Mỗi ngày chỉ cần cho một ít vào cốc trà của lão già kia, cộng lại cũng uống được hơn ba năm rồi.
Lại cộng thêm lão già vốn mang sẵn bệnh tim trong người, một khi phát độc, chết không còn gì nghỉ ngờ.
Cũng tại kỹ thuật thời nay tiên tiến mới khiến lão ta sống được thêm hai ngày, nếu không thì đã chết tươi từ tối hôm qua rồi.
Vũ Hoàng Minh nghe xong liền nð nụ cưỡi lạnh lẽo.
“Tôi cũng có nói là ông làm đâu, ông vội cái gì chứ? Tôi đây mới chỉ là nghỉ ngờ thôi, sao nào, chả nhẽ là do ông làm thật đấy à? Tôi cho rằng với tình trạng của cụ ông thì trông giống bệnh tim hơn.”
Vũ Hoàng Minh nghe ra được từ chỗ bác sĩ điều trị chính, bệnh tim của cụ ông thì liên quan gì đến phổi chứ?
Tuy anh chỉ gặp ông nội của Tô Thanh Trúc vài lần nhưng anh vẫn biết rằng cụ ông không hút thuốc.
Dưới tình huống không hút thuốc, phần phổi đáng nhẽ phải rất sạch mới đúng.
Bây giờ lá phổi của cụ ông đều biến thành màu đen, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là bị người khác hạ độc.
Lời vừa dứt, sắc mặt người nhà họ Tô đều thay đổi.
Mọi ánh mắt đồng thời đều dồn về phía Tô Hoài Phong, trong mắt chất đầy nghi vấn.
“Chú ba, thằng nhóc này nói có lý, chú thật sự đã làm việc gì không hay với cụ ông rồi sao?”
Ánh mắt của Tô Trung Đức lạnh lẽo, cả khuôn mặt trầm lặng như nước.
Tuy anh ta không quá quan tâm đến chuyện trong nhà nhưng cũng không có nghĩa sẽ để cho anh em ruột của mình động tay động chân với cụ ông.
Lúc này, đến cả Tô Cao Cường cũng mở lời.
“Chú ba, có phải chú đang che giấu điều gì không? Ban nãy khi nhắc đến chuyện phân chia tài sản tôi đã thấy chú không đúng rồi.”
Câu nói này vừa dứt sắc mặt Tô Hoài Phong liền thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thường.
“Anh cả, anh hai! Hai người không tin tôi lại đi tin người ngoài?
Lại còn là một thằng rể chưa bước qua cửa? Tôi còn là anh em ruột của hai người đấy!”
Câu nói này của Tô Hoài Phong nhất thời khiến mọi người nhắm đến Vũ Hoàng Minh.
Tô Thanh Mai đương nhiên không thể giương mắt nhìn ba mình bị Vũ Hoàng Minh bắt nạt.
“Hay lắm Vũ Hoàng Minh, vậy mà dám phỉ báng ba tôi. Ngồi đấy mà đợi bị kiện đi! Đợi lát nữa bạn trai tôi tới rồi, tôi sẽ cho anh đẹp mặt”
Nghe thấy mấy lời này, Vũ Hoàng Minh cười chế nhạo.
“Tôi phỉ báng? Muốn kiện tôi, vậy thì đi kiện là được rồi. Vừa hay, lúc đó có thể làm khám nghiệm luôn cho ba của mấy người trước mặt chuyên gia, xem có đúng là bị bệnh tim nên mới chết không.”
Lời vừa dứt, một tiếng hét chói tai truyền tới.
“Ai, ai dám động vào người phụ nữ của tao? Lăn ra đây chịu chết cho tao.”
Nhất thời, một đám người đứng trên hành lang đều đồng loạt nhìn về phía cửa thang máy.
Một người đàn ông khí chất ngời ngời để kiểu tóc thời thượng đem theo một đám người mặc đồ đen xông tới chỗ Tô Thanh Mai đang đứng chờ.
Tô Thanh Mai nhìn thấy liền nhanh chóng chạy lên phía trước.
Hai tay ôm lấy cánh tay người đàn ông kia, bộ ngực ma sát trên cánh tay hắn ta, bắt đầu khóc sướt mướt.
“Anh yêu, hu hu hu, em bị người ta đánh rồi, còn nữa, ba em cũng bị đánh”
Người đàn ông lập tức nghiêm mặt lại, lôi ra một điếu thuốc và tự châm cho mình.
Hít sâu một hơi, ánh mắt hắn quét qua người nhà họ Tô.
“Ai! Là ai đánh bạn gái của Thủy Minh Dương tao, lại còn dám động vào ba vợ tao. Cút ra đây cho tao.”
“Hừt”
Ánh mắt của cả đám người đầu dồn về phía Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.
“Tao đánh đấy, làm sao?”
Thủy Minh Dương cười lạnh một tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vũ Hoàng Minh.
“Mày đánh bằng tay nào, giơ ra cho ông, ông đây đánh gãy tay đấy!”
Hắn ta vung cánh tay to lên, đám vệ sĩ mặc áo đen liền tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt Thủy Minh Dương.
“Dám để tao gọi điện thoại gọi người không?”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, sau đó liền rút điện thoại ra.
Thủy Minh Dương nghe thấy thế càng cười một cách điên cuồng.
“Ha ha ha! Để mày gọi điện rồi thì làm gì được? Trên cái đất Vân Xuyên này, không có ai là Thủy Minh Dương tao không dám động đến! Ông đây cho mày một cơ hội. Gọi! Mày không gọi được ai đến, ông đánh gãy chân chó của mày!”