“Tôi thật không biết phải cảm ơn anh thế nào!”
Lục Đình cúi đầu, gương mặt xinh đẹp có.
chút áy náy.
‘Vũ Hoàng Minh xua tay, nói rằng anh không đề ý.
Cô gái này cùng với cậu thanh niên kia là quan hệ bạn trai bạn gái, chỉ là hai người họ đã chia tay.
Nhưng tên kia vẫn luôn quấn lấy cô không buông, còn nói rằng anh ta đã vì cô mà chỉ ra hàng chục triệu. Bây giỡ chia tay anh ta lại không nhận được bất kỳ khoản tiền bồi thường nào.
Tuy nhiên, số tiền này đã được cô gái bán xe trả lại cho anh ta.
Hai người họ cũng chỉ là quen biết qua mạng.
mà thôi, cô gái về sau biết mình bị lừa liền muốn cùng tên kia chia tay.
Chỉ là người đàn ông kia không đồng ý mới tạo ra kết cục như hiện tại.
“Anh Vũ, anh cũng đi đến Nam Dương à?”
Lục Đình ngầng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt nhìn như bình thường nhưng lại làm được chuyện phi thường này.
“Cô cũng vậy sao?”
Vũ Hoàng Minh có chút hiếu kỳ đưa mắt đánh giá cô gái.
Cô gái này không thể nói là rất xinh đẹp, nhưng mà càng nhìn thì lại càng cảm thấy hấp dẫn, khắc sâu vào lòng người.
Không giống những cô gái khác, nhìn một chút liền quên đi.
“Đúng vậy! Tôi về nhà.”
“Xin lỗi đã để anh phải đợi lâu như vậy, đến mức đã bị lỡ máy bay. Vì vậy chỉ phí lần này sẽ do tôi chỉ trả”
‘Vũ Hoàng Minh đang định mờ miệng từ chối, Lục Đình lại nhanh chóng nói tiếp: “Đừng từ chối! Đây là lời cảm ơn của tôi đối với anh.”
Bất đắc dĩ, Vũ Hoàng Minh đành phải đồng Sau mấy tiếng ngồi tại phòng chờ máy bay, đến tận lúc sáu giờ chiều hai người mới được ngồi trên máy bay đi đến Nam Dương.
Trên máy bay, hai người câu có câu không nói chuyện.
“Này, nhà của anh cũng ờ Nam Dương sao?”
“Tết cũng sắp đến rồi, anh có về quê ăn Tết không?”
Lục Đình có chút tò mò nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Không phải. Tôi có chút chuyện phải làm, có lẽ sẽ mất mấy ngày ‘Vũ Hoàng Minh nhìn quyền tạp chí trên tay, lạnh nhạt trả lời lại một câu.
Anh ấy sao lại không về nhà ăn Tết, “Hà? Tết Nguyên Đán anh đều không có trờ về quê sao?”
Lục Đình có chút khó tin nhìn anh, có rất ít người ăn Tết mà không trờ về nhà.
“Tôi là trẻ mồ côi”
‘Vũ Hoàng Minh nói như vậy là vì anh không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô gái này.
Lần này đi tới phà Nam Dương, anh cũng không biết bản thân nên bắt đầu từ chỗ nào để tìm kiếm được manh mối.
Chỉ có đi một bước nhìn một bước, có lẽ sẽ tìm được chút gì đó.
Nhưng mà khi Lục Đình biết anh là trẻ mồ.
côi, cô vội vàng lấy tay che miệng, trong mắt lại tràn đầy sự đồng tình.
Qua mấy giây mới bỏ tay xuống, nhỏ giọng ¡: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý!”
Cô thật sự không nghĩ tới, Vũ Hoàng Minh vậy mà là trẻ mồ côi.
“Không có việc gì. Tôi quen rồi.”
‘Vũ Hoàng Minh cười lắc đầu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc quyền tạp chí trên tay.
Ánh mắt Lục Đình vẫn luôn đặt ở trên người anh, khuôn mặt cô lại đột nhiên đỏ lên, xấu hồ.
nói: “Nếu như anh không chê thì có thể đến đến nhà tôi cùng trải qua đêm giao thừa. Dù sao tôi cũng không nghĩ sẽ trờ về!”
Lúc này, Vũ Hoàng Minh mới ngầng đầu lên nhìn về phía Lục Đình.
Trong lòng lại không biết phải nói thế nào, cô gái này không sợ anh là người xấu sao?
“Cô không sợ tôi là người xấu sao!?2”
Lục Đình mờ miệng khẽ cười một tiếng: “Nếu anh mà là người xấu vậy thì trên thế giới này liền không có người tốt!”
Vũ Hoàng Minh nghe thấy thế, chỉ cúi đầu, lại lần nữa lặng lẽ đọc tạp chí trên tay.