Anh ta biết rõ đối phương có khả năng tùy.
tiện lấy đâu cũng được ba mười năm nghìn tỷ nhất định không phải nhân vật tầm thường rồi. Ít nhất với năng lực bàn than thì anh ta chưa đủ tư.
cách đi đối phương.
“Còn ai muốn đưa cô ấy đi nữa không? Điểm danh lên đây! Tôi sẽ tiễn người đó đi không chút đau đớn” Giọng nói lạnh lùng vọng lên bên tai mọi người ở đó.
Cả gian phòng lúc này, dường như lạnh đi.không có một ai trong số họ dám lên tiếng.
Chỉ là trên khán đài Tô Thanh Trúc mở lời: “Vừa rồi vị nào ra giá mười bày tỷ năm trăm triệu, ông có tình nguyện đưa tôi đi không?”
Lời vừa dứt, tất cả người trong phòng xôn xao.
Đùa kiều gì vậy!
“Thôi nào, vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi. Mười bảy tỷ năm trăm triệu đúng là con số không nhò”
Người vẫy tay là ông chủ Vương… cự tuyệt rồi.
Ông ta chẳng dại, nếu thật sự dẫn người phụ nữ này về nhà thì đúng là ông ta ta đen đủi.
Linh cảm được rằng người phụ nứ này và người đàn ông kia nhất định là quen biết, nếu không thế đã hô giá cao vậy.
Nhưng tình hình vừa rồi, người đàn ông đó.
nói nếu ai dám đưa người phụ nữ đó đi người đó sẽ phải chết!
‘Vũ Hoàng Minh hít một hơi thờ sâu, ấm áp mờ lời: “Đêm nay tôi bao tất, cô xuống đây.”
Tay đưa lên và chỉ lên Tô Thanh Trúc trên khan đài.
“Thật là ngại quá thưa anh, tôi từ chối. Nếu không có ai ra giá nữa tôi xin phép đi trước!”
Nói xong, cô bỏ mic xuống rồi rời đi.
Nhưng đúng lúc đó vang lên một giọng say xìn: “Cô dám”
Giây phút này Vũ Hoàng Minh thật sự trở nên giận dữ: Anh biết chắc chắn Tô Thanh Trúc đã bị ai đó uy hiếp rồi,nếu không không thể nào lại nhắm mắt làm ngơ với mình như thế. Cũng rất có khả năng đã tự mình gọi điện thoại cho người đàn ông đó. Nhưng Tô Thanh Trúc hình như là không nghe thấy, quay người đi vào cánh gà.
Tút…!
một tiếng chói tai vang lên, nguyên một tấm kính trên bàn bị anh một tay đấm vỡ.
Những mảnh kính vụn ghim vào tay anh, nhưng anh cũng không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Gương người dậy, anh trực tiếp nhảy từ trên khan đài xuống, hướng về phía ánh gà mà đuổi theo, mọi người đều ngoan ngoãn nhướng một lối không ai dám nói nửa.
Sờ Thanh Nam vội vàng rời khỏi quán rượu hướng về cửa sau của quán rượu mà chạy đi. Vũ Hoàng Minh đến sau hậu trường, đuổi theo Tô Thanh Trúc cũng chạy đến cửa sau quán rượu.
Chỉ vừa ra đến cửa sau thì thấy một chiếc ô tô mang theo Tô Thanh Trúc rồi lao vụt đi.
Sð Thanh Nam cũng vừa đến nơi, nhìn thấy.
tồi tệ.
chiếc xe vút xa sắc mặ “Điều tra”“
“Huy động toàn bộ lực lượng điều tra hết cho tôi”
Vũ Hoàng Minh giọng đầy tức giận trở nhưng rất nhanh điện thoại anh reo lên.
Lấy ra vừa nhìn thì ra là số điện thoại đó gọi đến “Sao thế?”
“Có phải rất tức giận, cũng rất bất lực không? Tao nói cho mày biết, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi, còn nhiều thú vị ðờ phía sau lắm, hahahaha!”
Đầu dây bên kia chuyền tới tiếng cười sảng khoái và thỏa mãn của người đàn ông đó.
“Mày tốt nhất trốn cho thật kỹ, đừng đề tao tìm ra, nếu không mày sẽ được nếm trải cái chết thống khổ nhất trong thời gian này”
Tắt điện thoại, Vũ Hoàng Minh nhìn theo con đưỡng mà chiếc xe lao đi mất hút, trong đầu cố nhớ lại các đặc điểm của xe bao gồm cả biển số xe.
Liền sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Long “Cậu Minh, có chuyện gì vậy?”
“Gác hết mọi chuyện đang làm lại, điều tra cho tôi một chiếc xe Lan Rover màu trắng biển số XXX… nội trong một ngày tôi muốn xem tất cả thông tin! Nhớ kỹ, chỉ một ngày, nếu quá thời gian thì mang đầu đến gặp tôi”