Vũ Hoàng Minh nhìn Tô Liên và Băng Thư đã mệt mỏi cả ngày, mở miệng nói.
Tô Liên và Băng Thư nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.
"Vậy thì anh Giang, chúng em sẽ trở về trước. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh hãy gọi điện thoại cho chúng em"
Vũ Hoàng Minh gật đầu, không nói gì.
Hồ Yên thấy thế, mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra với Nguyệt Nhi sao?"
Cô ấy biết rằng, nếu Nguyệt Nhi không có gì đáng ngại, thì chắc chắn bác sĩ sẽ không gọi riêng Vũ Hoàng Minh vào văn phòng.
Khả năng duy nhất chính là Nguyệt Nhi rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Nguyệt Nhi rất có thể sẽ bị mất trí nhớ.”
Anh biết, Hồ Yên chắc chắn có thể nhìn ra được.
Cho nên, cũng không cần phải che giấu.
Nhưng Hồ Yên nghe xong, nét mặt của cô ấy thay đổi rõ rệt.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Sao đột nhiên lại."
Nói đến đây, sâu trong đáy mắt Vũ Hoàng Minh xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Tên Lâm Hàn kia đã hạ thuốc Nguyệt Nhi!"
"Điều này đã ảnh hưởng đến hệ thần kinh của Nguyệt Nhi, hơn nữa em ấy còn bị đánh mạnh vào trán..."
Nói tới đây, bàn tay Vũ Hoàng Minh nắm chặt lại thành nắm đấm.
Sắc mặt Hồ Yên trầm xuống, cô ấy không nghĩ tới mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Tên Lâm Hàn kia quả thật là đáng chết.
Nhưng mà, Lâm Hàn hiện tại đã chết.
Dù ân oán có còn lớn hơn nữa, mọi việc đều đã kết thúc.
"Tổng giám đốc Yên, cô cứ trở về trước đi, nơi này giao lại cho tôi là được"
Vũ Hoàng Minh muốn ở một mình yên tĩnh, hiện tại anh chỉ muốn chờ Nguyệt Nhi tỉnh lại.
Nếu Nguyệt Nhi không có việc gì, tất nhiên mọi người đều vui mừng.
Nếu như Nguyệt Nhi ngay cả bản thân cũng quên mất, vậy anh thật sự không biết nên giải thích thế nào với ông Tần.
"Không có việc gì, tôi ở đây cùng anh, hiện tại công ty cũng không có chuyện gì"
Hồ Yên khẽ mỉm cười, sau đó ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
Tại Bộ chỉ huy chiến khu ở thủ đô.
Liễu Quân nhận được tin tức từ tay sai truyền đến, nói là đã tìm được vị trí của Minh
Vương.
Khi nghe được tin tức mới này, ông ta lập tức triệu tập mấy người Dương Cửu.
"Mẹ kiếp, đã thật sự tìm được thằng nhóc này rồi sao?"
Dương Cửu ngây ngẩn cả người.
Tin tức mới chỉ được đăng lên trong một ngày, nhanh như vậy đã tìm được người rồi
u?
"Đúng vậy, Hoàng Minh hiện đang ở Quý Thành nằm ở tỉnh phía nam"
Liễu Quân cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy liền tìm được người.
"Tên kia sao lại đến chỗ đó chứ?"
Đông Phương cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Thành phố đó chỉ là một thành phố rất bình thường.
Lư Thụy Lâm nhíu mày: "Lão Quân, không phải là Hoàng Minh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Ông ta cảm thấy có chút bất ngờ.
Nghe vậy, Liễu Quân gật đầu.
"Không sai"
"Hình như Hoàng Minh đã xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn."
"Từ báo cáo của những người phía dưới cho thấy, nó hình như đã mất trí nhớ, đã
quên tất cả mọi người, cũng đã quên thân phận của bản thân"
Lời này vừa nói ra, mấy người Dương Cửu đột nhiên đứng lên từ vị trí của họ.
Ánh mắt trầm xuống một lát, thậm chí có chút không thể tin được.
Biểu cảm trong mắt anh ta nghiêm túc hơn mọi người, thậm chí anh ta còn không thể tin được.
"Hoàng Minh mất trí nhớ?"
"Làm thế nào điều này có thể xảy ra chứ?"
"Thằng nhóc này, chẳng lẽ đã trêu chọc nhân vật lợi hại nào, sau đó bị thể trong lúc thoát chết sao?"
Đông Phượng âm thầm nói một câu.
Anh ta rất rõ ràng thực lực của Vũ Hoàng Minh, trong số những người ở Bắc Sơn mà
anh ta biết, không ai có thể làm tổn thương đến anh cả.
Nhưng mà, người mạnh mà không rõ chỉ sợ có rất nhiều.
Chỉ e rằng Vũ Hoàng Minh đã trêu chọc phải những người kia, bị người ta đuổi giết.
"Tôi cũng không biết, cho nên tôi muốn anh đi Quý Thành xem một chút, nếu như nó có thể nhớ tới anh, đó là trường hợp tốt nhất."
"Nếu, nó cái gì cũng không nhớ được, vậy thì.."