Mang theo đầy sự tức giận, anh rời khỏi nơi mà anh đã từng sống.
Anh đi đến lối vào làng lúc ban đầu, rồi dừng lại.
Ngoảnh đầu nhìn, mọi thứ trong quá khứ dường như đều đang hiện ngay trước mắt anh.
Chú Đông Hưng đánh đòn, chú Nam Hoàng uống rượu, còn có những lúc đi lên núi đào trứng chim với anh Hải…
Thật đáng tiếc, tất cả những điều này đều đã biến mất.
Hai tay Vũ Hoàng Minh nắm chặt, sự lạnh lùng trong mắt như muốn đóng băng mọi thứ.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng thở ra một hơi.
Anh quay người đi dọc theo con đường mòn về phía đường lớn.
Lên xe, Trương Hải Long đã thức dậy từ lâu và đang đợi anh.
Nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đi tới, Trương Hải Long định nói nhưng lại thấy đối phương lắc đầu.
Bất lực, anh ta đành ngậm miệng.
Anh ta biết rằng tâm trạng cậu Minh lúc này nhất định rất nặng nề.
“Bi thôi, chúng ta trở về.”
Ngồi ở băng ghế sau, Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh mới lấy điện thoại ra.
“Tại sao không nói với tôi sớm hơn?”
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, giọng điệu của Vũ Hoàng Minh liền đầy tức giận.
Nhưng, anh đã kiềm chế không bùng phát.
“Không giấu gì cậu, anh cũng mới biết không bao lâu.”
“Anh đã phái người đến điều tra chuyện này.
Nếu có kết quả, anh sẽ cho cậu biết.”
Giọng điệu của người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút muốn xin lỗi.
Anh ta cũng rất hổ thẹn, không biết chuyện này sớm hơn.
“Chuyện này tôi sẽ tự mình điều tra!”
“Bất kể là ai! Có bất cứ điều gì liên quan đều phải chết!”
Một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ người anh, Trương Hải Long đang lái xe cũng cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Đây là lần đầu tiên anh thấy sự tức giận này!
“Chuyện này là anh không đúng.”
“Người có liên quan em cứ tùy ý xử lý, anh không thắc mắc”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Tuy nhiên, Trương Hải Long – người đang lái xe phía trước bị dọa sợ toát mồ hôi.
Cậu Minh thực sự…
Anh ta đoán rằng người ở đầu dây bên kia chính là quốc vương của Bắc Sơn!
Người đứng trên hàng vạn người.
Sau vài phút nghỉ ngơi, Vũ Hoàng Minh gọi điện cho Sở Thanh Nam.
“Alo, cậu Minh”
Sở Thanh Nam giọng điệu có chút nghiêm trọng, sắc mặt lạnh như băng.
Hôm qua, khi đưa mọi người đến biệt thự của Trần Văn, anh ta đã bị sốc khi nhìn thấy những xác chết trên mặt đất.
Quan trọng hơn là ngay cả Hứa Mạnh cũng bị thương nặng, mất gần nửa cái mạng.
Nếu không phải anh đến kịp lúc thì Hứa Mạnh có lẽ đã chết.
“Thế nào rồi?”
Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói.
“Hứa Mạnh mất máu quá nhiều, bị đâm thủng thùy phổi, đã được cấp cứu, nhưng… vẫn chưa tỉnh lại.”
“Còn phần Trần Văn thì đã tỉnh.”
Nghe vậy, sắc mặt Vũ Hoàng Minh có chút khó coi, lồng mày anh hơi cau lại.
Không ngờ ngay cả Hứa Mạnh cũng bị thương nặng.
Có vẻ như anh đã đánh giá thấp khả năng của tổ chức này.
Bọn họ vậy mà lại trực tiếp phái cao thủ lợi hại như vậy đi bắt Trần Văn, xem ra bọn họ rất muốn biết tin tức anh thông qua Trần Văn.
Chỉ là càng như vậy, anh lại càng không để họ biết.
“Bây giờ, chuyển Hứa Mạnh và Trần Văn đến địa chỉ hiện tại của đơn vị thứ ba, để họ ở đó chăm sóc dưỡng thương.”
“Đã tìm ra danh tính của những kẻ địch bị Hứa Mạnh giết chết chưa?”
Nghe Vũ Hoàng Minh hỏi vậy, Sở Thanh Nam trầm mặc một hồi.
“Cậu Minh, có vẻ như danh tính của bọn họ đều đã bị xóa, tạm thời vẫn chưa tìm ra.”
“Nhưng có một điều chắc chắn là tất cả bọn họ đều có cùng một ký hiệu, trên cánh tay phải có hình xăm môt con sói.”