anh Hoàng Hải muốn một quả bom C4 nặng hai mươi kilogam.
Thứ này chỉ cần nặng vài kilogam có thể làm nổ tung cả tòa nhà.
Hai mươi kilogam, đây là chuẩn bị đi mỡ núi hay gì?
*Tình hình cụ thể, đợi sau khi em làm được rồi, anh sẽ nói cho em biết, giờ anh chưa thể nói được. Anh biết với khả năng của em lấy những thứ này rất dễ dàng, cho nên không có cách nào.
nữa rồi.”
Giọng điệu của Đông Hoàng Hải có chút bất lực, cẩn gì đến bom đạn, ngay cả thuốc súng cũng bị quản lý nghiêm ngặt.
Người bình thường ngay cả tư cách tiếp xúc với thuốc súng còn không có, chứ nói gì là bom cao cấp như vậy.
“Hiểu rồi, các anh đang ð đâu? Em đi chuẩn bị một chút rồi đến ngay.”
Giọng của Vũ Hoàng Minh hơi trầm, anh Hoàng Hải đã muốn thì cứ đi lấy là được rồi.
Bây giờ anh chì muốn biết liệu anh Hoàng Hài và những người khác có phải sẽ giải cứu Dây Tây hay không.
Nếu vậy thì đỉnh Sơn Thần chắc là nằm trong tay họ.
Dấu tích của nền văn minh chưa được biết đến trên đình Sơn Thần là vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Bắc Sơn.
“Bọn anh ð phố bán đồ cổ. Khi nào đến nơi ‘thì gọi cho anh, anh sẽ xuống đón em.”
Nói xong, Đông Hoàng Hải liền cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Vũ Hoàng Minh vuốt mái tóc Tô Thanh Trúc cười nói: “Thanh Trúc, anh đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh trờ về thôi.
Em ở nhà cùng Dây Tây nhé.”
“Anh đi đi, nhớ về sớm, chú ý an toàn đấy.”
Tô Thanh Trúc gật đầu, hôn nhẹ lên khuôn mặt anh.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Vũ Hoàng Minh yêu cầu Trương Hải Long chuẩn bị bom C4.
Còn anh thì tự mình lái xe đến phố bán đồ.
Bốn mươi phút sau.
“Anh Hoàng Minh, đây là thứ anh muốn.”
Trương Hải Long cần thận giao quả bom C4.
trong tay cho Vũ Hoàng Minh.
Anh ta hơi khó hiểu, Vũ Hoàng Minh muốn nhiều bom C4 như vậy đề làm gì?
Sức mạnh này không hề nhỏ.
“Ừ, cậu về trước đi.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu và không nói gì thêm.
Trương Hải Long cũng không quan tâm nữa, leo lên xe và lái xe đi.
Sau khi Trương Hài Long rời đi, anh lấy điện thoại di động ra đề gọi cho anh Hoàng Hải.
‘Vừa lấy điện thoại ¡ động ra, anh ta đã thấy anh Hoàng Hài đang đi về phía mình.
“Hoàng Minh.”
Vũ Hoàng Minh đơ người ra, sau đó mới cất điện thoại đi.
“Anh Hoàng Hải, làm sao anh biết em ở đây?”
“Anh ð trên tầng đối diện.”
Đông Hoàng Hải mìm cười và chỉ vào một ngôi nhà gỗ đối diện trên phố bán đồ cổ.
“Vừa đi vừa nói vậy, Nhị Ngưu và em Thường đã đợi em rất lâu rồi.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu và cùng anh ta đi về phía tòa nhà.
“Anh Hoàng Hải, anh nói thật đi, có phải các anh đã phá cứ điểm của hai tổ chức Ám Dạ và Thần Tích rồi không.”
Vũ Hoàng Minh nhìn Đông Hoàng Hải một cách nghiêm túc.
Trong lòng anh đã linh cảm từ lâu, chuyện này nhất định là do anh Hoàng Hải ba người bọn họ làm.
Chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng hồi đó, anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Không phải em sớm đã đoán ra rồi sao?
Còn phải hỏi anh à, đúng thật là” Đông Hoàng Hài cười đều.
Anh ta đã gửi Dây Tây đến chỗ của Tô Thanh Trúc, nếu Vũ Hoàng Minh không biết rằng họ đã làm điều đó, thì thật là quá ngu ngốc rồi.
“Đúng vậy, trong số những người em biết, anh là người giỏi nhất.”
“Tuy nhiên, em hơi tò mò, làm thế nào anh tìm thấy Dây Tây?”
‘Vũ Hoàng Minh luôn tò mò về vấn đề này.
Anh biết rằng đội anh Hoàng Hài không có.
bất kỳ hệ thống tình báo nào.
Cho dù có, cũng không thể chính xác hơn tổ.
chức tình báo của vua.