi điện thoại.
Trông thấy mấy người đi vào thì anh ta vội để điện thoại xuống chào hỏi.
“Các em đến rồi?”
Tô Thanh Trúc nhìn thấy người đàn ông thì vẻ mặt lại có chút ngoài ý muốn.
“Lý Minh Tùng?”
“Hiện giờ anh và Ánh Ngọc ở bên nhau à?”
Vũ Hoàng Minh nhìn thấy Lý Minh Tùng thì nhớ tới một việc.
Thời đại học, trong đông đảo lốp xe dự phòng của La Ánh Ngọc, Lý Minh Tùng là người tầm thường nhất.
Vì theo đuổi La Ánh Ngọc, không tiếc tiêu tốn tiền mẹ đóng học phí báo danh cho anh ta, mua cho cô ta một chiếc điện thoại mới.
Nhưng đổi lại chỉ là một câu cảm ơn của La Ánh Ngọc.
Ai ngờ bây giờ hai người thế mà ở bên nhau.
“Tất cả mọi người đều quen biết, chắc cũng không cần giới thiệu, Thanh Trúc, nhanh ngồi đi, chúng ta tâm sự tử tế một phen.”
La Ánh Ngọc kéo Tô Thanh Trúc ngồi xuống, Vũ Hoàng Minh liền ôm Dâu Tây ngồi bên cạnh, vừa gấp thức ăn cho Dâu Tây vừa nghe cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ.
Từ đại học rồi tới tới tốt nghiệp.
“Đúng rồi, Vũ Hoàng Minh, bây giờ anh làm việc gì?”
Đột nhiên chủ đề chuyển hướng tới trên người Vũ Hoàng Minh.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Bây giờ tôi là dân thất nghiệp.”
Nghe vậy sắc mặt Tô Thanh Trúc cũng hơi xấu hổ.
Nói tới đây, Vũ Hoàng Minh đúng là dân thất nghiệp.
“À, vậy bây giờ anh làm vú em à? Chuyên môn phụ trách ẫm con sao?”
La Ánh Ngọc rất kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng Minh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường không hề che giấu.
Hơn nữa chuyện này vẫn chưa xong.
Cô ta đưa tay ôm cánh tay Lý Minh Tùng, vẻ mặt tươi cười: “Bây giờ Minh Tùng là quản lý tiếp tân tập đoàn Thanh Vân đấy, dưới tay trông coi rất nhiều người.”
“Vũ Hoàng Minh, Thanh Trúc lại là cô ba nhà họ Tô, anh như vậy sẽ bị người nhà họ Tô xem thường đó.”
“Nếu không thì tôi bảo Minh Tùng tìm việc cho anh nhé? Tôi nghe nói công ty họ vẫn thiếu mấy vệ sĩ, tiền lương khoảng mười bảy triệu, rất thích hợp với anh”
Tập đoàn Thanh Vân?
Vũ Hoàng Minh cười.
“Được rồi, tôi ð nhà làm vú em cũng rất tốt.”
Anh lắc đầu từ chối.
Ai ngờ La Ánh Ngọc mỡ miệng nói: “Vũ Hoàng Minh, tiền lương này cũng không thấp, anh muốn cưới Thanh Trúc, cho dù con không phải của anh, anh cũng không thể không nuôi đúng không? Tính ra thì anh vẫn chiếm lợi.”
Xoạt!
Không khí trở nên yên tĩnh.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc trong chốc lát trở nên tái nhợt.
Sắc mặt “ càng chìm xuống.
Gương mặt La Ánh Ngọc con hoài nghỉ nhìn hai người.
“Vũ Hoàng Minh, anh sẽ không phải xem đứa nhỏ này là của anh và Thanh Trúc đấy chứ?”