Đông Hoàng Bạch Y cười nhạo một tiếng.
Ông ta không làm gì được đối phương nhưng không có nghĩa là đối phương có thể giết được mình.
“Không giết được ông, chẳng lẽ tôi không giết được bọn nó sao?”
Trương Thắng Thiện lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt rơi lên người Đông Hoàng Hải.
Tuy rằng thực lực của ông ta mạnh hơn ba phần so với đổi phương nhưng quả thật là ông ta không có cách nào giết được đối phương.
Nếu như ông ta muốn thật sự xử lý đối phương, ngoại trừ việc phải đấu một trận sống chết thì cơ hội là không lớn.
Nhưng đối với Đông Hoàng Hải mà nói, ông ta muốn giết thì giết.
“Ông thử động đến anh ấy một cái xem?”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh phát ra sự lạnh lễo.
Anh Hoàng Hải cứu Nữu Nữu mấy lần, anh vẫn chưa có cơ hội báo đáp.
Hiện tại có người dám nói muốn giết anh Hoàng Hải ð ngay trước mặt anh, người khác có ‘thể nhịn, nhưng anh thì không thể nhịn.
“Mày tính là cái gì, dám..
Lúc đầu, Trương Thắng Thiện không hề chú ý đến Vũ Hoàng Minh, lúc nghe thấy câu nói này mới quay đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng không nhìn thì không sao, nhìn đến mới giật mình.
“Vũ Trường An!”
Ánh mắt của ông ta nhìn chòng chọc vào Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng sau khi nhìn được mấy giây mới hoàn hồn lại.
“Mày không phải ông ta, mày không có loại bá khí kia.”
Trương Thắng Thiện vừa nói vừa lắc đầu.
Vừa mới nhìn lần đầu tiên, suýt nữa thì ông ta cho là mình nhìn thấy Vũ Trường An.
Bộ dạng của thằng ranh con này giống như.
mô hình khắc ra từ Vũ Trường An năm đó vậy.
Điều khác biệt duy nhất chính là đôi mắt ki Đôi mắt kia, ông ta chưa từng nhìn thấy.
“Đáng tiếc, mày nói với tao như vậy, cho nên tao có thể không giết nó, nhưng mày phải chết!”
Trướng Thắng Thiện nhếch miệng cười một tiếng, tiếng cười kia làm cho người ta phải sợ hãi.
Nghe nói như thế, Vũ Long Cường nhíu mày.
Sau đó, anh ta đi đến bên người Trương Thắng Thiện nói nhỏ một câu.
Sau khi nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta lộ ra mấy phần kỳ quái.
Đánh giá Vũ Hoàng Minh từ trên xuống dưới một chút, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Không ngờ rằng, mày lại là con riêng của Vũ Trường An, thật sự là không thể ngỡ được”
“Ẩm!”
Dường như câu nói này đã đốt cháy bầu không khí của nơi này.
“Cái gì cơ?” .
“Thế mà Vũ Trường An lại có con riêng?”
“Không thể nào.”
Tất cà mọi người đều kinh ngạc thốt lên, bọn họ có ai mà chưa từng nghe thấy cái tên Vũ Trường An chứ?
Trước kia là thiên tài tuyệt thế của nhà họ Vũ, hiện tại chính là chủ nhân đương thời của nhà họ Vũ.
Có điều, sắc mặt của Vũ Long Cường tối sắm lại.
Anh ta vừa mới nói rõ với Trương Thắng Thiện là Vũ Hoàng Minh có thể là con riêng của Vũ Trường An.
Chỉ có khả năng mà thôi.
Lần này thì hay rồi, trực tiếp khẳng định Vũ Hoàng Minh là con riêng của Vũ Trường An.
“Vũ Trường An?”
‘Vũ Hoàng Minh nhướng mày, ánh mắt rơi lên người anh Hoàng Hải và Nhị Ngưu.
Nhưng sắc mặt của ba người đều trầm xuống, giữ im lặng.
Có vẻ như… Đang ngầm chấp nhận những gì bên kia nói.
Dựa vào nét mặt của bọn họ, Vũ Hoàng Minh có thể nhìn ra được, Vũ Trường An này có lẽ chính là bố của mình rồi.
“Thằng ranh con, tao cho mày một con đường sống. Bây giờ, mày ð bên cạnh tao như một con chó, tao sẽ tha cho mày một mạng.”
*Nếu không thì hôm nay, tao dám cam đoan, tất cà mọi người ð đây đều không thể ngăn cản được việc tao muốn giết mày. Mày có tin không?”
Trương Thắng Thiện liếm liếm đôi môi khô khốc, dùng đôi mắt vô cùng tham lam nhìn Vũ Hoàng Minh.
Trong lòng của ông ta điên cuồng cười lớn.
Vũ Trường An ơi Vũ Trường An, con của mày sẽ ở bên cạnh tao như một con chó, không biết khi mày thấy sẽ có tâm trạng gì, ha ha ha.
‘Vũ Hoàng Minh mìm cười: “Vậy sao? Trong mười hiệp, ông sẽ không giết được tôi. Ông tin không?